Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
không?
Nó lật cuốn album xem qua từ từ. Cuối cùng nó lựa một ả tròn trĩnh, có đôi má bầu, nhìn rất hấp dẫn.
Nó quăng cuốn album trả lại cho mụ tú bà. Mụ ta đón lấy rồi hỏi:
- Số bao nhiêu?
- Hai mươi ba.
Mụ lật ra coi, rồi cười ngất:
- Chà khéo ghê. Hàng xịn đấy. Bây giờ hết mốt mình dây rồi, đàn ông thời nay khoái đầy đặn, tròn trịa hơn có đúng không?
Nó bưng ly rượu uống một hơi rồi hỏi:
- Giá?
Mụ tú bà cười xun xoe:
- Rẻ thôi! Chỉ một trăm.
- Sao bèo thế? - Nó hỏi lại.
Mụ xoa hai tay vào nhau:
- Dạ không bèo đâu. Một trăm là một trăm đô đó.
Nó trợn mắt:
- Cái gì? Một trăm đô, sao bà hét quá vậy?
Mụ tú bà vuốt ve cánh tay của nó, giọng nịnh nọt:
- Ối dào! Có đáng là bao, trông cậu đúng là dân chơi thứ thiệt. Buông tay hào phóng cho mấy em nhờ. Cô này ngon cơm lắm, tôi vừa mới tuyển nên mới có giá đó. Ăn chơi không sợ tốn kém phải không cậu?
Nó ghét cái mồm lải nhải của mụ ta quá. Nó gật đầu:
- Thôi được, gọi cô ta ra đây, thế cái chỗ của bà đi. Nhanh lên!
Mụ ta xòe tay ra, bàn tay lấp lánh những vàng là vàng, mười ngón đều không thiếu chiếc nhẫn nào:
- Tiền trao cháo múc. - Mụ nói.
Nó móc tiền ra, đếm nhanh rồi trao cho mụ. Một lát sau ả gái giang hồ mà nó chọn bước tới. Ả sà vào lòng nó mơn man:
- Thật là hân hạnh được biết anh. Hình như anh là người mới đến đây lần đầu. Em chưa thấy anh bao giờ.
Nó cười nhe răng:
- Ừ! Mới tới lần đầu.
- Đi xa về hả? - Ả hỏi.
Nó gật đầu:
- Ừ, đi xa về.
- Vậy sau này nhớ tới đây luôn nhé, em sẽ chờ anh mỗi đêm.
- Ok! - Nó tỏ vẻ sành điệu.
Ả rót rượu cho nó, bàn tay không quên mò mẫm vào túi áo, túi quần của nó. Sờ phải những sấp tiền dày cộm, ả mừng quýnh, ngỡ rằng mình chộp trúng ông thánh sộp. Ả lúng liếng cặp mắt:
- Uống thêm bia nhé?
Nó gật đầu. Ả búng tay gọi bồi bàn đem ra một thùng bia lon. Ả cố chuốc cho nó say. Thứ nhất, sau khi mây mưa xong, ả sẽ lột sạch của nó. Không còn một xu dính túi. Thứ hai ả sẽ hưởng lợi một ít hoa hồng tính trên đầu lon bia chuốt cho khách.
Nhưng nó nào biết say là gì. Ngộ thật, nó cũng chẳng hiểu vì sao, cho dù uống bao nhiêu đi nữa, nó vẫn tỉnh táo hoàn toàn, không biết có cảm giác say là gì. Rượu chỉ tăng thêm sự kích thích cho nó, làm cho nó có cảm giác hút máu người ngon hơn, đã hơn.
Bàn tay nó bóp nắn cặp đùi tròng lẳng của ả. Nó liếm môi nhanh, nghĩ đến lúc được cắn ngập răng nanh vào làn da này. Được xơi từng thớ thịt nóng hổi của ả. Thật là ngon tuyệt. Với nó, không có món ăn nào ở thế gian này ngon qua món thịt người.
Nghĩ đến đây nó thấy cơn ghiền đã trỗi dậy. Nhưng nó cố dằn lòng, nghĩ ra kế sách dụ dỗ ả gái điếm.
Nó ép ả uống bia, uống đến lúc ả say mèm thì nó khoát vai dìu ả đi. Nó đã trả tiền đủ cho mụ tú bà, nên không gặp một trở ngại nào của bọn ma cô.
Nó đặt ả sau xe, rồi cẩn thận dặn ả:
- Ôm chặt vào, coi chừng nghe chưa.
Ả lè nhè:
- Anh đưa em đi đâu vậy?
- Về nhà. - Nó trả lời.
Ả gục đầu vào vai nó, mồm sặc mùi rượu. Hai tay ôm chặt lấy eo của nó.
Nổ máy cho xe lao đi, nó hướng về phía nghĩa địa.
Giấu chiếc xe vào một chỗ kín đáo trong nghĩa địa. Nó bồng ả gái giang hồ lên tay đi xuống ngôi nhà mồ.
Ả gái điếm say bét nhè, mắt mở không nổi. Đưa tay ôm lấy cổ nó, ả cất giọng rè rè:
- Anh đưa em vào nhà đó hả?
- Ừ! - Nó trả lời gọn lọn.
Khom người đi vào tầng hầm, nó đưa chân đá văng những bộ xương người nằm cản đường. Lũ chuột nghe bước chân của nó, vội vã rời khỏi những cái xác người.đang ăn dở, chạy loạn xạ.
Đặt ả nằm xuống đống rơm. Nó cất tiếng gọi:
- Cha ơi! Cha!
Tiếng vọng từ trong ngôi nhà mồ nghe vang vang, không có tiếng trả lời. Nó biết ngay cha nó đã ra ngoài. Nó biết là phải tìm cha ở đâu.
Vọt lên khỏi ngôi nhà mồ, nó len nhanh qua các ngôi mộ, tìm về khu đất mới có người chôn.
Quả thật, cha nó đang ở đó. Ông ta vừa bới xong ngôi mộ người chết, vừa chôn sáng nay. Lôi được người chết ra khỏi quan tài, con quỷ ấy đang hút máu, những giọt máu chưa kịp đông lại ccuar người chết.
Nó bước tới nắm tay gã:
- Cha về thôi, con đem thịt tươi về cho cha rồi.
Con quỷ nhe nanh và gầm gừ:
- Tao tưởng mày không dành phần cho tao nữa. Đành ăn xác chết cho đỡ lòng.
- Về nhanh lên, kẻo con mồi tỉnh lại nó chạy mất. - Nó kéo tay gã.
- Còn chỗ này. - Gã quỷ đưa tay chỉ nấm mồ mới đào lên. - giải quyết ra sao?
Nó cúi xuống giật phắt sợi dây chuyền vàng, đeo trên cổ người chết, bỏ vào túi rồi nói:
- Cứ để đó, chút nữa thu dọn sau.
Nó bước đi, gã quỷ hối hả theo sau. Lách qua những ngôi mộ mà nó đã quen thuộc từng ngóc ngách, bây giờ có nhắm mắt lại nó vẫn đi hết cái nghĩa địa này mà không hề vấp chân.
Luồn người vào ngôi nhà mồ, dưới ánh đuốc bập bùng. Vừa trông thấy ả gái điếm. Gã quỷ chồm tới ngay. Nó chặn lại, đưa tay cởi hết đồ của ả ra. Ả lè nhè:
- Anh đó hả? Đi đâu để em chờ lâu thế?
Nó không nói gì, hơi thở hồng hộc, nanh nó bắt đầu nhe ra, gã quỷ lao vào, ba cánh tay của gã sờ lên người ả.
Ả gái điếm dù say, nhưng vẫn có cảm giác nhiều người sờ soạng lên thân mình. Ả mở hé mắt ra nhìn. Định trách cái bọn tồi, định chơi hội đồng với ả. Nhưng mắt ả vừa hé ra, là cũng vừa lúc ả bừng tỉnh. Đang cúi xuống nhìn ả là một con quỷ hai đầu. Hai cái đầu gắn trên một thân hình, bốn con mắt to gần như lồi hẳn ra ngoài. Mũi nó là một cục thịt dư to tướng. Hai cái mồm ngoác ra lởm chởm những cái răng nanh. Trên thân mình gắn ba cánh tay, hai cánh hai bên, ở giữa ngực là một cái. Móng tay nó dài như vuốt mèo. Một con quỷ ghê gớm nhất. Ả gái điếm vùng dậy hét thất thanh:
- Ôi! Cha mẹ ơi con đang ở đâu đây?
Con quỷ gầm lên:
- Mày đang ở địa ngục.
- Tôi chết rồi sao, chết rồi sao?
Ả gái điếm ôm chặt lấy bờ vai của mình. Mắt ả nhì chết trân vào con quỷ hai đầu đang nhảy múa trước mặt.
Ả quay lại thấy người thanh niên lúc nãy đưa mình ra khỏi vũ trường. Ả nhào tới ôm chặt lấy nó:
- Ối! Cứu em với. Em sợ quá!
Nó ôm ghì ả vào lòng. Ả có vẻ bớt sợ hơn với hơi nóng tỏa ra từ người nó. Ả từ từ ngước lên nhìn nó. Gương mặt nó lạnh như tiền, nó từ từ nhếch môi, hai chiếc răng nanh lộ ra.
Ả gái điếm như chạm phải điện giật. Ả nẩy mạnh người, tuột ra khỏi vòng tay của nó. Ả hét lên như điên loạn, tiếng thét của ả vang vọng ngôi nhà mồ. Lũ chuột hoảng sợ bỏ chạy loạn xạ, chí chóe kêu lít chít. Bọn chuột đông như kiến cỏ, chúng nhảy phốc lên người ả, bám vào tóc ả và vào tay chân ả.
Con quỷ khoái chí cười khùng khục. Nó lê cái thân cao chừng tám tấc nhảy lưng tưng trước mặt ả. Nó khoan khoái khi được hành hạ con mồi trước khi xả thịt nó ra. Con quỷ căm ghét con người tột cùng. Với nó con người là những động vật cao cấp nhưng xấu xa nhất. Nó căm thù con người, cho nên mỗi khi có được con mồi sống trong tay, nó luôn hành hạ họ. Hả hê nhìn thấy nỗi kinh hoàng trên gương mặt họ. Trước khi đè họ ra cắn phập vào họng, để hút lấy dòng máu tươi tuôn trào.
Ả gái điếm như ngã quỵ xuống, người ả nhũn ra. Ả ngã phịch vào một đống đầu lâu. Ả không còn biết mình đang ở âm ty địa phủ hay trần gian. Chắc đây là cửa địa ngục thứ hai. Tàng địa ngục kinh hàng nhất.
Chỉ chờ có thế con quỷ hai đầu lao tới, nó cắn phập một cái, hàm răng dài cắm ngập vào cổ, dòng máu nóng phụt ra như vòi nước. Nó cúi xuống uống ừng ực. Chờ cho con quỷ hai đầu hả cơn ghiền. Nó liền lao tới, hút nốt số máu còn lại. Đối với nó, máu người mới ngọt ngào làm sao. Không thứ gì có thể thay thế máu người cho được.
Trong khi nó hút máu, thì con quỷ hai đầu đã xé banh cái xác ra ngoàm từng miếng thịt bự nhai ngốn ngáo.
Nó dùng hết sức mình, bấu mười ngón tay vào ngực người chết, dùng sức mạnh xé toạc ngực ả gái điếm ra. Nó thò tay vào móc lấy trái tim còn đang đập thoi thóp, nó ăn ngấu nghiến trái tim còn nóng hổi.
Chỉ một loáng sau cái xác ả gái điếm đã bị ăn nham nhở. No lòng hai con quỷ lăn ra nằm thở hổn hển. Mồm chúng còn đỏ lòm những máu là máu.
Lúc này lũ chuotj mới dám lao tới, chúng thừa hưởng lại những gì mà hai con quỷ bỏ sót. Lũ chuột đông như kiến, tiếng kêu của chúng đến phát điếc cả tai, chỉ một lúc sau ả gái điếm chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu.
Con quỷ hai đầu lên tiếng:
- Bữa nay được một bữa no nê ra trò. Ăn như vầy mới gọi là ăn. Thịt tươi lúc nào cũng khoái hơn thịt nguội.
Nó thở phì phì:
- Ăn xác chết mãi cũng chán, từ nay con sẽ kiếm mồi tươi về cho cha ăn. Kẹt lắm thì mới dùng xác chết.
- Có lý, có lý, - Con quỷ hai đầu cười vang - không uổng công tao nuôi mày. - Chợt giọng nó trầm xuống. - Nhưng nhớ phải cẩn thận đó. Mày không biết con người nguy hiểm đến chừng nào đâu.
- Biết chứ. - Nó trả lời - con sẽ đề phòng. Đã bao lâu nay bước lên trần, ít nhiều con cũng học hỏi được ở người nhiều điều bổ ích. Học ở họ để đối đầu với họ.
Con quỷ hai đầu phồng mang, trợn mắt lên, giọng nó rít qua kẽ răng:
- Tao căm thù con người, tao ghét chúng, như ghét ánh sáng vậy.
Một con chuột cống vô tình chạy nang qua người con quỷ, nó vồ lấy bóp mạnh một cái, con chuột kêu lên một cái chét, lòi ruột ra ngoài chết ngay. Con quỷ bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Nó trút mối căm thù con người sang con chuột.
Nó đứng lên bước đi lặc lè, đá phải bộ xương người còn vương máu. Con quỷ tức khí đá mạnh một cái bộ xương bay vèo vào trong góc nhà mồ. Mùi tanh tưởi, mùi hôi hám nồng nặc. Những ngọn đuốc cháy leo lét. Những cái hòm nằm rải rác trong khu nhà mồ nghe lạnh tanh.
Con quỷ quay qua bảo:
- Ra giải quyết cái mồ tao vừa đào lên lúc nãy.
Nói xong nó bỏ đi trước. Một lúc sau cả hai đã ra tới chỗ đào bới, bọn nó thu lượm tất cả nữ trang chôn theo người chết.
Con quỷ lôi tuột cái xác ra khỏi hòm, rồi chúng nhanh tay thảy cái hòm xuống đất, lấp nhanh lại. Nhìn vào không ai có thể biết nấm mồ vừa bị đào lên.
Nó vác cái xác đem về ổ của bọn chúng. Cái xác này sẽ là lương thực ngày mai của bọn nó trong khi chờ đêm tối đến, nó trà trộn vào thế giới của con người, tìm một con mồi mới.
Đêm đã về khuya, bọn nó còn lang thang trong nghĩa địa đi tìm những tử thi vừa mới chôn xong. Mùi của người chết quyến rũ nó. Bọn nó thích đào bới, thích sờ vào người chết.
Ban ngày trốn ánh sáng, chúng ở dưới ngôi mộ, ngủ rồi ăn xác chết. Khi màn đêm buông xuống là giờ hoạt động của bọn chúng. Chúng đợi cho đến khuya mới hành động.
Trong nghĩa địa này, có mấy nấm mồ mà còn nguyên vẹn. Hai con quỷ lang thang trong nghĩa địa cho đến khi trời gần sáng mới quay về nhà mồ của mình. Nó rúc đầu vào đống rơm đánh một giấc ngon lành, mặc cho lũ chuột bò nang qua mình nó. Những con chuột ở đây đã quá quen thuộc với bọn quỷ. Có lúc chúng vui thì lũ chuột trở thành bạn, lúc chúng buồn hoặc đói thì chuột trở thành những con mồi cho chúng ăn đỡ lòng.
Có tiếng gà gáy canh ba. Bóng tối khép dần, nhường chỗ cho ánh sáng của mặt trời.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Chapter 3
Ngồi trong một quán nhậu bình dân, nhà báo Trọng Danh vô tình nhìn thấy một thanh niên, bề ngoài anh ta trông chẳng có gì đặc biệt lắm, cũng giống như bao người khác. Nhưng cách ăn uống của anh ta thật kỳ lạ. Kỳ lạ tới mức gây sự chú ý cho nhà báo.
Với bản tính nghề nghiệp là thích quan sát, mọi lúc, mọi nơi. Nhà báo ngồi nhâm nhi ly bia giải trí, nhìn sự đời diễn ra trước mắt mình.
Kìa là mấy tay đạp xích lô, khăn ướt vắt vai, ngồi chồm hổm trên ghế, với một cái lẩu bò và một ít rượu đế gần tám cái đầu chụm lại, la hét inh ỏi, có vẻ khoái trá trước mỗi cách lập luận của riêng mình.
Kìa là mọt đám nhóc, mặt còn búng ra sữa, đã tập tành làm người lớn, trên tay phì phèo điếu thuốc lá, miệng nốc ừng ực bia, tiếng dô... dô đầy chứng tỏ. Bọn nó đang tập làm người lớn mà có biết đâu làm người lớn thì có sung sướng gì, trăm chuyện phải lo, phải nghĩ. Đâu như trẻ con chi biết ăn và chơi. Rồi một ngày nào đó chúng đã thật sự trở thành người lớn, lúc đó lại thèm một thoáng tuổi thơ đầy vô tư, nhưng nào tìm được vì đã qua với cái thời đầy thơ mộng, chỉ còn lại nuối tiếc.
Kia là mấy ông bạn già, có lẽ có vẻ trầm tĩnh hơn, đang nhỏ to tâm sự với nhau. Tuổi già thường có cảm giác trống vắng nhiều hơn, thường thấy mình luôn bị bỏ rơi, luôn bị tuột hậu. Họ tìm đến với nhau để chia sẻ những nỗi muộn phiền đang làm họ cô đơn trước tuổi già. Cách tốt nhất là cùng nhau làm một ly cho ấm bụng, rồi từ từ tuôn ra những lời nói tận đáy lòng.
Lại còn có cả một nhóm thanh niên có đủ nam đủ nữ, những cô bé tóc cột đuôi gà, thế mà đã biết nâng cốc cụng ly cốp cốp. Dại dột sa chân vào chốn bùn lầy mà không hề hay biết.
Còn kia là bầy gái ăn sương, ngày ngủ đêm làm bù họ bắt đầu ăn uống, cười nói sỗ sàng, và khi trời đã khuya họ lao vào cuộc sống đầy dâm ô, trụy lạc.
Mắt anh chợt dừng lại ở một thanh niên. Anh ta ngồi chỉ một mình, ánh mắt dại dại, uống hết ly này đến ly khác. Rồi bất thần cử chỉ của anh ta đã làm cho Trọng Danh phải nhăn mặt.
Thay vì món bò nướng, người ta phải bỏ thịt lên trên vỉ than hồng, chờ cho nó chín, hoặc ít nhất là tái đi mới ăn. Đằng này người thanh niên ấy cứ thế gắp từng đũa thịt bò tươi sống, còn đỏ nguyên máu bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Suýt một chút nữa nhà báo Trọng Danh đã nôn ói ra. Anh vội tợp một ít bia vào để dằn cơn buồn nôn xuống. Anh chưa từng thấy ai có sở thích ăn uống kỳ quặc như vậy.
Từng đũa thì bò sống cứ lần lượt chui vào bụng người thanh niên ấy. Trọng Danh không ngừng quan sát. Bất thần như biết có ánh mắt soi mói đang nhìn mình, người thanh niên ấy quay phắt lại.
Tia mắt vằn máu đầy giận dữ lườm lườm nhà báo.
Vốn không phải là người nhát gan, cũng từng đối đầu với bao chuyện rắc rối khi đi làm phóng sự. Nhưng lần này thì Trọng Danh thấy ớn lanh thật sự trước ánh mắt của gã thanh niên này.
Vờ quay đi nhìn chỗ khác. Trọng Danh che đậy sự bối rối của mình, bằng một điếu thuốc châm lửa vội vàng.
Vừa lúc ấy một bàn tay đập mạnh vào vai Trọng Danh, làm anh giật bắn cả người.
Thúy Loan, cô tiếp viên quen thuộc của quán nhậu cười giòn tan:
- Anh làm gì yếu bóng vía thế?
Trọng Danh thở mạnh đáp:
- Em làm anh hết hồn.
- Hôm nay anh làm sao
Nó lật cuốn album xem qua từ từ. Cuối cùng nó lựa một ả tròn trĩnh, có đôi má bầu, nhìn rất hấp dẫn.
Nó quăng cuốn album trả lại cho mụ tú bà. Mụ ta đón lấy rồi hỏi:
- Số bao nhiêu?
- Hai mươi ba.
Mụ lật ra coi, rồi cười ngất:
- Chà khéo ghê. Hàng xịn đấy. Bây giờ hết mốt mình dây rồi, đàn ông thời nay khoái đầy đặn, tròn trịa hơn có đúng không?
Nó bưng ly rượu uống một hơi rồi hỏi:
- Giá?
Mụ tú bà cười xun xoe:
- Rẻ thôi! Chỉ một trăm.
- Sao bèo thế? - Nó hỏi lại.
Mụ xoa hai tay vào nhau:
- Dạ không bèo đâu. Một trăm là một trăm đô đó.
Nó trợn mắt:
- Cái gì? Một trăm đô, sao bà hét quá vậy?
Mụ tú bà vuốt ve cánh tay của nó, giọng nịnh nọt:
- Ối dào! Có đáng là bao, trông cậu đúng là dân chơi thứ thiệt. Buông tay hào phóng cho mấy em nhờ. Cô này ngon cơm lắm, tôi vừa mới tuyển nên mới có giá đó. Ăn chơi không sợ tốn kém phải không cậu?
Nó ghét cái mồm lải nhải của mụ ta quá. Nó gật đầu:
- Thôi được, gọi cô ta ra đây, thế cái chỗ của bà đi. Nhanh lên!
Mụ ta xòe tay ra, bàn tay lấp lánh những vàng là vàng, mười ngón đều không thiếu chiếc nhẫn nào:
- Tiền trao cháo múc. - Mụ nói.
Nó móc tiền ra, đếm nhanh rồi trao cho mụ. Một lát sau ả gái giang hồ mà nó chọn bước tới. Ả sà vào lòng nó mơn man:
- Thật là hân hạnh được biết anh. Hình như anh là người mới đến đây lần đầu. Em chưa thấy anh bao giờ.
Nó cười nhe răng:
- Ừ! Mới tới lần đầu.
- Đi xa về hả? - Ả hỏi.
Nó gật đầu:
- Ừ, đi xa về.
- Vậy sau này nhớ tới đây luôn nhé, em sẽ chờ anh mỗi đêm.
- Ok! - Nó tỏ vẻ sành điệu.
Ả rót rượu cho nó, bàn tay không quên mò mẫm vào túi áo, túi quần của nó. Sờ phải những sấp tiền dày cộm, ả mừng quýnh, ngỡ rằng mình chộp trúng ông thánh sộp. Ả lúng liếng cặp mắt:
- Uống thêm bia nhé?
Nó gật đầu. Ả búng tay gọi bồi bàn đem ra một thùng bia lon. Ả cố chuốc cho nó say. Thứ nhất, sau khi mây mưa xong, ả sẽ lột sạch của nó. Không còn một xu dính túi. Thứ hai ả sẽ hưởng lợi một ít hoa hồng tính trên đầu lon bia chuốt cho khách.
Nhưng nó nào biết say là gì. Ngộ thật, nó cũng chẳng hiểu vì sao, cho dù uống bao nhiêu đi nữa, nó vẫn tỉnh táo hoàn toàn, không biết có cảm giác say là gì. Rượu chỉ tăng thêm sự kích thích cho nó, làm cho nó có cảm giác hút máu người ngon hơn, đã hơn.
Bàn tay nó bóp nắn cặp đùi tròng lẳng của ả. Nó liếm môi nhanh, nghĩ đến lúc được cắn ngập răng nanh vào làn da này. Được xơi từng thớ thịt nóng hổi của ả. Thật là ngon tuyệt. Với nó, không có món ăn nào ở thế gian này ngon qua món thịt người.
Nghĩ đến đây nó thấy cơn ghiền đã trỗi dậy. Nhưng nó cố dằn lòng, nghĩ ra kế sách dụ dỗ ả gái điếm.
Nó ép ả uống bia, uống đến lúc ả say mèm thì nó khoát vai dìu ả đi. Nó đã trả tiền đủ cho mụ tú bà, nên không gặp một trở ngại nào của bọn ma cô.
Nó đặt ả sau xe, rồi cẩn thận dặn ả:
- Ôm chặt vào, coi chừng nghe chưa.
Ả lè nhè:
- Anh đưa em đi đâu vậy?
- Về nhà. - Nó trả lời.
Ả gục đầu vào vai nó, mồm sặc mùi rượu. Hai tay ôm chặt lấy eo của nó.
Nổ máy cho xe lao đi, nó hướng về phía nghĩa địa.
Giấu chiếc xe vào một chỗ kín đáo trong nghĩa địa. Nó bồng ả gái giang hồ lên tay đi xuống ngôi nhà mồ.
Ả gái điếm say bét nhè, mắt mở không nổi. Đưa tay ôm lấy cổ nó, ả cất giọng rè rè:
- Anh đưa em vào nhà đó hả?
- Ừ! - Nó trả lời gọn lọn.
Khom người đi vào tầng hầm, nó đưa chân đá văng những bộ xương người nằm cản đường. Lũ chuột nghe bước chân của nó, vội vã rời khỏi những cái xác người.đang ăn dở, chạy loạn xạ.
Đặt ả nằm xuống đống rơm. Nó cất tiếng gọi:
- Cha ơi! Cha!
Tiếng vọng từ trong ngôi nhà mồ nghe vang vang, không có tiếng trả lời. Nó biết ngay cha nó đã ra ngoài. Nó biết là phải tìm cha ở đâu.
Vọt lên khỏi ngôi nhà mồ, nó len nhanh qua các ngôi mộ, tìm về khu đất mới có người chôn.
Quả thật, cha nó đang ở đó. Ông ta vừa bới xong ngôi mộ người chết, vừa chôn sáng nay. Lôi được người chết ra khỏi quan tài, con quỷ ấy đang hút máu, những giọt máu chưa kịp đông lại ccuar người chết.
Nó bước tới nắm tay gã:
- Cha về thôi, con đem thịt tươi về cho cha rồi.
Con quỷ nhe nanh và gầm gừ:
- Tao tưởng mày không dành phần cho tao nữa. Đành ăn xác chết cho đỡ lòng.
- Về nhanh lên, kẻo con mồi tỉnh lại nó chạy mất. - Nó kéo tay gã.
- Còn chỗ này. - Gã quỷ đưa tay chỉ nấm mồ mới đào lên. - giải quyết ra sao?
Nó cúi xuống giật phắt sợi dây chuyền vàng, đeo trên cổ người chết, bỏ vào túi rồi nói:
- Cứ để đó, chút nữa thu dọn sau.
Nó bước đi, gã quỷ hối hả theo sau. Lách qua những ngôi mộ mà nó đã quen thuộc từng ngóc ngách, bây giờ có nhắm mắt lại nó vẫn đi hết cái nghĩa địa này mà không hề vấp chân.
Luồn người vào ngôi nhà mồ, dưới ánh đuốc bập bùng. Vừa trông thấy ả gái điếm. Gã quỷ chồm tới ngay. Nó chặn lại, đưa tay cởi hết đồ của ả ra. Ả lè nhè:
- Anh đó hả? Đi đâu để em chờ lâu thế?
Nó không nói gì, hơi thở hồng hộc, nanh nó bắt đầu nhe ra, gã quỷ lao vào, ba cánh tay của gã sờ lên người ả.
Ả gái điếm dù say, nhưng vẫn có cảm giác nhiều người sờ soạng lên thân mình. Ả mở hé mắt ra nhìn. Định trách cái bọn tồi, định chơi hội đồng với ả. Nhưng mắt ả vừa hé ra, là cũng vừa lúc ả bừng tỉnh. Đang cúi xuống nhìn ả là một con quỷ hai đầu. Hai cái đầu gắn trên một thân hình, bốn con mắt to gần như lồi hẳn ra ngoài. Mũi nó là một cục thịt dư to tướng. Hai cái mồm ngoác ra lởm chởm những cái răng nanh. Trên thân mình gắn ba cánh tay, hai cánh hai bên, ở giữa ngực là một cái. Móng tay nó dài như vuốt mèo. Một con quỷ ghê gớm nhất. Ả gái điếm vùng dậy hét thất thanh:
- Ôi! Cha mẹ ơi con đang ở đâu đây?
Con quỷ gầm lên:
- Mày đang ở địa ngục.
- Tôi chết rồi sao, chết rồi sao?
Ả gái điếm ôm chặt lấy bờ vai của mình. Mắt ả nhì chết trân vào con quỷ hai đầu đang nhảy múa trước mặt.
Ả quay lại thấy người thanh niên lúc nãy đưa mình ra khỏi vũ trường. Ả nhào tới ôm chặt lấy nó:
- Ối! Cứu em với. Em sợ quá!
Nó ôm ghì ả vào lòng. Ả có vẻ bớt sợ hơn với hơi nóng tỏa ra từ người nó. Ả từ từ ngước lên nhìn nó. Gương mặt nó lạnh như tiền, nó từ từ nhếch môi, hai chiếc răng nanh lộ ra.
Ả gái điếm như chạm phải điện giật. Ả nẩy mạnh người, tuột ra khỏi vòng tay của nó. Ả hét lên như điên loạn, tiếng thét của ả vang vọng ngôi nhà mồ. Lũ chuột hoảng sợ bỏ chạy loạn xạ, chí chóe kêu lít chít. Bọn chuột đông như kiến cỏ, chúng nhảy phốc lên người ả, bám vào tóc ả và vào tay chân ả.
Con quỷ khoái chí cười khùng khục. Nó lê cái thân cao chừng tám tấc nhảy lưng tưng trước mặt ả. Nó khoan khoái khi được hành hạ con mồi trước khi xả thịt nó ra. Con quỷ căm ghét con người tột cùng. Với nó con người là những động vật cao cấp nhưng xấu xa nhất. Nó căm thù con người, cho nên mỗi khi có được con mồi sống trong tay, nó luôn hành hạ họ. Hả hê nhìn thấy nỗi kinh hoàng trên gương mặt họ. Trước khi đè họ ra cắn phập vào họng, để hút lấy dòng máu tươi tuôn trào.
Ả gái điếm như ngã quỵ xuống, người ả nhũn ra. Ả ngã phịch vào một đống đầu lâu. Ả không còn biết mình đang ở âm ty địa phủ hay trần gian. Chắc đây là cửa địa ngục thứ hai. Tàng địa ngục kinh hàng nhất.
Chỉ chờ có thế con quỷ hai đầu lao tới, nó cắn phập một cái, hàm răng dài cắm ngập vào cổ, dòng máu nóng phụt ra như vòi nước. Nó cúi xuống uống ừng ực. Chờ cho con quỷ hai đầu hả cơn ghiền. Nó liền lao tới, hút nốt số máu còn lại. Đối với nó, máu người mới ngọt ngào làm sao. Không thứ gì có thể thay thế máu người cho được.
Trong khi nó hút máu, thì con quỷ hai đầu đã xé banh cái xác ra ngoàm từng miếng thịt bự nhai ngốn ngáo.
Nó dùng hết sức mình, bấu mười ngón tay vào ngực người chết, dùng sức mạnh xé toạc ngực ả gái điếm ra. Nó thò tay vào móc lấy trái tim còn đang đập thoi thóp, nó ăn ngấu nghiến trái tim còn nóng hổi.
Chỉ một loáng sau cái xác ả gái điếm đã bị ăn nham nhở. No lòng hai con quỷ lăn ra nằm thở hổn hển. Mồm chúng còn đỏ lòm những máu là máu.
Lúc này lũ chuotj mới dám lao tới, chúng thừa hưởng lại những gì mà hai con quỷ bỏ sót. Lũ chuột đông như kiến, tiếng kêu của chúng đến phát điếc cả tai, chỉ một lúc sau ả gái điếm chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu.
Con quỷ hai đầu lên tiếng:
- Bữa nay được một bữa no nê ra trò. Ăn như vầy mới gọi là ăn. Thịt tươi lúc nào cũng khoái hơn thịt nguội.
Nó thở phì phì:
- Ăn xác chết mãi cũng chán, từ nay con sẽ kiếm mồi tươi về cho cha ăn. Kẹt lắm thì mới dùng xác chết.
- Có lý, có lý, - Con quỷ hai đầu cười vang - không uổng công tao nuôi mày. - Chợt giọng nó trầm xuống. - Nhưng nhớ phải cẩn thận đó. Mày không biết con người nguy hiểm đến chừng nào đâu.
- Biết chứ. - Nó trả lời - con sẽ đề phòng. Đã bao lâu nay bước lên trần, ít nhiều con cũng học hỏi được ở người nhiều điều bổ ích. Học ở họ để đối đầu với họ.
Con quỷ hai đầu phồng mang, trợn mắt lên, giọng nó rít qua kẽ răng:
- Tao căm thù con người, tao ghét chúng, như ghét ánh sáng vậy.
Một con chuột cống vô tình chạy nang qua người con quỷ, nó vồ lấy bóp mạnh một cái, con chuột kêu lên một cái chét, lòi ruột ra ngoài chết ngay. Con quỷ bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Nó trút mối căm thù con người sang con chuột.
Nó đứng lên bước đi lặc lè, đá phải bộ xương người còn vương máu. Con quỷ tức khí đá mạnh một cái bộ xương bay vèo vào trong góc nhà mồ. Mùi tanh tưởi, mùi hôi hám nồng nặc. Những ngọn đuốc cháy leo lét. Những cái hòm nằm rải rác trong khu nhà mồ nghe lạnh tanh.
Con quỷ quay qua bảo:
- Ra giải quyết cái mồ tao vừa đào lên lúc nãy.
Nói xong nó bỏ đi trước. Một lúc sau cả hai đã ra tới chỗ đào bới, bọn nó thu lượm tất cả nữ trang chôn theo người chết.
Con quỷ lôi tuột cái xác ra khỏi hòm, rồi chúng nhanh tay thảy cái hòm xuống đất, lấp nhanh lại. Nhìn vào không ai có thể biết nấm mồ vừa bị đào lên.
Nó vác cái xác đem về ổ của bọn chúng. Cái xác này sẽ là lương thực ngày mai của bọn nó trong khi chờ đêm tối đến, nó trà trộn vào thế giới của con người, tìm một con mồi mới.
Đêm đã về khuya, bọn nó còn lang thang trong nghĩa địa đi tìm những tử thi vừa mới chôn xong. Mùi của người chết quyến rũ nó. Bọn nó thích đào bới, thích sờ vào người chết.
Ban ngày trốn ánh sáng, chúng ở dưới ngôi mộ, ngủ rồi ăn xác chết. Khi màn đêm buông xuống là giờ hoạt động của bọn chúng. Chúng đợi cho đến khuya mới hành động.
Trong nghĩa địa này, có mấy nấm mồ mà còn nguyên vẹn. Hai con quỷ lang thang trong nghĩa địa cho đến khi trời gần sáng mới quay về nhà mồ của mình. Nó rúc đầu vào đống rơm đánh một giấc ngon lành, mặc cho lũ chuột bò nang qua mình nó. Những con chuột ở đây đã quá quen thuộc với bọn quỷ. Có lúc chúng vui thì lũ chuột trở thành bạn, lúc chúng buồn hoặc đói thì chuột trở thành những con mồi cho chúng ăn đỡ lòng.
Có tiếng gà gáy canh ba. Bóng tối khép dần, nhường chỗ cho ánh sáng của mặt trời.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Chapter 3
Ngồi trong một quán nhậu bình dân, nhà báo Trọng Danh vô tình nhìn thấy một thanh niên, bề ngoài anh ta trông chẳng có gì đặc biệt lắm, cũng giống như bao người khác. Nhưng cách ăn uống của anh ta thật kỳ lạ. Kỳ lạ tới mức gây sự chú ý cho nhà báo.
Với bản tính nghề nghiệp là thích quan sát, mọi lúc, mọi nơi. Nhà báo ngồi nhâm nhi ly bia giải trí, nhìn sự đời diễn ra trước mắt mình.
Kìa là mấy tay đạp xích lô, khăn ướt vắt vai, ngồi chồm hổm trên ghế, với một cái lẩu bò và một ít rượu đế gần tám cái đầu chụm lại, la hét inh ỏi, có vẻ khoái trá trước mỗi cách lập luận của riêng mình.
Kìa là mọt đám nhóc, mặt còn búng ra sữa, đã tập tành làm người lớn, trên tay phì phèo điếu thuốc lá, miệng nốc ừng ực bia, tiếng dô... dô đầy chứng tỏ. Bọn nó đang tập làm người lớn mà có biết đâu làm người lớn thì có sung sướng gì, trăm chuyện phải lo, phải nghĩ. Đâu như trẻ con chi biết ăn và chơi. Rồi một ngày nào đó chúng đã thật sự trở thành người lớn, lúc đó lại thèm một thoáng tuổi thơ đầy vô tư, nhưng nào tìm được vì đã qua với cái thời đầy thơ mộng, chỉ còn lại nuối tiếc.
Kia là mấy ông bạn già, có lẽ có vẻ trầm tĩnh hơn, đang nhỏ to tâm sự với nhau. Tuổi già thường có cảm giác trống vắng nhiều hơn, thường thấy mình luôn bị bỏ rơi, luôn bị tuột hậu. Họ tìm đến với nhau để chia sẻ những nỗi muộn phiền đang làm họ cô đơn trước tuổi già. Cách tốt nhất là cùng nhau làm một ly cho ấm bụng, rồi từ từ tuôn ra những lời nói tận đáy lòng.
Lại còn có cả một nhóm thanh niên có đủ nam đủ nữ, những cô bé tóc cột đuôi gà, thế mà đã biết nâng cốc cụng ly cốp cốp. Dại dột sa chân vào chốn bùn lầy mà không hề hay biết.
Còn kia là bầy gái ăn sương, ngày ngủ đêm làm bù họ bắt đầu ăn uống, cười nói sỗ sàng, và khi trời đã khuya họ lao vào cuộc sống đầy dâm ô, trụy lạc.
Mắt anh chợt dừng lại ở một thanh niên. Anh ta ngồi chỉ một mình, ánh mắt dại dại, uống hết ly này đến ly khác. Rồi bất thần cử chỉ của anh ta đã làm cho Trọng Danh phải nhăn mặt.
Thay vì món bò nướng, người ta phải bỏ thịt lên trên vỉ than hồng, chờ cho nó chín, hoặc ít nhất là tái đi mới ăn. Đằng này người thanh niên ấy cứ thế gắp từng đũa thịt bò tươi sống, còn đỏ nguyên máu bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Suýt một chút nữa nhà báo Trọng Danh đã nôn ói ra. Anh vội tợp một ít bia vào để dằn cơn buồn nôn xuống. Anh chưa từng thấy ai có sở thích ăn uống kỳ quặc như vậy.
Từng đũa thì bò sống cứ lần lượt chui vào bụng người thanh niên ấy. Trọng Danh không ngừng quan sát. Bất thần như biết có ánh mắt soi mói đang nhìn mình, người thanh niên ấy quay phắt lại.
Tia mắt vằn máu đầy giận dữ lườm lườm nhà báo.
Vốn không phải là người nhát gan, cũng từng đối đầu với bao chuyện rắc rối khi đi làm phóng sự. Nhưng lần này thì Trọng Danh thấy ớn lanh thật sự trước ánh mắt của gã thanh niên này.
Vờ quay đi nhìn chỗ khác. Trọng Danh che đậy sự bối rối của mình, bằng một điếu thuốc châm lửa vội vàng.
Vừa lúc ấy một bàn tay đập mạnh vào vai Trọng Danh, làm anh giật bắn cả người.
Thúy Loan, cô tiếp viên quen thuộc của quán nhậu cười giòn tan:
- Anh làm gì yếu bóng vía thế?
Trọng Danh thở mạnh đáp:
- Em làm anh hết hồn.
- Hôm nay anh làm sao