- Tác giả
- Thanh Vân
- Thể loại
- Truyện ngắn
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 1,445
- Cập nhật
Người chồng tốt
- Phong, hãy trả lời rõ ràng cho em ngay! Tiếng Phượng gắt gỏng ở đầu giây điện thoại- Em chỉ cần hỏi anh một câu, em muốn anh trả lời ngắn và gọn:Anh đã thay nước hồ bơi chưa?Trả lời ngay cho em đi!
- Phượng, em hãy nghe anh...
- Sáng thứ bảy, nước hồ đã đục lắm rồi, anh đã hứa với em là sẽ thay nó. Hôm nay là thứ ba, anh đã làm chưa?
- Anh nhớ là anh đã hứa với em và anh cũng nhớ hôm nay là thứ ba, và cũng vì vậy mà anh cần nói chuyện với em...
Phong ghé sát miệng vào ống nói và hỏi nho nhỏ:
- Phượng, tối nay.... tối nay Hùng có về nhà cùng em không?
- Có chứ, thì cũng như mọi bận khác.
- Anh hiểu, nhưng chiều nay ...lại khác.Anh cần nói chuyện với em.Đã lâu lắm rồi....
- Chào anh- Phượng nói và gác ngay máy xuống.
Phong cũng đặt máy xuống theo và đứng im lặng thật lâu trước chiếc điện thoại, chàng đang suy nghĩ thật nhiều, đang đắn đo từng quyết định một."Có chứ, thì cũng như mọi bận...'tiếng Phượng còn dội lại
trong tai chàng. Khi nào thì chuyện này sẽ chấm dứt đây?
Chưa bao giờ có một chuyện như vậy xảy ra trong đời này, thật là chướng mắt và khó tha thứ: Một người đàn bà có chồng đem về nhà mổi tuần ba lần một ông thầy dạy bơi thật trẻ, nói là để luyện bơi cho nàng nhưng thật ra hai người đã ở ngoài sân hàng giờ trong bóng tối mênh mông của những đêm Hè trong khi Phong ngồi chờ ở phòng khách, lòng ngổn ngang trăm mối , vừa lo sợ vừa hãi hùng vì chàng hiểu những màn học bơi kia chỉ là một hài kịch và hai người đang trêu gan chàng trong bóng tối,
Phong là một người đàn ông vừa lùn vừa mập lại thêm bệnh hói đầu. "Một tên vô tích sự" Phượng thường phê bình chàng như vậy mặc dù chàng làm vườn rất giỏi và là một thợ hồ khá thiện nghệ. Hầu như chỉ có một mình chàng xây căn nhà này cho Phượng. Chàng đã trồng cho nàng những khóm hồng tuyệt mỹ và trong căn nhà kiếng nhỏ xíu, chàng đã lập được một vườn hoa Lan thơm ngát quanh năm...cho vợ. Chàng đã xây cho vợ một sân thượng để nàng tắm nắng và một sân tennis cho nàng giải trí. Và sau cùng, năm ngoái, một hồ bơi hình trái tim cho nàng...Tất cả đều dành cho Phượng và... cái thằng trẻ tuổi đẹp trai và xấc láo...."Ông thần khỏe đẹp Vũ Hùng"!
" Anh xin em Phượng, chiều nay đừng ...."Phong đi qua căn phòng khách và bước ra sân thượng. Đêm xuống dần, những con dế mèn bắt đầu gáy vang trong đám cỏ tối. Nhiều đám mây đen đang vần vũ trên trời, Phong thầm mong tối nay trời mưa thật to, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, Phượng và Hùng sẽ không còn cách nào biểu diễn cảnh học bơi trong bóng tối được.
Phong bước xuống sân và đi dần ra hồ bơi, chàng đứng lặng ngắm những tia sáng cuối cùng của mặt trời đang lung linh trên mặt nước hồ xẫm màu. Chàng cố hình dung những chuyện gì đã xảy ra vào những tối thứ ba, thứ năm, thứ bảy giữa ông thầy dạy bơi trẻ tuổi đẹp trai và bà vợ trẻ của mình. Tất cả những gì chàng thấy được từ trước đến nay từ phòng khách chỉ là những tia nước dội bắn lên và những gì chàng nghe được chỉ là những tiếng reo sảng khoái của Hùng khi hắn ta lộn nhào từ cầu nhảy trên cao xuống nước(lần nào Phượng cũng xuýt xoa khen ngợi"anh ta lộn hai vòng trước khi rơi xuống nước,thật là nguy hiểm và đẹp mắt). Sau đó là tiếng la của nàng "em xuống đây Hùng ơi". Tiếng động của cầu nhảy lại vang lên lần nữa, nhẹ hơn và tiếng nước dội lại cũng bé hơn nhiều. Sau đó là sự im lặng nặng nề, đồng loã, một sự im lặng dài lê thê...
"Chúng nó làm gì dưới mặt nước phẳng lặn và tối đen kia"Lần nào Phong cũng tự hỏi. "Anh ta dạy tôi bơi ngửa" hay" Chúng tôi bơi dưới nước" Phương thường trả lời những thắc mắc của Phong bằng giọng nói và nụ cười diểu cợt. Nhưng thật ra chúng nó làm gì? Tại sao Hùng lại bị vết cào ở trên lồng ngực nẩy nở của anh ta và tại sao có lần Phong thấy một dấu bầm đỏ trên cằm của Phong? Nhưng tệ hại hơn cả là tại sao Phong, ừ chính chàng, không có cái can đảm, cái quyền làm chồng để ngăn chận sự đó, hay ít nhất chàng cũng phải ra hồ bơi để xem một lần sự gì đã thật sự xảy ra giữa vợ anh và tên Hùng kia?
Ồ đúng thật, Phong không có can đảm làm các việc đó nên chàng đã định bụng từ lâu là sẽ mắc một dàn đèn quanh hồ bơi, như vậy chàng có thể nhìn thấy hai người kia một cách thật rõ ràng từ phòng khách.
"Ai cũng soi sáng hồ bơi của họ cả" chàng nói với vợ và tiếp"Anh thấy như vậy thật đẹp và thật lịch sự". Phương chỉ cười mủi và trả lời ngang ngược:"Anh xây hồ bơi đó cho em, vậy nó thuộc quyền sở hữu của em, và em không muốn có dàn đèn chiếu sáng hồ bơi của em. Chỉ vậy thôi!
" Nhất định là không rồi. Không, chuyện này không phải dành cho em đâu Phượng ơi"! Phong vừa lẩm bảm vừa rời mắt khỏi mặt nước hồ đầy bí ẩn, chàng lắng nghe tiếng động của đêm hè xong trở lại phòng khách. Chàng ngồi xuống và chờ đợi , đắm mình trong những ý nghĩ riêng tư, trong những kỹ niệm...Một thời gian ngắn trôi qua , khi cơn giận và sự đau khổ làm chàng run rẩy cả người, Phong hấp tấp đứng lên, di lại mở ngăn kéo của bàn viết và lôi ra cây súng nhỏ. Đây chỉ là một cây súng do Nhật sản xuất, một kỹ niệm của thời chiến tranh. Kỹ thuật xấu, nòng nhỏ , sự chính xác không được bảo đảm.... nhưng súng này cũng đủ sức giết một người đàn ông, mặc dù nó còn trẻ, còn sung sức. Súng này cũng có thể kết liểu đời sống một người đàn bà phản bội, lăng loàn....Có tiếng xe hơi vọng lại từ con đường dẫn vào nhà và Phong vội vã cất ngay khẩu súng lục. Chàng thở phào nhẹ nhỏm vì khỏi tiếp tục nghĩ đến chuyện đó nữa. Mặc dù rất thù ghét Hùng đến có thể giết ngay hắn ta , còn Phượng thì cứ trêu gan chàng mổi ngày mổi nhiều thêm đến có thể đưa chàng đến chổ loạn trí, nhưng chàng cũng còn đủ sáng suốt để khỏi nạp mình cho pháp luật và sau đó là lên ghế điện bằng một hành động ghen tương mù quáng.
Cửa ra vào mở rộng, Phượng bước vào. Nàng mặc một áo đầm mỏng màu vàng nhạt khoe đôi tay trần trắng nỏn, mái tóc đen dài bao bọc khuôn mặt tươi trẻ với đôi mắt đen nhánh và cặp môi mọng khêu gợi,no tròn. Sau lưng nàng là Vũ Hùng, cao lớn với mái tóc hớt cao, dợn sóng, đa tình. Hùng mặc một chiếc quần thể thao, một áo thun ôm sát người và một áo khoác ngoài màu sắc thật chói chang mà chỉ có những người biết mình đẹp trai mới dám măc một cách thoải mái.
- Anh thừa biết hôm nay là thứ ba và nước đã đục ngàu từ hôm thứ bảy-Phượng cau có nói với chồng- vậy thì cần gì phải làm to chuyện trong điện thoại như vậy....
-Anh không làm to chuyện đâu cưng,,,
-Vậy cái gì mà cứ lảm nhảm trong máy?
- Tại anh ước ao rằng .... có thể một hôm.... em sẽ về nhà một mình..
-Vậy thì không có em rồi! Và em cũng xin anh đừng ăn nói như vậy trước mặt Hùng.
Phượng bỏ đi thay áo trong khi Hùng nói với Phong:
-Tôi thừa biết là ông không có cảm tình với tôi nhưng nếu ông chịu nhìn nhận là tôi đã dạy bơi không công cho vợ ông....
Nói tới đây Hùng cười lớn, một cái cười đầy nam tính , trêu chọc, thách đố, xong chàng xoay lưng lại nói lớn:
-Anh cá với em là anh sẽ xong trước đó Phượng ơi!
Nói xong chàng ra khỏi phòng.
Phong chờ đợi. Tiếng dế mèn vọng lại, yếu ớt, xa xăm....Ngăn kéo bàn viết vẫn còn mở, như vậy nếu chàng muốn , nếu chàng bắt buột phải làm , chàng vẫn có thể rút súng ra :Đừng bắt anh phải hành động như vậy Phượng ơi. Anh xin em,đừng bắt anh phải xuống tay"Phong nghĩ thầm.
Một phút sau Hùng bước ra.Như thường lệ, anh ta mặc một quần tắm màu đỏ dính sát vào người. "Như một pho tượng sống"Phong nghĩ thầm, một pho tượng thật nẩy nở với màu da rám nắng, những bắp thịt cứng ngắt và vô tri như đá vậy.
Hùng chẳng thèm nhìn đến Phong, anh ta hét lớn:"Phượng, xong chưa?". Rồi bổng nhiên anh ta chống hai tay xuống đất, hai chân đưa thẳng lên trời, rồi trong tư thế đó, anh ta đi khắp phòng khách một lúc thật lâu."Hắn tưởng đâu hắn đang ở nhà hắn chắc!"Phong nghĩ thầm và hấp háy đôi mắt , chàng nghĩ nếu chàng muốn bắn vào đầu của Vũ Hùng đang ở dưới đất không biết có dễ dàng không?Chàng ngắm nghía rồi kết luận là phía đằng sau đầu, nơi cái gáy, có lẽ là mục tiêu dễ nhắm hơn.
Phượng bước vào, nàng mặc chiếc áo tắm hai mãnh màu trắng để lộ những đường cong thật gợi cảm. Thấy Hùng nàng bật cười:
-Trời ơi Hùng, sao anh giống trẻ con vậy?
Vũ Hùng vẫn giữ nguyên tư thế cũ trả lời:
-Anh chỉ dãn gân cốt một tý để chút nữa làm những việc khác hấp dẫn hơn.
Phong chú ý đến cái nhìn đắm đuối của Phượng trên thân thể Hùng, đôi môi nàng hé mở, mọng nước, tham lam....
Chợt Vũ Hùng lộn người lại, nhìn Phượng bằng đôi mắt tán thưởng và thèm muốn, đầy hứa hẹn xong chạy nhanh ra ngoài. Phượng sửa soạn nối gót Hùng nhưng Phong gọi giật lại:
-Em, cưng ơi...
Phượng nhét những cọng tóc còn ở ngoài vào trong chiếc nón tắm màu trắng, nàng đứng một chân trông thật gợi cảm, chân kia giơ cao lên khỏi mặt đất. Điệu bộ duyên dáng của nàng nhắc lại cho Phong thời gian hai người, cái thời chưa cưới nhau, thuở mà Phượng đã thề thốt và hứa hẹn với chàng thật nhiều điều mà nàng chẳng có ý định giữ lời chút nào hết.
_ Anh xin em Phượng, đừng để anh ngồi một mình đêm nay...
Phượng bật cười. Ngoài kia có tiếng rung rinh của cầu nhảy dưới những động tác thể thao của Vũ Hùng.
_ Anh xin em, Phong năn nĩ. Anh xin em một lần thôi! Anh chắc là trời sắp mưa rồi....
_ Không, trời sẽ không mưa đâu!
_ Em hảy nghe đây, em hảy ngồi xuống một chút đi.ít nhất cũng một phút thôi....
_ Cũng có thể lắm nếu anh biết bơi....Phương ngạo mạn trả lời.Nếu anh không cục súc như hòn gạch, không mập ú như con heo, không quá già, có thể chơi tennis và nhất là còn làm được bổn phận của người đàn ông...
_ Nhưng anh cũng biết làm khối chuyện! Phong phản đối. Anh biết trồng hoa, biết xây nhà cửa. Tất cả chỉ vì anh lớn tuổi hơn Vũ Hùng mà thôi.Người đàn ông nào cũng biết tìm cho mình những thú vui khác với những thứ em kể.
_ Anh chỉ là một ông già lẩm cẩm! Phượng khinh bỉ trả lời và đi ra ngoài.
Phong đứng phắt dậy và đi theo nàng:
_ Anh xin em đừng đi, anh van em...
Phượng xoay người lại nhìn chồng, đôi mắt không dấu vẻ khinh thường và bất mãn:
_Đừng bao giờ năn nỉ em, đừng bao giờ cả...
Tiếng rung chuyển của chiếc cầu nhảy vẫn tiếp tục cho đến khi có tiếng la"Yippy!"quen thuộc của Hùng vọng vào.Anh ta rung chiếc cầu nhảy một lần chót. Một sự im lặng, tiếp theo là tiếng thân hình rơi xuống mặt nước,
_ Lại thêm một cú lộn hai vòng thật nguy hiểm. Phong nói trống không...
_ Tuyệt diệu! Phượng kêu lên. Thật ra Hùng làm cái gì cũng tuyệt cả.
Phượng xoay lưng lại chổ Phong đứng và chàng hiểu rằng, mặc những lời năn nỉ, Phượng sẽ không bao giờ nghe lời chàng và sẽ ra với Hùng như nàng đã từng làm tuần này qua tuần khác. Chàng lắng nghe, ngoài hồ bơi thật im lặng và cả nghìn câu hỏi lại trở về ám ảnh chàng. Phong hiểu rằng chàng không thể nào chịu đựng thêm sự đó nữa.
_ Phượng, chàng gọi bằng một giọng cáu kỉnh và rút khẩu súng từ ngăn kéo ra, chàng chĩa ngay vào mình vợ.
Phương hơi nghiêng người lại, thấy khẩu súng bèn xoay hẳn người đối diện với chồng:
_ Đừng bao giờ nên đùa với súng cưng ơi! Nhiều khi nó cũng có thể nguy hiểm đó.-Nàng nói trong khi một nụ cười chế nhạo nở trên môi.
Bàn tay Phong run lên. Hai mắt chàng ngắm kỹ chổ da trắng ở giữa hai mảnh áo tắm. Chàng nghĩ thầm nếu chàng ấn tay vào cò súng, một lổ nhỏ đầy máu sẽ hiện ra trên nền da mịn màng đẹp đẽ đó.
Phong nhắm chặt mắt lại xong mở ra ngay. Giọng chàng run rẩy:
_ Phượng, anh đã xin em, đã năn nỉ em. Bây giờ thì anh đe dọa em đây, đừng ra bơi tối nay...
Phượng lại mỉm cười:
_ Anh có thể cho biết tại sao tối nay lại quan trọng như vậy?
_ Phượng, em hiểu cho anh...chuyện nó đến từ từ, châm chạp cho đến khi người đàn ông nghĩ là không còn thể chịu đựng nữa.
_ Ồ anh đừng lo, em biết là anh còn chịu đựng được nữa mà!
_ Phượng, anh thề với em, nếu em bước thêm một bước nữa để đi ra ngoài anh sẽ...anh sẽ...
Anh sẽ làm gì hở cưng?
_ Anh sẽ giết em!
Đôi mắt của Phượng nhíu lại một phút để ngắm chồng. Xong nàng nổi lên cười, một cái cười cao ngạo không chứa đựng một sự sợ hãi nào.
_ Anh muốn biết sự thật không anh Phong?Vậy thì để em nói cho nghe:Thà em chết ngay còn hơn là gần anh thêm một phút nữa.
Phong hạ nòng súng xuống:
_ Em mê nó đến thế à?
-Vâng đến thế đó! Phượng vừa cười vừa lùi ra phía cửa.
Khẩu súng lắc lư vô dụng trong tay Phong. Chàng hiểu rằng những lời hăm dọa của chàng đã chẳng đem lại kết quả gì. Thật tình chàng đã cố gắng. Phong nghĩ thầm như vậy khi nghe tiếng cười nho nhỏ của vợ vọng vào, tiếng chân trần của nàng chạy trên nền xi măng để đi đến hồ bơi.
- Em tới đây Hùng ơi! Hảy nhìn em đây này!
Có tiếng rung nhẹ của cầu nhảy xong tiếng nước bắn lên cao..... và rồi là sự im lặng đồng lõa mà tiếng dế mèn gáy trong đêm làm tăng thêm phần bí mật đến độ làm cho Phong không thể nào chịu đựng thêm nữa....
Chàng đứng lên, để cây súng vào lại ngăn kéo và từ từ tiến ra hồ bơi. Hai chân chàng run rẩy như muốn xụm xuống và mồ hôi toát ra đầy người.Chàng dừng lại nghe ngóng, xong đi nhanh lại cạnh họ. Sự này chưa bao giờ chàng dám làm vì trong quá khứ chưa bao giờ chàng dám khuấy động sự thân mật của vợ chàng và Vũ Hùng. Tối nay tất cả đều khác hẳn. Tất cả đều được chàng giải bày . Chàng năn nỉ, chàng đã đe dọa nhưng tất cả đều vô ích. Phượng đã lựa chọn Vũ Hùng , nàng bằng lòng chết còn hơn ở lại với chàng.
"Phượng, chàng thầm thì, Phượng ơi...Giờ thì chàng phải làm một công việc cuối cùng. Chàng đứng sửng sờ trong sự im lặng đã từng làm chàng đau đớn xong đưa mắt nhìn xuống hồ bơi đang bị bóng tối bao trùm.Thoạt đầu chàng chẳng nhận thấy gì ngoài mặt nước đen ngòm trong một màn đêm còn tối đen hơn nữa. Một vài phút sau, khi mắt đã quen với bóng tối, chàng thấy hai xác người nổi lềnh bềnh...
Phong thụt lùi. Chàng không đủ can đảm nhìn tiếp. Một tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng chàng phát ra và Phong loạng choạng đi về lại phòng khách, chàng không còn giữ ý cho không có tiếng động. Phượng và Vũ Hùng đã vĩnh viễn có nhau và đâu thèm để ý đến chàng nữa.
Phong ngồi phịch xuống chiếc ghế bành ở phòng khách. Sự im lặng nặng nề thêm . Những con dế tiếp tục gáy và chàng tiếp tục chờ đợi. Chàng chờ đợi... chờ đợi .. run rãy, mình toát đầy mồ hôi, chàng cảm thấy toàn thân như bị nhuốm bệnh, xong đến khi không còn chịu đựng được nữa, sự im lặng làm đầu óc chàng như muốn nổ tung lên, chàng nặng nề đứng dậy và lê chân đến máy điện thoại. Những ngón tay run rẩy bắt đầu bấm số và lúc đầu Phong không làm sao nói được nên lời. Sau cùng với tất cả sự cố gắng, chàng đã bắt đầu nói được , chàng lắp bắp và nói không đầu không đuôi gì cả.
_ Trời ơi, tôi đã hết sức cố gắng, đã làm hết sức tôi....nhưng đã quá muộn, ông hiểu không.. Tôi muốn nói, tôi có ý định gắn một dàn đèn quanh hồ bơi nhưng vợ tôi không chịu. Tôi đã xả nước hồ bơi như nàng mong muốn, nhưng nước bơm vào chưa xong, chỉ mới có một vài tấc thôi, ông hiểu không chỉ có một vài tấc mà thôi, đêm thì tối đen và họ không biết gì về chuyện đó cả....
Người trung sĩ cảnh sát nói sẽ cho một xe cứu thương và một xe tuần tiểu tới ngay rồi nói tiếp"
_ Ông đừng tự trách mình nữa ông Phong ạ.Ông không có lổi gì, đây chỉ là một tai nạn , ông hoàn toàn không có lổi gì cả.
_ Cám ơn ông- Phong nức nở trả lời.
Chàng đặt điện thoại xuống và ngồi im lìm thật lâu, xong lấy hai tay bưng mặt, chàng khóc không ngừng, chàng nhớ đã làm tất cả để cứu nàng... Tất cả những cái gì mà một người đàn ông yêu vợ có thể làm được. Chàng đã binh vực cho mình, đã năn nỉ, đã dọa nạt, đã van xin nàng nhưng nàng đã muốn chọn Hùng.Chết đối với nàng còn hơn ở lại với chàng. Vậy thì Phong không được trách móc mình nữa ... Chàng không bao giờ được nghĩ là mình đã giết vợ, đã làm một điếu gì ghê tởm....
Phương đã lựa chọn theo Hùng, còn Phong chàng hoàn toàn vô tội. Từ khi lấy Phượng, chàng đã chiều chuộng, đã tôn thờ nàng, vậy chàng phải luôn luôn nghĩ rằng chàng là Một Người Chồng Tốt!