Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Mỗi người đều có nhiệm vụ của riêng mình.
Hely có nhiệm vụ cài bom mini mà cô sáng chế, đừng thấy nó nhỏ mà lầm nó sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn, nó có sức công phá rất trội.
Nguyên cái căn cứ này chỉ cần 3 quả là sẽ bị nổ banh tành thành phế liệu.
Hely vừa cài bom vào ba góc để trấn thủ và sau khi Irene đánh thuốc mê các tai mắt của James thì Hely sẽ đột nhập vào hệ thống đầu não của căn cứ mà hủy diệt căn cứ và xóa tất cả các dữ liệu liên quan đến thân phận của bọn họ.
Làm xong tất cả thì cũng gần tới giờ James về. Nhóm của Tris đã ẩn mình trong tối để dễ dàng hành động.
James chưa đi vào căn cứ thì đã bị nhóm của Tris tấn công bằng súng bắn tỉa và súng lục từ tứ phía.
Chớp mắt chưa đầy 5 phút các sát thủ thân cận bên cạnh James đã chết hết bao gồm cả Austin.
Vì ngoài sáng là James nhóm Tris phục kích trong tối nên sát thủ của James không hề biết bọn cô ở đâu, súng được bắn ra rất nhiều hướng nên sát thủ của hắn không thể lường trước được.
Bây giờ chỉ còn lại James hắn không ngờ lại bị nhóm của Tris phục kích bất ngờ như thế. Nên hắn cũng chạy đi vì hắn biết mình đã bị thất thủ.
Hắn chạy lại chiếc du thuyền của mình để chạy chốn, nhóm của Tris định cho hắn chạy được một khoản cách xa thì sẽ cho nó nỗ tung vì Hely đã cài vào đó một quả bom mini, quả bom được điều khiển từ xa một khi Hely bấm nút thì nó sẽ nỗ.
Bùm Bùm Bùm
Chiếc du thuyền của James đã nỗ tung giữa biển. Và từ đây coi như bọn cô được trả lại sự tự do.
Tris lúc này thấy thế thì nỡ một nụ cười đầy hài lòng. Sau khi trừ khử được James thì nhóm của Tris đã rời khỏi đó bằng một chiếc trực thăng.
Sau khi nhóm của Tris bay lên không trung thì Hely bấm nút kích hoạt bom cho nỗ tung toàn bộ căn cứ trên đảo.
Và từ đây không còn căn cứ sát thủ nào của James nữa. Và cũng sẽ không còn có sát thủ nào tên Tris, Hely Wenny, Irene hay Helen nữa.
Và họ sẽ là một người bình thường được sống cuộc sống bình thường và thực hiện được những ước mơ mà họ từng được mơ thấy trong giấc mơ vì họ nghĩ sẽ không bao giờ thực hiện được.
Trong máy bay.
Hely và Wenny ôm Tris vừa cười vừa khóc: " Tris, chúng ta đã làm được rồi, chúng ta được tự do rồi." Hely nói.
Weny không kiềm được xúc động nói: " Tris, cảm ơn em, chị cảm ơn em nhiều lắm, nhờ có em nên tụi chị mới thoát khỏi nơi địa ngục đó, bọn chị sẽ nhớ ơn em suốt đời này."
Tris cũng nở một nụ cười hiếm thấy nói: " Thoát khỏi nơi đó chỉ là việc sớm muộn, em cũng giống như mọi người mong được sống tự do hơn ai hết."
Tris vở vỗ vai Hely và Wenny rồi buông họ ra rồi nói: " Bây giờ chúng ta ra khỏi thành phố này đã."
" Em nhớ mấy tháng trước chị và anh Helen đã mua một căn nhà phải không."
Bọn cô là các sát thủ được huấn luyện không khác gì một bộ đội đặc công và hơn thế đó nữa là sự tàn ác giết chết đồng đội để mình được sống, đúng với câu nói ta sống thì ngươi phải chết để làm nhiệm vụ cho James, sau khi làm xong các nhiệm vụ và hoàn thành thì bọn cô sẽ nhận được một khoản tiền, tiền của bọn cô được gửi trong một ngân hàng tư nhân, và các nguồn tiền này không biết bằng cách nào mà James làm chúng trở nên hợp pháp mà không bị nhà nước của nước Y nghi ngờ.
Wenny và Helen là một cặp nhưng họ chưa từng để cho ai biết ngoài 5 người bọn họ ra.
Hai người họ yêu nhau cũng gần 2 năm rồi, họ những tưởng sẽ sống lén lúc như thế cả đời nhưng không ngờ họ đã thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đó.
Giờ đây Helen và Wenny rất vui mừng. Irene cũng nở một nụ cười vui mừng ra mặt.
Wenny và Helen chỉ vô tình mua căn nhà này vì nó vừa đẹp vừa yên tĩnh không ngờ bây giờ nó chở nên có ít như thế.
Nhà của Wenny và Helen nằm ngay ngoại ô của thành phố Napoli nên bọn cô đến đó cũng nhanh chóng vì hai thành phố này nằm gần nhau.
2 tiếng sau khi bọn họ đến nơi thì trời cũng gần sáng.
Lúc này ai nấy cũng thấm mệt nên Tris đề nghị: " Mọi người cũng mệt lắm rồi mau đi nghỉ lấy lại sức đi."
Tris nói xong thì ai nấy cũng đồng tình nên mọi người chia nhau ra nghĩ ngơi.
Căn nhà cũng khá rộng lớn có một lầu một trệt gồm bốn phòng ngủ nên cũng tiện chia phòng. Mỗi người một phòng riêng Wenny và Helen một phòng ở trên lầu một.
3h chiều hôm sau, lúc này mọi người cũng đã lấy lại sức lực. Tris là người thức dậy đầu tiên và sau đó tới Irene.
Tris cái gì cũng biết nhưng chỉ có việc nấu ăn là không biết nên cô cũng ngồi đợi mọi người thức dậy.
Nhưng may mắn là Irene là người dậy sau cô và Irene cũng biết nấu ăn nên anh cũng chủ động nấu ăn cho mọi người.
Sau khi mọi người thức dậy và ăn sáng xong xuôi thì cùng ngồi sung quanh phòng khách để bàn về hướng đi tiếp theo bọn họ sẽ định làm gì.
Lúc này Hely nhìn Tris lên tiếng: " Tris, cậu còn nhớ mình từ đâu đến không."
Tris lúc này mới nhớ mang máng mình từng là ai và ở đâu.
Bọn cô là người từ các nước khác đến, đa số nhiều người được bắt cóc và bán vào nơi huấn luyện sát thủ, bọn cô cũng là do tên James đó mua lại.
Vì Lúc bọn cô vào nơi này đều là những đứa trẻ 5-6 tuổi vì hoàn cảnh khắc nghiệt nên bọn họ phải chém giết lẫn nhau để giành sự sống.
Lúc này Tris lấy ra một sợi dây chuyền bạc hình một con bươm bướm rất xinh đẹp.
Tris không nhìn Hely mà nhìn vào sợi dây chuyền ấy vuốt nhẹ lên hình bướm và nói: " Tớ chỉ biết mình là người nước T ở thành phố Hoa Hạ, tên là Hoàng Yến Chi. Có cha làm quân nhân."
Mọi người khi nghe tới cha Tris là một quân nhân thì khẽ lo lắng cho cô.
Hely có nhiệm vụ cài bom mini mà cô sáng chế, đừng thấy nó nhỏ mà lầm nó sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn, nó có sức công phá rất trội.
Nguyên cái căn cứ này chỉ cần 3 quả là sẽ bị nổ banh tành thành phế liệu.
Hely vừa cài bom vào ba góc để trấn thủ và sau khi Irene đánh thuốc mê các tai mắt của James thì Hely sẽ đột nhập vào hệ thống đầu não của căn cứ mà hủy diệt căn cứ và xóa tất cả các dữ liệu liên quan đến thân phận của bọn họ.
Làm xong tất cả thì cũng gần tới giờ James về. Nhóm của Tris đã ẩn mình trong tối để dễ dàng hành động.
James chưa đi vào căn cứ thì đã bị nhóm của Tris tấn công bằng súng bắn tỉa và súng lục từ tứ phía.
Chớp mắt chưa đầy 5 phút các sát thủ thân cận bên cạnh James đã chết hết bao gồm cả Austin.
Vì ngoài sáng là James nhóm Tris phục kích trong tối nên sát thủ của James không hề biết bọn cô ở đâu, súng được bắn ra rất nhiều hướng nên sát thủ của hắn không thể lường trước được.
Bây giờ chỉ còn lại James hắn không ngờ lại bị nhóm của Tris phục kích bất ngờ như thế. Nên hắn cũng chạy đi vì hắn biết mình đã bị thất thủ.
Hắn chạy lại chiếc du thuyền của mình để chạy chốn, nhóm của Tris định cho hắn chạy được một khoản cách xa thì sẽ cho nó nỗ tung vì Hely đã cài vào đó một quả bom mini, quả bom được điều khiển từ xa một khi Hely bấm nút thì nó sẽ nỗ.
Bùm Bùm Bùm
Chiếc du thuyền của James đã nỗ tung giữa biển. Và từ đây coi như bọn cô được trả lại sự tự do.
Tris lúc này thấy thế thì nỡ một nụ cười đầy hài lòng. Sau khi trừ khử được James thì nhóm của Tris đã rời khỏi đó bằng một chiếc trực thăng.
Sau khi nhóm của Tris bay lên không trung thì Hely bấm nút kích hoạt bom cho nỗ tung toàn bộ căn cứ trên đảo.
Và từ đây không còn căn cứ sát thủ nào của James nữa. Và cũng sẽ không còn có sát thủ nào tên Tris, Hely Wenny, Irene hay Helen nữa.
Và họ sẽ là một người bình thường được sống cuộc sống bình thường và thực hiện được những ước mơ mà họ từng được mơ thấy trong giấc mơ vì họ nghĩ sẽ không bao giờ thực hiện được.
Trong máy bay.
Hely và Wenny ôm Tris vừa cười vừa khóc: " Tris, chúng ta đã làm được rồi, chúng ta được tự do rồi." Hely nói.
Weny không kiềm được xúc động nói: " Tris, cảm ơn em, chị cảm ơn em nhiều lắm, nhờ có em nên tụi chị mới thoát khỏi nơi địa ngục đó, bọn chị sẽ nhớ ơn em suốt đời này."
Tris cũng nở một nụ cười hiếm thấy nói: " Thoát khỏi nơi đó chỉ là việc sớm muộn, em cũng giống như mọi người mong được sống tự do hơn ai hết."
Tris vở vỗ vai Hely và Wenny rồi buông họ ra rồi nói: " Bây giờ chúng ta ra khỏi thành phố này đã."
" Em nhớ mấy tháng trước chị và anh Helen đã mua một căn nhà phải không."
Bọn cô là các sát thủ được huấn luyện không khác gì một bộ đội đặc công và hơn thế đó nữa là sự tàn ác giết chết đồng đội để mình được sống, đúng với câu nói ta sống thì ngươi phải chết để làm nhiệm vụ cho James, sau khi làm xong các nhiệm vụ và hoàn thành thì bọn cô sẽ nhận được một khoản tiền, tiền của bọn cô được gửi trong một ngân hàng tư nhân, và các nguồn tiền này không biết bằng cách nào mà James làm chúng trở nên hợp pháp mà không bị nhà nước của nước Y nghi ngờ.
Wenny và Helen là một cặp nhưng họ chưa từng để cho ai biết ngoài 5 người bọn họ ra.
Hai người họ yêu nhau cũng gần 2 năm rồi, họ những tưởng sẽ sống lén lúc như thế cả đời nhưng không ngờ họ đã thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đó.
Giờ đây Helen và Wenny rất vui mừng. Irene cũng nở một nụ cười vui mừng ra mặt.
Wenny và Helen chỉ vô tình mua căn nhà này vì nó vừa đẹp vừa yên tĩnh không ngờ bây giờ nó chở nên có ít như thế.
Nhà của Wenny và Helen nằm ngay ngoại ô của thành phố Napoli nên bọn cô đến đó cũng nhanh chóng vì hai thành phố này nằm gần nhau.
2 tiếng sau khi bọn họ đến nơi thì trời cũng gần sáng.
Lúc này ai nấy cũng thấm mệt nên Tris đề nghị: " Mọi người cũng mệt lắm rồi mau đi nghỉ lấy lại sức đi."
Tris nói xong thì ai nấy cũng đồng tình nên mọi người chia nhau ra nghĩ ngơi.
Căn nhà cũng khá rộng lớn có một lầu một trệt gồm bốn phòng ngủ nên cũng tiện chia phòng. Mỗi người một phòng riêng Wenny và Helen một phòng ở trên lầu một.
3h chiều hôm sau, lúc này mọi người cũng đã lấy lại sức lực. Tris là người thức dậy đầu tiên và sau đó tới Irene.
Tris cái gì cũng biết nhưng chỉ có việc nấu ăn là không biết nên cô cũng ngồi đợi mọi người thức dậy.
Nhưng may mắn là Irene là người dậy sau cô và Irene cũng biết nấu ăn nên anh cũng chủ động nấu ăn cho mọi người.
Sau khi mọi người thức dậy và ăn sáng xong xuôi thì cùng ngồi sung quanh phòng khách để bàn về hướng đi tiếp theo bọn họ sẽ định làm gì.
Lúc này Hely nhìn Tris lên tiếng: " Tris, cậu còn nhớ mình từ đâu đến không."
Tris lúc này mới nhớ mang máng mình từng là ai và ở đâu.
Bọn cô là người từ các nước khác đến, đa số nhiều người được bắt cóc và bán vào nơi huấn luyện sát thủ, bọn cô cũng là do tên James đó mua lại.
Vì Lúc bọn cô vào nơi này đều là những đứa trẻ 5-6 tuổi vì hoàn cảnh khắc nghiệt nên bọn họ phải chém giết lẫn nhau để giành sự sống.
Lúc này Tris lấy ra một sợi dây chuyền bạc hình một con bươm bướm rất xinh đẹp.
Tris không nhìn Hely mà nhìn vào sợi dây chuyền ấy vuốt nhẹ lên hình bướm và nói: " Tớ chỉ biết mình là người nước T ở thành phố Hoa Hạ, tên là Hoàng Yến Chi. Có cha làm quân nhân."
Mọi người khi nghe tới cha Tris là một quân nhân thì khẽ lo lắng cho cô.