Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
Sau khi lấy được đèn trời, Thôi Đào bắt đầu kiểm tra, những thanh trúc làm gọng, bên ngoài dán giấy, trông chẳng khác gì so với đèn trời bình thường.
Dầu đã được châm sẵn, vì trời lạnh nên đã đông lại thành trạng thái rắn, rất tiện để mang theo.
Vương tứ nương thắp đèn trời lên, thấy nó cũng bay lên trời khi đốt giống đèn trời bình thường bèn thổi tắt.
“Ta thấy thứ này đâu có vấn đề gì, thực ra món đồ này cũng chẳng quý giá gì, chút giấy với nẹp tre là làm được rồi.
Cửa hàng mới mở nên cần nhiều khách để nổi tiếng, ra chiêu này cũng đâu có gì lạ.
Lúc trước chúng ta mở cửa hàng tặng còn đắt hơn cái này nữa mà.”
Đi theo Thôi Đào điều tra vụ án lâu như thế, Vương tứ nương ít nhiều cũng biết được đường đi nước bước.
Lúc đầu thị thấy Thôi Đào để ý nên cũng hoài nghi đèn này có vấn đề, nhưng sau khi bản thân tự kiểm tra, Vương tứ nương nghĩ đèn trời này bình thường.
“Thả lên là biết ngay.”
Nàng và Vương tứ nương mỗi người lãnh 1 chiếc đèn trời, tổng cộng có 2 chiếc.
Cả hai thoát khỏi người theo dõi, cầm thẻ bài ra khỏi thành, đến một bãi hoang thoáng đãng ngoại thành để thả đèn trời.
Hôm nay có gió Đông Bắc, đèn trời bay thẳng về phía Tây Nam, chiếc đầu tiên bay chưa đầy nửa nén nhang đã đột nhiên bốc cháy rơi xuống đất.
Vương tứ nương thở dài: “Xem ra gió hôm nay không tốt lắm.”
Thi thoảng nếu không thả đúng cách, đèn Khổng Minh cũng sẽ bốc cháy giữa không trung.
Sau đó không bao lâu, chiếc đèn thứ 2 cũng bốc cháy giữa không trung rồi rơi xuống đất.
Vương tứ nương trợn tròn mắt, dù thị không quá thông minh nhưng bấy giờ cũng ý thức được đèn trời này có vấn đề.
“Nếu mỗi chiếc đèn trời được thả ra đều như thế thì chẳng phải ngày Tết Nguyên Tiêu sẽ giống như mưa lửa sao?” Vương tứ nương cảm khái chuyện này quá đáng sợ, sẽ khiến cả Biện Kinh rơi vào biển lửa mất.
“Ngày lễ Tết, nhất là Tết Nguyên Tiêu, những tháp canh lửa ở Biện Kinh chắc chắn sẽ tăng cường phòng thủ, nhân lực tuần tra cũng tăng lên nhiều, dù có xuất hiện hỏa hoạn thì hẳn cũng nằm trong phạm vi khống chế được.”
Nhưng nếu hàng vạn chiếc đèn trời biến thành quả cầu lửa rơi từ trên trời xuống, quả thực sẽ khiến mọi người khủng hoảng.
Mục đích làm vậy là gì? Giương Đông kích Tây ư?Để khiến cảnh tượng náo loạn sao?
Hôm sau, Bình Nhi quay về từ An Bình báo cho Thôi Đào mình đã đích thân truyền lời tới cho cụ bà Thôi.
Cụ bà Thôi biết được Triệu Tông Thanh có thể dính tới vụ án lớn thì bị dọa mất hết hồn vía, thẳng thừng mắng Thôi lục nương hồ đồ vô liêm sỉ, tự hạ thấp bản thân thì không nói đi, giờ còn sắp liên lụy cả nhà cùng chết chung nữa.
Tất nhiên cụ bà Thôi không thể nào để Thôi lục nương bị mang tiếng xấu được, nếu bên ngoài đã lan truyền tin đồn rồi thì cứ để cô ta làm người chết đi, cũng chỉ có người chết mới khiến những lời đồn nhảm nhí này tan thành mây khói, giữ gìn thanh danh của nhà họ Thôi trăm năm qua.
Cụ bà Thôi không đợi vụ án được điều tra rõ ràng mà lập tức xử lý Thôi lục nương, có thể thấy cụ rất tin tưởng Thôi Đào.
Điều này khiến nàng rất vui, không có đồng đội ngu như lợn cản đường quả thực là một chuyện tốt.
Bình Nhi nói với Thôi Đào, Thôi Mậu thì hơi do dự, nhưng nghe cụ bà Thôi nói tới chuyện của Thôi cửu nương, ông ta lập tức không dám hó hé gì nữa, cuối cùng ngoan ngoãn nghe theo lời cụ.
“Ừm.” Thôi Đào chưa từng nuôi hy vọng với vị cha ruột này nên chẳng mấy thất vọng.
Chuyện này ông ta nghe theo cũng được, không nghe cũng chẳng sao, dù sao cuối cùng vẫn là ông ta chịu thiệt thôi.
Thôi Đào lấy lý do đón Bình Nhi để tổ chức tiệc ở lầu Bát Tiên.
Lúc ăn cơm, Thôi Đào bảo tư ba Hà An ra ngoài mua giúp mình vài chiếc đèn trời.
“Thôi nương tử thích đèn tiệm ai? Lớn hay nhỏ ạ?” Hà An vội cười hỏi.
“Tiệm ai cũng được, mỗi tiệm mua 2 chiếc đi.”
“Vâng!”
Nửa canh giờ sau, 16 chiếc đèn trời được đặt trong phòng, Thôi Đào lấy ra 8 chiếc đèn khác nhau ra thắp trong chậu đồng, trong đó có 3 chiếc đốt được một thời gian thì lửa chợt bùng lên.
Nếu có chao đèn thì ngọn lửa lớn thế này sẽ khiến chao đèn bốc cháy, dẫn tới cả chiếc đều bị cháy hết.
Thôi Đào tìm ra 3 chiếc đèn tương ứng, mở phần dầu thắp ra thấy kết cấu tương tự nhau, cuối cùng thì tìm được vấn đề ở bấc đèn.
Bấc trong những chiếc đèn này đều được làm bằng cói, như đầu dưới và đầu trên lại khác màu nhau, nửa trên là màu vàng, nửa dưới có màu mỡ sẫm hơn như thể đã từng bị ngâm qua gì đó.
Khi ngọn lửa cháy tới vị trí này sẽ đột nhiên bùng cháy lên.
Thôi Đào ngửi thấy có mùi dầu lửa nồng nặc ở phần dưới của bấc đèn, so với dầu thắp đèn bình thường thì dầu lửa cũng như tên, thật sự đốt rất dữ dội, vì thế đã dẫn tới tình trạng lửa đột nhiên bùng lên.
Thôi Đào nhờ Hà An mua đèn ở 8 tiệm ngẫu nhiên trên đường mà đã có 3 tiệm có vấn đề, tỉ lệ này rất cao.
Nếu có ít nhất 1/3 số đèn trời trong Biện Kinh sẽ xuất hiện vấn đề khi bay lên trời thì hẳn là như lời Vương tứ nương nói, bầu trời sẽ bốc cháy.
“Nhưng mọi người cũng đâu hẹn nhau cùng thả đèn trời một lúc đâu, chiếc đầu tiên bùng cháy chắc chắn sẽ khiến quân tuần trải chú ý, kịp thời ra lệnh cấm mà.
Ta nghĩ ý này của chúng cũng chẳng hay ho gì!”
Bình Nhi thấy Thôi Đào trầm mặt nên vội dập tắt uy phong của kẻ địch, mắng chúng ngu ngốc.
“Mấy năm trước thì là thế, nhưng năm nay lại khác, Quan gia tự tay thả chiếc đèn trời lớn nhất trong lễ hội Tết Nguyên Tiêu, ai mà dám thả đèn trước Quan gia cơ chứ? Đa phần người dân đều sẽ chọn thả sau Hoàng đế ít lâu, tình cờ lại là “không hẹn mà gặp” đấy.”
Bình Nhi bĩu môi, ủ rũ nói: “Vậy chúng không ngu ngốc như thế mà cực kỳ thông minh rồi.”
“Sao lại khen ngợi chúng thế!” Vương tứ nương gõ lên đầu Bình Nhi một cái, “Chẳng phải chúng ta đã biết trước 1 ngày rồi sao, ngày mai mới là Tết Nguyên Tiêu, hôm nay tiên cô Thôi xinh đẹp tuyệt trần của chúng ta chắc chắn sẽ xử hết.”
Thôi Đào cười khổ, “Chuyện này thật sự có chút phiền phức, phát hiện hơi trễ rồi.”
“1 ngày còn không đủ ư?” Vương tứ nương nhấn mạnh lần nữa, trong mắt thị, không có chuyện gì mà Thôi Đào không làm được.
Biết trước được chuyện này, thị tin chắc nàng sẽ giải quyết được.
“Ta thật sự không làm được!” Thôi Đào nói với Vương tứ nương.
Vương tứ nương vẫn không tin, mãi tới khi họ điều tra sơ bộ lại, nghe Bình Nhi tổng kết, Vương tứ nương mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình.
“Vấn đề là đèn trời giá thấp đến từ các cửa hàng bán hoặc tặng miễn phí.
Dù nguồn cung của họ là từ một chỗ nhưng đa số người bán đều không biết chuyện gì.
Có thể tra ngược lại đầu nguồn, nhưng ta đoán hiện tại kẻ đó đã sớm trốn mất rồi.
Mà mấy ngày nay đã có số lượng lớn đèn được bán đi, khó mà tìm lại hết được.
Biện Kinh có mấy chục vạn hộ, kiểm tra từng nhà thì phải xuất bao nhiêu nhân lực mới tra hết được chứ? Gần như là không thể nào.
Phát lệnh cấm thì được, nhưng như thế là đánh cỏ động rắn.”
“Hả? Nói như thế thì chúng ta phải chấp nhận rủi ro cao nếu muốn bắt kẻ địch ư? Nếu chỉ chúng ta nguy hiểm thì phụ nữ giang hồ cũng chả sợ gì, chết là hết thôi! Nhưng dính tới an nguy của Quan gia và người dân Biện Kinh, hình như chúng ta hơi mạo hiểm rồi đúng không?”
Vương tứ nương hơi dè dặt, lo lắng hỏi Thôi Đào liên tục.
“Ta không có người nhà để cứu, chết là hết, có thể cược được, nhưng 2 người không thể liều được đâu! Nhất là Thôi nương tử, vẫn chưa ăn được lang quân đẹp trai ngon miệng tài giỏi kia mà, tiếc lắm.
Hay là tối nay 2 người làm cho xong việc luôn đi? Dù sao đi nữa cũng đừng để lại nuối tiếc chứ.
Hơn nữa ta nghe nói con gái mà chưa mất lần đầu đã chết sẽ bị thiệt thòi đấy!”
Đầu Vương tứ nương lập tức bị cốc một cái, tiếng ui da của thị còn chưa kịp thốt ra đã bị Bình Nhi cốc mạnh thêm một cái nữa.
Sau đó họ đến chỗ Hàn Kỳ, chàng nghe tới chuyện đèn trời cũng chỉ mỉm cười, nói ra một câu “Ra vậy”.
Từ Nguy cũng tình cờ có mặt, nghe chuyện này bị dọa sợ mất hết nửa cái hồn, lập tức đề nghị Hàn Kỳ hay là thu tay lại trước, tóm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hàn Kỳ chưa kịp nói gì thì Vương tứ nương đã phản bác lại hắn, “Phụ nữ chúng tôi còn không sợ thì đàn ông như ngài sợ cái gì?”
“Ta…” Từ Nguy nghẹn họng, vốn định lấy an toàn của Quan gia ra nói nhưng đảo mắt thấy Hàn Kỳ cứ luôn nói chuyện với Thôi Đào, không có ý để tâm tới mình, hắn chợt thấy chẳng còn gì để nói nữa.
Hắn qua được Hàn Kỳ thông minh hay sao? Người ta biết hết đấy.
Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào: “Còn nhớ Vũ Hằng ở cửa hàng son phấn Vũ đại nương không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, hắn là một người hay ho, có khứu giác nhạy bén khác thường.” Nhờ có Vũ Hằng mà họ mới may mắn tìm được xuất xứ của đồ ở cửa hàng son phấn Địa Tang Các.
“Ta muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng tính tình người này cổ quái, nếu biết là người của quan phủ sẽ kiên quyết không gặp.
Nếu dùng biện pháp mạnh ép hắn thì e là hắn sẽ chịu chết chứ không chịu khuất phục, lại càng khó thuyết phục hơn.”
“Giao cho em đi.”
Nửa canh giờ sau, Thôi Đào mời được Vũ Hằng tới.
Bấy giờ Hàn Kỳ sai người dẫn Vũ Hằng tới bến tàu, không chỉ có đi đường thủy mà còn có vựa lúa, tất cả đều mời hắn đi thử 1 lần.
Thôi Đào đã lờ mờ đoán được, “Nghe nói nếu vũ khí vận chuyển chung với thóc đã được điều tra rồi.
Giờ để Vũ Hằng đi là vì trong vũ khí có mùi hương hay sao?”
“Nghi là thế.” Hàn Kỳ nói xong mới chợt nhớ ra gì đó, lập tức dặn thuộc hạ dẫn Vũ Hằng tới lò nung Kim Tường một chuyến.
Mai là Tết Nguyên Tiêu, Hoàng đế sẽ tới ao Kim Minh để thả đèn trời.
Vì thế tối nay trong thành đã bắt đầu tăng cường canh giữ, trừ những toán quân tuần tra bên ngoài, người của quân tuần trải cũng đi rải rác khắp các đường phố và ngõ hẻm.
Hôm sau, trời còn chưa sáng đã có 2 chiếc xe ngựa chở hàng cầm thẻ bài của Xu Mật Viện vào thành, cuối cùng là lén lái vào phủ Khai Phong.
Trên 2 xe đều chở đầy chiêng đồng, chia đều cho các đội quân tuần trải khắp nơi để đảm bảo mỗi con phố đều có tiếng chiêng.
Tất cả đường lớn trong Biện Kinh đều giăng đầy đèn lồng, nhất là phố Ngự, đường Đông, đường Tây, có thể nói là 40 dặm đều trải đầy đèn.
Ở ao Kim Minh, trừ những chiếc đèn lồng rực rỡ được treo xung quanh còn có những ngọn đèn chùm cỡ lớn, mỗi chiếc đều vẽ một câu chuyện cổ tích xưa, cũng có luôn đèn ngũ sắc: Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi cưỡi sư tử, Phổ Hiền Bồ Tát cưỡi voi, có nước chảy ra từ 5 ngón tay, bên dưới có tủ gỗ chứa nước, sau khi đầy sẽ như thác nước đổ, dưới ánh đèn chiếu rọi trông như dải ngân hà phát sáng, đẹp không tả xiết.
Ngoài ra còn có 2 con rồng khổng lồ được làm bằng cỏ, bên trong chứa hàng ngàn ngọn đèn, nhìn từ xa xa trông như một đôi rồng khí thế đang bay ra khỏi mặt nước vậy.
Còn có những nhân vật khác cao cỡ 4 – 5 trượng được kết từ đèn màu, bên trong có cơ quan khéo léo giúp những “đèn người” này có thể di chuyển được*.
(*) Đông Kinh Mộng Hoa Lục.
Trong một khung cảnh lộng lẫy như thế, ai mà nỡ lòng nằm ở nhà cơ chứ? Đó là chưa kể đêm nay, tất cả cửa hàng đều ra sức bán các loại quà vặt và đồ chơi mới, một cơ hội tốt để mở mang tầm mắt và ăn uống.
Ăn mệt rồi thì động não, đoán câu đố đèn, vui càng thêm vui.
Nữ giới Biện Kinh sẽ đeo những chiếc đèn lồng tròn như quả táo bên hông ra đường.
Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng không ngoại lên, cả ba buộc 1 đỏ, 1 xanh, 1 hồng bên hông rồi đi ra đường, thi thoảng chiếc đèn lồng lại lắc lư theo nhịp chân họ.
Cả ba cùng ăn, cùng chơi trên suốt quãng đường tới ao Kim Minh, rất vui vẻ.
“Quan gia sắp thả đèn trời rồi kìa!”
Những người bình thường chỉ có thể đứng xa xa ở bờ kia ao Kim Minh để trông, nhưng như thế chẳng hề khiến mọi người hụt hẫng, ai mà không muốn chiêm ngưỡng thánh nhan của thiên tử một chút chứ? Dù không nhìn rõ thì chỉ cần thấy cái bóng cũng đủ rồi.
Vì thế vừa có người hô lên như thế, rất nhiều người đã chen lên phía trước, những người vốn đứng trước cũng không chịu ngồi yên, lao tới phía thủ vệ cấm quân đang canh giữ.
Dù cấm quân liên tục cảnh cáo nhưng đám người chen chúc phía sau lại càng lúc càng nhiều, có nhiều người bị ép giữa nhau như thịt kẹp, căn bản không thể khống chế cơ thể của mình, chỉ biết thuận thế ủn tới trước.
Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi đứng ở một nơi đắc địa ngoài đám đông, có thể nhìn rõ tình hình dân chúng chen chúc nhau.
Nhưng thật sự quá nhiều người, tình hình phía trước cũng không mấy rõ ràng.
“Á —”
“Á á á —”
“Giết người rồi!”
“Có thích khách!!!”.
Dầu đã được châm sẵn, vì trời lạnh nên đã đông lại thành trạng thái rắn, rất tiện để mang theo.
Vương tứ nương thắp đèn trời lên, thấy nó cũng bay lên trời khi đốt giống đèn trời bình thường bèn thổi tắt.
“Ta thấy thứ này đâu có vấn đề gì, thực ra món đồ này cũng chẳng quý giá gì, chút giấy với nẹp tre là làm được rồi.
Cửa hàng mới mở nên cần nhiều khách để nổi tiếng, ra chiêu này cũng đâu có gì lạ.
Lúc trước chúng ta mở cửa hàng tặng còn đắt hơn cái này nữa mà.”
Đi theo Thôi Đào điều tra vụ án lâu như thế, Vương tứ nương ít nhiều cũng biết được đường đi nước bước.
Lúc đầu thị thấy Thôi Đào để ý nên cũng hoài nghi đèn này có vấn đề, nhưng sau khi bản thân tự kiểm tra, Vương tứ nương nghĩ đèn trời này bình thường.
“Thả lên là biết ngay.”
Nàng và Vương tứ nương mỗi người lãnh 1 chiếc đèn trời, tổng cộng có 2 chiếc.
Cả hai thoát khỏi người theo dõi, cầm thẻ bài ra khỏi thành, đến một bãi hoang thoáng đãng ngoại thành để thả đèn trời.
Hôm nay có gió Đông Bắc, đèn trời bay thẳng về phía Tây Nam, chiếc đầu tiên bay chưa đầy nửa nén nhang đã đột nhiên bốc cháy rơi xuống đất.
Vương tứ nương thở dài: “Xem ra gió hôm nay không tốt lắm.”
Thi thoảng nếu không thả đúng cách, đèn Khổng Minh cũng sẽ bốc cháy giữa không trung.
Sau đó không bao lâu, chiếc đèn thứ 2 cũng bốc cháy giữa không trung rồi rơi xuống đất.
Vương tứ nương trợn tròn mắt, dù thị không quá thông minh nhưng bấy giờ cũng ý thức được đèn trời này có vấn đề.
“Nếu mỗi chiếc đèn trời được thả ra đều như thế thì chẳng phải ngày Tết Nguyên Tiêu sẽ giống như mưa lửa sao?” Vương tứ nương cảm khái chuyện này quá đáng sợ, sẽ khiến cả Biện Kinh rơi vào biển lửa mất.
“Ngày lễ Tết, nhất là Tết Nguyên Tiêu, những tháp canh lửa ở Biện Kinh chắc chắn sẽ tăng cường phòng thủ, nhân lực tuần tra cũng tăng lên nhiều, dù có xuất hiện hỏa hoạn thì hẳn cũng nằm trong phạm vi khống chế được.”
Nhưng nếu hàng vạn chiếc đèn trời biến thành quả cầu lửa rơi từ trên trời xuống, quả thực sẽ khiến mọi người khủng hoảng.
Mục đích làm vậy là gì? Giương Đông kích Tây ư?Để khiến cảnh tượng náo loạn sao?
Hôm sau, Bình Nhi quay về từ An Bình báo cho Thôi Đào mình đã đích thân truyền lời tới cho cụ bà Thôi.
Cụ bà Thôi biết được Triệu Tông Thanh có thể dính tới vụ án lớn thì bị dọa mất hết hồn vía, thẳng thừng mắng Thôi lục nương hồ đồ vô liêm sỉ, tự hạ thấp bản thân thì không nói đi, giờ còn sắp liên lụy cả nhà cùng chết chung nữa.
Tất nhiên cụ bà Thôi không thể nào để Thôi lục nương bị mang tiếng xấu được, nếu bên ngoài đã lan truyền tin đồn rồi thì cứ để cô ta làm người chết đi, cũng chỉ có người chết mới khiến những lời đồn nhảm nhí này tan thành mây khói, giữ gìn thanh danh của nhà họ Thôi trăm năm qua.
Cụ bà Thôi không đợi vụ án được điều tra rõ ràng mà lập tức xử lý Thôi lục nương, có thể thấy cụ rất tin tưởng Thôi Đào.
Điều này khiến nàng rất vui, không có đồng đội ngu như lợn cản đường quả thực là một chuyện tốt.
Bình Nhi nói với Thôi Đào, Thôi Mậu thì hơi do dự, nhưng nghe cụ bà Thôi nói tới chuyện của Thôi cửu nương, ông ta lập tức không dám hó hé gì nữa, cuối cùng ngoan ngoãn nghe theo lời cụ.
“Ừm.” Thôi Đào chưa từng nuôi hy vọng với vị cha ruột này nên chẳng mấy thất vọng.
Chuyện này ông ta nghe theo cũng được, không nghe cũng chẳng sao, dù sao cuối cùng vẫn là ông ta chịu thiệt thôi.
Thôi Đào lấy lý do đón Bình Nhi để tổ chức tiệc ở lầu Bát Tiên.
Lúc ăn cơm, Thôi Đào bảo tư ba Hà An ra ngoài mua giúp mình vài chiếc đèn trời.
“Thôi nương tử thích đèn tiệm ai? Lớn hay nhỏ ạ?” Hà An vội cười hỏi.
“Tiệm ai cũng được, mỗi tiệm mua 2 chiếc đi.”
“Vâng!”
Nửa canh giờ sau, 16 chiếc đèn trời được đặt trong phòng, Thôi Đào lấy ra 8 chiếc đèn khác nhau ra thắp trong chậu đồng, trong đó có 3 chiếc đốt được một thời gian thì lửa chợt bùng lên.
Nếu có chao đèn thì ngọn lửa lớn thế này sẽ khiến chao đèn bốc cháy, dẫn tới cả chiếc đều bị cháy hết.
Thôi Đào tìm ra 3 chiếc đèn tương ứng, mở phần dầu thắp ra thấy kết cấu tương tự nhau, cuối cùng thì tìm được vấn đề ở bấc đèn.
Bấc trong những chiếc đèn này đều được làm bằng cói, như đầu dưới và đầu trên lại khác màu nhau, nửa trên là màu vàng, nửa dưới có màu mỡ sẫm hơn như thể đã từng bị ngâm qua gì đó.
Khi ngọn lửa cháy tới vị trí này sẽ đột nhiên bùng cháy lên.
Thôi Đào ngửi thấy có mùi dầu lửa nồng nặc ở phần dưới của bấc đèn, so với dầu thắp đèn bình thường thì dầu lửa cũng như tên, thật sự đốt rất dữ dội, vì thế đã dẫn tới tình trạng lửa đột nhiên bùng lên.
Thôi Đào nhờ Hà An mua đèn ở 8 tiệm ngẫu nhiên trên đường mà đã có 3 tiệm có vấn đề, tỉ lệ này rất cao.
Nếu có ít nhất 1/3 số đèn trời trong Biện Kinh sẽ xuất hiện vấn đề khi bay lên trời thì hẳn là như lời Vương tứ nương nói, bầu trời sẽ bốc cháy.
“Nhưng mọi người cũng đâu hẹn nhau cùng thả đèn trời một lúc đâu, chiếc đầu tiên bùng cháy chắc chắn sẽ khiến quân tuần trải chú ý, kịp thời ra lệnh cấm mà.
Ta nghĩ ý này của chúng cũng chẳng hay ho gì!”
Bình Nhi thấy Thôi Đào trầm mặt nên vội dập tắt uy phong của kẻ địch, mắng chúng ngu ngốc.
“Mấy năm trước thì là thế, nhưng năm nay lại khác, Quan gia tự tay thả chiếc đèn trời lớn nhất trong lễ hội Tết Nguyên Tiêu, ai mà dám thả đèn trước Quan gia cơ chứ? Đa phần người dân đều sẽ chọn thả sau Hoàng đế ít lâu, tình cờ lại là “không hẹn mà gặp” đấy.”
Bình Nhi bĩu môi, ủ rũ nói: “Vậy chúng không ngu ngốc như thế mà cực kỳ thông minh rồi.”
“Sao lại khen ngợi chúng thế!” Vương tứ nương gõ lên đầu Bình Nhi một cái, “Chẳng phải chúng ta đã biết trước 1 ngày rồi sao, ngày mai mới là Tết Nguyên Tiêu, hôm nay tiên cô Thôi xinh đẹp tuyệt trần của chúng ta chắc chắn sẽ xử hết.”
Thôi Đào cười khổ, “Chuyện này thật sự có chút phiền phức, phát hiện hơi trễ rồi.”
“1 ngày còn không đủ ư?” Vương tứ nương nhấn mạnh lần nữa, trong mắt thị, không có chuyện gì mà Thôi Đào không làm được.
Biết trước được chuyện này, thị tin chắc nàng sẽ giải quyết được.
“Ta thật sự không làm được!” Thôi Đào nói với Vương tứ nương.
Vương tứ nương vẫn không tin, mãi tới khi họ điều tra sơ bộ lại, nghe Bình Nhi tổng kết, Vương tứ nương mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự tình.
“Vấn đề là đèn trời giá thấp đến từ các cửa hàng bán hoặc tặng miễn phí.
Dù nguồn cung của họ là từ một chỗ nhưng đa số người bán đều không biết chuyện gì.
Có thể tra ngược lại đầu nguồn, nhưng ta đoán hiện tại kẻ đó đã sớm trốn mất rồi.
Mà mấy ngày nay đã có số lượng lớn đèn được bán đi, khó mà tìm lại hết được.
Biện Kinh có mấy chục vạn hộ, kiểm tra từng nhà thì phải xuất bao nhiêu nhân lực mới tra hết được chứ? Gần như là không thể nào.
Phát lệnh cấm thì được, nhưng như thế là đánh cỏ động rắn.”
“Hả? Nói như thế thì chúng ta phải chấp nhận rủi ro cao nếu muốn bắt kẻ địch ư? Nếu chỉ chúng ta nguy hiểm thì phụ nữ giang hồ cũng chả sợ gì, chết là hết thôi! Nhưng dính tới an nguy của Quan gia và người dân Biện Kinh, hình như chúng ta hơi mạo hiểm rồi đúng không?”
Vương tứ nương hơi dè dặt, lo lắng hỏi Thôi Đào liên tục.
“Ta không có người nhà để cứu, chết là hết, có thể cược được, nhưng 2 người không thể liều được đâu! Nhất là Thôi nương tử, vẫn chưa ăn được lang quân đẹp trai ngon miệng tài giỏi kia mà, tiếc lắm.
Hay là tối nay 2 người làm cho xong việc luôn đi? Dù sao đi nữa cũng đừng để lại nuối tiếc chứ.
Hơn nữa ta nghe nói con gái mà chưa mất lần đầu đã chết sẽ bị thiệt thòi đấy!”
Đầu Vương tứ nương lập tức bị cốc một cái, tiếng ui da của thị còn chưa kịp thốt ra đã bị Bình Nhi cốc mạnh thêm một cái nữa.
Sau đó họ đến chỗ Hàn Kỳ, chàng nghe tới chuyện đèn trời cũng chỉ mỉm cười, nói ra một câu “Ra vậy”.
Từ Nguy cũng tình cờ có mặt, nghe chuyện này bị dọa sợ mất hết nửa cái hồn, lập tức đề nghị Hàn Kỳ hay là thu tay lại trước, tóm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hàn Kỳ chưa kịp nói gì thì Vương tứ nương đã phản bác lại hắn, “Phụ nữ chúng tôi còn không sợ thì đàn ông như ngài sợ cái gì?”
“Ta…” Từ Nguy nghẹn họng, vốn định lấy an toàn của Quan gia ra nói nhưng đảo mắt thấy Hàn Kỳ cứ luôn nói chuyện với Thôi Đào, không có ý để tâm tới mình, hắn chợt thấy chẳng còn gì để nói nữa.
Hắn qua được Hàn Kỳ thông minh hay sao? Người ta biết hết đấy.
Hàn Kỳ hỏi Thôi Đào: “Còn nhớ Vũ Hằng ở cửa hàng son phấn Vũ đại nương không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, hắn là một người hay ho, có khứu giác nhạy bén khác thường.” Nhờ có Vũ Hằng mà họ mới may mắn tìm được xuất xứ của đồ ở cửa hàng son phấn Địa Tang Các.
“Ta muốn nhờ hắn giúp đỡ, nhưng tính tình người này cổ quái, nếu biết là người của quan phủ sẽ kiên quyết không gặp.
Nếu dùng biện pháp mạnh ép hắn thì e là hắn sẽ chịu chết chứ không chịu khuất phục, lại càng khó thuyết phục hơn.”
“Giao cho em đi.”
Nửa canh giờ sau, Thôi Đào mời được Vũ Hằng tới.
Bấy giờ Hàn Kỳ sai người dẫn Vũ Hằng tới bến tàu, không chỉ có đi đường thủy mà còn có vựa lúa, tất cả đều mời hắn đi thử 1 lần.
Thôi Đào đã lờ mờ đoán được, “Nghe nói nếu vũ khí vận chuyển chung với thóc đã được điều tra rồi.
Giờ để Vũ Hằng đi là vì trong vũ khí có mùi hương hay sao?”
“Nghi là thế.” Hàn Kỳ nói xong mới chợt nhớ ra gì đó, lập tức dặn thuộc hạ dẫn Vũ Hằng tới lò nung Kim Tường một chuyến.
Mai là Tết Nguyên Tiêu, Hoàng đế sẽ tới ao Kim Minh để thả đèn trời.
Vì thế tối nay trong thành đã bắt đầu tăng cường canh giữ, trừ những toán quân tuần tra bên ngoài, người của quân tuần trải cũng đi rải rác khắp các đường phố và ngõ hẻm.
Hôm sau, trời còn chưa sáng đã có 2 chiếc xe ngựa chở hàng cầm thẻ bài của Xu Mật Viện vào thành, cuối cùng là lén lái vào phủ Khai Phong.
Trên 2 xe đều chở đầy chiêng đồng, chia đều cho các đội quân tuần trải khắp nơi để đảm bảo mỗi con phố đều có tiếng chiêng.
Tất cả đường lớn trong Biện Kinh đều giăng đầy đèn lồng, nhất là phố Ngự, đường Đông, đường Tây, có thể nói là 40 dặm đều trải đầy đèn.
Ở ao Kim Minh, trừ những chiếc đèn lồng rực rỡ được treo xung quanh còn có những ngọn đèn chùm cỡ lớn, mỗi chiếc đều vẽ một câu chuyện cổ tích xưa, cũng có luôn đèn ngũ sắc: Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi cưỡi sư tử, Phổ Hiền Bồ Tát cưỡi voi, có nước chảy ra từ 5 ngón tay, bên dưới có tủ gỗ chứa nước, sau khi đầy sẽ như thác nước đổ, dưới ánh đèn chiếu rọi trông như dải ngân hà phát sáng, đẹp không tả xiết.
Ngoài ra còn có 2 con rồng khổng lồ được làm bằng cỏ, bên trong chứa hàng ngàn ngọn đèn, nhìn từ xa xa trông như một đôi rồng khí thế đang bay ra khỏi mặt nước vậy.
Còn có những nhân vật khác cao cỡ 4 – 5 trượng được kết từ đèn màu, bên trong có cơ quan khéo léo giúp những “đèn người” này có thể di chuyển được*.
(*) Đông Kinh Mộng Hoa Lục.
Trong một khung cảnh lộng lẫy như thế, ai mà nỡ lòng nằm ở nhà cơ chứ? Đó là chưa kể đêm nay, tất cả cửa hàng đều ra sức bán các loại quà vặt và đồ chơi mới, một cơ hội tốt để mở mang tầm mắt và ăn uống.
Ăn mệt rồi thì động não, đoán câu đố đèn, vui càng thêm vui.
Nữ giới Biện Kinh sẽ đeo những chiếc đèn lồng tròn như quả táo bên hông ra đường.
Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi cũng không ngoại lên, cả ba buộc 1 đỏ, 1 xanh, 1 hồng bên hông rồi đi ra đường, thi thoảng chiếc đèn lồng lại lắc lư theo nhịp chân họ.
Cả ba cùng ăn, cùng chơi trên suốt quãng đường tới ao Kim Minh, rất vui vẻ.
“Quan gia sắp thả đèn trời rồi kìa!”
Những người bình thường chỉ có thể đứng xa xa ở bờ kia ao Kim Minh để trông, nhưng như thế chẳng hề khiến mọi người hụt hẫng, ai mà không muốn chiêm ngưỡng thánh nhan của thiên tử một chút chứ? Dù không nhìn rõ thì chỉ cần thấy cái bóng cũng đủ rồi.
Vì thế vừa có người hô lên như thế, rất nhiều người đã chen lên phía trước, những người vốn đứng trước cũng không chịu ngồi yên, lao tới phía thủ vệ cấm quân đang canh giữ.
Dù cấm quân liên tục cảnh cáo nhưng đám người chen chúc phía sau lại càng lúc càng nhiều, có nhiều người bị ép giữa nhau như thịt kẹp, căn bản không thể khống chế cơ thể của mình, chỉ biết thuận thế ủn tới trước.
Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi đứng ở một nơi đắc địa ngoài đám đông, có thể nhìn rõ tình hình dân chúng chen chúc nhau.
Nhưng thật sự quá nhiều người, tình hình phía trước cũng không mấy rõ ràng.
“Á —”
“Á á á —”
“Giết người rồi!”
“Có thích khách!!!”.