Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Người trung niên nhìn Sư Tuyết Mạn trong tràng đổ mồ hôi như mưa, ông hối hận phát điên. Thật là, bản thân rảnh rang tự cho là thông minh bày đặt cái gì mù chiến, hiện tại hay rồi, biến Tuyết Mạn tiểu thư thành ra như vậy.
Trong lòng ông tràn ngập hổ thẹn, trong đám công tử tiểu thư Sư gia tuổi trẻ, Tuyết Mạn tiểu thư không chỉ có thiên phú không ai bằng, hơn nữa tính tình trong nóng ngoài lạnh, mọi người đều chân thành ái hộ nàng. Trước ông nóng lòng lập công, lúc này thấy Tuyết Mạn tiểu thư điên cuồng tu luyện, ông rất tự trách bản thân. Ông cũng từng khuyên mấy lần, nhưng không ăn thua, một khi Tuyết Mạn tiểu thư nhận rõ mục tiêu, chín trâu kéo không nổi.
Tính cách này, giống cha cô như đúc a.
Trong lòng người trung niên cảm khái, ông từng cộng sự cùng cha Tuyết Mạn một thời gian và rất là khâm phục. Lúc này thấy thân ảnh ở trong tràng đổ mồ hôi như mưa, thời gian dường như quay về hai mươi năm trước, ông khẽ thất thần.
Trong tràng Sư Tuyết Mạn cũng kết thúc tu luyện, nàng đi tới chỗ người trung niên. Cô vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói với người trung niên: "Vĩnh Chính thúc thúc, ngài không cần quá để ý đến ta. Tự ta tu luyện là được."
Giọng nói của cô tuy rằng băng lãnh nhưng có thêm chút gần gũi.
Sở dĩ vậy vì Sư Tuyết Mạn được nghe ông nội (gia gia) kể lại rằng, năm xưa người phụ trách đạo tràng cộng sự đồng sự với thân phụ, tuy rằng thiên phú có hạn, không có thành tựu gì, nhưng từng có quan hệ rất tốt với thân phụ, cô cho là trưởng bối.
"Ta sợ cháu quá cực khổ thôi." Vĩnh Chính than thở : "Cháu đừng ép bản thân quá mức. Ai, giống cha cháu năm xưa như đúc. Cha cháu mà luận bàn bại dưới tay ai thì tối có nằm xuống cũng không thể ngủ nổi . Thực cha nào con nấy a."
Sư Tuyết Mạn lắng nghe, từ nhỏ đến giờ cô hiếm khi gặp cha, ấn tượng về cha đều là do người khác thuật lại.
"Đây là danh sách những học viên vừa mới nhập học vừa mới gia nhập Anh Hoa Phong Xã, chúng không nhiều lắm." Vĩnh Chính đưa ra một danh sách : "Ta sẽ liên tục quan tâm tới học viên newbie này. Nói đi nói lại dài dòng, nhưng ta phải nói, cháu không nên quá hà khắc với bản thân như vậy, đây chỉ là chuyện quá bất thường mà thôi."
Sư Tuyết Mạn cầm lấy danh sách, thần sắc bình tĩnh đáp: "Vĩnh Chính thúc thúc, đó không phải là ngoài ý muốn. Thua là thua, không lý lẽ nào thay đổi được."
[Truyện khá dễ dịch. Tại hạ dịch qua convert và dò từ khó. Bạn sẽ có trải nghiệm và những chương truyện sẽ tiếp tục được dịch.]
Vĩnh Chính gượng cười, ông đã biết cô sẽ đáp như thế.
bỗng nhiên Sư Tuyết Mạn hỏi : "Vĩnh Chính thúc thúc, người bảo chúng ta có nên tổ chức mù chiến tiếp nữa không?"
"Lại tổ chức mù chiến?" Vĩnh Chính sững sờ, chợt kịp phản ứng: "Tiểu thư muốn dẫn hắn tự chui đầu vào lưới?"
"Đúng thế." Sư Tuyết Mạn gật đầu : "Tuyết Mạn đang nghĩ, người này sở dĩ tham gia mù chiến không ngoài hai khả năng. Một là có thể có khả năng hắn thấy cái mình thích là thèm, bản thân hắn am hiểu dạ chiến, nhìn thấy so đấu đặc biệt như thế, thấy cái mình thích là thèm cũng cực kỳ bình thường. Điều nữa có khả năng là vì nghèo, vì tiền thưởng mới tham gia."
Vĩnh Chính trầm ngâm : "Khả năng đầu tiên khá lớn. Có khả năng chiến thắng cường giả như tiểu thư hẳn không phải chỉ năm vạn có thể gây hứng thú."
"Tuyết Mạn cũng nghĩ như vậy. Chúng ta có thể bỏ thêm công sức vào cuộc tranh tài mù chiến nữa không? Thiết kế trận mù chiến hoàn toàn mới lạ để thu hút người này đến đây." Sư Tuyết Mạn nói tiếp : "Khả năng kia tuy rằng tương đối thấp nhưng chúng ta vẫn không thể không chú ý, hãy tăng tiền thưởng lên thật cao."
Ánh mắt Vĩnh Chính lóe lên : "Biện pháp này này của tiểu thư được đấy! Người này am hiểu đánh đêm như vậy, nếu như thấy so đấu mù chiến mới lạ, nhất định sẽ không kiềm chế nổi. Chỉ cần nó đủ mới lạ là sẽ có lực hút đối với hắn. Tiền thưởng là chuyện dễ, chúng ta có thể tăng tới 50 vạn."
"100 vạn đi." Sư Tuyết Mạn quả quyết : "Ta ở lại đây một lúc nữa rồi trở về, chuyện mù chiến phiền ngài. Hai tuần lễ nữa ta có ba ngày nghỉ, đến lúc đó lại tới quấy rối Vĩnh Chính thúc thúc."
Vĩnh Chính xúc động thốt lên: "Cứ giao cho ta đi."
Chỉ cần có biện pháp, ông sẵn sàng ra sức. Nói thật lòng, ông đối với vị thiên tài thần bí có khả năng chiến thắng Tuyết Mạn tiểu thư cũng tràn ngập hiếu kỳ.
Tại Huyền Kim Tháp.
Ngải Huy tựa như một cá kình hung mãnh, phần lưng mãnh liệt đánh về phía vách tường, trong khoảnh khắc bắt đầu tiếp xúc với vách tường, phần lưng khẽ cong lên khó mà nhận ra, bộp, một tiếng bạo âm dị thường vang dội, tựa như bạo âm tiếng roi đánh vào không khí.
Trước mắt Ngải Huy đột nhiên sáng ngời, lần này lực lượng Ngư Củng Bối rõ ràng có tiến bộ, sức bật mạnh mẽ vượt xa bất kỳ lần nào trước đó.
Không đợi hắn kịp vui vẻ, vách tường truyền đến một luồng lực lượng cương mãnh tuyệt luân, thân hình của hắn tựa như quả đại bác cao su, văng ra xa hơn mười mét.
Ầm!
Hắn rơi phịch xuống bãi bùn, cũng may kinh nghiệm của hắn phong phú, khi ở trên không trung liền điều chỉnh tư thế, tư thế rơi xuống đất tuy rằng khá chật vật nhưng da dẻ không sứt sát tý nào.
Lồm cồm bò dậy, tiện tay dứt một cọng cỏ, thả vào miệng nhai. Trong mắt hắn chớp động quang mang khác thường, như có điều suy nghĩ.
Lực lượng chiêu Ngư Củng Bối vừa mới rồi vượt quá xa hắn mong chờ. Nếu như Ngư Củng Bối lần trước có uy lực như vậy, vậy lồng ngực đối phương e là sẽ nát bấy trong nháy mắt.
Uy lực Ngư Củng Bối lớn hơn rất nhiều so với bản thân mình tưởng tượng a, quan trọng nhất nó còn có tiềm lực tiến bộ.
Ngải Huy nhổ bã cỏ ra, mắt chớp động nỗi hưng phấn.
Ngư Củng Bối không phải là chiêu thức cao minh gì, cộng thêm nó không thành hệ thống nên người tu luyện không nhiều. Nhưng không thành hệ thống có điều hay của việc không thành hệ thống, có nghĩa hắn chỉ cần chuyên luyện một chiêu này là được. Nếu như có thể nâng uy lực chiêu này tăng lên một cấp, đây chắc chắn là sát chiêu a.
Ngải Huy vốn có kế hoạch coi Ngư Củng Bối là một phương thức tu luyện Nguyên lực, không ngờ còn có thể thu hoạch một chiêu sát chiêu, với hắn mà nói là niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn càng thêm chăm chỉ tu luyện, tu luyện hàng ngày cực kỳ khô khan. Tiến tháp, ra tháp, đập vào vách tường tu luyện Ngư Củng Bối, khoanh chân nhập định, hấp thu Nguyên lực. Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết mỏi mệt uể oải, chính là cứ lặp đi lặp lại như thế, Nguyên lực thong thả mà duy trì tăng trưởng liên tục.
Không biết có phải do nguyên nhân Nguyên lực tăng trưởng hay không mà năng lực thích ứng thân thể của hắn đối với tơ bạc Kim phong đang tăng lên. Hơn nữa với chiêu Ngư Củng Bối càng ngày càng tinh thâm, hiệu suất tu luyện đồng loạt tăng lên không ngừng. Hắn nhanh chóng phát hiện một vấn đề, tơ bạc Kim Nguyên mà hắn dùng Ngư Củng Bối cực kỳ dễ dàng đánh cho tan tác, hơn nữa hiệu quả rất tốt, mà bộ vị khắp thân thể hắn chỉ có dùng tay vỗ vào nên hiệu suất kém hơn Ngư Củng Bối rất nhiều.
Nhưng kỹ xảo phát lực Ngư Củng Bối, hắn căn bản là không có cách nào dùng ở bộ vị khác, bởi vì tinh hoa phát lực Ngư Củng Bối là dùng cột sống và cơ bắp mô phỏng loài cá đẩy lưng phát lực tránh né.
Phát hiện tiến độ bản thân tu luyện bị vấn đề này liên lụy, Ngải Huy biết mình cần trở về một chuyến để chuẩn bị một vài thứ.
[Lúc mới dịch, bạn sẽ được nhatchimai0000 đề nghị dịch chuẩn các câu hỏi đáp, sau đó là các đảo ngữ. Khá đơn giản]
Lần trước hắn trở về đã cầm theo không ít lương khô, thuận tiện nhờ cậy Lâu Lan giúp mình quét tước đạo tràng, Lâu Lan rất vui vẻ đồng ý.
Liên tục bảy ngày tu luyện, thoạt nhìn y hệt dã nhân, y phục trên người rách nát lắm rồi, không che giấu được khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, tóc rối tung, khuôn mặt vương đầy bụi đất, cặp mắt kia trầm tĩnh như nước.
Trong lòng ông tràn ngập hổ thẹn, trong đám công tử tiểu thư Sư gia tuổi trẻ, Tuyết Mạn tiểu thư không chỉ có thiên phú không ai bằng, hơn nữa tính tình trong nóng ngoài lạnh, mọi người đều chân thành ái hộ nàng. Trước ông nóng lòng lập công, lúc này thấy Tuyết Mạn tiểu thư điên cuồng tu luyện, ông rất tự trách bản thân. Ông cũng từng khuyên mấy lần, nhưng không ăn thua, một khi Tuyết Mạn tiểu thư nhận rõ mục tiêu, chín trâu kéo không nổi.
Tính cách này, giống cha cô như đúc a.
Trong lòng người trung niên cảm khái, ông từng cộng sự cùng cha Tuyết Mạn một thời gian và rất là khâm phục. Lúc này thấy thân ảnh ở trong tràng đổ mồ hôi như mưa, thời gian dường như quay về hai mươi năm trước, ông khẽ thất thần.
Trong tràng Sư Tuyết Mạn cũng kết thúc tu luyện, nàng đi tới chỗ người trung niên. Cô vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói với người trung niên: "Vĩnh Chính thúc thúc, ngài không cần quá để ý đến ta. Tự ta tu luyện là được."
Giọng nói của cô tuy rằng băng lãnh nhưng có thêm chút gần gũi.
Sở dĩ vậy vì Sư Tuyết Mạn được nghe ông nội (gia gia) kể lại rằng, năm xưa người phụ trách đạo tràng cộng sự đồng sự với thân phụ, tuy rằng thiên phú có hạn, không có thành tựu gì, nhưng từng có quan hệ rất tốt với thân phụ, cô cho là trưởng bối.
"Ta sợ cháu quá cực khổ thôi." Vĩnh Chính than thở : "Cháu đừng ép bản thân quá mức. Ai, giống cha cháu năm xưa như đúc. Cha cháu mà luận bàn bại dưới tay ai thì tối có nằm xuống cũng không thể ngủ nổi . Thực cha nào con nấy a."
Sư Tuyết Mạn lắng nghe, từ nhỏ đến giờ cô hiếm khi gặp cha, ấn tượng về cha đều là do người khác thuật lại.
"Đây là danh sách những học viên vừa mới nhập học vừa mới gia nhập Anh Hoa Phong Xã, chúng không nhiều lắm." Vĩnh Chính đưa ra một danh sách : "Ta sẽ liên tục quan tâm tới học viên newbie này. Nói đi nói lại dài dòng, nhưng ta phải nói, cháu không nên quá hà khắc với bản thân như vậy, đây chỉ là chuyện quá bất thường mà thôi."
Sư Tuyết Mạn cầm lấy danh sách, thần sắc bình tĩnh đáp: "Vĩnh Chính thúc thúc, đó không phải là ngoài ý muốn. Thua là thua, không lý lẽ nào thay đổi được."
[Truyện khá dễ dịch. Tại hạ dịch qua convert và dò từ khó. Bạn sẽ có trải nghiệm và những chương truyện sẽ tiếp tục được dịch.]
Vĩnh Chính gượng cười, ông đã biết cô sẽ đáp như thế.
bỗng nhiên Sư Tuyết Mạn hỏi : "Vĩnh Chính thúc thúc, người bảo chúng ta có nên tổ chức mù chiến tiếp nữa không?"
"Lại tổ chức mù chiến?" Vĩnh Chính sững sờ, chợt kịp phản ứng: "Tiểu thư muốn dẫn hắn tự chui đầu vào lưới?"
"Đúng thế." Sư Tuyết Mạn gật đầu : "Tuyết Mạn đang nghĩ, người này sở dĩ tham gia mù chiến không ngoài hai khả năng. Một là có thể có khả năng hắn thấy cái mình thích là thèm, bản thân hắn am hiểu dạ chiến, nhìn thấy so đấu đặc biệt như thế, thấy cái mình thích là thèm cũng cực kỳ bình thường. Điều nữa có khả năng là vì nghèo, vì tiền thưởng mới tham gia."
Vĩnh Chính trầm ngâm : "Khả năng đầu tiên khá lớn. Có khả năng chiến thắng cường giả như tiểu thư hẳn không phải chỉ năm vạn có thể gây hứng thú."
"Tuyết Mạn cũng nghĩ như vậy. Chúng ta có thể bỏ thêm công sức vào cuộc tranh tài mù chiến nữa không? Thiết kế trận mù chiến hoàn toàn mới lạ để thu hút người này đến đây." Sư Tuyết Mạn nói tiếp : "Khả năng kia tuy rằng tương đối thấp nhưng chúng ta vẫn không thể không chú ý, hãy tăng tiền thưởng lên thật cao."
Ánh mắt Vĩnh Chính lóe lên : "Biện pháp này này của tiểu thư được đấy! Người này am hiểu đánh đêm như vậy, nếu như thấy so đấu mù chiến mới lạ, nhất định sẽ không kiềm chế nổi. Chỉ cần nó đủ mới lạ là sẽ có lực hút đối với hắn. Tiền thưởng là chuyện dễ, chúng ta có thể tăng tới 50 vạn."
"100 vạn đi." Sư Tuyết Mạn quả quyết : "Ta ở lại đây một lúc nữa rồi trở về, chuyện mù chiến phiền ngài. Hai tuần lễ nữa ta có ba ngày nghỉ, đến lúc đó lại tới quấy rối Vĩnh Chính thúc thúc."
Vĩnh Chính xúc động thốt lên: "Cứ giao cho ta đi."
Chỉ cần có biện pháp, ông sẵn sàng ra sức. Nói thật lòng, ông đối với vị thiên tài thần bí có khả năng chiến thắng Tuyết Mạn tiểu thư cũng tràn ngập hiếu kỳ.
Tại Huyền Kim Tháp.
Ngải Huy tựa như một cá kình hung mãnh, phần lưng mãnh liệt đánh về phía vách tường, trong khoảnh khắc bắt đầu tiếp xúc với vách tường, phần lưng khẽ cong lên khó mà nhận ra, bộp, một tiếng bạo âm dị thường vang dội, tựa như bạo âm tiếng roi đánh vào không khí.
Trước mắt Ngải Huy đột nhiên sáng ngời, lần này lực lượng Ngư Củng Bối rõ ràng có tiến bộ, sức bật mạnh mẽ vượt xa bất kỳ lần nào trước đó.
Không đợi hắn kịp vui vẻ, vách tường truyền đến một luồng lực lượng cương mãnh tuyệt luân, thân hình của hắn tựa như quả đại bác cao su, văng ra xa hơn mười mét.
Ầm!
Hắn rơi phịch xuống bãi bùn, cũng may kinh nghiệm của hắn phong phú, khi ở trên không trung liền điều chỉnh tư thế, tư thế rơi xuống đất tuy rằng khá chật vật nhưng da dẻ không sứt sát tý nào.
Lồm cồm bò dậy, tiện tay dứt một cọng cỏ, thả vào miệng nhai. Trong mắt hắn chớp động quang mang khác thường, như có điều suy nghĩ.
Lực lượng chiêu Ngư Củng Bối vừa mới rồi vượt quá xa hắn mong chờ. Nếu như Ngư Củng Bối lần trước có uy lực như vậy, vậy lồng ngực đối phương e là sẽ nát bấy trong nháy mắt.
Uy lực Ngư Củng Bối lớn hơn rất nhiều so với bản thân mình tưởng tượng a, quan trọng nhất nó còn có tiềm lực tiến bộ.
Ngải Huy nhổ bã cỏ ra, mắt chớp động nỗi hưng phấn.
Ngư Củng Bối không phải là chiêu thức cao minh gì, cộng thêm nó không thành hệ thống nên người tu luyện không nhiều. Nhưng không thành hệ thống có điều hay của việc không thành hệ thống, có nghĩa hắn chỉ cần chuyên luyện một chiêu này là được. Nếu như có thể nâng uy lực chiêu này tăng lên một cấp, đây chắc chắn là sát chiêu a.
Ngải Huy vốn có kế hoạch coi Ngư Củng Bối là một phương thức tu luyện Nguyên lực, không ngờ còn có thể thu hoạch một chiêu sát chiêu, với hắn mà nói là niềm vui ngoài ý muốn.
Hắn càng thêm chăm chỉ tu luyện, tu luyện hàng ngày cực kỳ khô khan. Tiến tháp, ra tháp, đập vào vách tường tu luyện Ngư Củng Bối, khoanh chân nhập định, hấp thu Nguyên lực. Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết mỏi mệt uể oải, chính là cứ lặp đi lặp lại như thế, Nguyên lực thong thả mà duy trì tăng trưởng liên tục.
Không biết có phải do nguyên nhân Nguyên lực tăng trưởng hay không mà năng lực thích ứng thân thể của hắn đối với tơ bạc Kim phong đang tăng lên. Hơn nữa với chiêu Ngư Củng Bối càng ngày càng tinh thâm, hiệu suất tu luyện đồng loạt tăng lên không ngừng. Hắn nhanh chóng phát hiện một vấn đề, tơ bạc Kim Nguyên mà hắn dùng Ngư Củng Bối cực kỳ dễ dàng đánh cho tan tác, hơn nữa hiệu quả rất tốt, mà bộ vị khắp thân thể hắn chỉ có dùng tay vỗ vào nên hiệu suất kém hơn Ngư Củng Bối rất nhiều.
Nhưng kỹ xảo phát lực Ngư Củng Bối, hắn căn bản là không có cách nào dùng ở bộ vị khác, bởi vì tinh hoa phát lực Ngư Củng Bối là dùng cột sống và cơ bắp mô phỏng loài cá đẩy lưng phát lực tránh né.
Phát hiện tiến độ bản thân tu luyện bị vấn đề này liên lụy, Ngải Huy biết mình cần trở về một chuyến để chuẩn bị một vài thứ.
[Lúc mới dịch, bạn sẽ được nhatchimai0000 đề nghị dịch chuẩn các câu hỏi đáp, sau đó là các đảo ngữ. Khá đơn giản]
Lần trước hắn trở về đã cầm theo không ít lương khô, thuận tiện nhờ cậy Lâu Lan giúp mình quét tước đạo tràng, Lâu Lan rất vui vẻ đồng ý.
Liên tục bảy ngày tu luyện, thoạt nhìn y hệt dã nhân, y phục trên người rách nát lắm rồi, không che giấu được khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, tóc rối tung, khuôn mặt vương đầy bụi đất, cặp mắt kia trầm tĩnh như nước.