Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
“Chung quy thật ra em vẫn luôn thấy anh quá tốt đẹp, nhưng thật ra anh căn bản không có tốt đẹp như vậy.”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn anh, không nói chuyện.
“Thật ra anh…”
“Thùng thùng —.”
Thẩm Ương còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị tiếng đập cửa ngoài kia cắt đứt, một giây sau Trần Bội Bội đẩy cửa đi vào, trên mặt cô vô cùng hoang mang, “Chị Trân, không thấy dì đâu cả, bọn em không tìm được dì.”
“Cái gì?”
Khương Trân bật dậy khỏi lòng ngực Thẩm Ương, cô vén chăn lên xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Ương đè lại bả vai của cô, anh ngồi chồm hổm xuống giúp cô mang lại giày, “Đừng nóng vôi, em mang giày trước đã rồi anh với em cùng đi tìm.”
Ba người ra khỏi phòng bệnh, trên mặt Trần Bội Bội đều là tự trách, “Chị Trân, thật xin lỗi, đều do em không tốt, em không nên ra ngoài nghe điện thoại, khi em nghe điện thoại xong trở lại đã không thấy dì đâu mất rồi.”
Khương Trân, “Chuyện này tí nữa hãy nói, bây giờ tìm người quan trọng hơn.”
“Nhưng chỗ nên tìm em và thím Tô đều đã tìm hết rồi, nhưng chỗ nào cũng không có.”
“Trạng thái bây giờ của bà thì… nhất định phải mau chóng tìm thấy bà mới được…”
Đang nói chuyện, đột nhiên Tô Vân chạy từ bên kia đến, “Trân Trân! Có người nói nhìn thấy mẹ cháu đi lên sân thượng.”
Sân thượng?
Đầu Khương Trân nháy mắt trống rỗng, nỗi sợ như thủy triều nhấn chìm cô, cô vội vàng chạy lên sân thương, nhưng thang máy lại chậm chạp không có xuống.
Thẩm Ương: “Anh chạy lên bằng cầu thang, em ở đây chờ thang máy.”
“Em đi cùng với anh.”
Khương Trân đuổi theo.
Thể lực của nam và nữ vốn kém xa nhau, Thẩm Ương cách Khương Trân một đoạn thật dài nhưng mạng người quan trọng Thẩm Ương không có cách nào đợi cô, anh lên sân thượng trước Khương Trân, vừa lên anh liền nhìn thấy được một người phụ nữ khác đứng đấy, bà đứng ngoài biên sân thượng, anh dám quấy nhiễu bà mà anh cũng không đoán được đến tốt cùng thì bà muốn làm gì, nhưng cũng không dám đến quá gần, bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh trên người bà bị gió đêm thổi căng phồng.
“Dì à?” Anh nhẹ giọng gọi bà.
Khương Bạch Thiến trầm mặc xoay người lại, bà nhìn chằm chằm anh, trên mặt không có có chút cảm xúc nào, trái tim Thẩm Ương không khỏi trầm xuống, “Dì à, trên đấy nguy hiểm, dì mau xuống đi.”
Nhưng Khương Bạch Thiến từ đầu đến cuối không nói với anh câu nào, đối với anh cũng làm như mắt điếc ai ngơ.
Khương Trân chạy một mạch lên sân thượng, tóc tai ướt đẫm, dính dính bên mặt, tim nhảy thình thịch, nhưng khi nhìn thấy bà gầy yếu đứng ở gần biên sân thượng thì tim cô chợt dừng đập, gió lạnh thổi quả, lạnh giá.
Cô nhìn, nhìn bà, chợt buồn cười, chỉ là không hiểu sao cười nhưng nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống, lúc đi lên cô luôn ôm tâm trạng may mắn, có lẽ bà chỉ lên hóng gió mà thôi, bà không có muốn như thế, không muốn rời xa cô, nhưng lúc nhìn vào mắt bà, Khương Trân liền hiểu rõ. Thật ra cho đến bây giờ bà luôn không hề nghĩ sẽ ở lại bên cạnh cô, bà luôn luôn là như thế một lần rồi lại một lần muốn rời khỏi cô, dùng cách quyết tuyệt thế này đây.
Khương Bạch Thiến nhìn, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của bà như vũng nước đọng khẽ dao động, ánh mắt của bà quá lạnh, quá lạ lẫm, đây là ánh mắt cô chưa từng thấy bao giờ.
“Lại muốn rời đi sao?” Giọng nói Khương Trân nghẹn ngào, nhưng cô liều mạng điều chỉnh giọng mình nghe sao cho bình tĩnh một chút, “Dùng cách này để tra tấn con sao?”
Cô đột nhiên rất phiền chán cuộc sống như vậy, nếu là như vậy, cô tình nguyện từ lúc bắt đầu bà ấy đừng cho cô chút xíu hy vọng nào cả, bởi vì bà không biết rằng hi vọng dấy lên bị dập tắt là sự chịu đựng khó khăn đến nhường nào.
“Con sợ hãi đi học, bởi vì con không biết lúc con đang đi học thì chừng nào mẹ lại sẽ muốn rời khỏi con nữa, con nghe cái gì cũng không vào đầu, chịu đựng xong một ngày về đến nhà vĩnh viễn chỉ có bóng tối và yên lặng, con sợ hãi đi học, hơn nữa con cũng sợ hãi về nhà.”
“Có phải mẹ rất hận con có phải hay không, hận đến mức không nói câu nào với con, hận đến mức không thèm liếc lấy con một cái, thế nhưng cho dù người hận con như vậy nhưng con vẫn rất yêu người, con đều nghĩ có lẽ mẹ sẽ tốt lên, sẽ yêu con như trước kia, con đã không có bố, nếu như mẹ cũng rời đi thì chỉ còn lại mình con, nhưng cho dù là như vậy, người vẫn muốn rời đi, mọi thứ con làm tất cả đều phí công.”
“Người biết hôm qua con cao hứng biết bao nhiêu sao?”
“Bởi vì người chủ động nói chuyện với con, mười một năm trôi qua lần đầu tiên mẹ hỏi đến cảm nhận của con, con vui đến mức cả buổi tối đều không ngủ được, con tưởng rằng mọi thứ sẽ từ từ tốt hơn, rõ ràng là mẹ cho hi vọng, nhưng cũng chỉ trong một ngày mẹ lại tự tay dập tắt, nếu đã như vậy thì vì cái gì còn muốn con uổng công vui vẻ một lần như thế?”
Thẩm Ương nhìn Khương Trân đứng ở cửa sân thượng, gió đêm thổi bay tóc của cô, hốc mắt cô đỏ bừng thế nhưng trong mắt cô chỉ còn lại tuyệt vọng, thân thể gầy gò như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ thổi bay được cô vậy.
“Con biết người mệt mỏi, thật ra con cũng mệt mỏi chứ, con cũng mệt mỏi đến sống không nổi nữa rồi, nếu người muốn chết sẽ nhẹ nhõm biết bao nhiêu, vậy người nhảy xuống đi… cùng lắm thì con giúp người là được.”
Bởi vì lời này của cô, đồng tử Thẩm Ương chợt thắt chặt lại.
Cô là thật sự mệt mỏi, cuộc sống như thế này quá áp lực, quá cực khổ, cô nhìn bà lần cuối cùng, sau đó không chút do dự nào quay người xuống lầu.
“Chị Trân…” Trần Bội Bội khóc thành tiếng.
Khương Bạch Thiến nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Khương Trân, gầy gò yếu ớt như vậy, ánh nhìn cuối cùng kia của con bé nhìn bà, là tuyệt vọng, là loại tuyệt vọng của hi vọng cuối cùng của mình bị người ta tàn nhẫn bóp tắt, bà không dám hoài nghi lời của Khương Trân, bà hiểu rất rõ còn bé, bà không dám đánh cược.
Mà ngay lúc bà ngây người thì bất thình bị người nắm chặt tay, chỉ mấy giây ngắn ngủi bà đã bị người ta kéo xuống khỏi đường biên sân thượng, bà ngồi trên mặt đất, nước mắt như những hạt châu đứt đoạn rơi xuống.
Thẩm Ương nhìn Khương Bạch Thiến, “Dì à cho dù chỉ một lần, hãy nghĩ vì cô ấy một lần mà thôi.”
“Tiểu Trần, thím Tô, ở đây nhờ hai người.”
Trần Bội Bội lau nước mắt, “Em biết rồi, Thẩm ca, anh mau đi tìm chị Trân đi.”
**
Khương Trân ngồi trên cầu thang nhìn chằm chằm giày mình, hốc mắt đỏ bừng nhưng lại cực kỳ khô khốc, cô không khóc được, lần đầu tiên cô biết thì ra tận cùng của tuyệt vọng là không rơi được một giọt nước mắt nào.
“Két–.” Cửa trước mặt đột nhiên bị đẩy ra, một đôi giày da đập vào mắt cô.
“Trân Trân.”
Là một giọng nói quen thuộc.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, “Anh Thư?”
Giọng cô cực kỳ khàn, tựa như vừa bị sắt phá vỡ vậy.
Thư Lương Trì nhìn cô chằm chằm, tim đau đến không thở được, anh giơ tay ra kéo cô đứng dậy ôm vào trong ngực.
Bởi vì ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn, anh phải làm mấy cuộc phẫu thuật liên tục, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Rốt cuộc anh cũng tìm được em, em làm anh sợ muốn chết.”
Thẩm Ương thở hồng hộc chạy xuống, vừa xuống liền nhìn thấy Khương Trân bị một người đàn ông mặc đồ bác sĩ ôm vào trong ngực, anh trực tiếp đi xuống.
Thư Lương Trì cũng chú ý đến người đàn ông đang đi từ trên lầu xuống, anh ẩn ẩn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mặt nhưng anh còn chưa kịp nhớ lại thì liền nghe được anh ta gọi: “Khương Trân.”
Anh ta quen biết Trân Trân?
Thư Lương Trì cảm giác được Khương Trân đẩy anh ra, Khương Trân xoay người nhìn Thẩm Ương đứng cách mình mấy bước, cô theo bản năng liền chạy đến bên anh, ôm chặt lấy anh, hốc mắt vốn dĩ khô cạn lại lần nữa ướt đẫm.
“Bà ấy đâu? Bà ấy đâu?”
Ngay lúc thấy cô quay người chạy đến bên mình một khắc này, Thẩm Ương vốn dĩ đang hơi tức giận liền tiêu tan, anh đưa tay ôm chặt cô, hôn đỉnh đầu cô, “Không sao rồi, dì ấy đã xuống rồi, Tiểu Trần và thím Tô đang ở trên đấy với dì ấy, em yên tâm.”
Khương Trân nghe thế dần thả lỏng người, cô ôm Thẩm Ương lặng lẽ khóc.
Thư Lương Trì nhìn hai người đang ôm nhau, ánh mắt anh rơi trên mặt người đàn ông, là Thẩm Ương.
Khó trách vừa nãy anh thấy anh ta lại quen mặt đến thế, bên ngoài đều đồn anh ta và Khương Trân đang hẹn hò, nhưng đối với những scandal như thế này anh đều không có để trong lòng, nhưng bây giờ anh không thể không nhìn thẳng vào sự thật, nếu như không có quan hệ gì, thì vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Anh nhận ra được sự ỷ lại của Khương Trân đối với anh ta, anh quen biết Khương Trân nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ỷ lại ai như vậy.
“Anh là…”
“Ong ong —.” Điện thoại trong áo blouse đột nhiên vang lên.
“Alo?”
“Bác sĩ Thư, phẫu thuật…” Đầu bên kia điện thoại truyện đến giọng nói gấp gáp của y tá.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đây.” Sau khi cúp điện thoại anh nói với Khương Trân, “Trân Trân, anh có ca phẫu thuật, chờ kết thúc anh lại tới tìm em.”
Anh cảm giác được mình vừa dứt lời thì nhiệt độ xung quanh giảm xuống trong chớp mắt.
**
Thẩm Ương đưa Khương Trân về phòng bênh, từ sau khi trở về cô đều luôn ngồi trên giường ôm chặt lấy chính mình, ánh mắt vô hồn, không nói lời nào, anh chợt thấy Trần Bội Bội đang đứng ngoài ngoắc mình, anh đứng dậy đi ra ngoài.
“Thẩm ca?”
“Dì ấy sao rồi?”
“Bây giờ đang nằm trong phòng bệnh ạ, không nói lời nào cũng không ngủ, nhưng mà ngược lại không có hành động quá kích nào nữa ạ.”
“Ừ, em chăm sóc dì ấy cho tốt, có chuyện gì thì báo với anh.”
Trần Bội Bội gật đầu, “Em biết rồi.” Cô nhìn vào trong phòng bệnh, “Chị Trân, chị ấy sao rồi ạ?”
Thẩm Ương hơi xích người, Trần Bội Bội liền nhìn thấy được Khương Trân đang ngồi trên giường bệnh, trong mắt cô mang theo lo lắng, “Thẩm ca, chỗ dì có em và thím Tô là được rồi, chị Trân nhờ vào anh ạ.”
“Ừ, anh biết rồi, em mau trở về đi.”
Trần Bội Bội mặc dù lo lắng nhưng vẫn trở về phòng bệnh của Khương Bạch Thiến.
Thẩm Ương đóng cửa lại, anh đi đến bên cạnh Khương Trân khẽ vuốt nhẹ lưng cô, “Vừa rồi Tiểu Trần tới.”
Ánh mắt Khương Trân trốn tránh.
Thẩm Ương, “Cô bé nói tình trạng bây giờ của dì đã coi như là bình tĩnh rồi, không có làm chuyện gì quá kích thích nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô mất giọng nói.
“Khương Trân.” Thẩm Ương nắm nhẹ bờ vai cô, anh nửa ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Vừa nãy em nói câu với dì là nghiêm túc có phải hay không?”
Khương Trân khẽ cụp mắt, cô không có trả lời vấn đề này của anh, cô đang trốn tránh.
Mắt Thẩm Ương trong chớp mắt tối sầm xuống, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, có lẽ chính anh đều không có chú ý đến, cánh tay anh ôm cô đang khẽ run rẩy.
“Anh cũng có một câu chuyện cũ muốn kể cho em nghe.”
Khương Trân ngẩng đầu nhìn anh, không nói chuyện.
“Thật ra anh…”
“Thùng thùng —.”
Thẩm Ương còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị tiếng đập cửa ngoài kia cắt đứt, một giây sau Trần Bội Bội đẩy cửa đi vào, trên mặt cô vô cùng hoang mang, “Chị Trân, không thấy dì đâu cả, bọn em không tìm được dì.”
“Cái gì?”
Khương Trân bật dậy khỏi lòng ngực Thẩm Ương, cô vén chăn lên xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Ương đè lại bả vai của cô, anh ngồi chồm hổm xuống giúp cô mang lại giày, “Đừng nóng vôi, em mang giày trước đã rồi anh với em cùng đi tìm.”
Ba người ra khỏi phòng bệnh, trên mặt Trần Bội Bội đều là tự trách, “Chị Trân, thật xin lỗi, đều do em không tốt, em không nên ra ngoài nghe điện thoại, khi em nghe điện thoại xong trở lại đã không thấy dì đâu mất rồi.”
Khương Trân, “Chuyện này tí nữa hãy nói, bây giờ tìm người quan trọng hơn.”
“Nhưng chỗ nên tìm em và thím Tô đều đã tìm hết rồi, nhưng chỗ nào cũng không có.”
“Trạng thái bây giờ của bà thì… nhất định phải mau chóng tìm thấy bà mới được…”
Đang nói chuyện, đột nhiên Tô Vân chạy từ bên kia đến, “Trân Trân! Có người nói nhìn thấy mẹ cháu đi lên sân thượng.”
Sân thượng?
Đầu Khương Trân nháy mắt trống rỗng, nỗi sợ như thủy triều nhấn chìm cô, cô vội vàng chạy lên sân thương, nhưng thang máy lại chậm chạp không có xuống.
Thẩm Ương: “Anh chạy lên bằng cầu thang, em ở đây chờ thang máy.”
“Em đi cùng với anh.”
Khương Trân đuổi theo.
Thể lực của nam và nữ vốn kém xa nhau, Thẩm Ương cách Khương Trân một đoạn thật dài nhưng mạng người quan trọng Thẩm Ương không có cách nào đợi cô, anh lên sân thượng trước Khương Trân, vừa lên anh liền nhìn thấy được một người phụ nữ khác đứng đấy, bà đứng ngoài biên sân thượng, anh dám quấy nhiễu bà mà anh cũng không đoán được đến tốt cùng thì bà muốn làm gì, nhưng cũng không dám đến quá gần, bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh trên người bà bị gió đêm thổi căng phồng.
“Dì à?” Anh nhẹ giọng gọi bà.
Khương Bạch Thiến trầm mặc xoay người lại, bà nhìn chằm chằm anh, trên mặt không có có chút cảm xúc nào, trái tim Thẩm Ương không khỏi trầm xuống, “Dì à, trên đấy nguy hiểm, dì mau xuống đi.”
Nhưng Khương Bạch Thiến từ đầu đến cuối không nói với anh câu nào, đối với anh cũng làm như mắt điếc ai ngơ.
Khương Trân chạy một mạch lên sân thượng, tóc tai ướt đẫm, dính dính bên mặt, tim nhảy thình thịch, nhưng khi nhìn thấy bà gầy yếu đứng ở gần biên sân thượng thì tim cô chợt dừng đập, gió lạnh thổi quả, lạnh giá.
Cô nhìn, nhìn bà, chợt buồn cười, chỉ là không hiểu sao cười nhưng nước mắt lại nhịn không được mà rơi xuống, lúc đi lên cô luôn ôm tâm trạng may mắn, có lẽ bà chỉ lên hóng gió mà thôi, bà không có muốn như thế, không muốn rời xa cô, nhưng lúc nhìn vào mắt bà, Khương Trân liền hiểu rõ. Thật ra cho đến bây giờ bà luôn không hề nghĩ sẽ ở lại bên cạnh cô, bà luôn luôn là như thế một lần rồi lại một lần muốn rời khỏi cô, dùng cách quyết tuyệt thế này đây.
Khương Bạch Thiến nhìn, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của bà như vũng nước đọng khẽ dao động, ánh mắt của bà quá lạnh, quá lạ lẫm, đây là ánh mắt cô chưa từng thấy bao giờ.
“Lại muốn rời đi sao?” Giọng nói Khương Trân nghẹn ngào, nhưng cô liều mạng điều chỉnh giọng mình nghe sao cho bình tĩnh một chút, “Dùng cách này để tra tấn con sao?”
Cô đột nhiên rất phiền chán cuộc sống như vậy, nếu là như vậy, cô tình nguyện từ lúc bắt đầu bà ấy đừng cho cô chút xíu hy vọng nào cả, bởi vì bà không biết rằng hi vọng dấy lên bị dập tắt là sự chịu đựng khó khăn đến nhường nào.
“Con sợ hãi đi học, bởi vì con không biết lúc con đang đi học thì chừng nào mẹ lại sẽ muốn rời khỏi con nữa, con nghe cái gì cũng không vào đầu, chịu đựng xong một ngày về đến nhà vĩnh viễn chỉ có bóng tối và yên lặng, con sợ hãi đi học, hơn nữa con cũng sợ hãi về nhà.”
“Có phải mẹ rất hận con có phải hay không, hận đến mức không nói câu nào với con, hận đến mức không thèm liếc lấy con một cái, thế nhưng cho dù người hận con như vậy nhưng con vẫn rất yêu người, con đều nghĩ có lẽ mẹ sẽ tốt lên, sẽ yêu con như trước kia, con đã không có bố, nếu như mẹ cũng rời đi thì chỉ còn lại mình con, nhưng cho dù là như vậy, người vẫn muốn rời đi, mọi thứ con làm tất cả đều phí công.”
“Người biết hôm qua con cao hứng biết bao nhiêu sao?”
“Bởi vì người chủ động nói chuyện với con, mười một năm trôi qua lần đầu tiên mẹ hỏi đến cảm nhận của con, con vui đến mức cả buổi tối đều không ngủ được, con tưởng rằng mọi thứ sẽ từ từ tốt hơn, rõ ràng là mẹ cho hi vọng, nhưng cũng chỉ trong một ngày mẹ lại tự tay dập tắt, nếu đã như vậy thì vì cái gì còn muốn con uổng công vui vẻ một lần như thế?”
Thẩm Ương nhìn Khương Trân đứng ở cửa sân thượng, gió đêm thổi bay tóc của cô, hốc mắt cô đỏ bừng thế nhưng trong mắt cô chỉ còn lại tuyệt vọng, thân thể gầy gò như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ thổi bay được cô vậy.
“Con biết người mệt mỏi, thật ra con cũng mệt mỏi chứ, con cũng mệt mỏi đến sống không nổi nữa rồi, nếu người muốn chết sẽ nhẹ nhõm biết bao nhiêu, vậy người nhảy xuống đi… cùng lắm thì con giúp người là được.”
Bởi vì lời này của cô, đồng tử Thẩm Ương chợt thắt chặt lại.
Cô là thật sự mệt mỏi, cuộc sống như thế này quá áp lực, quá cực khổ, cô nhìn bà lần cuối cùng, sau đó không chút do dự nào quay người xuống lầu.
“Chị Trân…” Trần Bội Bội khóc thành tiếng.
Khương Bạch Thiến nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Khương Trân, gầy gò yếu ớt như vậy, ánh nhìn cuối cùng kia của con bé nhìn bà, là tuyệt vọng, là loại tuyệt vọng của hi vọng cuối cùng của mình bị người ta tàn nhẫn bóp tắt, bà không dám hoài nghi lời của Khương Trân, bà hiểu rất rõ còn bé, bà không dám đánh cược.
Mà ngay lúc bà ngây người thì bất thình bị người nắm chặt tay, chỉ mấy giây ngắn ngủi bà đã bị người ta kéo xuống khỏi đường biên sân thượng, bà ngồi trên mặt đất, nước mắt như những hạt châu đứt đoạn rơi xuống.
Thẩm Ương nhìn Khương Bạch Thiến, “Dì à cho dù chỉ một lần, hãy nghĩ vì cô ấy một lần mà thôi.”
“Tiểu Trần, thím Tô, ở đây nhờ hai người.”
Trần Bội Bội lau nước mắt, “Em biết rồi, Thẩm ca, anh mau đi tìm chị Trân đi.”
**
Khương Trân ngồi trên cầu thang nhìn chằm chằm giày mình, hốc mắt đỏ bừng nhưng lại cực kỳ khô khốc, cô không khóc được, lần đầu tiên cô biết thì ra tận cùng của tuyệt vọng là không rơi được một giọt nước mắt nào.
“Két–.” Cửa trước mặt đột nhiên bị đẩy ra, một đôi giày da đập vào mắt cô.
“Trân Trân.”
Là một giọng nói quen thuộc.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, “Anh Thư?”
Giọng cô cực kỳ khàn, tựa như vừa bị sắt phá vỡ vậy.
Thư Lương Trì nhìn cô chằm chằm, tim đau đến không thở được, anh giơ tay ra kéo cô đứng dậy ôm vào trong ngực.
Bởi vì ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn, anh phải làm mấy cuộc phẫu thuật liên tục, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Rốt cuộc anh cũng tìm được em, em làm anh sợ muốn chết.”
Thẩm Ương thở hồng hộc chạy xuống, vừa xuống liền nhìn thấy Khương Trân bị một người đàn ông mặc đồ bác sĩ ôm vào trong ngực, anh trực tiếp đi xuống.
Thư Lương Trì cũng chú ý đến người đàn ông đang đi từ trên lầu xuống, anh ẩn ẩn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mặt nhưng anh còn chưa kịp nhớ lại thì liền nghe được anh ta gọi: “Khương Trân.”
Anh ta quen biết Trân Trân?
Thư Lương Trì cảm giác được Khương Trân đẩy anh ra, Khương Trân xoay người nhìn Thẩm Ương đứng cách mình mấy bước, cô theo bản năng liền chạy đến bên anh, ôm chặt lấy anh, hốc mắt vốn dĩ khô cạn lại lần nữa ướt đẫm.
“Bà ấy đâu? Bà ấy đâu?”
Ngay lúc thấy cô quay người chạy đến bên mình một khắc này, Thẩm Ương vốn dĩ đang hơi tức giận liền tiêu tan, anh đưa tay ôm chặt cô, hôn đỉnh đầu cô, “Không sao rồi, dì ấy đã xuống rồi, Tiểu Trần và thím Tô đang ở trên đấy với dì ấy, em yên tâm.”
Khương Trân nghe thế dần thả lỏng người, cô ôm Thẩm Ương lặng lẽ khóc.
Thư Lương Trì nhìn hai người đang ôm nhau, ánh mắt anh rơi trên mặt người đàn ông, là Thẩm Ương.
Khó trách vừa nãy anh thấy anh ta lại quen mặt đến thế, bên ngoài đều đồn anh ta và Khương Trân đang hẹn hò, nhưng đối với những scandal như thế này anh đều không có để trong lòng, nhưng bây giờ anh không thể không nhìn thẳng vào sự thật, nếu như không có quan hệ gì, thì vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Anh nhận ra được sự ỷ lại của Khương Trân đối với anh ta, anh quen biết Khương Trân nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ỷ lại ai như vậy.
“Anh là…”
“Ong ong —.” Điện thoại trong áo blouse đột nhiên vang lên.
“Alo?”
“Bác sĩ Thư, phẫu thuật…” Đầu bên kia điện thoại truyện đến giọng nói gấp gáp của y tá.
“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến đây.” Sau khi cúp điện thoại anh nói với Khương Trân, “Trân Trân, anh có ca phẫu thuật, chờ kết thúc anh lại tới tìm em.”
Anh cảm giác được mình vừa dứt lời thì nhiệt độ xung quanh giảm xuống trong chớp mắt.
**
Thẩm Ương đưa Khương Trân về phòng bênh, từ sau khi trở về cô đều luôn ngồi trên giường ôm chặt lấy chính mình, ánh mắt vô hồn, không nói lời nào, anh chợt thấy Trần Bội Bội đang đứng ngoài ngoắc mình, anh đứng dậy đi ra ngoài.
“Thẩm ca?”
“Dì ấy sao rồi?”
“Bây giờ đang nằm trong phòng bệnh ạ, không nói lời nào cũng không ngủ, nhưng mà ngược lại không có hành động quá kích nào nữa ạ.”
“Ừ, em chăm sóc dì ấy cho tốt, có chuyện gì thì báo với anh.”
Trần Bội Bội gật đầu, “Em biết rồi.” Cô nhìn vào trong phòng bệnh, “Chị Trân, chị ấy sao rồi ạ?”
Thẩm Ương hơi xích người, Trần Bội Bội liền nhìn thấy được Khương Trân đang ngồi trên giường bệnh, trong mắt cô mang theo lo lắng, “Thẩm ca, chỗ dì có em và thím Tô là được rồi, chị Trân nhờ vào anh ạ.”
“Ừ, anh biết rồi, em mau trở về đi.”
Trần Bội Bội mặc dù lo lắng nhưng vẫn trở về phòng bệnh của Khương Bạch Thiến.
Thẩm Ương đóng cửa lại, anh đi đến bên cạnh Khương Trân khẽ vuốt nhẹ lưng cô, “Vừa rồi Tiểu Trần tới.”
Ánh mắt Khương Trân trốn tránh.
Thẩm Ương, “Cô bé nói tình trạng bây giờ của dì đã coi như là bình tĩnh rồi, không có làm chuyện gì quá kích thích nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô mất giọng nói.
“Khương Trân.” Thẩm Ương nắm nhẹ bờ vai cô, anh nửa ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Vừa nãy em nói câu với dì là nghiêm túc có phải hay không?”
Khương Trân khẽ cụp mắt, cô không có trả lời vấn đề này của anh, cô đang trốn tránh.
Mắt Thẩm Ương trong chớp mắt tối sầm xuống, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, có lẽ chính anh đều không có chú ý đến, cánh tay anh ôm cô đang khẽ run rẩy.
“Anh cũng có một câu chuyện cũ muốn kể cho em nghe.”