Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
"Thật ra ngươi không cần để ý lần đến thất bại lần trước."
Tuy nhìn băng rôn quảng cáo "Mù chiến" tràn ngập hai bên đường phố làm thiếu nữ cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn khuyên giải người mang mặt nạ bên cạnh mình. Nhan sắc của nàng thuộc dạng trung bình, nhưng đôi mắt linh hoạt kèm theo đôi chút xảo quyệt.
"Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Qua thanh âm đầy hàn khí từ phía sau mặt nạ truyền ra, có thể tưởng tượng ra được hắn nghiến răng nghiến lợi đến mức nào trong lúc nói chuyện.
" Nhưng mà đối phương không phản hồi lại chiến thư của ngươi phát ra." Thiếu nữ tiếp tục khuyên bảo: "Cảm ứng tràng lớn như thế lại thêm học viên nhiều như vậy. Nếu đối phương không muốn xuất hiện thì ngươi sẽ đi đâu tìm?"
"Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Thiếu niên từ phía sau mặt nạ tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.
Thiếu nữ lắc đầu cảm thầm nghĩ: ‘Quá chân thật đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì .’ Nàng dang tay sang hai bên: "Cho nên bây giờ chúng ta đi đến cái đạo trường lần đó?”
"Không sai!" Hai mắt của thiếu niên đeo mặt nạ như muốn phun lửa: "Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Thiếu nữ đưa tay vỗ trán một cái tỏ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nếu nhìn thiếu niên nhiệt huyết hăng hái năm đó cùng bộ dạng bây giờ thì có thể giải thích và cảm thụ sâu một đạo lý: Bái sư cần cẩn thận!
Tổ Diễm tiến vào Tùng Gian Thành mà không hề liếc nhìn bên người thiếu nữ đến một lần. Hắn gần như rơi vào trạng thái điên cuồng khi bước lên con đường này. Hồi ức thê thảm kia như mới chỉ xảy ra ở ngày hôm qua.
‘Không phải mình bế quan rồi khổ luyện chỉ để đợi một ngày này sao?Lần này mình nhất định phải đánh bại tên kia!’
Tổ Diễm không kìm lòng được nắm đấm nắm chặt: ‘Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên.’
Thiếu nữ tùy ý hỏi :"Ngươi không lo rằng hắn không ở đây sao?"Nàng cơ bản là không đợi Tổ Diễm trả lời bèn đổi đề tài: "Biết Đoan Mộc Hoàng Hôn ở ban nào không?"
Mặc dù Tổ Diễm luôn canh cánh trong về thất bại lần trước, thế nhưng chỉ cần không nói chuyện về lần thất bại kia thì hắn vẫn rất bình thường.
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ta vốn không hiểu ngươi đi theo làm cái gì, hóa ra ngươi đến là vì Đoan Mộc Hoàng Hôn?"
"Đương nhiên!" Thiếu nữ thoải mái nói: "Nếu không vì Đoan Mộc Hoàng Hôn thì ai lại tới nơi rách nát này? Ngươi biết thần tượng mới Đoan Mộc Hoàng Hôn đẹp trai cỡ nào sao? So với ngươi đẹp trai gấp một vạn lần!"
Tổ Diễm hừ một tiếng, thốt ra hai từ: "Ấu trĩ!"
"Đừng đố kị với người ta." Thiếu nữ lộ ra vẻ mê trai nói: "Ngươi biết hiện tại thanh danh của người ta cao thế nào không? Nếu như ta ở trong viện hô một tiếng cùng đi gặp Đoan Mộc Hoàng Hôn thì một nửa bạn học nữ đều sẽ tới! Quan trọng nhất chính là hắn không có bạn gái!"
Tổ Diễm tỏ ra ghét bỏ nói: "Mê trai!"
"Nếu như sau đó ngươi không tìm thấy người thì theo ta đến gặp Đoan Mộc Hoàng Hôn có được hay không?" Thiếu nữ lắc cánh tay làm nũng Tổ Diễm.
Tổ Diễm lắc đầu rất kiên quyết: "Không, ta sẽ tìm được hắn."
"Người ta rất bận, sao có thể mỗi ngày chạy tới đây chơi mù chiến gì gì đó?" Thiếu nữ vừa nhìn Tổ Diễm ánh mắt muốn giết người, vội vã sửa lời nói: "Vạn nhất! Ta nói là vạn nhất mà! Có được hay không vậy?"
"Ta nhất định sẽ tìm được hắn." Tổ Diễm ánh mắt toát ra vẻ kiên định: "Ta có loại dự cảm, hắn đang chờ ta!"
Thiếu nữ một mặt tuyệt vọng: "Xong! Chính thức xong! Đứa trẻ này hết thuốc chữa!"
"Ngươi không hiểu!" Tổ Diễm nhìn thiếu nữ bằng vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Tổ Diễm dừng lại ở trước cửa một đạo trường, nhìn thấy hàng chữ quen thuộc làm cảnh tượng ngày đó một lần nữa hiện lên trước mắt hắn. Mắt thấy nơi lần trước thất bại, hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định đi vào.
"Là chỗ này sao?" Thiếu nữ hiểu được liền vội vã đi theo vào.
Vừa vào đạo trường, âm thanh ồn ào náo nhiệt làm thiếu nữ ngây ra, thế nhưng nàng lập tức trở nên hưng phấn. Rất náo nhiệt! Đạo trường này náo hơn nhiều so với phân viện của nàng, chẳng trách nhiều người thích đến nơi này như vậy.
Tổ Diễm đẩy ra dòng người kiên định đi vào bên trong.
Thiếu nữ âm thầm le lưỡi: ‘Vừa tới nơi này Diễm ca như biến thành người khác.’ Hiện tại từ khắp người Diễm ca toả ra chiến ý, giống như một ngọn lửa thật sự. Nàng xưa nay chưa từng thấy Diễm ca như thế này.
Xem ra thất bại lần trước mang đến đả kích rất lớn cho Diễm ca. Trước đây dưới cái nhìn của nàng thì Diễm ca cũng không khác gì so với con cháu của thế gia khác. Nhưng sau thất bại lần trước thì dường như biến thành một người khác.
Bây giờ Diễm ca rất khác.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng rất hi vọng Diễm ca có thể gặp phải đối thủ lần trước. Nàng có chút hiếu kỳ, không biết hình dáng của tên kia đến cùng như thế nào.
Trong lúc nàng đang nhìn bốn phía, Tổ Diễm không chút do dự đi tới trước mặt nhân viên phụ trách rồi trầm giọng nói: "Ta tham gia vòng tiếp theo."
Sau khi tiếp nhận thẻ bài từ nhân viên phụ trách, Tổ Diễm nói với thiếu nữ: "Ngươi tự đi tìm chỗ đợi đi."
Vừa dứt lời hắn liền đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, nghỉ dưỡng sức chờ đợi một vòng bắt đầu.
Sau một lúc ngây người, thiếu nữ mới phản ứng lại, hướng về phía Tổ Diễm bóng lưng nghiến răng nghiến lợi hô: "Dám bỏ lại ta như vậy! Ngươi nhất định sẽ thua!"
"Không, ta sẽ thắng!" Tổ Diễm không quay đầu lại, nói như chặt đinh chém sắt: ""Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Thiếu nữ: ". . ."
Trên đường phố, Ngải Huy từ cuối cùng một nhà đạo trường đi ra, lắc đầu: "Vẫn chưa phát hiện."
"Ngải Huy đừng sốt ruột." Lâu Lan an ủi.
"Không sốt ruột." Ngải Huy lắc đầu, đối với kết quả này cũng không có gì thất vọng, mò kim đáy bể cũng cần vận may lớn mà.
"Ngải Huy, tiếp theo chúng ta làm gì?" Lâu Lan hỏi.
Sau đó. . .
Ngải Huy bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt tha thiết mong chờ của Lâu Lan lúc trước, đột nhiên có phần áy náy. Gần đây gấp rút tu luyện mà không quan tâm đến Lâu Lan. Lâu Lan còn mỗi ngày đều hết lòng giúp đỡ hắn quét tước đạo trường, thật tốt sa ngẫu.
"Lâu Lan còn nhớ đạo trường lần trước không?" Ngải Huy đột nhiên hỏi.
"Đạo trường lần trước chúng ta thắng sao?" Mắt Lâu Lan sáng lên, đó là lần thứ nhất Lâu Lan tham gia chiến đấu. Tuy rằng vừa bắt đầu tay chân luống cuống nhưng về sau vẫn trợ giúp được cho Ngải Huy. Đối với Lâu Lan tới nói thì đó là ký ức tuyệt vời.
"Đúng, chính là cái chỗ kia có tiền thưởng khá nhiều. Lần trước chúng ta được năm mươi vạn tiền thưởng đúng không?" Ngải Huy đôi mắt tỏa sáng, nói một cách vô cùng thô bạo: "Thực lực tăng lên nhiều như thế nên thế nào cũng phải kiếm về tiền làm bánh bích quy!"
"Tốt tốt!" Lâu Lan reo hò.
Lâu Lan ngoẹo cổ nghĩ : ‘Trong khoảng thời gian này Lâu không hề lười biếng, một lúc nữa muốn để Ngải Huy giật nảy mình.’
Ngải Huy rất rõ ràng rằng lần trước phi thường may mắn mới có thể thắng. Lần này là vì hắn muốn suy xét lại thực lực của mình một lần. Chỉ có chiến đấu mới có thể chân chính suy xét được thực lực của bản thân.
Về phần chọn chỗ đạo trường kia là bởi có thể mang theo Lâu Lan.
Bắt đầu từ lúc đáp ứng tìm người cho cô nàng quán mì, cho đến bây giờ Ngải Huy đã rất quen thuộc đối với đạo trường của Tùng Gian Thành, không tốn công sức liền tìm tới đạo trường kia.
Ngải Huy vẫn chưa đẩy cửa mà vào mà là đem mặt nạ mang theo, quay mặt sang hỏi: "Lâu Lan, chuẩn bị xong chưa?"
"Lâu Lan đã chuẩn bị kỹ càng!" Lâu Lan lộ ra hưng phấn không thể tả được.
Ngải Huy cũng cảm thấy có chút hưng phấn, lẽ nào là quá lâu rồi không chiến đấu?
Vừa đẩy cửa mà vào, âm thanh ồn ào náo nhiệt đã phả vào mặt, làm Ngải Huy cảm thấy thân thể của mình càng thêm hưng phấn, máu tươi đều muốn bốc cháy.
Đi tới trước mặt nhân viên phụ trách: "Chúng ta tham gia vòng kế tiếp!"
Nhân viên phụ trách nhìn về phía Lâu Lan.
Ngải Huy quen cửa quen nẻo nói: "Hắn là sa ngẫu của ta!"
"Đã từng tới?" Nhân viên phụ trách bừng tỉnh, đưa qua một cọng Vụ hồn thảo: "Biết cách dùng rồi chứ?"
"Biết!" Lâu Lan không chút do dự trả lời, tiếp nhận vụ hồn thảo, vô cùng thô bạo tại trên đầu cắm xuống.
Trên đầu Lâu Lan có một ngọn cỏ đón gió lung lay.
Tuy nhìn băng rôn quảng cáo "Mù chiến" tràn ngập hai bên đường phố làm thiếu nữ cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn khuyên giải người mang mặt nạ bên cạnh mình. Nhan sắc của nàng thuộc dạng trung bình, nhưng đôi mắt linh hoạt kèm theo đôi chút xảo quyệt.
"Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Qua thanh âm đầy hàn khí từ phía sau mặt nạ truyền ra, có thể tưởng tượng ra được hắn nghiến răng nghiến lợi đến mức nào trong lúc nói chuyện.
" Nhưng mà đối phương không phản hồi lại chiến thư của ngươi phát ra." Thiếu nữ tiếp tục khuyên bảo: "Cảm ứng tràng lớn như thế lại thêm học viên nhiều như vậy. Nếu đối phương không muốn xuất hiện thì ngươi sẽ đi đâu tìm?"
"Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Thiếu niên từ phía sau mặt nạ tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói.
Thiếu nữ lắc đầu cảm thầm nghĩ: ‘Quá chân thật đúng là không phải chuyện tốt đẹp gì .’ Nàng dang tay sang hai bên: "Cho nên bây giờ chúng ta đi đến cái đạo trường lần đó?”
"Không sai!" Hai mắt của thiếu niên đeo mặt nạ như muốn phun lửa: "Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Thiếu nữ đưa tay vỗ trán một cái tỏ ra vẻ bất đắc dĩ.
Nếu nhìn thiếu niên nhiệt huyết hăng hái năm đó cùng bộ dạng bây giờ thì có thể giải thích và cảm thụ sâu một đạo lý: Bái sư cần cẩn thận!
Tổ Diễm tiến vào Tùng Gian Thành mà không hề liếc nhìn bên người thiếu nữ đến một lần. Hắn gần như rơi vào trạng thái điên cuồng khi bước lên con đường này. Hồi ức thê thảm kia như mới chỉ xảy ra ở ngày hôm qua.
‘Không phải mình bế quan rồi khổ luyện chỉ để đợi một ngày này sao?Lần này mình nhất định phải đánh bại tên kia!’
Tổ Diễm không kìm lòng được nắm đấm nắm chặt: ‘Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên.’
Thiếu nữ tùy ý hỏi :"Ngươi không lo rằng hắn không ở đây sao?"Nàng cơ bản là không đợi Tổ Diễm trả lời bèn đổi đề tài: "Biết Đoan Mộc Hoàng Hôn ở ban nào không?"
Mặc dù Tổ Diễm luôn canh cánh trong về thất bại lần trước, thế nhưng chỉ cần không nói chuyện về lần thất bại kia thì hắn vẫn rất bình thường.
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ta vốn không hiểu ngươi đi theo làm cái gì, hóa ra ngươi đến là vì Đoan Mộc Hoàng Hôn?"
"Đương nhiên!" Thiếu nữ thoải mái nói: "Nếu không vì Đoan Mộc Hoàng Hôn thì ai lại tới nơi rách nát này? Ngươi biết thần tượng mới Đoan Mộc Hoàng Hôn đẹp trai cỡ nào sao? So với ngươi đẹp trai gấp một vạn lần!"
Tổ Diễm hừ một tiếng, thốt ra hai từ: "Ấu trĩ!"
"Đừng đố kị với người ta." Thiếu nữ lộ ra vẻ mê trai nói: "Ngươi biết hiện tại thanh danh của người ta cao thế nào không? Nếu như ta ở trong viện hô một tiếng cùng đi gặp Đoan Mộc Hoàng Hôn thì một nửa bạn học nữ đều sẽ tới! Quan trọng nhất chính là hắn không có bạn gái!"
Tổ Diễm tỏ ra ghét bỏ nói: "Mê trai!"
"Nếu như sau đó ngươi không tìm thấy người thì theo ta đến gặp Đoan Mộc Hoàng Hôn có được hay không?" Thiếu nữ lắc cánh tay làm nũng Tổ Diễm.
Tổ Diễm lắc đầu rất kiên quyết: "Không, ta sẽ tìm được hắn."
"Người ta rất bận, sao có thể mỗi ngày chạy tới đây chơi mù chiến gì gì đó?" Thiếu nữ vừa nhìn Tổ Diễm ánh mắt muốn giết người, vội vã sửa lời nói: "Vạn nhất! Ta nói là vạn nhất mà! Có được hay không vậy?"
"Ta nhất định sẽ tìm được hắn." Tổ Diễm ánh mắt toát ra vẻ kiên định: "Ta có loại dự cảm, hắn đang chờ ta!"
Thiếu nữ một mặt tuyệt vọng: "Xong! Chính thức xong! Đứa trẻ này hết thuốc chữa!"
"Ngươi không hiểu!" Tổ Diễm nhìn thiếu nữ bằng vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Tổ Diễm dừng lại ở trước cửa một đạo trường, nhìn thấy hàng chữ quen thuộc làm cảnh tượng ngày đó một lần nữa hiện lên trước mắt hắn. Mắt thấy nơi lần trước thất bại, hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định đi vào.
"Là chỗ này sao?" Thiếu nữ hiểu được liền vội vã đi theo vào.
Vừa vào đạo trường, âm thanh ồn ào náo nhiệt làm thiếu nữ ngây ra, thế nhưng nàng lập tức trở nên hưng phấn. Rất náo nhiệt! Đạo trường này náo hơn nhiều so với phân viện của nàng, chẳng trách nhiều người thích đến nơi này như vậy.
Tổ Diễm đẩy ra dòng người kiên định đi vào bên trong.
Thiếu nữ âm thầm le lưỡi: ‘Vừa tới nơi này Diễm ca như biến thành người khác.’ Hiện tại từ khắp người Diễm ca toả ra chiến ý, giống như một ngọn lửa thật sự. Nàng xưa nay chưa từng thấy Diễm ca như thế này.
Xem ra thất bại lần trước mang đến đả kích rất lớn cho Diễm ca. Trước đây dưới cái nhìn của nàng thì Diễm ca cũng không khác gì so với con cháu của thế gia khác. Nhưng sau thất bại lần trước thì dường như biến thành một người khác.
Bây giờ Diễm ca rất khác.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng rất hi vọng Diễm ca có thể gặp phải đối thủ lần trước. Nàng có chút hiếu kỳ, không biết hình dáng của tên kia đến cùng như thế nào.
Trong lúc nàng đang nhìn bốn phía, Tổ Diễm không chút do dự đi tới trước mặt nhân viên phụ trách rồi trầm giọng nói: "Ta tham gia vòng tiếp theo."
Sau khi tiếp nhận thẻ bài từ nhân viên phụ trách, Tổ Diễm nói với thiếu nữ: "Ngươi tự đi tìm chỗ đợi đi."
Vừa dứt lời hắn liền đi thẳng tới khu nghỉ ngơi, nghỉ dưỡng sức chờ đợi một vòng bắt đầu.
Sau một lúc ngây người, thiếu nữ mới phản ứng lại, hướng về phía Tổ Diễm bóng lưng nghiến răng nghiến lợi hô: "Dám bỏ lại ta như vậy! Ngươi nhất định sẽ thua!"
"Không, ta sẽ thắng!" Tổ Diễm không quay đầu lại, nói như chặt đinh chém sắt: ""Sư phụ nói là từ nơi nào ngã xuống thì phải từ nơi đó đứng lên."
Thiếu nữ: ". . ."
Trên đường phố, Ngải Huy từ cuối cùng một nhà đạo trường đi ra, lắc đầu: "Vẫn chưa phát hiện."
"Ngải Huy đừng sốt ruột." Lâu Lan an ủi.
"Không sốt ruột." Ngải Huy lắc đầu, đối với kết quả này cũng không có gì thất vọng, mò kim đáy bể cũng cần vận may lớn mà.
"Ngải Huy, tiếp theo chúng ta làm gì?" Lâu Lan hỏi.
Sau đó. . .
Ngải Huy bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt tha thiết mong chờ của Lâu Lan lúc trước, đột nhiên có phần áy náy. Gần đây gấp rút tu luyện mà không quan tâm đến Lâu Lan. Lâu Lan còn mỗi ngày đều hết lòng giúp đỡ hắn quét tước đạo trường, thật tốt sa ngẫu.
"Lâu Lan còn nhớ đạo trường lần trước không?" Ngải Huy đột nhiên hỏi.
"Đạo trường lần trước chúng ta thắng sao?" Mắt Lâu Lan sáng lên, đó là lần thứ nhất Lâu Lan tham gia chiến đấu. Tuy rằng vừa bắt đầu tay chân luống cuống nhưng về sau vẫn trợ giúp được cho Ngải Huy. Đối với Lâu Lan tới nói thì đó là ký ức tuyệt vời.
"Đúng, chính là cái chỗ kia có tiền thưởng khá nhiều. Lần trước chúng ta được năm mươi vạn tiền thưởng đúng không?" Ngải Huy đôi mắt tỏa sáng, nói một cách vô cùng thô bạo: "Thực lực tăng lên nhiều như thế nên thế nào cũng phải kiếm về tiền làm bánh bích quy!"
"Tốt tốt!" Lâu Lan reo hò.
Lâu Lan ngoẹo cổ nghĩ : ‘Trong khoảng thời gian này Lâu không hề lười biếng, một lúc nữa muốn để Ngải Huy giật nảy mình.’
Ngải Huy rất rõ ràng rằng lần trước phi thường may mắn mới có thể thắng. Lần này là vì hắn muốn suy xét lại thực lực của mình một lần. Chỉ có chiến đấu mới có thể chân chính suy xét được thực lực của bản thân.
Về phần chọn chỗ đạo trường kia là bởi có thể mang theo Lâu Lan.
Bắt đầu từ lúc đáp ứng tìm người cho cô nàng quán mì, cho đến bây giờ Ngải Huy đã rất quen thuộc đối với đạo trường của Tùng Gian Thành, không tốn công sức liền tìm tới đạo trường kia.
Ngải Huy vẫn chưa đẩy cửa mà vào mà là đem mặt nạ mang theo, quay mặt sang hỏi: "Lâu Lan, chuẩn bị xong chưa?"
"Lâu Lan đã chuẩn bị kỹ càng!" Lâu Lan lộ ra hưng phấn không thể tả được.
Ngải Huy cũng cảm thấy có chút hưng phấn, lẽ nào là quá lâu rồi không chiến đấu?
Vừa đẩy cửa mà vào, âm thanh ồn ào náo nhiệt đã phả vào mặt, làm Ngải Huy cảm thấy thân thể của mình càng thêm hưng phấn, máu tươi đều muốn bốc cháy.
Đi tới trước mặt nhân viên phụ trách: "Chúng ta tham gia vòng kế tiếp!"
Nhân viên phụ trách nhìn về phía Lâu Lan.
Ngải Huy quen cửa quen nẻo nói: "Hắn là sa ngẫu của ta!"
"Đã từng tới?" Nhân viên phụ trách bừng tỉnh, đưa qua một cọng Vụ hồn thảo: "Biết cách dùng rồi chứ?"
"Biết!" Lâu Lan không chút do dự trả lời, tiếp nhận vụ hồn thảo, vô cùng thô bạo tại trên đầu cắm xuống.
Trên đầu Lâu Lan có một ngọn cỏ đón gió lung lay.