Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Kỷ Vân Hòa quan sát Khống Minh hòa thượng hai ngày, như lời hắn đã nói, hắn hoàn toàn không có ý định đem những chuyện biết được kể với Trường Ý.
Nàng có thể yên tâm được rồi. Nhưng mấy ngày nay cùng Trường Ý ở chung một phòng, nàng lại phát hiện ra một chuyện khiến nàng lo lắng......
Không vì gì khác, chuyện này chính là liên quan đến Trường Ý—— người cá Trường Ý này......không hề chợp mắt.
Hiện tại nàng là người không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên nàng hoạt động vào ban đêm, khi hoàng hôn buông xuống mới thức dậy và lên giường ngủ khi bình minh lên, thời gian lâu dần cũng trở thành thói quen, tinh thần cũng rất ổn. Nhưng Trường Ý không như vậy, trước kia nàng cho rằng, mỗi tối khi y đến gặp nàng, nhìn nàng ăn cơm, sau đó rời đi sẽ về phòng ngủ.
Nhưng mấy đêm trôi qua, nàng chợt phát hiện ra, thời điểm nàng ăn cơm, Trường Ý ngồi đọc tài liệu; lúc nàng ngồi trước chậu than nghịch lửa, y cũng ngồi đọc tài liệu, đến khi bình minh lên, nàng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, y vẫn ngồi đó xem tài liệu.
Mà sau khi mặt trời mọc, sau thư án đặt trước bình phong, sẽ hiện lên bóng của từng người từng người một kéo đến đây, đem theo giấy tờ công vụ đến tìm y.
Thỉnh thoảng giữa trưa nàng có thể nhìn thấy Trường Ý sau khi ăn trưa xong sẽ nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều lại tiếp tục bận rộn. Đêm đến, thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất của y cũng chỉ là chợp mắt một lúc khi nàng ngồi ăn cơm. Trước sau cả một ngày trời nghỉ ngơi không quá hai tiếng đồng hồ.
Kỷ Vân Hòa quan sát mấy ngày, rốt cuộc trong lúc ăn tối, nàng không nhịn được mà hỏi Trường Ý đang ngồi đối diện nàng——
"Ngươi muốn đấu với ta không, một tháng sau xem ai chết trước?"
Ánh mắt Trường Ý lúc này mới rời khỏi tài liệu, dừng trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Lần nữa nhấn mạnh: "Nàng sẽ không chết."
"Đúng vậy." Kỷ Vân Hòa gật đầu "Nhưng ngươi sẽ chết."
Trường Ý đặt tài liệu xuống bàn, cả người dường như nhàn hạ nhìn nàng "Ta chết sớm, nàng sẽ không vui vẻ sao?"
Kỷ Vân Hòa cười cười, đặt chén đũa xuống, đứng dậy đẩy đĩa rau ra một bên, nửa người nàng cúi xuống nằm bò trên bàn, hai tay chống má, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Trường Ý cách nàng một tấc: "Ta đổi ý rồi."
Trường Ý không né tránh nhìn thẳng vào mắt nàng, gương mặt bình tĩnh.
"Dựa vào tình huống bây giờ, ngươi có phải sẽ chết trước ta hay không, cho nên......" Giọng nàng trở nên dịu dàng "Ta định sẽ đối xử với ngươi tốt một chút, như vậy......ngươi cũng sẽ tốt với ta hơn, đúng không?"
Sắc mặt Trường Ý vẫn âm trầm như cũ, tựa như hung thần được vẽ trong tranh: "Sẽ không." Y cự tuyệt.
Nhưng nhìn dáng vẻ cứng rắn cự tuyệt của y, nàng lại khẽ cong môi, niềm vui ngập tràn trong lòng.
Nàng đưa ngón tay chạm lên sống mũi của Trường Ý, y cũng không tránh, vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, nghe giọng nói khàn khàn "Trường Ý, là vì ngươi chưa từng bị nữ nhân câu dẫn......" Dứt lời, ngón tay nàng dừng trên đầu mũi y, da mặt của Trường Ý mịn màng hệt như trẻ con vậy, nàng không nhịn được, đầu ngón tay vân vê khẽ vẽ hai vòng trên mũi y "......chưa thử qua, ngươi sao biết được sẽ hay không?"
Theo hiểu biết của nàng về Trường Ý, người cá này, cả đời chỉ tìm một bạn đời, trong lòng đối với chuyện nam nữ đều rất quy củ, thậm chí còn thua xa nhân loại, sáu năm trước trong thập phương trận của ngự yêu cốc Kỷ Vân Hòa biết, người cá này, nội tâm thật ra là một kẻ dễ ngượng ngùng, không hề hiểu biết về chuyện nam nữ, nàng tương bức thế này, muốn khiến y hoang mang, sau đó sẽ quên đi vấn đề vừa rồi......
Suy nghĩ trong lòng nàng vẫn chưa thực hiện được thì cánh tay sờ mũi y đột nhiên bị giữ chặt.
Kỷ Vân Hòa sững sờ, nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn lạnh lùng của Trường Ý đang nhìn nàng, lạnh giọng đáp: "Được."
"Hả?" Chữ được kia, khiến nàng có chút không hiểu.
"Vậy thì thử thử xem."
"Hử?"
Đôi mắt nàng vừa trừng to, chưa kịp phản ứng, đột nhiên cổ tay bị kéo một cái, cả người nàng mất đi điểm tựa nằm xuống mặt bàn, đột nhiên phía trước có người giữ nàng lại, vai bị người kia giữ lấy, thời điểm thân hình vừa vững vàng, trên môi nàng bị một cánh môi lạnh lẽo khác áp xuống.
Đôi mắt nàng trợn to, khoảng cách quá gần, thậm chí nàng vốn dĩ không nhìn rõ được dáng vẻ của người trước mặt, nhưng cảm giác truyền đến từ đôi môi kia khiến nàng không cách nào mặc kệ tình hình này được.
Cái......cái gì!?
Người cá này đang làm gì vậy!
Y......y......y không phải là cả đời chỉ chọn một người thôi sao!
Y thay đổi rồi......
Y hoàn toàn thay đổi rồi!
Khi đôi môi lành lạnh kia rời khỏi, nàng chỉ cảm thấy môi lưỡi bản thân tựa như bị thiếc nóng thiêu đốt, tất thảy đều tê dại.
Trên mặt nàng toàn bộ đều là kinh ngạc, nửa người thẫn thờ nằm trên bàn, hồn vẫn chưa quay lại.
"Thử qua rồi đấy." Trường Ý đứng thẳng người, mái tóc bạc tán loạn che khuất gương mặt y, giọng y vẫn không chút dao động "Vẫn sẽ không."
Sẽ không cái gì?
Dù bị nàng câu dẫn cũng sẽ không đối tốt với nàng sao?
Nhưng......nhưng......vấn đề này......vẫn quan trọng ư......
Nàng hoàn toàn đơ rồi, đến khi Trường Ý lấy tài liệu đè dưới tay nàng ra, bước qua bình phong, ngồi xuống trước thư án, nàng vẫn chưa hồi thần.
Nàng cứng ngắc xoay đầu, nhìn hình bóng của Trường Ý được ánh nến phản chiếu trên bình phong, y ngồi trên ghế, một tay cầm tài liệu, tay khác cũng không biết là đang che mặt hay chống cằm, y ngồi bất động, tựa như dáng ngồi trong tranh vẽ.
Kỷ Vân Hòa cũng nằm trên bàn như một bức tượng điêu khắc.
Toàn thân cương cứng, đại não hỗn loạn.
Nằm một hồi lâu, nửa người đều tê liệt, nàng mới cử động cơ thể, đỡ người đứng dậy, lại bất cẩn, bàn tay chống xuống đĩa rau bên cạnh, rau xanh chưa ăn xong bị đổ lên bàn, làm bẩn tay áo nàng.
Nàng ngồi xuống, vẫn chưa ngồi vững liền ngã xuống, mông đặt trên mặt đất, tay khua loạn khiến cho nửa chén cơm úp ngược, rơi đầy trên người nàng, nàng ngồi trên sàn, toàn thân vô cùng chật vật.
Không dễ gì mới bò lên trên bàn, ngồi vững trên ghế, nàng liếc mắt nhìn phía trước bình phong một cái, nãy giờ nàng ồn ào như thế nhưng người ngồi trước bình phong kia vẫn như một bức tượng, tựa một tòa núi ngồi yên bất động, không biết là bị điếc hoặc bị ngốc hay là chết rồi nữa......cũng không gọi tùy tùng vào trong dọn dẹp.
Trong lúc căn phòng chìm vào một mảng yên ắng, yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng nổ nho nhỏ của than cháy trong chậu sưởi, bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng "cốc cốc" gõ cửa.
Tựa như tiếng sấm, phá vỡ sự trầm lặng trong phòng, người trước bình phong cử động, nàng cũng cử động, Trường Ý làm gì nàng không biết nhưng nàng bắt đầu dọn dẹp cơm cùng thức ăn bị mình làm đổ, còn có cơm dính trên y phục nàng, vội vàng giũ xuống, kéo phẳng y phục trên người lại.
"Hôm nay ta nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể hỗ trợ nâng cao......" Khống Minh hòa thượng cầm phương thuốc tiến vào, hắn vốn đang chìm đắm trong lời nói của mình, nhưng đột nhiên dừng lại, một lúc lại hỏi "Ngươi sao vậy? Vì sao màu sắc trong mắt đều biến thành......aiz......ngươi đi đâu vậy?"
Người bên ngoài bình phong biến mất rồi, Khống Minh hòa thượng không hiểu nổi, lại cầm phương thuốc tiến vào bên trong bình phong, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa, bước chân hắn lại ngừng lại:
"Ngươi lại sao thế?"
Kỷ Vân Hòa ho khan một tiếng, thật hiếm thấy, trong đời nàng lại có lúc khiến kẻ miệng lưỡi khéo léo như nàng lại lúng túng mở miệng thế này......
"Ta......vừa bị ngã......"
Khống Minh hòa thượng nheo mắt, nghiêng mắt nhìn nàng: "Thức ăn cũng đổ lên người?"
"Ừ......ngã hơi nghiêm trọng một chút......"
Kỷ Vân Hòa phủi phủi y phục, xắn tay áo lên, hiếm khi phối hợp với Khống Minh hòa thượng: "Ngươi đến bắt mạch đi, nói về vị thuốc ngươi vừa nói, còn những chuyện khác thì đừng hỏi......"
Khống Minh hòa thượng: "......"
Nàng có thể yên tâm được rồi. Nhưng mấy ngày nay cùng Trường Ý ở chung một phòng, nàng lại phát hiện ra một chuyện khiến nàng lo lắng......
Không vì gì khác, chuyện này chính là liên quan đến Trường Ý—— người cá Trường Ý này......không hề chợp mắt.
Hiện tại nàng là người không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho nên nàng hoạt động vào ban đêm, khi hoàng hôn buông xuống mới thức dậy và lên giường ngủ khi bình minh lên, thời gian lâu dần cũng trở thành thói quen, tinh thần cũng rất ổn. Nhưng Trường Ý không như vậy, trước kia nàng cho rằng, mỗi tối khi y đến gặp nàng, nhìn nàng ăn cơm, sau đó rời đi sẽ về phòng ngủ.
Nhưng mấy đêm trôi qua, nàng chợt phát hiện ra, thời điểm nàng ăn cơm, Trường Ý ngồi đọc tài liệu; lúc nàng ngồi trước chậu than nghịch lửa, y cũng ngồi đọc tài liệu, đến khi bình minh lên, nàng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, y vẫn ngồi đó xem tài liệu.
Mà sau khi mặt trời mọc, sau thư án đặt trước bình phong, sẽ hiện lên bóng của từng người từng người một kéo đến đây, đem theo giấy tờ công vụ đến tìm y.
Thỉnh thoảng giữa trưa nàng có thể nhìn thấy Trường Ý sau khi ăn trưa xong sẽ nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều lại tiếp tục bận rộn. Đêm đến, thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất của y cũng chỉ là chợp mắt một lúc khi nàng ngồi ăn cơm. Trước sau cả một ngày trời nghỉ ngơi không quá hai tiếng đồng hồ.
Kỷ Vân Hòa quan sát mấy ngày, rốt cuộc trong lúc ăn tối, nàng không nhịn được mà hỏi Trường Ý đang ngồi đối diện nàng——
"Ngươi muốn đấu với ta không, một tháng sau xem ai chết trước?"
Ánh mắt Trường Ý lúc này mới rời khỏi tài liệu, dừng trên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Lần nữa nhấn mạnh: "Nàng sẽ không chết."
"Đúng vậy." Kỷ Vân Hòa gật đầu "Nhưng ngươi sẽ chết."
Trường Ý đặt tài liệu xuống bàn, cả người dường như nhàn hạ nhìn nàng "Ta chết sớm, nàng sẽ không vui vẻ sao?"
Kỷ Vân Hòa cười cười, đặt chén đũa xuống, đứng dậy đẩy đĩa rau ra một bên, nửa người nàng cúi xuống nằm bò trên bàn, hai tay chống má, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Trường Ý cách nàng một tấc: "Ta đổi ý rồi."
Trường Ý không né tránh nhìn thẳng vào mắt nàng, gương mặt bình tĩnh.
"Dựa vào tình huống bây giờ, ngươi có phải sẽ chết trước ta hay không, cho nên......" Giọng nàng trở nên dịu dàng "Ta định sẽ đối xử với ngươi tốt một chút, như vậy......ngươi cũng sẽ tốt với ta hơn, đúng không?"
Sắc mặt Trường Ý vẫn âm trầm như cũ, tựa như hung thần được vẽ trong tranh: "Sẽ không." Y cự tuyệt.
Nhưng nhìn dáng vẻ cứng rắn cự tuyệt của y, nàng lại khẽ cong môi, niềm vui ngập tràn trong lòng.
Nàng đưa ngón tay chạm lên sống mũi của Trường Ý, y cũng không tránh, vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, nghe giọng nói khàn khàn "Trường Ý, là vì ngươi chưa từng bị nữ nhân câu dẫn......" Dứt lời, ngón tay nàng dừng trên đầu mũi y, da mặt của Trường Ý mịn màng hệt như trẻ con vậy, nàng không nhịn được, đầu ngón tay vân vê khẽ vẽ hai vòng trên mũi y "......chưa thử qua, ngươi sao biết được sẽ hay không?"
Theo hiểu biết của nàng về Trường Ý, người cá này, cả đời chỉ tìm một bạn đời, trong lòng đối với chuyện nam nữ đều rất quy củ, thậm chí còn thua xa nhân loại, sáu năm trước trong thập phương trận của ngự yêu cốc Kỷ Vân Hòa biết, người cá này, nội tâm thật ra là một kẻ dễ ngượng ngùng, không hề hiểu biết về chuyện nam nữ, nàng tương bức thế này, muốn khiến y hoang mang, sau đó sẽ quên đi vấn đề vừa rồi......
Suy nghĩ trong lòng nàng vẫn chưa thực hiện được thì cánh tay sờ mũi y đột nhiên bị giữ chặt.
Kỷ Vân Hòa sững sờ, nhưng nhìn thấy gương mặt vẫn lạnh lùng của Trường Ý đang nhìn nàng, lạnh giọng đáp: "Được."
"Hả?" Chữ được kia, khiến nàng có chút không hiểu.
"Vậy thì thử thử xem."
"Hử?"
Đôi mắt nàng vừa trừng to, chưa kịp phản ứng, đột nhiên cổ tay bị kéo một cái, cả người nàng mất đi điểm tựa nằm xuống mặt bàn, đột nhiên phía trước có người giữ nàng lại, vai bị người kia giữ lấy, thời điểm thân hình vừa vững vàng, trên môi nàng bị một cánh môi lạnh lẽo khác áp xuống.
Đôi mắt nàng trợn to, khoảng cách quá gần, thậm chí nàng vốn dĩ không nhìn rõ được dáng vẻ của người trước mặt, nhưng cảm giác truyền đến từ đôi môi kia khiến nàng không cách nào mặc kệ tình hình này được.
Cái......cái gì!?
Người cá này đang làm gì vậy!
Y......y......y không phải là cả đời chỉ chọn một người thôi sao!
Y thay đổi rồi......
Y hoàn toàn thay đổi rồi!
Khi đôi môi lành lạnh kia rời khỏi, nàng chỉ cảm thấy môi lưỡi bản thân tựa như bị thiếc nóng thiêu đốt, tất thảy đều tê dại.
Trên mặt nàng toàn bộ đều là kinh ngạc, nửa người thẫn thờ nằm trên bàn, hồn vẫn chưa quay lại.
"Thử qua rồi đấy." Trường Ý đứng thẳng người, mái tóc bạc tán loạn che khuất gương mặt y, giọng y vẫn không chút dao động "Vẫn sẽ không."
Sẽ không cái gì?
Dù bị nàng câu dẫn cũng sẽ không đối tốt với nàng sao?
Nhưng......nhưng......vấn đề này......vẫn quan trọng ư......
Nàng hoàn toàn đơ rồi, đến khi Trường Ý lấy tài liệu đè dưới tay nàng ra, bước qua bình phong, ngồi xuống trước thư án, nàng vẫn chưa hồi thần.
Nàng cứng ngắc xoay đầu, nhìn hình bóng của Trường Ý được ánh nến phản chiếu trên bình phong, y ngồi trên ghế, một tay cầm tài liệu, tay khác cũng không biết là đang che mặt hay chống cằm, y ngồi bất động, tựa như dáng ngồi trong tranh vẽ.
Kỷ Vân Hòa cũng nằm trên bàn như một bức tượng điêu khắc.
Toàn thân cương cứng, đại não hỗn loạn.
Nằm một hồi lâu, nửa người đều tê liệt, nàng mới cử động cơ thể, đỡ người đứng dậy, lại bất cẩn, bàn tay chống xuống đĩa rau bên cạnh, rau xanh chưa ăn xong bị đổ lên bàn, làm bẩn tay áo nàng.
Nàng ngồi xuống, vẫn chưa ngồi vững liền ngã xuống, mông đặt trên mặt đất, tay khua loạn khiến cho nửa chén cơm úp ngược, rơi đầy trên người nàng, nàng ngồi trên sàn, toàn thân vô cùng chật vật.
Không dễ gì mới bò lên trên bàn, ngồi vững trên ghế, nàng liếc mắt nhìn phía trước bình phong một cái, nãy giờ nàng ồn ào như thế nhưng người ngồi trước bình phong kia vẫn như một bức tượng, tựa một tòa núi ngồi yên bất động, không biết là bị điếc hoặc bị ngốc hay là chết rồi nữa......cũng không gọi tùy tùng vào trong dọn dẹp.
Trong lúc căn phòng chìm vào một mảng yên ắng, yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng nổ nho nhỏ của than cháy trong chậu sưởi, bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng "cốc cốc" gõ cửa.
Tựa như tiếng sấm, phá vỡ sự trầm lặng trong phòng, người trước bình phong cử động, nàng cũng cử động, Trường Ý làm gì nàng không biết nhưng nàng bắt đầu dọn dẹp cơm cùng thức ăn bị mình làm đổ, còn có cơm dính trên y phục nàng, vội vàng giũ xuống, kéo phẳng y phục trên người lại.
"Hôm nay ta nghiên cứu ra một loại thuốc, có thể hỗ trợ nâng cao......" Khống Minh hòa thượng cầm phương thuốc tiến vào, hắn vốn đang chìm đắm trong lời nói của mình, nhưng đột nhiên dừng lại, một lúc lại hỏi "Ngươi sao vậy? Vì sao màu sắc trong mắt đều biến thành......aiz......ngươi đi đâu vậy?"
Người bên ngoài bình phong biến mất rồi, Khống Minh hòa thượng không hiểu nổi, lại cầm phương thuốc tiến vào bên trong bình phong, nhìn thấy Kỷ Vân Hòa, bước chân hắn lại ngừng lại:
"Ngươi lại sao thế?"
Kỷ Vân Hòa ho khan một tiếng, thật hiếm thấy, trong đời nàng lại có lúc khiến kẻ miệng lưỡi khéo léo như nàng lại lúng túng mở miệng thế này......
"Ta......vừa bị ngã......"
Khống Minh hòa thượng nheo mắt, nghiêng mắt nhìn nàng: "Thức ăn cũng đổ lên người?"
"Ừ......ngã hơi nghiêm trọng một chút......"
Kỷ Vân Hòa phủi phủi y phục, xắn tay áo lên, hiếm khi phối hợp với Khống Minh hòa thượng: "Ngươi đến bắt mạch đi, nói về vị thuốc ngươi vừa nói, còn những chuyện khác thì đừng hỏi......"
Khống Minh hòa thượng: "......"