Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngôi trường mọi khi - Chương 07
Chương 7
Từ hôm đó, khi vô lớp, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận lên lầu. Khi ra về, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận xuống đất.
Thoạt đầu, lũ bạn cùng lớp thấy chuyện đó sao mà chướng mắt quá. Nhất là tụi con gái. Chắc chắn là tụi nó nghĩ "Hai cô nương đây con cái nhà ai mà lười biếng ghê!".
Nhưng sau một tuần lễ tự mình tha chiếc cặp to đùng leo lên leo xuống mỗi nhày, đám con gái thấy oải quá, liền nghĩ lại, bỗng thấy cái trò nhờ bạn trai xách cặp giùm sao mà hay đến thế!
Khi người ta xoay chuyển ý nghĩ, dĩ nhiên hành động cũng xoay chuyển theo.
Từ tuần lễ thứ hai trở đi, tới giờ vô lớp và giờ ra về, học trò lớp bạn tụ dồn cục ở đầu cầu thang, lao xao như hộp chợ.
Những cuộc đối thoại pha trộn tiếng năn nỉ của bọn con gái và giọng điệu hạch sách của bọn con trai vang lên như trong một vở kịch hài:
- Bạn làm ơn giùm đi mà!
- Tôi còn xách cặp của tôi chi.
- Còn tay kia?
- Tay kia mắc đút túi quần.
- Trời đất, ác vừa vừa chứ! Còn cái lưng?
- Tôi đâu phải lạc đà.
Tới đây, nghe có tiếng híc híc, không rõ là tiếng cười hay tiếng khóc. Ðến khi giọng nam vang lên mới biết:
- Thôi nín đi!
- Không nín!
- Bây giờ bạn nghe tôi nói nè.
- Nói đi!
- Xách giùm bạn chiếc cặp của bạn thì dễ thôi.
- Vậy sao chưa chịu cầm lấy?
- Khoan đã, phải có điều kiện.
- Ðòi hối lộ hả?
- Ai thèm đòi hối lộ! Ðiều kiện này dễ lắm. Hễ tôi nói gì, bạn cũng phải dạ, chịu không?
- Bộ muốn làm cha tôi hả?
- Làm anh được rồi.
"Sân khấu" im lặng một lúc. Rồi giọng nữ nhượng bộ:
- Cũng được.
- Hạt Tiêu ơi!
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu cay lắm hả?
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu mít ướt lắm hả?
-...
- Dạ đi!
- Híc... híc...
- Thôi, đưa chiếc cặp đây! Bà này, giỡn chút xíu mà cũng khóc!
Những mẩu đối thoại như vậy nhiều vô kể và diễn ra ngày này qua ngày nọ. Bọn con gái có phần lép vế một chút nhưng cuối cùng bao giờ cũng đùn được chiếc cặp qua cho kẻ vừa bắt nạt mình.
Còn bọn con trai là chúa ngốc, tưởng hà hiếp được bạn gái như vậy là oai phong lắm, tối về nằm ngủ nghe mình mẩy rêm như dần, lại lẩn thẩn than trời mấy hôm nay sao nhiều gió độc.
Từ hôm đó, khi vô lớp, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận lên lầu. Khi ra về, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận xuống đất.
Thoạt đầu, lũ bạn cùng lớp thấy chuyện đó sao mà chướng mắt quá. Nhất là tụi con gái. Chắc chắn là tụi nó nghĩ "Hai cô nương đây con cái nhà ai mà lười biếng ghê!".
Nhưng sau một tuần lễ tự mình tha chiếc cặp to đùng leo lên leo xuống mỗi nhày, đám con gái thấy oải quá, liền nghĩ lại, bỗng thấy cái trò nhờ bạn trai xách cặp giùm sao mà hay đến thế!
Khi người ta xoay chuyển ý nghĩ, dĩ nhiên hành động cũng xoay chuyển theo.
Từ tuần lễ thứ hai trở đi, tới giờ vô lớp và giờ ra về, học trò lớp bạn tụ dồn cục ở đầu cầu thang, lao xao như hộp chợ.
Những cuộc đối thoại pha trộn tiếng năn nỉ của bọn con gái và giọng điệu hạch sách của bọn con trai vang lên như trong một vở kịch hài:
- Bạn làm ơn giùm đi mà!
- Tôi còn xách cặp của tôi chi.
- Còn tay kia?
- Tay kia mắc đút túi quần.
- Trời đất, ác vừa vừa chứ! Còn cái lưng?
- Tôi đâu phải lạc đà.
Tới đây, nghe có tiếng híc híc, không rõ là tiếng cười hay tiếng khóc. Ðến khi giọng nam vang lên mới biết:
- Thôi nín đi!
- Không nín!
- Bây giờ bạn nghe tôi nói nè.
- Nói đi!
- Xách giùm bạn chiếc cặp của bạn thì dễ thôi.
- Vậy sao chưa chịu cầm lấy?
- Khoan đã, phải có điều kiện.
- Ðòi hối lộ hả?
- Ai thèm đòi hối lộ! Ðiều kiện này dễ lắm. Hễ tôi nói gì, bạn cũng phải dạ, chịu không?
- Bộ muốn làm cha tôi hả?
- Làm anh được rồi.
"Sân khấu" im lặng một lúc. Rồi giọng nữ nhượng bộ:
- Cũng được.
- Hạt Tiêu ơi!
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu cay lắm hả?
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu mít ướt lắm hả?
-...
- Dạ đi!
- Híc... híc...
- Thôi, đưa chiếc cặp đây! Bà này, giỡn chút xíu mà cũng khóc!
Những mẩu đối thoại như vậy nhiều vô kể và diễn ra ngày này qua ngày nọ. Bọn con gái có phần lép vế một chút nhưng cuối cùng bao giờ cũng đùn được chiếc cặp qua cho kẻ vừa bắt nạt mình.
Còn bọn con trai là chúa ngốc, tưởng hà hiếp được bạn gái như vậy là oai phong lắm, tối về nằm ngủ nghe mình mẩy rêm như dần, lại lẩn thẩn than trời mấy hôm nay sao nhiều gió độc.
Bây giờ thì trong lớp bạn, trừ Hột Mít ra, chẳng còn đứa con gái nào tự mình xách cặp lên lầu hay xuống lầu nữa.
Bạn và Kiếng Cận khoái chí lắm. Vì cả hai là những người đầu tiên bày ra cái trò nhờ vả này mà.
Nhưng bạn chỉ khoái chí được có vài ngày.
Một hôm, chuông tan học vừa reo, bạn kêu Ria Mép:
- Lát nữa nhé!
Ria Mép trả lời bằng cách hai tay giơ cao hai chiếc cặp. Một chiếc của nó, còn chiếc kia không biết của ai.
- Gì vậy?
Bạn hỏi, ngay lúc đó bạn vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Ria Mép hất đầu về phía cô bạn ngồi cạnh:
- Nhỏ Ðuôi Ngựa "xí phần" rồi!
Câu trả lời của Ria Mép khiến bạn thoắt sững sờ. Một nỗi nghẹn ngào dâng lên ngang cổ nhưng bạn cố kềm lại, thản nhiên:
- Vậy thì thôi!
Như nhận ra sự giận dỗi của bạn, Ria Mép hấp tấp nói:
- Nhưng không sao. Mình thừa sức xách ba chiếc cặp mà.
Bạn làm như không nghe thấy, lặng lẽ nhấc chiếc cặp lên, lạnh lùng bước ra khỏi chỗ.
- Tóc Bím đừng lo! Lát nữa mình sẽ xách giùm chiếc cặp của bạn xuống cầu thang cho!
Một giọng nói rụt rè vang lên bên tai khiến bạn ngạc nhiên quay lại.
Ðang nhìn bạn là thằng Răng Chuột. Bắt gặp ánh mắt của bạn, nó hấp tấp quay mặt đi.
Nếu ngồi kế nhỏ Kiếng Cận là thằng Bảnh Trai thì ngồi cạnh bạn là thằng Răng Chuột.
Cũng như Bảnh Trai, Răng Chuột cũng không phải là học sinh trường cũ của bạn. Năm ngoái nó học bên trường Cọng Lá.
Tính bạn nhút nhát nên cả tháng trời bạn vẫn không sao trò chuyện tự nhiên với thằng Răng Chuột được. Răng Chuột xem ra còn nhút nhát hơn. Nó cứ im ru suốt buổi học, ngày nào cũng thế. Nên hai đứa ngồi cạnh nhau chẳng có gì vui vẻ. Cứ như hai cục gạch được xếp kế nhau.
Vậy mà bây giờ một cục gạch đã mở miệng. Lại đòi xách cặp giùm cho cục gạch kia.
Bạn mỉm cười, nếu Răng Chuột không làm cục gạch thì bạn cũng chẳng thèm làm cục gạch nữa:
- Bạn định xách cặp giùm mình hở?
Răng Chuột quay lại, nhe răng chuột ra cười:
- Ừ.
- Lát nữa hở?
- Ngay bây giờ cũng được.
Bạn đặt chiếc cặp xuống bàn:
- Nè.
Không nói thì ai cũng biết kể từ hôm đó bạn và Răng Chuột bắt đầu chơi thân với nhau.
Không nói thì ai cũng biết kể từ hôm đó ngày nào Răng Chuột cũng xách cặp giùm bạn đi lên đi xuống cầu thang mệt xỉu.
Và không nói thì chẳng ai biết nhỏ Kiếng Cận cũng có những thay đổi giống hệt bạn. Sau một thời gian, nó không nhờ Bắp Rang xách cặp giùm nữa. Thế vào vị trí đó là thằng Bảnh Trai.
Từ hôm đó, khi vô lớp, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận lên lầu. Khi ra về, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận xuống đất.
Thoạt đầu, lũ bạn cùng lớp thấy chuyện đó sao mà chướng mắt quá. Nhất là tụi con gái. Chắc chắn là tụi nó nghĩ "Hai cô nương đây con cái nhà ai mà lười biếng ghê!".
Nhưng sau một tuần lễ tự mình tha chiếc cặp to đùng leo lên leo xuống mỗi nhày, đám con gái thấy oải quá, liền nghĩ lại, bỗng thấy cái trò nhờ bạn trai xách cặp giùm sao mà hay đến thế!
Khi người ta xoay chuyển ý nghĩ, dĩ nhiên hành động cũng xoay chuyển theo.
Từ tuần lễ thứ hai trở đi, tới giờ vô lớp và giờ ra về, học trò lớp bạn tụ dồn cục ở đầu cầu thang, lao xao như hộp chợ.
Những cuộc đối thoại pha trộn tiếng năn nỉ của bọn con gái và giọng điệu hạch sách của bọn con trai vang lên như trong một vở kịch hài:
- Bạn làm ơn giùm đi mà!
- Tôi còn xách cặp của tôi chi.
- Còn tay kia?
- Tay kia mắc đút túi quần.
- Trời đất, ác vừa vừa chứ! Còn cái lưng?
- Tôi đâu phải lạc đà.
Tới đây, nghe có tiếng híc híc, không rõ là tiếng cười hay tiếng khóc. Ðến khi giọng nam vang lên mới biết:
- Thôi nín đi!
- Không nín!
- Bây giờ bạn nghe tôi nói nè.
- Nói đi!
- Xách giùm bạn chiếc cặp của bạn thì dễ thôi.
- Vậy sao chưa chịu cầm lấy?
- Khoan đã, phải có điều kiện.
- Ðòi hối lộ hả?
- Ai thèm đòi hối lộ! Ðiều kiện này dễ lắm. Hễ tôi nói gì, bạn cũng phải dạ, chịu không?
- Bộ muốn làm cha tôi hả?
- Làm anh được rồi.
"Sân khấu" im lặng một lúc. Rồi giọng nữ nhượng bộ:
- Cũng được.
- Hạt Tiêu ơi!
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu cay lắm hả?
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu mít ướt lắm hả?
-...
- Dạ đi!
- Híc... híc...
- Thôi, đưa chiếc cặp đây! Bà này, giỡn chút xíu mà cũng khóc!
Những mẩu đối thoại như vậy nhiều vô kể và diễn ra ngày này qua ngày nọ. Bọn con gái có phần lép vế một chút nhưng cuối cùng bao giờ cũng đùn được chiếc cặp qua cho kẻ vừa bắt nạt mình.
Còn bọn con trai là chúa ngốc, tưởng hà hiếp được bạn gái như vậy là oai phong lắm, tối về nằm ngủ nghe mình mẩy rêm như dần, lại lẩn thẩn than trời mấy hôm nay sao nhiều gió độc.
Từ hôm đó, khi vô lớp, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận lên lầu. Khi ra về, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận xuống đất.
Thoạt đầu, lũ bạn cùng lớp thấy chuyện đó sao mà chướng mắt quá. Nhất là tụi con gái. Chắc chắn là tụi nó nghĩ "Hai cô nương đây con cái nhà ai mà lười biếng ghê!".
Nhưng sau một tuần lễ tự mình tha chiếc cặp to đùng leo lên leo xuống mỗi nhày, đám con gái thấy oải quá, liền nghĩ lại, bỗng thấy cái trò nhờ bạn trai xách cặp giùm sao mà hay đến thế!
Khi người ta xoay chuyển ý nghĩ, dĩ nhiên hành động cũng xoay chuyển theo.
Từ tuần lễ thứ hai trở đi, tới giờ vô lớp và giờ ra về, học trò lớp bạn tụ dồn cục ở đầu cầu thang, lao xao như hộp chợ.
Những cuộc đối thoại pha trộn tiếng năn nỉ của bọn con gái và giọng điệu hạch sách của bọn con trai vang lên như trong một vở kịch hài:
- Bạn làm ơn giùm đi mà!
- Tôi còn xách cặp của tôi chi.
- Còn tay kia?
- Tay kia mắc đút túi quần.
- Trời đất, ác vừa vừa chứ! Còn cái lưng?
- Tôi đâu phải lạc đà.
Tới đây, nghe có tiếng híc híc, không rõ là tiếng cười hay tiếng khóc. Ðến khi giọng nam vang lên mới biết:
- Thôi nín đi!
- Không nín!
- Bây giờ bạn nghe tôi nói nè.
- Nói đi!
- Xách giùm bạn chiếc cặp của bạn thì dễ thôi.
- Vậy sao chưa chịu cầm lấy?
- Khoan đã, phải có điều kiện.
- Ðòi hối lộ hả?
- Ai thèm đòi hối lộ! Ðiều kiện này dễ lắm. Hễ tôi nói gì, bạn cũng phải dạ, chịu không?
- Bộ muốn làm cha tôi hả?
- Làm anh được rồi.
"Sân khấu" im lặng một lúc. Rồi giọng nữ nhượng bộ:
- Cũng được.
- Hạt Tiêu ơi!
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu cay lắm hả?
- Dạ!
- Nghe nói Hạt Tiêu mít ướt lắm hả?
-...
- Dạ đi!
- Híc... híc...
- Thôi, đưa chiếc cặp đây! Bà này, giỡn chút xíu mà cũng khóc!
Những mẩu đối thoại như vậy nhiều vô kể và diễn ra ngày này qua ngày nọ. Bọn con gái có phần lép vế một chút nhưng cuối cùng bao giờ cũng đùn được chiếc cặp qua cho kẻ vừa bắt nạt mình.
Còn bọn con trai là chúa ngốc, tưởng hà hiếp được bạn gái như vậy là oai phong lắm, tối về nằm ngủ nghe mình mẩy rêm như dần, lại lẩn thẩn than trời mấy hôm nay sao nhiều gió độc.
Bây giờ thì trong lớp bạn, trừ Hột Mít ra, chẳng còn đứa con gái nào tự mình xách cặp lên lầu hay xuống lầu nữa.
Bạn và Kiếng Cận khoái chí lắm. Vì cả hai là những người đầu tiên bày ra cái trò nhờ vả này mà.
Nhưng bạn chỉ khoái chí được có vài ngày.
Một hôm, chuông tan học vừa reo, bạn kêu Ria Mép:
- Lát nữa nhé!
Ria Mép trả lời bằng cách hai tay giơ cao hai chiếc cặp. Một chiếc của nó, còn chiếc kia không biết của ai.
- Gì vậy?
Bạn hỏi, ngay lúc đó bạn vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
Ria Mép hất đầu về phía cô bạn ngồi cạnh:
- Nhỏ Ðuôi Ngựa "xí phần" rồi!
Câu trả lời của Ria Mép khiến bạn thoắt sững sờ. Một nỗi nghẹn ngào dâng lên ngang cổ nhưng bạn cố kềm lại, thản nhiên:
- Vậy thì thôi!
Như nhận ra sự giận dỗi của bạn, Ria Mép hấp tấp nói:
- Nhưng không sao. Mình thừa sức xách ba chiếc cặp mà.
Bạn làm như không nghe thấy, lặng lẽ nhấc chiếc cặp lên, lạnh lùng bước ra khỏi chỗ.
- Tóc Bím đừng lo! Lát nữa mình sẽ xách giùm chiếc cặp của bạn xuống cầu thang cho!
Một giọng nói rụt rè vang lên bên tai khiến bạn ngạc nhiên quay lại.
Ðang nhìn bạn là thằng Răng Chuột. Bắt gặp ánh mắt của bạn, nó hấp tấp quay mặt đi.
Nếu ngồi kế nhỏ Kiếng Cận là thằng Bảnh Trai thì ngồi cạnh bạn là thằng Răng Chuột.
Cũng như Bảnh Trai, Răng Chuột cũng không phải là học sinh trường cũ của bạn. Năm ngoái nó học bên trường Cọng Lá.
Tính bạn nhút nhát nên cả tháng trời bạn vẫn không sao trò chuyện tự nhiên với thằng Răng Chuột được. Răng Chuột xem ra còn nhút nhát hơn. Nó cứ im ru suốt buổi học, ngày nào cũng thế. Nên hai đứa ngồi cạnh nhau chẳng có gì vui vẻ. Cứ như hai cục gạch được xếp kế nhau.
Vậy mà bây giờ một cục gạch đã mở miệng. Lại đòi xách cặp giùm cho cục gạch kia.
Bạn mỉm cười, nếu Răng Chuột không làm cục gạch thì bạn cũng chẳng thèm làm cục gạch nữa:
- Bạn định xách cặp giùm mình hở?
Răng Chuột quay lại, nhe răng chuột ra cười:
- Ừ.
- Lát nữa hở?
- Ngay bây giờ cũng được.
Bạn đặt chiếc cặp xuống bàn:
- Nè.
Không nói thì ai cũng biết kể từ hôm đó bạn và Răng Chuột bắt đầu chơi thân với nhau.
Không nói thì ai cũng biết kể từ hôm đó ngày nào Răng Chuột cũng xách cặp giùm bạn đi lên đi xuống cầu thang mệt xỉu.
Và không nói thì chẳng ai biết nhỏ Kiếng Cận cũng có những thay đổi giống hệt bạn. Sau một thời gian, nó không nhờ Bắp Rang xách cặp giùm nữa. Thế vào vị trí đó là thằng Bảnh Trai.