Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Người Trong Mộng
Uyển Thái phi không an phận, chuyện này Thẩm Huyền Ninh đã biết từ lâu.
Hơn một năm trở lại đây, y thường xuyên nghe nói Uyển Thái phi sai người trong lãnh cung ra ngoài làm việc, phần lớn là đi mua những đồ dùng thiết yếu, cũng có khi đi mua những đồ dùng giường chiếu khó mở miệng kể ra.
Y chẳng buồn truy cứu chuyện này, chỉ sai người giám sát, vì y cảm thấy Uyển Thái phi sớm muộn gì cũng liên lạc với Tứ đệ, chẳng qua vẫn luôn không tra được manh mối.
Tuy vậy, Thẩm Huyền Ninh vẫn luôn cho rằng trực giác của mình là đúng. Y thậm chí cảm thấy, Uyển Thái phi không phải là chưa đi tìm Tứ đệ bao giờ, chẳng qua mụ ta làm rất kín kẽ nên không bị người của y phát hiện mà thôi.
Nhưng y chưa từng gióng trống khua chiêng điều tra hai bên, vì y vẫn nể tình huynh đệ giữa hai người. Nếu không biết chắc chắn Tứ đệ đã liên hệ với Uyển Thái phi hay chưa, y sẽ án binh bất động.
Nhưng trước mắt, nghe người bẩm báo Uyển Thái phi liên hệ với nhà họ Hồ khiến Thẩm Huyền Ninh thấy bất an.
—
Kinh thành, trong sòng bạc phú quý đầy huyên náo.
Việc kinh doanh của sòng bạc này rất tốt, nhưng nhìn khắp sòng bạc lại không thấy một người dân thường nào, kẻ đến đây mua vui chủ yếu là đám thái giám trong cung. Để có thể ra ngoài hưởng lạc, đám thái giám này ít nhiều cũng phải có chút quyền lực, có vậy chuyện ăn chơi trác táng mới thuận buồm xuôi gió. Nếu bọn họ đánh bạc với nhau, nể tình nhau thì còn có vài phần công bằng, nhưng nếu dân thường chơi với họ thì thế nào cũng bị gặm sạch cả xương.
Mặt trời chói chang chiếu xuống, một tên thái giám tầm năm mươi tuổi đi vào cổng chính. Sau lưng lão ta một khoảng không xa có hai người trẻ tuổi dừng chân, làm như không có chuyện gì đứng mua nước ô mai ở chỗ bán hàng rong cạnh cái cây lớn gần đó.
Bọn họ vừa bê chén uống vừa liếc về phía cổng chính. Ít ngày trước bọn họ bắt được người này liên hệ với nhà họ Hồ, sau đó cấp trên muốn bọn họ theo dõi gắt gao xem lão ta có tới phủ Sùng vương không.
Hai người đều biết cấp trên lo lắng điều gì. Uyển Thái phi là một phi tần bị phế ở lãnh cung, làm sao cấu kết với Hồ gia được, nhưng nếu là Sùng vương cấu kết thì đó lại là chuyện khác.
Năm xưa, Sùng vương và Tiên đế thân thiết tới mức nào, tất cả mọi người đều nhớ rõ.
Trong sòng bạc, lão thái giám kia không hề đánh bạc. Lão tìm một gian phòng rồi vào đó ngồi chờ. Không lâu sau, một tên thái giám tầm hai mươi mấy tuổi bước vào cửa.
“Giang công công”. Tên thái giám trẻ tuổi vái chào, Giang Khoát ngước lên nhìn hắn: “Không có ai bám theo ngươi chứ?”
“Không có, ngài yên tâm.” Tên thái giám trẻ cười xòa khẳng định. Giang Khoát gật đầu, lấy một phong thư ra đưa sang: “Nhưng có người theo dõi ta suốt đường tới đây đấy. Sau khi ra cửa, ngươi cẩn thận một chút, cứ đi về hướng hoàng cung trước, sau đó vòng lại phủ Sùng vương sau. Đừng làm biếng, lúc này mà làm biếng là rơi đầu như chơi đó!”
Tên thái giám kia toát hết mồ hôi lạnh, luôn miệng dạ vâng, Giang Khoát lấy trong tay áo ra một nén bạc đưa hắn.
Tên thái giám kia hành lễ rồi lui ra ngoài, rời khỏi gian phòng được một đoạn thì bị một bàn tay vỗ lên vai: “Này, ca!”
Hắn sợ tới mức giật cả mình, quay đầu lại nhìn liền nổi giận: “Thằng nhãi này, đệ tính hù chết ta à!”
“Giang công công kia lại bảo huynh truyền thư à?” Thằng bé tầm mười hai, mười ba tuổi hỏi.
Tên thái giám liếc nó một cái: “Đệ đừng hỏi nhiều thế.” Nói xong thì đưa bạc cho nó, “Tiền này đệ đem về cho cha mẹ, đừng có tiêu hoang.”
Thằng bé nhận tiền rồi lại cười nói: “Đệ lén đi theo huynh đấy, đệ biết huynh muốn tới phủ Sùng vương đưa tin.”
Vừa dứt lời, nó đã bị ca ca bịt kín miệng.
“Đừng nói bậy……… Nếu không muốn thấy ta chết thì đệ không được hé răng với người ngoài đâu đấy!” Trên trán tên thái giám kia đầm đìa mồ hôi, thằng bé sợ sệt gật đầu, đẩy tay hắn ra rồi nói tiếp, lúc này giọng đã nhỏ xíu: “Nhưng …….lạ thật đó! Đệ cũng lén đi theo Giang công công, lão tới phủ họ Hồ, cũng tới phủ những đại thần khác. Vì sao những chỗ đó lão ta tự đi được mà phủ Sùng vương lại bắt huynh tới?”
“Lão ta làm gì có nhiều tiền thưởng mà cho bọn đưa tin như thế!” Tên quan hoạn kia đáp xong liền không cho thằng bé nói nữa, nhíu mày giục nó, “Được rồi được rồi, cấm hỏi gì nữa. Đệ lo về nhà đi, cố gắng học hành, đừng uổng công ta bán mạng lấy tiền.”
“Dạ……..” Thằng bé rầu rĩ đáp, nói xong câu “Vậy huynh cẩn thận một chút” rồi đi. Tên thái giám kia nhìn ngó dáo dác một lúc rồi cũng ra khỏi sòng bạc, đi về phía hoàng cung trước. Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TRÙMTRUY ỆN. CO M ]
Dưới gốc cây, hai thị vệ vẫn uống nước ô mai đợi Giang Khoát ra. Đám thái giám tép riu ra khỏi sòng bạc về cung, bọn họ thật sự không rảnh để mắt tới.
—
Trong bãi săn, khi Hồ Kiêu nhận được tin từ nhà gửi tới không khỏi nhíu mày, nói với người đưa tin: “Ta còn mấy ngày nữa sẽ về kinh, chuyện gì mà gấp tới nỗi phải nhất quyết đưa thư tới đây?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng phu nhân cứ dặn mãi, bảo tiểu nhân chạy tới đây ngay, đừng để hỏng việc.”
Hồ Kiêu khua tay bảo hắn ta lui ra ngoài, sau đó mở thư ra đọc.
Đọc xong, mặt ông ta đầy vẻ vui mừng. Hồ thị vừa lúc đi vào bảo ông ta dùng bữa, thấy vẻ mặt ông ta như thế thì tò mò hỏi: “Cha, sao thế?”
Hồ Kiêu cho người ngoài lui ra, nói: “Uyển Thái phi đưa tin cho trong nhà, có lẽ muội muội con sẽ làm Sùng vương phi đấy.”
“Uyển Thái phi?!” Hồ thị thiếu chút nữa đã bị cái danh hào này dọa ngất xỉu, nhưng nhất thời thị cũng không rảnh gặng hỏi xem sao lại có Uyển Thái phi ở đây, chỉ nói, “Sùng vương phi là….. chuyện gì thế?”
“Uyển Thái phi lo lắng cho Sùng Vương, lại muốn thân thiết hơn với nhà ta, kết thông gia là biện pháp tốt nhất.” Hồ Kiêu cười nói.
“Nhưng mà……. Nếu Hoàng thượng biết chuyện này thì sẽ không thấy chạnh lòng sao?” Hồ thị giật mình nói.
Thị cảm thấy, cha mình lập vô vàn chiến công, nếu muốn đưa một đứa con gái vào cung làm Hoàng hậu thì không sao. Nhưng trước mặt vừa đẩy thị cho Hoàng thượng, sau lưng lại cống em gái vào phủ Sùng vương thì thật quá đáng.
Hồ Kiêu đã tính toán đâu ra đó, lắc đầu nói: “Việc này sẽ do Sùng vương đề xuất, chỉ nói ngài ấy vừa ý muội muội con, không phải là do chúng ta cố ý kết thân, càng không nhắc nửa chữ tới Uyển Thái phi.”
“Dạ…..” Hồ thị do dự gật đầu.
Như vậy nghe có vẻ ổn thỏa hơn. Nhưng thị vẫn cảm thấy chuyện này không hay lắm. Chuyện của thị còn chưa quyết, nếu bây giờ muội muội làm Vương phi, có khi nào Hoàng thượng đổi ý, không để thị làm Hoàng hậu nữa không?
Thị phân vân một lúc rồi lại mở miệng: “Cha………”
“Chuyện này phải đợi vị trí Hoàng hậu về tay con rồi mới nói.” Hồ Kiêu nhìn thị, biết thị đang nghĩ gì, “Vị trí Hoàng hậu quan trọng hơn.”
Lúc này Hồ thị mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mãn nguyện.
—
Mấy hôm sau, đúng ngày thánh giá hồi cung, Thái hậu liền vời Hồ thị vào cung.
Bà tất nhiên biết Thẩm Huyền Ninh không thích người nhà họ Hồ, nhưng Hồ Kiêu vừa lập chiến công, chuyện cần làm bà vẫn phải làm. Thẩm Huyền Ninh ở bãi săn không chịu gặp Hồ thị nên bà phải gặp một lần để trấn an nhà họ, đỡ mất công cái thể loại không đầu óc như nhà họ Hồ lại nhặng xị như ruồi bọ, làm ra chuyện gì khiến người ta dị nghị.
Lúc Hồ thị tới cung Từ Ninh yết kiến, Tô Ngâm đúng lúc đó cũng bê một tô canh cá đến.
Thái hậu nghe người báo Tô Ngâm tới thì cười nói: “Mau bảo con bé vào.”
Rất nhanh, Tô Ngâm liền đi vào điện.
“Thái hậu vạn phúc.” Tô Ngâm mỉm cười hành lễ, thấy Hồ thị ở đó cũng chào hỏi, “Hồ tiểu thư.”
Nàng dứt lời, liền cầm tô canh cung nữ đứng sau đang bê, bỏ lên cái bàn con giữa hai người: “Đây là cá đánh được ở con sông cạnh bãi săn, rất tươi ngon. Hoàng thượng nghĩ Thái hậu chắc chắn sẽ thích liền nghĩ cách mang mấy con còn sống về, để phòng Ngự Thiện nấu canh.”
“Có lòng lắm, để ai gia nếm thử xem.” Thái hậu vui vẻ cười, Tô Ngâm lại tiến tới, lấy hai cái chén sứ trắng múc canh ra mời Thái hậu và Hồ thị nếm.
Hồ thị ăn một ngụm canh, nhàn nhã cười nói: “Thần nữ ở ngoài cung đã nghe Đại cô cô của ngự tiền rất được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, không ngờ Đại cô cô lại còn trẻ như thế. Lúc gặp ở bãi săn thần nữ suýt nữa không dám nhận.”
“Con bé nhỏ hơn Hoàng đế hai tuổi, mới đầu người ta gọi nó là Đại cô cô nó còn buồn bực đấy.” Thái hậu cười liếc Tô Ngâm làm Tô Ngâm đỏ ửng cả mặt: “Thái hậu lại lấy chuyện này ra trêu nô tỳ nữa rồi.”
“Đại cô cô còn trẻ mà đã xinh đẹp như vậy, chẳng trách Hoàng thượng lại thích.” Hồ thị vẫn giữ vẻ tươi cười, bỗng nói một câu đầy hàm ý.
Mặt Tô Ngâm ngơ ra: “Hồ tiểu thư nói gì thế……”
Hồ thị chỉ cụp mắt uống canh, trông có vẻ điềm tĩnh duyên dáng.
Thái hậu ngơ ngác nhìn Tô Ngâm rồi lại nhìn Hồ thị, cũng uống một ngụm canh, sau đó cười: “Con đừng nghe bọn cung nhân nói quàng nói xiên, chúng nó rảnh rang quá nên thích nói bậy thôi.”
Nghe vậy Tô Ngâm mới thở phào, sự nghi ngờ biến mất, nhưng trong lòng Hồ thị lại thấp thỏm không yên.
Thị cứ tưởng khi mình nói vậy, Thái hậu sẽ hỏi lại cho rõ, thị sẽ nhân đó mà vu cho Tô Ngâm tội mê hoặc chủ nhân. Ai ngờ Thái hậu lại phản ứng như thế, hoàn toàn không cảm thấy Tô Ngâm sai, chỉ cảm thấy cung nhân nói bậy?
Nhất thời, thị cảm thấy hoang mang, mặt mày cũng biến sắc ít nhiều. Thị mím môi, buông chén canh, đứng dậy hành lễ: “Thần nữ lỡ lời, trước giờ thần nữ chưa vào cung nên không biết đám cung nhân…….”
“Ai gia cũng không trách con.” Thái hậu cười khoan dung, lại nhìn về phía Tô Ngâm, “Con về trước đi. Đã đi mấy ngày đường, con bảo Hoàng thượng nghỉ ngơi cho lại sức, đừng học nữa.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tô Ngâm khuỵu gối hành lễ rồi lui ra ngoài. Thái hậu đợi nàng ra khỏi điện một lúc mới vẫy tay gọi Hồ thị đầy thân thiết: “Lại đây nào, con bé này, đừng căng thẳng, ngồi xuống nói chuyện.”
Hồ thị thấp thỏm bất an ngồi xuống, Thái hậu lại nói: “Ai gia biết con không phải loại người thích khua môi múa mép. Có phải chính con nhìn thấy gì hay không? Kể cho ai gia nghe nào.”
“Thần nữ……..” Hồ thị có phần chần chờ, nhưng thấy Thái hậu hiền lành như thế liền kể chuyện mình bắt gặp Hoàng thượng kéo Đại cô cô vào lều lớn.
Thái hậu nghe xong vẫn cười đôn hậu, ung dung nói: “Con nghĩ nhiều rồi. Hai đứa chúng nó từ nhỏ đã thân thiết với nhau, nhiều chuyện không để tâm đến, trước giờ đã quen thói nên bây giờ cũng vậy.”
Lời này nếu là người khác nói thì Hồ thị một từ cũng không tin, nhưng khi thị nhìn Thái hậu bình tĩnh tự nhiên nói thế liền thuyết phục bản thân tin tưởng.
—
Thái hậu lừa được Hồ thị đi, bà ngồi đó im lặng cả buổi, càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Thẩm Huyền Ninh không phải đứa ngốc, chuyện triều chính nhờ cố công học hành và được thầy giỏi chỉ dạy, mấy năm nay y càng ngày càng thông tỏ. Nhưng sao với chuyện tình yêu nam nữ, y lại để rối ren như thế chứ!
Chuyện cứ như thế này mãi thì người làm mẹ như bà cũng không biết làm sao để giúp y. Chuyện bà có thể làm chỉ là thay y hạ chỉ ban cho Tô Ngâm một vị trí đủ cao, nhưng y lại không chịu.
Bà ngồi âu sầu trong điện thêm một chốc rồi bảo người chuẩn bị kiệu, đi tới cung Càn Thanh.
Trong cung Càn Thanh, Thẩm Huyền Ninh đang chuẩn bị ngủ trưa, Tô Ngâm cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Nghe Thái hậu giá lâm, Thẩm Huyền Ninh toan đứng lên, Thái hậu không đợi y ra ngoài đã phăng phăng đi luôn vào trong điện: “Con không cần dậy, ai gia chỉ hỏi con mấy câu thôi.”
Thái hậu ngồi xuống mép giường: “Con với Tô Ngâm sao lại thế hả?”
Sao lại thế là sao?
Thẩm Huyền Ninh không biết chuyện Hồ thị nói ở cung Từ Ninh, thành thật nói: “Con còn…… còn không biết nói với nàng thế nào.”
“Ôi.” Thái hậu cười một tiếng, “Nếu con cứ không biết nói với nó thế nào thì sợ là thiên hạ chỉ còn mình nó không biết.”
Thẩm Huyền Ninh ngạc nhiên, vội hỏi sao lại thế? Thái hậu liền kể chuyện Hồ thị cho y nghe.
Sau đó bà nói: “Ai gia không ép con sắc phong con bé, cũng không giục con nói rõ với nó. Nhưng ai gia muốn con nghĩ kỹ, rốt cuộc là con chỉ muốn cho nó vào hậu cung hay thực sự muốn tốt cho nó?”
“….. Ý mẫu hậu là sao?” Thẩm Huyền Ninh nhíu mày, “Con đương nhiên muốn đối xử tốt với nàng.”
Thái hậu gật đầu: “Ý của ai gia là, nếu con muốn cho nó vào hậu cung thì nhanh tay nhanh chân lên, còn muốn đối tốt với nó thì trước khi con bé vào hậu cung đừng gây thù chuốc oán cho nó. Con cứ bất cẩn như thế, người khác sẽ nghĩ con và con bé có điều mờ ám, sẽ hại chết nó. Con nghĩ nhà họ Hồ dễ chọc? Con nghĩ mấy nhà khác được tuyển lựa dễ chơi?”
Tô Ngâm nếu được sắc phong làm phi, tuy rằng nàng cũng sẽ khiến người ta ghen ăn tức ở nhưng lúc đó nàng có thế lực và mạng lưới quan hệ của riêng mình.
….. Quan trọng nhất là, nàng có danh có phận.
Hiện giờ, nàng chỉ có thân phận cung nữ, nếu bị người khác chỉ trích thì nàng không chống đỡ nổi.
“Nên làm như thế nào thì con tự nghĩ đi. Ai gia không quan tâm con tính khi nào cưới con bé, nhưng ta không muốn con hại nó.” Thái hậu khuyên lơn.
Sau đó bà nghe Thẩm Huyền Ninh đột nhiên nói: “Tô Ngâm có người trong mộng rồi.”
“………Cái gì?” Thái hậu hết sức kinh ngạc.
“Sở Tễ, tướng quân mới lập chiến công. Con thật không biết nên làm gì bây giờ.” Y suy sụp thở dài, “Nhưng lời mẫu hậu nói, con hiểu rõ. Sau này con sẽ cẩn thận từ lời nói tới việc làm, không gây rắc rối cho nàng nữa.”
“Nhưng nếu con bé có người trong mộng…..” Thái hậu vừa thốt lên đã im bặt.
Bà bất giác nghĩ, nếu Tô Ngâm có người trong mộng thì y nên chúc phúc cho nàng mới phải, vì có câu nói ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Huyền Ninh như vậy, bà lại không nói nên lời.
Bà biết rõ y thích Tô Ngâm nhiều đến mức nào. Từ khi y thầm thương trộm nhớ Tô Ngâm độ hơn một năm trước, chỉ cần hai người xuất hiện trước mặt bà cùng một lúc thì bà đều cảm thấy trước mắt đầy dịu dàng yêu thương. Tô Ngâm là con bé ngốc, nàng vừa nhỏ tuổi lại quá thân thiết với y nên mới không nghĩ ngợi gì. Thêm hai năm nữa, khi nàng hiểu được chuyện tình yêu nam nữ có lẽ sẽ chết chìm trong ánh mắt của Thẩm Huyền Ninh mất.
Bây giờ, bà phải khuyên Thẩm Huyền Ninh từ bỏ thế nào đây? Để một người mẹ như bà chính miệng nói như thế với con trai thật quá tàn nhẫn.
Thái hậu ngây người ra một lúc rồi hỏi Thẩm Huyền Ninh: “Tô Ngâm tự kể với con?”
“Không có.” Y cười gượng gạo, “Là con tận mắt thấy, vẻ mặt nàng… lúc nhìn Sở Tễ không giống bình thường.”
Giống như vẻ mặt y lúc nhìn nàng, cũng không giống như nhìn cô gái khác.
Thái hậu cảm nhận rất rõ sự giày vò trong thâm tâm y, im lặng một chốc rồi cố cười nói: “Con đừng đau lòng.”
“Sao mà không đau lòng cho được!” Thẩm Huyền Ninh nghiến răng, “Sau này nếu nàng mở miệng xin thì con chỉ biết gả nàng đi.”
Y nghĩ tới nghĩ lui, cũng không muốn ép buộc Tô Ngâm khiến nàng hận y, nhưng nghĩ tới chuyện nàng phải gả cho người khác khiến cõi lòng y tan nát.
Hơn nữa nếu ngày đó đến thật thì y biết là y không thể nào nói cho nàng biết là y thích nàng được. Lúc đó nàng phải gả cho người khác, làm sao y nỡ nói cho nàng để nàng day dứt?
Thẩm Huyền Ninh ngổn ngang trăm mối nằm lại giường, sau đó thở dài thườn thượt.
Thái hậu ngồi cạnh, cảm thấy nói gì cũng không phải, nhưng không nói gì cũng không được. Bà đắn đo hồi lâu, cuối cùng chật vật nói: “Không phải con bé….. cũng chưa nói gì sao? Nếu chưa nói gì thì còn cơ hội mà. Dù sao thời gian con bé và vị tướng quân kia quen biết cũng chưa lâu, kém xa con và nó…….”
“Mẫu hậu đừng nói nữa.” Thẩm Huyền Ninh rối rắm trùm chăn kín mặt, “Mấy câu này, con cũng tự nói với mình rồi.”
Hơn một năm trở lại đây, y thường xuyên nghe nói Uyển Thái phi sai người trong lãnh cung ra ngoài làm việc, phần lớn là đi mua những đồ dùng thiết yếu, cũng có khi đi mua những đồ dùng giường chiếu khó mở miệng kể ra.
Y chẳng buồn truy cứu chuyện này, chỉ sai người giám sát, vì y cảm thấy Uyển Thái phi sớm muộn gì cũng liên lạc với Tứ đệ, chẳng qua vẫn luôn không tra được manh mối.
Tuy vậy, Thẩm Huyền Ninh vẫn luôn cho rằng trực giác của mình là đúng. Y thậm chí cảm thấy, Uyển Thái phi không phải là chưa đi tìm Tứ đệ bao giờ, chẳng qua mụ ta làm rất kín kẽ nên không bị người của y phát hiện mà thôi.
Nhưng y chưa từng gióng trống khua chiêng điều tra hai bên, vì y vẫn nể tình huynh đệ giữa hai người. Nếu không biết chắc chắn Tứ đệ đã liên hệ với Uyển Thái phi hay chưa, y sẽ án binh bất động.
Nhưng trước mắt, nghe người bẩm báo Uyển Thái phi liên hệ với nhà họ Hồ khiến Thẩm Huyền Ninh thấy bất an.
—
Kinh thành, trong sòng bạc phú quý đầy huyên náo.
Việc kinh doanh của sòng bạc này rất tốt, nhưng nhìn khắp sòng bạc lại không thấy một người dân thường nào, kẻ đến đây mua vui chủ yếu là đám thái giám trong cung. Để có thể ra ngoài hưởng lạc, đám thái giám này ít nhiều cũng phải có chút quyền lực, có vậy chuyện ăn chơi trác táng mới thuận buồm xuôi gió. Nếu bọn họ đánh bạc với nhau, nể tình nhau thì còn có vài phần công bằng, nhưng nếu dân thường chơi với họ thì thế nào cũng bị gặm sạch cả xương.
Mặt trời chói chang chiếu xuống, một tên thái giám tầm năm mươi tuổi đi vào cổng chính. Sau lưng lão ta một khoảng không xa có hai người trẻ tuổi dừng chân, làm như không có chuyện gì đứng mua nước ô mai ở chỗ bán hàng rong cạnh cái cây lớn gần đó.
Bọn họ vừa bê chén uống vừa liếc về phía cổng chính. Ít ngày trước bọn họ bắt được người này liên hệ với nhà họ Hồ, sau đó cấp trên muốn bọn họ theo dõi gắt gao xem lão ta có tới phủ Sùng vương không.
Hai người đều biết cấp trên lo lắng điều gì. Uyển Thái phi là một phi tần bị phế ở lãnh cung, làm sao cấu kết với Hồ gia được, nhưng nếu là Sùng vương cấu kết thì đó lại là chuyện khác.
Năm xưa, Sùng vương và Tiên đế thân thiết tới mức nào, tất cả mọi người đều nhớ rõ.
Trong sòng bạc, lão thái giám kia không hề đánh bạc. Lão tìm một gian phòng rồi vào đó ngồi chờ. Không lâu sau, một tên thái giám tầm hai mươi mấy tuổi bước vào cửa.
“Giang công công”. Tên thái giám trẻ tuổi vái chào, Giang Khoát ngước lên nhìn hắn: “Không có ai bám theo ngươi chứ?”
“Không có, ngài yên tâm.” Tên thái giám trẻ cười xòa khẳng định. Giang Khoát gật đầu, lấy một phong thư ra đưa sang: “Nhưng có người theo dõi ta suốt đường tới đây đấy. Sau khi ra cửa, ngươi cẩn thận một chút, cứ đi về hướng hoàng cung trước, sau đó vòng lại phủ Sùng vương sau. Đừng làm biếng, lúc này mà làm biếng là rơi đầu như chơi đó!”
Tên thái giám kia toát hết mồ hôi lạnh, luôn miệng dạ vâng, Giang Khoát lấy trong tay áo ra một nén bạc đưa hắn.
Tên thái giám kia hành lễ rồi lui ra ngoài, rời khỏi gian phòng được một đoạn thì bị một bàn tay vỗ lên vai: “Này, ca!”
Hắn sợ tới mức giật cả mình, quay đầu lại nhìn liền nổi giận: “Thằng nhãi này, đệ tính hù chết ta à!”
“Giang công công kia lại bảo huynh truyền thư à?” Thằng bé tầm mười hai, mười ba tuổi hỏi.
Tên thái giám liếc nó một cái: “Đệ đừng hỏi nhiều thế.” Nói xong thì đưa bạc cho nó, “Tiền này đệ đem về cho cha mẹ, đừng có tiêu hoang.”
Thằng bé nhận tiền rồi lại cười nói: “Đệ lén đi theo huynh đấy, đệ biết huynh muốn tới phủ Sùng vương đưa tin.”
Vừa dứt lời, nó đã bị ca ca bịt kín miệng.
“Đừng nói bậy……… Nếu không muốn thấy ta chết thì đệ không được hé răng với người ngoài đâu đấy!” Trên trán tên thái giám kia đầm đìa mồ hôi, thằng bé sợ sệt gật đầu, đẩy tay hắn ra rồi nói tiếp, lúc này giọng đã nhỏ xíu: “Nhưng …….lạ thật đó! Đệ cũng lén đi theo Giang công công, lão tới phủ họ Hồ, cũng tới phủ những đại thần khác. Vì sao những chỗ đó lão ta tự đi được mà phủ Sùng vương lại bắt huynh tới?”
“Lão ta làm gì có nhiều tiền thưởng mà cho bọn đưa tin như thế!” Tên quan hoạn kia đáp xong liền không cho thằng bé nói nữa, nhíu mày giục nó, “Được rồi được rồi, cấm hỏi gì nữa. Đệ lo về nhà đi, cố gắng học hành, đừng uổng công ta bán mạng lấy tiền.”
“Dạ……..” Thằng bé rầu rĩ đáp, nói xong câu “Vậy huynh cẩn thận một chút” rồi đi. Tên thái giám kia nhìn ngó dáo dác một lúc rồi cũng ra khỏi sòng bạc, đi về phía hoàng cung trước. Đọc truyện hay, truy cập ngay [ TRÙMTRUY ỆN. CO M ]
Dưới gốc cây, hai thị vệ vẫn uống nước ô mai đợi Giang Khoát ra. Đám thái giám tép riu ra khỏi sòng bạc về cung, bọn họ thật sự không rảnh để mắt tới.
—
Trong bãi săn, khi Hồ Kiêu nhận được tin từ nhà gửi tới không khỏi nhíu mày, nói với người đưa tin: “Ta còn mấy ngày nữa sẽ về kinh, chuyện gì mà gấp tới nỗi phải nhất quyết đưa thư tới đây?”
“Tiểu nhân không biết, nhưng phu nhân cứ dặn mãi, bảo tiểu nhân chạy tới đây ngay, đừng để hỏng việc.”
Hồ Kiêu khua tay bảo hắn ta lui ra ngoài, sau đó mở thư ra đọc.
Đọc xong, mặt ông ta đầy vẻ vui mừng. Hồ thị vừa lúc đi vào bảo ông ta dùng bữa, thấy vẻ mặt ông ta như thế thì tò mò hỏi: “Cha, sao thế?”
Hồ Kiêu cho người ngoài lui ra, nói: “Uyển Thái phi đưa tin cho trong nhà, có lẽ muội muội con sẽ làm Sùng vương phi đấy.”
“Uyển Thái phi?!” Hồ thị thiếu chút nữa đã bị cái danh hào này dọa ngất xỉu, nhưng nhất thời thị cũng không rảnh gặng hỏi xem sao lại có Uyển Thái phi ở đây, chỉ nói, “Sùng vương phi là….. chuyện gì thế?”
“Uyển Thái phi lo lắng cho Sùng Vương, lại muốn thân thiết hơn với nhà ta, kết thông gia là biện pháp tốt nhất.” Hồ Kiêu cười nói.
“Nhưng mà……. Nếu Hoàng thượng biết chuyện này thì sẽ không thấy chạnh lòng sao?” Hồ thị giật mình nói.
Thị cảm thấy, cha mình lập vô vàn chiến công, nếu muốn đưa một đứa con gái vào cung làm Hoàng hậu thì không sao. Nhưng trước mặt vừa đẩy thị cho Hoàng thượng, sau lưng lại cống em gái vào phủ Sùng vương thì thật quá đáng.
Hồ Kiêu đã tính toán đâu ra đó, lắc đầu nói: “Việc này sẽ do Sùng vương đề xuất, chỉ nói ngài ấy vừa ý muội muội con, không phải là do chúng ta cố ý kết thân, càng không nhắc nửa chữ tới Uyển Thái phi.”
“Dạ…..” Hồ thị do dự gật đầu.
Như vậy nghe có vẻ ổn thỏa hơn. Nhưng thị vẫn cảm thấy chuyện này không hay lắm. Chuyện của thị còn chưa quyết, nếu bây giờ muội muội làm Vương phi, có khi nào Hoàng thượng đổi ý, không để thị làm Hoàng hậu nữa không?
Thị phân vân một lúc rồi lại mở miệng: “Cha………”
“Chuyện này phải đợi vị trí Hoàng hậu về tay con rồi mới nói.” Hồ Kiêu nhìn thị, biết thị đang nghĩ gì, “Vị trí Hoàng hậu quan trọng hơn.”
Lúc này Hồ thị mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mãn nguyện.
—
Mấy hôm sau, đúng ngày thánh giá hồi cung, Thái hậu liền vời Hồ thị vào cung.
Bà tất nhiên biết Thẩm Huyền Ninh không thích người nhà họ Hồ, nhưng Hồ Kiêu vừa lập chiến công, chuyện cần làm bà vẫn phải làm. Thẩm Huyền Ninh ở bãi săn không chịu gặp Hồ thị nên bà phải gặp một lần để trấn an nhà họ, đỡ mất công cái thể loại không đầu óc như nhà họ Hồ lại nhặng xị như ruồi bọ, làm ra chuyện gì khiến người ta dị nghị.
Lúc Hồ thị tới cung Từ Ninh yết kiến, Tô Ngâm đúng lúc đó cũng bê một tô canh cá đến.
Thái hậu nghe người báo Tô Ngâm tới thì cười nói: “Mau bảo con bé vào.”
Rất nhanh, Tô Ngâm liền đi vào điện.
“Thái hậu vạn phúc.” Tô Ngâm mỉm cười hành lễ, thấy Hồ thị ở đó cũng chào hỏi, “Hồ tiểu thư.”
Nàng dứt lời, liền cầm tô canh cung nữ đứng sau đang bê, bỏ lên cái bàn con giữa hai người: “Đây là cá đánh được ở con sông cạnh bãi săn, rất tươi ngon. Hoàng thượng nghĩ Thái hậu chắc chắn sẽ thích liền nghĩ cách mang mấy con còn sống về, để phòng Ngự Thiện nấu canh.”
“Có lòng lắm, để ai gia nếm thử xem.” Thái hậu vui vẻ cười, Tô Ngâm lại tiến tới, lấy hai cái chén sứ trắng múc canh ra mời Thái hậu và Hồ thị nếm.
Hồ thị ăn một ngụm canh, nhàn nhã cười nói: “Thần nữ ở ngoài cung đã nghe Đại cô cô của ngự tiền rất được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, không ngờ Đại cô cô lại còn trẻ như thế. Lúc gặp ở bãi săn thần nữ suýt nữa không dám nhận.”
“Con bé nhỏ hơn Hoàng đế hai tuổi, mới đầu người ta gọi nó là Đại cô cô nó còn buồn bực đấy.” Thái hậu cười liếc Tô Ngâm làm Tô Ngâm đỏ ửng cả mặt: “Thái hậu lại lấy chuyện này ra trêu nô tỳ nữa rồi.”
“Đại cô cô còn trẻ mà đã xinh đẹp như vậy, chẳng trách Hoàng thượng lại thích.” Hồ thị vẫn giữ vẻ tươi cười, bỗng nói một câu đầy hàm ý.
Mặt Tô Ngâm ngơ ra: “Hồ tiểu thư nói gì thế……”
Hồ thị chỉ cụp mắt uống canh, trông có vẻ điềm tĩnh duyên dáng.
Thái hậu ngơ ngác nhìn Tô Ngâm rồi lại nhìn Hồ thị, cũng uống một ngụm canh, sau đó cười: “Con đừng nghe bọn cung nhân nói quàng nói xiên, chúng nó rảnh rang quá nên thích nói bậy thôi.”
Nghe vậy Tô Ngâm mới thở phào, sự nghi ngờ biến mất, nhưng trong lòng Hồ thị lại thấp thỏm không yên.
Thị cứ tưởng khi mình nói vậy, Thái hậu sẽ hỏi lại cho rõ, thị sẽ nhân đó mà vu cho Tô Ngâm tội mê hoặc chủ nhân. Ai ngờ Thái hậu lại phản ứng như thế, hoàn toàn không cảm thấy Tô Ngâm sai, chỉ cảm thấy cung nhân nói bậy?
Nhất thời, thị cảm thấy hoang mang, mặt mày cũng biến sắc ít nhiều. Thị mím môi, buông chén canh, đứng dậy hành lễ: “Thần nữ lỡ lời, trước giờ thần nữ chưa vào cung nên không biết đám cung nhân…….”
“Ai gia cũng không trách con.” Thái hậu cười khoan dung, lại nhìn về phía Tô Ngâm, “Con về trước đi. Đã đi mấy ngày đường, con bảo Hoàng thượng nghỉ ngơi cho lại sức, đừng học nữa.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Tô Ngâm khuỵu gối hành lễ rồi lui ra ngoài. Thái hậu đợi nàng ra khỏi điện một lúc mới vẫy tay gọi Hồ thị đầy thân thiết: “Lại đây nào, con bé này, đừng căng thẳng, ngồi xuống nói chuyện.”
Hồ thị thấp thỏm bất an ngồi xuống, Thái hậu lại nói: “Ai gia biết con không phải loại người thích khua môi múa mép. Có phải chính con nhìn thấy gì hay không? Kể cho ai gia nghe nào.”
“Thần nữ……..” Hồ thị có phần chần chờ, nhưng thấy Thái hậu hiền lành như thế liền kể chuyện mình bắt gặp Hoàng thượng kéo Đại cô cô vào lều lớn.
Thái hậu nghe xong vẫn cười đôn hậu, ung dung nói: “Con nghĩ nhiều rồi. Hai đứa chúng nó từ nhỏ đã thân thiết với nhau, nhiều chuyện không để tâm đến, trước giờ đã quen thói nên bây giờ cũng vậy.”
Lời này nếu là người khác nói thì Hồ thị một từ cũng không tin, nhưng khi thị nhìn Thái hậu bình tĩnh tự nhiên nói thế liền thuyết phục bản thân tin tưởng.
—
Thái hậu lừa được Hồ thị đi, bà ngồi đó im lặng cả buổi, càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Thẩm Huyền Ninh không phải đứa ngốc, chuyện triều chính nhờ cố công học hành và được thầy giỏi chỉ dạy, mấy năm nay y càng ngày càng thông tỏ. Nhưng sao với chuyện tình yêu nam nữ, y lại để rối ren như thế chứ!
Chuyện cứ như thế này mãi thì người làm mẹ như bà cũng không biết làm sao để giúp y. Chuyện bà có thể làm chỉ là thay y hạ chỉ ban cho Tô Ngâm một vị trí đủ cao, nhưng y lại không chịu.
Bà ngồi âu sầu trong điện thêm một chốc rồi bảo người chuẩn bị kiệu, đi tới cung Càn Thanh.
Trong cung Càn Thanh, Thẩm Huyền Ninh đang chuẩn bị ngủ trưa, Tô Ngâm cũng đã về phòng nghỉ ngơi. Nghe Thái hậu giá lâm, Thẩm Huyền Ninh toan đứng lên, Thái hậu không đợi y ra ngoài đã phăng phăng đi luôn vào trong điện: “Con không cần dậy, ai gia chỉ hỏi con mấy câu thôi.”
Thái hậu ngồi xuống mép giường: “Con với Tô Ngâm sao lại thế hả?”
Sao lại thế là sao?
Thẩm Huyền Ninh không biết chuyện Hồ thị nói ở cung Từ Ninh, thành thật nói: “Con còn…… còn không biết nói với nàng thế nào.”
“Ôi.” Thái hậu cười một tiếng, “Nếu con cứ không biết nói với nó thế nào thì sợ là thiên hạ chỉ còn mình nó không biết.”
Thẩm Huyền Ninh ngạc nhiên, vội hỏi sao lại thế? Thái hậu liền kể chuyện Hồ thị cho y nghe.
Sau đó bà nói: “Ai gia không ép con sắc phong con bé, cũng không giục con nói rõ với nó. Nhưng ai gia muốn con nghĩ kỹ, rốt cuộc là con chỉ muốn cho nó vào hậu cung hay thực sự muốn tốt cho nó?”
“….. Ý mẫu hậu là sao?” Thẩm Huyền Ninh nhíu mày, “Con đương nhiên muốn đối xử tốt với nàng.”
Thái hậu gật đầu: “Ý của ai gia là, nếu con muốn cho nó vào hậu cung thì nhanh tay nhanh chân lên, còn muốn đối tốt với nó thì trước khi con bé vào hậu cung đừng gây thù chuốc oán cho nó. Con cứ bất cẩn như thế, người khác sẽ nghĩ con và con bé có điều mờ ám, sẽ hại chết nó. Con nghĩ nhà họ Hồ dễ chọc? Con nghĩ mấy nhà khác được tuyển lựa dễ chơi?”
Tô Ngâm nếu được sắc phong làm phi, tuy rằng nàng cũng sẽ khiến người ta ghen ăn tức ở nhưng lúc đó nàng có thế lực và mạng lưới quan hệ của riêng mình.
….. Quan trọng nhất là, nàng có danh có phận.
Hiện giờ, nàng chỉ có thân phận cung nữ, nếu bị người khác chỉ trích thì nàng không chống đỡ nổi.
“Nên làm như thế nào thì con tự nghĩ đi. Ai gia không quan tâm con tính khi nào cưới con bé, nhưng ta không muốn con hại nó.” Thái hậu khuyên lơn.
Sau đó bà nghe Thẩm Huyền Ninh đột nhiên nói: “Tô Ngâm có người trong mộng rồi.”
“………Cái gì?” Thái hậu hết sức kinh ngạc.
“Sở Tễ, tướng quân mới lập chiến công. Con thật không biết nên làm gì bây giờ.” Y suy sụp thở dài, “Nhưng lời mẫu hậu nói, con hiểu rõ. Sau này con sẽ cẩn thận từ lời nói tới việc làm, không gây rắc rối cho nàng nữa.”
“Nhưng nếu con bé có người trong mộng…..” Thái hậu vừa thốt lên đã im bặt.
Bà bất giác nghĩ, nếu Tô Ngâm có người trong mộng thì y nên chúc phúc cho nàng mới phải, vì có câu nói ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Nhưng nhìn vẻ mặt Thẩm Huyền Ninh như vậy, bà lại không nói nên lời.
Bà biết rõ y thích Tô Ngâm nhiều đến mức nào. Từ khi y thầm thương trộm nhớ Tô Ngâm độ hơn một năm trước, chỉ cần hai người xuất hiện trước mặt bà cùng một lúc thì bà đều cảm thấy trước mắt đầy dịu dàng yêu thương. Tô Ngâm là con bé ngốc, nàng vừa nhỏ tuổi lại quá thân thiết với y nên mới không nghĩ ngợi gì. Thêm hai năm nữa, khi nàng hiểu được chuyện tình yêu nam nữ có lẽ sẽ chết chìm trong ánh mắt của Thẩm Huyền Ninh mất.
Bây giờ, bà phải khuyên Thẩm Huyền Ninh từ bỏ thế nào đây? Để một người mẹ như bà chính miệng nói như thế với con trai thật quá tàn nhẫn.
Thái hậu ngây người ra một lúc rồi hỏi Thẩm Huyền Ninh: “Tô Ngâm tự kể với con?”
“Không có.” Y cười gượng gạo, “Là con tận mắt thấy, vẻ mặt nàng… lúc nhìn Sở Tễ không giống bình thường.”
Giống như vẻ mặt y lúc nhìn nàng, cũng không giống như nhìn cô gái khác.
Thái hậu cảm nhận rất rõ sự giày vò trong thâm tâm y, im lặng một chốc rồi cố cười nói: “Con đừng đau lòng.”
“Sao mà không đau lòng cho được!” Thẩm Huyền Ninh nghiến răng, “Sau này nếu nàng mở miệng xin thì con chỉ biết gả nàng đi.”
Y nghĩ tới nghĩ lui, cũng không muốn ép buộc Tô Ngâm khiến nàng hận y, nhưng nghĩ tới chuyện nàng phải gả cho người khác khiến cõi lòng y tan nát.
Hơn nữa nếu ngày đó đến thật thì y biết là y không thể nào nói cho nàng biết là y thích nàng được. Lúc đó nàng phải gả cho người khác, làm sao y nỡ nói cho nàng để nàng day dứt?
Thẩm Huyền Ninh ngổn ngang trăm mối nằm lại giường, sau đó thở dài thườn thượt.
Thái hậu ngồi cạnh, cảm thấy nói gì cũng không phải, nhưng không nói gì cũng không được. Bà đắn đo hồi lâu, cuối cùng chật vật nói: “Không phải con bé….. cũng chưa nói gì sao? Nếu chưa nói gì thì còn cơ hội mà. Dù sao thời gian con bé và vị tướng quân kia quen biết cũng chưa lâu, kém xa con và nó…….”
“Mẫu hậu đừng nói nữa.” Thẩm Huyền Ninh rối rắm trùm chăn kín mặt, “Mấy câu này, con cũng tự nói với mình rồi.”