Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Chương 164
Tô Lương Mặc không thể nói ra được cảm giác của anh lúc này. Anh không bao giờ nghĩ rằng chiếc khăn tưởng chừng như đơn giản ấy, đằng sau nó lại là một câu chuyện dài phức tạp đến vậy. Anh không khỏi nghĩ lại về quãng thời gian đi học đó. Lúc ấy, ở giữa sân trường, Tình Noãn dịu dàng, xinh đẹp ấy đã nắm lấy tay anh, bí mật kéo anh vào khu rừng nhỏ có chút vắng vẻ trong khuôn viên trường. Cô e thẹn bất ngờ lấy ra một chiếc khăn màu xanh thẫm mới toanh từ đằng sau rồi đưa cho anh: “Ta đa! Nè! Quà sinh nhật tặng anh đó. Anh có thích không? “
“Em đan ư?”
“Vâng: Trên gương mặt trong trẻo ấy, cô gái khế nở một nụ cười thật tươi và nói không chút do dự: “Anh không được phép chê bai tay nghề của em đâu đấy” Dáng vẻ ấy, dưới ánh nắng chiều tà, cô ấy giống như một thiên thần vậy.
Vậy mà hôm nay, người phụ nữ đang đứng trước mặt anh lại xin lỗi anh vì sự ích kỷ của mình. Nhưng nếu như sự việc thực sự đúng như những gì mà cô đã nói, vậy thì ai mới là người cần phải xin lỗi?
Đợi một lúc lâu nhưng không thấy anh có ý định đáp lại, Lương Tiểu Ý có chút thất vọng vùi đầu vào trong lòng mình, giống hệt như một con rùa rụt cổ vậy. Nhưng trong khoảnh khắc tưởng chừng như ngượng ngùng ấy, cô bất ngờ được anh ôm trọn vào lòng … “Chiếc áo len này rất đẹp, anh rất thích …..
Cả chiếc khăn cũng vậy. Cảm ơn em” Không thể tin nổi. Tô Lương Mặc nói cảm ơn với cô. Mặc dù chỉ nhiêu ấy thôi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành của anh trong câu nói ngắn ngủi ấy. Cô chỉ cần như vậy thôi là đã quá đủ rồi.
Nước mắt không tự chủ được, từng giọt từng giọt lăn xuống má… Ấy vậy mà anh không khinh thường cô, thật tốt?
Cuối cùng, Lương Tiểu Ý vẫn không kịp hỏi Tô Lương Mặc rằng rốt cuộc liệu người xuất hiện ở bệnh viện Quốc tế Anh Quốc chiều nay có phải là anh hay không. Bởi Sau khi người đàn ông ấy nói “cảm ơn”…
Đôi bàn tay phóng túng của Tô Lương Mặc siết chặt lấy chiếc eo nhỏ của Lương Tiểu Ý. Giây tiếp theo, anh cuồng nhiệt hôn cô. Nụ hôn ấy thực sự khiến cô trở nên ngây dại?
Tỉnh tế, tỉ mỉ, nhẹ nhàng, đau đớ… Nụ hôn này mang vô số cảm giác phức tạp, nhưng cũng không thể che lấp được ham muốn sắc dục mãnh liệt của anh dành cho cô.
Tô Lương Mặc nói với Lương Tiểu Ý: “Anh đã tự hứa với lòng mình rằng anh sẽ nhất định sẽ đối xử thật tốt với Lương Tiểu Ý bởi vì cô ấy là ân nhân cứu mang của anh. Để báo đáp ân tình ấy, anh sẵn sàng tình nguyện chăm lo cho cô ấy cả đời mà không cần phải lo lắng bất cứ một điều gì, nhất định sẽ nuông chiều cô ấy. Nhưng chỉ là nuông chiều, chứ không phải yêu.”
Tuy nhiên, anh thực sự nghĩ rằng tình yêu cần phải lý do ư?
Liệu mọi chuyện xảy ra bên ngoài đời thực, sẽ thực sự giống như những gì anh nói hay không? Cô thực sự không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này. Lương Tiểu Ý có chút cười khổ. Có khi bản thân cần phải nếm trải nhiều đau khổ hơn nữa mới có thể hiểu rõ được tình yêu là gì.
Từng nụ hôn mềm mại không ngừng được rơi xuống trên gương mặt đỏ ửng của cô. Cuối cùng, người đàn ông ấy áp đôi môi mỏng của mình lên đôi môi hồng mọng của cô. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút vị máu trong khoang miệng. Không biết là do cô run rẩy mà lỡ cắn vào môi mình, hay là do anh quá mãnh liệt nữa.
Sau nụ hôn như điên dại ấy, gương mặt của Lương Tiểu Ý trở nên nóng bừng, giống hệt như một người say rượu vậy.
Dường như cảm nhận được đôi môi anh chuẩn bị rời đi, cô liền vươn tay ra, quấn chặt quanh cổ anh, cố nhón chân lên, đôi môi hồng đào chủ động khép lại, một lần nữa áp chặt lấy đôi môi anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Lương Mặc như bị cô làm cho bất ngờ, khẽ mở to. Anh có chút hoan hị, liền hôn đáp lại cô.
Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt. Tô Lương Mặc cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi. Anh liền dứt khoát nhấc bổng Lương Tiểu Ý lên, ôm cô bước tới bàn làm việc được làm bằng đá pha lê vô cùng tỉnh tế, hất toàn bộ cùng với cây bút Parker xuống dưới đất, rồi nhẹ nhàng đặt Lương Tiểu Ý lên trên bàn.
“Nàyy! Tô Lương Mặc! Anh định làm gì em!” Lương Tiểu Ý không ngừng vùng vẫy trong hoảng loạn.
Người đàn ông đứng nhìn từ trên nhìn xuống dưới Lương Tiếu Ý đang ngượng ngùng nằm trên bàn với đôi mắt vô cùng xấu xa, đôi tay cũng vô cùng bận rộn “giúp cô” cởi quần áo.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói có chút lười biếng: “
Lương Tiểu Ý, em có muốn cầu xin anh tha thứ cho em không?”
Tô Lương Mặc không thể nói ra được cảm giác của anh lúc này. Anh không bao giờ nghĩ rằng chiếc khăn tưởng chừng như đơn giản ấy, đằng sau nó lại là một câu chuyện dài phức tạp đến vậy. Anh không khỏi nghĩ lại về quãng thời gian đi học đó. Lúc ấy, ở giữa sân trường, Tình Noãn dịu dàng, xinh đẹp ấy đã nắm lấy tay anh, bí mật kéo anh vào khu rừng nhỏ có chút vắng vẻ trong khuôn viên trường. Cô e thẹn bất ngờ lấy ra một chiếc khăn màu xanh thẫm mới toanh từ đằng sau rồi đưa cho anh: “Ta đa! Nè! Quà sinh nhật tặng anh đó. Anh có thích không? “
“Em đan ư?”
“Vâng: Trên gương mặt trong trẻo ấy, cô gái khế nở một nụ cười thật tươi và nói không chút do dự: “Anh không được phép chê bai tay nghề của em đâu đấy” Dáng vẻ ấy, dưới ánh nắng chiều tà, cô ấy giống như một thiên thần vậy.
Vậy mà hôm nay, người phụ nữ đang đứng trước mặt anh lại xin lỗi anh vì sự ích kỷ của mình. Nhưng nếu như sự việc thực sự đúng như những gì mà cô đã nói, vậy thì ai mới là người cần phải xin lỗi?
Đợi một lúc lâu nhưng không thấy anh có ý định đáp lại, Lương Tiểu Ý có chút thất vọng vùi đầu vào trong lòng mình, giống hệt như một con rùa rụt cổ vậy. Nhưng trong khoảnh khắc tưởng chừng như ngượng ngùng ấy, cô bất ngờ được anh ôm trọn vào lòng … “Chiếc áo len này rất đẹp, anh rất thích …..
Cả chiếc khăn cũng vậy. Cảm ơn em” Không thể tin nổi. Tô Lương Mặc nói cảm ơn với cô. Mặc dù chỉ nhiêu ấy thôi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành của anh trong câu nói ngắn ngủi ấy. Cô chỉ cần như vậy thôi là đã quá đủ rồi.
Nước mắt không tự chủ được, từng giọt từng giọt lăn xuống má… Ấy vậy mà anh không khinh thường cô, thật tốt?
Cuối cùng, Lương Tiểu Ý vẫn không kịp hỏi Tô Lương Mặc rằng rốt cuộc liệu người xuất hiện ở bệnh viện Quốc tế Anh Quốc chiều nay có phải là anh hay không. Bởi Sau khi người đàn ông ấy nói “cảm ơn”…
Đôi bàn tay phóng túng của Tô Lương Mặc siết chặt lấy chiếc eo nhỏ của Lương Tiểu Ý. Giây tiếp theo, anh cuồng nhiệt hôn cô. Nụ hôn ấy thực sự khiến cô trở nên ngây dại?
Tỉnh tế, tỉ mỉ, nhẹ nhàng, đau đớ… Nụ hôn này mang vô số cảm giác phức tạp, nhưng cũng không thể che lấp được ham muốn sắc dục mãnh liệt của anh dành cho cô.
Tô Lương Mặc nói với Lương Tiểu Ý: “Anh đã tự hứa với lòng mình rằng anh sẽ nhất định sẽ đối xử thật tốt với Lương Tiểu Ý bởi vì cô ấy là ân nhân cứu mang của anh. Để báo đáp ân tình ấy, anh sẵn sàng tình nguyện chăm lo cho cô ấy cả đời mà không cần phải lo lắng bất cứ một điều gì, nhất định sẽ nuông chiều cô ấy. Nhưng chỉ là nuông chiều, chứ không phải yêu.”
Tuy nhiên, anh thực sự nghĩ rằng tình yêu cần phải lý do ư?
Liệu mọi chuyện xảy ra bên ngoài đời thực, sẽ thực sự giống như những gì anh nói hay không? Cô thực sự không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này. Lương Tiểu Ý có chút cười khổ. Có khi bản thân cần phải nếm trải nhiều đau khổ hơn nữa mới có thể hiểu rõ được tình yêu là gì.
Từng nụ hôn mềm mại không ngừng được rơi xuống trên gương mặt đỏ ửng của cô. Cuối cùng, người đàn ông ấy áp đôi môi mỏng của mình lên đôi môi hồng mọng của cô. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được một chút vị máu trong khoang miệng. Không biết là do cô run rẩy mà lỡ cắn vào môi mình, hay là do anh quá mãnh liệt nữa.
Sau nụ hôn như điên dại ấy, gương mặt của Lương Tiểu Ý trở nên nóng bừng, giống hệt như một người say rượu vậy.
Dường như cảm nhận được đôi môi anh chuẩn bị rời đi, cô liền vươn tay ra, quấn chặt quanh cổ anh, cố nhón chân lên, đôi môi hồng đào chủ động khép lại, một lần nữa áp chặt lấy đôi môi anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Lương Mặc như bị cô làm cho bất ngờ, khẽ mở to. Anh có chút hoan hị, liền hôn đáp lại cô.
Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt. Tô Lương Mặc cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi. Anh liền dứt khoát nhấc bổng Lương Tiểu Ý lên, ôm cô bước tới bàn làm việc được làm bằng đá pha lê vô cùng tỉnh tế, hất toàn bộ cùng với cây bút Parker xuống dưới đất, rồi nhẹ nhàng đặt Lương Tiểu Ý lên trên bàn.
“Nàyy! Tô Lương Mặc! Anh định làm gì em!” Lương Tiểu Ý không ngừng vùng vẫy trong hoảng loạn.
Người đàn ông đứng nhìn từ trên nhìn xuống dưới Lương Tiếu Ý đang ngượng ngùng nằm trên bàn với đôi mắt vô cùng xấu xa, đôi tay cũng vô cùng bận rộn “giúp cô” cởi quần áo.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói có chút lười biếng: “
Lương Tiểu Ý, em có muốn cầu xin anh tha thứ cho em không?”
Bình luận facebook