Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
Chương 155
Ánh mắt Thẩm Minh Viễn lạnh đi, anh đột nhiên lại gần Lương Tiểu Ý, lạnh lùng nói: “Tôi biết bí mật của cô. Lương Tiểu Ý, giáo sư Lương? Ha ha ha ha, cô thật sự là con đàn bà nát ai cũng có thể trèo lên người! Cô nói xem nếu tên Tô Lương Mặc kia biết bảo bối anh ta nâng niu trong lòng lòng bàn tay còn sợ ngã, thật ra là một con điếm bị người ta đè dưới người.”
Thẩm Minh Viễn độc ác nhướn môi, ác ý nhìn Lương Tiểu Ý: “Cô nói xem, khi đó, tổng giám đốc cao quý của tập đoàn họ Tô, sẽ còn muốn ả đàn bà tàn tạ như cô sao?”
“Anh thì biết cái gì chứ?” Bàn tay Lương Tiểu Ý trở nên lạnh lẽo, mỗi một câu của Thẩm Minh Viễn đều như một nện búa, đánh lên mặt hồ trong lòng cô, bên ngoài tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng vô cùng yếu ớt, cô run rẩy nói: “Thẩm Minh Viễn! Anh nói linh tinh phát nghiện rồi sao! Lương Mặc sẽ không tin anh!”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười bén nhọn của hắn đủ lớn để xuyên thủng mãng nhĩ Lương Tiểu Ý, Thẩm Minh Viễn lau đi giọt nước đọng lại nơi khoé mắt vì bật cười, lúc sau mới nói: “Tôi nói linh tinh? Anh ta sẽ không tin tưởng? Giáo sư Lương của tôi ơi, cô thật sự ngây thơ quá rồi! Cô đã không thừa nhận, vậy để tôi đi nói với tổng giám đốc Tô, nói vợ hợp pháp của anh ta, thật ra vào năm lớp mười một, từng bị một đám lưu manh thay phiên cưỡng hiếp”
“Anh! Anh nói bậy!” Lương Tiểu Ý vẫn còn muốn làm chút cứu vấn cuối cùng, Thẩm Minh Viễn cười lạnh nhìn Lương Tiểu Ý, như một con cá đang giấy giụa trên một cái ao cạn khô, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận phải chết khát. Hắn ta nói ra chân tướng khiến Lương Tiểu Ý tuyệt vọng.
“Lương Tiểu Ý, hẳn là cô không nghĩ tới, ngày đó tôi đi qua hẻm nhỏ đó, thấy được cô bị vài tên côn đồ kéo vào con hẻm gần đó, tôi thấy bọn họ vây quanh cô, xé quần áo của cô.
“Im miệng!” Lương Tiểu Ý cố giữ bình tĩnh, trán cô đổ mồ hôi, cô tự nói với mình, không được hoảng. Sau khi lấy lại được chút bình tĩnh, cô nghiêm nghị nhìn hắn ta hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Thẩm Minh Viễn lộ ra nụ cười quái dị vì đạt được mục đích: “Theo tôi, cô không cần biết.”
“Chờ một chút, tôi đi với bạn, nếu tôi đột nhiên biến mất, bạn tôi sẽ lo lắng, để tôi gọi điện thoại đã” Lương Tiểu Ý lấy di động ra, cô muốn lén cầu cứu với Đại Bàn đi cùng, nhưng lại bị Thẩm Minh Viễn cướp mất: “Không được.”
Lương Tiểu Ý nổi nóng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã nói, tôi sẽ đi cùng anh, để tôi nhắn một tin báo bình an cho bạn mình cũng không được sao?”
“Không được, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ nói ra chuyện năm lớp mười một cô bị nhiều người thay phiên cưỡng bức cho Tô Lương Mặc.”
Gương mặt của Thẩm Minh Viễn như không còn chút sinh khí nào hết. Lương Tiểu Ý nghiến răng nghiến lợi, nhìn anh ta với đôi mắt căm hận.
Cô đương nhiên biết được chuyện mình may mắn không bị bọn chúng cùng nhau giở trò đồi bại. Từ điểm này có thể thấy được, lúc đó Thẩm Minh Viễn không chứng kiến vụ việc, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi.
Nhưng là một người bạn đã từng có quãng thời gian cùng nhau cắp sách đến trường, khi nhìn thấy người bạn của mình bị rơi vào tình huống như vậy, anh ta vậy mà một chút cắn rứt lương tâm cũng không có, cứ thế ngoảnh mặt làm ngơ rồi đi tiếp.
Đạo đức của Thẩm Minh Viễn thật sự khó có thể chấp nhận được?
Mặc dù trong lòng Lương Tiểu Ý nhận biết được rõ rằng cô không bị ai hãm hiếp cả. Nhưng cô cũng không thể chắc chắn rằng người đàn ông đó sẽ tin cô.
Trong đầu bất giác nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngày mà người đàn ông đó lần đầu tiên muốn chiếm lấy cô.
Nếu … nếu anh biết chuyện cô gặp phải năm lớp mười một ấy, liệu anh có còn tin cô nữa không? Anh sẽ nghĩ cô là người như thế nào đây?
Nếu như để cho tên thối tha Thẩm Minh Viễn nói với anh chuyện này, cô thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Nói tóm lại, cô không muốn cho người đàn ông kia biết được mọi chuyện! Cô sợ phải đối diện với đôi mắt khinh bỉ của anh nhìn cô một lần nữa.
Ánh mắt khinh miệt, coi thường ấy dường như có thể khiến cô cả đời này không dám ngẩng lên nhìn… Bây giờ hai người đang vô cùng hòa thuận với nhau.
Ánh mắt Thẩm Minh Viễn lạnh đi, anh đột nhiên lại gần Lương Tiểu Ý, lạnh lùng nói: “Tôi biết bí mật của cô. Lương Tiểu Ý, giáo sư Lương? Ha ha ha ha, cô thật sự là con đàn bà nát ai cũng có thể trèo lên người! Cô nói xem nếu tên Tô Lương Mặc kia biết bảo bối anh ta nâng niu trong lòng lòng bàn tay còn sợ ngã, thật ra là một con điếm bị người ta đè dưới người.”
Thẩm Minh Viễn độc ác nhướn môi, ác ý nhìn Lương Tiểu Ý: “Cô nói xem, khi đó, tổng giám đốc cao quý của tập đoàn họ Tô, sẽ còn muốn ả đàn bà tàn tạ như cô sao?”
“Anh thì biết cái gì chứ?” Bàn tay Lương Tiểu Ý trở nên lạnh lẽo, mỗi một câu của Thẩm Minh Viễn đều như một nện búa, đánh lên mặt hồ trong lòng cô, bên ngoài tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng vô cùng yếu ớt, cô run rẩy nói: “Thẩm Minh Viễn! Anh nói linh tinh phát nghiện rồi sao! Lương Mặc sẽ không tin anh!”
“Ha ha ha ha…” Tiếng cười bén nhọn của hắn đủ lớn để xuyên thủng mãng nhĩ Lương Tiểu Ý, Thẩm Minh Viễn lau đi giọt nước đọng lại nơi khoé mắt vì bật cười, lúc sau mới nói: “Tôi nói linh tinh? Anh ta sẽ không tin tưởng? Giáo sư Lương của tôi ơi, cô thật sự ngây thơ quá rồi! Cô đã không thừa nhận, vậy để tôi đi nói với tổng giám đốc Tô, nói vợ hợp pháp của anh ta, thật ra vào năm lớp mười một, từng bị một đám lưu manh thay phiên cưỡng hiếp”
“Anh! Anh nói bậy!” Lương Tiểu Ý vẫn còn muốn làm chút cứu vấn cuối cùng, Thẩm Minh Viễn cười lạnh nhìn Lương Tiểu Ý, như một con cá đang giấy giụa trên một cái ao cạn khô, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận phải chết khát. Hắn ta nói ra chân tướng khiến Lương Tiểu Ý tuyệt vọng.
“Lương Tiểu Ý, hẳn là cô không nghĩ tới, ngày đó tôi đi qua hẻm nhỏ đó, thấy được cô bị vài tên côn đồ kéo vào con hẻm gần đó, tôi thấy bọn họ vây quanh cô, xé quần áo của cô.
“Im miệng!” Lương Tiểu Ý cố giữ bình tĩnh, trán cô đổ mồ hôi, cô tự nói với mình, không được hoảng. Sau khi lấy lại được chút bình tĩnh, cô nghiêm nghị nhìn hắn ta hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Thẩm Minh Viễn lộ ra nụ cười quái dị vì đạt được mục đích: “Theo tôi, cô không cần biết.”
“Chờ một chút, tôi đi với bạn, nếu tôi đột nhiên biến mất, bạn tôi sẽ lo lắng, để tôi gọi điện thoại đã” Lương Tiểu Ý lấy di động ra, cô muốn lén cầu cứu với Đại Bàn đi cùng, nhưng lại bị Thẩm Minh Viễn cướp mất: “Không được.”
Lương Tiểu Ý nổi nóng: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi đã nói, tôi sẽ đi cùng anh, để tôi nhắn một tin báo bình an cho bạn mình cũng không được sao?”
“Không được, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ nói ra chuyện năm lớp mười một cô bị nhiều người thay phiên cưỡng bức cho Tô Lương Mặc.”
Gương mặt của Thẩm Minh Viễn như không còn chút sinh khí nào hết. Lương Tiểu Ý nghiến răng nghiến lợi, nhìn anh ta với đôi mắt căm hận.
Cô đương nhiên biết được chuyện mình may mắn không bị bọn chúng cùng nhau giở trò đồi bại. Từ điểm này có thể thấy được, lúc đó Thẩm Minh Viễn không chứng kiến vụ việc, chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi.
Nhưng là một người bạn đã từng có quãng thời gian cùng nhau cắp sách đến trường, khi nhìn thấy người bạn của mình bị rơi vào tình huống như vậy, anh ta vậy mà một chút cắn rứt lương tâm cũng không có, cứ thế ngoảnh mặt làm ngơ rồi đi tiếp.
Đạo đức của Thẩm Minh Viễn thật sự khó có thể chấp nhận được?
Mặc dù trong lòng Lương Tiểu Ý nhận biết được rõ rằng cô không bị ai hãm hiếp cả. Nhưng cô cũng không thể chắc chắn rằng người đàn ông đó sẽ tin cô.
Trong đầu bất giác nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, ngày mà người đàn ông đó lần đầu tiên muốn chiếm lấy cô.
Nếu … nếu anh biết chuyện cô gặp phải năm lớp mười một ấy, liệu anh có còn tin cô nữa không? Anh sẽ nghĩ cô là người như thế nào đây?
Nếu như để cho tên thối tha Thẩm Minh Viễn nói với anh chuyện này, cô thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Nói tóm lại, cô không muốn cho người đàn ông kia biết được mọi chuyện! Cô sợ phải đối diện với đôi mắt khinh bỉ của anh nhìn cô một lần nữa.
Ánh mắt khinh miệt, coi thường ấy dường như có thể khiến cô cả đời này không dám ngẩng lên nhìn… Bây giờ hai người đang vô cùng hòa thuận với nhau.