Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Tô Hữu Điềm tức điên, người kia là ai vậy chứ, lần nào cũng gửi tin nhắn chẳng hiểu nổi, vừa xem đã biết là muốn gây mâu thuẫn giữa cô và Viên Duy rồi!
Nghĩ đến mấy ngày này Viên Duy bất hòa với Viên Chấn, cô có lý do để tin rằng người này rất có thể là do Viên Chấn phái tới làm mồi nhử.
Nếu cô đi, rất có thể sẽ bị Viên Chấn bắt cóc, sau đó nhốt vào một căn phòng bỏ hoang tối tăm, bị trói gô lại, có người nắm tóc cô, bắt cô đối mặt với camera, quay lại hình ảnh của cô cho Viên Duy xem, bức Viên Duy rời bỏ vị trí tổng tài.
Cô sẽ bị đánh thương tích đầy mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không khuất phục, nhất định sẽ nhẫn nhịn cắn môi, mặt lóe lên ánh hào quang thánh mẫu: "Viên Duy, anh đừng quan tâm đến em! Đừng trúng phải gian kế của bọn chúng, kiếp này chúng ta có duyên không phận, kiếp sau lại làm một cặp mẹ con!"
Sau đó Viên Duy ở đầu dây bên kia sẽ khóc rống, điên cuồng gào thét...
Tô Hữu Điềm bị suy nghĩ của mình làm cảm động, chỉ hận không thể lập tức cùng Viên Duy ôm đầu khóc than.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, giống như bị phỏng, cợt ném lên sofa.
"Tôi còn lâu mới mắc lừa!"
Không ngờ điện thoại rơi xuống sofa rồi vẫn không chịu yên thân, rung một tiếng, lại sáng lên.
Tô Hữu Điềm như lâm đại địch, sao lại nhắn tin nữa rồi? Cô thập thò nhìn lại:
"Thiên vương cái địa hổ."
Tô Hữu Điềm: "..."
"Nghê Thu Vũ" muốn đùa chết cô chắc!
Nói chuyện tử tế không mờ mờ ám ám sẽ đột quỵ hay gì?
Có gì nói thẳng không được sao?
Cô tức đến mặt mũi đỏ rần, cực kì không muốn quan tâm đến tin nhắn này.
Nhưng nghĩ lại, đều là kí chủ cả, "Nghê Thu Vũ" bình thường rất cao ngạo lạnh lùng, hiếm khi liên lạc với cô, sao đột nhiên lại gửi tin nhắn cho cô thế này, còn nhắn lời chẳng thể hiểu nổi nữa?
Cô trầm ngâm một lúc, cảm thấy chuyện dính dáng tới "Nghê Thu Vũ" mình cũng không thể phớt lờ.
Đặc biệt là "Nghê Thu Vũ" và Viên Duy có quan hệ với nhau, càng không thể để cô ta được như mong muốn.
Cô vội lao lên tầng thay quần áo, Lý Phương đang trong phòng bếp thò đầu ra.
"Cô Viên, cô đi đâu vậy?"
Tô Hữu Điềm xách túi lên, thuận miệng nói: "Tôi ra ngoài một chuyến."
Lý Phương ngăn cô lại, khuôn mặt hiền lành nở một nụ cười: "Giờ bên ngoài nhiều paparazi vậy, cô một mình ra ngoài nguy hiểm lắm, có muốn gọi điện thoại cho ngài Viên không?"
Tô Hữu Điềm đáp: "Cháu tự đi được rồi, họ muốn chụp thì cứ chụp đi, cháu cũng đâu mất miếng thịt nào."
Lý Phương khăng khăng: "Bọn paparazi này không biết xấu hổ, lỡ đả thương cô thì sao? Hay là cô cứ chờ ngài Viên về đưa cô ra ngoài sau đi."
Tô Hữu Điềm ngồi xổm xuống đi giày, nói: "Chờ hắn về chắc đến mùa quýt năm sau, đã mấy ngày cháu không ra khỏi nhà rồi, muốn đi hít thở không khí chút. Hơn nữa, cháu muốn đi đâu thì đi đó, hắn quản sao được cháu."
Lý Phương chùi chùi tay vào tạp dề, ngượng ngùng cười, không nói gì nữa.
Tô Hữu Điềm đứng thẳng lên, không khỏi nhìn bóng lưng Lý Phương, cảm thấy hôm nay Lý Phương vô cùng quái đản.
Bình thường bà sẽ chỉ im lặng làm việc, sao hôm nay vừa nghe thấy cô định ra ngoài đã phản ứng lớn vậy?
Quên đi, giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện này, mau hỏi xem Nghê Thu Vũ muốn làm gì đã, đó mới chuyện quan trọng.
Tô Hữu Điềm nhíu mày ra cửa, bọc mình kín mít.
Đến cửa quán cà phê Điểm Sôi, Tô Hữu Điềm vừa vào bàn đặt trước đã thấy Nghê Thu Vũ bọc còn kín hơn mình, sợ hết hồn.
Có điều Nghê Thu Vũ không giống cô, dù có bọc kín mít thì khí chất toàn thân cũng vẫn khác biệt, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm nhìn cô, khiến cô không hiểu sao cảm thấy mình như đang đi thi.
Trông Nghê Thu Vũ nhàn nhã vậy lại khiến Tô Hữu Điềm càng thêm tức tối.
Tô Hữu Điềm ngồi xuống ghế, nói thẳng: "Cô rốt cuộc muốn nói gì?"
Nghê Thu Vũ gỡ kính xuống, nói với Tô Hữu Điềm: "Không phải tôi bảo cô cẩn thận Viên Duy sao, sao cô vẫn ở cùng hắn?"
Tô Hữu Điềm nói: "Cô gửi mấy cái tin nhắn khó hiểu đó muốn tôi và Viên Duy chia tay, dù sao cũng phải cho tôi một lý do chính đáng chứ."
Nghê Thu Vũ thở dài, cô tựa người vào ghế, bất đắc dĩ nhìn Tô Hữu Điềm:
"Cốt truyện tình tiết của thế giới này về cơ bản đã đi hết rồi, bao nuôi hai thịt tươi nhỏ là có thể rời khỏi đây rồi, ban đầu tôi vốn dự định chuồn luôn, nhưng thấy cô ngốc nghếch thế này..."
Về sau Nghê Thu Vũ còn nói một đoạn dài nhưng lại chẳng vào được đầu Tô Hữu Điềm, lúc này trong đầu cô đang bị hai chữ "bao nuôi" spam ngập tràn.
Bao. Nuôi...
Tô Hữu Điềm chợt ngẩng lên, mở to mắt nhìn Nghê Thu Vũ: "Cô thật sự bao nuôi thịt tươi nhỏ à? Cảm giác thế nào? Có lớn không? Tươi thật không?"
Nghê Thu Vũ khựng lại, tiếp đó nín lặng nhìn Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm xoa xoa hay bàn tay: "Có phải người nào cũng như rồng như hổ, trông cô vẫn khỏe mạnh thế này..."
Nghê Thu Vũ suýt hắt luôn cốc cà phê vào mặt cô: "Câm miệng!"
Tô Hữu Điềm rụt cổ lại, cô nghĩ ngợi, lại nhỏ giọng hỏi: "Hỏi thật đó, cô chịu được thật à?"
Nghê Thu Vũ ôm trán, thở dài thườn thượt.
"Bỏ đi, tôi nói thẳng với cô vậy, tôi cảm thấy Viên Duy không ổn."
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên: "Có...gì không ổn?"
Nghê Thu Vũ đáp: "Lần trước khi nguyên chủ ngủ trên xe hắn, tôi đã đi ra một lúc, ánh mắt Viên Duy nhìn tôi rất không ổn."
Nghê Thu Vũ ngồi thẳng người lại, nhắc đến Viên Duy, dường như đến cả một người phụ nữ ung dung bình tĩnh như cô cũng phải biến sắc.
"Ánh mắt hắn nhìn tôi lúc đó giống như muốn kéo linh hồn tôi ra khỏi cơ thể nguyên chủ vậy."
Tô Hữu Điềm nghe vậy, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô cũng sợ run.
Nghê Thu Vũ nói tiếp: "Hắn hỏi tôi đã xong việc chưa? Lúc nào thì quay về? Tôi đáp sắp rồi."
Cô dừng một chút, nói: "Thực ra...Viên Duy đã nói với tôi, hắn nghi ngờ trong cô thể cô có linh hồn của một người khác, hơn nữa chúng tôi cũng gần như là thẳng thắn với nhau rồi, hắn có vẻ như đã biết được bảy, tám phần."
Nghê Thu Vũ nghiêm túc nói: "Không phải là bảy, tám phần thôi đâu, hắn đã biết hết rồi."
Tô Hữu Điềm nhíu mày nhìn cô: "... Có ý gì?"
Nghê Thu Vũ nói: "Cô có nhớ tôi từng nói với cô, các kí chủ khác gọi cô là gì không? Cái bug của thế giới ngôn tình. Cô chưa từng nghĩ tới vì sao những kí chủ khác cũng biết cô à?"
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cảm thấy đầu óc mình không theo kịp.
Nghê Thu Vũ thở dài: "Bọn họ đều biết cô cả, cô không nghĩ thử xem nguyên nhân là gì sao?"
Tô Hữu Điềm cả kinh: "Chẳng lẽ hệ thống đã để lộ hết thông tin cá nhân của tôi ra ngoài rồi à?"
Nghê Thu Vũ trừng mắt nhìn cô: "Cô không thể tháo nước trong não ra mà nghĩ kĩ đi được à?"
Tô Hữu Điềm suy nghĩ một lúc, sau đó rất nghiêm túc lắc đầu.
Nghê Thu Vũ day day thái dương: "Bỏ đi, tôi nói thẳng với cô vậy. Trong thế giới này, mỗi lần đều có một kẻ chinh phục vào đây hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần có người tới đây, họ đều gặp phải cô, ai cũng biết cô, cô không cảm thấy kỳ quái à?"
Tô Hữu Điềm hỏi: "Mỗi lần?"
Nghê Thu Vũ nghiêm túc nói: "Mỗi lần."
Tô Hữu Điềm cảm thấy đầu sắp nứt ra, không hiểu sao cứ thấy hoảng hốt.
Mỗi lần đều có người gặp cô, điều này chứng tỏ cái gì?
Có phải trước đây cô cũng từng tới đây rồi không?
Sao lại chẳng có chút ấn tượng nào thế?
Tô Hữu Điềm chợt nhấp một ngụm cả phê, vị đắng lan ra trong miệng, cô mấp máy môi, cảm thấy ngực như nổ tung thành một lỗ hổng, muôn vàn hoảng hốt xuyên qua lỗ hổng, thổi vào khiến người cô rét run.
Cô xoa trán hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nghê Thu Vũ đáp: "Hệ thống không cho tôi nói nhiều, nếu không tôi sẽ bị vạ lây. Hiện giờ tôi chỉ có thể nói với cô là Viên Duy tuyệt đối không đơn giản như cô thấy. Hắn biết rất nhiều điều, rất có thể vì để cô không đi mất mà gây ra...chuyện không lý trí, vậy nên cô phải cẩn thận."
Tô Hữu Điềm nói: "Không đâu, tôi quyết định ở lại rồi."
Nghê Thu Vũ cười khó hiểu: "Những lời này đợi sau khi kết thúc cốt truyện cô hẵng nói."
Tô Hữu Điềm cảm thấy lời Nghê Thu Vũ giống hệt câu hệ thống nói "Cô đừng hối hận", khiến cô cảm thấy mình sớm muộn gì cũng hối hận.
Hối hận?
Sao có thể?
Tô Hữu Điềm nói: "Chỉ vì chút chuyện này thôi mà cô phải vòng vo vậy à? Trực tiếp nói thẳng với tôi không được sao?"
Nghê Thu Vũ đeo kính râm lên, nói: "Tôi đoán Viên Duy đã theo dõi cô sát sao rồi nên không thể coi thường được."
Theo dõi?
Tô Hữu Điềm lập tức nghĩ đến Lý Phương.
Về đến nhà, Lý Phương đã tan làm rời đi.
Tô Hữu Điềm bật đèn, trong nhà rất vắng vẻ, yên lặng đến độ bên tai cô như vang lên những tiếng ông ông. Nếu không có Nhúm Lông lao ra khỏi ổ chó chạy tới đón cô, căn nhà này chẳng khác bỏ hoang.
Trên bàn ăn có cơm nước Lý Phương đã nấu xong.
Tô Hữu Điềm ngồi xuống ghế, cô nhấc lồng bàn, mùi thơm sực lên nhưng cô lại chẳng muốn ăn tẹo nào.
Cô nằm bò lên bàn, chậm rãi thở dài.
Viên Duy đã mấy ngày không về ăn cơm rồi, cô một mình ăn chẳng vui gì hết. Buổi tối sau khi Lý Phương về nhà, trong nhà chỉ còn lại có mình cô, nếu không phải có Nhúm Lông ở với cô, cô có cảm giác mình sẽ trầm cảm mất.
Giờ nghĩ lại, thế giới của cô dường như vẫn luôn quấn quang Viên Duy, không có Viên Duy, cuộc sống của cô giống như mất trọng tâm vậy, ngày ngày đều chết dí trong nhà, hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Ra cửa cô cũng không có bạn mà ở nhà cũng không có Viên Duy, cô càng thêm chán chường.
Tô Hữu Điềm ngồi dậy, nhìn xung quanh, trong nhà Viên Duy cái gì cũng đẹp đẽ sang trọng, cô lại có cảm giác mình như con chim hoàng yến, không ai nhốt cô lại, là chính cô tự nhốt mình lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô tới đâym vẫn đang làm nhiệm vụ, chỉ chăm chăm hoàn thành cốt truyện rồi bỏ chạy, chưa từng nghĩ tới tương lai. Nếu cô ở bên Viên Duy, cô cũng không thể ngày ngày ỷ có anh nuôi mãi được...
Tô Hữu Điềm thở dài.
Tiếng mở cửa vàng lên, cô vội quay đầu lại, trên tay Viên Duy khoác áo vest, anh quay sang nhìn Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng biết cảm giác "như muốn kéo linh hồn ra khỏi cơ thể nguyên chủ vậy" Nghê Thu Vũ nói là như thế nào.
Viên Duy mắc áo khoác lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện Tô Hữu Điềm, chân dài bắt tréo, nhìn cô chằm chằm:
"Hôm nay em đi đâu vậy?"
Tô Hữu Điềm hầm hừ: "Ra ngoài đi loanh quanh thôi."
Viên Duy cụp mắt xuống, lấy một điếu thuốc lá trong túi ra, cau mày châm lửa.
Tô Hữu Điềm ngửi thấy mùi thuốc lá sặc sụa, muốn ngăn anh lại, nhưng trông thấy quầng thâm dưới mắt anh, cô giật giật miệng, lại nhịn xuống không nói.
Viên Duy thở ra một hơi, nói: "Đi gặp Nghê Thu Vũ nhỉ."
Tô Hữu Điềm kinh hãi: "Sao anh biết?"
Viên Duy nói: "Có phải cô ấy sắp đi rồi không?"
Xem ra Viên Duy đã biết mọi chuyện về Nghê Thu Vũ, vậy có phải chứng minh anh biết hết rồi không?
Viên Duy buông điếu thuốc, con ngươi nhạt màu xoáy thẳng vào cô:
"Em cũng vậy?"
Nghĩ đến mấy ngày này Viên Duy bất hòa với Viên Chấn, cô có lý do để tin rằng người này rất có thể là do Viên Chấn phái tới làm mồi nhử.
Nếu cô đi, rất có thể sẽ bị Viên Chấn bắt cóc, sau đó nhốt vào một căn phòng bỏ hoang tối tăm, bị trói gô lại, có người nắm tóc cô, bắt cô đối mặt với camera, quay lại hình ảnh của cô cho Viên Duy xem, bức Viên Duy rời bỏ vị trí tổng tài.
Cô sẽ bị đánh thương tích đầy mình, nhưng cô tuyệt đối sẽ không khuất phục, nhất định sẽ nhẫn nhịn cắn môi, mặt lóe lên ánh hào quang thánh mẫu: "Viên Duy, anh đừng quan tâm đến em! Đừng trúng phải gian kế của bọn chúng, kiếp này chúng ta có duyên không phận, kiếp sau lại làm một cặp mẹ con!"
Sau đó Viên Duy ở đầu dây bên kia sẽ khóc rống, điên cuồng gào thét...
Tô Hữu Điềm bị suy nghĩ của mình làm cảm động, chỉ hận không thể lập tức cùng Viên Duy ôm đầu khóc than.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, giống như bị phỏng, cợt ném lên sofa.
"Tôi còn lâu mới mắc lừa!"
Không ngờ điện thoại rơi xuống sofa rồi vẫn không chịu yên thân, rung một tiếng, lại sáng lên.
Tô Hữu Điềm như lâm đại địch, sao lại nhắn tin nữa rồi? Cô thập thò nhìn lại:
"Thiên vương cái địa hổ."
Tô Hữu Điềm: "..."
"Nghê Thu Vũ" muốn đùa chết cô chắc!
Nói chuyện tử tế không mờ mờ ám ám sẽ đột quỵ hay gì?
Có gì nói thẳng không được sao?
Cô tức đến mặt mũi đỏ rần, cực kì không muốn quan tâm đến tin nhắn này.
Nhưng nghĩ lại, đều là kí chủ cả, "Nghê Thu Vũ" bình thường rất cao ngạo lạnh lùng, hiếm khi liên lạc với cô, sao đột nhiên lại gửi tin nhắn cho cô thế này, còn nhắn lời chẳng thể hiểu nổi nữa?
Cô trầm ngâm một lúc, cảm thấy chuyện dính dáng tới "Nghê Thu Vũ" mình cũng không thể phớt lờ.
Đặc biệt là "Nghê Thu Vũ" và Viên Duy có quan hệ với nhau, càng không thể để cô ta được như mong muốn.
Cô vội lao lên tầng thay quần áo, Lý Phương đang trong phòng bếp thò đầu ra.
"Cô Viên, cô đi đâu vậy?"
Tô Hữu Điềm xách túi lên, thuận miệng nói: "Tôi ra ngoài một chuyến."
Lý Phương ngăn cô lại, khuôn mặt hiền lành nở một nụ cười: "Giờ bên ngoài nhiều paparazi vậy, cô một mình ra ngoài nguy hiểm lắm, có muốn gọi điện thoại cho ngài Viên không?"
Tô Hữu Điềm đáp: "Cháu tự đi được rồi, họ muốn chụp thì cứ chụp đi, cháu cũng đâu mất miếng thịt nào."
Lý Phương khăng khăng: "Bọn paparazi này không biết xấu hổ, lỡ đả thương cô thì sao? Hay là cô cứ chờ ngài Viên về đưa cô ra ngoài sau đi."
Tô Hữu Điềm ngồi xổm xuống đi giày, nói: "Chờ hắn về chắc đến mùa quýt năm sau, đã mấy ngày cháu không ra khỏi nhà rồi, muốn đi hít thở không khí chút. Hơn nữa, cháu muốn đi đâu thì đi đó, hắn quản sao được cháu."
Lý Phương chùi chùi tay vào tạp dề, ngượng ngùng cười, không nói gì nữa.
Tô Hữu Điềm đứng thẳng lên, không khỏi nhìn bóng lưng Lý Phương, cảm thấy hôm nay Lý Phương vô cùng quái đản.
Bình thường bà sẽ chỉ im lặng làm việc, sao hôm nay vừa nghe thấy cô định ra ngoài đã phản ứng lớn vậy?
Quên đi, giờ không phải lúc xoắn xuýt chuyện này, mau hỏi xem Nghê Thu Vũ muốn làm gì đã, đó mới chuyện quan trọng.
Tô Hữu Điềm nhíu mày ra cửa, bọc mình kín mít.
Đến cửa quán cà phê Điểm Sôi, Tô Hữu Điềm vừa vào bàn đặt trước đã thấy Nghê Thu Vũ bọc còn kín hơn mình, sợ hết hồn.
Có điều Nghê Thu Vũ không giống cô, dù có bọc kín mít thì khí chất toàn thân cũng vẫn khác biệt, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm nhìn cô, khiến cô không hiểu sao cảm thấy mình như đang đi thi.
Trông Nghê Thu Vũ nhàn nhã vậy lại khiến Tô Hữu Điềm càng thêm tức tối.
Tô Hữu Điềm ngồi xuống ghế, nói thẳng: "Cô rốt cuộc muốn nói gì?"
Nghê Thu Vũ gỡ kính xuống, nói với Tô Hữu Điềm: "Không phải tôi bảo cô cẩn thận Viên Duy sao, sao cô vẫn ở cùng hắn?"
Tô Hữu Điềm nói: "Cô gửi mấy cái tin nhắn khó hiểu đó muốn tôi và Viên Duy chia tay, dù sao cũng phải cho tôi một lý do chính đáng chứ."
Nghê Thu Vũ thở dài, cô tựa người vào ghế, bất đắc dĩ nhìn Tô Hữu Điềm:
"Cốt truyện tình tiết của thế giới này về cơ bản đã đi hết rồi, bao nuôi hai thịt tươi nhỏ là có thể rời khỏi đây rồi, ban đầu tôi vốn dự định chuồn luôn, nhưng thấy cô ngốc nghếch thế này..."
Về sau Nghê Thu Vũ còn nói một đoạn dài nhưng lại chẳng vào được đầu Tô Hữu Điềm, lúc này trong đầu cô đang bị hai chữ "bao nuôi" spam ngập tràn.
Bao. Nuôi...
Tô Hữu Điềm chợt ngẩng lên, mở to mắt nhìn Nghê Thu Vũ: "Cô thật sự bao nuôi thịt tươi nhỏ à? Cảm giác thế nào? Có lớn không? Tươi thật không?"
Nghê Thu Vũ khựng lại, tiếp đó nín lặng nhìn Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm xoa xoa hay bàn tay: "Có phải người nào cũng như rồng như hổ, trông cô vẫn khỏe mạnh thế này..."
Nghê Thu Vũ suýt hắt luôn cốc cà phê vào mặt cô: "Câm miệng!"
Tô Hữu Điềm rụt cổ lại, cô nghĩ ngợi, lại nhỏ giọng hỏi: "Hỏi thật đó, cô chịu được thật à?"
Nghê Thu Vũ ôm trán, thở dài thườn thượt.
"Bỏ đi, tôi nói thẳng với cô vậy, tôi cảm thấy Viên Duy không ổn."
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên: "Có...gì không ổn?"
Nghê Thu Vũ đáp: "Lần trước khi nguyên chủ ngủ trên xe hắn, tôi đã đi ra một lúc, ánh mắt Viên Duy nhìn tôi rất không ổn."
Nghê Thu Vũ ngồi thẳng người lại, nhắc đến Viên Duy, dường như đến cả một người phụ nữ ung dung bình tĩnh như cô cũng phải biến sắc.
"Ánh mắt hắn nhìn tôi lúc đó giống như muốn kéo linh hồn tôi ra khỏi cơ thể nguyên chủ vậy."
Tô Hữu Điềm nghe vậy, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô cũng sợ run.
Nghê Thu Vũ nói tiếp: "Hắn hỏi tôi đã xong việc chưa? Lúc nào thì quay về? Tôi đáp sắp rồi."
Cô dừng một chút, nói: "Thực ra...Viên Duy đã nói với tôi, hắn nghi ngờ trong cô thể cô có linh hồn của một người khác, hơn nữa chúng tôi cũng gần như là thẳng thắn với nhau rồi, hắn có vẻ như đã biết được bảy, tám phần."
Nghê Thu Vũ nghiêm túc nói: "Không phải là bảy, tám phần thôi đâu, hắn đã biết hết rồi."
Tô Hữu Điềm nhíu mày nhìn cô: "... Có ý gì?"
Nghê Thu Vũ nói: "Cô có nhớ tôi từng nói với cô, các kí chủ khác gọi cô là gì không? Cái bug của thế giới ngôn tình. Cô chưa từng nghĩ tới vì sao những kí chủ khác cũng biết cô à?"
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cảm thấy đầu óc mình không theo kịp.
Nghê Thu Vũ thở dài: "Bọn họ đều biết cô cả, cô không nghĩ thử xem nguyên nhân là gì sao?"
Tô Hữu Điềm cả kinh: "Chẳng lẽ hệ thống đã để lộ hết thông tin cá nhân của tôi ra ngoài rồi à?"
Nghê Thu Vũ trừng mắt nhìn cô: "Cô không thể tháo nước trong não ra mà nghĩ kĩ đi được à?"
Tô Hữu Điềm suy nghĩ một lúc, sau đó rất nghiêm túc lắc đầu.
Nghê Thu Vũ day day thái dương: "Bỏ đi, tôi nói thẳng với cô vậy. Trong thế giới này, mỗi lần đều có một kẻ chinh phục vào đây hoàn thành nhiệm vụ, mỗi lần có người tới đây, họ đều gặp phải cô, ai cũng biết cô, cô không cảm thấy kỳ quái à?"
Tô Hữu Điềm hỏi: "Mỗi lần?"
Nghê Thu Vũ nghiêm túc nói: "Mỗi lần."
Tô Hữu Điềm cảm thấy đầu sắp nứt ra, không hiểu sao cứ thấy hoảng hốt.
Mỗi lần đều có người gặp cô, điều này chứng tỏ cái gì?
Có phải trước đây cô cũng từng tới đây rồi không?
Sao lại chẳng có chút ấn tượng nào thế?
Tô Hữu Điềm chợt nhấp một ngụm cả phê, vị đắng lan ra trong miệng, cô mấp máy môi, cảm thấy ngực như nổ tung thành một lỗ hổng, muôn vàn hoảng hốt xuyên qua lỗ hổng, thổi vào khiến người cô rét run.
Cô xoa trán hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nghê Thu Vũ đáp: "Hệ thống không cho tôi nói nhiều, nếu không tôi sẽ bị vạ lây. Hiện giờ tôi chỉ có thể nói với cô là Viên Duy tuyệt đối không đơn giản như cô thấy. Hắn biết rất nhiều điều, rất có thể vì để cô không đi mất mà gây ra...chuyện không lý trí, vậy nên cô phải cẩn thận."
Tô Hữu Điềm nói: "Không đâu, tôi quyết định ở lại rồi."
Nghê Thu Vũ cười khó hiểu: "Những lời này đợi sau khi kết thúc cốt truyện cô hẵng nói."
Tô Hữu Điềm cảm thấy lời Nghê Thu Vũ giống hệt câu hệ thống nói "Cô đừng hối hận", khiến cô cảm thấy mình sớm muộn gì cũng hối hận.
Hối hận?
Sao có thể?
Tô Hữu Điềm nói: "Chỉ vì chút chuyện này thôi mà cô phải vòng vo vậy à? Trực tiếp nói thẳng với tôi không được sao?"
Nghê Thu Vũ đeo kính râm lên, nói: "Tôi đoán Viên Duy đã theo dõi cô sát sao rồi nên không thể coi thường được."
Theo dõi?
Tô Hữu Điềm lập tức nghĩ đến Lý Phương.
Về đến nhà, Lý Phương đã tan làm rời đi.
Tô Hữu Điềm bật đèn, trong nhà rất vắng vẻ, yên lặng đến độ bên tai cô như vang lên những tiếng ông ông. Nếu không có Nhúm Lông lao ra khỏi ổ chó chạy tới đón cô, căn nhà này chẳng khác bỏ hoang.
Trên bàn ăn có cơm nước Lý Phương đã nấu xong.
Tô Hữu Điềm ngồi xuống ghế, cô nhấc lồng bàn, mùi thơm sực lên nhưng cô lại chẳng muốn ăn tẹo nào.
Cô nằm bò lên bàn, chậm rãi thở dài.
Viên Duy đã mấy ngày không về ăn cơm rồi, cô một mình ăn chẳng vui gì hết. Buổi tối sau khi Lý Phương về nhà, trong nhà chỉ còn lại có mình cô, nếu không phải có Nhúm Lông ở với cô, cô có cảm giác mình sẽ trầm cảm mất.
Giờ nghĩ lại, thế giới của cô dường như vẫn luôn quấn quang Viên Duy, không có Viên Duy, cuộc sống của cô giống như mất trọng tâm vậy, ngày ngày đều chết dí trong nhà, hết ăn lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Ra cửa cô cũng không có bạn mà ở nhà cũng không có Viên Duy, cô càng thêm chán chường.
Tô Hữu Điềm ngồi dậy, nhìn xung quanh, trong nhà Viên Duy cái gì cũng đẹp đẽ sang trọng, cô lại có cảm giác mình như con chim hoàng yến, không ai nhốt cô lại, là chính cô tự nhốt mình lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô tới đâym vẫn đang làm nhiệm vụ, chỉ chăm chăm hoàn thành cốt truyện rồi bỏ chạy, chưa từng nghĩ tới tương lai. Nếu cô ở bên Viên Duy, cô cũng không thể ngày ngày ỷ có anh nuôi mãi được...
Tô Hữu Điềm thở dài.
Tiếng mở cửa vàng lên, cô vội quay đầu lại, trên tay Viên Duy khoác áo vest, anh quay sang nhìn Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm rốt cuộc cũng biết cảm giác "như muốn kéo linh hồn ra khỏi cơ thể nguyên chủ vậy" Nghê Thu Vũ nói là như thế nào.
Viên Duy mắc áo khoác lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện Tô Hữu Điềm, chân dài bắt tréo, nhìn cô chằm chằm:
"Hôm nay em đi đâu vậy?"
Tô Hữu Điềm hầm hừ: "Ra ngoài đi loanh quanh thôi."
Viên Duy cụp mắt xuống, lấy một điếu thuốc lá trong túi ra, cau mày châm lửa.
Tô Hữu Điềm ngửi thấy mùi thuốc lá sặc sụa, muốn ngăn anh lại, nhưng trông thấy quầng thâm dưới mắt anh, cô giật giật miệng, lại nhịn xuống không nói.
Viên Duy thở ra một hơi, nói: "Đi gặp Nghê Thu Vũ nhỉ."
Tô Hữu Điềm kinh hãi: "Sao anh biết?"
Viên Duy nói: "Có phải cô ấy sắp đi rồi không?"
Xem ra Viên Duy đã biết mọi chuyện về Nghê Thu Vũ, vậy có phải chứng minh anh biết hết rồi không?
Viên Duy buông điếu thuốc, con ngươi nhạt màu xoáy thẳng vào cô:
"Em cũng vậy?"