Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 388: Anh ấy là tình yêu của đời tôi (2) Kết
Vì nhận được giải thưởng quốc tế, nên Hoàng Yến Chi lại trở thành tâm điểm chú ý của giới truyền thông một lần nữa.
Nhiều chương trình truyền hình muốn mời cô đến phỏng vấn, nhưng đều bị cô từ chối, chỉ đồng ý duy nhất một lời mời của một công ty truyền thông.
Đó là một chương trình trực tiếp.
Bởi vì phát sóng trực tiếp, tính chân thật rất cao, nên có rất nhiều khán giả xem chương trình này. Chương trình diễn ra lúc tám giờ tối, trong vòng một tiếng.
Đây là chương trình đầu tiên Hoàng Yến Chi tham gia kể từ sau khi công khai thân phận họa sĩ, đài truyền hình đương nhiên rất coi trọng nó.
Hoàng Yến Chi không cho người nhà đi theo, chỉ bảo bọn họ xem chương trình ở nhà.
Trong hậu trường, lúc nhân viên trang điểm đang trang điểm cho Hoàng Yến Chi, thì người dẫn chương trình đi đến nói: “Cô Hoàng, đây là một số câu hỏi tôi sẽ hỏi vào tối nay, cô có thể xem qua trước.”
Hoang Yến Chi cầm lấy kịch bản xem vài lần rồi nói: “Cô có thể thay đổi một chút không?”
Người dẫn chương trình ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng hơi lo lắng.
Vì là Hoàng Yến Chi nên đây đã là ưu tiên, chứ những khách mời khác làm sao được đãi ngộ thế này, xem kịch bản trước là điều chưa từng có.
Sở dĩ Hoàng Yến Chi được đối xử đặc biệt là vì cô là người lần đầu tiên tham gia, chương trình lo rằng cô không thể ứng xử tốt.
Dù sao, thân phận của cô cũng rất đặc biệt, nếu xảy ra trò cười gì trong chương trình trực tiếp chẳng phải sẽ làm xấu mặt hai nhà họ Quân- Hoàng sao?
“Cô Hoàng, mấy câu hỏi này có gì không ổn sao?” Người dẫn chương trình hỏi
Những câu hỏi này đã được bọn họ thảo luận và lựa chọn kỹ lưỡng, đều là một số vấn đề mà khán giả muốn biết, và cũng không quá đi sâu vào đời tư của Hoàng Yến Chi.
Nếu ở mức độ này mà vẫn không thể chấp nhận được, thì chương trình kỳ này chắc sẽ trở thành một cuộc thảo luận hội họa đơn thuần, mất đi độ hấp dẫn.
“Không phải, tôi chỉ muốn thay đổi một số câu hỏi Cô xem thử xem có được không.” Chỗ cô chỉ vào chỉ là mấy câu hỏi về gia đình cô.
Người dẫn chương trình hơi mếch lòng, người ngoài nói quả thật không sai, sở dĩ Hoàng Yến Chi không tham gia các chương trình là vì cô quá coi trọng sự riêng tư của mình, đặc biệt là gia đình, thật sự không muốn để lộ chút nào.
Ôi, xem ra đêm nay nhất định là một đêm bi thảm rồi
“Cô Hoàng, nếu cô thấy có vấn đề gì, thì cô có thể sửa đổi cho phù hợp.” Người dẫn chương trình đành nói, nhưng sau khi nghe chỗ Hoàng Yến Chi muốn thay đổi, thì mắt của người dẫn chương trình lập tức sáng lên.
“Cô Hoàng, cô có chắc muốn thay đổi chỗ này chứ?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, sau đó lại lưỡng lự nói: “Sự thay đổi này có gây rắc rối gì cho cô không?” Dù sao đây cũng là chương trình trò chuyện, chứ không phải chương trình thực tế.
“Không, không, không hề rắc rối, không hề rắc rối, cứ làm theo cô đi.” Người dẫn chương trình mừng thầm, đây là một bất ngờ lớn.
Cô ấy xem thời gian: “Cô Hoàng, sắp đến giờ rồi, cô đã sẵn sàng chưa?” Hoàng Yến Chi gật đầu.
Phòng ghi hình đã chật kín người. Hoàng Yến Chi vừa xuất hiện thì dưới khán đài đã có người bắt đầu gọi tên cô.
Họ đều là fan của cô, phần lớn đều là sinh viên của học viện nghệ thuật, đương nhiên cũng không ít người đến vì giá trị nhan sắc của cô.
Dù sao với vẻ ngoài của Hoàng Yến Chi, nháy mắt một cái cũng có thể giết chết một đám được gọi là “nữ thần” trong giới giải trí.
Có điều, những người ở đây đều là người hâm mộ rất có văn hóa, sau khi gọi tên cô vài lần thì lập tức trật tự lại.
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua khán giả, họ đều là những gương mặt xa lạ.
Cô mỉm cười rồi ngồi xuống chỗ ngồi.
Sau lời mở đầu như thường lệ của người dẫn chương trình, thì đến phiên hỏi đáp một số câu hỏi về hội họa. Cô ấy hỏi nghiêm túc, Hoàng Yến Chi cũng nghiêm túc trả lời.
Chương trình quay được một nửa thì cửa phòng ghi hình mở ra, sau đó có vài người lặng lẽ bước vào, ngồi ở một góc của khán đài.
Hoàng Yến Chi đột nhiên nhìn về phía đó, rồi ngẩn ra. Người đàn ông mỉm cười với cô, mấy đứa trẻ thì ra sức vẫy tay với cô, nếu Quân Hạo Kiện không ngăn lại thì có lẽ đám nhóc này đã lao lên sân khấu rồi.
Không biết có phải do đã được căn dặn trước hay không, mà ánh đèn lại không chiếu xuống khán đài theo ánh mắt của Hoàng Yến Chi, cô bèn nhanh chóng dời mắt.
“Mẹ” Đường Đường gọi Hoàng bằng cách trên sân khấu, giọng nói không lớn lắm.
“Suyt, mẹ đang quay chương trình, Đường Đường ngoan, đừng gọi mẹ.” An An đặt một ngón tay lên miệng và nhỏ giọng dỗ dành em gái.
Đường Đường rất nghịch ngợm, nhưng rất thích anh trai, nên tất nhiên nghe lời anh trai, ngoan ngoãn ngồi trong lòng ba.
Còn Thần Thần thì nhìn Hoàng Yến Chi không nháy mắt, một tay bị An An nắm, rồi thì thầm với An An: “Anh ơi, hôm nay mẹ đẹp quá.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì rất tán thành nhìn con trai, sau đó lại dán mặt lên người trên sân khấu.
Mấy khán giả ngồi cạnh đã bắt đầu chú ý đến bọn họ, một người đàn ông đẹp trai hơn người, khí chất vượt trội dẫn theo mấy đứa bé mắt ngọc mày ngài.
Những hình ảnh thế này luôn rất thu hút sự chú ý của người ngác, có điều nó vẫn không gây ra hỗn loạn. Suy cho cùng, sự chú ý của đa số khán giả ở đây đều tập trung vào Hoàng Yến Chi trên sân khấu.
“Mẹ không nhìn con.” Đường Đường hơi buồn bã nói với ba. Cô bé cố tình theo ba đi gặp mẹ, sao mẹ lại không chú ý đến mình thế.
Quân Hạo Kiện xoa tóc con gái. Hôm nay, cô bé thắt một bím tóc, là anh buộc cho con gái.
Sau khi có con gái, anh càng ngày càng đa tài hơn. Vì để có thể tạo được một kiểu tóc thật đẹp cho Đường Đường, anh còn đặc biệt đến salon tóc học cách buộc tóc cho con gái.
Hoàng Yến Chi thấy mà còn ganh tỵ.
“Mẹ đang làm việc, khi nào chúng ta cùng mẹ về nhà, mẹ sẽ bế con, có được không?” Quân Hạo Kiện dịu dàng dỗ con gái.
Đường Đường lập tức mỉm cười, cô bé hoàn toàn là một đứa trẻ dễ dỗ: “Được ạ.”
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang đặt câu hỏi: “Cô Hoàng, tất cả chúng ta đều biết rằng cô đã kết hôn từ rất sớm. Mọi người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Có rất nhiều người không muốn bị cuộc sống hôn nhân ràng buộc quá sớm, đặc biệt là những cô gái trẻ. Người ngoài thật sự rất tò mò, tại sao cô lại chọn kết hôn sớm như vậy?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Hôn nhân không phân biệt sớm hay muộn, khi bạn gặp đúng người, thì sẽ tự động nên duyên.”
“Ồ? Rất hiếm khi nghe cô nhắc đến chồng mình. Cô có thể cho chúng tôi biết anh ấy là người như thế nào không?”
“Anh ấy là quân nhân. Thật ra, mấy năm gần đây, anh ấy rất ít khi ở nhà, chúng tôi không gặp nhau mấy tháng liền là chuyện thường tình, nhưng anh ấy rất quan tâm đến gia đình. Chỉ cần có thời gian, anh ấy sẽ gọi điện thoại về nhà, ngày nghỉ thì luôn ở nhà cùng tôi và các con. Anh ấy là một người có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra rất dịu dàng.” Nét mặt Hoàng Yến Chi rất êm dịu, khi nói những điều này, còn nhìn về phía Quân Hạo Kiện dưới khán đài.
Người dẫn chương trình nghe vậy, bèn tò mò hỏi: “Tôi đã từng vinh hạnh được gặp chồng có một lần. Anh ấy trông không giống một người dịu dàng như cô nói, nhưng vừa rồi nghe cô nói như vậy, tôi cảm thấy chắc hẳn anh ấy phải rất yêu cô.” Chỉ có thể là vì tình yêu, mới có thể khiến một người đàn ông tình nguyện thay đổi bản thân, yêu thương gia đình và còn vui vẻ chịu đựng.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi đầy vẻ dịu dàng, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh dành cho mình.
“Cô Hoàng, tôi thật sự rất muốn biết cô đã gặp chồng mình như thế nào?”.
“Gia đình tôi và gia đình của anh ấy thân thiết nhiều đời. Vì một tai nạn, tôi từng xa nhà mười năm, sau khi trở về thì anh ấy đã gia nhập quân đội. Suốt mấy năm đầu, chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau lần nào. Nhưng trong một lần tình cờ, tôi và anh ấy đã gặp nhau ở một nhà hàng, và một tháng sau đó thì chúng tôi kết hôn.”
“Ồ, nói vậy hôn nhân của cô là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng nhỉ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng?”
“Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Năm đó bà nội tôi bị bệnh nặng, trước khi qua đời, vì để bà yên tâm nên tôi đã gả cho anh ấy.”
Người dẫn chương trình không ngờ lại còn có chuyện thế này, nên nhất thời nghẹn lời: “Ổ, cho nên thật ra giữa hai người không có tình yêu?”
“Không phải, điều tôi muốn nói là, tôi cảm thấy mình rất may mắn với quyết định của mình năm đó. Quyết định có vẻ chóng vánh này đã giúp tôi gặp được một người đàn ông vô cùng yêu thương mình, và anh ấy cũng là tình yêu của đời tôi. Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh ấy, mấy năm qua vì bọn trẻ và công việc, nên tôi không thể tổ chức một buổi sinh nhật đàng hoàng cho anh ấy. Hôm nay, tôi muốn thông qua chương trình, tôi nói với chồng tôi rằng: Quân tiên sinh, chúc mừng sinh nhật. Em yêu anh!”
“Wow!!” Những tiếng trầm trồ rộ lên, khán giả hô to và vỗ tay vàng vội.
Nhưng Hoàng Yến Chi chỉ nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Quân Hạo Kiện nhìn cô, nét mặt dịu dàng.
Trên đường về, Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Không phải em đã bảo mọi người đừng đến rồi sao?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười, một tay nắm lấy tay cô: “Nếu anh không đến thì sao có thể nghe lời tỏ tình nồng nàn của vợ anh với anh được.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi đỏ ửng, bày tỏ với anh trước mọi người như vậy, khi đó thì không thấy gì, nhưng bây giờ nhớ lại thì thật xấu hổ.
“Hoàng Yến Chi, anh yêu em” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói.
Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi lại nhìn ba đứa trẻ đang ngủ ở ghế sau, nở nụ cười.
Nhiều chương trình truyền hình muốn mời cô đến phỏng vấn, nhưng đều bị cô từ chối, chỉ đồng ý duy nhất một lời mời của một công ty truyền thông.
Đó là một chương trình trực tiếp.
Bởi vì phát sóng trực tiếp, tính chân thật rất cao, nên có rất nhiều khán giả xem chương trình này. Chương trình diễn ra lúc tám giờ tối, trong vòng một tiếng.
Đây là chương trình đầu tiên Hoàng Yến Chi tham gia kể từ sau khi công khai thân phận họa sĩ, đài truyền hình đương nhiên rất coi trọng nó.
Hoàng Yến Chi không cho người nhà đi theo, chỉ bảo bọn họ xem chương trình ở nhà.
Trong hậu trường, lúc nhân viên trang điểm đang trang điểm cho Hoàng Yến Chi, thì người dẫn chương trình đi đến nói: “Cô Hoàng, đây là một số câu hỏi tôi sẽ hỏi vào tối nay, cô có thể xem qua trước.”
Hoang Yến Chi cầm lấy kịch bản xem vài lần rồi nói: “Cô có thể thay đổi một chút không?”
Người dẫn chương trình ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng hơi lo lắng.
Vì là Hoàng Yến Chi nên đây đã là ưu tiên, chứ những khách mời khác làm sao được đãi ngộ thế này, xem kịch bản trước là điều chưa từng có.
Sở dĩ Hoàng Yến Chi được đối xử đặc biệt là vì cô là người lần đầu tiên tham gia, chương trình lo rằng cô không thể ứng xử tốt.
Dù sao, thân phận của cô cũng rất đặc biệt, nếu xảy ra trò cười gì trong chương trình trực tiếp chẳng phải sẽ làm xấu mặt hai nhà họ Quân- Hoàng sao?
“Cô Hoàng, mấy câu hỏi này có gì không ổn sao?” Người dẫn chương trình hỏi
Những câu hỏi này đã được bọn họ thảo luận và lựa chọn kỹ lưỡng, đều là một số vấn đề mà khán giả muốn biết, và cũng không quá đi sâu vào đời tư của Hoàng Yến Chi.
Nếu ở mức độ này mà vẫn không thể chấp nhận được, thì chương trình kỳ này chắc sẽ trở thành một cuộc thảo luận hội họa đơn thuần, mất đi độ hấp dẫn.
“Không phải, tôi chỉ muốn thay đổi một số câu hỏi Cô xem thử xem có được không.” Chỗ cô chỉ vào chỉ là mấy câu hỏi về gia đình cô.
Người dẫn chương trình hơi mếch lòng, người ngoài nói quả thật không sai, sở dĩ Hoàng Yến Chi không tham gia các chương trình là vì cô quá coi trọng sự riêng tư của mình, đặc biệt là gia đình, thật sự không muốn để lộ chút nào.
Ôi, xem ra đêm nay nhất định là một đêm bi thảm rồi
“Cô Hoàng, nếu cô thấy có vấn đề gì, thì cô có thể sửa đổi cho phù hợp.” Người dẫn chương trình đành nói, nhưng sau khi nghe chỗ Hoàng Yến Chi muốn thay đổi, thì mắt của người dẫn chương trình lập tức sáng lên.
“Cô Hoàng, cô có chắc muốn thay đổi chỗ này chứ?”
Hoàng Yến Chi gật đầu, sau đó lại lưỡng lự nói: “Sự thay đổi này có gây rắc rối gì cho cô không?” Dù sao đây cũng là chương trình trò chuyện, chứ không phải chương trình thực tế.
“Không, không, không hề rắc rối, không hề rắc rối, cứ làm theo cô đi.” Người dẫn chương trình mừng thầm, đây là một bất ngờ lớn.
Cô ấy xem thời gian: “Cô Hoàng, sắp đến giờ rồi, cô đã sẵn sàng chưa?” Hoàng Yến Chi gật đầu.
Phòng ghi hình đã chật kín người. Hoàng Yến Chi vừa xuất hiện thì dưới khán đài đã có người bắt đầu gọi tên cô.
Họ đều là fan của cô, phần lớn đều là sinh viên của học viện nghệ thuật, đương nhiên cũng không ít người đến vì giá trị nhan sắc của cô.
Dù sao với vẻ ngoài của Hoàng Yến Chi, nháy mắt một cái cũng có thể giết chết một đám được gọi là “nữ thần” trong giới giải trí.
Có điều, những người ở đây đều là người hâm mộ rất có văn hóa, sau khi gọi tên cô vài lần thì lập tức trật tự lại.
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua khán giả, họ đều là những gương mặt xa lạ.
Cô mỉm cười rồi ngồi xuống chỗ ngồi.
Sau lời mở đầu như thường lệ của người dẫn chương trình, thì đến phiên hỏi đáp một số câu hỏi về hội họa. Cô ấy hỏi nghiêm túc, Hoàng Yến Chi cũng nghiêm túc trả lời.
Chương trình quay được một nửa thì cửa phòng ghi hình mở ra, sau đó có vài người lặng lẽ bước vào, ngồi ở một góc của khán đài.
Hoàng Yến Chi đột nhiên nhìn về phía đó, rồi ngẩn ra. Người đàn ông mỉm cười với cô, mấy đứa trẻ thì ra sức vẫy tay với cô, nếu Quân Hạo Kiện không ngăn lại thì có lẽ đám nhóc này đã lao lên sân khấu rồi.
Không biết có phải do đã được căn dặn trước hay không, mà ánh đèn lại không chiếu xuống khán đài theo ánh mắt của Hoàng Yến Chi, cô bèn nhanh chóng dời mắt.
“Mẹ” Đường Đường gọi Hoàng bằng cách trên sân khấu, giọng nói không lớn lắm.
“Suyt, mẹ đang quay chương trình, Đường Đường ngoan, đừng gọi mẹ.” An An đặt một ngón tay lên miệng và nhỏ giọng dỗ dành em gái.
Đường Đường rất nghịch ngợm, nhưng rất thích anh trai, nên tất nhiên nghe lời anh trai, ngoan ngoãn ngồi trong lòng ba.
Còn Thần Thần thì nhìn Hoàng Yến Chi không nháy mắt, một tay bị An An nắm, rồi thì thầm với An An: “Anh ơi, hôm nay mẹ đẹp quá.”
Quân Hạo Kiện nghe vậy thì rất tán thành nhìn con trai, sau đó lại dán mặt lên người trên sân khấu.
Mấy khán giả ngồi cạnh đã bắt đầu chú ý đến bọn họ, một người đàn ông đẹp trai hơn người, khí chất vượt trội dẫn theo mấy đứa bé mắt ngọc mày ngài.
Những hình ảnh thế này luôn rất thu hút sự chú ý của người ngác, có điều nó vẫn không gây ra hỗn loạn. Suy cho cùng, sự chú ý của đa số khán giả ở đây đều tập trung vào Hoàng Yến Chi trên sân khấu.
“Mẹ không nhìn con.” Đường Đường hơi buồn bã nói với ba. Cô bé cố tình theo ba đi gặp mẹ, sao mẹ lại không chú ý đến mình thế.
Quân Hạo Kiện xoa tóc con gái. Hôm nay, cô bé thắt một bím tóc, là anh buộc cho con gái.
Sau khi có con gái, anh càng ngày càng đa tài hơn. Vì để có thể tạo được một kiểu tóc thật đẹp cho Đường Đường, anh còn đặc biệt đến salon tóc học cách buộc tóc cho con gái.
Hoàng Yến Chi thấy mà còn ganh tỵ.
“Mẹ đang làm việc, khi nào chúng ta cùng mẹ về nhà, mẹ sẽ bế con, có được không?” Quân Hạo Kiện dịu dàng dỗ con gái.
Đường Đường lập tức mỉm cười, cô bé hoàn toàn là một đứa trẻ dễ dỗ: “Được ạ.”
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang đặt câu hỏi: “Cô Hoàng, tất cả chúng ta đều biết rằng cô đã kết hôn từ rất sớm. Mọi người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Có rất nhiều người không muốn bị cuộc sống hôn nhân ràng buộc quá sớm, đặc biệt là những cô gái trẻ. Người ngoài thật sự rất tò mò, tại sao cô lại chọn kết hôn sớm như vậy?”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Hôn nhân không phân biệt sớm hay muộn, khi bạn gặp đúng người, thì sẽ tự động nên duyên.”
“Ồ? Rất hiếm khi nghe cô nhắc đến chồng mình. Cô có thể cho chúng tôi biết anh ấy là người như thế nào không?”
“Anh ấy là quân nhân. Thật ra, mấy năm gần đây, anh ấy rất ít khi ở nhà, chúng tôi không gặp nhau mấy tháng liền là chuyện thường tình, nhưng anh ấy rất quan tâm đến gia đình. Chỉ cần có thời gian, anh ấy sẽ gọi điện thoại về nhà, ngày nghỉ thì luôn ở nhà cùng tôi và các con. Anh ấy là một người có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra rất dịu dàng.” Nét mặt Hoàng Yến Chi rất êm dịu, khi nói những điều này, còn nhìn về phía Quân Hạo Kiện dưới khán đài.
Người dẫn chương trình nghe vậy, bèn tò mò hỏi: “Tôi đã từng vinh hạnh được gặp chồng có một lần. Anh ấy trông không giống một người dịu dàng như cô nói, nhưng vừa rồi nghe cô nói như vậy, tôi cảm thấy chắc hẳn anh ấy phải rất yêu cô.” Chỉ có thể là vì tình yêu, mới có thể khiến một người đàn ông tình nguyện thay đổi bản thân, yêu thương gia đình và còn vui vẻ chịu đựng.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi đầy vẻ dịu dàng, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của anh dành cho mình.
“Cô Hoàng, tôi thật sự rất muốn biết cô đã gặp chồng mình như thế nào?”.
“Gia đình tôi và gia đình của anh ấy thân thiết nhiều đời. Vì một tai nạn, tôi từng xa nhà mười năm, sau khi trở về thì anh ấy đã gia nhập quân đội. Suốt mấy năm đầu, chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau lần nào. Nhưng trong một lần tình cờ, tôi và anh ấy đã gặp nhau ở một nhà hàng, và một tháng sau đó thì chúng tôi kết hôn.”
“Ồ, nói vậy hôn nhân của cô là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng nhỉ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng?”
“Không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Năm đó bà nội tôi bị bệnh nặng, trước khi qua đời, vì để bà yên tâm nên tôi đã gả cho anh ấy.”
Người dẫn chương trình không ngờ lại còn có chuyện thế này, nên nhất thời nghẹn lời: “Ổ, cho nên thật ra giữa hai người không có tình yêu?”
“Không phải, điều tôi muốn nói là, tôi cảm thấy mình rất may mắn với quyết định của mình năm đó. Quyết định có vẻ chóng vánh này đã giúp tôi gặp được một người đàn ông vô cùng yêu thương mình, và anh ấy cũng là tình yêu của đời tôi. Thật ra hôm nay là sinh nhật của anh ấy, mấy năm qua vì bọn trẻ và công việc, nên tôi không thể tổ chức một buổi sinh nhật đàng hoàng cho anh ấy. Hôm nay, tôi muốn thông qua chương trình, tôi nói với chồng tôi rằng: Quân tiên sinh, chúc mừng sinh nhật. Em yêu anh!”
“Wow!!” Những tiếng trầm trồ rộ lên, khán giả hô to và vỗ tay vàng vội.
Nhưng Hoàng Yến Chi chỉ nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt lấp lánh như những vì sao.
Quân Hạo Kiện nhìn cô, nét mặt dịu dàng.
Trên đường về, Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông bên cạnh, khẽ mỉm cười: “Không phải em đã bảo mọi người đừng đến rồi sao?”
Quân Hạo Kiện mỉm cười, một tay nắm lấy tay cô: “Nếu anh không đến thì sao có thể nghe lời tỏ tình nồng nàn của vợ anh với anh được.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi đỏ ửng, bày tỏ với anh trước mọi người như vậy, khi đó thì không thấy gì, nhưng bây giờ nhớ lại thì thật xấu hổ.
“Hoàng Yến Chi, anh yêu em” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói.
Hoàng Yến Chi nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi lại nhìn ba đứa trẻ đang ngủ ở ghế sau, nở nụ cười.