Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Vương tứ nương cho là Thôi Đào muốn giở chiêu cũ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng hết thảy, định sẽ liều mạng với nàng. Nhưng Thôi Đào nói xong liền xoay người đi, trở về ngồi xuống trong góc của nàng.
Vương tứ nương nghi ngờ nhìn nàng, đúng lúc đối mắt với Thôi Đào, ánh mắt của nàng lóe sáng nhìn chằm chằm ả, chợt để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ánh mắt Hàn Kỳ đột nhiên bắn về phía Thôi Đào.Nói mới nhớ, sao hôm nay con khốn này lại đột nhiên lợi hại như thế chứ? Từ sau khi nàng vào đại lao, trên người đều tràn đầy tử khí, mặc cho kẻ khác làm gì cũng không hề kêu một tiếng. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên làm chuyện xấu, lại còn âm hiểm ác độc, thậm chí là làm hại đến ả nữa.
“Ai u, ai u, ư ư ư…” Vương tứ nương vừa nhận được 50 trượng, cái mông như đang nứt ra, đau muốn mất mạng. Lúc này ả đang nằm trên đống rơm kêu gào thảm thiết.
Trong nháy mắt Vương tứ nương đã bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, phát hiện bản thân lại thật sự đang sợ con khốn này, nhất định là vì bị thương nên ả yếu đi rồi.“Trĩ Khuê* đã thích ứng được chưa?” Bao Chửng hỏi.
Thôi Đào gật đầu, dường như chợt nhớ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên nói với Hàn Kỳ: “Nhưng tôi nhớ ở ngón trỏ tay phải của hắn có một nốt ruồi đi, ở chỗ này này.”Tuy nói vì trộm cắp nên phán 3 năm tù, Lưu thị không mấy vui vẻ, nhưng nhìn dung mạo tú dật của Thôi quan Hàn hiện ra trong nhà lao nữ, trong nháy mắt thị đã nhiệt huyết tuôn trào, cảm thấy đại lao đầy mùi ẩm mốc này như thể được chiếu thêm đủ loại ánh sáng đầy màu sắc, tất cả đều trở nên thật hoàn hảo.
Nói mới nhớ, sao hôm nay con khốn này lại đột nhiên lợi hại như thế chứ? Từ sau khi nàng vào đại lao, trên người đều tràn đầy tử khí, mặc cho kẻ khác làm gì cũng không hề kêu một tiếng. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên làm chuyện xấu, lại còn âm hiểm ác độc, thậm chí là làm hại đến ả nữa.
Nàng sợ cái cơm miễn phí này đã thiu!
Nhắc tới dáng vẻ trước kia của Thôi Đào, Vương tứ nương thật sự không tin được Thôi Đào là tội phạm giết người đâu, dù Thôi Đào đã nhận hết tội rồi. Nhưng bộ dạng hôm nay của Thôi Đào đã khiến Vương tứ nương tin là nàng đã thật sự giết người, giờ nàng cũng đã rút lại lời khai của mình, không chịu nhận tội nữa.
“Chứng bệnh này rất dễ gây nôn mửa vì choáng váng ạ.” Bà đỡ Trương chuyên phụ trách khám nghiệm thi thể nữ và cơ thể nữ phạm nhân, vì thế không có phản ứng lớn với chuyện nôn mửa như những người khác, chỉ vội giải thích với Hàn Kỳ.
Vương tứ nương càng nghĩ càng buồn ngủ, quay sang nhìn Thôi Đào một chút, phát hiện nàng vẫn đang nhìn mình! Vương tứ nương bị dọa, cảm thấy Thôi Đào rất có thể sẽ thừa lúc ả ngủ say để bóp chết. Con khốn này quá thâm hiểm rồi, hoàn toàn không thể đoán trước được nước đi của nàng.
Hàn Kỳ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chăm chăm Thôi Đào.“Còn thêm lần nữa ư?” Bà đỡ Trương kinh ngạc nói, lập tức giải thích với Hàn Kỳ: “Bẩm, Thôi thị vốn đã bị đập đầu bị thương, tổn thương lại còn bị tổn thương thêm, thế tất sẽ nghiêm trọng hơn, hiện tại chẳng có gì kỳ lạ hết.”
Suốt cả đêm Vương tứ nương buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật xuống đất lia lịa nhưng vẫn không dám ngủ. Vất vả lắm mới gắng gượng tới bình minh, lúc nha dịch áp giải Thôi Đào tới thăng đường ả mới thở phào nhẹ nhõm mà an tâm ngủ.
Hàn Kỳ khí khái nổi bật, vừa tròn 20 đã đậu Bảng nhãn, có thể nói là một thanh niên tài tuấn*. Bao Chửng luôn rất xem trọng hậu bối này, vì thế mới cố tình đòi người với Hoàng đế.
Trước đây ả vì đánh người bị thương nặng nên nhận hình phạt 7 năm, giờ thêm 3 năm nữa là tròn 10 năm, không chừng sẽ chết trong lao mất. Mà con khốn kia sau khi nghe tin ả bị thêm hình đã phản ứng thế nào chứ? Trong mắt nàng toàn là ý cười, như chúc mừng ả đã được “làm tròn” vậy. Con mẹ nó, cái gì mà làm tròn chứ!
Lúc Thôi Đào bị mang ra khỏi đại lao, dưới chân bắt đầu loạng choạng, cơ thể run rẩy, thường xuyên lấy tay che đầu lại.
Thôi Đào ôm cái bụng đang kêu rột rột, nỗi buồn cứ thế tuôn trào, nước mắt trong mắt ứa ra, nỗi hận trong lòng sục sôi. Sáng nay lúc trên công đường đáng lẽ nàng nên nôn ít cháo thịt dê lại, ít nhiều cũng có thể chống đỡ được thêm một lúc.
Nha dịch Lý Viễn nhìn Thôi Đào một chút, cảm giác nàng có gì đó là lạ.
Ọe —Sáng nay lúc Thôi Đào ăn cơm đã tiện thể nghe được nữ phạm nhân bên cạnh nói chuyện, mới biết vị Thôi quan Hàn mới tới phủ Khai Phong này chính là danh tướng Bắc Tống “Tướng tam triêu, lập nhị đế*” Hàn Kỳ. Chàng là một người nổi danh điển trai, chính là ví dụ chân chính cho từ mỹ nam tử.
Đến trước công đường, sau khi Thôi Đào quỳ xuống hành lễ với Hàn Kỳ xong thì ngơ ngẩn nhìn mặt đất trước mặt, có vẻ hoảng hốt.
Hàn Kỳ gõ kinh đường mộc, bắt Thôi Đào phải khai ra tất cả những chi tiết về hung thủ.
Suốt cả đêm Vương tứ nương buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật xuống đất lia lịa nhưng vẫn không dám ngủ. Vất vả lắm mới gắng gượng tới bình minh, lúc nha dịch áp giải Thôi Đào tới thăng đường ả mới thở phào nhẹ nhõm mà an tâm ngủ.(*) Lập 2 Hoàng đế trong 3 triều đại.
“Hắn… Hắn…” Thôi Đào khó khăn nói, dường như muốn nói nhưng lại không thể nói ra, cứ lo lắng vò đầu bứt tai, “Sao tôi không nhớ gì hết cả vậy… Sao tôi không nhớ gì hết cả…”
“Khụ.” Thôi Đào nghe tiếng rên của Vương tứ nương đến phiền, không vui ho khẽ một tiếng.
Hàn Kỳ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thôi Đào, tạm thời không tỏ thái độ gì, dường như đang quan sát sơ hở của Thôi Đào. Một lúc lâu sau, thấy Thôi Đào bắt đầu hung hăng bứt tóc, tóc rơi xuống không ít, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, Hàn Kỳ mới nháy mắt với bà đỡ Trương.
Bà đỡ Trương thấy tình trạng này của Thôi Đào thì trong lòng đã có suy đoán, sau khi xem tình hình của Thôi Đào xong mới quay sang hồi bẩm với Hàn Kỳ: “Có vẻ như đầu bị đập nên não bị chấn động, khí cơ nghịch loạn khiến đầu óc choáng váng, mất trí nhớ rồi.”
“Phủ doãn Bao về rồi ạ.” Vương Chiêu nói tiếp.Lưu thị lập tức phấn khích đứng dậy hành lễ với Hàn Kỳ, trong lời nói để lộ ra sự sùng bái vô hạn với Hàn Kỳ.
Bà đỡ Trương lập tức kể lại những chuyện xảy ra trong nhà lao tối qua cho Hàn Kỳ biết, “Lúc đó cô ấy đã có triệu chứng đau đầu rồi ạ.”“Chỉ có một vụ án, xin Phủ doãn Bao chỉ thị cho.”
Trùng hợp thế ư, hôm qua chóng mặt, hôm nay mất trí nhớ rồi?
Thôi Đào cảm nhận được ánh mắt của Hàn Kỳ, cố tình giả vờ loạng choạng vài cái để chàng nhìn thấy.Vương tứ nương lập tức câm miệng, hoảng hốt nhìn Thôi Đào rồi cắn môi không dám phát ra tiếng gì nữa.
Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào lần nữa rồi nói với bà đỡ Trương: “Nếu lúc đó đã không sao thì tại sao sớm nay lại bất thường như thế?”
Các vị, thật xin lỗi!Thôi Đào sửng sốt, cảm giác như trạng thái thầm thả lỏng của mình đã bị Hàn Kỳ bắt quả tang. Lúc họ bốn mắt nhìn nhau, Hàn Kỳ như thể đã bắt được thứ gì đó trong mắt của nàng.
Bà đỡ Trương trầm ngâm một lát nhưng cũng không thể cho Hàn Kỳ đáp án chính xác được.
Hàn Kỳ nhíu mày.
Bao Chửng nghe Hàn Kỳ kể về tình hình vụ án của Thôi Đào xong, đầu tiên là lấy hồ sơ tình tiết vụ án ra xem một lần rồi mới nói với Hàn Kỳ: “Thà trì hoãn chớ đừng giết nhầm, phải xác thực xem có đúng là có nội tình hay không, anh đã xử lý rất tốt.”
Lúc này nha dịch Lý Viễn mới đứng ra bẩm báo với Hàn Kỳ: “Anh em của thuộc hạ là Lý Tài tối qua trực trong lao nữ. Sáng nay thuộc hạ có nghe anh ấy nói tới, tối qua Thôi thị bị Vương thị cùng lao làm nhục hai lần ạ.”
“Còn thêm lần nữa ư?” Bà đỡ Trương kinh ngạc nói, lập tức giải thích với Hàn Kỳ: “Bẩm, Thôi thị vốn đã bị đập đầu bị thương, tổn thương lại còn bị tổn thương thêm, thế tất sẽ nghiêm trọng hơn, hiện tại chẳng có gì kỳ lạ hết.”
Thôi Đào đang ôm chân ngồi một góc, nhìn chén cơm màu xanh vàng quan phát cho mà than thở.
Thôi Đào nghe thấy bà đỡ Trương nói, biết rõ bản thân lần này đã trót lọt rồi, cả người cũng thả lỏng hơn. Vấn đề kinh điển phải dùng phương pháp kinh điển, không có gì giải quyết tốt chuyện “Tôi chẳng biết gì cả” bằng cách “Vờ mất trí nhớ” hết.
Thôi Đào chỉ xuống vị trí gần móng tay ngón trỏ bên trái của mình.
Ánh mắt Hàn Kỳ đột nhiên bắn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào sửng sốt, cảm giác như trạng thái thầm thả lỏng của mình đã bị Hàn Kỳ bắt quả tang. Lúc họ bốn mắt nhìn nhau, Hàn Kỳ như thể đã bắt được thứ gì đó trong mắt của nàng.
Hàn Kỳ lập tức tuyên bố lui đường, sai bà đỡ Trương kiểm tra tình trạng mất trí nhớ của Thôi Đào trước.Trong công đường lập tức tràn ngập một mùi hương khó chịu.
Sáng nay lúc Thôi Đào ăn cơm đã tiện thể nghe được nữ phạm nhân bên cạnh nói chuyện, mới biết vị Thôi quan Hàn mới tới phủ Khai Phong này chính là danh tướng Bắc Tống “Tướng tam triêu, lập nhị đế*” Hàn Kỳ. Chàng là một người nổi danh điển trai, chính là ví dụ chân chính cho từ mỹ nam tử.Thôi Đào nôn ra rồi.
Hàn Kỳ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thôi Đào, tạm thời không tỏ thái độ gì, dường như đang quan sát sơ hở của Thôi Đào. Một lúc lâu sau, thấy Thôi Đào bắt đầu hung hăng bứt tóc, tóc rơi xuống không ít, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, Hàn Kỳ mới nháy mắt với bà đỡ Trương.Lúc này nha dịch Lý Viễn mới đứng ra bẩm báo với Hàn Kỳ: “Anh em của thuộc hạ là Lý Tài tối qua trực trong lao nữ. Sáng nay thuộc hạ có nghe anh ấy nói tới, tối qua Thôi thị bị Vương thị cùng lao làm nhục hai lần ạ.”
(*) Lập 2 Hoàng đế trong 3 triều đại.
Nhờ có Lưu thị nhao nhao lên mà cả đám tù nhân nữ đều tỉnh dậy, thấy có một vị quan đứng giữa lao lại còn điển trai như thế thì vô cùng sửng sốt, ai nấy đều như sói đói nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, thậm chí còn lén huýt sáo một cái nữa.
Thôi Đào không dám khinh thường vị Thôi quan Hàn này, sợ bị chàng nhìn ra mánh khóe nên không dám xuất đòn gì tùy tiện.
Các vị, thật xin lỗi!
(*) Lập 2 Hoàng đế trong 3 triều đại.
Thôi Đào lấy hai tay ôm bụng, cong lưng lại nghiêng về phía trước, ngón tay thừa cơ bấm vào huyệt vị trên bụng mình.
Ọe —
Thôi Đào biết chàng đang mỉa mai mình, đành cúi đầu im lặng.
Thôi Đào nôn ra rồi.
Hàn Kỳ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.Thôi Đào nghe được chữ “Thôi quan Hàn” liền giật mình, quay đầu lại quả nhiên trông thấy Hàn Kỳ đang đứng ở hành lang cách đó không xa.
Một bát cháo thịt dê thơm ngào ngạt vừa ăn ban sáng đã nôn ra phân nửa rồi.
Vương tứ nương nghi ngờ nhìn nàng, đúng lúc đối mắt với Thôi Đào, ánh mắt của nàng lóe sáng nhìn chằm chằm ả, chợt để lộ ra một nụ cười quỷ dị.Một bát cháo thịt dê thơm ngào ngạt vừa ăn ban sáng đã nôn ra phân nửa rồi.
Tiếp đó, nha dịch giận dữ mắng mỏ Thôi Đào dám bất kính nơi công đường.
Trong công đường lập tức tràn ngập một mùi hương khó chịu.
Nha dịch Lý Viễn nhìn Thôi Đào một chút, cảm giác nàng có gì đó là lạ.
Hàn Kỳ nhíu mày.
“Ý của ngươi là thế này ư?” Hàn Kỳ đột nhiên giơ bàn tay phải vẫn luôn chắp sau lưng của mình ra, cố tình đưa ngón trỏ tay phải ra cho Thôi Đào nhìn.
Mọi người sửng sốt.
Tiếp đó, nha dịch giận dữ mắng mỏ Thôi Đào dám bất kính nơi công đường.(*) Vừa có tài vừa tuấn tú.
“Chứng bệnh này rất dễ gây nôn mửa vì choáng váng ạ.” Bà đỡ Trương chuyên phụ trách khám nghiệm thi thể nữ và cơ thể nữ phạm nhân, vì thế không có phản ứng lớn với chuyện nôn mửa như những người khác, chỉ vội giải thích với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lập tức tuyên bố lui đường, sai bà đỡ Trương kiểm tra tình trạng mất trí nhớ của Thôi Đào trước.
Sau khi chàng ra khỏi công đường cũng không vội rời đi mà chắp tay đứng dưới hiên, yên lặng nhìn bóng lưng Thôi Đào đang được bà đỡ Trương dìu đi.
Thôi Đào cảm nhận được ánh mắt của Hàn Kỳ, cố tình giả vờ loạng choạng vài cái để chàng nhìn thấy.
“Bẩm Thôi quan Hàn, chuyện tối qua trong ngục là thật.” Nha dịch Vương Chiêu sau khi đến đại lao để xác minh sự tình liền về bẩm báo với Hàn Kỳ.
Xế chiều bọn phạm nhân trong lao không có việc gì để làm, chỉ có thể tìm vui trong cái khổ, nằm nhắm mắt lười biếng cho hết ngày. Lưu thị ở lao bên cạnh vẫn chưa ngủ say, xoay mình một cái mở mắt ra liền trông thấy Hàn Kỳ, đôi mắt lập tức trừng lớn.
“Vương thị đánh người gây thương tích, 50 trượng, phạt thêm 3 năm.” Mắt Hàn Kỳ vẫn dõi theo bóng lưng đã mất dạng của Thôi Đào, giọng nói chàng nhàn nhạt, tựa như đang thờ ơ quyết định vận mệnh của một người vậy.
“Phủ doãn Bao về rồi ạ.” Vương Chiêu nói tiếp.Hàn Kỳ lễ phép bảo mọi chuyện vẫn ổn.Bà đỡ Trương lập tức kể lại những chuyện xảy ra trong nhà lao tối qua cho Hàn Kỳ biết, “Lúc đó cô ấy đã có triệu chứng đau đầu rồi ạ.”
Lúc Hàn Kỳ đến phủ Khai Phong nhậm chức thì Bao Chửng đúng lúc lĩnh chỉ ra ngoài đi tuần, vì thế đến nay chàng vẫn chưa chính thức chào hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn thấy Hàn Kỳ bèn cao hứng gọi chàng đến ngồi cạnh mình.
Hàn Kỳ khí khái nổi bật, vừa tròn 20 đã đậu Bảng nhãn, có thể nói là một thanh niên tài tuấn*. Bao Chửng luôn rất xem trọng hậu bối này, vì thế mới cố tình đòi người với Hoàng đế.
Mọi người sửng sốt.
Đến tận bây giờ Vương tứ nương mới hiểu tối qua Thôi Đào cố tình nói “Xin lỗi trước” với mình là có ý gì, hóa ra nàng đã sớm đoán được ả sẽ bị đánh lần nữa, lại còn phạt thêm 3 năm nữa!(*) Vừa có tài vừa tuấn tú.
“Trĩ Khuê* đã thích ứng được chưa?” Bao Chửng hỏi.
(*) Vừa có tài vừa tuấn tú.Thôi Đào không dám khinh thường vị Thôi quan Hàn này, sợ bị chàng nhìn ra mánh khóe nên không dám xuất đòn gì tùy tiện.
(*) Tự của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lễ phép bảo mọi chuyện vẫn ổn.
“Chỉ có một vụ án, xin Phủ doãn Bao chỉ thị cho.”
Bao Chửng nghe Hàn Kỳ kể về tình hình vụ án của Thôi Đào xong, đầu tiên là lấy hồ sơ tình tiết vụ án ra xem một lần rồi mới nói với Hàn Kỳ: “Thà trì hoãn chớ đừng giết nhầm, phải xác thực xem có đúng là có nội tình hay không, anh đã xử lý rất tốt.”“Ngươi thật sự không nhớ tí nào về hung thủ à?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Hàn Kỳ vốn định nói với Bao Chửng rằng chàng cảm thấy Thôi thị này có gì đó quái dị. Nhưng nghĩ lại, chàng cũng không có bằng chứng gì để chứng minh chuyện này, tùy tiện nói lại thành ra là chàng đang võ đoán. Cứ tạm thời vậy đi, chờ đến khi chàng nhìn rõ vấn đề của Thôi thị thì nói cũng chưa muộn.
Buổi chiều, Hàn Kỳ đích thân đến đại lao gặp Thôi Đào. Trước khi vào chàng còn cố tình không thông báo cho ai.
Buổi chiều, Hàn Kỳ đích thân đến đại lao gặp Thôi Đào. Trước khi vào chàng còn cố tình không thông báo cho ai.
Thôi Đào đang ôm chân ngồi một góc, nhìn chén cơm màu xanh vàng quan phát cho mà than thở.
Nàng sợ cái cơm miễn phí này đã thiu!(*) Tự của Hàn Kỳ.
Nói đi, bát này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì thế? Tiện tay xào lên một chút, không chỉ có thể nhìn thấy rau héo với hạt cơm bị mốc mà còn có thể bất ngờ phát hiện ra lông gà, vảy cá, vụn gỗ đấy. Nói không khoa trương chút nào, nước rửa chân của ăn mày còn tinh khiết hơn thứ này đấy.
Nói đi, bát này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì thế? Tiện tay xào lên một chút, không chỉ có thể nhìn thấy rau héo với hạt cơm bị mốc mà còn có thể bất ngờ phát hiện ra lông gà, vảy cá, vụn gỗ đấy. Nói không khoa trương chút nào, nước rửa chân của ăn mày còn tinh khiết hơn thứ này đấy.
Thôi Đào ôm cái bụng đang kêu rột rột, nỗi buồn cứ thế tuôn trào, nước mắt trong mắt ứa ra, nỗi hận trong lòng sục sôi. Sáng nay lúc trên công đường đáng lẽ nàng nên nôn ít cháo thịt dê lại, ít nhiều cũng có thể chống đỡ được thêm một lúc.
Hàn Kỳ vốn định nói với Bao Chửng rằng chàng cảm thấy Thôi thị này có gì đó quái dị. Nhưng nghĩ lại, chàng cũng không có bằng chứng gì để chứng minh chuyện này, tùy tiện nói lại thành ra là chàng đang võ đoán. Cứ tạm thời vậy đi, chờ đến khi chàng nhìn rõ vấn đề của Thôi thị thì nói cũng chưa muộn.
Lúc Hàn Kỳ bước đến lao của nơi Thôi Đào đang ngồi cũng đúng lúc nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của nàng.
“Trí nhớ của ngươi cũng khá tốt đấy chứ.” Hàn Kỳ lạnh giọng nói.
“Ai u, ai u, ư ư ư…” Vương tứ nương vừa nhận được 50 trượng, cái mông như đang nứt ra, đau muốn mất mạng. Lúc này ả đang nằm trên đống rơm kêu gào thảm thiết.
Đến tận bây giờ Vương tứ nương mới hiểu tối qua Thôi Đào cố tình nói “Xin lỗi trước” với mình là có ý gì, hóa ra nàng đã sớm đoán được ả sẽ bị đánh lần nữa, lại còn phạt thêm 3 năm nữa!
Trước đây ả vì đánh người bị thương nặng nên nhận hình phạt 7 năm, giờ thêm 3 năm nữa là tròn 10 năm, không chừng sẽ chết trong lao mất. Mà con khốn kia sau khi nghe tin ả bị thêm hình đã phản ứng thế nào chứ? Trong mắt nàng toàn là ý cười, như chúc mừng ả đã được “làm tròn” vậy. Con mẹ nó, cái gì mà làm tròn chứ!
Bên trái ngón trỏ phải của Hàn Kỳ, cũng là vị trí lúc nãy Thôi Đào nói, có một nốt ruồi đen.
“Khụ.” Thôi Đào nghe tiếng rên của Vương tứ nương đến phiền, không vui ho khẽ một tiếng.
Hàn Kỳ gõ kinh đường mộc, bắt Thôi Đào phải khai ra tất cả những chi tiết về hung thủ.
Vương tứ nương lập tức câm miệng, hoảng hốt nhìn Thôi Đào rồi cắn môi không dám phát ra tiếng gì nữa.
Hàn Kỳ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.
Xế chiều bọn phạm nhân trong lao không có việc gì để làm, chỉ có thể tìm vui trong cái khổ, nằm nhắm mắt lười biếng cho hết ngày. Lưu thị ở lao bên cạnh vẫn chưa ngủ say, xoay mình một cái mở mắt ra liền trông thấy Hàn Kỳ, đôi mắt lập tức trừng lớn.
Vụ án của Lưu thị do Hàn Kỳ phán vào 2 ngày trước, vì thế Lưu thị biết Hàn Kỳ.
Tuy nói vì trộm cắp nên phán 3 năm tù, Lưu thị không mấy vui vẻ, nhưng nhìn dung mạo tú dật của Thôi quan Hàn hiện ra trong nhà lao nữ, trong nháy mắt thị đã nhiệt huyết tuôn trào, cảm thấy đại lao đầy mùi ẩm mốc này như thể được chiếu thêm đủ loại ánh sáng đầy màu sắc, tất cả đều trở nên thật hoàn hảo.
“Tham kiến Thôi quan Hàn! Thân phận Thôi quan Hàn cao quý, sao lại tự mình đến đại lao thế này?”
Lưu thị lập tức phấn khích đứng dậy hành lễ với Hàn Kỳ, trong lời nói để lộ ra sự sùng bái vô hạn với Hàn Kỳ.
Thôi Đào nghe được chữ “Thôi quan Hàn” liền giật mình, quay đầu lại quả nhiên trông thấy Hàn Kỳ đang đứng ở hành lang cách đó không xa.
Thôi Đào nghe thấy bà đỡ Trương nói, biết rõ bản thân lần này đã trót lọt rồi, cả người cũng thả lỏng hơn. Vấn đề kinh điển phải dùng phương pháp kinh điển, không có gì giải quyết tốt chuyện “Tôi chẳng biết gì cả” bằng cách “Vờ mất trí nhớ” hết.
Nhờ có Lưu thị nhao nhao lên mà cả đám tù nhân nữ đều tỉnh dậy, thấy có một vị quan đứng giữa lao lại còn điển trai như thế thì vô cùng sửng sốt, ai nấy đều như sói đói nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, thậm chí còn lén huýt sáo một cái nữa.
Cai ngục Tôn lập tức giận dữ mắng mỏ những nữ phạm nhân không biết quy tắc này, phải trừng trị các ả vì tội đại bất kính. Chúng nữ phạm nhân lúc này mới yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn vô thức mà liếc sang mặt Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ đã sớm quen với việc bị người khác để ý đến dung mạo, trái lại không có cảm giác gì, chỉ nhìn Thôi Đào.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào lần nữa rồi nói với bà đỡ Trương: “Nếu lúc đó đã không sao thì tại sao sớm nay lại bất thường như thế?”
Thôi Đào cảm nhận được cái nhìn đặc biệt của Hàn Kỳ nên vội vàng chạy tới cạnh rào chắn, gọi Hàn Kỳ một tiếng “Đại nhân”. Gọi xong, nàng mới ý thức được rằng mình đã hô sai, vội vàng nói xin lỗi.
“Hắn… Hắn…” Thôi Đào khó khăn nói, dường như muốn nói nhưng lại không thể nói ra, cứ lo lắng vò đầu bứt tai, “Sao tôi không nhớ gì hết cả vậy… Sao tôi không nhớ gì hết cả…”
“Trí nhớ của ngươi cũng khá tốt đấy chứ.” Hàn Kỳ lạnh giọng nói.Hàn Kỳ đã sớm quen với việc bị người khác để ý đến dung mạo, trái lại không có cảm giác gì, chỉ nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào biết chàng đang mỉa mai mình, đành cúi đầu im lặng.
“Ngươi thật sự không nhớ tí nào về hung thủ à?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Thôi Đào gật đầu, dường như chợt nhớ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên nói với Hàn Kỳ: “Nhưng tôi nhớ ở ngón trỏ tay phải của hắn có một nốt ruồi đi, ở chỗ này này.”
Thôi Đào chỉ xuống vị trí gần móng tay ngón trỏ bên trái của mình.
Hàn Kỳ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chăm chăm Thôi Đào.
Thôi Đào đo lại lần nữa, thấy Hàn Kỳ không có phản ứng gì nên cũng không hiểu ý của chàng. Việc chàng đã đích thân đến đại lao thẩm vấn này cũng vô cùng kỳ lạ.
Nhắc tới dáng vẻ trước kia của Thôi Đào, Vương tứ nương thật sự không tin được Thôi Đào là tội phạm giết người đâu, dù Thôi Đào đã nhận hết tội rồi. Nhưng bộ dạng hôm nay của Thôi Đào đã khiến Vương tứ nương tin là nàng đã thật sự giết người, giờ nàng cũng đã rút lại lời khai của mình, không chịu nhận tội nữa.
“Ý của ngươi là thế này ư?” Hàn Kỳ đột nhiên giơ bàn tay phải vẫn luôn chắp sau lưng của mình ra, cố tình đưa ngón trỏ tay phải ra cho Thôi Đào nhìn.
Bên trái ngón trỏ phải của Hàn Kỳ, cũng là vị trí lúc nãy Thôi Đào nói, có một nốt ruồi đen.
Vương tứ nương nghi ngờ nhìn nàng, đúng lúc đối mắt với Thôi Đào, ánh mắt của nàng lóe sáng nhìn chằm chằm ả, chợt để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ánh mắt Hàn Kỳ đột nhiên bắn về phía Thôi Đào.Nói mới nhớ, sao hôm nay con khốn này lại đột nhiên lợi hại như thế chứ? Từ sau khi nàng vào đại lao, trên người đều tràn đầy tử khí, mặc cho kẻ khác làm gì cũng không hề kêu một tiếng. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên làm chuyện xấu, lại còn âm hiểm ác độc, thậm chí là làm hại đến ả nữa.
“Ai u, ai u, ư ư ư…” Vương tứ nương vừa nhận được 50 trượng, cái mông như đang nứt ra, đau muốn mất mạng. Lúc này ả đang nằm trên đống rơm kêu gào thảm thiết.
Trong nháy mắt Vương tứ nương đã bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, phát hiện bản thân lại thật sự đang sợ con khốn này, nhất định là vì bị thương nên ả yếu đi rồi.“Trĩ Khuê* đã thích ứng được chưa?” Bao Chửng hỏi.
Thôi Đào gật đầu, dường như chợt nhớ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên nói với Hàn Kỳ: “Nhưng tôi nhớ ở ngón trỏ tay phải của hắn có một nốt ruồi đi, ở chỗ này này.”Tuy nói vì trộm cắp nên phán 3 năm tù, Lưu thị không mấy vui vẻ, nhưng nhìn dung mạo tú dật của Thôi quan Hàn hiện ra trong nhà lao nữ, trong nháy mắt thị đã nhiệt huyết tuôn trào, cảm thấy đại lao đầy mùi ẩm mốc này như thể được chiếu thêm đủ loại ánh sáng đầy màu sắc, tất cả đều trở nên thật hoàn hảo.
Nói mới nhớ, sao hôm nay con khốn này lại đột nhiên lợi hại như thế chứ? Từ sau khi nàng vào đại lao, trên người đều tràn đầy tử khí, mặc cho kẻ khác làm gì cũng không hề kêu một tiếng. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên làm chuyện xấu, lại còn âm hiểm ác độc, thậm chí là làm hại đến ả nữa.
Nàng sợ cái cơm miễn phí này đã thiu!
Nhắc tới dáng vẻ trước kia của Thôi Đào, Vương tứ nương thật sự không tin được Thôi Đào là tội phạm giết người đâu, dù Thôi Đào đã nhận hết tội rồi. Nhưng bộ dạng hôm nay của Thôi Đào đã khiến Vương tứ nương tin là nàng đã thật sự giết người, giờ nàng cũng đã rút lại lời khai của mình, không chịu nhận tội nữa.
“Chứng bệnh này rất dễ gây nôn mửa vì choáng váng ạ.” Bà đỡ Trương chuyên phụ trách khám nghiệm thi thể nữ và cơ thể nữ phạm nhân, vì thế không có phản ứng lớn với chuyện nôn mửa như những người khác, chỉ vội giải thích với Hàn Kỳ.
Vương tứ nương càng nghĩ càng buồn ngủ, quay sang nhìn Thôi Đào một chút, phát hiện nàng vẫn đang nhìn mình! Vương tứ nương bị dọa, cảm thấy Thôi Đào rất có thể sẽ thừa lúc ả ngủ say để bóp chết. Con khốn này quá thâm hiểm rồi, hoàn toàn không thể đoán trước được nước đi của nàng.
Hàn Kỳ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chăm chăm Thôi Đào.“Còn thêm lần nữa ư?” Bà đỡ Trương kinh ngạc nói, lập tức giải thích với Hàn Kỳ: “Bẩm, Thôi thị vốn đã bị đập đầu bị thương, tổn thương lại còn bị tổn thương thêm, thế tất sẽ nghiêm trọng hơn, hiện tại chẳng có gì kỳ lạ hết.”
Suốt cả đêm Vương tứ nương buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật xuống đất lia lịa nhưng vẫn không dám ngủ. Vất vả lắm mới gắng gượng tới bình minh, lúc nha dịch áp giải Thôi Đào tới thăng đường ả mới thở phào nhẹ nhõm mà an tâm ngủ.
Hàn Kỳ khí khái nổi bật, vừa tròn 20 đã đậu Bảng nhãn, có thể nói là một thanh niên tài tuấn*. Bao Chửng luôn rất xem trọng hậu bối này, vì thế mới cố tình đòi người với Hoàng đế.
Trước đây ả vì đánh người bị thương nặng nên nhận hình phạt 7 năm, giờ thêm 3 năm nữa là tròn 10 năm, không chừng sẽ chết trong lao mất. Mà con khốn kia sau khi nghe tin ả bị thêm hình đã phản ứng thế nào chứ? Trong mắt nàng toàn là ý cười, như chúc mừng ả đã được “làm tròn” vậy. Con mẹ nó, cái gì mà làm tròn chứ!
Lúc Thôi Đào bị mang ra khỏi đại lao, dưới chân bắt đầu loạng choạng, cơ thể run rẩy, thường xuyên lấy tay che đầu lại.
Thôi Đào ôm cái bụng đang kêu rột rột, nỗi buồn cứ thế tuôn trào, nước mắt trong mắt ứa ra, nỗi hận trong lòng sục sôi. Sáng nay lúc trên công đường đáng lẽ nàng nên nôn ít cháo thịt dê lại, ít nhiều cũng có thể chống đỡ được thêm một lúc.
Nha dịch Lý Viễn nhìn Thôi Đào một chút, cảm giác nàng có gì đó là lạ.
Ọe —Sáng nay lúc Thôi Đào ăn cơm đã tiện thể nghe được nữ phạm nhân bên cạnh nói chuyện, mới biết vị Thôi quan Hàn mới tới phủ Khai Phong này chính là danh tướng Bắc Tống “Tướng tam triêu, lập nhị đế*” Hàn Kỳ. Chàng là một người nổi danh điển trai, chính là ví dụ chân chính cho từ mỹ nam tử.
Đến trước công đường, sau khi Thôi Đào quỳ xuống hành lễ với Hàn Kỳ xong thì ngơ ngẩn nhìn mặt đất trước mặt, có vẻ hoảng hốt.
Hàn Kỳ gõ kinh đường mộc, bắt Thôi Đào phải khai ra tất cả những chi tiết về hung thủ.
Suốt cả đêm Vương tứ nương buồn ngủ không chịu nổi, đầu gật xuống đất lia lịa nhưng vẫn không dám ngủ. Vất vả lắm mới gắng gượng tới bình minh, lúc nha dịch áp giải Thôi Đào tới thăng đường ả mới thở phào nhẹ nhõm mà an tâm ngủ.(*) Lập 2 Hoàng đế trong 3 triều đại.
“Hắn… Hắn…” Thôi Đào khó khăn nói, dường như muốn nói nhưng lại không thể nói ra, cứ lo lắng vò đầu bứt tai, “Sao tôi không nhớ gì hết cả vậy… Sao tôi không nhớ gì hết cả…”
“Khụ.” Thôi Đào nghe tiếng rên của Vương tứ nương đến phiền, không vui ho khẽ một tiếng.
Hàn Kỳ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thôi Đào, tạm thời không tỏ thái độ gì, dường như đang quan sát sơ hở của Thôi Đào. Một lúc lâu sau, thấy Thôi Đào bắt đầu hung hăng bứt tóc, tóc rơi xuống không ít, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, Hàn Kỳ mới nháy mắt với bà đỡ Trương.
Bà đỡ Trương thấy tình trạng này của Thôi Đào thì trong lòng đã có suy đoán, sau khi xem tình hình của Thôi Đào xong mới quay sang hồi bẩm với Hàn Kỳ: “Có vẻ như đầu bị đập nên não bị chấn động, khí cơ nghịch loạn khiến đầu óc choáng váng, mất trí nhớ rồi.”
“Phủ doãn Bao về rồi ạ.” Vương Chiêu nói tiếp.Lưu thị lập tức phấn khích đứng dậy hành lễ với Hàn Kỳ, trong lời nói để lộ ra sự sùng bái vô hạn với Hàn Kỳ.
Bà đỡ Trương lập tức kể lại những chuyện xảy ra trong nhà lao tối qua cho Hàn Kỳ biết, “Lúc đó cô ấy đã có triệu chứng đau đầu rồi ạ.”“Chỉ có một vụ án, xin Phủ doãn Bao chỉ thị cho.”
Trùng hợp thế ư, hôm qua chóng mặt, hôm nay mất trí nhớ rồi?
Thôi Đào cảm nhận được ánh mắt của Hàn Kỳ, cố tình giả vờ loạng choạng vài cái để chàng nhìn thấy.Vương tứ nương lập tức câm miệng, hoảng hốt nhìn Thôi Đào rồi cắn môi không dám phát ra tiếng gì nữa.
Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào lần nữa rồi nói với bà đỡ Trương: “Nếu lúc đó đã không sao thì tại sao sớm nay lại bất thường như thế?”
Các vị, thật xin lỗi!Thôi Đào sửng sốt, cảm giác như trạng thái thầm thả lỏng của mình đã bị Hàn Kỳ bắt quả tang. Lúc họ bốn mắt nhìn nhau, Hàn Kỳ như thể đã bắt được thứ gì đó trong mắt của nàng.
Bà đỡ Trương trầm ngâm một lát nhưng cũng không thể cho Hàn Kỳ đáp án chính xác được.
Hàn Kỳ nhíu mày.
Bao Chửng nghe Hàn Kỳ kể về tình hình vụ án của Thôi Đào xong, đầu tiên là lấy hồ sơ tình tiết vụ án ra xem một lần rồi mới nói với Hàn Kỳ: “Thà trì hoãn chớ đừng giết nhầm, phải xác thực xem có đúng là có nội tình hay không, anh đã xử lý rất tốt.”
Lúc này nha dịch Lý Viễn mới đứng ra bẩm báo với Hàn Kỳ: “Anh em của thuộc hạ là Lý Tài tối qua trực trong lao nữ. Sáng nay thuộc hạ có nghe anh ấy nói tới, tối qua Thôi thị bị Vương thị cùng lao làm nhục hai lần ạ.”
“Còn thêm lần nữa ư?” Bà đỡ Trương kinh ngạc nói, lập tức giải thích với Hàn Kỳ: “Bẩm, Thôi thị vốn đã bị đập đầu bị thương, tổn thương lại còn bị tổn thương thêm, thế tất sẽ nghiêm trọng hơn, hiện tại chẳng có gì kỳ lạ hết.”
Thôi Đào đang ôm chân ngồi một góc, nhìn chén cơm màu xanh vàng quan phát cho mà than thở.
Thôi Đào nghe thấy bà đỡ Trương nói, biết rõ bản thân lần này đã trót lọt rồi, cả người cũng thả lỏng hơn. Vấn đề kinh điển phải dùng phương pháp kinh điển, không có gì giải quyết tốt chuyện “Tôi chẳng biết gì cả” bằng cách “Vờ mất trí nhớ” hết.
Thôi Đào chỉ xuống vị trí gần móng tay ngón trỏ bên trái của mình.
Ánh mắt Hàn Kỳ đột nhiên bắn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào sửng sốt, cảm giác như trạng thái thầm thả lỏng của mình đã bị Hàn Kỳ bắt quả tang. Lúc họ bốn mắt nhìn nhau, Hàn Kỳ như thể đã bắt được thứ gì đó trong mắt của nàng.
Hàn Kỳ lập tức tuyên bố lui đường, sai bà đỡ Trương kiểm tra tình trạng mất trí nhớ của Thôi Đào trước.Trong công đường lập tức tràn ngập một mùi hương khó chịu.
Sáng nay lúc Thôi Đào ăn cơm đã tiện thể nghe được nữ phạm nhân bên cạnh nói chuyện, mới biết vị Thôi quan Hàn mới tới phủ Khai Phong này chính là danh tướng Bắc Tống “Tướng tam triêu, lập nhị đế*” Hàn Kỳ. Chàng là một người nổi danh điển trai, chính là ví dụ chân chính cho từ mỹ nam tử.Thôi Đào nôn ra rồi.
Hàn Kỳ yên lặng nhìn chằm chằm vào Thôi Đào, tạm thời không tỏ thái độ gì, dường như đang quan sát sơ hở của Thôi Đào. Một lúc lâu sau, thấy Thôi Đào bắt đầu hung hăng bứt tóc, tóc rơi xuống không ít, mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng, Hàn Kỳ mới nháy mắt với bà đỡ Trương.Lúc này nha dịch Lý Viễn mới đứng ra bẩm báo với Hàn Kỳ: “Anh em của thuộc hạ là Lý Tài tối qua trực trong lao nữ. Sáng nay thuộc hạ có nghe anh ấy nói tới, tối qua Thôi thị bị Vương thị cùng lao làm nhục hai lần ạ.”
(*) Lập 2 Hoàng đế trong 3 triều đại.
Nhờ có Lưu thị nhao nhao lên mà cả đám tù nhân nữ đều tỉnh dậy, thấy có một vị quan đứng giữa lao lại còn điển trai như thế thì vô cùng sửng sốt, ai nấy đều như sói đói nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, thậm chí còn lén huýt sáo một cái nữa.
Thôi Đào không dám khinh thường vị Thôi quan Hàn này, sợ bị chàng nhìn ra mánh khóe nên không dám xuất đòn gì tùy tiện.
Các vị, thật xin lỗi!
(*) Lập 2 Hoàng đế trong 3 triều đại.
Thôi Đào lấy hai tay ôm bụng, cong lưng lại nghiêng về phía trước, ngón tay thừa cơ bấm vào huyệt vị trên bụng mình.
Ọe —
Thôi Đào biết chàng đang mỉa mai mình, đành cúi đầu im lặng.
Thôi Đào nôn ra rồi.
Hàn Kỳ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.Thôi Đào nghe được chữ “Thôi quan Hàn” liền giật mình, quay đầu lại quả nhiên trông thấy Hàn Kỳ đang đứng ở hành lang cách đó không xa.
Một bát cháo thịt dê thơm ngào ngạt vừa ăn ban sáng đã nôn ra phân nửa rồi.
Vương tứ nương nghi ngờ nhìn nàng, đúng lúc đối mắt với Thôi Đào, ánh mắt của nàng lóe sáng nhìn chằm chằm ả, chợt để lộ ra một nụ cười quỷ dị.Một bát cháo thịt dê thơm ngào ngạt vừa ăn ban sáng đã nôn ra phân nửa rồi.
Tiếp đó, nha dịch giận dữ mắng mỏ Thôi Đào dám bất kính nơi công đường.
Trong công đường lập tức tràn ngập một mùi hương khó chịu.
Nha dịch Lý Viễn nhìn Thôi Đào một chút, cảm giác nàng có gì đó là lạ.
Hàn Kỳ nhíu mày.
“Ý của ngươi là thế này ư?” Hàn Kỳ đột nhiên giơ bàn tay phải vẫn luôn chắp sau lưng của mình ra, cố tình đưa ngón trỏ tay phải ra cho Thôi Đào nhìn.
Mọi người sửng sốt.
Tiếp đó, nha dịch giận dữ mắng mỏ Thôi Đào dám bất kính nơi công đường.(*) Vừa có tài vừa tuấn tú.
“Chứng bệnh này rất dễ gây nôn mửa vì choáng váng ạ.” Bà đỡ Trương chuyên phụ trách khám nghiệm thi thể nữ và cơ thể nữ phạm nhân, vì thế không có phản ứng lớn với chuyện nôn mửa như những người khác, chỉ vội giải thích với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lập tức tuyên bố lui đường, sai bà đỡ Trương kiểm tra tình trạng mất trí nhớ của Thôi Đào trước.
Sau khi chàng ra khỏi công đường cũng không vội rời đi mà chắp tay đứng dưới hiên, yên lặng nhìn bóng lưng Thôi Đào đang được bà đỡ Trương dìu đi.
Thôi Đào cảm nhận được ánh mắt của Hàn Kỳ, cố tình giả vờ loạng choạng vài cái để chàng nhìn thấy.
“Bẩm Thôi quan Hàn, chuyện tối qua trong ngục là thật.” Nha dịch Vương Chiêu sau khi đến đại lao để xác minh sự tình liền về bẩm báo với Hàn Kỳ.
Xế chiều bọn phạm nhân trong lao không có việc gì để làm, chỉ có thể tìm vui trong cái khổ, nằm nhắm mắt lười biếng cho hết ngày. Lưu thị ở lao bên cạnh vẫn chưa ngủ say, xoay mình một cái mở mắt ra liền trông thấy Hàn Kỳ, đôi mắt lập tức trừng lớn.
“Vương thị đánh người gây thương tích, 50 trượng, phạt thêm 3 năm.” Mắt Hàn Kỳ vẫn dõi theo bóng lưng đã mất dạng của Thôi Đào, giọng nói chàng nhàn nhạt, tựa như đang thờ ơ quyết định vận mệnh của một người vậy.
“Phủ doãn Bao về rồi ạ.” Vương Chiêu nói tiếp.Hàn Kỳ lễ phép bảo mọi chuyện vẫn ổn.Bà đỡ Trương lập tức kể lại những chuyện xảy ra trong nhà lao tối qua cho Hàn Kỳ biết, “Lúc đó cô ấy đã có triệu chứng đau đầu rồi ạ.”
Lúc Hàn Kỳ đến phủ Khai Phong nhậm chức thì Bao Chửng đúng lúc lĩnh chỉ ra ngoài đi tuần, vì thế đến nay chàng vẫn chưa chính thức chào hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng nhìn thấy Hàn Kỳ bèn cao hứng gọi chàng đến ngồi cạnh mình.
Hàn Kỳ khí khái nổi bật, vừa tròn 20 đã đậu Bảng nhãn, có thể nói là một thanh niên tài tuấn*. Bao Chửng luôn rất xem trọng hậu bối này, vì thế mới cố tình đòi người với Hoàng đế.
Mọi người sửng sốt.
Đến tận bây giờ Vương tứ nương mới hiểu tối qua Thôi Đào cố tình nói “Xin lỗi trước” với mình là có ý gì, hóa ra nàng đã sớm đoán được ả sẽ bị đánh lần nữa, lại còn phạt thêm 3 năm nữa!(*) Vừa có tài vừa tuấn tú.
“Trĩ Khuê* đã thích ứng được chưa?” Bao Chửng hỏi.
(*) Vừa có tài vừa tuấn tú.Thôi Đào không dám khinh thường vị Thôi quan Hàn này, sợ bị chàng nhìn ra mánh khóe nên không dám xuất đòn gì tùy tiện.
(*) Tự của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ lễ phép bảo mọi chuyện vẫn ổn.
“Chỉ có một vụ án, xin Phủ doãn Bao chỉ thị cho.”
Bao Chửng nghe Hàn Kỳ kể về tình hình vụ án của Thôi Đào xong, đầu tiên là lấy hồ sơ tình tiết vụ án ra xem một lần rồi mới nói với Hàn Kỳ: “Thà trì hoãn chớ đừng giết nhầm, phải xác thực xem có đúng là có nội tình hay không, anh đã xử lý rất tốt.”“Ngươi thật sự không nhớ tí nào về hung thủ à?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Hàn Kỳ vốn định nói với Bao Chửng rằng chàng cảm thấy Thôi thị này có gì đó quái dị. Nhưng nghĩ lại, chàng cũng không có bằng chứng gì để chứng minh chuyện này, tùy tiện nói lại thành ra là chàng đang võ đoán. Cứ tạm thời vậy đi, chờ đến khi chàng nhìn rõ vấn đề của Thôi thị thì nói cũng chưa muộn.
Buổi chiều, Hàn Kỳ đích thân đến đại lao gặp Thôi Đào. Trước khi vào chàng còn cố tình không thông báo cho ai.
Buổi chiều, Hàn Kỳ đích thân đến đại lao gặp Thôi Đào. Trước khi vào chàng còn cố tình không thông báo cho ai.
Thôi Đào đang ôm chân ngồi một góc, nhìn chén cơm màu xanh vàng quan phát cho mà than thở.
Nàng sợ cái cơm miễn phí này đã thiu!(*) Tự của Hàn Kỳ.
Nói đi, bát này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì thế? Tiện tay xào lên một chút, không chỉ có thể nhìn thấy rau héo với hạt cơm bị mốc mà còn có thể bất ngờ phát hiện ra lông gà, vảy cá, vụn gỗ đấy. Nói không khoa trương chút nào, nước rửa chân của ăn mày còn tinh khiết hơn thứ này đấy.
Nói đi, bát này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì thế? Tiện tay xào lên một chút, không chỉ có thể nhìn thấy rau héo với hạt cơm bị mốc mà còn có thể bất ngờ phát hiện ra lông gà, vảy cá, vụn gỗ đấy. Nói không khoa trương chút nào, nước rửa chân của ăn mày còn tinh khiết hơn thứ này đấy.
Thôi Đào ôm cái bụng đang kêu rột rột, nỗi buồn cứ thế tuôn trào, nước mắt trong mắt ứa ra, nỗi hận trong lòng sục sôi. Sáng nay lúc trên công đường đáng lẽ nàng nên nôn ít cháo thịt dê lại, ít nhiều cũng có thể chống đỡ được thêm một lúc.
Hàn Kỳ vốn định nói với Bao Chửng rằng chàng cảm thấy Thôi thị này có gì đó quái dị. Nhưng nghĩ lại, chàng cũng không có bằng chứng gì để chứng minh chuyện này, tùy tiện nói lại thành ra là chàng đang võ đoán. Cứ tạm thời vậy đi, chờ đến khi chàng nhìn rõ vấn đề của Thôi thị thì nói cũng chưa muộn.
Lúc Hàn Kỳ bước đến lao của nơi Thôi Đào đang ngồi cũng đúng lúc nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của nàng.
“Trí nhớ của ngươi cũng khá tốt đấy chứ.” Hàn Kỳ lạnh giọng nói.
“Ai u, ai u, ư ư ư…” Vương tứ nương vừa nhận được 50 trượng, cái mông như đang nứt ra, đau muốn mất mạng. Lúc này ả đang nằm trên đống rơm kêu gào thảm thiết.
Đến tận bây giờ Vương tứ nương mới hiểu tối qua Thôi Đào cố tình nói “Xin lỗi trước” với mình là có ý gì, hóa ra nàng đã sớm đoán được ả sẽ bị đánh lần nữa, lại còn phạt thêm 3 năm nữa!
Trước đây ả vì đánh người bị thương nặng nên nhận hình phạt 7 năm, giờ thêm 3 năm nữa là tròn 10 năm, không chừng sẽ chết trong lao mất. Mà con khốn kia sau khi nghe tin ả bị thêm hình đã phản ứng thế nào chứ? Trong mắt nàng toàn là ý cười, như chúc mừng ả đã được “làm tròn” vậy. Con mẹ nó, cái gì mà làm tròn chứ!
Bên trái ngón trỏ phải của Hàn Kỳ, cũng là vị trí lúc nãy Thôi Đào nói, có một nốt ruồi đen.
“Khụ.” Thôi Đào nghe tiếng rên của Vương tứ nương đến phiền, không vui ho khẽ một tiếng.
Hàn Kỳ gõ kinh đường mộc, bắt Thôi Đào phải khai ra tất cả những chi tiết về hung thủ.
Vương tứ nương lập tức câm miệng, hoảng hốt nhìn Thôi Đào rồi cắn môi không dám phát ra tiếng gì nữa.
Hàn Kỳ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.
Xế chiều bọn phạm nhân trong lao không có việc gì để làm, chỉ có thể tìm vui trong cái khổ, nằm nhắm mắt lười biếng cho hết ngày. Lưu thị ở lao bên cạnh vẫn chưa ngủ say, xoay mình một cái mở mắt ra liền trông thấy Hàn Kỳ, đôi mắt lập tức trừng lớn.
Vụ án của Lưu thị do Hàn Kỳ phán vào 2 ngày trước, vì thế Lưu thị biết Hàn Kỳ.
Tuy nói vì trộm cắp nên phán 3 năm tù, Lưu thị không mấy vui vẻ, nhưng nhìn dung mạo tú dật của Thôi quan Hàn hiện ra trong nhà lao nữ, trong nháy mắt thị đã nhiệt huyết tuôn trào, cảm thấy đại lao đầy mùi ẩm mốc này như thể được chiếu thêm đủ loại ánh sáng đầy màu sắc, tất cả đều trở nên thật hoàn hảo.
“Tham kiến Thôi quan Hàn! Thân phận Thôi quan Hàn cao quý, sao lại tự mình đến đại lao thế này?”
Lưu thị lập tức phấn khích đứng dậy hành lễ với Hàn Kỳ, trong lời nói để lộ ra sự sùng bái vô hạn với Hàn Kỳ.
Thôi Đào nghe được chữ “Thôi quan Hàn” liền giật mình, quay đầu lại quả nhiên trông thấy Hàn Kỳ đang đứng ở hành lang cách đó không xa.
Thôi Đào nghe thấy bà đỡ Trương nói, biết rõ bản thân lần này đã trót lọt rồi, cả người cũng thả lỏng hơn. Vấn đề kinh điển phải dùng phương pháp kinh điển, không có gì giải quyết tốt chuyện “Tôi chẳng biết gì cả” bằng cách “Vờ mất trí nhớ” hết.
Nhờ có Lưu thị nhao nhao lên mà cả đám tù nhân nữ đều tỉnh dậy, thấy có một vị quan đứng giữa lao lại còn điển trai như thế thì vô cùng sửng sốt, ai nấy đều như sói đói nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, thậm chí còn lén huýt sáo một cái nữa.
Cai ngục Tôn lập tức giận dữ mắng mỏ những nữ phạm nhân không biết quy tắc này, phải trừng trị các ả vì tội đại bất kính. Chúng nữ phạm nhân lúc này mới yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn vô thức mà liếc sang mặt Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ đã sớm quen với việc bị người khác để ý đến dung mạo, trái lại không có cảm giác gì, chỉ nhìn Thôi Đào.Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào lần nữa rồi nói với bà đỡ Trương: “Nếu lúc đó đã không sao thì tại sao sớm nay lại bất thường như thế?”
Thôi Đào cảm nhận được cái nhìn đặc biệt của Hàn Kỳ nên vội vàng chạy tới cạnh rào chắn, gọi Hàn Kỳ một tiếng “Đại nhân”. Gọi xong, nàng mới ý thức được rằng mình đã hô sai, vội vàng nói xin lỗi.
“Hắn… Hắn…” Thôi Đào khó khăn nói, dường như muốn nói nhưng lại không thể nói ra, cứ lo lắng vò đầu bứt tai, “Sao tôi không nhớ gì hết cả vậy… Sao tôi không nhớ gì hết cả…”
“Trí nhớ của ngươi cũng khá tốt đấy chứ.” Hàn Kỳ lạnh giọng nói.Hàn Kỳ đã sớm quen với việc bị người khác để ý đến dung mạo, trái lại không có cảm giác gì, chỉ nhìn Thôi Đào.
Thôi Đào biết chàng đang mỉa mai mình, đành cúi đầu im lặng.
“Ngươi thật sự không nhớ tí nào về hung thủ à?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Thôi Đào gật đầu, dường như chợt nhớ ra gì đó bèn ngẩng đầu lên nói với Hàn Kỳ: “Nhưng tôi nhớ ở ngón trỏ tay phải của hắn có một nốt ruồi đi, ở chỗ này này.”
Thôi Đào chỉ xuống vị trí gần móng tay ngón trỏ bên trái của mình.
Hàn Kỳ nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chăm chăm Thôi Đào.
Thôi Đào đo lại lần nữa, thấy Hàn Kỳ không có phản ứng gì nên cũng không hiểu ý của chàng. Việc chàng đã đích thân đến đại lao thẩm vấn này cũng vô cùng kỳ lạ.
Nhắc tới dáng vẻ trước kia của Thôi Đào, Vương tứ nương thật sự không tin được Thôi Đào là tội phạm giết người đâu, dù Thôi Đào đã nhận hết tội rồi. Nhưng bộ dạng hôm nay của Thôi Đào đã khiến Vương tứ nương tin là nàng đã thật sự giết người, giờ nàng cũng đã rút lại lời khai của mình, không chịu nhận tội nữa.
“Ý của ngươi là thế này ư?” Hàn Kỳ đột nhiên giơ bàn tay phải vẫn luôn chắp sau lưng của mình ra, cố tình đưa ngón trỏ tay phải ra cho Thôi Đào nhìn.
Bên trái ngón trỏ phải của Hàn Kỳ, cũng là vị trí lúc nãy Thôi Đào nói, có một nốt ruồi đen.