Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 700
Dịch: deeno12701
Mái tóc dài mềm mại đang khẽ đong đưa trước mắt Từ Tĩnh thế mà thoáng chốc đã biến mất như chưa từng xuất hiện bao giờ.
“Cẩn thận!”
Hai chữ vừa rời khỏi miệng thì một bóng mờ đã bao phủ đỉnh đầu gã, che đi ánh sáng trước mắt.
Nhanh quá!
Cũng may, lần đầu nhìn thấy con quái vật này Từ Tĩnh đã vô cùng cảnh giác. Nguyên lực vốn đã âm thầm lưu chuyển như cây cung vô hình căng ra chờ xuất kích. Hai tay gã kết ấn nhanh như chớp, Thiên Nguyên Thuẫn lập tức bao phủ toàn thân.
Một bàn tay to như cánh quạt hương bồ bất thình lình ấn lên Thiên Nguyên Thuẫn.
Từ phía sau Thiên Nguyên Thuẫn, Từ Tĩnh thấy rõ được cái thứ trông như bàn tay đó. Một cánh tay trắng bạch lạnh bang được bao phủ từng lớp từng lớp vẩy giống như da của rắn và thằn lằn trộn lại. Phía trước là năm ngón tay như năm cái móc, từng móng tay dài đen xì vươn ra như những thanh dao găm cong cong.Tầng tầng sóng gợn trong suốt tán ra bốn phía xung quanh nơi bàn tay ấn xuống.
Phốc! Một tiếng động phát ra như tiếng loài mèo nhảy lên cành khô trong đêm tối im ắng, tiếng động nhẹ nhàng như sợ sẽ làm kinh động sự yên tĩnh của rừng rậm.
Hai đồng tử Từ Tĩnh căng ra, đối với gã âm thanh đó giống như tiếng sấm cuồn cuộn nổ vang bên tai.
Cơ thể thẳng tắp của gã đột nhiên trầm xuống, hai chân cắm sâu vào đất đến tận đầu gối. Gã như một cây đinh bị đóng thẳng xuống đất. Biểu lộ trên mặt gã hoảng hốt vô cùng. Máu từ mũi và miệng gã chậm rãi chảy xuôi xuống.
Mặt khác, những thành viên của Thiên Diệp đang giận dữ gầm lên đánh về phía quái vật bỗng nhiên khựng lại. Tình cảnh Từ Tĩnh vừa ra tay đã mất đi năng lực kháng cự đập thẳng vào mắt bọn họ, sự liệu quá đột ngột làm cho thần kinh cả đám đều căng cứng lên.
Lúc này, một ánh đao đỏ tươi đột nhiên xuất hiện chém vào đầu con quái vật như một ánh chớp chợt lóe giữa trời.
Chính là Tiếu Bất Ngộ ra tay.
Sự chênh lệch về kinh nghiệm giữa Thiên Diệp bộ và Minh Quang Huyết Bộ lại thể hiện ra rõ ràng. Mặc dù thực lực của các đội viên Thiên Diệp bộ đều mạnh mạnh mẽ hơn nhưng trên chiến trường, khả năng phản ứng với các tình huống bất ngờ đều chậm hơn đối phương nửa nhịp.
So ra thì Tiếu Bất Ngộ cầm quân lưu loát linh hoạt hơn địch thủ của gã rất nhiều.
Ánh mắt chim ưng của Tiếu Bất Ngộ trầm xuống như nước, gã không ngồi đợi Thiên Diệp bộ và quái vật chém giết lẫn nhau rồi làm ngư ông đắc lợi hay tranh thủ chạy trốn. Ngay khi quái vật xuất hiện gã đã biết những thành viên của Thiên Diệp bộ không phải là địch thủ của con quái vật này rồi.
Mặc dù phán đoán rất chính xác nhưng gã cũng chẳng có chút sung sướng nào. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc bọn gã đang rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn trước rất nhiều.
Đây… Đây là thứ quái vật gì…?
Khi thấy công kích của mình dễ dàng bị quái vật phẩy tay hóa giải giống như bong bóng xà phòng bị chọc vỡ thì cổ họng Tiếu Bất Ngộ có chút khô nóng.
Đao kia của gã thuận lợi làm chậm lại con quái vật.
Cùng lúc đó, các đòn tấn công của Thiên Diệp bộ đã gào thét đánh tới, hào quang của nguyên lực rực rỡ trút xuống như mưa giống như loạt chùm ánh sang từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía quái vật không chút khe hở để nó có thể chạy thoát.
Nhờ sự linh hoạt trên chiến trường, Minh Quang Huyết Bộ lợi dụng thời cơ này tụ tập lại cùng một chỗ thành một đội hình. Dù là trong thời khác nguy hiểm nhưng động tác của bọn họ lưu loát thành thạo tựu như mây trôi theo gió không chút ngập ngừng nào, đem lại một loại mỹ cảm riêng biệt.
Sau khi chém ra một đao, Tiếu Bất Ngộ lập tức lùi lại. Lúc này, gã đã ngồi trên lưng Minh Quang Hổ lặng lẽ xuất hiện trước đội ngũ của mình. Hai tay gã cầm một thanh bảo đao dài mảnh đỏ rực như máu, thân đao mỏng như cánh ve có phần trong suốt. Thanh đao tỏa ra một tầng sáng đỏ nhạt vàu như màu đỏ nhạt lại như màu hoa đào chớm nở.
Nó có một cái tên rất êm tai “Anh Sạ Noãn”
Đồng đội thường trêu chọc rằng một kẻ lạnh lùng nham hiểm như gã mà lại dùng một thanh đao có tên của một thiếu nữ, cảm giác thật quái dị. Thế nhưng Tiếu Bất Ngộ chẳng thèm để ý, từ lúc thấy thanh đao này gã đã bị hấp dẫn đến ngu muội rồi, chẳng thèm quan tâm đến chuyện khác nữa. Tên khó nghe thì có làm sao.
Lúc trước khi gặp thanh đao này, gã nghĩ phải các loại tên kiểu như “Tàn Huyết” thì mới xứng. Thế nhưng vị đại sư đúc kiếm kia nhất quyết không chịu đổi tên, nếu đổi thì gã sẽ không bán, thế là Tiếu Bất Ngộ đành nhắm mắt bịt mũi mà chấp nhận thôi.
Thanh đao này như thiếu nữ mới lớn, vừa chớm nở, lúc nào cũng ửng đỏ bang khiết cho dù đã tắm máu không biết bao nhiêu địch thủ rồi.
Tiếu Bất Ngộ quan sát loạt ánh sáng rực rỡ trước mắt, sát ý trong mắt gã tỏa lên, hai tay nắm đao đổi thế, hai thanh đao như hai cánh ôm lấy bên thân, nửa người trên cúi thấp xuống rồi đột nhiên gã kẹp chặt phần bụng Minh Quang Hổ sau đó gầm lên: “Giết!!!”
Tướng sĩ sau lưng gã hét vang như sấm sét giữa trời “Giết!!!”
Minh Quang Hổ không được linh hoạt như Huyết Lang nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, chúng lao từ trên không xuống khiến uy thế và lực trùng kích tăng lên đáng kể. Huyết linh lực toàn thân các đội viên lưu chuyển tuần hoàn như một thói quen, mau chóng cộng hưởng với nhau. Quanh thân bọn họ tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ nhanh chóng dung hợp lại thành một bùng sang mạnh mẽ.
Tất cả thành viên phối hợp chặt chẽ, mau chóng hình thành một trận hình tấn công tiêu chuẩn nhất như một mũi tên lao xuống. Ngay sau đó, có sáu luồng sáng sắc bén tách ra trông như những mũi phi tiêu nhuốm máu tỏa sang rực rỡ trên bầu trời như những đóa hoa nở rộ giữa không trung. Đồng thời những mũi tiêu này nhanh chóng đổi hướng theo những góc độ khác nhau bắn nhanh xuống mục tiêu.
Phía xa, tượng đất trên vai Hồng Dung Nhan trông thấy hình ảnh này cũng không nhịn được thốt lên một câu: “Thật đẹp!”
Nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng sáu vết máu rủ xuống trên bầu trời này không lao xuống bình thường mà vừa xoay tròn như hình xoắn ốc một cách kì diệu tạo thành những đường cong tuyệt mĩ khiến hình dáng của chúng như một búp hoa mới chớm nở đang co những cánh hoa của mình lại thành một điểm.
Đẹp ngây ngất lòng người, giấu giếm sát cơ.
Đương nhiên Tiếu Bất Ngộ không biết rằng có người đang ở gần đó khen ngợi màn tấn công đầy tráng lệ này. Mọi sự tập trung của gã đều đặt xuống mục tiêu phía dưới. Đây là đòn kích sát gã đã chờ đến thời cơ thích hợp nhất mới ra tay chứ không hề thăm dò hay đánh bậy đánh bạ gì cả.
Đối mặt với kẻ dịch mạnh mẽ cần cẩn thận quyết đoán.
Chỉ cần sai một li là đi một dặm, một chút sơ xuất sẽ khiến tất cả rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn nôi. Bởi vì rất có thể ngươi sẽ chẳng có cơ hội thứ hai để ra tay nữa.Vậy nên khi có cơ hội thì không thể lưỡng lự, cần nhất kích tất sát*
*Nhất kích tất sát: kiểu cơ hội chỉ có 1 lần ra tay là phải chết, chơi khô máu 1 lần luôn.
Lúc này, từng tiếng nổ vang phía dưới dấy lên, các đòn tấn công rực rỡ màu sắc bao phủ cả khu vực như chum bọt bóng chen lấn nổ vang. Đột nhiên, một bóng đen vọt ra lao thẳng lên trời xé rách tầng tầng lớp lớp hào quang màu sắc kia. Quang huy từ chùm công kích vừa rồi lóa lên rồi chợt tắt như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Nhìn thấy con quái vật kia đứng đó không chút sứt mẻ nào, Tiếu Bất Ngộ cảm thấy có một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng của mình. Thế nhưng sắc mặt gã không chút thay đổi, vẫn lãnh đạm như trước. Anh Sa Noãn trong tay gã khẽ đong đưa như một luồng sóng gợn khẽ sượt qua trong lòng mọi người. Đây là tín hiệu chuẩn bị tấn công, tất đều tập trung vận sức chờ đợi.
Nếu như quan sát từ trên xuống có thể thấy vị trí của sáu tiểu đội chẳng có một chút qui tắc nào, nhóm xa, nhóm gần, cao thấp không đều, lướt qua thì trông như một đám lộn xộn nhưng nhìn kĩ lại thì sẽ thấy được sát cơ ẩn giấu trong đó.
Anh Sa Noãn trong tay Tiếu Bất Ngộ rung động lên, nó như sung sướng nhảy múa lộ rõ sự khát vọng đối với tiên huyết.
Bàn tay Tiếu Bất Ngộ nắm chặt lấy chuôi đao không hề nhúc nhích, con mắt sắc bén lạnh lùng giống như chim ưng trên trời chăm chú vào con mồi dưới đất.
Sau khi phá tan công kích của Thiên Diệp bộ, con quái vật hơi chút khựng lại.
Chính là lúc này!
Cánh đao mỏng như cánh ve của Anh Sa Noãn phát ra tiếng vù vù sắc bén, hay tay Tiếu Bất Ngộ khua lên, đao phải chém ngang, đao trái chém thẳng.
Các đội viên phía sau gã cùng lúc ra tay, thế trận công kích hình tam giác cũng đồng thời phân ra làm hai, nhóm bên phải thì trảm ngang, nhóm bên trái thì chém thẳng, động tác dứt khoát mà đồng đều thuần thục vô cùng.
Ánh đao phóng ra cộng hưởng cùng lực lượng từ hai cánh trái phải nhanh chóng tỏa ra hào quang đỏ thẫm như một tấm lụa đỏ căng ra giữa trời rồi chụp về phía quái vật trước mắt.
Vút…vèo…xoẹt xoẹt…
Tiếng xé gió như tiếng rắn độc kêu rít khiến người nghe phải sởn gai ốc, lạnh da đầu.
Ánh đao kia nhìn giống như chữ thập nhưng thực chất là do hai luồng đao xoay tròn quấn lấy nhau hình thành, giữa chúng như có một điểm cân bằng vi diệu nào đó, khiến cho chúng quấn lấy nhau mà xoay tròn không ngừng.
Đồng thời, năm tiểu đội kia cũng không chậm trễ chút nào, huyết linh lực trong họ vận chuyển liên tục, toàn thân tỏa ra ánh sang đỏ mờ ảo dung nhập với nhau một chỗ rồi bộc phát lên mạnh mẽ như ánh trời chiều đỏ rực cả một vùng trời. Âm thanh chúng tạo ra càng phiêu linh bất định, khiến cho tinh thần địch thủ nhiễu loạn khó tập trung được.
Sáu luồng công kích phong tỏa mọi hướng như một cái lồng chụp lấy con mồi không chỗ nào thoát.
Tiếu Bất Ngộ đã lựa chọn thời cơ thật tuyệt hảo, con quái vật vừa thoát ra khỏi vòng vây đã phải rơi vào cạm bẫy khác.
Bỗng nhiên, quái vật ngẩng đầu lên, nó không lùi mà còn tiến tới lao thẳng về phía đòn tấn công. Con ngươi hạnh nhân của nó phản chiếu hào quang của những đòn tấn công mà không mang theo bất cứ cảm xúc nào, hờ hững vô tình mà chết chóc.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Tiếu Bất Ngộ lại nảy sinh một chút rung động. Con quái vật kia đi ngược với bình thường. Những công kích kia nó tránh né nhưng lại lao thẳng vào đòn tấn công của bọn gã không chút cố kị.
Vừa phòng tới, con quái vật kia liền đưa tay chụp thẳng vào ánh đao hình chữ thập.
Khi nãy Tiếu Bất Ngộ còn có chút lo sợ nhưng giờ đây nhìn thấy động tác của con quái vật thì gã chẳng còn chút nào lo lắng nữa, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên một chút lộ ra nét cười. Vẻ mặt vốn căng thẳng sầu não giãn ra giống như một con hồ ly âm hiểm vừa lừa được người.
Đòn tấn công này rất nguy hiểm hay nói cách khác chỗ nguy hiểm nhất chính là ở tâm đường chữ thập mà ánh đao này tạo thành. Nó tên là "Thập Tự Đà Loa " (Con quay chữ thập)
Khi Tiếu Bất Ngộ mua được Anh Sa Noãn về đã nghiên cứu và sang chế ra chiêu thức này, uy lực của nó lớn vô cùng. Lúc gã thí nghiệm chiêu thức thì chính lão đại Đan Mân Hùng cũng không dám tiếp xúc chính diện với mũi nhọn này. Tiếu Bất Ngộ vô cùng tin tưởng vào đòn tấn công này.
Quái vật lao tới với tốc độ rất nhanh, năm ngón tay của nó xòe ra như năm cái móc câu, bàn tay như tấm thép cứng chắc chụp thẳng lấy ánh đao hình chữ thập kia.
Vẻ mặt Tiếu Bất Ngộ hiện rõ sự vui mừng nhưng hình ảnh nổ tung được mường tượng ra trong đầu gã lại không giống với hiện tại. Chẳng có âm thanh nào vang lên, vẻ mặt gã cũng dần co cứng lại.
Ánh đao chữ thập màu đỏ kia bị con quái vật chụp lấy giữ trên tay, hai mảnh đao còn đang xoay tròn không ngừng.
Làm… Làm sao có thể…
Vẻ mặt Tiếu Bất Ngộ ngơ ngác, tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của gã. Đòn tấn công này vô cùng bất ổn, chỉ một chút tác động thôi thì sự cân bằng vi diệu bên trong sẽ bị phá tan như một quả bom bị kích nổ sẽ lập tức bùng lên phá tan hết thảy. Ngay cả chính gã cũng chỉ có thể giữ cho tuyệt chiêu này hơi chút cân bằng để có thể bắn ra và bay về phía địch. Để đạt được sự cân bằng từ lúc xuất chiêu cho đến lúc tiếp cận địch, gã đã phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Bởi vậy, khi nhìn thấy tuyệt chiêu của mình đang xoay tròn trong tay đối thủ thì vẻ mặt gã chẳng khác nào đang nhìn thấy ma vậy.
Lúc này, con quái vật kia cũng chẳng bận tâm tới gã.
Một tiếng “Phực” lên như đốm lửa bập bùng, một ánh sáng chói lòa đã bao phủ lấy nó.
Mái tóc dài mềm mại đang khẽ đong đưa trước mắt Từ Tĩnh thế mà thoáng chốc đã biến mất như chưa từng xuất hiện bao giờ.
“Cẩn thận!”
Hai chữ vừa rời khỏi miệng thì một bóng mờ đã bao phủ đỉnh đầu gã, che đi ánh sáng trước mắt.
Nhanh quá!
Cũng may, lần đầu nhìn thấy con quái vật này Từ Tĩnh đã vô cùng cảnh giác. Nguyên lực vốn đã âm thầm lưu chuyển như cây cung vô hình căng ra chờ xuất kích. Hai tay gã kết ấn nhanh như chớp, Thiên Nguyên Thuẫn lập tức bao phủ toàn thân.
Một bàn tay to như cánh quạt hương bồ bất thình lình ấn lên Thiên Nguyên Thuẫn.
Từ phía sau Thiên Nguyên Thuẫn, Từ Tĩnh thấy rõ được cái thứ trông như bàn tay đó. Một cánh tay trắng bạch lạnh bang được bao phủ từng lớp từng lớp vẩy giống như da của rắn và thằn lằn trộn lại. Phía trước là năm ngón tay như năm cái móc, từng móng tay dài đen xì vươn ra như những thanh dao găm cong cong.Tầng tầng sóng gợn trong suốt tán ra bốn phía xung quanh nơi bàn tay ấn xuống.
Phốc! Một tiếng động phát ra như tiếng loài mèo nhảy lên cành khô trong đêm tối im ắng, tiếng động nhẹ nhàng như sợ sẽ làm kinh động sự yên tĩnh của rừng rậm.
Hai đồng tử Từ Tĩnh căng ra, đối với gã âm thanh đó giống như tiếng sấm cuồn cuộn nổ vang bên tai.
Cơ thể thẳng tắp của gã đột nhiên trầm xuống, hai chân cắm sâu vào đất đến tận đầu gối. Gã như một cây đinh bị đóng thẳng xuống đất. Biểu lộ trên mặt gã hoảng hốt vô cùng. Máu từ mũi và miệng gã chậm rãi chảy xuôi xuống.
Mặt khác, những thành viên của Thiên Diệp đang giận dữ gầm lên đánh về phía quái vật bỗng nhiên khựng lại. Tình cảnh Từ Tĩnh vừa ra tay đã mất đi năng lực kháng cự đập thẳng vào mắt bọn họ, sự liệu quá đột ngột làm cho thần kinh cả đám đều căng cứng lên.
Lúc này, một ánh đao đỏ tươi đột nhiên xuất hiện chém vào đầu con quái vật như một ánh chớp chợt lóe giữa trời.
Chính là Tiếu Bất Ngộ ra tay.
Sự chênh lệch về kinh nghiệm giữa Thiên Diệp bộ và Minh Quang Huyết Bộ lại thể hiện ra rõ ràng. Mặc dù thực lực của các đội viên Thiên Diệp bộ đều mạnh mạnh mẽ hơn nhưng trên chiến trường, khả năng phản ứng với các tình huống bất ngờ đều chậm hơn đối phương nửa nhịp.
So ra thì Tiếu Bất Ngộ cầm quân lưu loát linh hoạt hơn địch thủ của gã rất nhiều.
Ánh mắt chim ưng của Tiếu Bất Ngộ trầm xuống như nước, gã không ngồi đợi Thiên Diệp bộ và quái vật chém giết lẫn nhau rồi làm ngư ông đắc lợi hay tranh thủ chạy trốn. Ngay khi quái vật xuất hiện gã đã biết những thành viên của Thiên Diệp bộ không phải là địch thủ của con quái vật này rồi.
Mặc dù phán đoán rất chính xác nhưng gã cũng chẳng có chút sung sướng nào. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc bọn gã đang rơi vào tình trạng nguy hiểm hơn trước rất nhiều.
Đây… Đây là thứ quái vật gì…?
Khi thấy công kích của mình dễ dàng bị quái vật phẩy tay hóa giải giống như bong bóng xà phòng bị chọc vỡ thì cổ họng Tiếu Bất Ngộ có chút khô nóng.
Đao kia của gã thuận lợi làm chậm lại con quái vật.
Cùng lúc đó, các đòn tấn công của Thiên Diệp bộ đã gào thét đánh tới, hào quang của nguyên lực rực rỡ trút xuống như mưa giống như loạt chùm ánh sang từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía quái vật không chút khe hở để nó có thể chạy thoát.
Nhờ sự linh hoạt trên chiến trường, Minh Quang Huyết Bộ lợi dụng thời cơ này tụ tập lại cùng một chỗ thành một đội hình. Dù là trong thời khác nguy hiểm nhưng động tác của bọn họ lưu loát thành thạo tựu như mây trôi theo gió không chút ngập ngừng nào, đem lại một loại mỹ cảm riêng biệt.
Sau khi chém ra một đao, Tiếu Bất Ngộ lập tức lùi lại. Lúc này, gã đã ngồi trên lưng Minh Quang Hổ lặng lẽ xuất hiện trước đội ngũ của mình. Hai tay gã cầm một thanh bảo đao dài mảnh đỏ rực như máu, thân đao mỏng như cánh ve có phần trong suốt. Thanh đao tỏa ra một tầng sáng đỏ nhạt vàu như màu đỏ nhạt lại như màu hoa đào chớm nở.
Nó có một cái tên rất êm tai “Anh Sạ Noãn”
Đồng đội thường trêu chọc rằng một kẻ lạnh lùng nham hiểm như gã mà lại dùng một thanh đao có tên của một thiếu nữ, cảm giác thật quái dị. Thế nhưng Tiếu Bất Ngộ chẳng thèm để ý, từ lúc thấy thanh đao này gã đã bị hấp dẫn đến ngu muội rồi, chẳng thèm quan tâm đến chuyện khác nữa. Tên khó nghe thì có làm sao.
Lúc trước khi gặp thanh đao này, gã nghĩ phải các loại tên kiểu như “Tàn Huyết” thì mới xứng. Thế nhưng vị đại sư đúc kiếm kia nhất quyết không chịu đổi tên, nếu đổi thì gã sẽ không bán, thế là Tiếu Bất Ngộ đành nhắm mắt bịt mũi mà chấp nhận thôi.
Thanh đao này như thiếu nữ mới lớn, vừa chớm nở, lúc nào cũng ửng đỏ bang khiết cho dù đã tắm máu không biết bao nhiêu địch thủ rồi.
Tiếu Bất Ngộ quan sát loạt ánh sáng rực rỡ trước mắt, sát ý trong mắt gã tỏa lên, hai tay nắm đao đổi thế, hai thanh đao như hai cánh ôm lấy bên thân, nửa người trên cúi thấp xuống rồi đột nhiên gã kẹp chặt phần bụng Minh Quang Hổ sau đó gầm lên: “Giết!!!”
Tướng sĩ sau lưng gã hét vang như sấm sét giữa trời “Giết!!!”
Minh Quang Hổ không được linh hoạt như Huyết Lang nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều, chúng lao từ trên không xuống khiến uy thế và lực trùng kích tăng lên đáng kể. Huyết linh lực toàn thân các đội viên lưu chuyển tuần hoàn như một thói quen, mau chóng cộng hưởng với nhau. Quanh thân bọn họ tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực rỡ nhanh chóng dung hợp lại thành một bùng sang mạnh mẽ.
Tất cả thành viên phối hợp chặt chẽ, mau chóng hình thành một trận hình tấn công tiêu chuẩn nhất như một mũi tên lao xuống. Ngay sau đó, có sáu luồng sáng sắc bén tách ra trông như những mũi phi tiêu nhuốm máu tỏa sang rực rỡ trên bầu trời như những đóa hoa nở rộ giữa không trung. Đồng thời những mũi tiêu này nhanh chóng đổi hướng theo những góc độ khác nhau bắn nhanh xuống mục tiêu.
Phía xa, tượng đất trên vai Hồng Dung Nhan trông thấy hình ảnh này cũng không nhịn được thốt lên một câu: “Thật đẹp!”
Nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng sáu vết máu rủ xuống trên bầu trời này không lao xuống bình thường mà vừa xoay tròn như hình xoắn ốc một cách kì diệu tạo thành những đường cong tuyệt mĩ khiến hình dáng của chúng như một búp hoa mới chớm nở đang co những cánh hoa của mình lại thành một điểm.
Đẹp ngây ngất lòng người, giấu giếm sát cơ.
Đương nhiên Tiếu Bất Ngộ không biết rằng có người đang ở gần đó khen ngợi màn tấn công đầy tráng lệ này. Mọi sự tập trung của gã đều đặt xuống mục tiêu phía dưới. Đây là đòn kích sát gã đã chờ đến thời cơ thích hợp nhất mới ra tay chứ không hề thăm dò hay đánh bậy đánh bạ gì cả.
Đối mặt với kẻ dịch mạnh mẽ cần cẩn thận quyết đoán.
Chỉ cần sai một li là đi một dặm, một chút sơ xuất sẽ khiến tất cả rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn nôi. Bởi vì rất có thể ngươi sẽ chẳng có cơ hội thứ hai để ra tay nữa.Vậy nên khi có cơ hội thì không thể lưỡng lự, cần nhất kích tất sát*
*Nhất kích tất sát: kiểu cơ hội chỉ có 1 lần ra tay là phải chết, chơi khô máu 1 lần luôn.
Lúc này, từng tiếng nổ vang phía dưới dấy lên, các đòn tấn công rực rỡ màu sắc bao phủ cả khu vực như chum bọt bóng chen lấn nổ vang. Đột nhiên, một bóng đen vọt ra lao thẳng lên trời xé rách tầng tầng lớp lớp hào quang màu sắc kia. Quang huy từ chùm công kích vừa rồi lóa lên rồi chợt tắt như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Nhìn thấy con quái vật kia đứng đó không chút sứt mẻ nào, Tiếu Bất Ngộ cảm thấy có một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng của mình. Thế nhưng sắc mặt gã không chút thay đổi, vẫn lãnh đạm như trước. Anh Sa Noãn trong tay gã khẽ đong đưa như một luồng sóng gợn khẽ sượt qua trong lòng mọi người. Đây là tín hiệu chuẩn bị tấn công, tất đều tập trung vận sức chờ đợi.
Nếu như quan sát từ trên xuống có thể thấy vị trí của sáu tiểu đội chẳng có một chút qui tắc nào, nhóm xa, nhóm gần, cao thấp không đều, lướt qua thì trông như một đám lộn xộn nhưng nhìn kĩ lại thì sẽ thấy được sát cơ ẩn giấu trong đó.
Anh Sa Noãn trong tay Tiếu Bất Ngộ rung động lên, nó như sung sướng nhảy múa lộ rõ sự khát vọng đối với tiên huyết.
Bàn tay Tiếu Bất Ngộ nắm chặt lấy chuôi đao không hề nhúc nhích, con mắt sắc bén lạnh lùng giống như chim ưng trên trời chăm chú vào con mồi dưới đất.
Sau khi phá tan công kích của Thiên Diệp bộ, con quái vật hơi chút khựng lại.
Chính là lúc này!
Cánh đao mỏng như cánh ve của Anh Sa Noãn phát ra tiếng vù vù sắc bén, hay tay Tiếu Bất Ngộ khua lên, đao phải chém ngang, đao trái chém thẳng.
Các đội viên phía sau gã cùng lúc ra tay, thế trận công kích hình tam giác cũng đồng thời phân ra làm hai, nhóm bên phải thì trảm ngang, nhóm bên trái thì chém thẳng, động tác dứt khoát mà đồng đều thuần thục vô cùng.
Ánh đao phóng ra cộng hưởng cùng lực lượng từ hai cánh trái phải nhanh chóng tỏa ra hào quang đỏ thẫm như một tấm lụa đỏ căng ra giữa trời rồi chụp về phía quái vật trước mắt.
Vút…vèo…xoẹt xoẹt…
Tiếng xé gió như tiếng rắn độc kêu rít khiến người nghe phải sởn gai ốc, lạnh da đầu.
Ánh đao kia nhìn giống như chữ thập nhưng thực chất là do hai luồng đao xoay tròn quấn lấy nhau hình thành, giữa chúng như có một điểm cân bằng vi diệu nào đó, khiến cho chúng quấn lấy nhau mà xoay tròn không ngừng.
Đồng thời, năm tiểu đội kia cũng không chậm trễ chút nào, huyết linh lực trong họ vận chuyển liên tục, toàn thân tỏa ra ánh sang đỏ mờ ảo dung nhập với nhau một chỗ rồi bộc phát lên mạnh mẽ như ánh trời chiều đỏ rực cả một vùng trời. Âm thanh chúng tạo ra càng phiêu linh bất định, khiến cho tinh thần địch thủ nhiễu loạn khó tập trung được.
Sáu luồng công kích phong tỏa mọi hướng như một cái lồng chụp lấy con mồi không chỗ nào thoát.
Tiếu Bất Ngộ đã lựa chọn thời cơ thật tuyệt hảo, con quái vật vừa thoát ra khỏi vòng vây đã phải rơi vào cạm bẫy khác.
Bỗng nhiên, quái vật ngẩng đầu lên, nó không lùi mà còn tiến tới lao thẳng về phía đòn tấn công. Con ngươi hạnh nhân của nó phản chiếu hào quang của những đòn tấn công mà không mang theo bất cứ cảm xúc nào, hờ hững vô tình mà chết chóc.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Tiếu Bất Ngộ lại nảy sinh một chút rung động. Con quái vật kia đi ngược với bình thường. Những công kích kia nó tránh né nhưng lại lao thẳng vào đòn tấn công của bọn gã không chút cố kị.
Vừa phòng tới, con quái vật kia liền đưa tay chụp thẳng vào ánh đao hình chữ thập.
Khi nãy Tiếu Bất Ngộ còn có chút lo sợ nhưng giờ đây nhìn thấy động tác của con quái vật thì gã chẳng còn chút nào lo lắng nữa, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên một chút lộ ra nét cười. Vẻ mặt vốn căng thẳng sầu não giãn ra giống như một con hồ ly âm hiểm vừa lừa được người.
Đòn tấn công này rất nguy hiểm hay nói cách khác chỗ nguy hiểm nhất chính là ở tâm đường chữ thập mà ánh đao này tạo thành. Nó tên là "Thập Tự Đà Loa " (Con quay chữ thập)
Khi Tiếu Bất Ngộ mua được Anh Sa Noãn về đã nghiên cứu và sang chế ra chiêu thức này, uy lực của nó lớn vô cùng. Lúc gã thí nghiệm chiêu thức thì chính lão đại Đan Mân Hùng cũng không dám tiếp xúc chính diện với mũi nhọn này. Tiếu Bất Ngộ vô cùng tin tưởng vào đòn tấn công này.
Quái vật lao tới với tốc độ rất nhanh, năm ngón tay của nó xòe ra như năm cái móc câu, bàn tay như tấm thép cứng chắc chụp thẳng lấy ánh đao hình chữ thập kia.
Vẻ mặt Tiếu Bất Ngộ hiện rõ sự vui mừng nhưng hình ảnh nổ tung được mường tượng ra trong đầu gã lại không giống với hiện tại. Chẳng có âm thanh nào vang lên, vẻ mặt gã cũng dần co cứng lại.
Ánh đao chữ thập màu đỏ kia bị con quái vật chụp lấy giữ trên tay, hai mảnh đao còn đang xoay tròn không ngừng.
Làm… Làm sao có thể…
Vẻ mặt Tiếu Bất Ngộ ngơ ngác, tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của gã. Đòn tấn công này vô cùng bất ổn, chỉ một chút tác động thôi thì sự cân bằng vi diệu bên trong sẽ bị phá tan như một quả bom bị kích nổ sẽ lập tức bùng lên phá tan hết thảy. Ngay cả chính gã cũng chỉ có thể giữ cho tuyệt chiêu này hơi chút cân bằng để có thể bắn ra và bay về phía địch. Để đạt được sự cân bằng từ lúc xuất chiêu cho đến lúc tiếp cận địch, gã đã phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Bởi vậy, khi nhìn thấy tuyệt chiêu của mình đang xoay tròn trong tay đối thủ thì vẻ mặt gã chẳng khác nào đang nhìn thấy ma vậy.
Lúc này, con quái vật kia cũng chẳng bận tâm tới gã.
Một tiếng “Phực” lên như đốm lửa bập bùng, một ánh sáng chói lòa đã bao phủ lấy nó.