-
Chương 4
Kết quả là, sau lưng vang lên tiếng đóng cửa "Rầm" một tiếng!
Âm thanh lớn làm anh giật mình, anh nhìn theo vật chướng ngại vô tình kia, trong lòng âm thầm mắng, "Đồ phụ nữ vô lương! Đồ phụ nữ ác độc!"
Bất đắc dĩ, đành phải nghĩ biện pháp khác vậy! Anh từ từ đi ra cửa viện, nhìn tình hình trước mắt đầu óc anh đột nhiên thấy thông thoáng .
Anh lại trở về nhà Tư Lam đập cửa một lần nữa "Rầm rầm".
Cánh cửa "kẹt kẹt" một tiếng rồi mở rộng ra, trên gương mặt của Doãn Tiêu Trác lộ rõ biểu cảm vui sướng vì lại được ở nhà của Tư Lam thêm một thời gian dài nữa, anh cười xấu hổ, "Ngoài đó... Ngoài đó trời đang mưa..."
"Cầm lấy đi! Không cần trả lại! Bởi vì tôi không muốn gặp lại anh nữa!" Dung Tư Lam lấy một cây dù từ phía sau, đưa ra phía trước cho anh.
Người phụ nữ này đúng là không thể cực phẩm hơn nữa! Quả thực là một người quá tuyệt tình!
Doãn Tiêu Trác nhận chiếc ô, cố kìm lại sự hung tợn, trả lời: "Cảm ơn dì Gà lôi!"
"Không – cần! Hẹn- gặp - lại! Không! Phải là vĩnh viễn không gặp lại nữa!" Dung Tư Lam nghiêm mặt, giọng nói nhấn mạnh từng chữ từng câu rõ ràng khác thường.
"Mẹ không được!" Đột nhiên Đóa Nhi chạy ra, "Mẹ, bên ngoài trời đang thật to mưa, chú lại bị thương, lại vừa không có tiền, chú thật đáng thương. Bình thường mẹ vẫn nói với Đóa Nhi phải học cách giúp đỡ người khác, tại sao chúng ta lại không thể giúp đỡ chú chứ?"
"Bởi vì..." Tư Lam chợt ngừng lại giữa câu, không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ cô lại phải nói rõ cho cô bé mới bốn tuổi này biết rằng, đây có thể là một con sói hiếu sắc chăng?
"Mẹ, giải quyết như thế này có được hay không? Con nhường lại phòng của con cho chú ngủ, con ngủ ở ghế sa lon, con chia một nửa phần cơm của con cho chú, còn nữ, buổi sáng con sẽ không uống sữa tươi nữa, như thế mẹ cũng sẽ không bị tốn nhiều tiền nữa.
Tư Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngây thơ kia, thở dài, "Được rồi! Anh ở lại đi!"
Trong lòng Doãn Tiêu Trác thấy phẫn nộ, không ngờ còn là một người phụ nữ yêu tiền như mạng! Lại còn cắt xén đến cả đồ ăn của con gái mình nữa!
Đóa Nhi mừng rỡ, "Mẹ, vậy trước hết chúng ta hãy đưa chú đến bệnh viện để trị thương chứ? Chú bị súng bắn bị thương ở vai, Đóa Nhi chỉ mới dán mấy chiếc băng cho chú, nhưng nhất định là không ổn! Đóa Nhi vẫn chờ mẹ trở lại mà!"
"Không! Không nên đi bệnh viện!" Doãn Tiêu Trác nhíu mày một cái, anh không muốn ngày mai sẽ trở thành tin tức trên trang đầu, càng không muốn tiết lộ hành tung để bị ông già bắt trở về để kết hôn. Quan trọng nhất là anh cũng không biết ai muốn đưa anh vào chỗ chết, nghĩ đến lúc này ở bệnh viện đang có rất nhiều người ở bệnh viện đang “ôm cây đợi thỏ”, mong chờ anh tự chui đầu vào lưới...
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chú! Trên TV cũng đã nói như vậy, nhất định phải lấy viên đạn ra đấy!" Đóa Nhi lo lắng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại
"Chuẩn bị giúp tôi mấy thứ, tôi sẽ tự mình làm!" Doãn Tiêu Trác ngồi xuống ở trên ghế sa lon, từ từ cởi áo ra.
Dung Tư Lam nhìn thấy tình hình trên vai của anh âm thầm buồn cười, băng được dán ngổn ngang thật nhiều nhưng quả thật máu cũng đã được cầm lại.
"Tới đây giúp tôi một tay, đừng đứng ngẩn người ở đấy nữa." Doãn Tiêu Trác cau mày nói với cô đang đứng đó nhìn anh đến ngẩn người.
"Tôi sao?" Dung Tư Lam há to mồm chỉ vào mình, hỏi.
"Đúng vậy! Chẳng lẽ lại để cho Đóa Nhi lấy đạn ra cho tôi hay sao?" Anh cảm thấy buồn bực đối với phản ứng chậm trễ này của cô.
"Nhưng mà... Tôi sẽ không lấy..." Dung Tư Lam vừa nghĩ tới phải đụng vào vết thương bị đạn bắn của anh trong lòng liền thấy mờ mịt tăm tối.
"Làm theo lời tôi nói !" Anh có chút không nhịn được, quát lên:"Tới đây nhanh lên!"
"Tới thì tới chứ sao! Làm cái gì mà dữ tợn như vậy!" Cô cong môi lên từ từ đi về phía anh.
"Trước hết xé hết băng dán trên miệng vết thương xuống đã!"
Dung Tư Lam cũng hít một hơi, cố gắng vứt hết những sợ hãi đang hiện ở trong đầu mình đi, bàn tay lạnh như băng sờ vào trên vai anh, bóc từng miếng băng một đang dán ở miệng vết thương trên vai anh.
Tay của cô thật mát!
Đây là đầu tiên anh được cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Dung Tư Lam chạm vào da thịt mình. Theo thói quen anh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tay của cô.
Cô đang run rẩy! Cô sợ sao? Chẳng lẽ cô lại là người nhát gan như vậy?
Anh không kiềm chế nổi liền nhìn về phía ánh mắt của cô. Đột nhiên anh nhận thấy thật ra thì cô có một đôi mắt to khác thường, trong suốt, sáng ngời. Đôi con ngươi đen bóng tựa như chưa từng dính chút xíu bụi bậm nơi trần gian này, mà lúc này, con ngươi sâu thẳm sáng ngời kia của cô lại thoáng lộ vẻ ra sự hốt hoảng và sợ hãi.
Giọng nói của anh không khỏi mềm dịu lại: "Cô làm sao vậy?"
"A? Không có, không có gì?" Cô hung hăng nhắm mắt lại, cô không muốn hồi tưởng những hình ảnh mà mình đã ép phải cho ra khỏi đầu, hết sức chăm chú bóc những miếng băng dán miệng vết thương trên vai của anh ra.
Mười mấy miếng băng dán đã được bóc ra hết để thành một đống nho nhỏ ở trên bàn! Điều khiến Dung Tư Lam cảm phục chính là, nhóc con Đóa Nhi kia thật cẩn thận, nó không để cho băng dính dính một chút xíu nào vào miệng vết thương!
Cô xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, "Tiếp theo, giờ phải làm thế nào nữa?"
"Lấy cồn i-ốt để sát trùng, sau đó dùng kéo cắt miệng vết thương rộng ra, tiếp đó dùng cái nhíp lấy viên đạn ra." Anh bình tĩnh ra lệnh, giống như đang nói đến một chuyện gì đó không hề liên quan đến sự đau đớn.
Dung Tư Lam mở to mắt, "Không... Không... Không cần thuốc tê?"
"Cô có thuốc tê sao? Cô biết sử dụng thuốc tê sao?" Doãn Tiêu Trác liếc nhìn cô một cái.
"Không có! Vậy... Sẽ không dùng...!" Đầu Dung Tư Lam lắc đắc giống như cái trống bỏi (loại trống nhỏ, đồ chơi của trẻ con, có hai mặt được gắn cán cầm tay, dùi trống là hai viên bi tròn gắn vào một đầu của hai sợi dây, đầu dây kia được đính đối xứng vào hai bên tang trống . Khi chơi dùng hai tay kẹp cán trống xoay tròn qua lại. Hai sợi dây văng theo chuyển động quay mà gõ hai viên bi vào mặt trống thành tiếng nghe rất vui tai)
"Vậy sao cô còn hỏi?! Nhanh tay lên, hành động đi!" Doãn Tiêu Trác cầm một cuộn băng gạc để vào miệng cắn lại, quay đầu sang bên kia.
Dung Tư Lam liền dùng cồn i ốt thoa một lớp xung quanh miệng vết thương bị đạn bắn lên lớp da rám nắng của anh, nhưng đã giơ tay lên nhưng lại không dám dứt khoát hạ mũi dao nhỏ đã khử trùng kia xuống rạch vào vai anh. Cái lỗ nhỏ tròn tròn ở trước mắt cô như rộng vô hạn, tựa như một cái động đen ngòm đã thu hút toàn bộ tất cả ý thức của cô lọt vào trong đó. Dường như cô lại nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nằm trong vũng máu, còn nghe thấy cả tiếng gọi trẻ con non nớt thê lương: "Mẹ! Mẹ ơi"
"Leng keng" một tiếng, con dao nhỏ trắng bạc rơi xuống trên mặt đất, cô ngã ngồi dưới đất, hai tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.
"Mẹ! Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Một đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ấm áp phủ lên gương mặt lạnh như băng của cô.
Cô lấy lại bình tĩnh, sực tỉnh lại từ trong hồi ức. Cô ôm lấy Đóa Nhi, tựa như muốn được cô bé tiếp thêm sức lực cho mình: "Mẹ không sao, Đóa Nhi đừng sợ, mẹ không sao đâu!"
Âm thanh lớn làm anh giật mình, anh nhìn theo vật chướng ngại vô tình kia, trong lòng âm thầm mắng, "Đồ phụ nữ vô lương! Đồ phụ nữ ác độc!"
Bất đắc dĩ, đành phải nghĩ biện pháp khác vậy! Anh từ từ đi ra cửa viện, nhìn tình hình trước mắt đầu óc anh đột nhiên thấy thông thoáng .
Anh lại trở về nhà Tư Lam đập cửa một lần nữa "Rầm rầm".
Cánh cửa "kẹt kẹt" một tiếng rồi mở rộng ra, trên gương mặt của Doãn Tiêu Trác lộ rõ biểu cảm vui sướng vì lại được ở nhà của Tư Lam thêm một thời gian dài nữa, anh cười xấu hổ, "Ngoài đó... Ngoài đó trời đang mưa..."
"Cầm lấy đi! Không cần trả lại! Bởi vì tôi không muốn gặp lại anh nữa!" Dung Tư Lam lấy một cây dù từ phía sau, đưa ra phía trước cho anh.
Người phụ nữ này đúng là không thể cực phẩm hơn nữa! Quả thực là một người quá tuyệt tình!
Doãn Tiêu Trác nhận chiếc ô, cố kìm lại sự hung tợn, trả lời: "Cảm ơn dì Gà lôi!"
"Không – cần! Hẹn- gặp - lại! Không! Phải là vĩnh viễn không gặp lại nữa!" Dung Tư Lam nghiêm mặt, giọng nói nhấn mạnh từng chữ từng câu rõ ràng khác thường.
"Mẹ không được!" Đột nhiên Đóa Nhi chạy ra, "Mẹ, bên ngoài trời đang thật to mưa, chú lại bị thương, lại vừa không có tiền, chú thật đáng thương. Bình thường mẹ vẫn nói với Đóa Nhi phải học cách giúp đỡ người khác, tại sao chúng ta lại không thể giúp đỡ chú chứ?"
"Bởi vì..." Tư Lam chợt ngừng lại giữa câu, không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ cô lại phải nói rõ cho cô bé mới bốn tuổi này biết rằng, đây có thể là một con sói hiếu sắc chăng?
"Mẹ, giải quyết như thế này có được hay không? Con nhường lại phòng của con cho chú ngủ, con ngủ ở ghế sa lon, con chia một nửa phần cơm của con cho chú, còn nữ, buổi sáng con sẽ không uống sữa tươi nữa, như thế mẹ cũng sẽ không bị tốn nhiều tiền nữa.
Tư Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngây thơ kia, thở dài, "Được rồi! Anh ở lại đi!"
Trong lòng Doãn Tiêu Trác thấy phẫn nộ, không ngờ còn là một người phụ nữ yêu tiền như mạng! Lại còn cắt xén đến cả đồ ăn của con gái mình nữa!
Đóa Nhi mừng rỡ, "Mẹ, vậy trước hết chúng ta hãy đưa chú đến bệnh viện để trị thương chứ? Chú bị súng bắn bị thương ở vai, Đóa Nhi chỉ mới dán mấy chiếc băng cho chú, nhưng nhất định là không ổn! Đóa Nhi vẫn chờ mẹ trở lại mà!"
"Không! Không nên đi bệnh viện!" Doãn Tiêu Trác nhíu mày một cái, anh không muốn ngày mai sẽ trở thành tin tức trên trang đầu, càng không muốn tiết lộ hành tung để bị ông già bắt trở về để kết hôn. Quan trọng nhất là anh cũng không biết ai muốn đưa anh vào chỗ chết, nghĩ đến lúc này ở bệnh viện đang có rất nhiều người ở bệnh viện đang “ôm cây đợi thỏ”, mong chờ anh tự chui đầu vào lưới...
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chú! Trên TV cũng đã nói như vậy, nhất định phải lấy viên đạn ra đấy!" Đóa Nhi lo lắng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại
"Chuẩn bị giúp tôi mấy thứ, tôi sẽ tự mình làm!" Doãn Tiêu Trác ngồi xuống ở trên ghế sa lon, từ từ cởi áo ra.
Dung Tư Lam nhìn thấy tình hình trên vai của anh âm thầm buồn cười, băng được dán ngổn ngang thật nhiều nhưng quả thật máu cũng đã được cầm lại.
"Tới đây giúp tôi một tay, đừng đứng ngẩn người ở đấy nữa." Doãn Tiêu Trác cau mày nói với cô đang đứng đó nhìn anh đến ngẩn người.
"Tôi sao?" Dung Tư Lam há to mồm chỉ vào mình, hỏi.
"Đúng vậy! Chẳng lẽ lại để cho Đóa Nhi lấy đạn ra cho tôi hay sao?" Anh cảm thấy buồn bực đối với phản ứng chậm trễ này của cô.
"Nhưng mà... Tôi sẽ không lấy..." Dung Tư Lam vừa nghĩ tới phải đụng vào vết thương bị đạn bắn của anh trong lòng liền thấy mờ mịt tăm tối.
"Làm theo lời tôi nói !" Anh có chút không nhịn được, quát lên:"Tới đây nhanh lên!"
"Tới thì tới chứ sao! Làm cái gì mà dữ tợn như vậy!" Cô cong môi lên từ từ đi về phía anh.
"Trước hết xé hết băng dán trên miệng vết thương xuống đã!"
Dung Tư Lam cũng hít một hơi, cố gắng vứt hết những sợ hãi đang hiện ở trong đầu mình đi, bàn tay lạnh như băng sờ vào trên vai anh, bóc từng miếng băng một đang dán ở miệng vết thương trên vai anh.
Tay của cô thật mát!
Đây là đầu tiên anh được cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Dung Tư Lam chạm vào da thịt mình. Theo thói quen anh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tay của cô.
Cô đang run rẩy! Cô sợ sao? Chẳng lẽ cô lại là người nhát gan như vậy?
Anh không kiềm chế nổi liền nhìn về phía ánh mắt của cô. Đột nhiên anh nhận thấy thật ra thì cô có một đôi mắt to khác thường, trong suốt, sáng ngời. Đôi con ngươi đen bóng tựa như chưa từng dính chút xíu bụi bậm nơi trần gian này, mà lúc này, con ngươi sâu thẳm sáng ngời kia của cô lại thoáng lộ vẻ ra sự hốt hoảng và sợ hãi.
Giọng nói của anh không khỏi mềm dịu lại: "Cô làm sao vậy?"
"A? Không có, không có gì?" Cô hung hăng nhắm mắt lại, cô không muốn hồi tưởng những hình ảnh mà mình đã ép phải cho ra khỏi đầu, hết sức chăm chú bóc những miếng băng dán miệng vết thương trên vai của anh ra.
Mười mấy miếng băng dán đã được bóc ra hết để thành một đống nho nhỏ ở trên bàn! Điều khiến Dung Tư Lam cảm phục chính là, nhóc con Đóa Nhi kia thật cẩn thận, nó không để cho băng dính dính một chút xíu nào vào miệng vết thương!
Cô xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, "Tiếp theo, giờ phải làm thế nào nữa?"
"Lấy cồn i-ốt để sát trùng, sau đó dùng kéo cắt miệng vết thương rộng ra, tiếp đó dùng cái nhíp lấy viên đạn ra." Anh bình tĩnh ra lệnh, giống như đang nói đến một chuyện gì đó không hề liên quan đến sự đau đớn.
Dung Tư Lam mở to mắt, "Không... Không... Không cần thuốc tê?"
"Cô có thuốc tê sao? Cô biết sử dụng thuốc tê sao?" Doãn Tiêu Trác liếc nhìn cô một cái.
"Không có! Vậy... Sẽ không dùng...!" Đầu Dung Tư Lam lắc đắc giống như cái trống bỏi (loại trống nhỏ, đồ chơi của trẻ con, có hai mặt được gắn cán cầm tay, dùi trống là hai viên bi tròn gắn vào một đầu của hai sợi dây, đầu dây kia được đính đối xứng vào hai bên tang trống . Khi chơi dùng hai tay kẹp cán trống xoay tròn qua lại. Hai sợi dây văng theo chuyển động quay mà gõ hai viên bi vào mặt trống thành tiếng nghe rất vui tai)
"Vậy sao cô còn hỏi?! Nhanh tay lên, hành động đi!" Doãn Tiêu Trác cầm một cuộn băng gạc để vào miệng cắn lại, quay đầu sang bên kia.
Dung Tư Lam liền dùng cồn i ốt thoa một lớp xung quanh miệng vết thương bị đạn bắn lên lớp da rám nắng của anh, nhưng đã giơ tay lên nhưng lại không dám dứt khoát hạ mũi dao nhỏ đã khử trùng kia xuống rạch vào vai anh. Cái lỗ nhỏ tròn tròn ở trước mắt cô như rộng vô hạn, tựa như một cái động đen ngòm đã thu hút toàn bộ tất cả ý thức của cô lọt vào trong đó. Dường như cô lại nhìn thấy một cô gái nhỏ đang nằm trong vũng máu, còn nghe thấy cả tiếng gọi trẻ con non nớt thê lương: "Mẹ! Mẹ ơi"
"Leng keng" một tiếng, con dao nhỏ trắng bạc rơi xuống trên mặt đất, cô ngã ngồi dưới đất, hai tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.
"Mẹ! Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Một đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ấm áp phủ lên gương mặt lạnh như băng của cô.
Cô lấy lại bình tĩnh, sực tỉnh lại từ trong hồi ức. Cô ôm lấy Đóa Nhi, tựa như muốn được cô bé tiếp thêm sức lực cho mình: "Mẹ không sao, Đóa Nhi đừng sợ, mẹ không sao đâu!"