Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Trời xanh ngàn dặm, không có một đám mây nào.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào hai nam nữ trẻ tuổi đang lẳng lặng giằng co. Chỉ chốc lát sau, giống như là có ước định, đồng thời ra tay cũng đồng thời phát động thế công.
Thấy trường thương của thiếu niên đâm tới, Phượng Vũ không tránh không né, tâm động tùy ý, tay lật chuyển, hang ngàn Hỏa Nguyên Tố lập tức ngưng thành thực thể: "Sí Diễm Đốt —— diệt!"
Thấy Hỏa Long đánh tới, thiếu niên thu tay lại, trường thương đặt ngang trước ngực, đang là thế công chuyển thành thế thủ. Lúc Hỏa Long còn cách trường thương có ba tấc (1 tấc = 10cm), thì ngưng trệ không tiến tới nữa giống như bị một bức tường vô hình cản trở. Đang là Hỏa Long tấn công, lúc đó không thể động đậy.
Thấy thế, trong lòng Phượng Vũ biết gặp được đối thủ hiếm có, ý chí chiến đấu càng cao hơn: "Quả nhiên có chút tài năng!"
Tay lại lật chuyển, Phượng Vũ vẫn dùng một chiêu Sí Diễm Đốt, đánh vào bên cạnh thiếu niên, lại bị bức tường vô hình bên cạnh thiếu niên ngăn cản.
Phượng Vũ không tức giận chút nào, tập trung tinh thần liên tục tập hợp hỏa nguyên tố, trong chốc lát liền nối hai Hỏa Long đang tung hoành khắp nơi lại thành một, quấn quanh thiếu niên thật chặt. Thế lửa càng lúc càng lớn, dường như bức tường vô hình quanh người thiếu niên không chịu được công kích mãnh liệt như vậy, dần dần thu nhỏ lại. Thấy Hỏa Long sắp đốt tới góc áo của mình, thiếu niên vung trường thương từ dưới lên trên vẽ ra hình chữ thập, hét lớn một tiếng: "PHÁ!"
Kèm với tiếng hét lớn này, lửa trói buộc quanh người hoàn toàn bị chấn động thành vô số mảnh nhỏ giống như lụa hồng bị nghiền nát, bay đầy trời.
Trên mặt thiếu niên hơi đắc ý, trường thương xoay tròn, vừa mới ra tay truy kích, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, hỏa diễm mới vừa tan thành mảnh nhỏ, thế nhưng lại tập hợp lại lần nữa, hơn nữa còn tăng vọt mười mấy lần, tạo thành một tấm lưới hỏa diễm đầy trời, quay lại bọc quanh người hắn!
Đột nhiên xảy ra dị biến, dù cho thiếu niên phản ứng thật nhanh cũng trở tay không kịp. Trong lúc vội vàng, hắn chỉ kịp xuất ra chân khí hộ thân bảo vệ những chỗ quan trọng trong cơ thể, sau đó cả người liền bị tấm lưới hỏa diễm vây khốn, không có đường sống.
Lấy thiếu niên làm trung tâm, tấm lưới hỏa diễm nhanh chóng thu hẹp lại. Cảm nhận được hơi nóng đập vào mặt, trong lòng thiếu niên cả kinh, cho rằng mình sẽ bị hỏa diễm đả thương không nể tình. Không ngờ tới, lúc hỏa diễm cách người hắn vài tấc thì đột nhiên dừng lại, nhiệt độ cũng thấp hẳn. Xem ra, chủ nhân của ma pháp này chỉ muốn vây khốn hắn, cũng không thật sự muốn đả thương hắn.
Ý thức được điểm này, vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, cắn răng nói: "Tại sao không xuống tay? Ngươi đang đồng tình ta sao?"
—— người này thật là không đáng yêu.
Trong lòng Phượng Vũ thầm oán, hơi bực mình nói: "Không phải nói là chỉ tỷ thí thôi sao, giết ngươi lại không có lợi ích gì, sao ta phải xuống tay chứ?"
". . . . . . Giết ta, ngươi có thể lấy được Hoàng Đô . . . . . ."
Gió lớn thổi qua, thổi tan đi lời nói đằng sau của thiếu niên, Phượng Vũ cau mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Nếu không phải xem trên chuyện ngày đó hắn ra mặt, nàng cũng chẳng muốn dài dòng với hắn. Mặc dù chuyện kia là chuyện đen đủi nhưng chứng minh được tâm địa của thiếu niên này không xấu. Đối với loại người này, nàng luôn có ý tốt.
Vẻ mặt thiếu niên càng căng thẳng, chỗ sâu trong hai con mắt màu xanh pha lẫn cao ngạo bị phá vỡ sau đó chỉ còn lại nỗi nhục và không cam lòng: "Không ngờ ta đường đường. . . . . . thế nhưng lại bại bởi một tiểu nha đầu như ngươi!"
"Học không phân biệt trước sau, người giỏi làm thầy. Không ai dạy ngươi sao?" Phượng Vũ không khách khí nói: "Học nghệ không tinh, không cam lòng thì có ích lợi gì? Một chút chuyện nhỏ liền muốn sống muốn chết, ngươi có phải là nam nhân hay không vậy?"
Bị nàng nói vậy, thiếu niên đang cảm thấy bi thương lẫn kiêu ngạo, ngạo khí bị thua chỉ cầu được chết đột nhiên thành ra cố tình gây sự, điều này làm thiếu niên vừa lúng túng vừa tức giận. Vốn đang có ý muốn chết không ngờ lại phai nhạt đi rất nhiều.
Lúc đang nói chuyện, trong lòng Phượng Vũ đột nhiên xẹt qua một cảm giác khác thường giống như đang bị ai đó rình coi. Điều này làm nàng rất không thoải mái, nhưng rõ ràng xung quanh không có bóng dáng người thứ ba.
Là ảo giác thôi.
Nàng lắc đầu một cái, vừa muốn nói gì, đột nhiên sửng sốt: chỉ thấy hoa trên cây vốn là nụ hoa chớm nở nay đã nở rộ, nở ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa mềm mại, lộ ra phong tình vô cùng tươi đẹp.
Có lẽ là trận đánh vừa rồi, lúc thi triển Hỏa Hệ ma pháp làm nhiệt độ phụ cận tăng cao, mới khiến hoa Sương Mai nở ra trước thời hạn.
Chuyện đột nhiên xảy ra, cũng may phát hiện kịp thời, nếu không khẳng định Phượng Vũ vì phí phạm hơi sức mà buồn bực tới chết. Leo đến ngọn cây, tay trái tụ Thủy nguyên tố lại thành băng, tay phải cẩn thận ngắt lấy đóa hoa đã được ngâm vào trong băng, đại công cáo thành. Nghĩ tới hiệu nghiệm của vầng sáng lấp lánh, trong lòng Phượng Vũ không khỏi sinh ra một chút vui sướng.
Tay thiếu niên giơ lên đưa về phía hoa Sương Mai, Phượng Vũ nói: "Hoa thuộc về ta, nếu không phục thì sau khi lên cấp thì lại đấu tiếp."
Thiếu niên trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Phượng Vũ."
"Được! Hiện tại ta và ngươi cùng là hạ cấp mãn cấp, đợi đến khi lên trung cấp, lại phân thắng bại! Nhớ kỹ, ta tên là Lăng Tử Minh."
Thiếu niên nói rất nghiêm túc, Phượng Vũ nghe xong cảm thấy hơi kỳ lạ: Lăng Tử Minh, hình như đã nghe qua ở đâu đó?
Lúc đang nhớ lại, dưới chân núi chợt truyền đến tiếng gọi yếu ớt. Phượng Vũ cho rằng Phó Tư Đường đang gọi mình, tập trung nghe, phát hiện ra là giọng nói của một nữ tử: "Ô . . . . . . Ta thấy Tuyết điêu rồi, con đang ở đâu? Nơi này có rất nhiều người hôn mê ngã trên đất, con không sao chớ? Minh Nhi?"
Minh Nhi. . . . . . Phượng Vũ quay sang nhìn Lăng Tử Minh: "Người đó đang tìm ngươi đúng không?"
Nhưng Lăng Tử Minh lại làm như không nghe thấy lời nàng nói, ngơ ngác mất hồn. Ánh mắt hắn rất kỳ lạ, có quyến luyến, vừa căm hận vừa không cam lòng. Cuối cùng, hắn mím chặt môi, chậm rãi nói: "Buông ta ra."
Tay khẽ vạch, hỏa diễm phân giải thành nguyên tố, dung nhập vào tự nhiên lần nữa, những ràng buộc vây khốn Lăng Tử Minh cũng cởi ra theo. Hắn thu hồi trường thương vào không gian, huýt sáo một tiếng gọi Tuyết Điêu, nhảy lên thân điêu, bay về phương hướng xa hơn.
Phượng Vũ khó hiểu nói: "Phía dưới có người tìm ngươi, ngươi cứ đi vậy sao?"
". . . . . . Mười sáu năm trước, là bà ấy không cần ta trước."
Không đầu không đuôi nói ra những lời này, Tuyết Điêu giương cánh bay đi, mang theo Lăng Tử Minh bay lên trời cao: "Trước khi ta đánh bại ngươi, ngươi phải còn sống!"
Sững sờ một chút, Phượng Vũ sờ sờ tóc, thì thào lẩm bẩm: "Đây coi như là quan tâm sao? Thật sự là một người kỳ cục."
Hình như nàng hiểu một chút về tính tình của Lăng Tử Minh rồi.
"Đúng rồi, Tư Đường vẫn còn ở phía dưới, giao hoa cho hắn trước, ta lại đi điều tra bột khoáng thạch trên người Thanh Giáp Xà là chuyện gì xảy ra."
Quyết định xong, Phượng Vũ cố nén không ngửi mùi hôi thối, dùng lá cây quẹt bột khoáng thạch trên người Thanh Giáp Xà đang ngủ mê man làm mẫu, sau đó nhảy lên lưng Vân Sâm Lam, trở lại chân núi lần nữa.
Trong cốc, ở chỗ sâu trong rừng rậm.
"Cảm giác của nha đầu chết tiệt kia thật đúng là nhạy cảm, lúc nãy thiếu chút nữa ta còn cho rằng nàng thật sự phát hiện ra chúng ta." Để ống ngắm xuống, thanh niên nhã nhặn dùng tay đẩy gọng kính lên. Người này chính là Đồng Trì.
Đồng Tân cùng hắn vào đây thì lại quan tâm một vấn đề khác: "Nàng lại có Độc Giác Thú! Còn lại một con Độc Giác Thú không phải sớm bị Cam đại nhân phong ấn rồi sao?"
"Ha ha, không phải vừa vặn cho chúng ta một lý do rất tốt sao. Nếu có người dám cả gan chất vấn vì sao Tam điện hạ phát động vệ binh thân tín, bao vây diệt trừ một tiểu cô nương, chúng ta có thể tố cáo nàng, vì nữ hài này mưu đồ bất chính, làm trái mệnh lệnh của bệ hạ, tự mình thả Độc Giác Thú ra. Loại hành vi này, quả thật đánh đồng với tội phản quốc hoặc là mưu phản!"
Nói xong, hắn lớn tiếng hỏi đội vệ binh sau lưng: "Các ngươi nói có đúng hay không?"
"Kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của Điện hạ, nghe Đồng thiếu gia sai khiến!"
Nghe thấy câu trả lời cung kính đồng đều, Đồng Trì và Đồng Tân không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười lạnh.
—— Phượng Vũ, ngươi làm Đồng gia bị sỉ nhục, hôm nay hãy dùng máu để rửa sạch đi!
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào hai nam nữ trẻ tuổi đang lẳng lặng giằng co. Chỉ chốc lát sau, giống như là có ước định, đồng thời ra tay cũng đồng thời phát động thế công.
Thấy trường thương của thiếu niên đâm tới, Phượng Vũ không tránh không né, tâm động tùy ý, tay lật chuyển, hang ngàn Hỏa Nguyên Tố lập tức ngưng thành thực thể: "Sí Diễm Đốt —— diệt!"
Thấy Hỏa Long đánh tới, thiếu niên thu tay lại, trường thương đặt ngang trước ngực, đang là thế công chuyển thành thế thủ. Lúc Hỏa Long còn cách trường thương có ba tấc (1 tấc = 10cm), thì ngưng trệ không tiến tới nữa giống như bị một bức tường vô hình cản trở. Đang là Hỏa Long tấn công, lúc đó không thể động đậy.
Thấy thế, trong lòng Phượng Vũ biết gặp được đối thủ hiếm có, ý chí chiến đấu càng cao hơn: "Quả nhiên có chút tài năng!"
Tay lại lật chuyển, Phượng Vũ vẫn dùng một chiêu Sí Diễm Đốt, đánh vào bên cạnh thiếu niên, lại bị bức tường vô hình bên cạnh thiếu niên ngăn cản.
Phượng Vũ không tức giận chút nào, tập trung tinh thần liên tục tập hợp hỏa nguyên tố, trong chốc lát liền nối hai Hỏa Long đang tung hoành khắp nơi lại thành một, quấn quanh thiếu niên thật chặt. Thế lửa càng lúc càng lớn, dường như bức tường vô hình quanh người thiếu niên không chịu được công kích mãnh liệt như vậy, dần dần thu nhỏ lại. Thấy Hỏa Long sắp đốt tới góc áo của mình, thiếu niên vung trường thương từ dưới lên trên vẽ ra hình chữ thập, hét lớn một tiếng: "PHÁ!"
Kèm với tiếng hét lớn này, lửa trói buộc quanh người hoàn toàn bị chấn động thành vô số mảnh nhỏ giống như lụa hồng bị nghiền nát, bay đầy trời.
Trên mặt thiếu niên hơi đắc ý, trường thương xoay tròn, vừa mới ra tay truy kích, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, hỏa diễm mới vừa tan thành mảnh nhỏ, thế nhưng lại tập hợp lại lần nữa, hơn nữa còn tăng vọt mười mấy lần, tạo thành một tấm lưới hỏa diễm đầy trời, quay lại bọc quanh người hắn!
Đột nhiên xảy ra dị biến, dù cho thiếu niên phản ứng thật nhanh cũng trở tay không kịp. Trong lúc vội vàng, hắn chỉ kịp xuất ra chân khí hộ thân bảo vệ những chỗ quan trọng trong cơ thể, sau đó cả người liền bị tấm lưới hỏa diễm vây khốn, không có đường sống.
Lấy thiếu niên làm trung tâm, tấm lưới hỏa diễm nhanh chóng thu hẹp lại. Cảm nhận được hơi nóng đập vào mặt, trong lòng thiếu niên cả kinh, cho rằng mình sẽ bị hỏa diễm đả thương không nể tình. Không ngờ tới, lúc hỏa diễm cách người hắn vài tấc thì đột nhiên dừng lại, nhiệt độ cũng thấp hẳn. Xem ra, chủ nhân của ma pháp này chỉ muốn vây khốn hắn, cũng không thật sự muốn đả thương hắn.
Ý thức được điểm này, vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, cắn răng nói: "Tại sao không xuống tay? Ngươi đang đồng tình ta sao?"
—— người này thật là không đáng yêu.
Trong lòng Phượng Vũ thầm oán, hơi bực mình nói: "Không phải nói là chỉ tỷ thí thôi sao, giết ngươi lại không có lợi ích gì, sao ta phải xuống tay chứ?"
". . . . . . Giết ta, ngươi có thể lấy được Hoàng Đô . . . . . ."
Gió lớn thổi qua, thổi tan đi lời nói đằng sau của thiếu niên, Phượng Vũ cau mày nói: "Ngươi nói cái gì?"
Nếu không phải xem trên chuyện ngày đó hắn ra mặt, nàng cũng chẳng muốn dài dòng với hắn. Mặc dù chuyện kia là chuyện đen đủi nhưng chứng minh được tâm địa của thiếu niên này không xấu. Đối với loại người này, nàng luôn có ý tốt.
Vẻ mặt thiếu niên càng căng thẳng, chỗ sâu trong hai con mắt màu xanh pha lẫn cao ngạo bị phá vỡ sau đó chỉ còn lại nỗi nhục và không cam lòng: "Không ngờ ta đường đường. . . . . . thế nhưng lại bại bởi một tiểu nha đầu như ngươi!"
"Học không phân biệt trước sau, người giỏi làm thầy. Không ai dạy ngươi sao?" Phượng Vũ không khách khí nói: "Học nghệ không tinh, không cam lòng thì có ích lợi gì? Một chút chuyện nhỏ liền muốn sống muốn chết, ngươi có phải là nam nhân hay không vậy?"
Bị nàng nói vậy, thiếu niên đang cảm thấy bi thương lẫn kiêu ngạo, ngạo khí bị thua chỉ cầu được chết đột nhiên thành ra cố tình gây sự, điều này làm thiếu niên vừa lúng túng vừa tức giận. Vốn đang có ý muốn chết không ngờ lại phai nhạt đi rất nhiều.
Lúc đang nói chuyện, trong lòng Phượng Vũ đột nhiên xẹt qua một cảm giác khác thường giống như đang bị ai đó rình coi. Điều này làm nàng rất không thoải mái, nhưng rõ ràng xung quanh không có bóng dáng người thứ ba.
Là ảo giác thôi.
Nàng lắc đầu một cái, vừa muốn nói gì, đột nhiên sửng sốt: chỉ thấy hoa trên cây vốn là nụ hoa chớm nở nay đã nở rộ, nở ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa mềm mại, lộ ra phong tình vô cùng tươi đẹp.
Có lẽ là trận đánh vừa rồi, lúc thi triển Hỏa Hệ ma pháp làm nhiệt độ phụ cận tăng cao, mới khiến hoa Sương Mai nở ra trước thời hạn.
Chuyện đột nhiên xảy ra, cũng may phát hiện kịp thời, nếu không khẳng định Phượng Vũ vì phí phạm hơi sức mà buồn bực tới chết. Leo đến ngọn cây, tay trái tụ Thủy nguyên tố lại thành băng, tay phải cẩn thận ngắt lấy đóa hoa đã được ngâm vào trong băng, đại công cáo thành. Nghĩ tới hiệu nghiệm của vầng sáng lấp lánh, trong lòng Phượng Vũ không khỏi sinh ra một chút vui sướng.
Tay thiếu niên giơ lên đưa về phía hoa Sương Mai, Phượng Vũ nói: "Hoa thuộc về ta, nếu không phục thì sau khi lên cấp thì lại đấu tiếp."
Thiếu niên trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Phượng Vũ."
"Được! Hiện tại ta và ngươi cùng là hạ cấp mãn cấp, đợi đến khi lên trung cấp, lại phân thắng bại! Nhớ kỹ, ta tên là Lăng Tử Minh."
Thiếu niên nói rất nghiêm túc, Phượng Vũ nghe xong cảm thấy hơi kỳ lạ: Lăng Tử Minh, hình như đã nghe qua ở đâu đó?
Lúc đang nhớ lại, dưới chân núi chợt truyền đến tiếng gọi yếu ớt. Phượng Vũ cho rằng Phó Tư Đường đang gọi mình, tập trung nghe, phát hiện ra là giọng nói của một nữ tử: "Ô . . . . . . Ta thấy Tuyết điêu rồi, con đang ở đâu? Nơi này có rất nhiều người hôn mê ngã trên đất, con không sao chớ? Minh Nhi?"
Minh Nhi. . . . . . Phượng Vũ quay sang nhìn Lăng Tử Minh: "Người đó đang tìm ngươi đúng không?"
Nhưng Lăng Tử Minh lại làm như không nghe thấy lời nàng nói, ngơ ngác mất hồn. Ánh mắt hắn rất kỳ lạ, có quyến luyến, vừa căm hận vừa không cam lòng. Cuối cùng, hắn mím chặt môi, chậm rãi nói: "Buông ta ra."
Tay khẽ vạch, hỏa diễm phân giải thành nguyên tố, dung nhập vào tự nhiên lần nữa, những ràng buộc vây khốn Lăng Tử Minh cũng cởi ra theo. Hắn thu hồi trường thương vào không gian, huýt sáo một tiếng gọi Tuyết Điêu, nhảy lên thân điêu, bay về phương hướng xa hơn.
Phượng Vũ khó hiểu nói: "Phía dưới có người tìm ngươi, ngươi cứ đi vậy sao?"
". . . . . . Mười sáu năm trước, là bà ấy không cần ta trước."
Không đầu không đuôi nói ra những lời này, Tuyết Điêu giương cánh bay đi, mang theo Lăng Tử Minh bay lên trời cao: "Trước khi ta đánh bại ngươi, ngươi phải còn sống!"
Sững sờ một chút, Phượng Vũ sờ sờ tóc, thì thào lẩm bẩm: "Đây coi như là quan tâm sao? Thật sự là một người kỳ cục."
Hình như nàng hiểu một chút về tính tình của Lăng Tử Minh rồi.
"Đúng rồi, Tư Đường vẫn còn ở phía dưới, giao hoa cho hắn trước, ta lại đi điều tra bột khoáng thạch trên người Thanh Giáp Xà là chuyện gì xảy ra."
Quyết định xong, Phượng Vũ cố nén không ngửi mùi hôi thối, dùng lá cây quẹt bột khoáng thạch trên người Thanh Giáp Xà đang ngủ mê man làm mẫu, sau đó nhảy lên lưng Vân Sâm Lam, trở lại chân núi lần nữa.
Trong cốc, ở chỗ sâu trong rừng rậm.
"Cảm giác của nha đầu chết tiệt kia thật đúng là nhạy cảm, lúc nãy thiếu chút nữa ta còn cho rằng nàng thật sự phát hiện ra chúng ta." Để ống ngắm xuống, thanh niên nhã nhặn dùng tay đẩy gọng kính lên. Người này chính là Đồng Trì.
Đồng Tân cùng hắn vào đây thì lại quan tâm một vấn đề khác: "Nàng lại có Độc Giác Thú! Còn lại một con Độc Giác Thú không phải sớm bị Cam đại nhân phong ấn rồi sao?"
"Ha ha, không phải vừa vặn cho chúng ta một lý do rất tốt sao. Nếu có người dám cả gan chất vấn vì sao Tam điện hạ phát động vệ binh thân tín, bao vây diệt trừ một tiểu cô nương, chúng ta có thể tố cáo nàng, vì nữ hài này mưu đồ bất chính, làm trái mệnh lệnh của bệ hạ, tự mình thả Độc Giác Thú ra. Loại hành vi này, quả thật đánh đồng với tội phản quốc hoặc là mưu phản!"
Nói xong, hắn lớn tiếng hỏi đội vệ binh sau lưng: "Các ngươi nói có đúng hay không?"
"Kính cẩn nghe theo mệnh lệnh của Điện hạ, nghe Đồng thiếu gia sai khiến!"
Nghe thấy câu trả lời cung kính đồng đều, Đồng Trì và Đồng Tân không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười lạnh.
—— Phượng Vũ, ngươi làm Đồng gia bị sỉ nhục, hôm nay hãy dùng máu để rửa sạch đi!