Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Giọng thanh lạnh mà ngữ điệu không cao, truyền đến rõ vào tai mỗi người nghe.
Trong ngục giam u tối, lần nữa yên tĩnh lại.
Ánh mắt của Thuận Đức công chúa rốt cuộc rời khỏi người Kỷ Vân Hòa, chuyển sang nhìn người cá bên trong lồng giam.
Kỷ Vân Hòa cũng nghe được thanh âm này, nàng không quay đầu nhìn Trường Ý, nàng chỉ khẽ cúi đầu, lúc chịu roi Xích Vĩ, nàng không thèm lộ ra chút nhu nhược nhưng mà giờ đây hai vai nàng lại khẽ run lên.
Người khác không thấy nhưng Lâm Hạo Thanh đứng sau lưng nàng thấy vô cùng rõ ràng.
Cũng là trong khoảnh khắc thấy vai nàng khẽ run lên, cùng nàng xa cách nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn mới đột nhiên phát hiện ra bờ vai của nàng kì thực rất mỏng manh, giống hệt như những nữ tử khác, mảnh mai, gầy yếu. Tựa như cánh bướm...
Chỉ là con bướm này, vẫn nói rõ với hắn, nói nàng muốn bay qua biển lớn, thế nên hắn liền muốn nàng cất cánh trở thành đại bàng mà quên rằng, nàng vốn dĩ nhỏ bé gầy yếu như vậy, sự vô năng cùng bất lực của nàng.
Mà nhiều năm như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy cảm xúc trên người nàng, lúc này, nàng cư nhiên vì một người cá rốt cuộc lộ ra vài phần.
Chỉ vì yêu tiếc thứ tôn nghiêm không đáng nói đến của người cá kia ư?
Nghĩ đến hành động cử chỉ của nàng dành cho người cá trong khoảng thời gian qua, hắn bất chặt nắm chặt rơi Xích Vĩ trong tay, quay đầu nhìn Trường Ý trong lao.
Kỷ Vân Hòa đối với người cá này...
“Thả nàng đi, ngươi cần ta nói gì” Trường Ý nhìn Thuận Đức công chúa, lần nữa mở miệng “Ta nói.”
“Ừm, thanh sắc thật dễ nghe.” Thuận Đức công chúa nheo mắt nhìn y, giống như là thập phần hưởng thụ “Đều nói là giọng ca của người cá tuyệt vời nhất thiên hạ.” Nàng ta tiếp “Hát một bài cho bản cung nghe đi.”
Lời nàng ta vừa nói ra khiến cho Kỷ Vân Hòa đang quỳ trên đất, đột nhiên nắm chặt năm ngón tay lại.
Đồ chơi.
Lời nói của Thuận Đức công chúa, giống như là nói với nàng vậy.
Trường Ý là đồ chơi của nàng ta mà những kẻ khác cũng đều là nô lệ của nàng.
Có thể đánh, có thể giết, có thể cắt lưỡi, có thể móc mắt.
Vạn lý sơn hà đều là của nàng, thiên hạ thương sinh cũng là của nàng.
Trong ngục, sau khoảng ngắn yên ắng, giọng hát của người cá đột nhiên truyền đến. Giọng hát du dương, rung động lòng người.
Lúc nàng nghe bài hát này, đột nhiên ngẩn người.
Bài hát này...nàng đã nghe qua.
Chỉ nghe một lần, nhưng khó lòng quên được, làm thế nào có thể quên, âm điệu cùng giọng hát như thế này, vốn dĩ không thuộc về nhân thế này.
Giọng hát này đột nhiên đem nàng trở về quá khứ, trong thập phương trận tàn nát kia, nàng hóa trang thành Vô Thường thánh giả, độ hóa phụ yêu Thanh vũ loan điểu, trong lúc phụ yêu xoay tròn, hóa thành bụi bay lên trời cao, Trường Ý đã theo điệu múa của nàng ta, hát lên khúc ca này.
Sau khi nàng kéo y cùng nhảy vào đầm nước.
Nàng từng hỏi y, nàng hỏi y hát gì vậy, khi ấy y nói với nàng, đây là bài ca của người cá, là đang...ca ngợi tự do.
Ngay lúc ấy, nàng tưởng rằng tự do mà nàng khao khát đang đến gần trước mắt rồi, lúc ấy trong lòng nàng chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Mà lúc này, lời nhạc lại vang lên bên tai, nhưng nàng nghe thấy chỉ có sự bi tráng vô danh.
Y đã mất đi đuôi cá rồi, bị giam trong ngục tù, nhưng y vẫn như cũ tán tụng tự do.
Thuận Đức công chúa muốn Trường Ý hát cho nàng ta nghe, mà Kỷ Vân Hòa lại biết rằng Trường Ý không hát cho nàng ta nghe, y là đang hát cho nàng nghe.
Nàng nhắm mắt, không muốn nhìn thấy sự bất kham này, mặc kệ sự lạnh lẽo cùng bi thương đang lan tràn trong lòng cỏ dại sinh trưởng. Nàng chỉ muốn yên tĩnh, thật tốt để nghe xong khúc ca này.
Giọng ca hát xong, cả ngục lại yên ắng.
Cơ hồ đến cả tiếng hô hấp cũng đều biến mất, sự ô trọc, sát phạt trong địa lao giống như được gột rửa sạch sẽ vậy.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, đến cả Thuận Đức công chúa cũng không muốn đánh vỡ.
Trường Ý tiến lên một bước, bước đến bên lồng “Thả nàng đi.” Y nói.
Tất cả mọi người nhất thời kinh tỉnh, bọn họ hít một hơi sâu, Thuận Đức công chúa nhìn người cá trong lồng, đôi mắt diễm lệ nhìn Trường Ý, đầy khí thế nói: “Bổn cung cũng chưa giam nàng lại.”
Nàng ta đưa mắt nhìn bên cạnh. Trương công công lập tức tiến lên phía trước, thu lại roi Xích Vĩ trong tay Lâm Hạo Thanh.
“Nguyện vọng của bổn cung, ngự yêu cốc hoàn thành không tệ. Bổn cung rất hài lòng.” Thuận Đức công chúa đứng dậy, nàng ta vừa động, tùy tùng sau lưng lập tức giống như sống lại “Nhưng mà bổn cung cũng không muốn đợi quá lâu đâu.” Nàng ta quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh một cái.
“Cho bọn ngươi thêm mười ngày, bổn cung không muốn vẫn phải đến nơi này mới có thể nghe giọng hắn.”
Để lại một câu sau cùng, nàng ta rảo bước ra ngoài, không hề dừng lại.
Tất cả mọi người đều theo sau nàng ta đi ra, Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa một cái lại nhìn người cá trong ngục, rốt cuộc không nói gì, xoay người bước ra.
Không lâu sau, trong ngục chỉ còn lại hai người Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, yên tĩnh hệt như ngày thường, nhưng không khí không giống như vậy.
Nàng vẫn quỳ trên đất, chưa đứng dậy.
Rất lâu sau, đến khi Trường Ý gọi tên nàng “Vân Hòa.”
Nàng vẫn như cũ không quay đầu.
Nhưng nàng đưa tay, lưng đối diện Trường Ý, tay ôm lấy mặt.
Tiếng hô hấp của nàng có chút dồn dập, nàng đang khống chế cảm xúc của mình, cố gắng áp chết tất cả phẫn nộ, không cam cùng sự oán hận nhân gian đáng ghét này.
Trường Ý lẳng lặng nhìn lưng nàng, đợi một lúc sau, nàng mới buông tay, giống như hạ xuống quyết tâm, nàng không đờ đẫn dưới đất nữa, lập tức đứng dậy, lau lau mặt, quay đầu nhìn y.
Vành mắt nàng đo đỏ nhưng cảm xúc đã bị nàng khống chế xuống.
Nàng cất bước đến bên lồng giam, kiên định nhìn Trường Ý, cũng không nhắc đến chuyện khác, thẳng thắn hỏi: “Trường Ý, ngươi mặc dù đã tách đuôi nhưng yêu lực chưa hoàn toàn biến mất đúng không?”
Trường Ý trầm mặc.
“Mười ngày. Ta sẽ đem cho ngươi một viên thuốc. Ngươi cố gắng phục hồi thân thể, phù vàng trong ngục sẽ không chế ngự nổi ngươi.”
“Nàng muốn làm gì?” Y trầm tĩnh nhìn nàng, thanh tích hỏi nàng.
Nàng đáp rõ ràng: “Ta muốn giúp ngươi đi.”
Cả ngục giam này, không thể kiên cố bằng ngục giam trước kia.
Trường Ý trước kia từ bên đại quốc sư vận chuyển đến ngự yêu cốc, mà còn có thể chấn động địa lao một hai lần, huống hồ ở gì nơi này. Hơn nữa thập phương trận ở ngự yêu cốc đã vỡ, Lâm Thương Lan cũng chết rồi, với yêu lực của Trường Ý, y muốn trốn đi, không còn là vấn đề.
Hoặc là, với Trường Ý mà nói, hiện tại y đã có thể rời khỏi rồi.
Y chỉ là...
“Ta đi rồi, nàng sẽ thế nào?”
Trường Ý hỏi nàng, mà vấn đề này hệt như những gì nàng đã nghĩ.
Y chỉ là, đang lo lắng cho nàng.
Rời khỏi thập phương trận, rơi vào từ đường của hậu viện Lệ Phong đường, y đã có thể trốn đi rồi. Nhưng y không đi bởi vì y đang “liều chết bảo vệ nàng”.
Bị giam ở địa lao này, Lâm Hạo Thanh muốn y tách đuôi, y cam tâm tình nguyện tách. Cũng là vì y đang “liều chết bảo vệ nàng”.
Mà hôm nay, Thuận Đức công chúa muốn y nói chuyện, y có thể không nói, nhưng y vẫn là từ bỏ kiêu ngạo, nói chuyện.
Cũng là vì y đang “liều chết bảo vệ nàng”.
Y không đi, không phải là không thể đi, mà là vì y cũng muốn đem nàng, cùng đi.
Nàng nhắm mắt, cố nhịn sự chua xót trong mắt.
Đem tất cả cả xúc cảm tính trong lòng lau đi, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Trường Ý nói với y:
“Trường Ý, ta rất lâu trước kia đã sống như thế này. Thế nên ta mới mong đợi, sau này sẽ có thể trải qua cuộc sống không giống thế này. Ta phản kháng, bất khuất, tranh đấu, ta muốn ta có thể xứng đáng khi ta ngửi mỗi một đóa hoa, có thể xứng đáng khi ăn mỗi một ngụm cơm! Ta muốn sống tiếp, càng muốn thống khoái sống tiếp! Nhưng cuối cùng ta cũng không làm được những thứ ta muốn, đây là mệnh ta, ngươi hiểu không Trường Ý, đây là mệnh ta.”
Nàng dừng chút nói: “Nhưng đây không phải là mệnh ngươi.”
Nàng đã quen biết Trường Ý. Y khiến nàng nhìn thấy được linh hồn thuần phác nhất thế gian. Mà nàng không muốn làm chậm trễ, hoặc trở thành gánh nặng với linh hồn như vậy. Nàng không muốn khiến cho linh hồn này mắc cạn, chìm sâu.
“Ngươi phải rời khỏi.”
Nàng đứng đối diện y, lời nói có chút kích động, Trường Ý vẫn như cũ rất ôn nhu mà hồi đáp. Y nói:
“Ta sẽ không rời khỏi.”
Ánh mắt của y ôn nhu mà kiên định.
Khiến cho trái tim được nàng bọc từng lớp từng lớn băng cứng, lần nữa vì thế mà khẽ run, tan tác.
Trong ngục giam u tối, lần nữa yên tĩnh lại.
Ánh mắt của Thuận Đức công chúa rốt cuộc rời khỏi người Kỷ Vân Hòa, chuyển sang nhìn người cá bên trong lồng giam.
Kỷ Vân Hòa cũng nghe được thanh âm này, nàng không quay đầu nhìn Trường Ý, nàng chỉ khẽ cúi đầu, lúc chịu roi Xích Vĩ, nàng không thèm lộ ra chút nhu nhược nhưng mà giờ đây hai vai nàng lại khẽ run lên.
Người khác không thấy nhưng Lâm Hạo Thanh đứng sau lưng nàng thấy vô cùng rõ ràng.
Cũng là trong khoảnh khắc thấy vai nàng khẽ run lên, cùng nàng xa cách nhiều năm như vậy, đến bây giờ hắn mới đột nhiên phát hiện ra bờ vai của nàng kì thực rất mỏng manh, giống hệt như những nữ tử khác, mảnh mai, gầy yếu. Tựa như cánh bướm...
Chỉ là con bướm này, vẫn nói rõ với hắn, nói nàng muốn bay qua biển lớn, thế nên hắn liền muốn nàng cất cánh trở thành đại bàng mà quên rằng, nàng vốn dĩ nhỏ bé gầy yếu như vậy, sự vô năng cùng bất lực của nàng.
Mà nhiều năm như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy cảm xúc trên người nàng, lúc này, nàng cư nhiên vì một người cá rốt cuộc lộ ra vài phần.
Chỉ vì yêu tiếc thứ tôn nghiêm không đáng nói đến của người cá kia ư?
Nghĩ đến hành động cử chỉ của nàng dành cho người cá trong khoảng thời gian qua, hắn bất chặt nắm chặt rơi Xích Vĩ trong tay, quay đầu nhìn Trường Ý trong lao.
Kỷ Vân Hòa đối với người cá này...
“Thả nàng đi, ngươi cần ta nói gì” Trường Ý nhìn Thuận Đức công chúa, lần nữa mở miệng “Ta nói.”
“Ừm, thanh sắc thật dễ nghe.” Thuận Đức công chúa nheo mắt nhìn y, giống như là thập phần hưởng thụ “Đều nói là giọng ca của người cá tuyệt vời nhất thiên hạ.” Nàng ta tiếp “Hát một bài cho bản cung nghe đi.”
Lời nàng ta vừa nói ra khiến cho Kỷ Vân Hòa đang quỳ trên đất, đột nhiên nắm chặt năm ngón tay lại.
Đồ chơi.
Lời nói của Thuận Đức công chúa, giống như là nói với nàng vậy.
Trường Ý là đồ chơi của nàng ta mà những kẻ khác cũng đều là nô lệ của nàng.
Có thể đánh, có thể giết, có thể cắt lưỡi, có thể móc mắt.
Vạn lý sơn hà đều là của nàng, thiên hạ thương sinh cũng là của nàng.
Trong ngục, sau khoảng ngắn yên ắng, giọng hát của người cá đột nhiên truyền đến. Giọng hát du dương, rung động lòng người.
Lúc nàng nghe bài hát này, đột nhiên ngẩn người.
Bài hát này...nàng đã nghe qua.
Chỉ nghe một lần, nhưng khó lòng quên được, làm thế nào có thể quên, âm điệu cùng giọng hát như thế này, vốn dĩ không thuộc về nhân thế này.
Giọng hát này đột nhiên đem nàng trở về quá khứ, trong thập phương trận tàn nát kia, nàng hóa trang thành Vô Thường thánh giả, độ hóa phụ yêu Thanh vũ loan điểu, trong lúc phụ yêu xoay tròn, hóa thành bụi bay lên trời cao, Trường Ý đã theo điệu múa của nàng ta, hát lên khúc ca này.
Sau khi nàng kéo y cùng nhảy vào đầm nước.
Nàng từng hỏi y, nàng hỏi y hát gì vậy, khi ấy y nói với nàng, đây là bài ca của người cá, là đang...ca ngợi tự do.
Ngay lúc ấy, nàng tưởng rằng tự do mà nàng khao khát đang đến gần trước mắt rồi, lúc ấy trong lòng nàng chỉ cảm thấy rất vui vẻ.
Mà lúc này, lời nhạc lại vang lên bên tai, nhưng nàng nghe thấy chỉ có sự bi tráng vô danh.
Y đã mất đi đuôi cá rồi, bị giam trong ngục tù, nhưng y vẫn như cũ tán tụng tự do.
Thuận Đức công chúa muốn Trường Ý hát cho nàng ta nghe, mà Kỷ Vân Hòa lại biết rằng Trường Ý không hát cho nàng ta nghe, y là đang hát cho nàng nghe.
Nàng nhắm mắt, không muốn nhìn thấy sự bất kham này, mặc kệ sự lạnh lẽo cùng bi thương đang lan tràn trong lòng cỏ dại sinh trưởng. Nàng chỉ muốn yên tĩnh, thật tốt để nghe xong khúc ca này.
Giọng ca hát xong, cả ngục lại yên ắng.
Cơ hồ đến cả tiếng hô hấp cũng đều biến mất, sự ô trọc, sát phạt trong địa lao giống như được gột rửa sạch sẽ vậy.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, đến cả Thuận Đức công chúa cũng không muốn đánh vỡ.
Trường Ý tiến lên một bước, bước đến bên lồng “Thả nàng đi.” Y nói.
Tất cả mọi người nhất thời kinh tỉnh, bọn họ hít một hơi sâu, Thuận Đức công chúa nhìn người cá trong lồng, đôi mắt diễm lệ nhìn Trường Ý, đầy khí thế nói: “Bổn cung cũng chưa giam nàng lại.”
Nàng ta đưa mắt nhìn bên cạnh. Trương công công lập tức tiến lên phía trước, thu lại roi Xích Vĩ trong tay Lâm Hạo Thanh.
“Nguyện vọng của bổn cung, ngự yêu cốc hoàn thành không tệ. Bổn cung rất hài lòng.” Thuận Đức công chúa đứng dậy, nàng ta vừa động, tùy tùng sau lưng lập tức giống như sống lại “Nhưng mà bổn cung cũng không muốn đợi quá lâu đâu.” Nàng ta quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa cùng Lâm Hạo Thanh một cái.
“Cho bọn ngươi thêm mười ngày, bổn cung không muốn vẫn phải đến nơi này mới có thể nghe giọng hắn.”
Để lại một câu sau cùng, nàng ta rảo bước ra ngoài, không hề dừng lại.
Tất cả mọi người đều theo sau nàng ta đi ra, Lâm Hạo Thanh nhìn Kỷ Vân Hòa một cái lại nhìn người cá trong ngục, rốt cuộc không nói gì, xoay người bước ra.
Không lâu sau, trong ngục chỉ còn lại hai người Kỷ Vân Hòa và Trường Ý, yên tĩnh hệt như ngày thường, nhưng không khí không giống như vậy.
Nàng vẫn quỳ trên đất, chưa đứng dậy.
Rất lâu sau, đến khi Trường Ý gọi tên nàng “Vân Hòa.”
Nàng vẫn như cũ không quay đầu.
Nhưng nàng đưa tay, lưng đối diện Trường Ý, tay ôm lấy mặt.
Tiếng hô hấp của nàng có chút dồn dập, nàng đang khống chế cảm xúc của mình, cố gắng áp chết tất cả phẫn nộ, không cam cùng sự oán hận nhân gian đáng ghét này.
Trường Ý lẳng lặng nhìn lưng nàng, đợi một lúc sau, nàng mới buông tay, giống như hạ xuống quyết tâm, nàng không đờ đẫn dưới đất nữa, lập tức đứng dậy, lau lau mặt, quay đầu nhìn y.
Vành mắt nàng đo đỏ nhưng cảm xúc đã bị nàng khống chế xuống.
Nàng cất bước đến bên lồng giam, kiên định nhìn Trường Ý, cũng không nhắc đến chuyện khác, thẳng thắn hỏi: “Trường Ý, ngươi mặc dù đã tách đuôi nhưng yêu lực chưa hoàn toàn biến mất đúng không?”
Trường Ý trầm mặc.
“Mười ngày. Ta sẽ đem cho ngươi một viên thuốc. Ngươi cố gắng phục hồi thân thể, phù vàng trong ngục sẽ không chế ngự nổi ngươi.”
“Nàng muốn làm gì?” Y trầm tĩnh nhìn nàng, thanh tích hỏi nàng.
Nàng đáp rõ ràng: “Ta muốn giúp ngươi đi.”
Cả ngục giam này, không thể kiên cố bằng ngục giam trước kia.
Trường Ý trước kia từ bên đại quốc sư vận chuyển đến ngự yêu cốc, mà còn có thể chấn động địa lao một hai lần, huống hồ ở gì nơi này. Hơn nữa thập phương trận ở ngự yêu cốc đã vỡ, Lâm Thương Lan cũng chết rồi, với yêu lực của Trường Ý, y muốn trốn đi, không còn là vấn đề.
Hoặc là, với Trường Ý mà nói, hiện tại y đã có thể rời khỏi rồi.
Y chỉ là...
“Ta đi rồi, nàng sẽ thế nào?”
Trường Ý hỏi nàng, mà vấn đề này hệt như những gì nàng đã nghĩ.
Y chỉ là, đang lo lắng cho nàng.
Rời khỏi thập phương trận, rơi vào từ đường của hậu viện Lệ Phong đường, y đã có thể trốn đi rồi. Nhưng y không đi bởi vì y đang “liều chết bảo vệ nàng”.
Bị giam ở địa lao này, Lâm Hạo Thanh muốn y tách đuôi, y cam tâm tình nguyện tách. Cũng là vì y đang “liều chết bảo vệ nàng”.
Mà hôm nay, Thuận Đức công chúa muốn y nói chuyện, y có thể không nói, nhưng y vẫn là từ bỏ kiêu ngạo, nói chuyện.
Cũng là vì y đang “liều chết bảo vệ nàng”.
Y không đi, không phải là không thể đi, mà là vì y cũng muốn đem nàng, cùng đi.
Nàng nhắm mắt, cố nhịn sự chua xót trong mắt.
Đem tất cả cả xúc cảm tính trong lòng lau đi, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Trường Ý nói với y:
“Trường Ý, ta rất lâu trước kia đã sống như thế này. Thế nên ta mới mong đợi, sau này sẽ có thể trải qua cuộc sống không giống thế này. Ta phản kháng, bất khuất, tranh đấu, ta muốn ta có thể xứng đáng khi ta ngửi mỗi một đóa hoa, có thể xứng đáng khi ăn mỗi một ngụm cơm! Ta muốn sống tiếp, càng muốn thống khoái sống tiếp! Nhưng cuối cùng ta cũng không làm được những thứ ta muốn, đây là mệnh ta, ngươi hiểu không Trường Ý, đây là mệnh ta.”
Nàng dừng chút nói: “Nhưng đây không phải là mệnh ngươi.”
Nàng đã quen biết Trường Ý. Y khiến nàng nhìn thấy được linh hồn thuần phác nhất thế gian. Mà nàng không muốn làm chậm trễ, hoặc trở thành gánh nặng với linh hồn như vậy. Nàng không muốn khiến cho linh hồn này mắc cạn, chìm sâu.
“Ngươi phải rời khỏi.”
Nàng đứng đối diện y, lời nói có chút kích động, Trường Ý vẫn như cũ rất ôn nhu mà hồi đáp. Y nói:
“Ta sẽ không rời khỏi.”
Ánh mắt của y ôn nhu mà kiên định.
Khiến cho trái tim được nàng bọc từng lớp từng lớn băng cứng, lần nữa vì thế mà khẽ run, tan tác.