Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Song sắt ngục giam kiên cố khó thể phá vỡ, dù là Kỷ Vân Hòa cũng khó làm chấn động nó, nhưng may là ngục giam đã mất đi.
Song sắt xuyên qua giữa núi không còn kiên cố lắm.
Nàng không cần tốn bao nhiêu sức lực dùng kiếm phá vỡ đỉnh lồng giam, núi đá trên đó đã bị đục thành một cái động. Đá vụn có cái rơi vào trong khẽ rãnh sâu, cũng có cái rơi trên người người cá. Nàng chui qua động khẩu, cúi đầu nhìn, người cá trong ngục không hề cử động, đuôi cá đặt trên mặt đất, cả người đầy bụi cũng lười phủi xuống.
Y chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc có một phần đánh giá, một phần kì lạ, phần còn lại đều là sự bình tĩnh không dao động.
Nàng đục lỗ đến cả trên đầu toàn là mồ hôi, bụi bám đầy mặt, nhìn thấy thần sắc trong mắt người cá, nàng có chút buồn cười.
“Thật là hoàng đế không gấp thái giám gấp mà, cá đuôi to, ngươi rốt cuộc có muốn ra ngoài không a?”
Đầu người cá khẽ nghiêng nghiêng, sự nghi hoặc trong mắt tăng lên mấy phần, y hình như đang hiếu kì, không hiểu nàng đang làm cái gì.
Kỷ Vân Hòa thở ra một hơi, cảm thấy người cá này lớn lên xinh đẹp, sức mạnh to lớn nhưng đầu óc cư nhiên có chút ngu đần...
Cho nên mới bị bắt a.
“Bỏ đi.” Nàng nằm sấp xuống, vươn tay, nhoài người qua lối ra ngoài động khẩu mà nàng tự đục ra “Nào, ta kéo ngươi ra.”
Người cá vẫn như cũ bất động.
Trong lúc nàng nghĩ y kì thực không muốn đi thì cuối cùng y cũng khẽ cử động chiếc đuôi.
Đuôi cá tựa như một đóa hoa sen khổng lồ quét qua đá vụn trên mặt đất, y chầm chậm nâng người lên, rốt cuộc không khí trầm trầm ngưng đọng dường như chỉ vì cử động khẽ của y mà lưu động trở lại.
Một cơn gió nhỏ thổi đến, vén mái tóc nàng lên, cũng khiến cho giọt nước bên vách chảy xuống.
Giọt nước rơi trên khuôn mặt nàng, từng giọt từng giọt chảy trên má, tựa như từng vết từng vết lệ đang rơi, tùy tiện rơi trên đuôi của người cá.
Nhất thời, những chiếc vảy trên đuôi cá phát ra ánh sáng càng thêm động lòng người.
Lúc gió nhẹ thổi đến, trong hư không, người cá giống như ngồi trên một giọt nước kia, lơ lửng bay lên, ánh sáng lấp lánh trên vảy cá lay động, đuôi cá rủ xuống tan ra như lụa sa, y bay trên không trung, giống như ở trong lòng biển sâu, theo hướng nàng mà bơi đến.
Nàng vươn tay ngây ngốc nhìn y.
Người cá này, quá xinh đẹp rồi, đẹp đến lòng người mị hoặc.
Người cá mượn sức nước, lơ lửng giữa không trung, chầm chậm đến gần với cánh tay đang vươn ra của nàng, nhưng y không nâng tay bắt lấy tay nàng, chạm đến ngón tay nàng đầu tiên là gương mặt của người cá.
Y không muốn bắt tay với nàng, trực tiếp trôi đến động khẩu, gương mặt vô ý chạm đến ngón tay nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân hình như đã chạm đến dung mạo của thần phật trên trời, cư nhiên có chút...
Bất kính?
Kỷ Vân Hòa vội vàng thu tay lại, đứng dậy trên núi đá.
Người cá cũng từ động khẩu nàng đục mà trôi đến, y lơ lửng giữa không trung, đuôi cá giống như đóa hoa sen khổng lồ ở trên không “nở rộ”, vảy cá lấp lánh ánh sáng, đồng tử lam băng lẳng lặng nhìn nàng.
Đến lúc này, nàng vẫn có chút ngây ngốc.
Người cá này...toàn thân khí tức quá thanh tịnh rồi.
Lúc y thoi thóp còn một hơi thở ở trong lồng giam nàng không phát hiện ra, bây giờ lại khiến nàng cảm thấy bản thân...giống như đứng trước mặt y, đều là mạo phạm.
Nàng chỉ nhìn thấy qua tranh vẽ thư tịch, những yêu quái được người đời khấu bái như thần tựa phật, nhiều năm qua nàng trong ngự yêu cốc thuần phục hơn vạn con yêu quái, nhưng giống như người cá này...một con cũng chưa từng gặp qua.
Cũng không biết Thuận Đức công chúa kia rốt cuộc đã ăn gan gì, cư nhiên dám nổi tư tâm với yêu quái này.
“Đi thôi.” Nàng hồi thần lại, ngự kiếm thay đôi chân mình, nàng giẫm trên kiếm, quay đầu nhìn người cá một cái “Ngươi có thể tự trôi, hay cần ta đưa ngươi?”
Người cá nhìn kiếm dưới chân nàng, có chút suy tư, rồi vươn tay hướng về phía nàng.
Đại khái là...lực lượng của y vẫn còn quá yếu, vẫn là có ý muốn nàng đưa y đi một đoạn?
Kỷ Vân Hòa có thể lý giải được, vươn tay, nắm lấy tay người cá.
Y lập tức ngẩn người.
Tay nàng ấm áp, tay y hơi lạnh. Mắt người cá khẽ trợn to, cơ hồ đối với thân thể ấm áp của loài người có chút xa lạ.
Nàng dùng sức kéo người cá một cái, nhưng kéo không được.
Hai người lơ lửng giữa không trung tối tăm, bốn mắt nhìn nhau.
Nàng có chút khó hiểu: “Ngươi đây là có ý gì?”
Người cá vẫn chưa đáp nàng, đột nhiên trong khe sâu lóe lên ánh kim quang.
Nàng cúi đầu nhìn một cái...
“Không hay rồi...lão già kia khởi động lại thập phương trận!”
Thập phương trận bị phá, nhưng căn cơ vẫn còn, các đời cốc chủ ngự yêu cốc đều sẽ truyền miệng về mắt trận cùng thành trận thuật pháp của thập phương trận, bây giờ Lâm Thương Lan mặc dù không có cách nào hoàn toàn đắp lại thập phương trận, nhưng nếu như hắn dốc hết sức, toàn lực điều động pháp lực còn xót lại của thập phương trận, dùng để đối phó với thanh vũ loan điểu vẫn có thể được!
Nơi Kỷ Vân Hòa cùng người cá đang đứng cũng chính là khe sâu mà Li Thù phá vỡ thập phương trận nứt ra, có thể mắt trận của thập phương trận ở dưới khe rãnh này.
Lúc này Lâm Thương Lan đang điều động sức mạnh của thập phương trận, mặc dù là để đối phó với loan điểu nhưng sức mạnh của trận pháp tổn hại cực lớn đến yêu quái.
“Đi!” Cánh tau nàng lần nữa dùng lực, muốn kéo y lên kiếm mình.
Nhưng như cũ kéo không được!
“Ngươi rốt cuộc...”
Chưa đợi nàng nói xong, cánh tay người cá đột nhiên khẽ dùng sức, nàng lập tức bị y ôm lấy, nhiệt độ trong lòng y vẫn khá lạnh, làn da trên lồng ngực tinh tế hơn cả thiếu nữ, nhưng vảy cá bên dưới kiên cố như giáp sắt.
Lần đầu Kỷ Vân Hòa bị một yêu quái ôm vào lòng, nàng có chút không thoải mái, nhưng không đợi nàng giãy giụa, đuôi người cá khẽ động, bên vách lại chảy ra nước, nhất thời bị hút đến, làm ẩm ướt đuôi cá của y.
Trên chiếc đuôi cá cực to, ánh sáng trên vảy càng lấp lánh hơn, cơ hồ như thắp sáng cả khe sâu tăm tối.
Đột nhiên, lực đạo dường như đã ngưng tụ đủ, đuôi cá cực to vung lên đánh vỡ hơi nước trong không trung, dùng tốc độ mà nàng không cách nào tưởng tượng đến bay đi.
Ồ...ý vươn tay lúc nãy của người cá này, hóa ra là muốn chê bai nàng!
Chê bai nàng cư nhiên vẫn còn dùng ngự kiếm, sử dụng phương thức di chuyển vừa lạc hậu vừa chậm chạp như thế này...
Thật sự là xin lỗi vị cá đuôi to này, Kỷ Vân Hòa nghĩ, có lẽ bị giam mười mấy năm, ngự yêu sư sớm đã mất đi linh hồn, nàng cũng không nghĩ đến, yêu quái ở thế giới ngoài kia cư nhiên đã có phương thức di chuyển cao cấp như vậy rồi.
“Cá đuôi to, cho ngươi thêm chút nước, có phải ngươi sẽ bay lên trời được không?” Kỷ Vân Hòa mở miệng nói đùa, nàng ngẩng đầu nhìn y, vốn không mong y sẽ trả lời, nhưng cá đuôi to kia thật sự là cúi đầu nhìn nàng một cái, thần sắc trong đôi mắt cơ hồ là thành thật suy nghĩ về câu hỏi của nàng.
Sau đó y mở miệng, có chút vụng về phát âm: “Cho thêm chút nước, có thể.”
Cư nhiên...mở miệng nói chuyện rồi.
Kỷ Vân Hòa kinh ngạc nhìn y.
Mà câu nói đầu tiên của y, lại là trả lời vấn đề nhảm nhí này của nàng...
Sau khi trầm mặc rất lâu, đưa ra câu trả lời chính chắn thế này, thật sự là quá đáng yêu rồi.
Nàng cong cong khóe môi, sau đó ý cười trên mặt nàng chợt tắt, dưới lòng đất sâu thẳm kia, ánh sáng của thập phương trận hệt như một con kim long cực to, từ mặt đất chui lên, từ sau lưng nàng quét đến, người cá lập tức chuyển sang hướng khác, tránh qua kim quang, đồng thời bay cao một chút.
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, sau đạo kim quang thứ nhất vừa lao ra, mặt đất lập tức phóng ra đạo kim quang thứ hai!
Kim quang xông thẳng lên trời, Kỷ Vân Hòa có thể nhìn thấy ánh sáng chói rực trên đỉnh đầu, dường như vươn tay là có thể chạm đến được, nhưng đạo kim quang thứ hai từ đất xông lên kia như có sinh mạng, sau khi bay lên trời lại chuyển hướng, lao thẳng về hướng người cá mà giết đến.
Người cá mượn lực của sức nước, trái phải né tránh, đang lúc khẩn trương, đột nhiên đạo kim quang thứ ba phóng điện, từ dưới đất chui lên!
“Cẩn thận!” Nàng cao giọng hô một tiếng, người cá cúi đầu nhìn, nếu như bây giờ y tránh khỏi đạo kim quang thứ hai, lơ lửng giữa không trung, thì Kỷ Vân Hòa nhất định bị đạo kim quang thứ ba công kích trúng.
Hai ngón tay nàng hóa kiếm, muốn tạo cho mình một lá chắn nhưng lá chắn chưa kịp thành hình, nàng đã cảm thấy bọn họ đang ngừng lơ lửng trên không.
Người cá này...
Người cá này! Cư nhiên không định tránh khỏi đạo kim quang thứ hai!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng ngẩn người, trong ánh điện đá lửa, người cá lập tức bị đạo kim quang thứ hai đánh trúng. Y làm sao có thể dùng chút uy lực còn xót lại để chống đỡ thập phương trận được! Kỷ Vân Hòa được y bảo hộ trong lòng, đôi mắt trừng to, không thể tin được nhìn...
Yêu quái này.
Dùng chính thân thể của mình, y thay nàng bị thương.
Ở ngoài kia, bên cạnh tiếng kêu dài của thanh vũ loan điểu, người cá ôm Kỷ Vân Hòa rơi vào ánh sáng của thập phương trận.
Vảy cá cùng bọt nước theo họ từ không trung rơi xuống, lần nữa rơi vào vực sâu vạn trượng ở bên dưới.
Song sắt xuyên qua giữa núi không còn kiên cố lắm.
Nàng không cần tốn bao nhiêu sức lực dùng kiếm phá vỡ đỉnh lồng giam, núi đá trên đó đã bị đục thành một cái động. Đá vụn có cái rơi vào trong khẽ rãnh sâu, cũng có cái rơi trên người người cá. Nàng chui qua động khẩu, cúi đầu nhìn, người cá trong ngục không hề cử động, đuôi cá đặt trên mặt đất, cả người đầy bụi cũng lười phủi xuống.
Y chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc có một phần đánh giá, một phần kì lạ, phần còn lại đều là sự bình tĩnh không dao động.
Nàng đục lỗ đến cả trên đầu toàn là mồ hôi, bụi bám đầy mặt, nhìn thấy thần sắc trong mắt người cá, nàng có chút buồn cười.
“Thật là hoàng đế không gấp thái giám gấp mà, cá đuôi to, ngươi rốt cuộc có muốn ra ngoài không a?”
Đầu người cá khẽ nghiêng nghiêng, sự nghi hoặc trong mắt tăng lên mấy phần, y hình như đang hiếu kì, không hiểu nàng đang làm cái gì.
Kỷ Vân Hòa thở ra một hơi, cảm thấy người cá này lớn lên xinh đẹp, sức mạnh to lớn nhưng đầu óc cư nhiên có chút ngu đần...
Cho nên mới bị bắt a.
“Bỏ đi.” Nàng nằm sấp xuống, vươn tay, nhoài người qua lối ra ngoài động khẩu mà nàng tự đục ra “Nào, ta kéo ngươi ra.”
Người cá vẫn như cũ bất động.
Trong lúc nàng nghĩ y kì thực không muốn đi thì cuối cùng y cũng khẽ cử động chiếc đuôi.
Đuôi cá tựa như một đóa hoa sen khổng lồ quét qua đá vụn trên mặt đất, y chầm chậm nâng người lên, rốt cuộc không khí trầm trầm ngưng đọng dường như chỉ vì cử động khẽ của y mà lưu động trở lại.
Một cơn gió nhỏ thổi đến, vén mái tóc nàng lên, cũng khiến cho giọt nước bên vách chảy xuống.
Giọt nước rơi trên khuôn mặt nàng, từng giọt từng giọt chảy trên má, tựa như từng vết từng vết lệ đang rơi, tùy tiện rơi trên đuôi của người cá.
Nhất thời, những chiếc vảy trên đuôi cá phát ra ánh sáng càng thêm động lòng người.
Lúc gió nhẹ thổi đến, trong hư không, người cá giống như ngồi trên một giọt nước kia, lơ lửng bay lên, ánh sáng lấp lánh trên vảy cá lay động, đuôi cá rủ xuống tan ra như lụa sa, y bay trên không trung, giống như ở trong lòng biển sâu, theo hướng nàng mà bơi đến.
Nàng vươn tay ngây ngốc nhìn y.
Người cá này, quá xinh đẹp rồi, đẹp đến lòng người mị hoặc.
Người cá mượn sức nước, lơ lửng giữa không trung, chầm chậm đến gần với cánh tay đang vươn ra của nàng, nhưng y không nâng tay bắt lấy tay nàng, chạm đến ngón tay nàng đầu tiên là gương mặt của người cá.
Y không muốn bắt tay với nàng, trực tiếp trôi đến động khẩu, gương mặt vô ý chạm đến ngón tay nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân hình như đã chạm đến dung mạo của thần phật trên trời, cư nhiên có chút...
Bất kính?
Kỷ Vân Hòa vội vàng thu tay lại, đứng dậy trên núi đá.
Người cá cũng từ động khẩu nàng đục mà trôi đến, y lơ lửng giữa không trung, đuôi cá giống như đóa hoa sen khổng lồ ở trên không “nở rộ”, vảy cá lấp lánh ánh sáng, đồng tử lam băng lẳng lặng nhìn nàng.
Đến lúc này, nàng vẫn có chút ngây ngốc.
Người cá này...toàn thân khí tức quá thanh tịnh rồi.
Lúc y thoi thóp còn một hơi thở ở trong lồng giam nàng không phát hiện ra, bây giờ lại khiến nàng cảm thấy bản thân...giống như đứng trước mặt y, đều là mạo phạm.
Nàng chỉ nhìn thấy qua tranh vẽ thư tịch, những yêu quái được người đời khấu bái như thần tựa phật, nhiều năm qua nàng trong ngự yêu cốc thuần phục hơn vạn con yêu quái, nhưng giống như người cá này...một con cũng chưa từng gặp qua.
Cũng không biết Thuận Đức công chúa kia rốt cuộc đã ăn gan gì, cư nhiên dám nổi tư tâm với yêu quái này.
“Đi thôi.” Nàng hồi thần lại, ngự kiếm thay đôi chân mình, nàng giẫm trên kiếm, quay đầu nhìn người cá một cái “Ngươi có thể tự trôi, hay cần ta đưa ngươi?”
Người cá nhìn kiếm dưới chân nàng, có chút suy tư, rồi vươn tay hướng về phía nàng.
Đại khái là...lực lượng của y vẫn còn quá yếu, vẫn là có ý muốn nàng đưa y đi một đoạn?
Kỷ Vân Hòa có thể lý giải được, vươn tay, nắm lấy tay người cá.
Y lập tức ngẩn người.
Tay nàng ấm áp, tay y hơi lạnh. Mắt người cá khẽ trợn to, cơ hồ đối với thân thể ấm áp của loài người có chút xa lạ.
Nàng dùng sức kéo người cá một cái, nhưng kéo không được.
Hai người lơ lửng giữa không trung tối tăm, bốn mắt nhìn nhau.
Nàng có chút khó hiểu: “Ngươi đây là có ý gì?”
Người cá vẫn chưa đáp nàng, đột nhiên trong khe sâu lóe lên ánh kim quang.
Nàng cúi đầu nhìn một cái...
“Không hay rồi...lão già kia khởi động lại thập phương trận!”
Thập phương trận bị phá, nhưng căn cơ vẫn còn, các đời cốc chủ ngự yêu cốc đều sẽ truyền miệng về mắt trận cùng thành trận thuật pháp của thập phương trận, bây giờ Lâm Thương Lan mặc dù không có cách nào hoàn toàn đắp lại thập phương trận, nhưng nếu như hắn dốc hết sức, toàn lực điều động pháp lực còn xót lại của thập phương trận, dùng để đối phó với thanh vũ loan điểu vẫn có thể được!
Nơi Kỷ Vân Hòa cùng người cá đang đứng cũng chính là khe sâu mà Li Thù phá vỡ thập phương trận nứt ra, có thể mắt trận của thập phương trận ở dưới khe rãnh này.
Lúc này Lâm Thương Lan đang điều động sức mạnh của thập phương trận, mặc dù là để đối phó với loan điểu nhưng sức mạnh của trận pháp tổn hại cực lớn đến yêu quái.
“Đi!” Cánh tau nàng lần nữa dùng lực, muốn kéo y lên kiếm mình.
Nhưng như cũ kéo không được!
“Ngươi rốt cuộc...”
Chưa đợi nàng nói xong, cánh tay người cá đột nhiên khẽ dùng sức, nàng lập tức bị y ôm lấy, nhiệt độ trong lòng y vẫn khá lạnh, làn da trên lồng ngực tinh tế hơn cả thiếu nữ, nhưng vảy cá bên dưới kiên cố như giáp sắt.
Lần đầu Kỷ Vân Hòa bị một yêu quái ôm vào lòng, nàng có chút không thoải mái, nhưng không đợi nàng giãy giụa, đuôi người cá khẽ động, bên vách lại chảy ra nước, nhất thời bị hút đến, làm ẩm ướt đuôi cá của y.
Trên chiếc đuôi cá cực to, ánh sáng trên vảy càng lấp lánh hơn, cơ hồ như thắp sáng cả khe sâu tăm tối.
Đột nhiên, lực đạo dường như đã ngưng tụ đủ, đuôi cá cực to vung lên đánh vỡ hơi nước trong không trung, dùng tốc độ mà nàng không cách nào tưởng tượng đến bay đi.
Ồ...ý vươn tay lúc nãy của người cá này, hóa ra là muốn chê bai nàng!
Chê bai nàng cư nhiên vẫn còn dùng ngự kiếm, sử dụng phương thức di chuyển vừa lạc hậu vừa chậm chạp như thế này...
Thật sự là xin lỗi vị cá đuôi to này, Kỷ Vân Hòa nghĩ, có lẽ bị giam mười mấy năm, ngự yêu sư sớm đã mất đi linh hồn, nàng cũng không nghĩ đến, yêu quái ở thế giới ngoài kia cư nhiên đã có phương thức di chuyển cao cấp như vậy rồi.
“Cá đuôi to, cho ngươi thêm chút nước, có phải ngươi sẽ bay lên trời được không?” Kỷ Vân Hòa mở miệng nói đùa, nàng ngẩng đầu nhìn y, vốn không mong y sẽ trả lời, nhưng cá đuôi to kia thật sự là cúi đầu nhìn nàng một cái, thần sắc trong đôi mắt cơ hồ là thành thật suy nghĩ về câu hỏi của nàng.
Sau đó y mở miệng, có chút vụng về phát âm: “Cho thêm chút nước, có thể.”
Cư nhiên...mở miệng nói chuyện rồi.
Kỷ Vân Hòa kinh ngạc nhìn y.
Mà câu nói đầu tiên của y, lại là trả lời vấn đề nhảm nhí này của nàng...
Sau khi trầm mặc rất lâu, đưa ra câu trả lời chính chắn thế này, thật sự là quá đáng yêu rồi.
Nàng cong cong khóe môi, sau đó ý cười trên mặt nàng chợt tắt, dưới lòng đất sâu thẳm kia, ánh sáng của thập phương trận hệt như một con kim long cực to, từ mặt đất chui lên, từ sau lưng nàng quét đến, người cá lập tức chuyển sang hướng khác, tránh qua kim quang, đồng thời bay cao một chút.
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, sau đạo kim quang thứ nhất vừa lao ra, mặt đất lập tức phóng ra đạo kim quang thứ hai!
Kim quang xông thẳng lên trời, Kỷ Vân Hòa có thể nhìn thấy ánh sáng chói rực trên đỉnh đầu, dường như vươn tay là có thể chạm đến được, nhưng đạo kim quang thứ hai từ đất xông lên kia như có sinh mạng, sau khi bay lên trời lại chuyển hướng, lao thẳng về hướng người cá mà giết đến.
Người cá mượn lực của sức nước, trái phải né tránh, đang lúc khẩn trương, đột nhiên đạo kim quang thứ ba phóng điện, từ dưới đất chui lên!
“Cẩn thận!” Nàng cao giọng hô một tiếng, người cá cúi đầu nhìn, nếu như bây giờ y tránh khỏi đạo kim quang thứ hai, lơ lửng giữa không trung, thì Kỷ Vân Hòa nhất định bị đạo kim quang thứ ba công kích trúng.
Hai ngón tay nàng hóa kiếm, muốn tạo cho mình một lá chắn nhưng lá chắn chưa kịp thành hình, nàng đã cảm thấy bọn họ đang ngừng lơ lửng trên không.
Người cá này...
Người cá này! Cư nhiên không định tránh khỏi đạo kim quang thứ hai!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng ngẩn người, trong ánh điện đá lửa, người cá lập tức bị đạo kim quang thứ hai đánh trúng. Y làm sao có thể dùng chút uy lực còn xót lại để chống đỡ thập phương trận được! Kỷ Vân Hòa được y bảo hộ trong lòng, đôi mắt trừng to, không thể tin được nhìn...
Yêu quái này.
Dùng chính thân thể của mình, y thay nàng bị thương.
Ở ngoài kia, bên cạnh tiếng kêu dài của thanh vũ loan điểu, người cá ôm Kỷ Vân Hòa rơi vào ánh sáng của thập phương trận.
Vảy cá cùng bọt nước theo họ từ không trung rơi xuống, lần nữa rơi vào vực sâu vạn trượng ở bên dưới.