Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Để tránh chuyện có đồng phạm giả danh đến nhận, Hàn Kỳ quyết định đến gặp người này trước, còn cố tình bảo mọi người không được báo trước.
Lúc Hàn Kỳ đến, chàng hơi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông trung niên mặc quan bào màu xanh đang ngồi trong sảnh. Ngay sau đó, chàng nghe từ miệng của tiểu lại* mà biết được người này là Thôi Mậu, Tri châu Thâm Châu.
Hàn Kỳ nói đúng.
Tất nhiên Thôi Đào không đi, nàng chưa ngu tới mức chủ động dâng đầu cho người khác đâu.(*) Một chức nhỏ kiểu như thư lại, thường đi theo để ghi chép sự việc.“Thế à?” Hàn Kỳ cười, cố tình nhướng mày nhìn Thôi Đào.“Tri châu Thôi chắc chắn cô gái trên bức họa này là tiểu thư ư?” Hàn Kỳ hỏi.
Nếu là mệnh quan triều đình thì không thể giả thân phận được. Nhưng quan cũng có phân chia tốt xấu, vẫn chưa rõ người này có liên quan gì đến bản đồ vận chuyển muối hay không.Nàng lập tức ngăn Hàn Kỳ nói tiếp, “Đại nhân nên theo lẽ mà chấp pháp công bằng, tôi có hiềm nghi lớn, phải ở lại phủ Khai Phong để chờ điều tra ạ.”
Lúc này Thôi Mậu ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hàn Kỳ bèn vội đứng dậy chào hỏi chàng. Ông ta là quan lục phẩm, mà vụ Thôi quan Hàn tuấn tú này tuy tuổi còn trẻ đã lên hàng ngũ phẩm, tất nhiên phận làm cấp dưới phải cung kính chào hỏi cấp trên.Thôi Mậu gật đầu, cho Hàn Kỳ biết mình là người nhánh thứ ba của Bác Lăng Thôi Thị, Thôi Đào là con gái út, từ bé đã ngoan ngoãn, thông minh hơn người, lớn lên một chút thì tinh thông cầm kỳ thư họa. Nào ngờ 3 năm trước nàng bỏ lại thư rồi trốn đi, không từ mà biệt.
“Chịu sự ghét bỏ của người nhà”, 7 chữ này chụp lên đầu Thôi Mậu, quả thực không thoải mái gì cho cam. Thôi Mậu há miệng định giải thích nhưng nhận ra trước đó bản thân đã tỏ đủ loại thái độ với Thôi Đào rồi, dù ông ta có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Hàn Kỳ khẽ cười rồi mời Thôi Mậu ngồi xuống, tiện thể đánh giá người này. Thôi Mậu có đôi mắt gần như giống hệt Thôi Đào, chỉ khác đôi mắt của Thôi Mậu có chút cứng nhắc; còn mắt của Thôi Đào thì trắng đen rõ ràng, trông hoạt bát hơn rất nhiều.
“Có lẽ là —
“Sớm nghe qua Thôi quan Hàn tạo mạo song tuyệt, vốn hạ quan có vài phần không tin, hôm nay được diện kiến mới biết sự thật còn hơn cả lời đồn đãi. Có thể được nhìn thấy Thôi quan Hàn quả thật là chuyện may mắn của hạ quan, nhưng chuyện tình của con gái, quá là hổ thẹn rồi.”So với cặp mắt kia của Thôi Mậu, Thôi Đào bỗng cảm thấy ánh mắt luôn lạnh lùng của Hàn Kỳ lại trở nên đáng yêu đến lạ.
Vài ngày trước, ông ta nhìn thấy bức chân dung của Thôi Đào ở địa phận Thâm Châu cũng là nhờ có thân thích chạy tới hỏi han. Thôi Mậu bèn quyết định đích thân tới phủ Khai Phong hỏi cho rõ chuyện, nếu có thể thì định bụng đem đứa con gái bất hiếu này về để dạy dỗ cho tốt.“Đại nhân, cứu mạng!” Thôi Đào nghiêng đi, né đòn tấn công trên mặt của Thôi Mậu rồi vội vàng chạy tới cạnh Hàn Kỳ.
Thôi Mậu dứt lời liền thở dài, trên mặt nhuộm lên một tầng lửa giận. Ông ta lập tức hỏi Hàn Kỳ rằng con gái mình rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì mà bị phủ Khai Phong treo thưởng như thế.
Thôi Mậu vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói sao cho phải.Thôi Mậu dứt lời liền thở dài, trên mặt nhuộm lên một tầng lửa giận. Ông ta lập tức hỏi Hàn Kỳ rằng con gái mình rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì mà bị phủ Khai Phong treo thưởng như thế.
Thôi Đào dứt lời bèn lấy tay che mặt lại, cả người trượt dọc theo tường, cuối cùng ngồi bệt xuống đất mà bật khóc. Nàng khóc rất đáng thương, nom dáng vẻ cực kỳ bất lực, đến mức bọn người Vương Chiêu và Lý Viễn cũng không kìm được mà dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thôi Mậu.
“Tri châu Thôi chắc chắn cô gái trên bức họa này là tiểu thư ư?” Hàn Kỳ hỏi.
Thôi Đào vừa vào tới cửa thì đã có một bóng người màu xanh lục nhào tới phía nàng. Chân phải nàng ngo ngoe định động, cực kỳ muốn đá lên một cước nhưng đã kịp thời ngăn lại được, dù sao tình hình hiện tại cũng không hợp để mình thể hiện trình độ võ công. Nếu Hàn Kỳ phát hiện chỉ số vũ lực của nàng tăng lên, e rằng lại lo nàng vượt ngục rồi tống nàng vào nhà tù lần nữa mất.
“Chính là nó, trừ khi trên đời này có người giống y đúc nó!” Nhắc tới Thôi Đào, khuôn mặt của Thôi Mậu lại càng tức giận hơn.“Cứu mạng? Hôm nay tao muốn mạng của mày đấy, thật không biết xấu hổ là gì mà!” Thôi Mậu giận dữ kéo Thôi Đào đi ra, bắt nàng quỳ xuống nhận cái chết.Hàn Kỳ: “…”
Hàn Kỳ thấy Thôi Mậu không có ý định nói rõ hơn nên bèn gọi Thôi Đào tới. Để hai cha con họ nhìn nhau một lần, ắt sẽ rõ ràng thôi.
Để tránh chuyện có đồng phạm giả danh đến nhận, Hàn Kỳ quyết định đến gặp người này trước, còn cố tình bảo mọi người không được báo trước.Vậy là nàng ta vẫn luôn gọi mình là mẹ đấy à?
Thôi Đào vừa vào tới cửa thì đã có một bóng người màu xanh lục nhào tới phía nàng. Chân phải nàng ngo ngoe định động, cực kỳ muốn đá lên một cước nhưng đã kịp thời ngăn lại được, dù sao tình hình hiện tại cũng không hợp để mình thể hiện trình độ võ công. Nếu Hàn Kỳ phát hiện chỉ số vũ lực của nàng tăng lên, e rằng lại lo nàng vượt ngục rồi tống nàng vào nhà tù lần nữa mất.
Thực ra trên bố cáo treo thưởng mà Hàn Kỳ cáo lên không nói rõ Thôi Đào đã phạm phải tội gì, chỉ bảo là nhân chứng liên quan đến vụ án quan trọng bất ngờ bị mất trí nhớ, treo thưởng tìm kiếm thân phận của nàng.
Thôi Đào chọn cách nấp sau lưng Lý Viễn.
Ý cười trên khóe miệng Hàn Kỳ càng sâu, trái lại hơi tò mò rốt cuộc hai cha con này đã xảy ra chuyện gì. Đến mức Thôi Đào đã mất trí nhớ vẫn vô thức muốn tránh xa Thôi Mậu, tình nguyện ở phủ Khai Phong liều chết chứ không muốn về nhà thế này.
“Nghiệt chướng, còn không mau quỳ xuống cho ta!” Thôi Mậu đột nhiên quở trách.Lúc này Thôi Mậu mới nhận ra, câu “Đại nhân” mà Thôi Đào kêu không phải gọi mình. Con gái mình gọi Thôi quan Hàn trẻ tuổi kia là Đại nhân cơ đấy! Còn thể thống quái gì nữa! Mà cũng thật lạ, phản ứng của Thôi quan Hàn này rất bình tĩnh, như thể đã quen với việc bị nàng gọi như thế rồi vậy.
Thôi Mậu dừng bước trước người Lý Viễn, đứng cách hắn ta rồi tức giận dò xét Thôi Đào, nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc thật lâu, tức đến mức cánh tay cũng bắt đầu run lên.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác trong phòng thấy thế cũng cảm thấy Thôi Mậu hơi quá đáng. Hổ dữ không ăn thịt con mà, huống gì xem biểu hiện mấy ngày nay của Thôi nương tử cũng trông không hề giống người xấu. Dù nàng có liên quan đến vụ án đi nữa cũng có lẽ là vì nàng có nỗi khổ tâm, nếu không liên quan, vậy thì nàng lại càng vô tội. Người lạ còn tin nàng như thế, sao Thôi Mậu thân là cha ruột lại dữ dằn đến vậy được?
Con người trong tình huống nguy cấp sẽ vô thức gọi người quan trọng đối với mình nhất. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, với Thôi Đào, Thôi Mậu không phải người như thế.
“Nghiệt chướng, còn không mau quỳ xuống cho ta!” Thôi Mậu đột nhiên quở trách.Thôi Đào phát hiện lúc này cơ miệng của Thôi Mậu đã kéo căng ra, ánh mắt lướt qua người này đằng đằng sát khí.
(*) Để chỉ gia tộc họ Thôi ở quận Bác Lăng, tính ra cũng là danh gia vọng tộc đó.
Thôi Đào nhìn thẳng vào mắt Thôi Mậu, có một cảm giác kỳ quái không thể giải thích được, như thể có rất nhiều cảm xúc đang lẫn lộn với nhau, tóm lại là nàng thấy cực kỳ khó chịu.
Thôi Đào nghe lời kể của Thôi Mậu thì biết ngay là ông ta đang tránh nặng tìm nhẹ. Nếu sự thật đúng là đơn giản như lời Thôi Mậu nói, nàng là một người ngoãn ngoan ưu tú như thế, dù có đột nhiên bỏ nhà ra đi thì ông ta cũng không mất mặt tới mức này. Gặp lại sau 3 năm, phản ứng đầu tiên của Thôi Mậu không phải nên là cảm động vì “mất nhưng tìm lại được” sao? Đang đau lòng thì ai mà oán trách như thế chứ?
“Ông là ai vậy?” Thôi Đào dùng ánh mắt mông lung nhìn Thôi Mậu.
“Ta là cha của con, còn không mau đến đây.” Lúc Thôi Mậu nói lời này đã hít một hơi thật sâu, dường như đang cố kìm nén bản thân, gia tăng sự kiên nhẫn cho mình.
Thôi Mậu hơi sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ đến chuyện Thôi Đào mất trí nhớ, bèn quay đầu lại nhìn về phía Hàn Kỳ: “Nó thật sự không nhớ chuyện lúc trước ư?”Danh môn vọng tộc từ trước đến giờ rất nghiêm khắc chuyện gia quy. Bỏ nhà ra đi là một chuyện rất mất mặt, thêm người cha này chắc chắn không có ý định bảo vệ nàng, về nhà cùng ông ta, nói không chừng 2 ngày sau sẽ bị người trong tộc phán xét rồi đưa tới lồng heo mất.
Hàn Kỳ nói đúng.
Hàn Kỳ thấy Thôi Mậu không có ý định nói rõ hơn nên bèn gọi Thôi Đào tới. Để hai cha con họ nhìn nhau một lần, ắt sẽ rõ ràng thôi.
“Bẩm Thôi quan Hàn, không biết con gái tôi đã phạm phải chuyện gì? Hôm nay hạ quan có thể dẫn con gái về nhà không ạ?”
“Ta là cha của con, còn không mau đến đây.” Lúc Thôi Mậu nói lời này đã hít một hơi thật sâu, dường như đang cố kìm nén bản thân, gia tăng sự kiên nhẫn cho mình.“Vừa thấy mặt đã mắng tôi đánh tôi, vậy mà là Đại nhân của tôi ư?” Thôi Đào hỏi lại.
Thôi Đào ngập ngừng bước qua, lúc chỉ cách Thôi Mậu chưa tới 2 thước, nàng thấy Thôi Mậu đột nhiên vươn tay ra đưa về phía mình.
“Nghiệt chướng! Ta mới là Đại nhân của ngươi, ngươi đừng có thất lễ gọi bậy, mau đến đây cho ta!”
“Đại nhân, cứu mạng!” Thôi Đào nghiêng đi, né đòn tấn công trên mặt của Thôi Mậu rồi vội vàng chạy tới cạnh Hàn Kỳ.Thiếp gọi Đại nhân không phải để chỉ cha, mà là mẹ chăng?”
Thôi Đào nhìn thẳng vào mắt Thôi Mậu, có một cảm giác kỳ quái không thể giải thích được, như thể có rất nhiều cảm xúc đang lẫn lộn với nhau, tóm lại là nàng thấy cực kỳ khó chịu.Chuyện… Chuyện quái gì thế này!?
“Cứu mạng? Hôm nay tao muốn mạng của mày đấy, thật không biết xấu hổ là gì mà!” Thôi Mậu giận dữ kéo Thôi Đào đi ra, bắt nàng quỳ xuống nhận cái chết.
Nếu không phải vì thân phận quan viên lại còn xuất thân từ danh môn vọng tộc của ông ta, và đôi mắt y hệt bản thân, Thôi Đào thật sự hoài nghi người này không phải là cha ruột của mình. Nhưng 3 điểm này không thể làm giả được, vì thế vị này ắt là cha ruột của nàng rồi.
Tất nhiên Thôi Đào không đi, nàng chưa ngu tới mức chủ động dâng đầu cho người khác đâu.Nếu là mệnh quan triều đình thì không thể giả thân phận được. Nhưng quan cũng có phân chia tốt xấu, vẫn chưa rõ người này có liên quan gì đến bản đồ vận chuyển muối hay không.
“Đại nhân, thiếp không quen ông ta, sao ông ta vừa đến đã muốn đánh thiếp thế này?” Thôi Đào lập tức dùng vẻ mặt tội nghiệp hỏi Hàn Kỳ.
“Tìm ra hung thủ?” Thôi Mậu như nghe kể chuyện cười, dùng ánh mắt như đang dò xét một tên điên nhìn Thôi Đào, đột nhiên quát to, “Mày đừng có làm ra chuyện khiến tao mất mặt nữa!”
Lúc này Thôi Mậu mới nhận ra, câu “Đại nhân” mà Thôi Đào kêu không phải gọi mình. Con gái mình gọi Thôi quan Hàn trẻ tuổi kia là Đại nhân cơ đấy! Còn thể thống quái gì nữa! Mà cũng thật lạ, phản ứng của Thôi quan Hàn này rất bình tĩnh, như thể đã quen với việc bị nàng gọi như thế rồi vậy.
Chuyện… Chuyện quái gì thế này!?
Dù sao “Đại nhân” cũng là một từ để gọi chung cha mẹ và trưởng bối mà.Hàn Kỳ khẽ cười rồi mời Thôi Mậu ngồi xuống, tiện thể đánh giá người này. Thôi Mậu có đôi mắt gần như giống hệt Thôi Đào, chỉ khác đôi mắt của Thôi Mậu có chút cứng nhắc; còn mắt của Thôi Đào thì trắng đen rõ ràng, trông hoạt bát hơn rất nhiều.
“Nghiệt chướng! Ta mới là Đại nhân của ngươi, ngươi đừng có thất lễ gọi bậy, mau đến đây cho ta!”
“Vừa thấy mặt đã mắng tôi đánh tôi, vậy mà là Đại nhân của tôi ư?” Thôi Đào hỏi lại.
Ý của Hàn Kỳ chính là, nếu giờ ông ta đồng ý thì còn có thể giữ gìn thanh danh cho nhà họ Thôi. Nếu ông ta không chịu, hai bên bắt đầu tranh cãi thì chuyện này không biết sẽ huyên náo đến mức nào đâu.
“Ngươi —” Thôi Mậu tức đến suýt phun ra một ngụm máu tươi.Hàn Kỳ nhướng mày, “Hóa ra Tri châu Thôi xuất thân từ gia tộc Thôi Thị.”
“Phải phải phải, tất nhiên phải rồi ạ.” Thôi Đào gật đầu như giã tỏi.
“Tri châu Thôi có gì có thể chứng minh ông là cha tôi không?” Thôi Đào hỏi lại một câu, ông bị tức chết thì tôi không đền mạng đâu nhé.
Thôi Mậu dừng bước trước người Lý Viễn, đứng cách hắn ta rồi tức giận dò xét Thôi Đào, nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc thật lâu, tức đến mức cánh tay cũng bắt đầu run lên.
Cha ruột mà còn cần bằng chứng chứng minh ư? Thôi Mậu tức đến mức đỏ bừng mặt, ho dữ dội vì bị chọc giận.Thôi Mậu liên tục bảo đảm với Hàn Kỳ rằng nhà họ Thôi nhất định sẽ trông nom Thôi Đào thật tốt, hỗ trợ phủ Khai Phong phá án.
Hàn Kỳ bèn đề nghị Thôi Mậu về trước, chờ tra ra mọi chuyện rồi hãy tính. Nếu Thôi Đào vô tội thì đỡ phải để nàng về rồi chịu sự ghét bỏ của người nhà. Nếu Thôi Đào có tội, vậy nàng ở lại phủ Khai Phong càng hợp lý hơn.
Từ những biểu hiện của Thôi Mậu, Thôi Đào đã sớm biết ông ta không thích mình, thậm chí còn mong cho nàng biến mất đi. Vì thế lúc này nàng mới không thèm quan tâm tới Thôi Mậu rốt cuộc là cha thật hay cha giả, tóm lại người “cha” này giờ không đối xử với nàng như với con gái thì nàng sẽ không nhận.
Từ thời Hán đến nay, Bác Lăng Thôi Thị là gia tộc trứ danh, con gái nhà họ Thôi là đối tượng được các sĩ tử triều trước tranh nhau cầu hôn. Dù ngày nay có hơi xuống dốc nhưng vẫn còn một nền tảng vững chắc, không thể xem thường được. Hàn Kỳ có nghe sơ qua cách nhà họ Thôi dạy con gái, tóm lại, chắc chắn không thể dạy ra được một cô gái có tính tình như Thôi Đào này được.
Cha ruột mà còn cần bằng chứng chứng minh ư? Thôi Mậu tức đến mức đỏ bừng mặt, ho dữ dội vì bị chọc giận.
“Tri châu Thôi có gì có thể chứng minh ông là cha tôi không?” Thôi Đào hỏi lại một câu, ông bị tức chết thì tôi không đền mạng đâu nhé.
Nàng đã là người chết qua một lần rồi, lễ nghĩa thế tục gì đó, hiếu đạo gì đó, không trói buộc được nàng nữa.
——————–
Lúc này Hàn Kỳ mới mở miệng: “Cô ấy đúng thật là bị mất trí nhớ như trên bố cáo ghi, xin Tri châu Thôi nói rõ tình hình cụ thể ra.”
Thôi Mậu đứng một bên thở phào vì đã có thể mang Thôi Đào về nhà, chợt nghe Thôi Đào nói thế liền tức nhưng không phát tiết được, lại còn nghe nàng vẫn gọi Hàn Kỳ là “Đại nhân”, càng bực bội trừng mắt về phía Thôi Đào, chửi nàng chẳng có quy củ gì cả.
Thôi Mậu nghe lời nói của Hàn Kỳ ôn hòa, không nhanh không chậm, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã thất thố. Ông ta lúng túng giải thích với Hàn Kỳ, Thôi Đào đích thực là con gái mình, trong nhà có rất nhiều người có thể chứng minh, nếu không tin có thể phái người đến nhà họ Thôi ở An Bình để điều tra.
“Bác Lăng Thôi Thị* chúng tôi quyết sẽ không nói dối chuyện thế này.” Chứng cứ của Thôi Mậu rất thuyết phục.
Thôi Đào lại càng phản ứng dữ dội hơn, nàng bị dọa đến mức cả người run bần bật, lùi về phía sau mấy bước để bám vào tường. Nàng kinh hãi nhìn Thôi Mậu, trong nháy mắt đã rưng rưng, cả người trông thật đáng thương, chẳng khác gì một con chim cút bị rơi vào nồi canh cả.Những kẻ cổ hủ đó sẽ không nói bằng chứng, vì thế Thôi Đào thấy ở phủ Khai Phong vẫn còn “thoải mái” hơn so với nhà họ Thôi chán.
(*) Để chỉ gia tộc họ Thôi ở quận Bác Lăng, tính ra cũng là danh gia vọng tộc đó.
Hàn Kỳ nhướng mày, “Hóa ra Tri châu Thôi xuất thân từ gia tộc Thôi Thị.”
Hàn Kỳ đã nhả ra rồi, bên phủ Khai Phong cũng không có bằng chứng chứng minh Thôi Đào có tội. Có thân phận của ông ta bảo đảm, chắc chắn có thể đưa Thôi Đào về.
Thôi Mậu gật đầu, cho Hàn Kỳ biết mình là người nhánh thứ ba của Bác Lăng Thôi Thị, Thôi Đào là con gái út, từ bé đã ngoan ngoãn, thông minh hơn người, lớn lên một chút thì tinh thông cầm kỳ thư họa. Nào ngờ 3 năm trước nàng bỏ lại thư rồi trốn đi, không từ mà biệt.
(*) Một chức nhỏ kiểu như thư lại, thường đi theo để ghi chép sự việc.
Năm đầu ông ta còn phái người đi tìm, sau đó thì bặt vô âm tín nên xem như nàng đã chết rồi, mình không có đứa con gái này.“Kẻ vừa rời đi kia mới đúng là Đại nhân của ngươi.” Hàn Kỳ thấy nàng ta không thèm giả vờ trước mặt mình, không biết nên vui hay bực nữa.
Vài ngày trước, ông ta nhìn thấy bức chân dung của Thôi Đào ở địa phận Thâm Châu cũng là nhờ có thân thích chạy tới hỏi han. Thôi Mậu bèn quyết định đích thân tới phủ Khai Phong hỏi cho rõ chuyện, nếu có thể thì định bụng đem đứa con gái bất hiếu này về để dạy dỗ cho tốt.
Thôi Đào: Đại nhân phải thay đổi vai tâm lí nhân vật từ cha sang mẹ rồi~
Thôi Đào nghe lời kể của Thôi Mậu thì biết ngay là ông ta đang tránh nặng tìm nhẹ. Nếu sự thật đúng là đơn giản như lời Thôi Mậu nói, nàng là một người ngoãn ngoan ưu tú như thế, dù có đột nhiên bỏ nhà ra đi thì ông ta cũng không mất mặt tới mức này. Gặp lại sau 3 năm, phản ứng đầu tiên của Thôi Mậu không phải nên là cảm động vì “mất nhưng tìm lại được” sao? Đang đau lòng thì ai mà oán trách như thế chứ?
Mọi người trong phòng đều bị giật mình.
Đợi những người khác đi rồi, Thôi Đào mới hạ cánh tay che mặt lại, không kìm được mà tán thưởng Hàn Kỳ: “Đại nhân anh minh.”
Có lẽ vì nhìn khuôn mặt toàn là phẫn nộ kia của Thôi Mậu chẳng còn thứ gì khác nữa. Ông ta muốn đánh nàng, còn muốn dẫn nàng về nhà để tàn nhẫn trừng trị nàng.Lúc này Thôi Mậu ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hàn Kỳ bèn vội đứng dậy chào hỏi chàng. Ông ta là quan lục phẩm, mà vụ Thôi quan Hàn tuấn tú này tuy tuổi còn trẻ đã lên hàng ngũ phẩm, tất nhiên phận làm cấp dưới phải cung kính chào hỏi cấp trên.
Nếu không phải vì thân phận quan viên lại còn xuất thân từ danh môn vọng tộc của ông ta, và đôi mắt y hệt bản thân, Thôi Đào thật sự hoài nghi người này không phải là cha ruột của mình. Nhưng 3 điểm này không thể làm giả được, vì thế vị này ắt là cha ruột của nàng rồi.
(*) Một chức nhỏ kiểu như thư lại, thường đi theo để ghi chép sự việc.
Danh môn vọng tộc từ trước đến giờ rất nghiêm khắc chuyện gia quy. Bỏ nhà ra đi là một chuyện rất mất mặt, thêm người cha này chắc chắn không có ý định bảo vệ nàng, về nhà cùng ông ta, nói không chừng 2 ngày sau sẽ bị người trong tộc phán xét rồi đưa tới lồng heo mất.
Thôi Đào chọn cách nấp sau lưng Lý Viễn.
Những kẻ cổ hủ đó sẽ không nói bằng chứng, vì thế Thôi Đào thấy ở phủ Khai Phong vẫn còn “thoải mái” hơn so với nhà họ Thôi chán.Từ những biểu hiện của Thôi Mậu, Thôi Đào đã sớm biết ông ta không thích mình, thậm chí còn mong cho nàng biến mất đi. Vì thế lúc này nàng mới không thèm quan tâm tới Thôi Mậu rốt cuộc là cha thật hay cha giả, tóm lại người “cha” này giờ không đối xử với nàng như với con gái thì nàng sẽ không nhận.
Thật đúng là chống gậy bước xuống lò than — Bước nào cũng xui xẻo. Sao nàng thảm thế này cơ chứ!(*) Để chỉ gia tộc họ Thôi ở quận Bác Lăng, tính ra cũng là danh gia vọng tộc đó.
Thực ra trên bố cáo treo thưởng mà Hàn Kỳ cáo lên không nói rõ Thôi Đào đã phạm phải tội gì, chỉ bảo là nhân chứng liên quan đến vụ án quan trọng bất ngờ bị mất trí nhớ, treo thưởng tìm kiếm thân phận của nàng.
Vụ án vợ chồng Mạnh Đạt bị mưu sát đã được phán rồi, hung thủ là Cừu đại nương đã đền tội, mọi thông tin đều được công bố ra bên ngoài.
Sở dĩ treo thưởng như thế chính là để đám đồng bọn của Thôi Đào biết, nhưng Hàn Kỳ không ngờ lại xuất hiện một người cha ruột xuất thân từ Bác Lăng Thôi Thị thế này.
Thôi Mậu hơi sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ đến chuyện Thôi Đào mất trí nhớ, bèn quay đầu lại nhìn về phía Hàn Kỳ: “Nó thật sự không nhớ chuyện lúc trước ư?”
Từ thời Hán đến nay, Bác Lăng Thôi Thị là gia tộc trứ danh, con gái nhà họ Thôi là đối tượng được các sĩ tử triều trước tranh nhau cầu hôn. Dù ngày nay có hơi xuống dốc nhưng vẫn còn một nền tảng vững chắc, không thể xem thường được. Hàn Kỳ có nghe sơ qua cách nhà họ Thôi dạy con gái, tóm lại, chắc chắn không thể dạy ra được một cô gái có tính tình như Thôi Đào này được.“Ông là ai vậy?” Thôi Đào dùng ánh mắt mông lung nhìn Thôi Mậu.
Tất nhiên cũng không thể quơ đũa cả nắm, chắc chắn sẽ có ngoại lệ, dù sao vị này cũng cả gan bỏ nhà ra đi cơ mà.
Trước khi Thôi Mậu đến phủ Khai Phong đã nghe được tình hình của Thôi Đào ở đây thông qua bạn bè làm quan ở Biện Kinh, biết sơ sơ chuyện Thôi Đào có liên quan đến vụ án vợ chồng Mạnh Đạt bị mưu sát, nhưng hung thủ đã đền tội, không mấy dây dưa gì đến nàng.
“Bẩm Thôi quan Hàn, không biết con gái tôi đã phạm phải chuyện gì? Hôm nay hạ quan có thể dẫn con gái về nhà không ạ?”
Thật đúng là chống gậy bước xuống lò than — Bước nào cũng xui xẻo. Sao nàng thảm thế này cơ chứ!
Hàn Kỳ: “Cô ấy có liên quan đến một vụ án bí mật, không tiện nói rõ ra được. Nhưng có Tri châu Thôi bảo lãnh thì cũng có thể —”
Thôi Đào phát hiện lúc này cơ miệng của Thôi Mậu đã kéo căng ra, ánh mắt lướt qua người này đằng đằng sát khí.
Nàng lập tức ngăn Hàn Kỳ nói tiếp, “Đại nhân nên theo lẽ mà chấp pháp công bằng, tôi có hiềm nghi lớn, phải ở lại phủ Khai Phong để chờ điều tra ạ.”
So với cặp mắt kia của Thôi Mậu, Thôi Đào bỗng cảm thấy ánh mắt luôn lạnh lùng của Hàn Kỳ lại trở nên đáng yêu đến lạ.
“Thế à?” Hàn Kỳ cười, cố tình nhướng mày nhìn Thôi Đào.
“Phải phải phải, tất nhiên phải rồi ạ.” Thôi Đào gật đầu như giã tỏi.
Thôi Mậu đứng một bên thở phào vì đã có thể mang Thôi Đào về nhà, chợt nghe Thôi Đào nói thế liền tức nhưng không phát tiết được, lại còn nghe nàng vẫn gọi Hàn Kỳ là “Đại nhân”, càng bực bội trừng mắt về phía Thôi Đào, chửi nàng chẳng có quy củ gì cả.
Thôi Đào ngập ngừng bước qua, lúc chỉ cách Thôi Mậu chưa tới 2 thước, nàng thấy Thôi Mậu đột nhiên vươn tay ra đưa về phía mình.Năm đầu ông ta còn phái người đi tìm, sau đó thì bặt vô âm tín nên xem như nàng đã chết rồi, mình không có đứa con gái này.
Hàn Kỳ đã nhả ra rồi, bên phủ Khai Phong cũng không có bằng chứng chứng minh Thôi Đào có tội. Có thân phận của ông ta bảo đảm, chắc chắn có thể đưa Thôi Đào về.
Danh môn vọng tộc sợ nhất là gì? Sợ thanh danh bị hủy hoại đấy.
Thôi Mậu liên tục bảo đảm với Hàn Kỳ rằng nhà họ Thôi nhất định sẽ trông nom Thôi Đào thật tốt, hỗ trợ phủ Khai Phong phá án.
“Nếu Đại nhân giữ tôi lại, tôi đảm bảo trong vòng 3 ngày sẽ tìm được tên hung thủ đã giết hại 4 nạn nhân lõa thể kia.” Thôi Đào lập tức nói với Hàn Kỳ.Hàn Kỳ: Vừa làm cha lại vừa làm mẹ, đúng là không dễ dàng gì.
Ý cười trên khóe miệng Hàn Kỳ càng sâu, trái lại hơi tò mò rốt cuộc hai cha con này đã xảy ra chuyện gì. Đến mức Thôi Đào đã mất trí nhớ vẫn vô thức muốn tránh xa Thôi Mậu, tình nguyện ở phủ Khai Phong liều chết chứ không muốn về nhà thế này.
“Tìm ra hung thủ?” Thôi Mậu như nghe kể chuyện cười, dùng ánh mắt như đang dò xét một tên điên nhìn Thôi Đào, đột nhiên quát to, “Mày đừng có làm ra chuyện khiến tao mất mặt nữa!”
Mọi người trong phòng đều bị giật mình.
Thôi Đào lại càng phản ứng dữ dội hơn, nàng bị dọa đến mức cả người run bần bật, lùi về phía sau mấy bước để bám vào tường. Nàng kinh hãi nhìn Thôi Mậu, trong nháy mắt đã rưng rưng, cả người trông thật đáng thương, chẳng khác gì một con chim cút bị rơi vào nồi canh cả.
Thôi Mậu nghe lời nói của Hàn Kỳ ôn hòa, không nhanh không chậm, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã thất thố. Ông ta lúng túng giải thích với Hàn Kỳ, Thôi Đào đích thực là con gái mình, trong nhà có rất nhiều người có thể chứng minh, nếu không tin có thể phái người đến nhà họ Thôi ở An Bình để điều tra.
“Chính là nó, trừ khi trên đời này có người giống y đúc nó!” Nhắc tới Thôi Đào, khuôn mặt của Thôi Mậu lại càng tức giận hơn.
“Nhất định ông không phải cha ruột tôi rồi, nào có cha ruột nào lại dữ tợn với con mình như thế chứ! Ông không phải, chắc chắn không phải!”
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác trong phòng thấy thế cũng cảm thấy Thôi Mậu hơi quá đáng. Hổ dữ không ăn thịt con mà, huống gì xem biểu hiện mấy ngày nay của Thôi nương tử cũng trông không hề giống người xấu. Dù nàng có liên quan đến vụ án đi nữa cũng có lẽ là vì nàng có nỗi khổ tâm, nếu không liên quan, vậy thì nàng lại càng vô tội. Người lạ còn tin nàng như thế, sao Thôi Mậu thân là cha ruột lại dữ dằn đến vậy được?
Lúc Hàn Kỳ đến, chàng hơi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông trung niên mặc quan bào màu xanh đang ngồi trong sảnh. Ngay sau đó, chàng nghe từ miệng của tiểu lại* mà biết được người này là Thôi Mậu, Tri châu Thâm Châu.
Thôi Đào dứt lời bèn lấy tay che mặt lại, cả người trượt dọc theo tường, cuối cùng ngồi bệt xuống đất mà bật khóc. Nàng khóc rất đáng thương, nom dáng vẻ cực kỳ bất lực, đến mức bọn người Vương Chiêu và Lý Viễn cũng không kìm được mà dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thôi Mậu.
Thôi Mậu vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói sao cho phải.
Hàn Kỳ bèn đề nghị Thôi Mậu về trước, chờ tra ra mọi chuyện rồi hãy tính. Nếu Thôi Đào vô tội thì đỡ phải để nàng về rồi chịu sự ghét bỏ của người nhà. Nếu Thôi Đào có tội, vậy nàng ở lại phủ Khai Phong càng hợp lý hơn.
“Chịu sự ghét bỏ của người nhà”, 7 chữ này chụp lên đầu Thôi Mậu, quả thực không thoải mái gì cho cam. Thôi Mậu há miệng định giải thích nhưng nhận ra trước đó bản thân đã tỏ đủ loại thái độ với Thôi Đào rồi, dù ông ta có giải thích thế nào cũng vô dụng.
“Một người bỏ nhà ra đi, một người lại chán ghét, có thể thấy quan hệ giữa cha con bọn ngươi không thân thiết gì mấy. Thế mà ngươi cứ mỗi lần khẩn cấp lại gọi Đại nhân, hình như có chỗ không đúng thì phải?”Tất nhiên cũng không thể quơ đũa cả nắm, chắc chắn sẽ có ngoại lệ, dù sao vị này cũng cả gan bỏ nhà ra đi cơ mà.
Nhưng thế nào đi chăng nữa, dù phải đắc tội với Hàn Kỳ, ông ta nhất định phải mang Thôi Đào về trước.
“Vụ án bí mật nên tạm thời sẽ không tiết lộ được, giờ với người ngoài, cô ấy là nhân chứng quan trọng của phủ Khai Phong.” Hàn Kỳ thấy sắc mặt Thôi Mậu trở nên ảm đạm nên nhẹ giọng bổ sung thêm một câu.
Thôi Mậu lập tức kìm lại, không dám nhiều lời thêm nữa.
Ý của Hàn Kỳ chính là, nếu giờ ông ta đồng ý thì còn có thể giữ gìn thanh danh cho nhà họ Thôi. Nếu ông ta không chịu, hai bên bắt đầu tranh cãi thì chuyện này không biết sẽ huyên náo đến mức nào đâu.
Danh môn vọng tộc sợ nhất là gì? Sợ thanh danh bị hủy hoại đấy.
Thôi Mậu rơi vào đường cùng đành phải cảm ơn Hàn Kỳ, thuật lại chi tiết tình hình năm đó Thôi Đào bỏ nhà ra đi, sau đó không thể không đi về.
“Nhất định ông không phải cha ruột tôi rồi, nào có cha ruột nào lại dữ tợn với con mình như thế chứ! Ông không phải, chắc chắn không phải!”
Đợi những người khác đi rồi, Thôi Đào mới hạ cánh tay che mặt lại, không kìm được mà tán thưởng Hàn Kỳ: “Đại nhân anh minh.”
Sở dĩ treo thưởng như thế chính là để đám đồng bọn của Thôi Đào biết, nhưng Hàn Kỳ không ngờ lại xuất hiện một người cha ruột xuất thân từ Bác Lăng Thôi Thị thế này.
“Kẻ vừa rời đi kia mới đúng là Đại nhân của ngươi.” Hàn Kỳ thấy nàng ta không thèm giả vờ trước mặt mình, không biết nên vui hay bực nữa.
“So với ông ta, tôi nguyện để Đại nhân làm Đại nhân của mình hơn.” Thôi Đào cười ha hả nói.
“Một người bỏ nhà ra đi, một người lại chán ghét, có thể thấy quan hệ giữa cha con bọn ngươi không thân thiết gì mấy. Thế mà ngươi cứ mỗi lần khẩn cấp lại gọi Đại nhân, hình như có chỗ không đúng thì phải?”
Con người trong tình huống nguy cấp sẽ vô thức gọi người quan trọng đối với mình nhất. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, với Thôi Đào, Thôi Mậu không phải người như thế.
“Có lẽ là —
Thiếp gọi Đại nhân không phải để chỉ cha, mà là mẹ chăng?”
Dù sao “Đại nhân” cũng là một từ để gọi chung cha mẹ và trưởng bối mà.
Hàn Kỳ: “…”
Vậy là nàng ta vẫn luôn gọi mình là mẹ đấy à?
Lúc Hàn Kỳ đến, chàng hơi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông trung niên mặc quan bào màu xanh đang ngồi trong sảnh. Ngay sau đó, chàng nghe từ miệng của tiểu lại* mà biết được người này là Thôi Mậu, Tri châu Thâm Châu.
Hàn Kỳ nói đúng.
Tất nhiên Thôi Đào không đi, nàng chưa ngu tới mức chủ động dâng đầu cho người khác đâu.(*) Một chức nhỏ kiểu như thư lại, thường đi theo để ghi chép sự việc.“Thế à?” Hàn Kỳ cười, cố tình nhướng mày nhìn Thôi Đào.“Tri châu Thôi chắc chắn cô gái trên bức họa này là tiểu thư ư?” Hàn Kỳ hỏi.
Nếu là mệnh quan triều đình thì không thể giả thân phận được. Nhưng quan cũng có phân chia tốt xấu, vẫn chưa rõ người này có liên quan gì đến bản đồ vận chuyển muối hay không.Nàng lập tức ngăn Hàn Kỳ nói tiếp, “Đại nhân nên theo lẽ mà chấp pháp công bằng, tôi có hiềm nghi lớn, phải ở lại phủ Khai Phong để chờ điều tra ạ.”
Lúc này Thôi Mậu ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hàn Kỳ bèn vội đứng dậy chào hỏi chàng. Ông ta là quan lục phẩm, mà vụ Thôi quan Hàn tuấn tú này tuy tuổi còn trẻ đã lên hàng ngũ phẩm, tất nhiên phận làm cấp dưới phải cung kính chào hỏi cấp trên.Thôi Mậu gật đầu, cho Hàn Kỳ biết mình là người nhánh thứ ba của Bác Lăng Thôi Thị, Thôi Đào là con gái út, từ bé đã ngoan ngoãn, thông minh hơn người, lớn lên một chút thì tinh thông cầm kỳ thư họa. Nào ngờ 3 năm trước nàng bỏ lại thư rồi trốn đi, không từ mà biệt.
“Chịu sự ghét bỏ của người nhà”, 7 chữ này chụp lên đầu Thôi Mậu, quả thực không thoải mái gì cho cam. Thôi Mậu há miệng định giải thích nhưng nhận ra trước đó bản thân đã tỏ đủ loại thái độ với Thôi Đào rồi, dù ông ta có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Hàn Kỳ khẽ cười rồi mời Thôi Mậu ngồi xuống, tiện thể đánh giá người này. Thôi Mậu có đôi mắt gần như giống hệt Thôi Đào, chỉ khác đôi mắt của Thôi Mậu có chút cứng nhắc; còn mắt của Thôi Đào thì trắng đen rõ ràng, trông hoạt bát hơn rất nhiều.
“Có lẽ là —
“Sớm nghe qua Thôi quan Hàn tạo mạo song tuyệt, vốn hạ quan có vài phần không tin, hôm nay được diện kiến mới biết sự thật còn hơn cả lời đồn đãi. Có thể được nhìn thấy Thôi quan Hàn quả thật là chuyện may mắn của hạ quan, nhưng chuyện tình của con gái, quá là hổ thẹn rồi.”So với cặp mắt kia của Thôi Mậu, Thôi Đào bỗng cảm thấy ánh mắt luôn lạnh lùng của Hàn Kỳ lại trở nên đáng yêu đến lạ.
Vài ngày trước, ông ta nhìn thấy bức chân dung của Thôi Đào ở địa phận Thâm Châu cũng là nhờ có thân thích chạy tới hỏi han. Thôi Mậu bèn quyết định đích thân tới phủ Khai Phong hỏi cho rõ chuyện, nếu có thể thì định bụng đem đứa con gái bất hiếu này về để dạy dỗ cho tốt.“Đại nhân, cứu mạng!” Thôi Đào nghiêng đi, né đòn tấn công trên mặt của Thôi Mậu rồi vội vàng chạy tới cạnh Hàn Kỳ.
Thôi Mậu dứt lời liền thở dài, trên mặt nhuộm lên một tầng lửa giận. Ông ta lập tức hỏi Hàn Kỳ rằng con gái mình rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì mà bị phủ Khai Phong treo thưởng như thế.
Thôi Mậu vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói sao cho phải.Thôi Mậu dứt lời liền thở dài, trên mặt nhuộm lên một tầng lửa giận. Ông ta lập tức hỏi Hàn Kỳ rằng con gái mình rốt cuộc đã phạm phải chuyện gì mà bị phủ Khai Phong treo thưởng như thế.
Thôi Đào dứt lời bèn lấy tay che mặt lại, cả người trượt dọc theo tường, cuối cùng ngồi bệt xuống đất mà bật khóc. Nàng khóc rất đáng thương, nom dáng vẻ cực kỳ bất lực, đến mức bọn người Vương Chiêu và Lý Viễn cũng không kìm được mà dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thôi Mậu.
“Tri châu Thôi chắc chắn cô gái trên bức họa này là tiểu thư ư?” Hàn Kỳ hỏi.
Thôi Đào vừa vào tới cửa thì đã có một bóng người màu xanh lục nhào tới phía nàng. Chân phải nàng ngo ngoe định động, cực kỳ muốn đá lên một cước nhưng đã kịp thời ngăn lại được, dù sao tình hình hiện tại cũng không hợp để mình thể hiện trình độ võ công. Nếu Hàn Kỳ phát hiện chỉ số vũ lực của nàng tăng lên, e rằng lại lo nàng vượt ngục rồi tống nàng vào nhà tù lần nữa mất.
“Chính là nó, trừ khi trên đời này có người giống y đúc nó!” Nhắc tới Thôi Đào, khuôn mặt của Thôi Mậu lại càng tức giận hơn.“Cứu mạng? Hôm nay tao muốn mạng của mày đấy, thật không biết xấu hổ là gì mà!” Thôi Mậu giận dữ kéo Thôi Đào đi ra, bắt nàng quỳ xuống nhận cái chết.Hàn Kỳ: “…”
Hàn Kỳ thấy Thôi Mậu không có ý định nói rõ hơn nên bèn gọi Thôi Đào tới. Để hai cha con họ nhìn nhau một lần, ắt sẽ rõ ràng thôi.
Để tránh chuyện có đồng phạm giả danh đến nhận, Hàn Kỳ quyết định đến gặp người này trước, còn cố tình bảo mọi người không được báo trước.Vậy là nàng ta vẫn luôn gọi mình là mẹ đấy à?
Thôi Đào vừa vào tới cửa thì đã có một bóng người màu xanh lục nhào tới phía nàng. Chân phải nàng ngo ngoe định động, cực kỳ muốn đá lên một cước nhưng đã kịp thời ngăn lại được, dù sao tình hình hiện tại cũng không hợp để mình thể hiện trình độ võ công. Nếu Hàn Kỳ phát hiện chỉ số vũ lực của nàng tăng lên, e rằng lại lo nàng vượt ngục rồi tống nàng vào nhà tù lần nữa mất.
Thực ra trên bố cáo treo thưởng mà Hàn Kỳ cáo lên không nói rõ Thôi Đào đã phạm phải tội gì, chỉ bảo là nhân chứng liên quan đến vụ án quan trọng bất ngờ bị mất trí nhớ, treo thưởng tìm kiếm thân phận của nàng.
Thôi Đào chọn cách nấp sau lưng Lý Viễn.
Ý cười trên khóe miệng Hàn Kỳ càng sâu, trái lại hơi tò mò rốt cuộc hai cha con này đã xảy ra chuyện gì. Đến mức Thôi Đào đã mất trí nhớ vẫn vô thức muốn tránh xa Thôi Mậu, tình nguyện ở phủ Khai Phong liều chết chứ không muốn về nhà thế này.
“Nghiệt chướng, còn không mau quỳ xuống cho ta!” Thôi Mậu đột nhiên quở trách.Lúc này Thôi Mậu mới nhận ra, câu “Đại nhân” mà Thôi Đào kêu không phải gọi mình. Con gái mình gọi Thôi quan Hàn trẻ tuổi kia là Đại nhân cơ đấy! Còn thể thống quái gì nữa! Mà cũng thật lạ, phản ứng của Thôi quan Hàn này rất bình tĩnh, như thể đã quen với việc bị nàng gọi như thế rồi vậy.
Thôi Mậu dừng bước trước người Lý Viễn, đứng cách hắn ta rồi tức giận dò xét Thôi Đào, nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc thật lâu, tức đến mức cánh tay cũng bắt đầu run lên.
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác trong phòng thấy thế cũng cảm thấy Thôi Mậu hơi quá đáng. Hổ dữ không ăn thịt con mà, huống gì xem biểu hiện mấy ngày nay của Thôi nương tử cũng trông không hề giống người xấu. Dù nàng có liên quan đến vụ án đi nữa cũng có lẽ là vì nàng có nỗi khổ tâm, nếu không liên quan, vậy thì nàng lại càng vô tội. Người lạ còn tin nàng như thế, sao Thôi Mậu thân là cha ruột lại dữ dằn đến vậy được?
Con người trong tình huống nguy cấp sẽ vô thức gọi người quan trọng đối với mình nhất. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, với Thôi Đào, Thôi Mậu không phải người như thế.
“Nghiệt chướng, còn không mau quỳ xuống cho ta!” Thôi Mậu đột nhiên quở trách.Thôi Đào phát hiện lúc này cơ miệng của Thôi Mậu đã kéo căng ra, ánh mắt lướt qua người này đằng đằng sát khí.
(*) Để chỉ gia tộc họ Thôi ở quận Bác Lăng, tính ra cũng là danh gia vọng tộc đó.
Thôi Đào nhìn thẳng vào mắt Thôi Mậu, có một cảm giác kỳ quái không thể giải thích được, như thể có rất nhiều cảm xúc đang lẫn lộn với nhau, tóm lại là nàng thấy cực kỳ khó chịu.
Thôi Đào nghe lời kể của Thôi Mậu thì biết ngay là ông ta đang tránh nặng tìm nhẹ. Nếu sự thật đúng là đơn giản như lời Thôi Mậu nói, nàng là một người ngoãn ngoan ưu tú như thế, dù có đột nhiên bỏ nhà ra đi thì ông ta cũng không mất mặt tới mức này. Gặp lại sau 3 năm, phản ứng đầu tiên của Thôi Mậu không phải nên là cảm động vì “mất nhưng tìm lại được” sao? Đang đau lòng thì ai mà oán trách như thế chứ?
“Ông là ai vậy?” Thôi Đào dùng ánh mắt mông lung nhìn Thôi Mậu.
“Ta là cha của con, còn không mau đến đây.” Lúc Thôi Mậu nói lời này đã hít một hơi thật sâu, dường như đang cố kìm nén bản thân, gia tăng sự kiên nhẫn cho mình.
Thôi Mậu hơi sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ đến chuyện Thôi Đào mất trí nhớ, bèn quay đầu lại nhìn về phía Hàn Kỳ: “Nó thật sự không nhớ chuyện lúc trước ư?”Danh môn vọng tộc từ trước đến giờ rất nghiêm khắc chuyện gia quy. Bỏ nhà ra đi là một chuyện rất mất mặt, thêm người cha này chắc chắn không có ý định bảo vệ nàng, về nhà cùng ông ta, nói không chừng 2 ngày sau sẽ bị người trong tộc phán xét rồi đưa tới lồng heo mất.
Hàn Kỳ nói đúng.
Hàn Kỳ thấy Thôi Mậu không có ý định nói rõ hơn nên bèn gọi Thôi Đào tới. Để hai cha con họ nhìn nhau một lần, ắt sẽ rõ ràng thôi.
“Bẩm Thôi quan Hàn, không biết con gái tôi đã phạm phải chuyện gì? Hôm nay hạ quan có thể dẫn con gái về nhà không ạ?”
“Ta là cha của con, còn không mau đến đây.” Lúc Thôi Mậu nói lời này đã hít một hơi thật sâu, dường như đang cố kìm nén bản thân, gia tăng sự kiên nhẫn cho mình.“Vừa thấy mặt đã mắng tôi đánh tôi, vậy mà là Đại nhân của tôi ư?” Thôi Đào hỏi lại.
Thôi Đào ngập ngừng bước qua, lúc chỉ cách Thôi Mậu chưa tới 2 thước, nàng thấy Thôi Mậu đột nhiên vươn tay ra đưa về phía mình.
“Nghiệt chướng! Ta mới là Đại nhân của ngươi, ngươi đừng có thất lễ gọi bậy, mau đến đây cho ta!”
“Đại nhân, cứu mạng!” Thôi Đào nghiêng đi, né đòn tấn công trên mặt của Thôi Mậu rồi vội vàng chạy tới cạnh Hàn Kỳ.Thiếp gọi Đại nhân không phải để chỉ cha, mà là mẹ chăng?”
Thôi Đào nhìn thẳng vào mắt Thôi Mậu, có một cảm giác kỳ quái không thể giải thích được, như thể có rất nhiều cảm xúc đang lẫn lộn với nhau, tóm lại là nàng thấy cực kỳ khó chịu.Chuyện… Chuyện quái gì thế này!?
“Cứu mạng? Hôm nay tao muốn mạng của mày đấy, thật không biết xấu hổ là gì mà!” Thôi Mậu giận dữ kéo Thôi Đào đi ra, bắt nàng quỳ xuống nhận cái chết.
Nếu không phải vì thân phận quan viên lại còn xuất thân từ danh môn vọng tộc của ông ta, và đôi mắt y hệt bản thân, Thôi Đào thật sự hoài nghi người này không phải là cha ruột của mình. Nhưng 3 điểm này không thể làm giả được, vì thế vị này ắt là cha ruột của nàng rồi.
Tất nhiên Thôi Đào không đi, nàng chưa ngu tới mức chủ động dâng đầu cho người khác đâu.Nếu là mệnh quan triều đình thì không thể giả thân phận được. Nhưng quan cũng có phân chia tốt xấu, vẫn chưa rõ người này có liên quan gì đến bản đồ vận chuyển muối hay không.
“Đại nhân, thiếp không quen ông ta, sao ông ta vừa đến đã muốn đánh thiếp thế này?” Thôi Đào lập tức dùng vẻ mặt tội nghiệp hỏi Hàn Kỳ.
“Tìm ra hung thủ?” Thôi Mậu như nghe kể chuyện cười, dùng ánh mắt như đang dò xét một tên điên nhìn Thôi Đào, đột nhiên quát to, “Mày đừng có làm ra chuyện khiến tao mất mặt nữa!”
Lúc này Thôi Mậu mới nhận ra, câu “Đại nhân” mà Thôi Đào kêu không phải gọi mình. Con gái mình gọi Thôi quan Hàn trẻ tuổi kia là Đại nhân cơ đấy! Còn thể thống quái gì nữa! Mà cũng thật lạ, phản ứng của Thôi quan Hàn này rất bình tĩnh, như thể đã quen với việc bị nàng gọi như thế rồi vậy.
Chuyện… Chuyện quái gì thế này!?
Dù sao “Đại nhân” cũng là một từ để gọi chung cha mẹ và trưởng bối mà.Hàn Kỳ khẽ cười rồi mời Thôi Mậu ngồi xuống, tiện thể đánh giá người này. Thôi Mậu có đôi mắt gần như giống hệt Thôi Đào, chỉ khác đôi mắt của Thôi Mậu có chút cứng nhắc; còn mắt của Thôi Đào thì trắng đen rõ ràng, trông hoạt bát hơn rất nhiều.
“Nghiệt chướng! Ta mới là Đại nhân của ngươi, ngươi đừng có thất lễ gọi bậy, mau đến đây cho ta!”
“Vừa thấy mặt đã mắng tôi đánh tôi, vậy mà là Đại nhân của tôi ư?” Thôi Đào hỏi lại.
Ý của Hàn Kỳ chính là, nếu giờ ông ta đồng ý thì còn có thể giữ gìn thanh danh cho nhà họ Thôi. Nếu ông ta không chịu, hai bên bắt đầu tranh cãi thì chuyện này không biết sẽ huyên náo đến mức nào đâu.
“Ngươi —” Thôi Mậu tức đến suýt phun ra một ngụm máu tươi.Hàn Kỳ nhướng mày, “Hóa ra Tri châu Thôi xuất thân từ gia tộc Thôi Thị.”
“Phải phải phải, tất nhiên phải rồi ạ.” Thôi Đào gật đầu như giã tỏi.
“Tri châu Thôi có gì có thể chứng minh ông là cha tôi không?” Thôi Đào hỏi lại một câu, ông bị tức chết thì tôi không đền mạng đâu nhé.
Thôi Mậu dừng bước trước người Lý Viễn, đứng cách hắn ta rồi tức giận dò xét Thôi Đào, nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc thật lâu, tức đến mức cánh tay cũng bắt đầu run lên.
Cha ruột mà còn cần bằng chứng chứng minh ư? Thôi Mậu tức đến mức đỏ bừng mặt, ho dữ dội vì bị chọc giận.Thôi Mậu liên tục bảo đảm với Hàn Kỳ rằng nhà họ Thôi nhất định sẽ trông nom Thôi Đào thật tốt, hỗ trợ phủ Khai Phong phá án.
Hàn Kỳ bèn đề nghị Thôi Mậu về trước, chờ tra ra mọi chuyện rồi hãy tính. Nếu Thôi Đào vô tội thì đỡ phải để nàng về rồi chịu sự ghét bỏ của người nhà. Nếu Thôi Đào có tội, vậy nàng ở lại phủ Khai Phong càng hợp lý hơn.
Từ những biểu hiện của Thôi Mậu, Thôi Đào đã sớm biết ông ta không thích mình, thậm chí còn mong cho nàng biến mất đi. Vì thế lúc này nàng mới không thèm quan tâm tới Thôi Mậu rốt cuộc là cha thật hay cha giả, tóm lại người “cha” này giờ không đối xử với nàng như với con gái thì nàng sẽ không nhận.
Từ thời Hán đến nay, Bác Lăng Thôi Thị là gia tộc trứ danh, con gái nhà họ Thôi là đối tượng được các sĩ tử triều trước tranh nhau cầu hôn. Dù ngày nay có hơi xuống dốc nhưng vẫn còn một nền tảng vững chắc, không thể xem thường được. Hàn Kỳ có nghe sơ qua cách nhà họ Thôi dạy con gái, tóm lại, chắc chắn không thể dạy ra được một cô gái có tính tình như Thôi Đào này được.
Cha ruột mà còn cần bằng chứng chứng minh ư? Thôi Mậu tức đến mức đỏ bừng mặt, ho dữ dội vì bị chọc giận.
“Tri châu Thôi có gì có thể chứng minh ông là cha tôi không?” Thôi Đào hỏi lại một câu, ông bị tức chết thì tôi không đền mạng đâu nhé.
Nàng đã là người chết qua một lần rồi, lễ nghĩa thế tục gì đó, hiếu đạo gì đó, không trói buộc được nàng nữa.
——————–
Lúc này Hàn Kỳ mới mở miệng: “Cô ấy đúng thật là bị mất trí nhớ như trên bố cáo ghi, xin Tri châu Thôi nói rõ tình hình cụ thể ra.”
Thôi Mậu đứng một bên thở phào vì đã có thể mang Thôi Đào về nhà, chợt nghe Thôi Đào nói thế liền tức nhưng không phát tiết được, lại còn nghe nàng vẫn gọi Hàn Kỳ là “Đại nhân”, càng bực bội trừng mắt về phía Thôi Đào, chửi nàng chẳng có quy củ gì cả.
Thôi Mậu nghe lời nói của Hàn Kỳ ôn hòa, không nhanh không chậm, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã thất thố. Ông ta lúng túng giải thích với Hàn Kỳ, Thôi Đào đích thực là con gái mình, trong nhà có rất nhiều người có thể chứng minh, nếu không tin có thể phái người đến nhà họ Thôi ở An Bình để điều tra.
“Bác Lăng Thôi Thị* chúng tôi quyết sẽ không nói dối chuyện thế này.” Chứng cứ của Thôi Mậu rất thuyết phục.
Thôi Đào lại càng phản ứng dữ dội hơn, nàng bị dọa đến mức cả người run bần bật, lùi về phía sau mấy bước để bám vào tường. Nàng kinh hãi nhìn Thôi Mậu, trong nháy mắt đã rưng rưng, cả người trông thật đáng thương, chẳng khác gì một con chim cút bị rơi vào nồi canh cả.Những kẻ cổ hủ đó sẽ không nói bằng chứng, vì thế Thôi Đào thấy ở phủ Khai Phong vẫn còn “thoải mái” hơn so với nhà họ Thôi chán.
(*) Để chỉ gia tộc họ Thôi ở quận Bác Lăng, tính ra cũng là danh gia vọng tộc đó.
Hàn Kỳ nhướng mày, “Hóa ra Tri châu Thôi xuất thân từ gia tộc Thôi Thị.”
Hàn Kỳ đã nhả ra rồi, bên phủ Khai Phong cũng không có bằng chứng chứng minh Thôi Đào có tội. Có thân phận của ông ta bảo đảm, chắc chắn có thể đưa Thôi Đào về.
Thôi Mậu gật đầu, cho Hàn Kỳ biết mình là người nhánh thứ ba của Bác Lăng Thôi Thị, Thôi Đào là con gái út, từ bé đã ngoan ngoãn, thông minh hơn người, lớn lên một chút thì tinh thông cầm kỳ thư họa. Nào ngờ 3 năm trước nàng bỏ lại thư rồi trốn đi, không từ mà biệt.
(*) Một chức nhỏ kiểu như thư lại, thường đi theo để ghi chép sự việc.
Năm đầu ông ta còn phái người đi tìm, sau đó thì bặt vô âm tín nên xem như nàng đã chết rồi, mình không có đứa con gái này.“Kẻ vừa rời đi kia mới đúng là Đại nhân của ngươi.” Hàn Kỳ thấy nàng ta không thèm giả vờ trước mặt mình, không biết nên vui hay bực nữa.
Vài ngày trước, ông ta nhìn thấy bức chân dung của Thôi Đào ở địa phận Thâm Châu cũng là nhờ có thân thích chạy tới hỏi han. Thôi Mậu bèn quyết định đích thân tới phủ Khai Phong hỏi cho rõ chuyện, nếu có thể thì định bụng đem đứa con gái bất hiếu này về để dạy dỗ cho tốt.
Thôi Đào: Đại nhân phải thay đổi vai tâm lí nhân vật từ cha sang mẹ rồi~
Thôi Đào nghe lời kể của Thôi Mậu thì biết ngay là ông ta đang tránh nặng tìm nhẹ. Nếu sự thật đúng là đơn giản như lời Thôi Mậu nói, nàng là một người ngoãn ngoan ưu tú như thế, dù có đột nhiên bỏ nhà ra đi thì ông ta cũng không mất mặt tới mức này. Gặp lại sau 3 năm, phản ứng đầu tiên của Thôi Mậu không phải nên là cảm động vì “mất nhưng tìm lại được” sao? Đang đau lòng thì ai mà oán trách như thế chứ?
Mọi người trong phòng đều bị giật mình.
Đợi những người khác đi rồi, Thôi Đào mới hạ cánh tay che mặt lại, không kìm được mà tán thưởng Hàn Kỳ: “Đại nhân anh minh.”
Có lẽ vì nhìn khuôn mặt toàn là phẫn nộ kia của Thôi Mậu chẳng còn thứ gì khác nữa. Ông ta muốn đánh nàng, còn muốn dẫn nàng về nhà để tàn nhẫn trừng trị nàng.Lúc này Thôi Mậu ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hàn Kỳ bèn vội đứng dậy chào hỏi chàng. Ông ta là quan lục phẩm, mà vụ Thôi quan Hàn tuấn tú này tuy tuổi còn trẻ đã lên hàng ngũ phẩm, tất nhiên phận làm cấp dưới phải cung kính chào hỏi cấp trên.
Nếu không phải vì thân phận quan viên lại còn xuất thân từ danh môn vọng tộc của ông ta, và đôi mắt y hệt bản thân, Thôi Đào thật sự hoài nghi người này không phải là cha ruột của mình. Nhưng 3 điểm này không thể làm giả được, vì thế vị này ắt là cha ruột của nàng rồi.
(*) Một chức nhỏ kiểu như thư lại, thường đi theo để ghi chép sự việc.
Danh môn vọng tộc từ trước đến giờ rất nghiêm khắc chuyện gia quy. Bỏ nhà ra đi là một chuyện rất mất mặt, thêm người cha này chắc chắn không có ý định bảo vệ nàng, về nhà cùng ông ta, nói không chừng 2 ngày sau sẽ bị người trong tộc phán xét rồi đưa tới lồng heo mất.
Thôi Đào chọn cách nấp sau lưng Lý Viễn.
Những kẻ cổ hủ đó sẽ không nói bằng chứng, vì thế Thôi Đào thấy ở phủ Khai Phong vẫn còn “thoải mái” hơn so với nhà họ Thôi chán.Từ những biểu hiện của Thôi Mậu, Thôi Đào đã sớm biết ông ta không thích mình, thậm chí còn mong cho nàng biến mất đi. Vì thế lúc này nàng mới không thèm quan tâm tới Thôi Mậu rốt cuộc là cha thật hay cha giả, tóm lại người “cha” này giờ không đối xử với nàng như với con gái thì nàng sẽ không nhận.
Thật đúng là chống gậy bước xuống lò than — Bước nào cũng xui xẻo. Sao nàng thảm thế này cơ chứ!(*) Để chỉ gia tộc họ Thôi ở quận Bác Lăng, tính ra cũng là danh gia vọng tộc đó.
Thực ra trên bố cáo treo thưởng mà Hàn Kỳ cáo lên không nói rõ Thôi Đào đã phạm phải tội gì, chỉ bảo là nhân chứng liên quan đến vụ án quan trọng bất ngờ bị mất trí nhớ, treo thưởng tìm kiếm thân phận của nàng.
Vụ án vợ chồng Mạnh Đạt bị mưu sát đã được phán rồi, hung thủ là Cừu đại nương đã đền tội, mọi thông tin đều được công bố ra bên ngoài.
Sở dĩ treo thưởng như thế chính là để đám đồng bọn của Thôi Đào biết, nhưng Hàn Kỳ không ngờ lại xuất hiện một người cha ruột xuất thân từ Bác Lăng Thôi Thị thế này.
Thôi Mậu hơi sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ đến chuyện Thôi Đào mất trí nhớ, bèn quay đầu lại nhìn về phía Hàn Kỳ: “Nó thật sự không nhớ chuyện lúc trước ư?”
Từ thời Hán đến nay, Bác Lăng Thôi Thị là gia tộc trứ danh, con gái nhà họ Thôi là đối tượng được các sĩ tử triều trước tranh nhau cầu hôn. Dù ngày nay có hơi xuống dốc nhưng vẫn còn một nền tảng vững chắc, không thể xem thường được. Hàn Kỳ có nghe sơ qua cách nhà họ Thôi dạy con gái, tóm lại, chắc chắn không thể dạy ra được một cô gái có tính tình như Thôi Đào này được.“Ông là ai vậy?” Thôi Đào dùng ánh mắt mông lung nhìn Thôi Mậu.
Tất nhiên cũng không thể quơ đũa cả nắm, chắc chắn sẽ có ngoại lệ, dù sao vị này cũng cả gan bỏ nhà ra đi cơ mà.
Trước khi Thôi Mậu đến phủ Khai Phong đã nghe được tình hình của Thôi Đào ở đây thông qua bạn bè làm quan ở Biện Kinh, biết sơ sơ chuyện Thôi Đào có liên quan đến vụ án vợ chồng Mạnh Đạt bị mưu sát, nhưng hung thủ đã đền tội, không mấy dây dưa gì đến nàng.
“Bẩm Thôi quan Hàn, không biết con gái tôi đã phạm phải chuyện gì? Hôm nay hạ quan có thể dẫn con gái về nhà không ạ?”
Thật đúng là chống gậy bước xuống lò than — Bước nào cũng xui xẻo. Sao nàng thảm thế này cơ chứ!
Hàn Kỳ: “Cô ấy có liên quan đến một vụ án bí mật, không tiện nói rõ ra được. Nhưng có Tri châu Thôi bảo lãnh thì cũng có thể —”
Thôi Đào phát hiện lúc này cơ miệng của Thôi Mậu đã kéo căng ra, ánh mắt lướt qua người này đằng đằng sát khí.
Nàng lập tức ngăn Hàn Kỳ nói tiếp, “Đại nhân nên theo lẽ mà chấp pháp công bằng, tôi có hiềm nghi lớn, phải ở lại phủ Khai Phong để chờ điều tra ạ.”
So với cặp mắt kia của Thôi Mậu, Thôi Đào bỗng cảm thấy ánh mắt luôn lạnh lùng của Hàn Kỳ lại trở nên đáng yêu đến lạ.
“Thế à?” Hàn Kỳ cười, cố tình nhướng mày nhìn Thôi Đào.
“Phải phải phải, tất nhiên phải rồi ạ.” Thôi Đào gật đầu như giã tỏi.
Thôi Mậu đứng một bên thở phào vì đã có thể mang Thôi Đào về nhà, chợt nghe Thôi Đào nói thế liền tức nhưng không phát tiết được, lại còn nghe nàng vẫn gọi Hàn Kỳ là “Đại nhân”, càng bực bội trừng mắt về phía Thôi Đào, chửi nàng chẳng có quy củ gì cả.
Thôi Đào ngập ngừng bước qua, lúc chỉ cách Thôi Mậu chưa tới 2 thước, nàng thấy Thôi Mậu đột nhiên vươn tay ra đưa về phía mình.Năm đầu ông ta còn phái người đi tìm, sau đó thì bặt vô âm tín nên xem như nàng đã chết rồi, mình không có đứa con gái này.
Hàn Kỳ đã nhả ra rồi, bên phủ Khai Phong cũng không có bằng chứng chứng minh Thôi Đào có tội. Có thân phận của ông ta bảo đảm, chắc chắn có thể đưa Thôi Đào về.
Danh môn vọng tộc sợ nhất là gì? Sợ thanh danh bị hủy hoại đấy.
Thôi Mậu liên tục bảo đảm với Hàn Kỳ rằng nhà họ Thôi nhất định sẽ trông nom Thôi Đào thật tốt, hỗ trợ phủ Khai Phong phá án.
“Nếu Đại nhân giữ tôi lại, tôi đảm bảo trong vòng 3 ngày sẽ tìm được tên hung thủ đã giết hại 4 nạn nhân lõa thể kia.” Thôi Đào lập tức nói với Hàn Kỳ.Hàn Kỳ: Vừa làm cha lại vừa làm mẹ, đúng là không dễ dàng gì.
Ý cười trên khóe miệng Hàn Kỳ càng sâu, trái lại hơi tò mò rốt cuộc hai cha con này đã xảy ra chuyện gì. Đến mức Thôi Đào đã mất trí nhớ vẫn vô thức muốn tránh xa Thôi Mậu, tình nguyện ở phủ Khai Phong liều chết chứ không muốn về nhà thế này.
“Tìm ra hung thủ?” Thôi Mậu như nghe kể chuyện cười, dùng ánh mắt như đang dò xét một tên điên nhìn Thôi Đào, đột nhiên quát to, “Mày đừng có làm ra chuyện khiến tao mất mặt nữa!”
Mọi người trong phòng đều bị giật mình.
Thôi Đào lại càng phản ứng dữ dội hơn, nàng bị dọa đến mức cả người run bần bật, lùi về phía sau mấy bước để bám vào tường. Nàng kinh hãi nhìn Thôi Mậu, trong nháy mắt đã rưng rưng, cả người trông thật đáng thương, chẳng khác gì một con chim cút bị rơi vào nồi canh cả.
Thôi Mậu nghe lời nói của Hàn Kỳ ôn hòa, không nhanh không chậm, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã thất thố. Ông ta lúng túng giải thích với Hàn Kỳ, Thôi Đào đích thực là con gái mình, trong nhà có rất nhiều người có thể chứng minh, nếu không tin có thể phái người đến nhà họ Thôi ở An Bình để điều tra.
“Chính là nó, trừ khi trên đời này có người giống y đúc nó!” Nhắc tới Thôi Đào, khuôn mặt của Thôi Mậu lại càng tức giận hơn.
“Nhất định ông không phải cha ruột tôi rồi, nào có cha ruột nào lại dữ tợn với con mình như thế chứ! Ông không phải, chắc chắn không phải!”
Vương Chiêu, Lý Viễn và những người khác trong phòng thấy thế cũng cảm thấy Thôi Mậu hơi quá đáng. Hổ dữ không ăn thịt con mà, huống gì xem biểu hiện mấy ngày nay của Thôi nương tử cũng trông không hề giống người xấu. Dù nàng có liên quan đến vụ án đi nữa cũng có lẽ là vì nàng có nỗi khổ tâm, nếu không liên quan, vậy thì nàng lại càng vô tội. Người lạ còn tin nàng như thế, sao Thôi Mậu thân là cha ruột lại dữ dằn đến vậy được?
Lúc Hàn Kỳ đến, chàng hơi ngạc nhiên khi thấy một người đàn ông trung niên mặc quan bào màu xanh đang ngồi trong sảnh. Ngay sau đó, chàng nghe từ miệng của tiểu lại* mà biết được người này là Thôi Mậu, Tri châu Thâm Châu.
Thôi Đào dứt lời bèn lấy tay che mặt lại, cả người trượt dọc theo tường, cuối cùng ngồi bệt xuống đất mà bật khóc. Nàng khóc rất đáng thương, nom dáng vẻ cực kỳ bất lực, đến mức bọn người Vương Chiêu và Lý Viễn cũng không kìm được mà dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thôi Mậu.
Thôi Mậu vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói sao cho phải.
Hàn Kỳ bèn đề nghị Thôi Mậu về trước, chờ tra ra mọi chuyện rồi hãy tính. Nếu Thôi Đào vô tội thì đỡ phải để nàng về rồi chịu sự ghét bỏ của người nhà. Nếu Thôi Đào có tội, vậy nàng ở lại phủ Khai Phong càng hợp lý hơn.
“Chịu sự ghét bỏ của người nhà”, 7 chữ này chụp lên đầu Thôi Mậu, quả thực không thoải mái gì cho cam. Thôi Mậu há miệng định giải thích nhưng nhận ra trước đó bản thân đã tỏ đủ loại thái độ với Thôi Đào rồi, dù ông ta có giải thích thế nào cũng vô dụng.
“Một người bỏ nhà ra đi, một người lại chán ghét, có thể thấy quan hệ giữa cha con bọn ngươi không thân thiết gì mấy. Thế mà ngươi cứ mỗi lần khẩn cấp lại gọi Đại nhân, hình như có chỗ không đúng thì phải?”Tất nhiên cũng không thể quơ đũa cả nắm, chắc chắn sẽ có ngoại lệ, dù sao vị này cũng cả gan bỏ nhà ra đi cơ mà.
Nhưng thế nào đi chăng nữa, dù phải đắc tội với Hàn Kỳ, ông ta nhất định phải mang Thôi Đào về trước.
“Vụ án bí mật nên tạm thời sẽ không tiết lộ được, giờ với người ngoài, cô ấy là nhân chứng quan trọng của phủ Khai Phong.” Hàn Kỳ thấy sắc mặt Thôi Mậu trở nên ảm đạm nên nhẹ giọng bổ sung thêm một câu.
Thôi Mậu lập tức kìm lại, không dám nhiều lời thêm nữa.
Ý của Hàn Kỳ chính là, nếu giờ ông ta đồng ý thì còn có thể giữ gìn thanh danh cho nhà họ Thôi. Nếu ông ta không chịu, hai bên bắt đầu tranh cãi thì chuyện này không biết sẽ huyên náo đến mức nào đâu.
Danh môn vọng tộc sợ nhất là gì? Sợ thanh danh bị hủy hoại đấy.
Thôi Mậu rơi vào đường cùng đành phải cảm ơn Hàn Kỳ, thuật lại chi tiết tình hình năm đó Thôi Đào bỏ nhà ra đi, sau đó không thể không đi về.
“Nhất định ông không phải cha ruột tôi rồi, nào có cha ruột nào lại dữ tợn với con mình như thế chứ! Ông không phải, chắc chắn không phải!”
Đợi những người khác đi rồi, Thôi Đào mới hạ cánh tay che mặt lại, không kìm được mà tán thưởng Hàn Kỳ: “Đại nhân anh minh.”
Sở dĩ treo thưởng như thế chính là để đám đồng bọn của Thôi Đào biết, nhưng Hàn Kỳ không ngờ lại xuất hiện một người cha ruột xuất thân từ Bác Lăng Thôi Thị thế này.
“Kẻ vừa rời đi kia mới đúng là Đại nhân của ngươi.” Hàn Kỳ thấy nàng ta không thèm giả vờ trước mặt mình, không biết nên vui hay bực nữa.
“So với ông ta, tôi nguyện để Đại nhân làm Đại nhân của mình hơn.” Thôi Đào cười ha hả nói.
“Một người bỏ nhà ra đi, một người lại chán ghét, có thể thấy quan hệ giữa cha con bọn ngươi không thân thiết gì mấy. Thế mà ngươi cứ mỗi lần khẩn cấp lại gọi Đại nhân, hình như có chỗ không đúng thì phải?”
Con người trong tình huống nguy cấp sẽ vô thức gọi người quan trọng đối với mình nhất. Nhưng không cần nghi ngờ gì nữa, với Thôi Đào, Thôi Mậu không phải người như thế.
“Có lẽ là —
Thiếp gọi Đại nhân không phải để chỉ cha, mà là mẹ chăng?”
Dù sao “Đại nhân” cũng là một từ để gọi chung cha mẹ và trưởng bối mà.
Hàn Kỳ: “…”
Vậy là nàng ta vẫn luôn gọi mình là mẹ đấy à?