Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
tôi thì không có gì cả.
Nàng mủi lòng. Mắt cay cay nhìn nó không nói câu nào.
Từ lủc đó trở đi, không khí có vẻ u buồn, lắng đọng. Không ai nói với nhau lời nào.
Nó ra về khi kim đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.
Nàng tiễn nó ra đến tận cổng. Ngập ngừng một lúc, trước khi ra đi, nó hỏi nàng một câu:
- Tôi có thể trở thành bạn của Thiên Thu được không?
Nó nín thở chờ nghe câu trả lời của nàng. Nàng cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt nó:
- Sao lại không được kia chứ. Thu cũng rất mến anh.
Trời! Lần đầu nó nghe nói có người mến nó. Nó có nghe lầm không chứ. Nó tự cấu vào da thịt của mình. Khi biết mình không phải nằm mơ, mà nghe những lời ấy của nàng. Nó sung sướng phát điên lên.
Rời khỏi nhà nàng, với một tâm trạng vui như ngày tết.
Nó huýt sáo khe khẽ. Nó cảm thấy yêu đời, yêu con người không còn cảm giác thù hằn con người như trước.
Nàng đã gieo vào lòng nó một thứ tình cảm kỳ lạ.
Một thứ tình cảm mà nó không thể giải thích được.
Chapter 7
Hôm nay nó lại ghé thăm nhà nàng. Vừa bước vào nhà, nó đã thấy có một thanh niên ngồi nói chuyện với Thiên Thu. Hai người cười nói điều gì đó, có vẻ tâm đắc lắm. Tự dưng máu nóng trong người nó sôi lên. Nó không muốn ai gần gũi nàng, không muốn ai cười nói với nàng cả. Nó muốn độc chiếm nàng. Vậy mà hôm nay bỗng dưng xuất hiện một thằng cha nào đó.
Thấy nó đứng trước cửa, Thiên Thu liền bước ra đón.
- Chào anh! Anh mới tới chơi. Anh vào nhà đi.
Nàng giới thiệu hai người với nhau:
- Đây là anh Tuân, bạn học của Thu.
Người thanh niên tên Tuân niềm nở chìa tay ra bắt tay với nó. Không biết vô tình hay cố ý nó siết thật mạnh bàn tay của Tuân. Làm cho anh ta phải nhăn nhó gương mặt:
- Còn đây là anh Kiên, bạn của Thu.
Nó nhếch môi cười xã giao. Cố giữ phép lịch sự với thằng cha kia.
Nhớ lại cái tên Kiên của nó. Một hôm nàng hỏi:
- Thu quen anh đã lâu, mà vẫn chưa được hân hạnh biết tên anh. Sao anh giữ kỹ thế?
Nó nửa đùa, nửa thật:
- Tôi không có tên.
Nàng tỏ vẻ nghi ngờ:
- Thu không tin. Ai cũng phải có một cái tên, dù xấu hay đẹp gì cũng phải có một cái tên chứ?
- Thật mà! - Nó nói. - Tôi mồ côi từ nhỏ, có ai đặt tên cho tôi đâu mà có. Ai có hỏi tôi tên gì tôi thường nói: tôi tên "không ai cả".
Nàng bật cười to, hồn nhiên:
- Ôi! Cái tên gì kỳ thế. Dài quá ai nhớ cho được. Mà đó cũng không hẳn là một cái tên. Anh đùa cho vui phải không? Làm gì có cái tên lạ thế!
Nó nhìn nàng, đề nghị:
- Hay là Thu đặt cho tôi một cái tên. Tên nào cũng được, nếu như Thu thấy thích. Từ đây tôi sẽ lấy tên này.
Nàng để một tay lên môi, nghịch ngợm quan sát nó, thật lâu rồi nàng nói:
- Được rồi! Thu sẽ đặt cho anh một cái tên. Tên Kiên nhé?
- Sao lại tên Kiên? - Nó hỏi tò mò.
Nàng phân tích:
- Thu đã phần nào hiểu được cuộc đời của anh. Mồ côi quả thật đáng buồn. Một mình phải chống chọi với cuộc đời phong ba bão táp. Bởi vậy Thu mong anh hãy sống kiên cường, vượt qua mọi thử thách gian nan của cuộc sống. Vươn lên cao hơn, để trở thành một người đàn ông tốt. Vì thế Thu đặt cho anh cái tên Kiên. Có được không?
Nó ngồi nghe sự lý giải của nàng một cách say sưa. Nàng không học cao, nhưng sự am hiểu trên con đường đời, nàng có không ít kinh nghiệm. Và nàng đã hiểu và thông cảm cho cuộc đời lẻ loi cô độc của nó.
Thấy nó cứ đứng thần người ra suy nghĩ. Nàng lôi nó về thực tại:
- Mấy hôm nay anh không đến chơi, mẹ nhắc anh mãi.
- Vậy hả? - Nó nói. - Để anh vào thăm mẹ.
Vừa nói, nó vừa bước tới vén bức màn. Người đàn bà ngước nhìn nó.
- Kiên đó hả? Con tới bao giờ vậy?
- Dạ con mới tới.
- Ngồi xuống đây con. - Bà chỉ vào cái giường. - Đừng ngại, ngồi xuống đây với mẹ.
Nó ngạc nhiên trước cách xưng hô của người đàn bà đau yếu này. Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, lắng nghe bà.
Bà thở mệt nhọc:
- Mẹ đã nghe Thu kể về hoàn cảnh thương tâm của con. Nếu con không chê, thì mẹ có thể nhận con làm con nuôi. Mẹ muốn con có một mái ấm gia đình. Dù gia đình mẹ rất nghèo về vật chất, nhưng tình cảm thì không thiếu đâu. Con có chịu không?
Bàn tay nó chợt run run nắm lấy tay bà, giọng cảm động:
- Cám ơn mẹ! Còn gì vui sướng hơn khi con được gọi tiếng mẹ. Một từ ngữ với con vừa xa lạ, vừa thân thương.
Bà mỉm cười yếu ớt:
- Vậy là từ nay mẹ có thêm một người con trai nữa. Mai này mẹ có chết đi, con Thu nó cũng còn có chỗ dựa tinh thần. Con hứa chăm sóc em Thu giùm cho mẹ có được không con?
Nó gật đầu. Không cần bà gửi gắm, từ lâu nó đã muốn được chăm sóc cho nàng. Trong tim nó chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Từ tình thương của bà mẹ nghèo đã cho nó. Nó thấy mình như trở thành một người khác. Nó chợt nhận ra rằng nó không phải là đồ gỗ đá vô tri. Nó cũng biết xúc động, cũng có một chút cảm giác thương yêu trong lòng, không phải như cái thứ hận thù, khát máu bao lâu nay của nó vẫn đối xử với con người.
Có lẽ hai mẹ con người đàn bà nghèo này đã cảm hóa nó, bằng tình thương chân thành của họ.
Nó ngồi trong này trò chuyện với người mẹ. Nhưng lòng dường như có lửa đốt, khi nghe tiếng cười của Thiên Thu và người thanh niên kia. Nó đang ghen thì phải. Nó cảm thấy căm giận cái thằng cha đang ngồi trò chuyện với nàng. Nó không muốn, không muốn nàng cười với ai ngoài nó. Không muốn nàng nói chuyện với bất cứ người nào. Mắt nó vằn lên những tia máu giận dữ, chiếu thẳng vào người thanh niên kia. Nó cố kiềm chế lắm, nếu không đã bay ra, đè vật cái gã khốn đó, cắm ngập hàm răng vào cồ họng hắn. Uống tươi dòng máu nóng trong người của hắn cho hả cơn giận.
Cái giọng của Thiên Thu vọng vào:
- Mẹ ơi! Anh Tuân chào mẹ về đó.
Bà mẹ cố nói ra:
- Ờ, Tuân về hả con, rảnh rồi tới chơi nha con.
Người thanh niên tên Tuân lễ phép:
- Dạ thưa bác cháu về. Bây giờ cháu đã chuyển về đây hẳn chắc chắn sẽ đến thăm bác và Thu thường xuyên hơn.
Câu nói vô tình của Tuân đã treo một cái án tử hình cho bản thân anh ta, mà anh ta không hề hay biết.
Khi Tuân gật đầu chào xã giao với nó. Anh ta chợt lạnh cả sống lưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng, cay độc của nó. Tuân giật thót cả người, nhưng rồi cố trấn tĩnh lại. Tự nhủ với lòng, sao mình lại phải sợ anh ta chứ. Anh ta cũng chỉ là một con người bình thường như mình thôi. Có lẽ anh ta cũng đang theo đuổi Thiên Thu, nên coi mình như là tình địch, cũng dễ hiểu thôi. Thanh niên với nhau cả mà. Ai thắng thì sẽ được. Ai không chinh phục được người đẹp, thì đành ôm hận vậy. Chuyện tranh giành mỹ nhân, thì trên đời này đâu có thiếu. Mình bận tâm làm gì.
Nghĩ vậy Tuân vờ như không thấy ánh mắt ấy. Tuân chào:
- Anh ở lại chơi về sau, tôi về trước nhé.
Nó chỉ gật đầu, không nói gì. Thiên Thu ngồi vào bàn may. Nàng nói:
- Anh cứ tự nhiên ngồi chơi, đừng ngại, Thu phải tranh thủ may cho xong đống hàng này.
- Ờ! Thu cứ may đi. Đừng bận tâm đến tôi.
Nó tự coi mình đã là người nhà này rồi. Nên cũng chẳng cần e dè gì cho lắm. Nó ngồi bên bàn vừa uống nước vừa quan sát nàng làm việc. Chỉ bấy nhiêu thôi, nó cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Thiên Thu vừa làm vừa trò chuyện với nó.
- Anh Kiên này! Bữa nào anh Kiên chở Thu về nhà anh Kiên chơi cho biết nhà.
Nó giật thót cả mình. Trời ơi! Nơi nó sống là vương quốc của người chết, làm sao đưa nàng về thăm được. Nó thoái thác:
- Tôi ở một mình! Nên không được ngăn nắp lắm. Chắc là không dám mời Thu lại chơi.
- Không sao đâu! - Nàng nói vô tư. - Có gì Thu sẽ dọn dẹp giùm cho anh. Việc gì mà ngại.
Nó ấp úng:
- Ừ! Cứ để tôi thu xếp nhà cửa, khi nào thấy tiện tôi sẽ chở Thu đến chơi.
Nàng cười đùa:
- Anh thật là khách sáo. Nhà Thu nghèo thế này mà anh còn tới chơi được. Sao lại không cho Thu đến nhà anh?
Nó đã đến thăm nàng thường xuyên, đến độ bây giờ đã trở thành bạn thân của nàng. Nàng là người sống cởi mở và rộng lượng. Họ đã tạo được một mối quan hệ tốt đẹp.
Nó cố nén, nhưng câu hỏi cứ bật ra khỏi miệng:
- Cái người tên Tuân ấy là ai vậy? Sao lâu nay không thấy anh ấy tới chơi?
Nàng với tay lấy cái kéo, vừa cắt chỉ vừa trả lời:
- À! Anh Tuân ấy à! Anh ấy là bạn học thời phổ thông với Thu. Nhà Thu nghèo không có điều kiện học tiếp, nên tới lớp 9 là nghỉ. Còn anh ấy tiếp tục học cho hết đại học. Tuân học giỏi lắm. Bây giờ anh ấy là kỹ sư.
Thấy nàng nói say sưa về người bạn của mình. Nó cảm thấy tức anh ách trong lòng.
Nàng không hề biết sự ghen tức của nó. Vẫn tiếp tục nói:
- Lúc trước anh ấy mới ra trường bị phân công làm việc ở xa nhà. Nay anh ấy đã xin được về đây. Tuân tốt lắm, học giỏi, con nhà khá giả, nhưng không kiêu căng. Rất biết điều.
Nó chặn ngang câu nói của nàng:
- Thu và anh ta có vẻ hợp với nhau. Hai người nói chuyện có vẻ tâm đầu ý hợp.
Nàng dừng tay may, ánh mắt thoáng mơ mộng:
- Phải! Thu và anh Tuân rất hợp. Hai đứa chơi thân lúc còn đi học.
Nó ỡm ờ:
- Hình như tình cảm của hai người không đơn thuần là tình bạn.
Nàng đỏ mặt thú nhận:
- Anh đoán đúng đó. Anh Tuân đã có ý từ lâu với Thu. Thu cũng mến, nhưng chưa dám nhận lời. Nếu gật đầu với anh ấy thì mẹ già ai lo. Mà ảnh cũng chẳng về ở đây được. Ảnh là con trai một mà.
Bốp, một cái đập chát chúa, cùng với tiếng nói giận dữ của nó:
- Mày phải chết!
Thiên Thu giật bắn cả người, quay lại:
- Gì thế anh?
Nó cụp mắt xuóng, tránh tia nhìn giận dữ của mình. Lúng túng bào chữa cho câu nói vừa rồi:
- À! Ừ! Tôi đập con muỗi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm:
- Ôi! Anh giết một con muỗi, mà nghe giọng anh nói cứ như là sắp giết ai đó.
Nó cười khẩy:
- Tôi thì làm gì giết được người khác. Một con muỗi đây mà còn chưa đập chết được.
Bỗng có tiếng kêu của người mẹ:
- Thu... ơi... Thu... ơi...
Nàng vội vàng bỏ công việc, chạy vào, vừa đến nơi, nàng la to:
- Ôi trời! Mẹ làm sao vậy?
Đang ngồi trên ghế, nó cũng vùng chạy tới, khi nghe tiếng thét thất thanh của nàng.
Người mẹ mặt nhợt nhạt, miệng há hốc ra hớp lấy không khí mà thở. Bà lắp bắp:
- Mẹ mệt quá... Thu ơi.
Nàng đỡ mẹ dậy, tựa người vào thân hình nhỏ bé của mình.
- Mẹ ơi! Cố lên mẹ. Hãy dựa vào con đây.
Người mẹ cứ nhũn ra, hơi thở mệt nhọc. Bà nói đứt quãng:
- Không... xong rồi. Chắc mẹ chết mất.
Nước mắt tuôn trào, nàng nói:
- Không! Mẹ không thể chết, không thể bỏ con lại một mình. Con sẽ đưa mẹ đi bệnh viện.
Nàng gạt nước mắt nói nhanh:
- Anh Kiên! Anh có thể đưa mẹ vào bệnh viện với Thu được không?
- Được chứ! - Nó gật đầu. - Ta đi nhanh lên, kẻo không kịp. Thu lấy đồ đạc nhanh lên.
Nàng vội vàng thu xếp một ít đồ vào giỏ, rồi cùng nó đưa người mẹ vào bệnh viện.
Tới phòng cấp cứu, những ca tai nạn tét đầu, chảy máu, làm Thiên Thu muốn chóng cả mặt. Nhưng nó thì tươi tỉnh hơn, mùi máu người làm nó dễ chịu thấy rõ. Nó liếm đôi môi khô khốc, cố dằn cơn thèm khát.
Người mẹ được đưa vào phòng cấp cứu. Còn lại nó và nàng, nàng khóc như mưa. Trong cơn xúc động nàng đã tựa đầu vào vai nó, đôi vai gầy bé nhỏ của nàng run lên bần bật.
Nó lóng ngóng, lơ ngơ, không biết phải làm sao. Bàn tay nó run run đặt trên vai nàng.
Thật lạ lùng, đây đâu phải là lần đầu tiên nó đụng chạm với người khác giới. Nó đã từng ãn ngủ với biết bao cô gái giang hồ. Nhưng nó chưa từng có một cảm giác nào kỳ lạ như thế này.
Với nó, nàng tinh khiết như giọt sương mai. Thanh tao đến độ nó không dám chạm mạnh vào người nàng. Sợ bàn tay của nó sẽ làm hoen ố nàng đi.
Nó làm một động tác vỗ về vụng dại. Như đứa bé vỗ vai dỗ mẹ đừng khóc vờ.
Nàng nói trong nước mắt:
- Thu linh cảm có một điều gì đó khủng khiếp lắm, sắp xảy ra với Thu. Thu sợ quá.
Nó cố lựa lời an ủi:
- Không sao đâu. Bình tĩnh đi, mẹ sẽ qua khỏi thôi mà.
- Chưa bao giờ Thu thấy mẹ khó thở như vậy. - Nàng bật khóc nức nở. - Ông trời ơi! Xin ông đừng cướp đi người mẹ tội nghiệp của con, xin cho bà được sống bên con, dù chỉ vài năm. Con cầu xin ông trời.
Nó xúc động thật sự. Nó chưa bao giờ có cảm xúc chia lìa người thân. Nhưng nàng đã làm cho nó động lòng. Nó biết, với nàng sự mất mát này thật là to lớn, không có gì bù đắp được.
Nhìn gương mặt tội nghiệp của nàng, với hai hàng nước mắt chảy dài, nó hiểu lòng nàng đang đau đớn lắm. Nhưng nó chẳng thể làm gì giúp nàng được. Dù cho lòng nó rất muốn.
Họ không được vào bên trong phòng cấp cứu. Chỉ có thể ngồi ở phía ngoài cửa, mong ngóng chờ trông các y tá đi ra, đi vào để hỏi thãm tin tức.
Trời đã khuya, nhưng phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn nườm nượp người ra, kẻ vào. Gương mặt của ai cũng căng thẳng, đầy âu lo.
Nó và nàng ngồi trên ghế đá, lặng lẽ, không nói lời nào.
Nhìn nàng ủ rũ, nó cảm thấy thương. Nhưng nó chẳng có lời hoa mỹ nào để an ủi nàng lúc này. Nó rất quan tâm tới nàng, nhưng không biết cách thể hiện.
Nó đứng lên bảo:
- Tôi xuống căng tin mua chút nước gì lên uống Thu nhé?
Nàng không nói gì, chỉ gật đầu, nó quay đi. Những bước chân sải dài vội vã. Đến căng tin nó vào trong mua hai chai nước ngọt. Hai hộp sữa và một ít bánh ngọt. Lúc nó quay ra, đi được một đoạn, nó cảm giác có một người đang theo dõi nó. Quay đầu lại, một cái bóng đen vội nấp vào một cái cột to.
Nó cau mày, trong bụng thầm nghĩ, ai đang theo dõi mình nhỉ? Hay là cái bọn người rượt đuổi mình lúc trước đã nhận ra mình. Nghĩ vậy nó bèn dụ con
Nàng mủi lòng. Mắt cay cay nhìn nó không nói câu nào.
Từ lủc đó trở đi, không khí có vẻ u buồn, lắng đọng. Không ai nói với nhau lời nào.
Nó ra về khi kim đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.
Nàng tiễn nó ra đến tận cổng. Ngập ngừng một lúc, trước khi ra đi, nó hỏi nàng một câu:
- Tôi có thể trở thành bạn của Thiên Thu được không?
Nó nín thở chờ nghe câu trả lời của nàng. Nàng cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt nó:
- Sao lại không được kia chứ. Thu cũng rất mến anh.
Trời! Lần đầu nó nghe nói có người mến nó. Nó có nghe lầm không chứ. Nó tự cấu vào da thịt của mình. Khi biết mình không phải nằm mơ, mà nghe những lời ấy của nàng. Nó sung sướng phát điên lên.
Rời khỏi nhà nàng, với một tâm trạng vui như ngày tết.
Nó huýt sáo khe khẽ. Nó cảm thấy yêu đời, yêu con người không còn cảm giác thù hằn con người như trước.
Nàng đã gieo vào lòng nó một thứ tình cảm kỳ lạ.
Một thứ tình cảm mà nó không thể giải thích được.
Chapter 7
Hôm nay nó lại ghé thăm nhà nàng. Vừa bước vào nhà, nó đã thấy có một thanh niên ngồi nói chuyện với Thiên Thu. Hai người cười nói điều gì đó, có vẻ tâm đắc lắm. Tự dưng máu nóng trong người nó sôi lên. Nó không muốn ai gần gũi nàng, không muốn ai cười nói với nàng cả. Nó muốn độc chiếm nàng. Vậy mà hôm nay bỗng dưng xuất hiện một thằng cha nào đó.
Thấy nó đứng trước cửa, Thiên Thu liền bước ra đón.
- Chào anh! Anh mới tới chơi. Anh vào nhà đi.
Nàng giới thiệu hai người với nhau:
- Đây là anh Tuân, bạn học của Thu.
Người thanh niên tên Tuân niềm nở chìa tay ra bắt tay với nó. Không biết vô tình hay cố ý nó siết thật mạnh bàn tay của Tuân. Làm cho anh ta phải nhăn nhó gương mặt:
- Còn đây là anh Kiên, bạn của Thu.
Nó nhếch môi cười xã giao. Cố giữ phép lịch sự với thằng cha kia.
Nhớ lại cái tên Kiên của nó. Một hôm nàng hỏi:
- Thu quen anh đã lâu, mà vẫn chưa được hân hạnh biết tên anh. Sao anh giữ kỹ thế?
Nó nửa đùa, nửa thật:
- Tôi không có tên.
Nàng tỏ vẻ nghi ngờ:
- Thu không tin. Ai cũng phải có một cái tên, dù xấu hay đẹp gì cũng phải có một cái tên chứ?
- Thật mà! - Nó nói. - Tôi mồ côi từ nhỏ, có ai đặt tên cho tôi đâu mà có. Ai có hỏi tôi tên gì tôi thường nói: tôi tên "không ai cả".
Nàng bật cười to, hồn nhiên:
- Ôi! Cái tên gì kỳ thế. Dài quá ai nhớ cho được. Mà đó cũng không hẳn là một cái tên. Anh đùa cho vui phải không? Làm gì có cái tên lạ thế!
Nó nhìn nàng, đề nghị:
- Hay là Thu đặt cho tôi một cái tên. Tên nào cũng được, nếu như Thu thấy thích. Từ đây tôi sẽ lấy tên này.
Nàng để một tay lên môi, nghịch ngợm quan sát nó, thật lâu rồi nàng nói:
- Được rồi! Thu sẽ đặt cho anh một cái tên. Tên Kiên nhé?
- Sao lại tên Kiên? - Nó hỏi tò mò.
Nàng phân tích:
- Thu đã phần nào hiểu được cuộc đời của anh. Mồ côi quả thật đáng buồn. Một mình phải chống chọi với cuộc đời phong ba bão táp. Bởi vậy Thu mong anh hãy sống kiên cường, vượt qua mọi thử thách gian nan của cuộc sống. Vươn lên cao hơn, để trở thành một người đàn ông tốt. Vì thế Thu đặt cho anh cái tên Kiên. Có được không?
Nó ngồi nghe sự lý giải của nàng một cách say sưa. Nàng không học cao, nhưng sự am hiểu trên con đường đời, nàng có không ít kinh nghiệm. Và nàng đã hiểu và thông cảm cho cuộc đời lẻ loi cô độc của nó.
Thấy nó cứ đứng thần người ra suy nghĩ. Nàng lôi nó về thực tại:
- Mấy hôm nay anh không đến chơi, mẹ nhắc anh mãi.
- Vậy hả? - Nó nói. - Để anh vào thăm mẹ.
Vừa nói, nó vừa bước tới vén bức màn. Người đàn bà ngước nhìn nó.
- Kiên đó hả? Con tới bao giờ vậy?
- Dạ con mới tới.
- Ngồi xuống đây con. - Bà chỉ vào cái giường. - Đừng ngại, ngồi xuống đây với mẹ.
Nó ngạc nhiên trước cách xưng hô của người đàn bà đau yếu này. Nhưng nó vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, lắng nghe bà.
Bà thở mệt nhọc:
- Mẹ đã nghe Thu kể về hoàn cảnh thương tâm của con. Nếu con không chê, thì mẹ có thể nhận con làm con nuôi. Mẹ muốn con có một mái ấm gia đình. Dù gia đình mẹ rất nghèo về vật chất, nhưng tình cảm thì không thiếu đâu. Con có chịu không?
Bàn tay nó chợt run run nắm lấy tay bà, giọng cảm động:
- Cám ơn mẹ! Còn gì vui sướng hơn khi con được gọi tiếng mẹ. Một từ ngữ với con vừa xa lạ, vừa thân thương.
Bà mỉm cười yếu ớt:
- Vậy là từ nay mẹ có thêm một người con trai nữa. Mai này mẹ có chết đi, con Thu nó cũng còn có chỗ dựa tinh thần. Con hứa chăm sóc em Thu giùm cho mẹ có được không con?
Nó gật đầu. Không cần bà gửi gắm, từ lâu nó đã muốn được chăm sóc cho nàng. Trong tim nó chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Từ tình thương của bà mẹ nghèo đã cho nó. Nó thấy mình như trở thành một người khác. Nó chợt nhận ra rằng nó không phải là đồ gỗ đá vô tri. Nó cũng biết xúc động, cũng có một chút cảm giác thương yêu trong lòng, không phải như cái thứ hận thù, khát máu bao lâu nay của nó vẫn đối xử với con người.
Có lẽ hai mẹ con người đàn bà nghèo này đã cảm hóa nó, bằng tình thương chân thành của họ.
Nó ngồi trong này trò chuyện với người mẹ. Nhưng lòng dường như có lửa đốt, khi nghe tiếng cười của Thiên Thu và người thanh niên kia. Nó đang ghen thì phải. Nó cảm thấy căm giận cái thằng cha đang ngồi trò chuyện với nàng. Nó không muốn, không muốn nàng cười với ai ngoài nó. Không muốn nàng nói chuyện với bất cứ người nào. Mắt nó vằn lên những tia máu giận dữ, chiếu thẳng vào người thanh niên kia. Nó cố kiềm chế lắm, nếu không đã bay ra, đè vật cái gã khốn đó, cắm ngập hàm răng vào cồ họng hắn. Uống tươi dòng máu nóng trong người của hắn cho hả cơn giận.
Cái giọng của Thiên Thu vọng vào:
- Mẹ ơi! Anh Tuân chào mẹ về đó.
Bà mẹ cố nói ra:
- Ờ, Tuân về hả con, rảnh rồi tới chơi nha con.
Người thanh niên tên Tuân lễ phép:
- Dạ thưa bác cháu về. Bây giờ cháu đã chuyển về đây hẳn chắc chắn sẽ đến thăm bác và Thu thường xuyên hơn.
Câu nói vô tình của Tuân đã treo một cái án tử hình cho bản thân anh ta, mà anh ta không hề hay biết.
Khi Tuân gật đầu chào xã giao với nó. Anh ta chợt lạnh cả sống lưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng, cay độc của nó. Tuân giật thót cả người, nhưng rồi cố trấn tĩnh lại. Tự nhủ với lòng, sao mình lại phải sợ anh ta chứ. Anh ta cũng chỉ là một con người bình thường như mình thôi. Có lẽ anh ta cũng đang theo đuổi Thiên Thu, nên coi mình như là tình địch, cũng dễ hiểu thôi. Thanh niên với nhau cả mà. Ai thắng thì sẽ được. Ai không chinh phục được người đẹp, thì đành ôm hận vậy. Chuyện tranh giành mỹ nhân, thì trên đời này đâu có thiếu. Mình bận tâm làm gì.
Nghĩ vậy Tuân vờ như không thấy ánh mắt ấy. Tuân chào:
- Anh ở lại chơi về sau, tôi về trước nhé.
Nó chỉ gật đầu, không nói gì. Thiên Thu ngồi vào bàn may. Nàng nói:
- Anh cứ tự nhiên ngồi chơi, đừng ngại, Thu phải tranh thủ may cho xong đống hàng này.
- Ờ! Thu cứ may đi. Đừng bận tâm đến tôi.
Nó tự coi mình đã là người nhà này rồi. Nên cũng chẳng cần e dè gì cho lắm. Nó ngồi bên bàn vừa uống nước vừa quan sát nàng làm việc. Chỉ bấy nhiêu thôi, nó cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Thiên Thu vừa làm vừa trò chuyện với nó.
- Anh Kiên này! Bữa nào anh Kiên chở Thu về nhà anh Kiên chơi cho biết nhà.
Nó giật thót cả mình. Trời ơi! Nơi nó sống là vương quốc của người chết, làm sao đưa nàng về thăm được. Nó thoái thác:
- Tôi ở một mình! Nên không được ngăn nắp lắm. Chắc là không dám mời Thu lại chơi.
- Không sao đâu! - Nàng nói vô tư. - Có gì Thu sẽ dọn dẹp giùm cho anh. Việc gì mà ngại.
Nó ấp úng:
- Ừ! Cứ để tôi thu xếp nhà cửa, khi nào thấy tiện tôi sẽ chở Thu đến chơi.
Nàng cười đùa:
- Anh thật là khách sáo. Nhà Thu nghèo thế này mà anh còn tới chơi được. Sao lại không cho Thu đến nhà anh?
Nó đã đến thăm nàng thường xuyên, đến độ bây giờ đã trở thành bạn thân của nàng. Nàng là người sống cởi mở và rộng lượng. Họ đã tạo được một mối quan hệ tốt đẹp.
Nó cố nén, nhưng câu hỏi cứ bật ra khỏi miệng:
- Cái người tên Tuân ấy là ai vậy? Sao lâu nay không thấy anh ấy tới chơi?
Nàng với tay lấy cái kéo, vừa cắt chỉ vừa trả lời:
- À! Anh Tuân ấy à! Anh ấy là bạn học thời phổ thông với Thu. Nhà Thu nghèo không có điều kiện học tiếp, nên tới lớp 9 là nghỉ. Còn anh ấy tiếp tục học cho hết đại học. Tuân học giỏi lắm. Bây giờ anh ấy là kỹ sư.
Thấy nàng nói say sưa về người bạn của mình. Nó cảm thấy tức anh ách trong lòng.
Nàng không hề biết sự ghen tức của nó. Vẫn tiếp tục nói:
- Lúc trước anh ấy mới ra trường bị phân công làm việc ở xa nhà. Nay anh ấy đã xin được về đây. Tuân tốt lắm, học giỏi, con nhà khá giả, nhưng không kiêu căng. Rất biết điều.
Nó chặn ngang câu nói của nàng:
- Thu và anh ta có vẻ hợp với nhau. Hai người nói chuyện có vẻ tâm đầu ý hợp.
Nàng dừng tay may, ánh mắt thoáng mơ mộng:
- Phải! Thu và anh Tuân rất hợp. Hai đứa chơi thân lúc còn đi học.
Nó ỡm ờ:
- Hình như tình cảm của hai người không đơn thuần là tình bạn.
Nàng đỏ mặt thú nhận:
- Anh đoán đúng đó. Anh Tuân đã có ý từ lâu với Thu. Thu cũng mến, nhưng chưa dám nhận lời. Nếu gật đầu với anh ấy thì mẹ già ai lo. Mà ảnh cũng chẳng về ở đây được. Ảnh là con trai một mà.
Bốp, một cái đập chát chúa, cùng với tiếng nói giận dữ của nó:
- Mày phải chết!
Thiên Thu giật bắn cả người, quay lại:
- Gì thế anh?
Nó cụp mắt xuóng, tránh tia nhìn giận dữ của mình. Lúng túng bào chữa cho câu nói vừa rồi:
- À! Ừ! Tôi đập con muỗi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm:
- Ôi! Anh giết một con muỗi, mà nghe giọng anh nói cứ như là sắp giết ai đó.
Nó cười khẩy:
- Tôi thì làm gì giết được người khác. Một con muỗi đây mà còn chưa đập chết được.
Bỗng có tiếng kêu của người mẹ:
- Thu... ơi... Thu... ơi...
Nàng vội vàng bỏ công việc, chạy vào, vừa đến nơi, nàng la to:
- Ôi trời! Mẹ làm sao vậy?
Đang ngồi trên ghế, nó cũng vùng chạy tới, khi nghe tiếng thét thất thanh của nàng.
Người mẹ mặt nhợt nhạt, miệng há hốc ra hớp lấy không khí mà thở. Bà lắp bắp:
- Mẹ mệt quá... Thu ơi.
Nàng đỡ mẹ dậy, tựa người vào thân hình nhỏ bé của mình.
- Mẹ ơi! Cố lên mẹ. Hãy dựa vào con đây.
Người mẹ cứ nhũn ra, hơi thở mệt nhọc. Bà nói đứt quãng:
- Không... xong rồi. Chắc mẹ chết mất.
Nước mắt tuôn trào, nàng nói:
- Không! Mẹ không thể chết, không thể bỏ con lại một mình. Con sẽ đưa mẹ đi bệnh viện.
Nàng gạt nước mắt nói nhanh:
- Anh Kiên! Anh có thể đưa mẹ vào bệnh viện với Thu được không?
- Được chứ! - Nó gật đầu. - Ta đi nhanh lên, kẻo không kịp. Thu lấy đồ đạc nhanh lên.
Nàng vội vàng thu xếp một ít đồ vào giỏ, rồi cùng nó đưa người mẹ vào bệnh viện.
Tới phòng cấp cứu, những ca tai nạn tét đầu, chảy máu, làm Thiên Thu muốn chóng cả mặt. Nhưng nó thì tươi tỉnh hơn, mùi máu người làm nó dễ chịu thấy rõ. Nó liếm đôi môi khô khốc, cố dằn cơn thèm khát.
Người mẹ được đưa vào phòng cấp cứu. Còn lại nó và nàng, nàng khóc như mưa. Trong cơn xúc động nàng đã tựa đầu vào vai nó, đôi vai gầy bé nhỏ của nàng run lên bần bật.
Nó lóng ngóng, lơ ngơ, không biết phải làm sao. Bàn tay nó run run đặt trên vai nàng.
Thật lạ lùng, đây đâu phải là lần đầu tiên nó đụng chạm với người khác giới. Nó đã từng ãn ngủ với biết bao cô gái giang hồ. Nhưng nó chưa từng có một cảm giác nào kỳ lạ như thế này.
Với nó, nàng tinh khiết như giọt sương mai. Thanh tao đến độ nó không dám chạm mạnh vào người nàng. Sợ bàn tay của nó sẽ làm hoen ố nàng đi.
Nó làm một động tác vỗ về vụng dại. Như đứa bé vỗ vai dỗ mẹ đừng khóc vờ.
Nàng nói trong nước mắt:
- Thu linh cảm có một điều gì đó khủng khiếp lắm, sắp xảy ra với Thu. Thu sợ quá.
Nó cố lựa lời an ủi:
- Không sao đâu. Bình tĩnh đi, mẹ sẽ qua khỏi thôi mà.
- Chưa bao giờ Thu thấy mẹ khó thở như vậy. - Nàng bật khóc nức nở. - Ông trời ơi! Xin ông đừng cướp đi người mẹ tội nghiệp của con, xin cho bà được sống bên con, dù chỉ vài năm. Con cầu xin ông trời.
Nó xúc động thật sự. Nó chưa bao giờ có cảm xúc chia lìa người thân. Nhưng nàng đã làm cho nó động lòng. Nó biết, với nàng sự mất mát này thật là to lớn, không có gì bù đắp được.
Nhìn gương mặt tội nghiệp của nàng, với hai hàng nước mắt chảy dài, nó hiểu lòng nàng đang đau đớn lắm. Nhưng nó chẳng thể làm gì giúp nàng được. Dù cho lòng nó rất muốn.
Họ không được vào bên trong phòng cấp cứu. Chỉ có thể ngồi ở phía ngoài cửa, mong ngóng chờ trông các y tá đi ra, đi vào để hỏi thãm tin tức.
Trời đã khuya, nhưng phòng cấp cứu của bệnh viện vẫn nườm nượp người ra, kẻ vào. Gương mặt của ai cũng căng thẳng, đầy âu lo.
Nó và nàng ngồi trên ghế đá, lặng lẽ, không nói lời nào.
Nhìn nàng ủ rũ, nó cảm thấy thương. Nhưng nó chẳng có lời hoa mỹ nào để an ủi nàng lúc này. Nó rất quan tâm tới nàng, nhưng không biết cách thể hiện.
Nó đứng lên bảo:
- Tôi xuống căng tin mua chút nước gì lên uống Thu nhé?
Nàng không nói gì, chỉ gật đầu, nó quay đi. Những bước chân sải dài vội vã. Đến căng tin nó vào trong mua hai chai nước ngọt. Hai hộp sữa và một ít bánh ngọt. Lúc nó quay ra, đi được một đoạn, nó cảm giác có một người đang theo dõi nó. Quay đầu lại, một cái bóng đen vội nấp vào một cái cột to.
Nó cau mày, trong bụng thầm nghĩ, ai đang theo dõi mình nhỉ? Hay là cái bọn người rượt đuổi mình lúc trước đã nhận ra mình. Nghĩ vậy nó bèn dụ con