Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Học Lễ Nghĩa
Sau khi hai đứa bé ra khỏi cung Duyên Kỳ, Trang phi liền chuyên tâm đọc kinh Phật.
Chu ma ma vén màn tiến vào, nói Từ Văn Chinh đã được chôn sau núi, nể tình tiên đế khi xưa mà cho hắn một cái quan tài mỏng và một lượng bạc chôn theo.
“Mấy tên thái giám này thích tiền tài nhất, chôn bạc theo là hợp.” Chu ma ma cười một cái, hơi khựng lại, chần chờ nói, “Nương nương, Tô Ngâm kia………”
Trang phi chẳng buồn mở mắt: “Bà thấy bổn cung đối xử với nó rất tốt?”
“Nô tỳ biết nương nương nghĩ cho Hoàng thượng. Nô tỳ chỉ cảm thấy……….” Giọng Chu ma ma bất giác nhỏ đi, “Con bé quả thật quá xinh đẹp.”
Một bé gái tám tuổi mà da dẻ đã nõn nà, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa còn có một đôi mắt linh động rất có thần. Chu ma ma không muốn hại người khác như Từ Văn Chinh, nên không nói nàng dịu dàng giống Uyển phi, nhưng thực ra bà đúng là nghĩ như thế.
……. May mà dung mạo khác nhau, nếu bàn về mặt mũi thì đúng là Tô Ngâm không hề giống Uyển phi chút nào, nhưng cái sự hấp dẫn từ trong xương tủy kia thì quả thực như đúc ra từ một khuôn.
Trang phi bình thản cười: “Sợ cái gì, người hầu hạ ở ngự tiền sao xấu xí được.” Bà nói, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn, “Hơn nữa, trong cung người đẹp đầy rẫy, bổn cung chẳng lẽ vì gặp một con hồ ly như Uyển phi mà đối xử với tất cả người đẹp như ả ta, Uyển phi chưa xứng để bổn cung nhìn gà hóa cuốc đâu.”
Huống hồ, bà cũng tin con trai mình không giống tiên hoàng.
Huyền Ninh tuyệt đối sẽ không bị kiểu người như Uyển phi mê hoặc, nếu sau này Tô Ngâm trở thành một người như Uyển phi, bà tin Huyền Ninh chắc chắn không thích nàng.
Còn nếu sau này nàng tốt đẹp, vừa xinh đẹp vừa thông minh, lọt vào mắt xanh của Hoàng đế thì dành một chỗ trong hậu cung cho nàng nào có khó gì? Triều đại nào mà không có mấy cung nữ gia nhập hậu cung?
Trang phi đã thầm tính toán rõ ràng, chuyện sau này hãy để sau này tính. Quan trọng bây giờ là Huyền Ninh có một người xấp xỉ tuổi y ở cạnh, đủ thân thiết để trò chuyện với y, chơi đùa cùng y, dìu y đi qua cửa ải phải chịu tang cha khi còn thơ dại.
—
Trong Đông Cung, Tô Ngâm thấy Từ Văn Chinh bị phạt roi thì hoảng sợ không thôi, đêm đó liền phát sốt. Nhưng bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, hôm sau nàng đã khỏe lại.
Đêm trước, nàng ngủ ở trắc điện của Đông Cung, sau khi ngủ dậy thay quần áo, sửa soạn xong liền đến tẩm điện. Liễu cô cô tưởng nàng đến tìm Thẩm Huyền Ninh, nhẹ nhàng giải thích: “Mấy ngày nay Hoàng thượng đều túc trực bên linh cữu ở cung Càn Thanh, trong triều lại có rất nhiều chuyện muốn ngài ấy để mắt tới, nên chắc đến tối mới về Đông Cung được.”
Tô Ngâm lắc đầu nói: “Con không đến tìm ngài ấy, con đến tìm ngài.”
“Tìm ta?” Liễu cô cô thoáng giật mình, cười hỏi, “Có chuyện gì con cứ nói.”
Tô Ngâm liền ngẩng đầu nhìn bà nói: “Xin người dạy lễ nghĩa quy củ trong cung cho con, được không ạ?”
“Lễ nghĩa quy củ?”
“Dạ.” Tô Ngâm gật đầu, “Con…. vốn tiến cung để làm cung nữ, nhưng vừa vào đã bị Từ công công bắt đi, chuyện gì cũng không hiểu…….” Nàng nói với giọng chán nản, mày nhíu lại.
Liễu cô cô mỉm cười ngồi xổm xuống: “Con đừng vội, đợi khi nào con hết bệnh ta sẽ dạy con.”
“Con khỏe rồi ạ!” Nàng lấy tay Liễu cô cô đặt lên trán mình, “Con hết sốt rồi, người sờ thử xem.”
Liễu cô cô thấy nàng đáng yêu quá mà lòng mềm ra, sờ theo ý nàng, thấy đúng là hết sốt bèn đồng ý với nàng, sau đó dẫn nàng tới trắc điện.
Liễu cô cô đầu tiên dạy nàng về quy tắc xưng hô, ví dụ như người nào thì gọi là cô cô, người nào thì gọi là ma ma, lại ví như, hiện giờ trong cung không còn “Trang phi nương nương” nữa. Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng đã tôn bà làm Thái hậu, còn tôn nhiều vị khác lên chức Thái phi, sau này đều phải gọi các bà ấy là Thái hậu và Thái phi.
Sau đó, bà dạy nàng phải đi đứng ra sao, chào hỏi thế nào. Trong cung có nhiều quy tắc nên làm gì cũng phải cẩn trọng, khi gặp cung nữ lâu năm hay gặp cô cô, ma ma thì phép chào hỏi đều khác nhau, đi đường tình cờ gặp nhau và gặp nhau trong dịp trang trọng cũng không giống nhau, có vô vàn quy định.
“Nếu trên đường đi con gặp cô cô lớn tuổi hoặc ma ma thì phải mời mấy bà ấy đi trước.” Liễu cô cô kiên nhẫn giải thích, tiện thể cười, “Nhưng nếu con đi ra ngoài với Hoàng thượng thì đừng đợi mấy bà ấy.”
Chuyện này rất dễ hiểu, Tô Ngâm cũng cười rộ lên, “Con biết rồi ạ.”
Sau đó, suốt một ngày nàng đều đi theo Liễu cô cô học lễ nghĩa, từ thứ đơn giản nhất như hành lễ chào hỏi cho đến những đại lễ phức tạp hơn đều học hết. Tô Ngâm ấy thế mới biết, với thân phận cung nữ tép riu của nàng thì dù thấy Hoàng thượng hay Thái tử thì đều phải hành đại lễ.
Thế nên đêm ấy, khi Thẩm Huyền Ninh canh giữ linh cữu xong xuôi quay lại Đông Cung, vừa vào trắc điện đã thấy Tô Ngâm quỳ xuống bái lạy mình như gặp thần Phật.
“……. Ta tới thăm muội, muội làm gì thế?” Y buồn cười chạy tới kéo nàng dậy, nàng cúi đầu nói: “Hôm nay nô tỳ đã được Liễu cô cô dạy quy củ cho.”
“Ha ha ha ha, có thế thì muội cũng đừng hành lễ lớn thế, đâu có ai khác ở đây.” Y nói xong thì sờ trán nàng, thấy nàng đã hết sốt mới hỏi, “Muội ăn tối chưa?”
Tô Ngâm lắc đầu bảo chưa, y liền kéo nàng đi về phía tẩm điện, “Ta cũng chưa ăn, mình cùng ăn đi!”
Trong thời gian tang ma, tất cả đồ ăn đều là món chay, toàn bộ hoàng cung không thấy một món mặn nào, nên hai hôm nay Thẩm Huyền Ninh rất mau đói. Chiều nay, khi đang quỳ bên linh cữu y còn kiềm lòng không đậu mà nghĩ tới mấy món ngon, rồi thầm áy náy vì thấy mình thật bất hiếu.
Hôm nay Liễu cô cô vẫn chưa dạy Tô Ngâm chuyện cung nữ tuyệt đối không thể ăn chung bàn với Hoàng thượng……… Dù sao thì trước giờ trong cung đâu xảy ra chuyện này bao giờ. Tô Ngâm liền vui vẻ ăn cơm với y, còn được y gắp cho mấy đũa đồ ăn.
“Cái này ngon này.” Y gắp một miếng cá chay kho vào chén nàng.
“Món này cũng không tồi.” Ngỗng chay.
“Muội nếm thử món này xem!” Vịt chay.
Tên thái giám đứng cạnh hầu hạ bị dọa cho tái mặt, nhưng Hoàng thượng đang cao hứng như thế thì hắn còn biết nói gì? Bữa cơm này cứ thế trôi qua trong không khí hòa thuận vui vẻ.
Ăn tối xong, Thẩm Huyền Ninh lại ra ngoài. Y phải về cung Càn Thanh canh giữ tiếp, tối muộn mới về ngủ.
Tô Ngâm vội về phòng mặc thêm áo rồi chạy theo y: “Cho nô tỳ đi theo với!”
“Muội đi theo làm gì?” Thẩm Huyền Ninh dừng bước, nàng nói: “Thái hậu bảo nô tỳ phải hầu hạ ngài thật tốt.”
“Có nhiều cung nhân như vậy mà.” Y chỉ ra đằng sau, “Muội về ngủ đi, ta đi túc trực bên linh cữu, không có gì cần sai bảo muội đâu.”
Nhưng Tô Ngâm không chịu, bướng bỉnh nói: “Nô tỳ đã đồng ý với Thái hậu rồi!”
Hôm qua nàng đã nghiêm túc dập đầu thề với Thái hậu nhất định sẽ làm tốt chức trách của mình, làm người phải biết giữ chữ tín.
“Được rồi được rồi………” Thẩm Huyền Ninh nói không lại nàng đành phải dẫn nàng theo. Nhưng khi đến cung Càn Thanh, y không dám để nàng đứng ngoài chờ như những cung nhân khác, sợ nàng bị lạnh sẽ sinh bệnh nên đem nàng vào trong điện.
Sau đó y quỳ gối trước linh cữu, còn nàng canh giữ bên cạnh. Tới giờ Hợi, Tô Ngâm thấy một bé trai xấp xỉ tuổi y đi vào, liền khẽ gọi: “Hoàng thượng………”
Thẩm Huyền Ninh quay đầu lại nhìn nàng, nàng lia mắt ý bảo y nhìn ra ngoài. Thẩm Huyền Ninh nhìn ra thì đứng dậy: “Tứ đệ?”
“Tam ca……….” Thẩm Huyền Tông ủ rũ đi vào, khi đi tới trước mặt y thì đột nhiên òa khóc, giơ tay lên lau nước mắt.
“Đệ đừng buồn……..” Thẩm Huyền Ninh vội vàng trấn an hắn, “Nếu phụ hoàng thấy đệ khóc sẽ đau lòng đấy.”
Nhưng Thẩm Huyền Tông lắc đầu, thút thít nói: “Đệ không tìm thấy mẫu phi của đệ.”
“Hả?” Thẩm Huyền Ninh ngạc nhiên, chợt nhớ đêm phụ hoàng tạ thế Uyển mẫu phi từng đến cung Càn Thanh. Nhưng y không nói ra, chỉ hỏi, “Sao lại không tìm thấy?”
“Đệ không biết, nhưng không thấy mẫu phi đâu cả.” Thẩm Huyền Tông lại lau nước mắt, “Hôm đó mẫu phi……. hôm đó mẫu phi nghe nói phụ hoàng băng hà, bảo muốn đến cung Càn Thanh, nhưng sau đó không thấy về nữa, mấy cung nhân cũng không biết bà đi đâu.”
Một người sống sờ sờ không thể vô duyên vô cớ mất tích.
Thẩm Huyền Ninh tuy không rõ ngọn nguồn nhưng cũng biết chuyện này có phần kỳ lạ, vội dỗ hắn: “Đệ đừng sốt ruột, cứ về trước đi, huynh sẽ tìm giúp đệ, nhất định sẽ tìm được.”
Thẩm Huyền Tông khóc lóc gật đầu, sau đó nói muốn cùng y canh giữ linh cữu. Nhưng Thẩm Huyền Ninh khuyên hắn nên đi về, ban ngày rồi hãy đến.
Thẩm Huyền Tông lau nước mắt, ngoan ngoãn chào tạm biệt, Thẩm Huyền Ninh nhìn hắn đi rồi quay sang nói với Tô Ngâm: “Chuyện đệ ấy vừa nói, muội đừng nói với người khác. Trong cung mấy chuyện kỳ lạ vẫn hay xảy ra, muội cứ coi như không biết thì hơn.”
“…… Dạ.” Tô Ngâm gật đầu đồng ý. Thẩm Huyền Ninh cũng không nói chuyện này cho ai biết ngoài Liễu cô cô, y bảo Liễu cô cô âm thầm điều tra xem Uyển Thái phi đã đi đâu.
Hôm sau, Liễu cô cô liền nghe ngóng được, bảo Uyển Thái phi đang ở lãnh cung, còn nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải bí mật gì, trong cung ai cũng biết, chỉ giấu mình Tứ điện hạ thôi.”
Bà nói tới đây, Thẩm Huyền Ninh đã hiểu ra: “Là mẫu hậu hạ chỉ?”
Liễu cô cô gật đầu, Thẩm Huyền Ninh bảo bà lui ra ngoài, sau đó không khỏi buồn rầu, không biết có nên nói chuyện này cho Tứ đệ biết hay không.
Y hỏi Tô Ngâm, Tô Ngâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay ngài đến hỏi thẳng Thái hậu đi? Thái hậu chắc chắn sẽ cho ngài lời khuyên đúng đắn, hơn nữa nếu chuyện này do Thái hậu làm thì ngài không nên làm trái ý bà.”
Thẩm Huyền Ninh thấy nàng nói rất có lý, lại nghĩ, chi bằng đi xin mẫu hậu thả Uyển Thái phi ra là xong.
Chuyện mẫu hậu và Thái phi không ưa nhau y có biết chút ít, nhưng quan hệ giữa y và Tứ đệ lại không tệ. Giờ y đã yên ổn lên ngôi, sau này sẽ hạ chỉ cho Tứ đệ xuất cung mở phủ, mang Uyển thái phi đi theo.
Vì thế, sáng sớm hôm sau y liền đến cung Duyên Kỳ. Tô Ngâm vẫn sống chết đòi đi theo y, khiến y dọc đường mắng nàng suốt: “Sao muội nghe lời mẫu hậu răm rắp thế! Muội làm ở ngự tiền, không phải nên nghe theo ta sao?”
“Nhưng nô tỳ đã thề với Thái hậu rồi………” Tô Ngâm bị y mắng thì thấy khó xử, phát cáu nói.
“Cái đồ theo đuôi!” Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng, hung dữ đổi câu mắng khác.
Chu ma ma vén màn tiến vào, nói Từ Văn Chinh đã được chôn sau núi, nể tình tiên đế khi xưa mà cho hắn một cái quan tài mỏng và một lượng bạc chôn theo.
“Mấy tên thái giám này thích tiền tài nhất, chôn bạc theo là hợp.” Chu ma ma cười một cái, hơi khựng lại, chần chờ nói, “Nương nương, Tô Ngâm kia………”
Trang phi chẳng buồn mở mắt: “Bà thấy bổn cung đối xử với nó rất tốt?”
“Nô tỳ biết nương nương nghĩ cho Hoàng thượng. Nô tỳ chỉ cảm thấy……….” Giọng Chu ma ma bất giác nhỏ đi, “Con bé quả thật quá xinh đẹp.”
Một bé gái tám tuổi mà da dẻ đã nõn nà, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa còn có một đôi mắt linh động rất có thần. Chu ma ma không muốn hại người khác như Từ Văn Chinh, nên không nói nàng dịu dàng giống Uyển phi, nhưng thực ra bà đúng là nghĩ như thế.
……. May mà dung mạo khác nhau, nếu bàn về mặt mũi thì đúng là Tô Ngâm không hề giống Uyển phi chút nào, nhưng cái sự hấp dẫn từ trong xương tủy kia thì quả thực như đúc ra từ một khuôn.
Trang phi bình thản cười: “Sợ cái gì, người hầu hạ ở ngự tiền sao xấu xí được.” Bà nói, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn, “Hơn nữa, trong cung người đẹp đầy rẫy, bổn cung chẳng lẽ vì gặp một con hồ ly như Uyển phi mà đối xử với tất cả người đẹp như ả ta, Uyển phi chưa xứng để bổn cung nhìn gà hóa cuốc đâu.”
Huống hồ, bà cũng tin con trai mình không giống tiên hoàng.
Huyền Ninh tuyệt đối sẽ không bị kiểu người như Uyển phi mê hoặc, nếu sau này Tô Ngâm trở thành một người như Uyển phi, bà tin Huyền Ninh chắc chắn không thích nàng.
Còn nếu sau này nàng tốt đẹp, vừa xinh đẹp vừa thông minh, lọt vào mắt xanh của Hoàng đế thì dành một chỗ trong hậu cung cho nàng nào có khó gì? Triều đại nào mà không có mấy cung nữ gia nhập hậu cung?
Trang phi đã thầm tính toán rõ ràng, chuyện sau này hãy để sau này tính. Quan trọng bây giờ là Huyền Ninh có một người xấp xỉ tuổi y ở cạnh, đủ thân thiết để trò chuyện với y, chơi đùa cùng y, dìu y đi qua cửa ải phải chịu tang cha khi còn thơ dại.
—
Trong Đông Cung, Tô Ngâm thấy Từ Văn Chinh bị phạt roi thì hoảng sợ không thôi, đêm đó liền phát sốt. Nhưng bệnh đến nhanh mà đi cũng nhanh, hôm sau nàng đã khỏe lại.
Đêm trước, nàng ngủ ở trắc điện của Đông Cung, sau khi ngủ dậy thay quần áo, sửa soạn xong liền đến tẩm điện. Liễu cô cô tưởng nàng đến tìm Thẩm Huyền Ninh, nhẹ nhàng giải thích: “Mấy ngày nay Hoàng thượng đều túc trực bên linh cữu ở cung Càn Thanh, trong triều lại có rất nhiều chuyện muốn ngài ấy để mắt tới, nên chắc đến tối mới về Đông Cung được.”
Tô Ngâm lắc đầu nói: “Con không đến tìm ngài ấy, con đến tìm ngài.”
“Tìm ta?” Liễu cô cô thoáng giật mình, cười hỏi, “Có chuyện gì con cứ nói.”
Tô Ngâm liền ngẩng đầu nhìn bà nói: “Xin người dạy lễ nghĩa quy củ trong cung cho con, được không ạ?”
“Lễ nghĩa quy củ?”
“Dạ.” Tô Ngâm gật đầu, “Con…. vốn tiến cung để làm cung nữ, nhưng vừa vào đã bị Từ công công bắt đi, chuyện gì cũng không hiểu…….” Nàng nói với giọng chán nản, mày nhíu lại.
Liễu cô cô mỉm cười ngồi xổm xuống: “Con đừng vội, đợi khi nào con hết bệnh ta sẽ dạy con.”
“Con khỏe rồi ạ!” Nàng lấy tay Liễu cô cô đặt lên trán mình, “Con hết sốt rồi, người sờ thử xem.”
Liễu cô cô thấy nàng đáng yêu quá mà lòng mềm ra, sờ theo ý nàng, thấy đúng là hết sốt bèn đồng ý với nàng, sau đó dẫn nàng tới trắc điện.
Liễu cô cô đầu tiên dạy nàng về quy tắc xưng hô, ví dụ như người nào thì gọi là cô cô, người nào thì gọi là ma ma, lại ví như, hiện giờ trong cung không còn “Trang phi nương nương” nữa. Sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng đã tôn bà làm Thái hậu, còn tôn nhiều vị khác lên chức Thái phi, sau này đều phải gọi các bà ấy là Thái hậu và Thái phi.
Sau đó, bà dạy nàng phải đi đứng ra sao, chào hỏi thế nào. Trong cung có nhiều quy tắc nên làm gì cũng phải cẩn trọng, khi gặp cung nữ lâu năm hay gặp cô cô, ma ma thì phép chào hỏi đều khác nhau, đi đường tình cờ gặp nhau và gặp nhau trong dịp trang trọng cũng không giống nhau, có vô vàn quy định.
“Nếu trên đường đi con gặp cô cô lớn tuổi hoặc ma ma thì phải mời mấy bà ấy đi trước.” Liễu cô cô kiên nhẫn giải thích, tiện thể cười, “Nhưng nếu con đi ra ngoài với Hoàng thượng thì đừng đợi mấy bà ấy.”
Chuyện này rất dễ hiểu, Tô Ngâm cũng cười rộ lên, “Con biết rồi ạ.”
Sau đó, suốt một ngày nàng đều đi theo Liễu cô cô học lễ nghĩa, từ thứ đơn giản nhất như hành lễ chào hỏi cho đến những đại lễ phức tạp hơn đều học hết. Tô Ngâm ấy thế mới biết, với thân phận cung nữ tép riu của nàng thì dù thấy Hoàng thượng hay Thái tử thì đều phải hành đại lễ.
Thế nên đêm ấy, khi Thẩm Huyền Ninh canh giữ linh cữu xong xuôi quay lại Đông Cung, vừa vào trắc điện đã thấy Tô Ngâm quỳ xuống bái lạy mình như gặp thần Phật.
“……. Ta tới thăm muội, muội làm gì thế?” Y buồn cười chạy tới kéo nàng dậy, nàng cúi đầu nói: “Hôm nay nô tỳ đã được Liễu cô cô dạy quy củ cho.”
“Ha ha ha ha, có thế thì muội cũng đừng hành lễ lớn thế, đâu có ai khác ở đây.” Y nói xong thì sờ trán nàng, thấy nàng đã hết sốt mới hỏi, “Muội ăn tối chưa?”
Tô Ngâm lắc đầu bảo chưa, y liền kéo nàng đi về phía tẩm điện, “Ta cũng chưa ăn, mình cùng ăn đi!”
Trong thời gian tang ma, tất cả đồ ăn đều là món chay, toàn bộ hoàng cung không thấy một món mặn nào, nên hai hôm nay Thẩm Huyền Ninh rất mau đói. Chiều nay, khi đang quỳ bên linh cữu y còn kiềm lòng không đậu mà nghĩ tới mấy món ngon, rồi thầm áy náy vì thấy mình thật bất hiếu.
Hôm nay Liễu cô cô vẫn chưa dạy Tô Ngâm chuyện cung nữ tuyệt đối không thể ăn chung bàn với Hoàng thượng……… Dù sao thì trước giờ trong cung đâu xảy ra chuyện này bao giờ. Tô Ngâm liền vui vẻ ăn cơm với y, còn được y gắp cho mấy đũa đồ ăn.
“Cái này ngon này.” Y gắp một miếng cá chay kho vào chén nàng.
“Món này cũng không tồi.” Ngỗng chay.
“Muội nếm thử món này xem!” Vịt chay.
Tên thái giám đứng cạnh hầu hạ bị dọa cho tái mặt, nhưng Hoàng thượng đang cao hứng như thế thì hắn còn biết nói gì? Bữa cơm này cứ thế trôi qua trong không khí hòa thuận vui vẻ.
Ăn tối xong, Thẩm Huyền Ninh lại ra ngoài. Y phải về cung Càn Thanh canh giữ tiếp, tối muộn mới về ngủ.
Tô Ngâm vội về phòng mặc thêm áo rồi chạy theo y: “Cho nô tỳ đi theo với!”
“Muội đi theo làm gì?” Thẩm Huyền Ninh dừng bước, nàng nói: “Thái hậu bảo nô tỳ phải hầu hạ ngài thật tốt.”
“Có nhiều cung nhân như vậy mà.” Y chỉ ra đằng sau, “Muội về ngủ đi, ta đi túc trực bên linh cữu, không có gì cần sai bảo muội đâu.”
Nhưng Tô Ngâm không chịu, bướng bỉnh nói: “Nô tỳ đã đồng ý với Thái hậu rồi!”
Hôm qua nàng đã nghiêm túc dập đầu thề với Thái hậu nhất định sẽ làm tốt chức trách của mình, làm người phải biết giữ chữ tín.
“Được rồi được rồi………” Thẩm Huyền Ninh nói không lại nàng đành phải dẫn nàng theo. Nhưng khi đến cung Càn Thanh, y không dám để nàng đứng ngoài chờ như những cung nhân khác, sợ nàng bị lạnh sẽ sinh bệnh nên đem nàng vào trong điện.
Sau đó y quỳ gối trước linh cữu, còn nàng canh giữ bên cạnh. Tới giờ Hợi, Tô Ngâm thấy một bé trai xấp xỉ tuổi y đi vào, liền khẽ gọi: “Hoàng thượng………”
Thẩm Huyền Ninh quay đầu lại nhìn nàng, nàng lia mắt ý bảo y nhìn ra ngoài. Thẩm Huyền Ninh nhìn ra thì đứng dậy: “Tứ đệ?”
“Tam ca……….” Thẩm Huyền Tông ủ rũ đi vào, khi đi tới trước mặt y thì đột nhiên òa khóc, giơ tay lên lau nước mắt.
“Đệ đừng buồn……..” Thẩm Huyền Ninh vội vàng trấn an hắn, “Nếu phụ hoàng thấy đệ khóc sẽ đau lòng đấy.”
Nhưng Thẩm Huyền Tông lắc đầu, thút thít nói: “Đệ không tìm thấy mẫu phi của đệ.”
“Hả?” Thẩm Huyền Ninh ngạc nhiên, chợt nhớ đêm phụ hoàng tạ thế Uyển mẫu phi từng đến cung Càn Thanh. Nhưng y không nói ra, chỉ hỏi, “Sao lại không tìm thấy?”
“Đệ không biết, nhưng không thấy mẫu phi đâu cả.” Thẩm Huyền Tông lại lau nước mắt, “Hôm đó mẫu phi……. hôm đó mẫu phi nghe nói phụ hoàng băng hà, bảo muốn đến cung Càn Thanh, nhưng sau đó không thấy về nữa, mấy cung nhân cũng không biết bà đi đâu.”
Một người sống sờ sờ không thể vô duyên vô cớ mất tích.
Thẩm Huyền Ninh tuy không rõ ngọn nguồn nhưng cũng biết chuyện này có phần kỳ lạ, vội dỗ hắn: “Đệ đừng sốt ruột, cứ về trước đi, huynh sẽ tìm giúp đệ, nhất định sẽ tìm được.”
Thẩm Huyền Tông khóc lóc gật đầu, sau đó nói muốn cùng y canh giữ linh cữu. Nhưng Thẩm Huyền Ninh khuyên hắn nên đi về, ban ngày rồi hãy đến.
Thẩm Huyền Tông lau nước mắt, ngoan ngoãn chào tạm biệt, Thẩm Huyền Ninh nhìn hắn đi rồi quay sang nói với Tô Ngâm: “Chuyện đệ ấy vừa nói, muội đừng nói với người khác. Trong cung mấy chuyện kỳ lạ vẫn hay xảy ra, muội cứ coi như không biết thì hơn.”
“…… Dạ.” Tô Ngâm gật đầu đồng ý. Thẩm Huyền Ninh cũng không nói chuyện này cho ai biết ngoài Liễu cô cô, y bảo Liễu cô cô âm thầm điều tra xem Uyển Thái phi đã đi đâu.
Hôm sau, Liễu cô cô liền nghe ngóng được, bảo Uyển Thái phi đang ở lãnh cung, còn nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải bí mật gì, trong cung ai cũng biết, chỉ giấu mình Tứ điện hạ thôi.”
Bà nói tới đây, Thẩm Huyền Ninh đã hiểu ra: “Là mẫu hậu hạ chỉ?”
Liễu cô cô gật đầu, Thẩm Huyền Ninh bảo bà lui ra ngoài, sau đó không khỏi buồn rầu, không biết có nên nói chuyện này cho Tứ đệ biết hay không.
Y hỏi Tô Ngâm, Tô Ngâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay ngài đến hỏi thẳng Thái hậu đi? Thái hậu chắc chắn sẽ cho ngài lời khuyên đúng đắn, hơn nữa nếu chuyện này do Thái hậu làm thì ngài không nên làm trái ý bà.”
Thẩm Huyền Ninh thấy nàng nói rất có lý, lại nghĩ, chi bằng đi xin mẫu hậu thả Uyển Thái phi ra là xong.
Chuyện mẫu hậu và Thái phi không ưa nhau y có biết chút ít, nhưng quan hệ giữa y và Tứ đệ lại không tệ. Giờ y đã yên ổn lên ngôi, sau này sẽ hạ chỉ cho Tứ đệ xuất cung mở phủ, mang Uyển thái phi đi theo.
Vì thế, sáng sớm hôm sau y liền đến cung Duyên Kỳ. Tô Ngâm vẫn sống chết đòi đi theo y, khiến y dọc đường mắng nàng suốt: “Sao muội nghe lời mẫu hậu răm rắp thế! Muội làm ở ngự tiền, không phải nên nghe theo ta sao?”
“Nhưng nô tỳ đã thề với Thái hậu rồi………” Tô Ngâm bị y mắng thì thấy khó xử, phát cáu nói.
“Cái đồ theo đuôi!” Thẩm Huyền Ninh lạnh lùng, hung dữ đổi câu mắng khác.