Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Tên tuổi của những tay đua được viết khá chính xác và những tấm hình đầy minh chứng.
Sau loạt bài đó, những tay đua đã bị công an giao thông điểm mặt. Kèm với sự phản kháng quyết liệt của gia đình. Những tay đua ấy đã co vòi lại.
Khi biết được Trọng Danh là nhà báo, điều tra chúng. Trong nhóm có đứa tức lắm muốn "làm thịt" anh. Nhưng cũng có đứa khâm phục anh ra mặt.
Tài mập là một trong những đứa đã bị Trọng Danh chinh phục. Nó đã thề bỏ đường đua đầy nguy hiểm.
Tài mập thân mật khoác vai Trọng Danh:
- Sao! Đại ca! Em có thể giúp gì cho đại ca không?
Trọng Danh vào đề ngay:
- Anh đang tìm một thanh niên.
Tài mập ngắt lời:
- Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Đại ca cho lý lịch em tìm ra ngay.
Trọng Danh lắc đầu:
- Không có gì cả! Không tên tuổi, không nghề nghiệp.
Tài mập đưa hai tay lên trời:
- Vậy thì làm sao kiếm cho được.
Trọng Danh cốc vào đầu Tài mập một cái. Nó ôm đầu la oai oái.
- Vậy thì anh mới nhờ mày kiếm. Nếu biết lý lịch của anh ta rồi thì anh tự đi tìm chứ cần gì phải nhờ em.
- Vậy thì ít ra anh ta cũng phải có một đặc điểm gì chứ.
Trọng Danh xoay xoay ly bia trong tay, cố hình dung lại gương mặt của gã thanh niên ấy.
- Có lẽ chỉ bằng tuổi em, cao hơn em một chút. Gương mặt cũng thuộc loại đẹp trai. Nhưng... - Trọng Danh ngập ngừng.
Tài mập sốt ruột:
- Nhưng sao hả anh?
- Ánh mắt anh ta có vẻ khác thường, lạnh lùng, giận dữ nhìn vào như kẻ khát máu, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện vậy. Một ánh mắt rất bất thường.
Tài mập gãi đầu:
- Nói thế bố ai tìm được.
Trọng Danh không hề chán nản, anh nói:
- Nếu em bất chợt gặp anh ta, ánh mắt anh ta sẽ làm cho em sởn tóc gáy. Không bao giờ có thể quên được những tia nhìn ấy.
Tài mập khoát tay:
- Em không phải là loại nhát gan, em không tin là mình sẽ sợ một ánh mắt nào đó.
Trọng Danh kéo sát tài mập vào mặt mình, cười nói:
- Em trông anh có phải là người nhát gan không?
Tài mập lắc đầu. Trọng Danh nói tiếp:
- Vậy mà anh đã nổi gai ốc khắp người, khi chạm phải mắt nhìn của hắn ta.
Tài mập có vẻ bị cuốn hút vào câu chuyện của nhà báo. Nó ngồi im lặng một lúc rồi nói:
- Nhưng anh tìm hắn ta để làm gì?
- Anh nghi ngờ hắn có dính líu tới mấy vụ mất tích gần đây.
Tài mập kêu lớn:
- Có phải mấy cái vụ đăng trên báo, toàn mất tích con gái phải không anh?
Trọng Danh gật đầu:
- Ừ! Đúng rồi.
- Sao anh lại nghĩ hắn có dính líu với mấy vụ này?
- Linh cảm thôi. - Trọng Danh nhún vai. - À! Có điều này nữa. Anh đã thấy lần cuối cùng có một cô bạn gái đã ra đi với hắn, qua ngày hôm sau thì cô bạn đó mất tích luôn.
Tài mập nói:
- Thế thì đáng nghi thật.
Vừa lúc ấy một tốp thanh niên bước vào cửa. Tài mập vẫy tay:
- Ê! Chiến hữu! Chiến hữu lại đây!
Mấy thanh niên bước lại, một đứa tóc hớt đầu đinh, mặt có vẻ ngang tàng. Nó chẳng cần biết ly bia trước mặt là của ai, bưng nguyên ly uống cạn một hơi.
Nó hất hàm hỏi:
- Băng mày đâu?
Tài mập chỉ tay ra sàn nhảy:
- Đang chơi ngoài đó. Sao hôm nay tụi bây tới sớm quá vậy?
Thằng mặt mụn, phun một bãi nước bọt xuống đất, chửi thề:
- Mẹ nó! Xui thấy bà, mới đánh lộn xong.
Tài mập hoa chân múa tay, cười ha hả:
- Vậy thì khoái rồi, có dịp cho tụi bây dượt lại mấy đường quyền.
Thằng đầu đinh rót tiếp chai bia vào ly, bưng lên uống ừng ực, bàn tay nó run run thấy rõ. Giọng nó như lạc đi:
- Đừng nhắc nữa, nhắc tới tao sợ phát ói ra đây.
Tài mập trố mắt ngạc nhiên:
- Mày sao vậy? Có chuyện gì kể tao nghe với.
Trọng Danh lúc nãy giờ ngồi im sau lưng thằng Tài, quan sát và lắng nghe chuyện của đám bạn nó. Thằng đứng kế bên có cái mũi đỏ như quả cà chua, lên tiếng.
- Bọn tao mới đánh lộn xong. Thằng đó chỉ có một mình mà nó khỏe khiếp thật. Mạnh như con bò mộng.
Thằng Tài lại hớt lời:
- Tại sao lại choảng nhau với nó?
Thằng mặt mụn xem vào:
- Tụi tao nhậu ở quán Bảy Rô, nó ngồi kế bên, thấy nó ăn uống kỳ cục, thằng Hải khùng bước qua hỏi thăm nó.
Thằng Tài lại hỏi:
- Nó ăn uống làm sao mà tụi bây cho là kỳ cục, "hỏi thăm sức khỏe" người ta?
Thằng đầu đinh nhổ nước miếng xuống đất, vai nó rùng lại:
- Mẹ kiếp! - Nó lại chửi thề. - Thằng đó không phải là người, nó là thú. Nó ăn toàn thịt sống.
Trọng Danh bất thần chồm mạnh người lên hỏi:
- Gã thanh niên đó ăn thịt sống?
Đám thanh niên ngớ người ra trước câu hỏi của kẻ lạ mặt. Thằng Tài biết ý liền giới thiệu:
- Đây là nhà báo Trọng Danh bạn của tao. - Rồi nó quay sang nói với Trọng Danh. - Còn đây là nhóm bạn của em mới quen. Thằng Ri, thằng Chiến, thằng Thuận, thằng Tồn.
Trọng Danh gật đầu:
- Chào các bạn!
Bọn nó cùng lên tiếng:
- Chào anh!
Trọng Danh bắt tay từng đứa, anh nói:
- Câu chuyện các bạn làm tôi quan tâm. Tôi cũng trông thấy một người ăn thịt sống. Cái cảm giác đó thật là nhợn phải không?
Thằng Tồn nhăn mặt:
- Nhắc đến em còn phát ói, thế mà nó cứ gắp từng đũa thịt bò bỏ vào mồm.
Trọng Danh động viên:
- Kể tiếp đi.
Thằng Tồn nhìn cả bọn rồi kể tiếp:
- Thấy nó ăn uống kỳ cục, thằng Hải khùng ngứa mắt qua hỏi thăm nó. Ai ngờ gặp thứ dữ. Nó tạt ly bia vào mặt thằng Hải rồi quát: "Mày có muốn tao ăn thịt cả mày luôn không?" Tưởng nó chỉ nói chơi, ai ngờ làm thiệt. Thằng Hải tức khí xông vào đánh nó, cả bọn tao cũng húa vào, nhưng nó khỏe như con bò mộng, hất tung tụi tao ra.
Thằng Thuận xen vào:
- Ôi trời! Ánh mắt nó mới khủng khiếp làm sao. Tao mới bị nó chiếu vô đã bủn rủn cả tay chân rồi.
Thằng Tài cáu tiết:
- Cả đám tụi bây mà đánh không lại nó. Có tao ở đó thì nó biết tay.
Thằng Tỏn láu táu:
- Mày làm như tụi tao nhát lắm vậy, chơi thì chơi chứ ngán gì. Nhưng thằng này kỳ lắm, chơi không vô. Nó hất tay tụi tao ra ngời, nó đè thằng Hải xuống ngoạm vào đùi thằng Hải một phát, vô phước cho nó hôm nay lại mặc quần sọt đi chơi. Thật là khủng khiếp, nó ngoạm một miếng thịt to ở đùi thằng Hải, máu me lai láng, vậy mà nó bỏ miếng thịt người đó vào miệng nhai nuột luôn. Làm như nghe thấy máu người nó phát điên lên vậy. Nhìn nó lúc đó giống như con ma cà rồng ăn thịt người trong phim Mỹ vậy đó. Thật là kinh hoàng, cả quán nhậu ù té chạy. Tụi tao cũng hết hồn lôi tuột thằng Hải chạy đi.
Thằng Tài nôn nóng:
- Thằng Hải sao rồi?
- Tụi tao đưa nó vô bệnh viện băng bó vết thương xong, chở nó về nhà cho nó nghỉ ngơi rồi.
Trọng Danh lẩm bẩm:
- Đúng là hắn rồi, đúng là hắn rồi.
Thằng Tài cau mày:
- Chẳng lẽ lại là cái thằng thanh niên anh đang tìm kiếm?
Trọng Danh gật đầu:
- Chắc chắn là hắn rồi, không sai đi đâu được. Trên đời này chỉ có mấy người lập dị như hắn. Ăn thịt sống, ánh mắt thì bất thường.
- Liệu nó còn lảng vảng ở quán nhậu không? - Thằng Tài gật đầu.
- Làm gì còn. - Thằng Thuận nói. - Nhân lúc mọi người nhốn nháo nó cũng bỏ đi rồi, ở đó cho công an tới hỏi thăm sức khỏe hả? Nó đâu có ngu.
Trọng Danh kéo cả bọn chụm đầu lại:
- Anh chắc rằng tên này có liên quan tới những vụ mất tích kỳ lạ diễn ra gần đây. Rất may là tụi em đã biết mặt hắn, gặp lại còn nhớ chứ?
Thằng Ri lanh miệng:
- Nó có hóa thành tro em cũng nhận ra nó. Cặp mắt nó kinh dị lắm, như quỷ vậy, sao mà quên được.
- Tốt. - Trọng Doanh rút trong túi ra một xấp phát cho mỗi đứa một tờ. - Đây là danh thiếp của anh. Phiền các em nếu khi nào bắt gặp hắn, ở bất kỳ nơi dâu, làm ơn liên lạc điện thoại di động cho anh ngay, có được không?
Cả bọn gật đầu:
- Dạ được chứ!
Thằng Thuận hồ hởi:
- Vậy là tụi em tham gia đánh án với anh hả?
Trọng Danh cười gật đầu:
- Cứ cho là vậy đi. Nếu phá được vụ này, anh sẽ đăng hình mấy chú lên báo để tuyên dương, chịu chưa.
Thằng Chiến hoa tay múa chân:
- Đã nha, phen này tụi mình được làm SBC rồi.
Thằng Tài huých cùi chỏ vào bụng nó, thằng Chiến gập bụng la làng:
- Ui! Sao mày chơi tao?
- SBC là đội hình sự săn bắt cướp. Chứ tui bay là SBC chỉ có săn bắt chó thì có.
Thằng Tồn dứ nắm đấm vào mũi thằng Tài:
- Ê mày! Khi dễ chiến hữu vừa vừa thôi chứ. Để rồi xem tụi tao sẽ truy cho được thằng đó.
Trọng Danh đưa tay ra có vẻ ngăn cản:
- Tụi em hứa với anh một điều, khi nào phát hiện ra hắn ta, thì nhớ điện thoại liền cho anh, không được ra tay bừa bãi. Kẻo bị nó ngoạm cho một phát thì mất oan uổng một miếng thịt đó. Đau lắm biết chưa?
Bọn nó nhao nhao:
- Biết rồi anh! Tụi em đâu có ngu. Tránh voi chả xấu mặt nào phải không anh?
Trọng Danh gật đầu:
- Biết vậy thì giỏi! Tối nay anh khao, đứa nào uống gì cứ gọi.
Thằng Tài khoát tay:
- Tui em chưa lập công mà anh đã thưởng. Không được! Tối nay để tụi em trả, khi nào kiếm được hung thủ, lúc đó anh sẽ thưởng cho bọn em một bữa ra trò.
Trọng Danh cười:
- Vậy cũng được. Nhưng lần sau thì không được giành nghe.
Thằng Tài cười hề hề, đập tay lên vai Trọng Danh:
- Ngu sao giành hoài, bộ muốn làm bệnh viêm màng túi hả.
Cả bọn cùng cười trước câu nói đùa của Tài mập. Bọn nó đứa gọi rượu, đứa gọi bia. Bắt đầu nhập bọn với đám choai choai ngoài sàn nhảy.
Trọng Danh ngồi trầm ngâm bên ly bia, nghĩ ngợi mông lung.
Anh nhớ lại hôm cùng với Thu Vân về quê, báo tin cho gia đình Thúy Loan biết về sự mất tích đột ngột của cô.
Bà mẹ của Thúy Lan hay tin đã ngất xỉu đi. Người cha thì cố giữ bình tĩnh hơn, nhưng hai dòng nước mắt cứ tuôn trào:
- Nó là đứa con gái duy nhất của gia đình tôi. Bốn thằng anh trai, nó là út gái. Được cả nhà cùng chiều hết mực. Học xong phổ thông, mẹ nó đòi gả chồng cho nó, nhưng nó một mực từ chối. Đòi tiếp tục học lên cao, thương nó, gia đình gom góp tiền bạc để nó lên thành phố học. Ai ngờ sự thể lại ra nông nỗi này.
Các anh trai của Thúy Loan cũng không cầm được nước mắt.
- Liệu nó có bị người ta dụ dỗ qua Campuchia để bán vô mấy cái động chứa không? - Người anh cả hỏi Trọng Danh.
Trọng Danh bối rối:
- Tôi cũng không rõ nữa. Cơ quan điều tra đang cố làm sáng tỏ sự việc này.
Người anh kế Thúy Loan hỏi Thu Vân:
- Hai đứa bây ở chung phòng, vậy nó có tâm sự với em điều gì không? Như là nó bất mãn gia đình, hay là giận ai đó. Hoặc là thích đi ddaauxa để kiếm tiền không?
Thu Vân ôm mặt khóc:
- Không! Không, nó chẳng nói gì cả. Và em biết nó cũng chẳng nghĩ đến những điều anh nói đâu. Nó rất vui tươi, hồn nhiên, yêu đời. Nó thích làm việc và học rất giỏi. Không có lý do gì nó bỏ đi như vậy cả.
- Hay là nó bị bắt cóc. - Cha Thúy Loan đặt giả thiết. - Thấy nó xinh đẹp, có người giăng bẫy bắt nó đi, họ đang giấu nó ở đâu đó trong thành phố, mà chưa ai tìm ra được.
Trọng Danh thở dài:
- Bây giờ cháu không thể nói được gì cả. Các cơ quan chức năng đang nỗ lực điều tra vụ này. Mong cả nhà hãy bình tĩnh.
Bà mẹ của Thúy Loan tỉnh dậy gào khóc thảm thiết:
- Thúy Loan ơi! Bây giờ con đang ở đâu. Sao nỡ bỏ cha già, mẹ yếu mà đi hả con. Ai bắt con tôi, trả con lại cho tôi, trả lại cho tôi.
Nhớ tới đây, nước mắt Trọng Danh chợt ứa ra. Anh bưng ly bia uống cạn một hơi, cố dằn cơn xúc động. Trong đầu anh vang vang những câu hỏi:
- Ai là hung thủ? Kẻ nào bắt cóc Thúy Loan? Bắt cóc những cô gái khác? Gây ra cảnh chia lìa đau thương cho những người thân của họ. Ai? Nhất định mình sẽ tìm cho ra kẻ giấu mặt này! Nhất định.
Chapter 5
Trọng Danh đang cùng mấy người bạn sửa lại một căn phòng. Chả là có người bạn cùng cơ quan sắp cưới vợ, nhưng căn phòng tập thể của anh ta rách quá. Mọi người đang cố giúp anh ta tu sửa lại để làm phòng đón cô dâu.
Người thì bắt lại đường dây điện, câu thêm cái bóng đèn ngủ.
Người thì đang cưa gỗ, đóng tạm một cái kệ để đựng sách báo.
Trọng Danh củng hai người nữa thì phụ trách quét vôi. Họ chẳng quen với công việc này nên mặt mũi bị bắn đầy vôi trắng, trông như những chú hề.
Trọng Danh động viên mọi người:
- Thôi kệ! Cứ hy sinh mấy cái thân vàng, thân ngọc này phục vụ cho vợ chồng nó. Mai này đến phiên mình thì cũng bắt vợ chồng nó qua trả nợ.
Anh bạn chủ nhà cười toe toét:
- Thế thì lời nhé. Bây giờ cậu giủp tớ có một, mai mốt tớ thành hai sang giủp lại cho cậu. Vậy thì lời to.
Người đang bắt điện nói chen vào:
- Ông Danh thì chờ trả công, còn tôi thì không. Công tôi làm hôm nay coi như là tiền mừng đám cưới. Mai mốt ra
Sau loạt bài đó, những tay đua đã bị công an giao thông điểm mặt. Kèm với sự phản kháng quyết liệt của gia đình. Những tay đua ấy đã co vòi lại.
Khi biết được Trọng Danh là nhà báo, điều tra chúng. Trong nhóm có đứa tức lắm muốn "làm thịt" anh. Nhưng cũng có đứa khâm phục anh ra mặt.
Tài mập là một trong những đứa đã bị Trọng Danh chinh phục. Nó đã thề bỏ đường đua đầy nguy hiểm.
Tài mập thân mật khoác vai Trọng Danh:
- Sao! Đại ca! Em có thể giúp gì cho đại ca không?
Trọng Danh vào đề ngay:
- Anh đang tìm một thanh niên.
Tài mập ngắt lời:
- Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Đại ca cho lý lịch em tìm ra ngay.
Trọng Danh lắc đầu:
- Không có gì cả! Không tên tuổi, không nghề nghiệp.
Tài mập đưa hai tay lên trời:
- Vậy thì làm sao kiếm cho được.
Trọng Danh cốc vào đầu Tài mập một cái. Nó ôm đầu la oai oái.
- Vậy thì anh mới nhờ mày kiếm. Nếu biết lý lịch của anh ta rồi thì anh tự đi tìm chứ cần gì phải nhờ em.
- Vậy thì ít ra anh ta cũng phải có một đặc điểm gì chứ.
Trọng Danh xoay xoay ly bia trong tay, cố hình dung lại gương mặt của gã thanh niên ấy.
- Có lẽ chỉ bằng tuổi em, cao hơn em một chút. Gương mặt cũng thuộc loại đẹp trai. Nhưng... - Trọng Danh ngập ngừng.
Tài mập sốt ruột:
- Nhưng sao hả anh?
- Ánh mắt anh ta có vẻ khác thường, lạnh lùng, giận dữ nhìn vào như kẻ khát máu, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện vậy. Một ánh mắt rất bất thường.
Tài mập gãi đầu:
- Nói thế bố ai tìm được.
Trọng Danh không hề chán nản, anh nói:
- Nếu em bất chợt gặp anh ta, ánh mắt anh ta sẽ làm cho em sởn tóc gáy. Không bao giờ có thể quên được những tia nhìn ấy.
Tài mập khoát tay:
- Em không phải là loại nhát gan, em không tin là mình sẽ sợ một ánh mắt nào đó.
Trọng Danh kéo sát tài mập vào mặt mình, cười nói:
- Em trông anh có phải là người nhát gan không?
Tài mập lắc đầu. Trọng Danh nói tiếp:
- Vậy mà anh đã nổi gai ốc khắp người, khi chạm phải mắt nhìn của hắn ta.
Tài mập có vẻ bị cuốn hút vào câu chuyện của nhà báo. Nó ngồi im lặng một lúc rồi nói:
- Nhưng anh tìm hắn ta để làm gì?
- Anh nghi ngờ hắn có dính líu tới mấy vụ mất tích gần đây.
Tài mập kêu lớn:
- Có phải mấy cái vụ đăng trên báo, toàn mất tích con gái phải không anh?
Trọng Danh gật đầu:
- Ừ! Đúng rồi.
- Sao anh lại nghĩ hắn có dính líu với mấy vụ này?
- Linh cảm thôi. - Trọng Danh nhún vai. - À! Có điều này nữa. Anh đã thấy lần cuối cùng có một cô bạn gái đã ra đi với hắn, qua ngày hôm sau thì cô bạn đó mất tích luôn.
Tài mập nói:
- Thế thì đáng nghi thật.
Vừa lúc ấy một tốp thanh niên bước vào cửa. Tài mập vẫy tay:
- Ê! Chiến hữu! Chiến hữu lại đây!
Mấy thanh niên bước lại, một đứa tóc hớt đầu đinh, mặt có vẻ ngang tàng. Nó chẳng cần biết ly bia trước mặt là của ai, bưng nguyên ly uống cạn một hơi.
Nó hất hàm hỏi:
- Băng mày đâu?
Tài mập chỉ tay ra sàn nhảy:
- Đang chơi ngoài đó. Sao hôm nay tụi bây tới sớm quá vậy?
Thằng mặt mụn, phun một bãi nước bọt xuống đất, chửi thề:
- Mẹ nó! Xui thấy bà, mới đánh lộn xong.
Tài mập hoa chân múa tay, cười ha hả:
- Vậy thì khoái rồi, có dịp cho tụi bây dượt lại mấy đường quyền.
Thằng đầu đinh rót tiếp chai bia vào ly, bưng lên uống ừng ực, bàn tay nó run run thấy rõ. Giọng nó như lạc đi:
- Đừng nhắc nữa, nhắc tới tao sợ phát ói ra đây.
Tài mập trố mắt ngạc nhiên:
- Mày sao vậy? Có chuyện gì kể tao nghe với.
Trọng Danh lúc nãy giờ ngồi im sau lưng thằng Tài, quan sát và lắng nghe chuyện của đám bạn nó. Thằng đứng kế bên có cái mũi đỏ như quả cà chua, lên tiếng.
- Bọn tao mới đánh lộn xong. Thằng đó chỉ có một mình mà nó khỏe khiếp thật. Mạnh như con bò mộng.
Thằng Tài lại hớt lời:
- Tại sao lại choảng nhau với nó?
Thằng mặt mụn xem vào:
- Tụi tao nhậu ở quán Bảy Rô, nó ngồi kế bên, thấy nó ăn uống kỳ cục, thằng Hải khùng bước qua hỏi thăm nó.
Thằng Tài lại hỏi:
- Nó ăn uống làm sao mà tụi bây cho là kỳ cục, "hỏi thăm sức khỏe" người ta?
Thằng đầu đinh nhổ nước miếng xuống đất, vai nó rùng lại:
- Mẹ kiếp! - Nó lại chửi thề. - Thằng đó không phải là người, nó là thú. Nó ăn toàn thịt sống.
Trọng Danh bất thần chồm mạnh người lên hỏi:
- Gã thanh niên đó ăn thịt sống?
Đám thanh niên ngớ người ra trước câu hỏi của kẻ lạ mặt. Thằng Tài biết ý liền giới thiệu:
- Đây là nhà báo Trọng Danh bạn của tao. - Rồi nó quay sang nói với Trọng Danh. - Còn đây là nhóm bạn của em mới quen. Thằng Ri, thằng Chiến, thằng Thuận, thằng Tồn.
Trọng Danh gật đầu:
- Chào các bạn!
Bọn nó cùng lên tiếng:
- Chào anh!
Trọng Danh bắt tay từng đứa, anh nói:
- Câu chuyện các bạn làm tôi quan tâm. Tôi cũng trông thấy một người ăn thịt sống. Cái cảm giác đó thật là nhợn phải không?
Thằng Tồn nhăn mặt:
- Nhắc đến em còn phát ói, thế mà nó cứ gắp từng đũa thịt bò bỏ vào mồm.
Trọng Danh động viên:
- Kể tiếp đi.
Thằng Tồn nhìn cả bọn rồi kể tiếp:
- Thấy nó ăn uống kỳ cục, thằng Hải khùng ngứa mắt qua hỏi thăm nó. Ai ngờ gặp thứ dữ. Nó tạt ly bia vào mặt thằng Hải rồi quát: "Mày có muốn tao ăn thịt cả mày luôn không?" Tưởng nó chỉ nói chơi, ai ngờ làm thiệt. Thằng Hải tức khí xông vào đánh nó, cả bọn tao cũng húa vào, nhưng nó khỏe như con bò mộng, hất tung tụi tao ra.
Thằng Thuận xen vào:
- Ôi trời! Ánh mắt nó mới khủng khiếp làm sao. Tao mới bị nó chiếu vô đã bủn rủn cả tay chân rồi.
Thằng Tài cáu tiết:
- Cả đám tụi bây mà đánh không lại nó. Có tao ở đó thì nó biết tay.
Thằng Tỏn láu táu:
- Mày làm như tụi tao nhát lắm vậy, chơi thì chơi chứ ngán gì. Nhưng thằng này kỳ lắm, chơi không vô. Nó hất tay tụi tao ra ngời, nó đè thằng Hải xuống ngoạm vào đùi thằng Hải một phát, vô phước cho nó hôm nay lại mặc quần sọt đi chơi. Thật là khủng khiếp, nó ngoạm một miếng thịt to ở đùi thằng Hải, máu me lai láng, vậy mà nó bỏ miếng thịt người đó vào miệng nhai nuột luôn. Làm như nghe thấy máu người nó phát điên lên vậy. Nhìn nó lúc đó giống như con ma cà rồng ăn thịt người trong phim Mỹ vậy đó. Thật là kinh hoàng, cả quán nhậu ù té chạy. Tụi tao cũng hết hồn lôi tuột thằng Hải chạy đi.
Thằng Tài nôn nóng:
- Thằng Hải sao rồi?
- Tụi tao đưa nó vô bệnh viện băng bó vết thương xong, chở nó về nhà cho nó nghỉ ngơi rồi.
Trọng Danh lẩm bẩm:
- Đúng là hắn rồi, đúng là hắn rồi.
Thằng Tài cau mày:
- Chẳng lẽ lại là cái thằng thanh niên anh đang tìm kiếm?
Trọng Danh gật đầu:
- Chắc chắn là hắn rồi, không sai đi đâu được. Trên đời này chỉ có mấy người lập dị như hắn. Ăn thịt sống, ánh mắt thì bất thường.
- Liệu nó còn lảng vảng ở quán nhậu không? - Thằng Tài gật đầu.
- Làm gì còn. - Thằng Thuận nói. - Nhân lúc mọi người nhốn nháo nó cũng bỏ đi rồi, ở đó cho công an tới hỏi thăm sức khỏe hả? Nó đâu có ngu.
Trọng Danh kéo cả bọn chụm đầu lại:
- Anh chắc rằng tên này có liên quan tới những vụ mất tích kỳ lạ diễn ra gần đây. Rất may là tụi em đã biết mặt hắn, gặp lại còn nhớ chứ?
Thằng Ri lanh miệng:
- Nó có hóa thành tro em cũng nhận ra nó. Cặp mắt nó kinh dị lắm, như quỷ vậy, sao mà quên được.
- Tốt. - Trọng Doanh rút trong túi ra một xấp phát cho mỗi đứa một tờ. - Đây là danh thiếp của anh. Phiền các em nếu khi nào bắt gặp hắn, ở bất kỳ nơi dâu, làm ơn liên lạc điện thoại di động cho anh ngay, có được không?
Cả bọn gật đầu:
- Dạ được chứ!
Thằng Thuận hồ hởi:
- Vậy là tụi em tham gia đánh án với anh hả?
Trọng Danh cười gật đầu:
- Cứ cho là vậy đi. Nếu phá được vụ này, anh sẽ đăng hình mấy chú lên báo để tuyên dương, chịu chưa.
Thằng Chiến hoa tay múa chân:
- Đã nha, phen này tụi mình được làm SBC rồi.
Thằng Tài huých cùi chỏ vào bụng nó, thằng Chiến gập bụng la làng:
- Ui! Sao mày chơi tao?
- SBC là đội hình sự săn bắt cướp. Chứ tui bay là SBC chỉ có săn bắt chó thì có.
Thằng Tồn dứ nắm đấm vào mũi thằng Tài:
- Ê mày! Khi dễ chiến hữu vừa vừa thôi chứ. Để rồi xem tụi tao sẽ truy cho được thằng đó.
Trọng Danh đưa tay ra có vẻ ngăn cản:
- Tụi em hứa với anh một điều, khi nào phát hiện ra hắn ta, thì nhớ điện thoại liền cho anh, không được ra tay bừa bãi. Kẻo bị nó ngoạm cho một phát thì mất oan uổng một miếng thịt đó. Đau lắm biết chưa?
Bọn nó nhao nhao:
- Biết rồi anh! Tụi em đâu có ngu. Tránh voi chả xấu mặt nào phải không anh?
Trọng Danh gật đầu:
- Biết vậy thì giỏi! Tối nay anh khao, đứa nào uống gì cứ gọi.
Thằng Tài khoát tay:
- Tui em chưa lập công mà anh đã thưởng. Không được! Tối nay để tụi em trả, khi nào kiếm được hung thủ, lúc đó anh sẽ thưởng cho bọn em một bữa ra trò.
Trọng Danh cười:
- Vậy cũng được. Nhưng lần sau thì không được giành nghe.
Thằng Tài cười hề hề, đập tay lên vai Trọng Danh:
- Ngu sao giành hoài, bộ muốn làm bệnh viêm màng túi hả.
Cả bọn cùng cười trước câu nói đùa của Tài mập. Bọn nó đứa gọi rượu, đứa gọi bia. Bắt đầu nhập bọn với đám choai choai ngoài sàn nhảy.
Trọng Danh ngồi trầm ngâm bên ly bia, nghĩ ngợi mông lung.
Anh nhớ lại hôm cùng với Thu Vân về quê, báo tin cho gia đình Thúy Loan biết về sự mất tích đột ngột của cô.
Bà mẹ của Thúy Lan hay tin đã ngất xỉu đi. Người cha thì cố giữ bình tĩnh hơn, nhưng hai dòng nước mắt cứ tuôn trào:
- Nó là đứa con gái duy nhất của gia đình tôi. Bốn thằng anh trai, nó là út gái. Được cả nhà cùng chiều hết mực. Học xong phổ thông, mẹ nó đòi gả chồng cho nó, nhưng nó một mực từ chối. Đòi tiếp tục học lên cao, thương nó, gia đình gom góp tiền bạc để nó lên thành phố học. Ai ngờ sự thể lại ra nông nỗi này.
Các anh trai của Thúy Loan cũng không cầm được nước mắt.
- Liệu nó có bị người ta dụ dỗ qua Campuchia để bán vô mấy cái động chứa không? - Người anh cả hỏi Trọng Danh.
Trọng Danh bối rối:
- Tôi cũng không rõ nữa. Cơ quan điều tra đang cố làm sáng tỏ sự việc này.
Người anh kế Thúy Loan hỏi Thu Vân:
- Hai đứa bây ở chung phòng, vậy nó có tâm sự với em điều gì không? Như là nó bất mãn gia đình, hay là giận ai đó. Hoặc là thích đi ddaauxa để kiếm tiền không?
Thu Vân ôm mặt khóc:
- Không! Không, nó chẳng nói gì cả. Và em biết nó cũng chẳng nghĩ đến những điều anh nói đâu. Nó rất vui tươi, hồn nhiên, yêu đời. Nó thích làm việc và học rất giỏi. Không có lý do gì nó bỏ đi như vậy cả.
- Hay là nó bị bắt cóc. - Cha Thúy Loan đặt giả thiết. - Thấy nó xinh đẹp, có người giăng bẫy bắt nó đi, họ đang giấu nó ở đâu đó trong thành phố, mà chưa ai tìm ra được.
Trọng Danh thở dài:
- Bây giờ cháu không thể nói được gì cả. Các cơ quan chức năng đang nỗ lực điều tra vụ này. Mong cả nhà hãy bình tĩnh.
Bà mẹ của Thúy Loan tỉnh dậy gào khóc thảm thiết:
- Thúy Loan ơi! Bây giờ con đang ở đâu. Sao nỡ bỏ cha già, mẹ yếu mà đi hả con. Ai bắt con tôi, trả con lại cho tôi, trả lại cho tôi.
Nhớ tới đây, nước mắt Trọng Danh chợt ứa ra. Anh bưng ly bia uống cạn một hơi, cố dằn cơn xúc động. Trong đầu anh vang vang những câu hỏi:
- Ai là hung thủ? Kẻ nào bắt cóc Thúy Loan? Bắt cóc những cô gái khác? Gây ra cảnh chia lìa đau thương cho những người thân của họ. Ai? Nhất định mình sẽ tìm cho ra kẻ giấu mặt này! Nhất định.
Chapter 5
Trọng Danh đang cùng mấy người bạn sửa lại một căn phòng. Chả là có người bạn cùng cơ quan sắp cưới vợ, nhưng căn phòng tập thể của anh ta rách quá. Mọi người đang cố giúp anh ta tu sửa lại để làm phòng đón cô dâu.
Người thì bắt lại đường dây điện, câu thêm cái bóng đèn ngủ.
Người thì đang cưa gỗ, đóng tạm một cái kệ để đựng sách báo.
Trọng Danh củng hai người nữa thì phụ trách quét vôi. Họ chẳng quen với công việc này nên mặt mũi bị bắn đầy vôi trắng, trông như những chú hề.
Trọng Danh động viên mọi người:
- Thôi kệ! Cứ hy sinh mấy cái thân vàng, thân ngọc này phục vụ cho vợ chồng nó. Mai này đến phiên mình thì cũng bắt vợ chồng nó qua trả nợ.
Anh bạn chủ nhà cười toe toét:
- Thế thì lời nhé. Bây giờ cậu giủp tớ có một, mai mốt tớ thành hai sang giủp lại cho cậu. Vậy thì lời to.
Người đang bắt điện nói chen vào:
- Ông Danh thì chờ trả công, còn tôi thì không. Công tôi làm hôm nay coi như là tiền mừng đám cưới. Mai mốt ra