Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Tiệc tối có không ít người, nhưng cũng may chỗ này tương đối yên tĩnh, không có ai qua.
Trì Yên vừa rồi xoay một vòng lớn mới tìm được một chỗ như vậy
Bữa tiệc ăn uống linh đình, cô cho rằng sẽ không ai phát hiện mình.
Trì Yên bị Khương Dịch gọi một tiếng đến mềm cả chân, tay cô vẫn còn đang kéo viên châu kia. Hạt châu bóng loáng mượt mà, dùng sức hơi lớn một chút, ngón cái cùng ngón trỏ từ phía trên đã trượt xuống.
Hôm nay Khương Dịch xưng hô với cô không bình thường.
Trì Yên một hơi thấy có mùi rượu, có chút ngọt, có chút chát, bay vào tỏng mũi thì lại cảm thấy choáng váng.
Trong lúc nhất thời phân không rõ là trên người cô hay là trên người Khương Dịch nữa.
Giọng Trì Yên có chút run: “Ai, ai là bà xã của anh?”
“Em nói xem ai là bà xã của anh?” giọng Khương Dịch càng thấp, tay ôm càng chặt.
Trì Yên vừa rồi bị anh dọa sợ tới mức không nhẹ, tim đập vẫn chưa bình tĩnh lại, duỗi tay bẻ tay anh đang bám lên eo mình, “Anh bỏ tay ra……”
Anh dùng sức không tính là lớn, nhưng Trì Yên vẫn không thể tránh được.
Trên người cô lại mặc bộ lễ phục kiểu cúp ngực, động tác chỉ cần hơi lớn một chút rất có khả năng sẽ lộ hết cảnh xuân.
Trì Yên ỡm ờ, vẫn chưa kịp đẩy người ra, tiếng chuông di động đã vang lên trước.
Không cần xem cũng biết là Tống Vũ đang đi lấy đồ ăn.
“Anh buông em ra trước, bạn em gọi rồi đây này.”
“Nhớ anh sao?”
Không cho anh nghe được đáp án anh muốn, đoán chừng trong thời gian ngắn Trì Yên đừng mong rời khỏi lòng anh.
Từ trước đến nay Trì Yên luôn là kẻ thức thời, lập tức đáp: "Nhớ, đặc biệt cực kì nhớ."
Kỳ thật cũng không tính là nói dối.
Cô đã hơn một tuần không gặp Khương Dịch rồi, nói không nhớ khẳng định là giả.
Ban đầu mấy ngày đều vội vã còn tốt, đến lúc ăn cơm cũng có khả năng qua, trong đầu tạm thời không nghĩ đến người này, nhưng cứ đến lức rảnh rỗi lại không khống chế được bắt đầu suy nghĩ miên man
Khương Dịch bận, cô lại không thể quấy rầy công việc của anh.
Mỗi ngày gọi điện một lần, mỗi lần lại là do mình không chịu được ngủ trước.
Quanh tai vẫn yên tĩnh như cũ.
Bữa tiệc tối ồn ào tựa hồ đnag cách rất xa, Trì Yên bị ôm, cứ hít vào thở ra, xung quanh đầy mùi rượu.
Cô nhíu nhíu mày thử hỏi một câu: “Uống rượu à?”
Trì Yên thật ra hỏi cũng không tự tin gì, dù sao thật sự mà nói, có khả năng có uống còn nhiều hơn Khương Dịch.
Người đàn ông phía sau đáp lại: “Xã giao.”
Trách không được, xưng hô với cô lại không bình thường thế.
Điện thoại lại rung lên, Trì Yên giật mình, “Em thật sự phải quay lại rồi……”
Tống Vũ nếu tìm không thấy cô, không chắc sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Ngược lại lần này Khương Dịch giữ chặt nữa, cánh tay mới buông lỏng, Trì Yên đã chui từ trong lòng anh ra ngoài, tiếng giày cao gót “Lộc cộc” chạm trên mặt đất vang, cô lập tức lùi lại đến hơn một thước.
Lại vừa nâng mắt, cô nhìn thấy mắt Khương Dịch hơi cong lên.
Người đàn ông tây trang sạch sẽ phẳng phiu, tầm mắt lại hướng lên trên, có thể là do vừa uống xong rượu, trên mặt anh hơi đỏ, đáy mắt sáng ngời, nửa cười không cười.
“Em nhớ anh như thế à?”
Nếu không phải bởi vì phía sau còn có bức tường, anh thậm chí hoài nghi Trì Yên còn có thể trực tiếp lùi đến hơn mười mét cơ đấy.
“Nhớ thật mà,” Trì Yên liếm môi, “Em là sợ bị người khác thấy thôi.”
Trường hợp này paparazzi đông đảo, vừa rồi bị Khương Dịch ôm trong chốc lát, Trì Yên đã cảm thấy bản thân sơ suất quá.
Rốt cuộc là trong trường hợp có công chúng, cô luôn phải giữ khoảng cách với người khác phái.
Cho dù cái người khác phái này, là nửa kia trên hộ khẩu của cô.
Di động đã ngừng rung, sau lưng Trì Yên thấy hơi ngứa, hình như là khóa váy cộm lên da.
Trì Yên cũng không để ý, duỗi tay chỉ chỉ ra phía sau Khương Dịch, nhắc nhở anh: “Lục tổng hình như đang đợi anh.”
“Chút nữa uống ít rượu thôi.”
Trì Yên mũi chân nhẹ điểm: “Đã biết.”
Uống ít hay không, cơ bản là không phải do cô quyết định đến.
Đến lúc đó lãi tổng của Ái Luyến giới thiệu cô với người khác, lại có người đến mới rượu, làm thế nào cũng không có biện pháp từ chối.
Trì Yên không nói ra, hiện tại cô chỉ một lòng nghĩ làm sau chạy nhanh khỏi Khương Dịch trước, cô còn phải đi tìm Tống Vũ nữa.
Tống Vũ tính nôn nóng, nói không chừng lúc này chờ đã phát bực lên rồi.
Hôm nay Khương Dịch đến đây cũng là vì chính sự, thấy cô nghe lời, giơ tay nhìn đồng hồ, lúc này mới xoay người rời đi.
Trì Yên vừa rồi nghẹn một hơi, sau khi thở dài một một cái, đột nhiên nghe được tiếng vang rất nhỏ.
Không đến vài giây, Khương Dịch còn chưa bước đến bước thứ hai đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Người phụ nữ thân kiểu thể nhuyễn, ngực mềm mại dán lên lưng anh, cạnh một tầng vải mỏng mà ma sát
Quả nhiên không uổng công thương cô, còn biết chủ động nhào vào trong ngực.
Ánh mắt Khương Dịch tối lại, yết hầu lên xuống, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy Trì Yên sau đầu nhỏ giọng nói: "Khương Dịch, hình như lễ phục của em bị rách......"
Giọng cô đặc biệt nhỏ, mơ hồ còn mang theo vài phần nức nở.
Khương Dịch không nghe rõ: “Làm sao vậy?”
“…… váy em rách!” giọng Trì Yên lập tức lên cao mấy độ.
Đúng lúc Lục Cận Thanh ở phía trưics vừa vặn xoay qua liếc hai người bọn họ một cái.
Khương Dịch vừa nhấc mắt, nhìn thấy Lục Cận Thanh giật giật khóe miệng, ánh mắt ái muội, không tiếng động nói hai chữ: Lợi hại.
Khương Dịch cũng mặc kệ cậu ta, anh vốn dĩ có uống không ít rượu, lúc này lại bị Trì Yên cọ càng thêm nóng, duỗi tay kéo tay Trì Yên đang quấn trên eo mình, “Trước buông ra đã.”
“Em không.”
Buông ra nói không chừng váy sẽ lập tức bị tụt xuống mất.
“Ngoan, nghe lời.”
Trì Yên vẫn trong tư thế kề sát vào anh, nhưng tay quả thật là có buông lỏng ra không ít, ngược lại lại bắt đầu đưa tay đi giữ váy.
Loại chuyện thế này mà cũng có ngày xảy ra trên đầu cô.
Trì Yên dám cam đoan, hôm nay mình vẫn chưa ăn được bao nhiêu cả, lúc mặc cái bộ lễ phục này vào cũng rất vừa người, ai mà ngờ rằng đột nhiên lại có chuyện cơ chứ.
Mày cô nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, ánh mắt sáng ngời, lại phủ một lớp mây mù. “Anh giúp em che một chút.”
Phía sau chính là một gian phòng nghỉ cho khách quý.
Người có thể đi vào hiển nhiên không nhiều, huống chi lại trong trường hợp hôm nay, đại đa số đều là người có uy tín, danh tiếng nói chuyện sinh ý bên ngoài, muốn mở rộng bản đồ quan hệ của mình ra một chút.
Vẫn là nhờ Lục Cận Thanh qua đây mở cửa cho bọn họ, bất động thanh sắc khẽ cười, tầm mắt chỉ liếc trên người Trì Yên có một cái đã bị Khương Dịch nhốt luôn ở ngoài cửa.
Trì Yên dựa lưng vào cửa, bả vai dùng sức, kẹp chặt hai cánh tay không cho lễ phục rơi xuống, cúi đầu lấy kim băng ở trong túi.
Kim băng là lúc trước Khương Vận bảo cô bỏ vào.
Sau mấy lần có tin tức minh tinh bị lộ hàng, mỗi nghệ sĩ theo Khương Vận đều được nhắc nhở mang theo đồ chuẩn bị phòng ngừa.
Dù sao cũng không chiếm nhiều chỗ, đến thời điểm mấu chốt lại phát huy được tác dụng, Trì Yên cũng chuẩn bị để ở trong túi.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải dùng đến.
Cô đưa kim qua, "Khâu cho em đi."
Khương Dịch ngẩng đầu nhìn cô, không nhúc nhích.
Trì Yên nhấc chân nhẹ đá anh, “Nhanh lên.”
“Lùi qua đây.”
Trì Yên chờ anh nhận kim, đặc biệt phối hợp lùi qua đi.
Phòng nghỉ so với bên ngoài an tĩnh hơn rất nhiều, cái cửa này xem ra cách âm rất hiệu quả, âm thanh bên ngoài đến nửa câu cũng không lọt vào được
Trì Yên đứng cạnh cửa, một tay giữ chặt trước ngực, một tay khác nhẹ chống lên cửa.
Đầu ngón tay đàn ông như có như không đụng vào lưng cô, mỗi khi chạm vào một chút, Trì Yên lại phải ép lên phía trước một chút.
Ép đến không thể ép được nữa, cô cơ hồ đã kề sát lên cánh cửa, Khương Dịch vẫn không buông cô ra.
Trì Yên quay đầu nhìn anh: “Khương Dịch, anh có được không đó?”
Khương Dịch hơi nhíu mày, "Nếu không tự em làm nhé?"
“……”
Nếu cô có thể tự làm còn dùng đến loại tự đày ải thế này?
Thời gian mỗi giây mỗi giây trôi qua, Trì Yên tựa hồ có thể nghe được tiếng kim giây chuyển động, so với tiếng tim cô đập còn thong thả hơn nhiều.
Khương Dịch rõ ràng không phải đang khâu lại quần áo cho cô, tay đều dọc theo lưng cô mà sờ soạng một vòng, hơn nữa còn tiếp tục có xu thế đi xuống.
Chóp mũi Trì Yên bắt đầu đổ mồ hôi, lúc điện thoại Tống Vũ lại gọi đến lần nữa, cô lại thúc giục: "Được chưa?"
“Được rồi.”
Tay Trì Yên vẫn còn nắm chặt quần áo, cho nên trong lúc nhất thời cũng không cảm giác được có thật sự đã khâu được hay chưa, nhẹ buông tay ra, vừa mới định đi mở cửa, váy đã tụt xuống.
Tuy rằng không hoàn toàn bị tụt ra, nhưng vẫn trượt xuống không ít, lộ ra non nửa bầu ngực trắng nõn mượt mà.
Không phải nhãn hiệu lớn sao, sao chất lượng lại kém thế không biết. Trì Yên quả thực khóc không ra nước mắt, hận không thể kéo nhà thiết kế trang phục cho cô ra đánh một trận.
Trì Yên dứt khoát lười khâu lại, che ngực nhích lại phía cửa, bắt đầu gọi điện cho Tống Vũ.
Hôm nay, bộ váy này mặc kệ thế nào cũng không thể mặc ra ngoài được nữa, chỉ có thể gọi người đến lấy một bộ mới mà thôi.
Tống Vũ cũng không thể trực tiếp rời đi, nhưng cũng may lại có quen bạn làm ở cửa hàng của nhãn hiệu này, bảo cô an tâm ở phòng nghỉ đợi, chờ lát nữa cô nàng sẽ đem quần áo qua.
Trì Yên lăn lộn đến có chút mệt, phòng nghỉ mở điều hòa, nhanh chóng làm khô lớp mồ hôi trên chóp mũi, cô có chút mất hết sức lực mà nhích lại gần, điện thoại vừa cúp, đã nghe thấy Khương Dịch mở miệng: “Quần áo là của Ái Luyến?”
“Hình như không phải, là của một nhãn hiệu cùng hợp tác.”
Trì Yên suy nghĩ vài giây, thật sự nghĩ không ra cụ thể gọi là gì, chỉ có thể nói: “Chính là một chủ tiệc khác của hôm nay.”
Đều là đầu não của ngành sản xuất, nhưng mà Trì Yên thật sự đối với nhãn hiệu không nhạy cảm lắm.
“Khóa kéo bị động tay chân, đúng rồi,” Khương Dịch nửa dựa nửa ngồi bên cái bàn công tác màu đen, trên mặt anh còn mang theo mấy phần ửng đỏ, nụ cười vừa dịu dàng lại có phần ngả ngớn: "Thẩm Ninh là bạn của nhà thiết kế bên đấy."
Trì Yên: “……”
Trách không được cô vừa nhìn thấy Thẩm Ninh, mí mắt liền bắt đầu nhảy.
Đây rõ ràng là muốn tính kế cô, may mắn hôm nay lại qua đây gọi điện cho Khương Dịch, vạn nhất nếu ở chỗ đông người, đảm bảo hôm nay sẽ loạn lớn.
Trì Yên ngẫm lại liền cảm thấy nghĩ mà sợ, giơ tay túm váy lại chặt hơn môth chút.
Cô giương mắt trừng Khương Dịch, “Hoa đào của anh sao lại nhiều như thế nào hả?”
Khương Dịch nâng đùi phải, từ bàn công tác đứng dậy, “Em cũng không ít.”
“……”
“Làm thế thân cảnh hôn cho người ta có vui không?”
“……”
Anh bước từng bước một đi tới, Trì Yên mới vừa rụt vào ven tường một chút, đã bị anh ấn bả vai dựa vào góc tường, “Vừa rồi anh có xem qua, phòng nghỉ không có đặt cameras.”
Hô hấp của Khương Dịch có chút trầm, “Bạn em chắc phải nửa giờ nửa mới qua đúng không?”
Trì Yên: “Khương Dịch ——”
“Nửa giờ này, chúng ta có thể làm chút chuyện thú vị được đấy.”
____
Editor: thả thính đêm chưa khuya. Iu mọi người, moa moa. Vốn định 1k☆ sẽ tặng bất ngờ. Tiếc là không kịp. Đợi dịp khác tặng mọi người bất ngờ nhé! Iu thương