Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
" Cậu cũng nói đây là lời đồn " Quân Hạo Kiện bình thản nói, ánh mắt lại dừng sang bóng lưng thẳng tắp của Hoàng Yến Chi một lát rồi lập tức dời đi.
Vệ Huy nghe anh nói thế thì cau mày, nhìn Quân Hạo Kiện với vẻ hóng chuyện nói: " Cậu có hứng thú với cô ấy hả."
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nhìn Vệ Huy một cái: " Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay cô ấy chỉ mới 22 tuổi."
Ý trên mặt chữ, đây chỉ là một cô bạn nhỏ, dù sao năm nay anh cũng 32 tuổi rồi.
Vệ Huy không sợ chết mà lại cố ý trêu thêm: " Cậu không biết bây giờ đang có trào lưu đại thúc và loli sao." Mặt dù loli này có hơi lạnh lùng một chút.
Quân Hạo Kiện không để ý đến lời trêu đùa của Vệ Huy mà tùy ý nói: " Tối qua tôi tình cờ gặp chú Vệ. Có vẻ gần đây chú Vệ nóng lòng được ôm cháu rồi. Ông ấy định giới thiệu cho cậu vài cô chiêu."
" Dạ Đại ca tha mạng, em đã biết sai rồi, em không đùa nữa." Vệ Huy cầu xin tha mạng. Đối với người phong lưu đa tình như Vệ Huy mà nói thì hôn nhân chẳng khác nào là lòng giam. Mà bây giờ ba anh ta lại hối thúc chuyện kết hôn.
Hoàng Yến Chi cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình ở sau lưng nhưng cô không hề để ý tới vì ánh mắt đó không có ác ý.
" Hoàng tiểu thư là người ở đâu." Trần Hiển không hài lòng với thông tin mà Trương Linh cung cấp nên tự mở lời.
" Người Hoa Hạ." Hoàng Yến Chi lạnh nhạt trả lời.
" Thật trùng hợp, tôi cũng là người ở thành phố Hoa Hạ, nếu cô có thời gian thì chúng ta gặp nhau nhiều hơn, hay là như vầy đi, vừa khéo cuối tuần này tôi có một bữa tiệc Hoàng tiểu thư có thời gian đi cùng tôi đi." Trần Hiển nở một nụ cười tự cho là lịch thiệp, miệng thì mời, nhưng trong mắt lại vô tình cố ý khiêu khích.
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta vẽ mặt lạnh nhạt, không trả lời anh ta.
" Hoàng tiểu thư không nể mặt tôi à." Thấy Hoàng Yến Chi không trả lời thì anh ta có vẻ không vui.
Anh ta thích người đẹp, cũng rất thích chinh phục người đẹp nhưng lại không thích người đẹp lại không xem anh ra gì.
Trương Linh tuy thi thoảng hơi ngờ nghệc nhưng cũng không ngốc. Nhận ra sự khiêu khích trong mắt Trần Hiển, sắc mặt cô liền thay đổi.
Mẹ cô nhìn người như thế nào chứ, loại mặt hàng này cũng dám để cho cô gặp được sao.
Trương Linh định mở miệng châm chọc thì dưới bàn, một bàn tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay hơi lạnh, trong nhất thời đã dập tắt hết lửa giận trong lòng cô.
Trương Linh lúc này thả lỏng, sao cô có thể quên được, tuy tính tình Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhưng cô ấy là người không dễ trêu chọc.
Hôm nay nhờ cô ấy đi xem mắt cùng cô là để gia tăng sự can đảm cho bản thân.
" Người lớn trong nhà bị bệnh phải nằm viện, tôi định cuối tuần đi chăm sóc. Cảm ơn ý tốt của anh." Hoàng Yến Chi lạnh nhạt trả lời.
Người ta đã nói người nhà nằm viện, mặc kệ là thật hay giả Trần Hiển cũng không thể làm khó được. Nhưng anh ta vẫn chưa bỏ qua nên vẫn muốn chèo kéo.
" Vậy Hoàng tiểu thư cho tôi xin số điện thoại đi. Có số điện thoại rồi thì dễ liên lạc. Cuối tuần chúng tôi thường hay đi phượt bằng xe hơi. Tôi có xe, tôi có thể chở cô."
Đáy mắt Hoàng Yến Chi đã mất kiên nhẫn, nhưng lóe lên một cái rồi lại thôi, nhanh đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được: " Xem ra anh Vệ đây không bận rộn như lời mình nói nhỉ."
Giọng nói bình tĩnh, nhưng Trần Hiển vẫn nghe ra sự mỉa mai trong đó. Ai đó vừa nói mình thường bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca, ít có thời gian tụ tập, lời của Hoàng Yến Chi rõ ràng là bảo anh đang nói dối.
Sắc mặt ôn hòa của Trần Hiển cuối cùng cũng thay đổi.
" Không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi. Cảm ơn anh Trần đã chiêu đãi." Trương Linh cảm nhận được không khí bữa cơm có phần đông cứng lại, bèn mở lời phá tan sự im lặng.
Hoàng Yến Chi đứng dậy, lời của Trương Linh rất hợp ý cô.
Con người Trần Hiển cũng chẳng lịch thiệp như anh tỏ vẻ. Thật ra anh ta là người vừa nhỏ nhen, lại vừa sĩ diện.
Lời nói vừa rồi của Hoàng Yến Chi đã làm anh ta xấu mặt. Vốn anh ta đang có hứng thú với Hoàng Yến Chi nhưng giờ đây chuyển qua căm hận.
Anh ta kéo tay Hoàng Yến Chi lại, nở nụ cười có vẻ ngã ngớn: " Cô Hoàng, vội đi gì chứ, còn lâu trời mới tối hay bây giờ chúng ta kiếm chỗ khác chơi tiếp nhỉ."
Hoàng Yến Chi cụp mắt, nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay mình, đôi mắt đã tia lạnh.
" Tên nhóc này thật chẳng phong độ gì cả, cũng chỉ là từ chối thôi mà, vậy mà đã không chịu tha cho con gái người ta." Vệ Huy như đang xem kịch vui nói.
Bàn của họ nằm chéo góc với bàn của Hoàng Yến Chi, chỉ cách nhau một bàn, nên vấn thấy được,tuy rằng không cố tình nghe lỏm nhưng vẫn nghe rõ những lời mà mấy người họ nói.
" Không biết Hoàng nhị tiểu thư sẽ xử lý tình huống này ra sao." Ánh mắt Vệ Huy tràn đầy hứng thú.
Anh ta vẫn rất có hứng thú với cô Nhị tiểu thư Hoàng Yến Chi này, chỉ có điều không có cơ hội để tiếp xúc.
Ai biểu phía trên tiểu thư nhà họ Hoàng này còn có một ông anh cuồng em gái như Hoàng Minh Dạ chứ.
Anh ta bảo vệ cô em gái này rất kín kẽ, lần duy nhất thấy Hoàng Yến Chi là lần anh ta tới tìm Hoàng Minh Dạ rồi vô tình gặp được.
Lúc đó Vệ Huy chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng lại không ngờ bị Hoàng Minh Dạ cảnh cáo. Một thời gian sau đó, ánh mắt của Hoàng Minh Dạ nhìn anh ta vẫn vô cùng phòng bị.
Quân Hạo Kiện không để ý đến lời của Vệ Huy nói, tuy ánh mắt vẫn nhìn vào ly nước trước mặt nhưng sự chú ý đã vô thức rơi vào bàn đằng trước.
Không biết vì sao, ánh mắt của Hoàng Yến Chi lại khiến cho anh có cảm giác như đã từng quen biết.
" Trần Hiển, anh buông tay ra." Hoàng Yến Chi còn chưa nói gì thì Trương Linh đã nổi giận trước.
Trần Hiển vẫn không để ý gì đến Trương Linh mà ánh mắt vẫn nhìn Hoàng Yến Chi chăm chú.
Hoàng Yến Chi khẽ cử động, muốn tránh tay của Trần Hiển ra: " Anh Trần, trước mặt mọi người, xin anh tự trọng."
Bên cô có phần hơi ồn ào nên nhiều người cũng chú ý tới. Vì đang là giờ cao điểm nên mọi người đến ăn cơm cũng đông.
Trần Hiển sĩ diện không muốn mất mặt trước mọi người, nhưng lại không muốn buông tay tha cho Hoàng Yến Chi.
Anh ta chưa có phương thức liên lạc của Hoàng Yến Chi thì nhất quyết không buông.
Trần Hiển thu biểu cảm trên mặt lại, mỉm cười: " Cô Hoàng, hà tất gì phải xa cách với tôi như thế, đã là bạn bè thì xin phương thức liên lạc cũng là chuyện bình thường mà có đúng không."
" Chắc tôi và anh không làm bạn được rồi. Đây là tiền hôm nay tôi trả, tôi nghĩ chia đôi sẽ hợp với chúng ta hơn." Hoàng Yến Chi lấy mấy tờ tiền trong túi ra đặc xuống bàn.
Trần Hiển nhìn mấy tờ tiền trên bàn, chỉ thấy chướng mắt, điều này quả thật khiến anh ta vô cùng nhục nhã.
Cuối cùng anh ta vẫn không giữ nổi vẻ lịch thiệp nữa, thậm chí anh ta còn quên mất nơi đây là nơi công cộng. Anh nắm chặt tay Hoàng Yến Chi hơn, gằng giọng: " Xem ra cô Hoàng đây không nể mặt Trần Hiển tôi rồi."
Trương Linh mặt mày biến sắc, rất khó coi. Cô trợn mắt nhìn Trần Hiển như không thể tin nổi trên đời này chẳng còn ai không biết xấu hổ như thế.
Vệ Huy nghe anh nói thế thì cau mày, nhìn Quân Hạo Kiện với vẻ hóng chuyện nói: " Cậu có hứng thú với cô ấy hả."
Quân Hạo Kiện lạnh nhạt nhìn Vệ Huy một cái: " Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay cô ấy chỉ mới 22 tuổi."
Ý trên mặt chữ, đây chỉ là một cô bạn nhỏ, dù sao năm nay anh cũng 32 tuổi rồi.
Vệ Huy không sợ chết mà lại cố ý trêu thêm: " Cậu không biết bây giờ đang có trào lưu đại thúc và loli sao." Mặt dù loli này có hơi lạnh lùng một chút.
Quân Hạo Kiện không để ý đến lời trêu đùa của Vệ Huy mà tùy ý nói: " Tối qua tôi tình cờ gặp chú Vệ. Có vẻ gần đây chú Vệ nóng lòng được ôm cháu rồi. Ông ấy định giới thiệu cho cậu vài cô chiêu."
" Dạ Đại ca tha mạng, em đã biết sai rồi, em không đùa nữa." Vệ Huy cầu xin tha mạng. Đối với người phong lưu đa tình như Vệ Huy mà nói thì hôn nhân chẳng khác nào là lòng giam. Mà bây giờ ba anh ta lại hối thúc chuyện kết hôn.
Hoàng Yến Chi cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình ở sau lưng nhưng cô không hề để ý tới vì ánh mắt đó không có ác ý.
" Hoàng tiểu thư là người ở đâu." Trần Hiển không hài lòng với thông tin mà Trương Linh cung cấp nên tự mở lời.
" Người Hoa Hạ." Hoàng Yến Chi lạnh nhạt trả lời.
" Thật trùng hợp, tôi cũng là người ở thành phố Hoa Hạ, nếu cô có thời gian thì chúng ta gặp nhau nhiều hơn, hay là như vầy đi, vừa khéo cuối tuần này tôi có một bữa tiệc Hoàng tiểu thư có thời gian đi cùng tôi đi." Trần Hiển nở một nụ cười tự cho là lịch thiệp, miệng thì mời, nhưng trong mắt lại vô tình cố ý khiêu khích.
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta vẽ mặt lạnh nhạt, không trả lời anh ta.
" Hoàng tiểu thư không nể mặt tôi à." Thấy Hoàng Yến Chi không trả lời thì anh ta có vẻ không vui.
Anh ta thích người đẹp, cũng rất thích chinh phục người đẹp nhưng lại không thích người đẹp lại không xem anh ra gì.
Trương Linh tuy thi thoảng hơi ngờ nghệc nhưng cũng không ngốc. Nhận ra sự khiêu khích trong mắt Trần Hiển, sắc mặt cô liền thay đổi.
Mẹ cô nhìn người như thế nào chứ, loại mặt hàng này cũng dám để cho cô gặp được sao.
Trương Linh định mở miệng châm chọc thì dưới bàn, một bàn tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay hơi lạnh, trong nhất thời đã dập tắt hết lửa giận trong lòng cô.
Trương Linh lúc này thả lỏng, sao cô có thể quên được, tuy tính tình Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nhưng cô ấy là người không dễ trêu chọc.
Hôm nay nhờ cô ấy đi xem mắt cùng cô là để gia tăng sự can đảm cho bản thân.
" Người lớn trong nhà bị bệnh phải nằm viện, tôi định cuối tuần đi chăm sóc. Cảm ơn ý tốt của anh." Hoàng Yến Chi lạnh nhạt trả lời.
Người ta đã nói người nhà nằm viện, mặc kệ là thật hay giả Trần Hiển cũng không thể làm khó được. Nhưng anh ta vẫn chưa bỏ qua nên vẫn muốn chèo kéo.
" Vậy Hoàng tiểu thư cho tôi xin số điện thoại đi. Có số điện thoại rồi thì dễ liên lạc. Cuối tuần chúng tôi thường hay đi phượt bằng xe hơi. Tôi có xe, tôi có thể chở cô."
Đáy mắt Hoàng Yến Chi đã mất kiên nhẫn, nhưng lóe lên một cái rồi lại thôi, nhanh đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được: " Xem ra anh Vệ đây không bận rộn như lời mình nói nhỉ."
Giọng nói bình tĩnh, nhưng Trần Hiển vẫn nghe ra sự mỉa mai trong đó. Ai đó vừa nói mình thường bận rộn công việc, thường xuyên tăng ca, ít có thời gian tụ tập, lời của Hoàng Yến Chi rõ ràng là bảo anh đang nói dối.
Sắc mặt ôn hòa của Trần Hiển cuối cùng cũng thay đổi.
" Không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi. Cảm ơn anh Trần đã chiêu đãi." Trương Linh cảm nhận được không khí bữa cơm có phần đông cứng lại, bèn mở lời phá tan sự im lặng.
Hoàng Yến Chi đứng dậy, lời của Trương Linh rất hợp ý cô.
Con người Trần Hiển cũng chẳng lịch thiệp như anh tỏ vẻ. Thật ra anh ta là người vừa nhỏ nhen, lại vừa sĩ diện.
Lời nói vừa rồi của Hoàng Yến Chi đã làm anh ta xấu mặt. Vốn anh ta đang có hứng thú với Hoàng Yến Chi nhưng giờ đây chuyển qua căm hận.
Anh ta kéo tay Hoàng Yến Chi lại, nở nụ cười có vẻ ngã ngớn: " Cô Hoàng, vội đi gì chứ, còn lâu trời mới tối hay bây giờ chúng ta kiếm chỗ khác chơi tiếp nhỉ."
Hoàng Yến Chi cụp mắt, nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay mình, đôi mắt đã tia lạnh.
" Tên nhóc này thật chẳng phong độ gì cả, cũng chỉ là từ chối thôi mà, vậy mà đã không chịu tha cho con gái người ta." Vệ Huy như đang xem kịch vui nói.
Bàn của họ nằm chéo góc với bàn của Hoàng Yến Chi, chỉ cách nhau một bàn, nên vấn thấy được,tuy rằng không cố tình nghe lỏm nhưng vẫn nghe rõ những lời mà mấy người họ nói.
" Không biết Hoàng nhị tiểu thư sẽ xử lý tình huống này ra sao." Ánh mắt Vệ Huy tràn đầy hứng thú.
Anh ta vẫn rất có hứng thú với cô Nhị tiểu thư Hoàng Yến Chi này, chỉ có điều không có cơ hội để tiếp xúc.
Ai biểu phía trên tiểu thư nhà họ Hoàng này còn có một ông anh cuồng em gái như Hoàng Minh Dạ chứ.
Anh ta bảo vệ cô em gái này rất kín kẽ, lần duy nhất thấy Hoàng Yến Chi là lần anh ta tới tìm Hoàng Minh Dạ rồi vô tình gặp được.
Lúc đó Vệ Huy chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng lại không ngờ bị Hoàng Minh Dạ cảnh cáo. Một thời gian sau đó, ánh mắt của Hoàng Minh Dạ nhìn anh ta vẫn vô cùng phòng bị.
Quân Hạo Kiện không để ý đến lời của Vệ Huy nói, tuy ánh mắt vẫn nhìn vào ly nước trước mặt nhưng sự chú ý đã vô thức rơi vào bàn đằng trước.
Không biết vì sao, ánh mắt của Hoàng Yến Chi lại khiến cho anh có cảm giác như đã từng quen biết.
" Trần Hiển, anh buông tay ra." Hoàng Yến Chi còn chưa nói gì thì Trương Linh đã nổi giận trước.
Trần Hiển vẫn không để ý gì đến Trương Linh mà ánh mắt vẫn nhìn Hoàng Yến Chi chăm chú.
Hoàng Yến Chi khẽ cử động, muốn tránh tay của Trần Hiển ra: " Anh Trần, trước mặt mọi người, xin anh tự trọng."
Bên cô có phần hơi ồn ào nên nhiều người cũng chú ý tới. Vì đang là giờ cao điểm nên mọi người đến ăn cơm cũng đông.
Trần Hiển sĩ diện không muốn mất mặt trước mọi người, nhưng lại không muốn buông tay tha cho Hoàng Yến Chi.
Anh ta chưa có phương thức liên lạc của Hoàng Yến Chi thì nhất quyết không buông.
Trần Hiển thu biểu cảm trên mặt lại, mỉm cười: " Cô Hoàng, hà tất gì phải xa cách với tôi như thế, đã là bạn bè thì xin phương thức liên lạc cũng là chuyện bình thường mà có đúng không."
" Chắc tôi và anh không làm bạn được rồi. Đây là tiền hôm nay tôi trả, tôi nghĩ chia đôi sẽ hợp với chúng ta hơn." Hoàng Yến Chi lấy mấy tờ tiền trong túi ra đặc xuống bàn.
Trần Hiển nhìn mấy tờ tiền trên bàn, chỉ thấy chướng mắt, điều này quả thật khiến anh ta vô cùng nhục nhã.
Cuối cùng anh ta vẫn không giữ nổi vẻ lịch thiệp nữa, thậm chí anh ta còn quên mất nơi đây là nơi công cộng. Anh nắm chặt tay Hoàng Yến Chi hơn, gằng giọng: " Xem ra cô Hoàng đây không nể mặt Trần Hiển tôi rồi."
Trương Linh mặt mày biến sắc, rất khó coi. Cô trợn mắt nhìn Trần Hiển như không thể tin nổi trên đời này chẳng còn ai không biết xấu hổ như thế.