Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Lúc Tuyết Tiêu xuống xe đã không còn kịp, trơ mắt nhìn hai đứa em bị zombie tăng tốc đuổi kịp đánh gục, bên tai còn có thể nghe thấy Lục Mao mắng một tiếng fuck.
Cô thầm nói không ổn, một con zombie khác nhằm vào người còn lại chuẩn bị góp sức, Hồng Phát liều mạng chống cự, đá hoặc đánh, một tay còn đang che chở Thịnh Viện trong lòng ngực.
Zombie bắt được tay cậu tính táp một miếng, nhưng bị dây leo đột nhiên xuất hiện quấn lấy cổ ném bay đi.
Dây leo ngang tàng, có vài dây y như con rắn lớn quét ngang mấy con zombie trước người Thịnh Viện, lá xanh trên dây leo thon dài sắc bén tựa như lưỡi dao bén, nhánh con thì tăng tốc bò lên cơ thể của lũ zombie.
Thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển.
Trong tay giơ lên vũ khí cuối cùng là đôi giày, Lục Mao tính toán liều tới tao sống mày chết với zombie thì khiếp sợ nhìn kẻ địch bị dây leo ném bay đi đồng thời rơi cả đầu.
Tuyết Tiêu vừa mới đuổi tới đành dừng chân.
Hai người nhìn nhau từ xa xa, Lục Mao khóc ròng nói: "Lão đại! Cám ơn trời đất, may là cô kịp thời đuổi tới!"
"Tuy rằng tôi biết chiêu này, nhưng không phải tôi làm." Tuyết Tiêu giơ tay chỉ phía sau cậu, ý bảo cậu tự nhìn đi.
Lục Mao quay đầu lại nhìn, phát hiện những dây leo đó xuất phát từ trên người Thịnh Viện vốn đã hôn mê. Trên cổ tay chị vẫn luôn có một gốc cây nho nhỏ trổ dây leo quấn quanh, ngày thường hay hái được quá trời bông hoa nhỏ trên tay đưa cho Tuyết Tiêu.
Vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian trước, lúc chị giáp mặt với Lạc Thanh Phong chỉ có thể gọi được mỗi đoạn dây leo dài cỡ một ngón tay.
Lúc này lại biến thành những con rắn lớn tràn ngập lực lượng, đối phương bị dây leo siêu đẳng quấn lên có thể bị dập nát dễ dàng, mà không chỉ có mỗi một dây.
Lục Mao sợ ngây người.
Lúc Hồng Phát thấy rõ liền theo bản năng hô: "Chị bá đạo quá!"
Tuyết Tiêu tới nơi, vừa tính hỏi có bị thương đâu không, liền nghe thấy tiếng động cơ kêu điên cuồng ở phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Tôn Lão Lục đang chạy xe về hướng này, những người ngồi ghế sau mở toang cửa sổ không ngừng nổ súng ra ngoài.
Cô không phát hiện ra Dị Khôi ở sau, cho rằng Tôn Lão Lục nổi điên muốn lái xe đâm bọn cô.
Hình như dây leo cũng cảm giác được nguy hiểm, vì thế ngay khi Tôn Lão Lục lái xe tới gần liền vọt nhanh về phía ông ta, dây leo quấn lấy thân xe kéo giữ, bắt nó dừng lại.
Bánh xe trượt nhanh trên mặt đất cọ xát, sắp toé ra cả hoa lửa.
Tôn Lão Lục sợ ngây người, ông ta hạ cửa kính xe xuống, tức muốn hộc máu hét lên với Tuyết Tiêu: "Mày con mẹ có ý gì!"
Ông ta vừa hoảng vừa giận.
Tuyết Tiêu cười lạnh nói: "Tôi còn đang muốn hỏi ông có ý gì."
Cô vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Sắc mặt Tôn Lão Lục trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn nóc xe.
Tuyết Tiêu sửng sốt theo.
Cô vốn cho rằng Tôn Lão Lục muốn lái xe tới đây đâm người, cho đến khi cô thấy trên nóc xe, là một con Dị Khôi đang thu một quả bóng điện trong tay mới bừng tỉnh.
Lão già này thì ra muốn chạy trốn.
Lục Mao và Hồng Phát ngẩng đầu nhìn Dị Khôi đứng trên nóc xe, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, cảm giác mình vừa mới ra ổ sói lại chui vào miệng hổ.
Những người khác trong xe nắm chặt súng trong tay, run giọng hỏi: "Làm, làm sao bây giờ?"
"Thất thần cái gì! Nổ súng đi!" Tôn Lão Lục gầm lên một tiếng, liều chết nhấn ga, gấp tới mức đỏ hai mắt: "Thịnh Tuyết Tiêu con mẹ mày buông ông ra!"
Cấp dưới nghe theo mệnh lệnh của ông ta nổ súng lên nóc xe, tiếng súng dồn dập và tiếng bóng điện dội nhau trong hỗn tạp, khiến lỗ tai người nghe đau buốt.
Đạn và sấm chớp đan chéo nhau trong bóng đêm, ngoài ý muốn trông thật đẹp mắt.
Tuyết Tiêu không thể khống chế dây leo của Thịnh Viện, trong lúc dây leo khổng lồ đang tranh chấp cùng chiếc xe, bỗng nhiên lực kéo bùng phát, ném bay nguyên cái xe.
Người trong xe bị lật đi lật lại, thiếu chút nữa bắn trúng người một nhà, mà Dị Khôi trên nóc xe lại vững vàng nhảy xuống dưới ngay trước khi xe lật.
Tôn Lão Lục điên cuồng đánh tay lái, cũng may dây leo vừa đứt liền héo, trong giây lát biến thành dây khô chết đi.
Xe tông vào một cây đại thụ rồi bị lật nghiêng, mọi người ngồi sau xe dùng sức nhích người trải đều qua bên dốc, lúc này mới khôi phục cân bằng cho chiếc xe.
Tôn Lão Lục còn chưa kịp thở dốc một hơi, liền thấy một bản mặt xanh đen dữ tợn áp vào cửa sổ, ông ta sợ tới mức run rẩy, đối phương thò một tay phá nát cửa kính xe, bóp lấy cổ ông ta.
Cửa xe bị Dị Khôi phá nát, nó bóp cổ Tôn Lão Lục kéo ông ta ra khỏi xe.
"Lão đại!" Những người khác bị một màn này chọc giận, sôi nổi cầm lấy súng bắn phá con Dị Khôi.
Tuyết Tiêu thiếu chút nữa không nhịn cười được.
Mấy người này thật đúng là không sợ một phát súng giết chết Tôn Lão Lục trong nháy mắt.
Dị Khôi ném bóng điện vào đám người trong xe, sấm chớp văng khắp nơi, chiếu sáng đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên, ba người trong xe đã bị diệt sạch bách.
Lực sát thương này càng khiến Tôn Lão Lục sợ hãi không thôi.
Ông ta bị bóp cổ nói không ra lời, trợn tròn cặp mắt đỏ đậm, thấy mấy người Hồng Phát đang chuẩn bị cõng Thịnh Viện yên lặng đào tẩu phía sau, dùng hết sức lực duỗi tay chỉ chỏ.
Con mẹ mày giết bọn chúng đi! Nội tâm Tôn Lão Lục rít gào.
Tuyết Tiêu vừa vặn thấy một màn này, cũng giận sôi máu.
Bất hạnh là con Dị Khôi nhìn lại đây thật, phát hiện mấy người đang chuẩn bị chạy trốn, vì thế hất Tôn Lão Lục trong tay đi, thấy ông ta bị va ngất xỉu hẳn, liền lao nhanh tới chỗ Tuyết Tiêu.
"Chạy!" Tuyết Tiêu ngăn trước người Lục Mao và Hồng Phát, để cho bọn họ chạy tới con đường phía trước.
Hồng Phát và Lục Mao cắn răng chạy, biết rằng lúc này cách tốt nhất là hai người cách xa Dị Khôi, nếu bị bắt lấy sẽ gây thêm phiền phức cho lão đại.
Dị Khôi thấy thế, ném bóng điện trong tay về phía ba người đang chạy trốn, nhưng lại bị chặn giữa đường.
Một quả bóng điện y chang tan biến trong không trung, ngăn phía trước Dị Khôi.
Dị Khôi đột nhiên trật chân, ánh mắt chứa khiếp sợ nhìn về phía Tuyết Tiêu.
Lúc này chung quanh không có người khác, thật ra lại tiện cho Tuyết Tiêu chiến đấu.
Cô nâng tay lên, bóng điện lập loè, đón ánh mắt Dị Khôi nói: "Bắt nữa đi cưng."
Dị Khôi bởi vậy trở nên cẩn thận hơn, sấm chớp lập loè lao tới quanh người Tuyết Tiêu, ý đồ một kích giết chết, xuống tay cực tàn nhẫn.
Tuyết Tiêu không hề khinh địch, thong dong ứng phó, quá trình hai người giao chiến thật ra khiến cô có chút kinh ngạc.
Dị Khôi trước mắt quá thông minh.
Lúc đánh nhau với nàng nhất chiêu nhất thức cực kỳ thuần thục, không phải kỹ xảo giao đấu học được từ cô, kéo bóng điện công kích điêu luyện mười phần.
Đèn xe lập loè sau lưng, Tuyết Tiêu lùi ra sau, Dị Khôi dí theo không tha, dần dần cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, tấn công càng hung mãnh hơn.
Nhưng Tuyết Tiêu rất nhiều lần khi nó tiếp cận thì bật lại, phát huy cơ thể mềm dẻo thiếu chút nữa cưỡi lên được trên đầu nó để áp đảo, hành động này khiến cho Dị Khôi nảy sinh cảnh giác.
Hai người đánh có tới có lui, Tuyết Tiêu càng cảm giác vi diệu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Khi cô lại lần nữa tới gần người Dị Khôi, bỗng nhiên nhớ tới điều nào đó, vì thế không dây dưa với nó nữa, trên cổ tay bật ra một dây leo vòng quanh Dị Khôi quấn một vòng, lá xanh thon dài cắt vào da thịt của nó, bắn ra máu tươi.
Dị Khôi bị dây leo đột nhiên xuất hiện công kích nên hoảng loạn đầu trận tuyến, vội vàng lui về sau để nhảy ra khỏi vòng vây của dây leo.
Tuyết Tiêu ngừng tại chỗ, mắt lạnh nhìn nó.
"Dị Khôi? Giả rất giống." Cô nói.
Dị Khôi dừng lại.
"Muốn đóng giả Dị Khôi, thì đừng có yêu sạch sẽ quá, sao mùi hôi thối của zombie không ám được nhiêu trên người?" Ánh mắt Tuyết Tiêu khinh thường nhìn lại, lật tay vung dây leo, trên lá cây còn dính máu trên mặt Dị Khôi, "Tao chưa từng thấy qua máu zombie mới lạ như này, giống của người sống như đúc."
Dị Khôi cắn răng, giơ tay chùi máu trên mặt, nếu đã bị vạch trần, gã ta cũng không tính tiếp tục diễn, chỉ lạnh lùng nhìn lại hỏi: "Mày rốt cuộc có mấy loại dị năng?"
Tuyết Tiêu nhún vai, "Không bằng mày nói cho tao nghe trước, mày giả Dị Khôi làm gì?"
Dị Khôi giả phát ra sát ý trong mắt, "Nếu mày đã biết, tao không thể để cho mày sống."
"Nói cứ như trước đó mày không tính giết tao chết á." Tuyết Tiêu khịt mũi coi thường.
Dưới chân Dị Khôi giả loé sấm chớp lớn, quanh người lại lần nữa hiện ra mấy quả bóng điện, ánh sáng trong nháy mắt bùng lên, gây lóa mắt nên không thể thấy rõ khuôn mặt của gã ta.
Nhờ có ánh sáng chói mắt yểm hộ, bóng dáng Dị Khôi giả dao động mơ hồ khó có thể phán đoán.
Nhưng Tuyết Tiêu có dị năng hệ sấm y chang, hoàn toàn có thể hoá giải chiêu thức của đối phương.
Mày có tao cũng có, mày không có tao cũng có.
Dây leo phi tới, cơ thể Dị Khôi giả không tránh được những phiến lá cắt phải, dẫn đến đau đớn xuyên tim. Dị Khôi giả kêu rên, cố sức gắn bóng điện vào dây leo quấn quanh tạo kíp nổ khi nó rút lại gần Tuyết Tiêu.
Tiếng nổ lớn không thua gì tiếng súng kịch liệt, trong nháy mắt thậm chí khiến Dị Khôi giả cũng không thể nhìn thẳng.
Ngay khi gã ta thối lui khỏi phạm vi nổ, thì thấy Tuyết Tiêu được dây leo bện lại quanh người nên không bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc. Dây leo vững chãi, có vài chỗ bởi vì trận nổ lớn trở nên đen nhánh, nhìn qua cũng chật vật không kém.
Hiển nhiên là lợi dụng dây leo chặn một kích trí mạng của Dị Khôi giả.
Dị Khôi giả chỉ có một dị năng, vốn không thể chống lại Tuyết Tiêu.
Vì thế gã nhanh chóng quyết định, quay đầu bỏ chạy.
Tuyết Tiêu không cho gã cơ hội đào tẩu, mượn dây leo đưa bóng điện tới khoảng cách xa, bức Dị Khôi giả chật vật không chịu nổi.
Gã bị bóng điện nổ mạnh hất bay, trên người đã chồng chất vết thương.
Dị Khôi giả gian nan chạy đến con đường đằng trước, đã không còn được nhiêu sức lực, bị dây leo quấn lấy cổ chân kéo lại, quay cuồng một vòng trên mặt đất, khó có thể đứng dậy.
Tuyết Tiêu không chút hoang mang đi lên trước, ngồi xổm xuống, kéo cổ áo của Dị Khôi giả nói: "Giữ lại chút sức đi, còn phải hầu tao trò chuyện nữa."
Dị Khôi giả vừa hoảng vừa rén nhìn cô, gian nan nuốt nước miếng.
Lúc này dù gã có kéo một quả bóng điện nhỏ cũng không nổi, sử dụng dị năng tiêu hao sức lực của cơ thể quá nhiều.
Tuyết Tiêu rũ mắt nhìn gã, lạnh giọng hỏi: "Ai phái mày tới?"
Dị Khôi giả do dự, không lập tức trả lời.
Cho đến khi gã cảm giác có một vòng dây leo bò lên cổ siết chặt, ánh mắt liền hoảng loạn, môi run rẩy đang muốn trả lời, lại thấy có ánh đèn từ phía sau chiếu xạ tới.
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn lại, Tôn Lão Lục lái xe phi ra từ trong rừng, vẻ mặt dữ tợn nổ liên tiếp ba phát súng về phía này.
Mỗi phát súng toàn bắn trúng Dị Khôi giả.
Biến cố xuất hiện quá bất ngờ, Tuyết Tiêu không kịp ngăn cản.
Má nó!
Tuyết Tiêu nhìn Dị Khôi giả chết liền buông thõng tay, chậm rãi đứng lên.
Tôn Lão Lục chạy xe đến trên đường, cười ha ha nói: "Đây là ông mày giết, tinh hạch Dị Khôi là của tao, mày đừng nghĩ tới chuyện cướp đi!"
Tuyết Tiêu nói: "Ông đi xuống dưới rồi mở mắt chó của ông ra nhìn cho kĩ gã là Dị Khôi hay là người."
Tôn Lão Lục bị nói sửng sốt, "Con mẹ mày đừng láo với tao!"
Ông ta xuống xe đi tới bên cạnh Dị Khôi giả, ngồi xổm người xuống nhìn kỹ.
Máu đỏ tươi lan ra khắp trên mặt đất, Tôn Lão Lục cầm dao xoáy trực tiếp vào trái tim người nọ đào bới, rồi bị Tuyết Tiêu nhấc chân gạt ngã.
"Douma!" Tôn Lão Lục mắng tục nhìn lại Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu không nghĩ tới ông ta vậy mà trực tiếp đào bới tim người này để phán đoán thật giả.
"Tôn Lão Lục, chuyện Dị Khôi coi như ông không có đầu óc, nhưng hù người khác rằng có zombie người nhái xuất hiện thật ra rất lợi hại đó." Tuyết Tiêu đứng trước người Dị Khôi giả, mắt lạnh nhìn Tôn Lão Lục đứng lên từ trên mặt đất.
Tôn Lão Lục bị cô nói trong lòng hẫng một nhịp, đề phòng nói: "Đó là do mày chưa thấy thôi!"
"Xét thấy phản ứng này của ông, ít nhất thì biết được thứ hàng giả này không cùng một chạ với ông." Tuyết Tiêu nói, "Nhưng lúc nãy gã này ra tay muốn giết ông, xem ra là có người muốn diệt khẩu."
Ánh mắt Tôn Lão Lục khi bị cô nói hơi lóe, sắc mặt có vài phần tức giận.
Ông ta lấy súng chỉ vào Tuyết Tiêu, cười lạnh nói: "Mặc kệ thế nào, mày không sống qua được đêm nay đâu!"
Tôn Lão Lục không do dự nổ súng về phía cô, viên đạn còn chưa tới gần đã bị bóng điện thiêu cháy.
Trên mặt Tôn Lão Lục xuất hiện vẻ khiếp sợ giống y như Dị Khôi giả.
"Mày......" Tôn Lão Lục nhanh chóng quyết định, nổ súng yểm hộ cho mình lui về trên xe, lúc này đã đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Phải chạy nhanh trở về báo cho bọn họ!
Con đàn bà này giấu con mẹ nó quá kĩ! Thế nhưng còn có dị năng hệ sấm!
Tôn Lão Lục bẻ đầu xe, thậm chí chếch cả xe, một bên nổ súng ngăn trở Tuyết Tiêu đuổi theo một bên kéo ra khoảng cách, trong lòng vì thao tác bá cháy của bản thân vừa lòng mười phần.
Nhìn Tuyết Tiêu bị mình ném lại đằng sau, lúc này Tôn Lão Lục mới dám thở ra một hơi, nhếch mày đắc ý.
Gió đêm phần phật thổi bay mái tóc dài của Tuyết Tiêu, cô không hề có chút hoang mang lôi tên lửa từ trong không gian ra gác lên trên vai, nhắm ngay chiếc xe phía trước.
Cô nói: "Tận bây giờ mới cảm thấy được chị đây đúng là vai ác thật."
Tôn Lão Lục lơ đãng nhìn thoáng qua người con gái trong kính chiếu hậu mà sợ ngây người.
Con mẹ nó có khả thi không?
Cô ta lấy tên lửa từ đâu ra?
Còn chưa kịp nghĩ gì, Tuyết Tiêu đã phóng tên lửa.
Fuck!
Tôn Lão Lục tất nhiên không thể nghĩ kịp biện pháp chạy thoát.
Ánh lửa hừng hực phóng lên cao, nhanh chóng thiêu đốt chiếc xe rồi ngừng.
Tuyết Tiêu buông vũ khí, sau lưng lần nữa có mấy pha đèn xe rọi tới.
Cô quay đầu lại nhìn, híp mắt, nhận ra là đội vũ trang đi tuần bên ngoài đã trở về, nghênh diện chiếc xe thứ nhất vừa vặn chở đúng đám người Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu: "......"
Chờ một chút!
Cô phải giải thích thế nào!
Đoàn xe nối nhau dừng lại, đối với ánh lửa bập bùng trước mắt hiển nhiên cũng hơi ngây ra.
Tuyết Tiêu thậm chí còn không kịp thu lại ống phóng tên lửa trên vai!
Cửa xe mở ra, Lạc Thanh Phong đón tàn lửa bị gió đêm thổi bay loạn xạ, nhướng mày nhìn người con gái đứng phía trước.
Tuyết Tiêu đang muốn giải thích, lại thấy Mai Nhất Xuyên ngồi ghế sau đi xuống.
Lực chú ý của cô bị dời đi.
Nét mặt khi nhìn Mai Nhất Xuyên trở nên quái dị.
Mai Nhất Xuyên còn khoa trương nói: "Má ơi, cậu ở đây làm gì! Đừng có nói với mình là trận nổ lớn vừa rồi là do cậu gây ra nha!"
Tuyết Tiêu trầm mặc, trong ánh mắt cô khi nhìn Mai Nhất Xuyên có ngàn vạn ngôn từ.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên đầu Mai Nhất Xuyên.
Ông anh ơi, sao ông lại làm thế! Con mẹ ông vì sao lại đội mũ màu xanh lá về chi vậy!
_______________
"Kiệt quệ với văn tả hành động "
Cô thầm nói không ổn, một con zombie khác nhằm vào người còn lại chuẩn bị góp sức, Hồng Phát liều mạng chống cự, đá hoặc đánh, một tay còn đang che chở Thịnh Viện trong lòng ngực.
Zombie bắt được tay cậu tính táp một miếng, nhưng bị dây leo đột nhiên xuất hiện quấn lấy cổ ném bay đi.
Dây leo ngang tàng, có vài dây y như con rắn lớn quét ngang mấy con zombie trước người Thịnh Viện, lá xanh trên dây leo thon dài sắc bén tựa như lưỡi dao bén, nhánh con thì tăng tốc bò lên cơ thể của lũ zombie.
Thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển.
Trong tay giơ lên vũ khí cuối cùng là đôi giày, Lục Mao tính toán liều tới tao sống mày chết với zombie thì khiếp sợ nhìn kẻ địch bị dây leo ném bay đi đồng thời rơi cả đầu.
Tuyết Tiêu vừa mới đuổi tới đành dừng chân.
Hai người nhìn nhau từ xa xa, Lục Mao khóc ròng nói: "Lão đại! Cám ơn trời đất, may là cô kịp thời đuổi tới!"
"Tuy rằng tôi biết chiêu này, nhưng không phải tôi làm." Tuyết Tiêu giơ tay chỉ phía sau cậu, ý bảo cậu tự nhìn đi.
Lục Mao quay đầu lại nhìn, phát hiện những dây leo đó xuất phát từ trên người Thịnh Viện vốn đã hôn mê. Trên cổ tay chị vẫn luôn có một gốc cây nho nhỏ trổ dây leo quấn quanh, ngày thường hay hái được quá trời bông hoa nhỏ trên tay đưa cho Tuyết Tiêu.
Vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian trước, lúc chị giáp mặt với Lạc Thanh Phong chỉ có thể gọi được mỗi đoạn dây leo dài cỡ một ngón tay.
Lúc này lại biến thành những con rắn lớn tràn ngập lực lượng, đối phương bị dây leo siêu đẳng quấn lên có thể bị dập nát dễ dàng, mà không chỉ có mỗi một dây.
Lục Mao sợ ngây người.
Lúc Hồng Phát thấy rõ liền theo bản năng hô: "Chị bá đạo quá!"
Tuyết Tiêu tới nơi, vừa tính hỏi có bị thương đâu không, liền nghe thấy tiếng động cơ kêu điên cuồng ở phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Tôn Lão Lục đang chạy xe về hướng này, những người ngồi ghế sau mở toang cửa sổ không ngừng nổ súng ra ngoài.
Cô không phát hiện ra Dị Khôi ở sau, cho rằng Tôn Lão Lục nổi điên muốn lái xe đâm bọn cô.
Hình như dây leo cũng cảm giác được nguy hiểm, vì thế ngay khi Tôn Lão Lục lái xe tới gần liền vọt nhanh về phía ông ta, dây leo quấn lấy thân xe kéo giữ, bắt nó dừng lại.
Bánh xe trượt nhanh trên mặt đất cọ xát, sắp toé ra cả hoa lửa.
Tôn Lão Lục sợ ngây người, ông ta hạ cửa kính xe xuống, tức muốn hộc máu hét lên với Tuyết Tiêu: "Mày con mẹ có ý gì!"
Ông ta vừa hoảng vừa giận.
Tuyết Tiêu cười lạnh nói: "Tôi còn đang muốn hỏi ông có ý gì."
Cô vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Sắc mặt Tôn Lão Lục trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn nóc xe.
Tuyết Tiêu sửng sốt theo.
Cô vốn cho rằng Tôn Lão Lục muốn lái xe tới đây đâm người, cho đến khi cô thấy trên nóc xe, là một con Dị Khôi đang thu một quả bóng điện trong tay mới bừng tỉnh.
Lão già này thì ra muốn chạy trốn.
Lục Mao và Hồng Phát ngẩng đầu nhìn Dị Khôi đứng trên nóc xe, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, cảm giác mình vừa mới ra ổ sói lại chui vào miệng hổ.
Những người khác trong xe nắm chặt súng trong tay, run giọng hỏi: "Làm, làm sao bây giờ?"
"Thất thần cái gì! Nổ súng đi!" Tôn Lão Lục gầm lên một tiếng, liều chết nhấn ga, gấp tới mức đỏ hai mắt: "Thịnh Tuyết Tiêu con mẹ mày buông ông ra!"
Cấp dưới nghe theo mệnh lệnh của ông ta nổ súng lên nóc xe, tiếng súng dồn dập và tiếng bóng điện dội nhau trong hỗn tạp, khiến lỗ tai người nghe đau buốt.
Đạn và sấm chớp đan chéo nhau trong bóng đêm, ngoài ý muốn trông thật đẹp mắt.
Tuyết Tiêu không thể khống chế dây leo của Thịnh Viện, trong lúc dây leo khổng lồ đang tranh chấp cùng chiếc xe, bỗng nhiên lực kéo bùng phát, ném bay nguyên cái xe.
Người trong xe bị lật đi lật lại, thiếu chút nữa bắn trúng người một nhà, mà Dị Khôi trên nóc xe lại vững vàng nhảy xuống dưới ngay trước khi xe lật.
Tôn Lão Lục điên cuồng đánh tay lái, cũng may dây leo vừa đứt liền héo, trong giây lát biến thành dây khô chết đi.
Xe tông vào một cây đại thụ rồi bị lật nghiêng, mọi người ngồi sau xe dùng sức nhích người trải đều qua bên dốc, lúc này mới khôi phục cân bằng cho chiếc xe.
Tôn Lão Lục còn chưa kịp thở dốc một hơi, liền thấy một bản mặt xanh đen dữ tợn áp vào cửa sổ, ông ta sợ tới mức run rẩy, đối phương thò một tay phá nát cửa kính xe, bóp lấy cổ ông ta.
Cửa xe bị Dị Khôi phá nát, nó bóp cổ Tôn Lão Lục kéo ông ta ra khỏi xe.
"Lão đại!" Những người khác bị một màn này chọc giận, sôi nổi cầm lấy súng bắn phá con Dị Khôi.
Tuyết Tiêu thiếu chút nữa không nhịn cười được.
Mấy người này thật đúng là không sợ một phát súng giết chết Tôn Lão Lục trong nháy mắt.
Dị Khôi ném bóng điện vào đám người trong xe, sấm chớp văng khắp nơi, chiếu sáng đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng thét thảm thiết vang lên, ba người trong xe đã bị diệt sạch bách.
Lực sát thương này càng khiến Tôn Lão Lục sợ hãi không thôi.
Ông ta bị bóp cổ nói không ra lời, trợn tròn cặp mắt đỏ đậm, thấy mấy người Hồng Phát đang chuẩn bị cõng Thịnh Viện yên lặng đào tẩu phía sau, dùng hết sức lực duỗi tay chỉ chỏ.
Con mẹ mày giết bọn chúng đi! Nội tâm Tôn Lão Lục rít gào.
Tuyết Tiêu vừa vặn thấy một màn này, cũng giận sôi máu.
Bất hạnh là con Dị Khôi nhìn lại đây thật, phát hiện mấy người đang chuẩn bị chạy trốn, vì thế hất Tôn Lão Lục trong tay đi, thấy ông ta bị va ngất xỉu hẳn, liền lao nhanh tới chỗ Tuyết Tiêu.
"Chạy!" Tuyết Tiêu ngăn trước người Lục Mao và Hồng Phát, để cho bọn họ chạy tới con đường phía trước.
Hồng Phát và Lục Mao cắn răng chạy, biết rằng lúc này cách tốt nhất là hai người cách xa Dị Khôi, nếu bị bắt lấy sẽ gây thêm phiền phức cho lão đại.
Dị Khôi thấy thế, ném bóng điện trong tay về phía ba người đang chạy trốn, nhưng lại bị chặn giữa đường.
Một quả bóng điện y chang tan biến trong không trung, ngăn phía trước Dị Khôi.
Dị Khôi đột nhiên trật chân, ánh mắt chứa khiếp sợ nhìn về phía Tuyết Tiêu.
Lúc này chung quanh không có người khác, thật ra lại tiện cho Tuyết Tiêu chiến đấu.
Cô nâng tay lên, bóng điện lập loè, đón ánh mắt Dị Khôi nói: "Bắt nữa đi cưng."
Dị Khôi bởi vậy trở nên cẩn thận hơn, sấm chớp lập loè lao tới quanh người Tuyết Tiêu, ý đồ một kích giết chết, xuống tay cực tàn nhẫn.
Tuyết Tiêu không hề khinh địch, thong dong ứng phó, quá trình hai người giao chiến thật ra khiến cô có chút kinh ngạc.
Dị Khôi trước mắt quá thông minh.
Lúc đánh nhau với nàng nhất chiêu nhất thức cực kỳ thuần thục, không phải kỹ xảo giao đấu học được từ cô, kéo bóng điện công kích điêu luyện mười phần.
Đèn xe lập loè sau lưng, Tuyết Tiêu lùi ra sau, Dị Khôi dí theo không tha, dần dần cảm thấy mình chiếm thế thượng phong, tấn công càng hung mãnh hơn.
Nhưng Tuyết Tiêu rất nhiều lần khi nó tiếp cận thì bật lại, phát huy cơ thể mềm dẻo thiếu chút nữa cưỡi lên được trên đầu nó để áp đảo, hành động này khiến cho Dị Khôi nảy sinh cảnh giác.
Hai người đánh có tới có lui, Tuyết Tiêu càng cảm giác vi diệu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Khi cô lại lần nữa tới gần người Dị Khôi, bỗng nhiên nhớ tới điều nào đó, vì thế không dây dưa với nó nữa, trên cổ tay bật ra một dây leo vòng quanh Dị Khôi quấn một vòng, lá xanh thon dài cắt vào da thịt của nó, bắn ra máu tươi.
Dị Khôi bị dây leo đột nhiên xuất hiện công kích nên hoảng loạn đầu trận tuyến, vội vàng lui về sau để nhảy ra khỏi vòng vây của dây leo.
Tuyết Tiêu ngừng tại chỗ, mắt lạnh nhìn nó.
"Dị Khôi? Giả rất giống." Cô nói.
Dị Khôi dừng lại.
"Muốn đóng giả Dị Khôi, thì đừng có yêu sạch sẽ quá, sao mùi hôi thối của zombie không ám được nhiêu trên người?" Ánh mắt Tuyết Tiêu khinh thường nhìn lại, lật tay vung dây leo, trên lá cây còn dính máu trên mặt Dị Khôi, "Tao chưa từng thấy qua máu zombie mới lạ như này, giống của người sống như đúc."
Dị Khôi cắn răng, giơ tay chùi máu trên mặt, nếu đã bị vạch trần, gã ta cũng không tính tiếp tục diễn, chỉ lạnh lùng nhìn lại hỏi: "Mày rốt cuộc có mấy loại dị năng?"
Tuyết Tiêu nhún vai, "Không bằng mày nói cho tao nghe trước, mày giả Dị Khôi làm gì?"
Dị Khôi giả phát ra sát ý trong mắt, "Nếu mày đã biết, tao không thể để cho mày sống."
"Nói cứ như trước đó mày không tính giết tao chết á." Tuyết Tiêu khịt mũi coi thường.
Dưới chân Dị Khôi giả loé sấm chớp lớn, quanh người lại lần nữa hiện ra mấy quả bóng điện, ánh sáng trong nháy mắt bùng lên, gây lóa mắt nên không thể thấy rõ khuôn mặt của gã ta.
Nhờ có ánh sáng chói mắt yểm hộ, bóng dáng Dị Khôi giả dao động mơ hồ khó có thể phán đoán.
Nhưng Tuyết Tiêu có dị năng hệ sấm y chang, hoàn toàn có thể hoá giải chiêu thức của đối phương.
Mày có tao cũng có, mày không có tao cũng có.
Dây leo phi tới, cơ thể Dị Khôi giả không tránh được những phiến lá cắt phải, dẫn đến đau đớn xuyên tim. Dị Khôi giả kêu rên, cố sức gắn bóng điện vào dây leo quấn quanh tạo kíp nổ khi nó rút lại gần Tuyết Tiêu.
Tiếng nổ lớn không thua gì tiếng súng kịch liệt, trong nháy mắt thậm chí khiến Dị Khôi giả cũng không thể nhìn thẳng.
Ngay khi gã ta thối lui khỏi phạm vi nổ, thì thấy Tuyết Tiêu được dây leo bện lại quanh người nên không bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc. Dây leo vững chãi, có vài chỗ bởi vì trận nổ lớn trở nên đen nhánh, nhìn qua cũng chật vật không kém.
Hiển nhiên là lợi dụng dây leo chặn một kích trí mạng của Dị Khôi giả.
Dị Khôi giả chỉ có một dị năng, vốn không thể chống lại Tuyết Tiêu.
Vì thế gã nhanh chóng quyết định, quay đầu bỏ chạy.
Tuyết Tiêu không cho gã cơ hội đào tẩu, mượn dây leo đưa bóng điện tới khoảng cách xa, bức Dị Khôi giả chật vật không chịu nổi.
Gã bị bóng điện nổ mạnh hất bay, trên người đã chồng chất vết thương.
Dị Khôi giả gian nan chạy đến con đường đằng trước, đã không còn được nhiêu sức lực, bị dây leo quấn lấy cổ chân kéo lại, quay cuồng một vòng trên mặt đất, khó có thể đứng dậy.
Tuyết Tiêu không chút hoang mang đi lên trước, ngồi xổm xuống, kéo cổ áo của Dị Khôi giả nói: "Giữ lại chút sức đi, còn phải hầu tao trò chuyện nữa."
Dị Khôi giả vừa hoảng vừa rén nhìn cô, gian nan nuốt nước miếng.
Lúc này dù gã có kéo một quả bóng điện nhỏ cũng không nổi, sử dụng dị năng tiêu hao sức lực của cơ thể quá nhiều.
Tuyết Tiêu rũ mắt nhìn gã, lạnh giọng hỏi: "Ai phái mày tới?"
Dị Khôi giả do dự, không lập tức trả lời.
Cho đến khi gã cảm giác có một vòng dây leo bò lên cổ siết chặt, ánh mắt liền hoảng loạn, môi run rẩy đang muốn trả lời, lại thấy có ánh đèn từ phía sau chiếu xạ tới.
Tuyết Tiêu nghiêng đầu nhìn lại, Tôn Lão Lục lái xe phi ra từ trong rừng, vẻ mặt dữ tợn nổ liên tiếp ba phát súng về phía này.
Mỗi phát súng toàn bắn trúng Dị Khôi giả.
Biến cố xuất hiện quá bất ngờ, Tuyết Tiêu không kịp ngăn cản.
Má nó!
Tuyết Tiêu nhìn Dị Khôi giả chết liền buông thõng tay, chậm rãi đứng lên.
Tôn Lão Lục chạy xe đến trên đường, cười ha ha nói: "Đây là ông mày giết, tinh hạch Dị Khôi là của tao, mày đừng nghĩ tới chuyện cướp đi!"
Tuyết Tiêu nói: "Ông đi xuống dưới rồi mở mắt chó của ông ra nhìn cho kĩ gã là Dị Khôi hay là người."
Tôn Lão Lục bị nói sửng sốt, "Con mẹ mày đừng láo với tao!"
Ông ta xuống xe đi tới bên cạnh Dị Khôi giả, ngồi xổm người xuống nhìn kỹ.
Máu đỏ tươi lan ra khắp trên mặt đất, Tôn Lão Lục cầm dao xoáy trực tiếp vào trái tim người nọ đào bới, rồi bị Tuyết Tiêu nhấc chân gạt ngã.
"Douma!" Tôn Lão Lục mắng tục nhìn lại Tuyết Tiêu.
Tuyết Tiêu không nghĩ tới ông ta vậy mà trực tiếp đào bới tim người này để phán đoán thật giả.
"Tôn Lão Lục, chuyện Dị Khôi coi như ông không có đầu óc, nhưng hù người khác rằng có zombie người nhái xuất hiện thật ra rất lợi hại đó." Tuyết Tiêu đứng trước người Dị Khôi giả, mắt lạnh nhìn Tôn Lão Lục đứng lên từ trên mặt đất.
Tôn Lão Lục bị cô nói trong lòng hẫng một nhịp, đề phòng nói: "Đó là do mày chưa thấy thôi!"
"Xét thấy phản ứng này của ông, ít nhất thì biết được thứ hàng giả này không cùng một chạ với ông." Tuyết Tiêu nói, "Nhưng lúc nãy gã này ra tay muốn giết ông, xem ra là có người muốn diệt khẩu."
Ánh mắt Tôn Lão Lục khi bị cô nói hơi lóe, sắc mặt có vài phần tức giận.
Ông ta lấy súng chỉ vào Tuyết Tiêu, cười lạnh nói: "Mặc kệ thế nào, mày không sống qua được đêm nay đâu!"
Tôn Lão Lục không do dự nổ súng về phía cô, viên đạn còn chưa tới gần đã bị bóng điện thiêu cháy.
Trên mặt Tôn Lão Lục xuất hiện vẻ khiếp sợ giống y như Dị Khôi giả.
"Mày......" Tôn Lão Lục nhanh chóng quyết định, nổ súng yểm hộ cho mình lui về trên xe, lúc này đã đổ mồ hôi lạnh liên tục.
Phải chạy nhanh trở về báo cho bọn họ!
Con đàn bà này giấu con mẹ nó quá kĩ! Thế nhưng còn có dị năng hệ sấm!
Tôn Lão Lục bẻ đầu xe, thậm chí chếch cả xe, một bên nổ súng ngăn trở Tuyết Tiêu đuổi theo một bên kéo ra khoảng cách, trong lòng vì thao tác bá cháy của bản thân vừa lòng mười phần.
Nhìn Tuyết Tiêu bị mình ném lại đằng sau, lúc này Tôn Lão Lục mới dám thở ra một hơi, nhếch mày đắc ý.
Gió đêm phần phật thổi bay mái tóc dài của Tuyết Tiêu, cô không hề có chút hoang mang lôi tên lửa từ trong không gian ra gác lên trên vai, nhắm ngay chiếc xe phía trước.
Cô nói: "Tận bây giờ mới cảm thấy được chị đây đúng là vai ác thật."
Tôn Lão Lục lơ đãng nhìn thoáng qua người con gái trong kính chiếu hậu mà sợ ngây người.
Con mẹ nó có khả thi không?
Cô ta lấy tên lửa từ đâu ra?
Còn chưa kịp nghĩ gì, Tuyết Tiêu đã phóng tên lửa.
Fuck!
Tôn Lão Lục tất nhiên không thể nghĩ kịp biện pháp chạy thoát.
Ánh lửa hừng hực phóng lên cao, nhanh chóng thiêu đốt chiếc xe rồi ngừng.
Tuyết Tiêu buông vũ khí, sau lưng lần nữa có mấy pha đèn xe rọi tới.
Cô quay đầu lại nhìn, híp mắt, nhận ra là đội vũ trang đi tuần bên ngoài đã trở về, nghênh diện chiếc xe thứ nhất vừa vặn chở đúng đám người Lạc Thanh Phong.
Tuyết Tiêu: "......"
Chờ một chút!
Cô phải giải thích thế nào!
Đoàn xe nối nhau dừng lại, đối với ánh lửa bập bùng trước mắt hiển nhiên cũng hơi ngây ra.
Tuyết Tiêu thậm chí còn không kịp thu lại ống phóng tên lửa trên vai!
Cửa xe mở ra, Lạc Thanh Phong đón tàn lửa bị gió đêm thổi bay loạn xạ, nhướng mày nhìn người con gái đứng phía trước.
Tuyết Tiêu đang muốn giải thích, lại thấy Mai Nhất Xuyên ngồi ghế sau đi xuống.
Lực chú ý của cô bị dời đi.
Nét mặt khi nhìn Mai Nhất Xuyên trở nên quái dị.
Mai Nhất Xuyên còn khoa trương nói: "Má ơi, cậu ở đây làm gì! Đừng có nói với mình là trận nổ lớn vừa rồi là do cậu gây ra nha!"
Tuyết Tiêu trầm mặc, trong ánh mắt cô khi nhìn Mai Nhất Xuyên có ngàn vạn ngôn từ.
Cô hơi hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên đầu Mai Nhất Xuyên.
Ông anh ơi, sao ông lại làm thế! Con mẹ ông vì sao lại đội mũ màu xanh lá về chi vậy!
_______________
"Kiệt quệ với văn tả hành động "