Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chapter 1:
Nó đặt chân vào tầng hầm của một quán bar. Ánh sáng lờ mờ, một thứ mùi chua chua ẩm mốc bốc lên. Môi trường này có vẻ rất thích hợp với nó. Nó ghét ánh sáng, ghét những nơi sạch sẽ. Nó thuộc về bóng đêm, thuộc về thế giới của loài quỷ.
Nó kéo ghế ngồi vào quầy rượu, cất giọng the thé:
- Cho một chai rượu mạnh.
Gã bồi bàn nhìn nó nghi ngờ, với bộ dạng bê bối, áo quần xốc xếch, đầu tóc rối bù. Liệu nó có đủ tiền để uống một ly rượu hay không, mà còn đòi cả một chai rượu mạnh.
Như đọc được mối hoài nghi của gã bồi bàn, nó thò bàn tay cáu bẩn vào túi, móc ra một nắm tiền toàn loại năm chục ngàn mới tinh. Nó dí nắm tiền vào mặt gã bồi. Mặt vằn lên giận dữ:
- Bao nhiêu đây có đủ một chai rượu mạnh không hả?
Gã bồi hoảng hồn, không phải vì nắm tiền kia, mà vì ánh mắt bất thường của nó, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Chưa bao giờ gã bồi thấy ai có cặp mắt kinh dị như hắn.
Gã bồi lập cập:
- Dạ! Dạ có ngay đây ạ!
Vừa nói gã vừa run run, đưa tay ra sau quầy rượu, tóm lấy đại một chai mà không cần nhãn hiệu.
Giằng mạnh chai rượu trên tay gã bồi, nó mở nắp ngửa cổ tu ừng ực mà không cần ly. Gã bồi len lén tránh qua một bên, gã sợ ánh mắt lạnh lẽo vô hồn của nó.
Tiếng nhạc xập xình, tiếng người cười nói, la hét, chửi rủa nhau. Khói thuốc bay mịt mù. Nó đưa mắt quan sát thế giới của loài người. Ôi! Có gì tốt đẹp đâu chứ...? Họ cũng sống thấp hèn, đầy dục vọc. Nhớp nhúa trong hơi men. Những ả gái điếm hạng bét đang ngả ngớn trong vòng tay của những gã đàn ông đạo mạo có tầm thường có.
Kìa cái gã đầu hói, trông có vẻ tri thức, cũng một tay rượu một tay gái. Kìa một lão già đầu tóc đã bạc trắng, dễ chừng ngoài sáu mươi, đã quên đàn con cháu ở nhà, sa vào cái ổ nhền nhện này. Một anh chàng bảnh bao, ra dáng công tử bột, ngồi gần như lún sâu trong đám gái giang hồ. Đa dạng, phong phú, nhiều mặt... tất tần tật... đã tạo nên một diện mạo chung của thế giới loài người dưới mắt của nó.
"Có gì tốt chứ", nó lại lầm bầm. Tiếp tục uống và tiếp tục quan sát. Nhiệm vụ của nó, lên đây là học hỏi con người kia mà. Nó đang tập tành bắt chước làm "một con người". Nó sẽ từ từ chọn lọc ra một mẫu "người", mà nó cho là thích hợp để hòa nhập cuộc sống trên trần gian này.
Ngoài cửa xuất hiện một ả gái điếm, váy ngắn cũn cỡn, trên mặt trét đầy một lớp phấn son. Ả cất những bước chân õng ẹo, đầy khiêu khích bọn đàn ông. Ả bước đi tới kéo ghế ngồi vắt chéo chân, để lộ ra cặp đùi trắng tái. Cái váy đã ngắn, lại càng ngắn hơn khi ả đưa cao chân lên, cái phần kín nhất gần như lộ hẳn ra ngoài. Cứ nhìn cái tư thế ngồi của ả, thấy cũng đủ ngon để chén.
Chợt ả đưa tay bịt mũi:
- Cái mùi gì mà khó chịu thế, ả nói lớn, mặt nhăn nhó.
Gã bồi cũng nghe cái mùi này từ này giờ, nhưng chưa lên tiếng, gã xua tay:
- Tôi cũng ngửi thấy, nhưng không hề gì. Uống rượu vào mùi gì cũng bị át đi. Cô em thân mến, em dùng gì nào?
Ả gái điếm không trả lời gã ngay, ả nhếch cái mũi ngắn tun tủn của mình lên, đánh hơi như một con chó cái. Rồi như chợt phát hiện ra cái mùi kỳ lạ đó phát ra từ con người của nó, ả lấy tay đụng nhẹ vào vai nó:
- Ê! Anh có nghe mùi gì không?
Nó đáp cộc lốc:
- Không!
Ả gái điếm vẫn không buông tha nó, ả cúi xuống hít hít vài hơi rồi la lên:
- Ôi! Tởm quá, người anh bốc mùi gì kinh khủng quá.
Nó từ từ quay lại, nhếch miệng cười, à! Không phải là cười mà là nhe hàm răng ra, gương mặt lạnh như tiền. Những lời nói toát ra từ hai kẽ răng nghe rin rít:
- Mùi của người chết! Biết chưa?
Ả gái điếm chửi đổng:
- Đồ chết bầm. Ăn nói với người đẹp như vậy hả? Rách rưới, bẩn thỉu, hôi hám. Dạng người như mày cũng lết đít vào chỗ này sao? Uống cho lẹ rồi cút đi!
Máu nóng trong người nó bốc lên. Suýt một chút nữa là nó bóp cổ ả gái điếm kia rồi. Nhưng nó đã kịp dừng tay. Cũng may là nó có suy nghĩ, nếu như bóp chết con khốn này ở đây, dễ gì nó thoát ra khỏi chỗ này được. Và nếu nó bị con người bắt, thì ngày mai nó sẽ ra sao? Nó đâu thể sống chung với cái thế giới của con người.
À! Nhưng tao không để cho mày thoát đâu. Tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng, êm ái xiết bao. Mẹ kiếp! Một ả gái điếm hạng bét mà cũng dám coi thường nó. Đồ chết tiệt, nó chửi thầm, so với mình thì cái gã kia có gì hơn kia chứ, ả cũng hôi hám chẳng kém gì nó, vậy mà dám lên mặt dạy đời nó.
Nó lên đây không lâu, nhưng cũng hiểu biết để đối nhân, xử thế. Mặc dù chưa thể nào ma mãnh như bọn người ở đây được.
Hà! Để xem xem ả gái điếm này có chê những đồng tiền hôi hám của nó không? Nghĩ vậy nó lấn tới một chút bỏ nhỏ vào tai ả:
- Đi không em?
Ả gái điếm quay lại nhìn nó, một tay ả đưa lên bịt mũi. Tay kia xua xua cái mùi tanh trước mặt.
Ả tỏ vẻ kiêu căng trước nó:
- Nói gì? Nói lại nghe coi?
Nó nhắc lại từ tốn:
- Đi không em?
Ả bật cười ha hả, tay vỗ đùi đen đét, cử chỉ sỗ sàng:
- Rách như tổ đỉa mà cũng đòi đi chơi gái. Có đủ tiền đi mua khoai ăn không hả? Nếu thiếu thì tôi cho.
Nó rút ra hai tờ năm chục ngàn dứ ra trước mắt ả:
- Đủ chưa? - Nó hỏi.
Ả gái điếm lắc đầu:
- Chỉ đủ một ván binh thôi.
- Binh gì? - Nó lại hỏi.
Ả ngả cổ cười khùng khục:
- Ngố ơi! Binh xập xám chứ binh gì, chưa đánh bài lần nào sao?
Nó không nói gì lặng lẽ rút ra khoảng năm tờ xanh nữa. Ánh mắt ả gái điếm nhấp nháy, ả như bị sức mạnh đồng tiền thôi miên. Nó khoái trá bật cười, rút ra thêm năm tờ nữa, nó dí nắm tiền chạy qua, chạy lại trước mặt ả. Ánh mắt ả gái điếm như dán chặt vào mớ tiền của nó. Còn nó, khoan khoái quan sát nét mặt của ả. Trước đây chừng năm giây thôi, gương mặt của ả đầy sự kiêu căng, tự phụ. Nay như quả bóng xì hơi, người cứ thun lại, rụt rè, mặt đờ đẫn ra. Ánh mắt đam mê tiền của ả lồ lộ ra ngoài. Nó nhếch môi cười, ngầm hiểu ra một điều nữa. Đó là sức mạnh của đồng tiền. Mãnh lực của nó thật là ghê gớm, có thể thay trắng, đổi đen. Biến chuyện không thành có, chuyện có thành không.
Nó rít qua kẽ răng:
- Sao, đủ chưa?
Ả gái điếm sà vào người nó, không một chút do dự, nũng nịu như một con mèo.
- Đủ rồi anh ạ! Nhưng nếu anh cho thêm, em cũng không từ chối đâu.
Vừa nói ả vừa đưa tay chộp lấy mớ tiền, nhét nhanh vào ngực áo.
- Anh sẽ có một đêm như ý. - Ả nói.
Nó ngửa cổ tu cạn chai rượu, rồi quay sang hỏi ả:
- Sao? Không còn chê tôi hôi nữa chứ?
Quả thật ả vẫn ngửi thấy mùi tanh tanh, cái mùi hôi thật khó tả. Ả đã từng tiếp xúc với nhiều hạng người thuộc loại hạng bét của xã hội, từ gã đạp xích lô, xe ôm cho đến bọn trộm cắp... nhưng chưa bao giờ ả thấy ai có cái mùi khó ngửi như của nó. Nhưng can chi, tiền là trên hết, ai nỡ từ chối thượng đế của ả chứ. Ả toét cái mồm đỏ chót cười nham nhở:
- Ấy ấy, hiểu lầm thôi, không có gì đâu. Với em ai có tiền đều có mùi thơm.
- Còn ai không tiền...? - Hắn hỏi tiếp lời.
Ả cười trả lời ngắn gọn:
- Đều thối cả.
Nó nghe chua chát cả lòng. Kẻ nào không tiền đều thối cả... ha... ha... một ý nghĩ không tồi.
Ả gái điếm nhìn nó dò hỏi:
- Anh cười gì thế?
Nó cứ cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt. Nó khoát tay:
- Không có gì, không có gì...
- Đồ điên! - Ả lầm bầm không dám nói to, vì đã lỡ nhận tiền.
- Ta đi thôi.
Nó nói, đứng lên kéo tay ả gái điếm. Cơn ghiền của nó đã đến, nó không thể kiềm chế được mình nữa. Máu trong người nó như chảy đảo ngược lại, vằn vặt nóng ra khắp cơ thể. Tay chân nó bắt đầu run lên. Ả gái điếm lườm yêu, đưa tay phát vào mông nó.
- Sao mà háu thế?
Ả cười tủm tỉm làm duyên. Nó không để ý, lôi ả đi nhanh hơn. Ả vừa đi vừa hỏi:
- Anh tên gì?
- Tôi không có tên.
- Nói xạo! Ai lại chẳng có tên, dù xấu, dù đẹp cũng phải có một cái tên chứ!
- Đã bảo là không có tên. Đừng hỏi lôi thôi nữa.
Nó chợt cáu lên. Ai đặt tên cho nó, mà nó có tên chứ? Hỏi chi lắm điều, chỉ tổ làm cho nó hận thêm thôi.
Ả gái điếm vùng vằng:
- Đi đâu hả? Phòng trọ hay khách sạn?
- Ra công viên.
- Ra công viên? - Ả hỏi lại đầy ngạc nhiên. - Không đủ tiền mướn phòng trọ sao?
- Tôi thích công viên hơn.
Ả gái điếm thở dài lẩm bẩm đành phải vậy cho xong. Mình cũng muốn thoát khỏi cái mùi tanh tưởi nơi gã khùng này. Thú thật người gã toát ra mùi của tử thi lâu ngày, nhưng mình đâu dám nói. Gã có tiền mà.
Hai người băng qua xa lộ, đi một đoạn rẽ trái gặp ngay công viên. Cây cối um tùm, đèn điện chỗ tối chỗ sáng. Thật là thích hợp để hành động.
Nó lôi tuột ả vào trong một lùm cây rậm rạp, nằm cuối công viên.
Nó ngã vật ra đất nằm thở, đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc. Cố dằn cơn thèm khát đang trỗi dậy mạnh mẽ.
- Cởi đồ ra. - Nó nói như ra lệnh.
- Từ từ thôi. - Ả cười híc híc - Sao máu thế? Em thuộc về anh rồi mà.
Mặc dù chỗ này xa khuất bóng đèn, nhưng trong cái cảnh tranh tối tranh sáng nó vẫn thấy lớp da thịt của ả gái điếm từ từ lộ diện. Quần áo từ từ rơi ra, người giống người, trần trụi như nhau. Làm sao phân biệt được kẻ tốt người xấu chứ? Nó tự hỏi - Cứ thế nằm nhìn ả, tay chân không buồn động đậy.
Ả gái điếm ngồi xuống nhìn nó. Lòng tự hỏi. Sao gã không làm gì mình cả, cứ trố mắt ra nhìn, hay là mình gặp kẻ biến thái rồi. Không thích hành động, chỉ thích nhìn cho thỏa. Mặc kệ - ả nghĩ thầm - gì cũng được, tiền đã ở trong túi mình rồi. Việc này nào có khổ cực gì đâu.
Nhưng ả đã lầm, sau một phút ngắm nhìn soi mói. Nó chồm lên như một con hổ dữ, đè chặt lấy người ả. Nó kẹp chặt hai bắp vế của ả vào đùi mình, hai tay đè chặt hai tay của ả. Nó bắt đầu thở mạnh, thở hồng hộc, ánh mắt nó vằn lên những tia máu đỏ lòm làm ả gái điếm hoảng hồn, ả hạ giọng:
- Từ từ thôi! Đừng làm em sợ.
Nó cúi xuống lè lưỡi ra, liếm gương mặt của ả, rồi từ từ, từ từ liếm quanh cái cổ trắng ngần. Ả gái điếm cười híc híc.
- Anh cũng điệu nghệ thật, chắc xuất chiêu khủng khiếp lắm.
Nó cười gằn:
- Đúng vậy! Đừng sợ nhé!
Ả lắc cái đầu:
- Ứ sợ! Em chả sợ đâu. Anh đừng hù dọa em. Ba mươi sáu chiêu, chiêu nào em cũng trải qua. Anh thì có gì ghê gớm chứ?
- Thật không? - Nó hỏi hơi thở đã gấp gáp lắm rồi. Người nó run lên vì thèm khát.
Ả gái điếm ngửa cổ lên, nhắm mắt lại nghe hơi thở mơn man của nó, ả nói:
- Thật chứ, anh cứ thử đi.
- Nhất định.
Nó run run. Rồi bất thần nó nhe hàm răng ra cắn ngập vào cổ họng của ả. Một dòng máu tuôn ra lai láng.
Ả gái điếm hét lên một tiếng kinh hoàng rồi bất tỉnh.
Nó cúi xuống uống lấy dòng máu nóng một cách hối hả. Nó hút mạnh vào cái lỗ sâu trên cổ. Máu trong người ả gái điếm chủi vào mồm đỏ lòm của nó. Nó cố gắng hút đến giọt máu cuối cùng. Vắt kiệt cái xác kia gần như khô đi. Nó khoan khoái ngã vật ra bãi cỏ, đưa lưỡi liếm môi vấy máu, tưởng như còn thèm khát lắm.
Máu đã làm nó hồi tỉnh lại. Cơn ghiền đã thôi hành hạ nó.
Nằm nghỉ một lúc lâu, nó ngồi dậy lấy sạch tiền của ả gái điếm rồi bỏ đi.
Nó quay về ngôi nhà của nó. Một chút bứt rứt trong lương tâm. Lẽ ra nó phải mang ả gái điếm về, để cha con nó cùng tận hưởng cái dòng máu nóng của ả. Vậy mà trong cơn thèm khát nó đã chén một mình. Không chừa phần cho cha nó, chắc giờ này ông ấy cũng đang lên cơn ghiền, rồi ông ta sẽ la hét, chửi bới nó om sòm cho coi. Nó tự hứa với lòng ngày mai sẽ dẫn con mồi về cho cha tận hưởng. Còn đêm nay thì không. Nó không muốn cất công mồi chài, dụ dỗ ai nữa cả.
Nó đi thằng ra nghĩa địa. Những cây thập tự giá lấp lánh dưới ánh trăng. Gió lạnh rít lên từng cơn nghe não nề.
Có tiếng chó tru lên đâu đó. Bóng nó khuất dần trong những nấm mồ.
Đêm hoang vắng.
Chapter 2:
Trời vừa tối hẳn, nó từ dưới nấm mồ chui lên. Khoan khoái hít căng lồng ngực bầu không khí mát mẻ.
Qua bao ngày suy nghĩ, nó quyết định thay hình đổi dạng.
Sau nhiều ngày quan sát, nó hiểu ra một điều: Con người cần cái mã bên ngoài biết bao, một gã choai choai bảnh tỏn, với bộ vó bề ngoài hợp thời trang, không cần biết trong túi gã có tiền hay không, nhưng bước đầu, đi tới đâu chắc chắn gã cũng được tiếp đón nồng nhiệt.
Còn nó, dẫu cho túi có đầy ắp tiền, nhưng với bề ngoài bẩn thỉu hôi hám, bước đi tới đâu mọi người đưa tay bịt mũi, xa lánh nó như người ta tránh xa con chó ghẻ.
Và cũng chính cái vẻ bề ngoài hôi hám, cáu bẩn mà nó khó bề tiếp cận các con mồi của nó.
Họ không chấp nhận con người thật của nó. Biết thế nó đành tạo cho mình một bộ mặt dối trá, nhưng rất hợp với người đời.
Sau khi ghé vào một cửa hiệu cắt tóc, chuốt lại cái đầu bù xù thành một cái đầu model đúng điệu. Nó tạt qua một cái shop bán quần áo chọn cho mình vài bộ hợp thời trang với dân chơi. Rồi nó ghé vào một phòng tắm hơi thuộc hạng sang, tẩy rửa cái mùi tanh của người chết xong, xịt chút nước hoa hảo hạng. Nó không còn nhận ra mình nữa, cứ như một người xa lạ hoàn toàn vậy. Nó bật cười trước tấm gương, rồi phải công nhận một điều: nó không đến nỗi nào tệ. Đủ để hạ gục những con mồi hám chơi, hám tiền. Cuối cùng, nó tậu chiếc xa đời mới nhất để làm phương tiện đi lại và là cái cần câu mồi. Mồi những con vịt hám của. Nó nhiều tiền lắm, nhiều vô kể, xài mà không cần đếm.
Khi đã dọn bộ đồ xong, nó ung dung bước vào một vũ trường sang trọng. Tiếng nhạc to như tiếng sấm, ánh đèn màu lung linh huyền ảo, tranh tối tranh sáng.
Nó chọn một cái bàn gần quầy rượu. Kêu một chai Johnnie Walker. Ngoài máu người ra, cái thứ mà nó thèm thứ hai chính là rượu. Cái thứ nước cay cay đầy kích thích.
Một mụ tú bà, dáng mập mạp sà tới bàn nó, mồi chài:
- Này chú em! Đi một mình hả, có cần đào không?
Nó gật đầu:
- Loại nào đẹp nhất.
Mụ tú bà cười ha hả:
- Có ngay! Có ngay! Đây hình đây, chú em chọn đi.
Mụ đưa cho nó một cuốn album, rồi dùng một cây đèn pin rọi vào.
- Chọn đi! - Mụ nói - Mỗi cô mỗi vẻ, mười phân vẹn mười. Nhưng giá tiền cũng khác nhau đó. Người sánh điệu phải biết chọn hàng phải
Nó đặt chân vào tầng hầm của một quán bar. Ánh sáng lờ mờ, một thứ mùi chua chua ẩm mốc bốc lên. Môi trường này có vẻ rất thích hợp với nó. Nó ghét ánh sáng, ghét những nơi sạch sẽ. Nó thuộc về bóng đêm, thuộc về thế giới của loài quỷ.
Nó kéo ghế ngồi vào quầy rượu, cất giọng the thé:
- Cho một chai rượu mạnh.
Gã bồi bàn nhìn nó nghi ngờ, với bộ dạng bê bối, áo quần xốc xếch, đầu tóc rối bù. Liệu nó có đủ tiền để uống một ly rượu hay không, mà còn đòi cả một chai rượu mạnh.
Như đọc được mối hoài nghi của gã bồi bàn, nó thò bàn tay cáu bẩn vào túi, móc ra một nắm tiền toàn loại năm chục ngàn mới tinh. Nó dí nắm tiền vào mặt gã bồi. Mặt vằn lên giận dữ:
- Bao nhiêu đây có đủ một chai rượu mạnh không hả?
Gã bồi hoảng hồn, không phải vì nắm tiền kia, mà vì ánh mắt bất thường của nó, ánh mắt đỏ ngầu như máu, giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Chưa bao giờ gã bồi thấy ai có cặp mắt kinh dị như hắn.
Gã bồi lập cập:
- Dạ! Dạ có ngay đây ạ!
Vừa nói gã vừa run run, đưa tay ra sau quầy rượu, tóm lấy đại một chai mà không cần nhãn hiệu.
Giằng mạnh chai rượu trên tay gã bồi, nó mở nắp ngửa cổ tu ừng ực mà không cần ly. Gã bồi len lén tránh qua một bên, gã sợ ánh mắt lạnh lẽo vô hồn của nó.
Tiếng nhạc xập xình, tiếng người cười nói, la hét, chửi rủa nhau. Khói thuốc bay mịt mù. Nó đưa mắt quan sát thế giới của loài người. Ôi! Có gì tốt đẹp đâu chứ...? Họ cũng sống thấp hèn, đầy dục vọc. Nhớp nhúa trong hơi men. Những ả gái điếm hạng bét đang ngả ngớn trong vòng tay của những gã đàn ông đạo mạo có tầm thường có.
Kìa cái gã đầu hói, trông có vẻ tri thức, cũng một tay rượu một tay gái. Kìa một lão già đầu tóc đã bạc trắng, dễ chừng ngoài sáu mươi, đã quên đàn con cháu ở nhà, sa vào cái ổ nhền nhện này. Một anh chàng bảnh bao, ra dáng công tử bột, ngồi gần như lún sâu trong đám gái giang hồ. Đa dạng, phong phú, nhiều mặt... tất tần tật... đã tạo nên một diện mạo chung của thế giới loài người dưới mắt của nó.
"Có gì tốt chứ", nó lại lầm bầm. Tiếp tục uống và tiếp tục quan sát. Nhiệm vụ của nó, lên đây là học hỏi con người kia mà. Nó đang tập tành bắt chước làm "một con người". Nó sẽ từ từ chọn lọc ra một mẫu "người", mà nó cho là thích hợp để hòa nhập cuộc sống trên trần gian này.
Ngoài cửa xuất hiện một ả gái điếm, váy ngắn cũn cỡn, trên mặt trét đầy một lớp phấn son. Ả cất những bước chân õng ẹo, đầy khiêu khích bọn đàn ông. Ả bước đi tới kéo ghế ngồi vắt chéo chân, để lộ ra cặp đùi trắng tái. Cái váy đã ngắn, lại càng ngắn hơn khi ả đưa cao chân lên, cái phần kín nhất gần như lộ hẳn ra ngoài. Cứ nhìn cái tư thế ngồi của ả, thấy cũng đủ ngon để chén.
Chợt ả đưa tay bịt mũi:
- Cái mùi gì mà khó chịu thế, ả nói lớn, mặt nhăn nhó.
Gã bồi cũng nghe cái mùi này từ này giờ, nhưng chưa lên tiếng, gã xua tay:
- Tôi cũng ngửi thấy, nhưng không hề gì. Uống rượu vào mùi gì cũng bị át đi. Cô em thân mến, em dùng gì nào?
Ả gái điếm không trả lời gã ngay, ả nhếch cái mũi ngắn tun tủn của mình lên, đánh hơi như một con chó cái. Rồi như chợt phát hiện ra cái mùi kỳ lạ đó phát ra từ con người của nó, ả lấy tay đụng nhẹ vào vai nó:
- Ê! Anh có nghe mùi gì không?
Nó đáp cộc lốc:
- Không!
Ả gái điếm vẫn không buông tha nó, ả cúi xuống hít hít vài hơi rồi la lên:
- Ôi! Tởm quá, người anh bốc mùi gì kinh khủng quá.
Nó từ từ quay lại, nhếch miệng cười, à! Không phải là cười mà là nhe hàm răng ra, gương mặt lạnh như tiền. Những lời nói toát ra từ hai kẽ răng nghe rin rít:
- Mùi của người chết! Biết chưa?
Ả gái điếm chửi đổng:
- Đồ chết bầm. Ăn nói với người đẹp như vậy hả? Rách rưới, bẩn thỉu, hôi hám. Dạng người như mày cũng lết đít vào chỗ này sao? Uống cho lẹ rồi cút đi!
Máu nóng trong người nó bốc lên. Suýt một chút nữa là nó bóp cổ ả gái điếm kia rồi. Nhưng nó đã kịp dừng tay. Cũng may là nó có suy nghĩ, nếu như bóp chết con khốn này ở đây, dễ gì nó thoát ra khỏi chỗ này được. Và nếu nó bị con người bắt, thì ngày mai nó sẽ ra sao? Nó đâu thể sống chung với cái thế giới của con người.
À! Nhưng tao không để cho mày thoát đâu. Tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng, êm ái xiết bao. Mẹ kiếp! Một ả gái điếm hạng bét mà cũng dám coi thường nó. Đồ chết tiệt, nó chửi thầm, so với mình thì cái gã kia có gì hơn kia chứ, ả cũng hôi hám chẳng kém gì nó, vậy mà dám lên mặt dạy đời nó.
Nó lên đây không lâu, nhưng cũng hiểu biết để đối nhân, xử thế. Mặc dù chưa thể nào ma mãnh như bọn người ở đây được.
Hà! Để xem xem ả gái điếm này có chê những đồng tiền hôi hám của nó không? Nghĩ vậy nó lấn tới một chút bỏ nhỏ vào tai ả:
- Đi không em?
Ả gái điếm quay lại nhìn nó, một tay ả đưa lên bịt mũi. Tay kia xua xua cái mùi tanh trước mặt.
Ả tỏ vẻ kiêu căng trước nó:
- Nói gì? Nói lại nghe coi?
Nó nhắc lại từ tốn:
- Đi không em?
Ả bật cười ha hả, tay vỗ đùi đen đét, cử chỉ sỗ sàng:
- Rách như tổ đỉa mà cũng đòi đi chơi gái. Có đủ tiền đi mua khoai ăn không hả? Nếu thiếu thì tôi cho.
Nó rút ra hai tờ năm chục ngàn dứ ra trước mắt ả:
- Đủ chưa? - Nó hỏi.
Ả gái điếm lắc đầu:
- Chỉ đủ một ván binh thôi.
- Binh gì? - Nó lại hỏi.
Ả ngả cổ cười khùng khục:
- Ngố ơi! Binh xập xám chứ binh gì, chưa đánh bài lần nào sao?
Nó không nói gì lặng lẽ rút ra khoảng năm tờ xanh nữa. Ánh mắt ả gái điếm nhấp nháy, ả như bị sức mạnh đồng tiền thôi miên. Nó khoái trá bật cười, rút ra thêm năm tờ nữa, nó dí nắm tiền chạy qua, chạy lại trước mặt ả. Ánh mắt ả gái điếm như dán chặt vào mớ tiền của nó. Còn nó, khoan khoái quan sát nét mặt của ả. Trước đây chừng năm giây thôi, gương mặt của ả đầy sự kiêu căng, tự phụ. Nay như quả bóng xì hơi, người cứ thun lại, rụt rè, mặt đờ đẫn ra. Ánh mắt đam mê tiền của ả lồ lộ ra ngoài. Nó nhếch môi cười, ngầm hiểu ra một điều nữa. Đó là sức mạnh của đồng tiền. Mãnh lực của nó thật là ghê gớm, có thể thay trắng, đổi đen. Biến chuyện không thành có, chuyện có thành không.
Nó rít qua kẽ răng:
- Sao, đủ chưa?
Ả gái điếm sà vào người nó, không một chút do dự, nũng nịu như một con mèo.
- Đủ rồi anh ạ! Nhưng nếu anh cho thêm, em cũng không từ chối đâu.
Vừa nói ả vừa đưa tay chộp lấy mớ tiền, nhét nhanh vào ngực áo.
- Anh sẽ có một đêm như ý. - Ả nói.
Nó ngửa cổ tu cạn chai rượu, rồi quay sang hỏi ả:
- Sao? Không còn chê tôi hôi nữa chứ?
Quả thật ả vẫn ngửi thấy mùi tanh tanh, cái mùi hôi thật khó tả. Ả đã từng tiếp xúc với nhiều hạng người thuộc loại hạng bét của xã hội, từ gã đạp xích lô, xe ôm cho đến bọn trộm cắp... nhưng chưa bao giờ ả thấy ai có cái mùi khó ngửi như của nó. Nhưng can chi, tiền là trên hết, ai nỡ từ chối thượng đế của ả chứ. Ả toét cái mồm đỏ chót cười nham nhở:
- Ấy ấy, hiểu lầm thôi, không có gì đâu. Với em ai có tiền đều có mùi thơm.
- Còn ai không tiền...? - Hắn hỏi tiếp lời.
Ả cười trả lời ngắn gọn:
- Đều thối cả.
Nó nghe chua chát cả lòng. Kẻ nào không tiền đều thối cả... ha... ha... một ý nghĩ không tồi.
Ả gái điếm nhìn nó dò hỏi:
- Anh cười gì thế?
Nó cứ cười sặc sụa, cười chảy cả nước mắt. Nó khoát tay:
- Không có gì, không có gì...
- Đồ điên! - Ả lầm bầm không dám nói to, vì đã lỡ nhận tiền.
- Ta đi thôi.
Nó nói, đứng lên kéo tay ả gái điếm. Cơn ghiền của nó đã đến, nó không thể kiềm chế được mình nữa. Máu trong người nó như chảy đảo ngược lại, vằn vặt nóng ra khắp cơ thể. Tay chân nó bắt đầu run lên. Ả gái điếm lườm yêu, đưa tay phát vào mông nó.
- Sao mà háu thế?
Ả cười tủm tỉm làm duyên. Nó không để ý, lôi ả đi nhanh hơn. Ả vừa đi vừa hỏi:
- Anh tên gì?
- Tôi không có tên.
- Nói xạo! Ai lại chẳng có tên, dù xấu, dù đẹp cũng phải có một cái tên chứ!
- Đã bảo là không có tên. Đừng hỏi lôi thôi nữa.
Nó chợt cáu lên. Ai đặt tên cho nó, mà nó có tên chứ? Hỏi chi lắm điều, chỉ tổ làm cho nó hận thêm thôi.
Ả gái điếm vùng vằng:
- Đi đâu hả? Phòng trọ hay khách sạn?
- Ra công viên.
- Ra công viên? - Ả hỏi lại đầy ngạc nhiên. - Không đủ tiền mướn phòng trọ sao?
- Tôi thích công viên hơn.
Ả gái điếm thở dài lẩm bẩm đành phải vậy cho xong. Mình cũng muốn thoát khỏi cái mùi tanh tưởi nơi gã khùng này. Thú thật người gã toát ra mùi của tử thi lâu ngày, nhưng mình đâu dám nói. Gã có tiền mà.
Hai người băng qua xa lộ, đi một đoạn rẽ trái gặp ngay công viên. Cây cối um tùm, đèn điện chỗ tối chỗ sáng. Thật là thích hợp để hành động.
Nó lôi tuột ả vào trong một lùm cây rậm rạp, nằm cuối công viên.
Nó ngã vật ra đất nằm thở, đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc. Cố dằn cơn thèm khát đang trỗi dậy mạnh mẽ.
- Cởi đồ ra. - Nó nói như ra lệnh.
- Từ từ thôi. - Ả cười híc híc - Sao máu thế? Em thuộc về anh rồi mà.
Mặc dù chỗ này xa khuất bóng đèn, nhưng trong cái cảnh tranh tối tranh sáng nó vẫn thấy lớp da thịt của ả gái điếm từ từ lộ diện. Quần áo từ từ rơi ra, người giống người, trần trụi như nhau. Làm sao phân biệt được kẻ tốt người xấu chứ? Nó tự hỏi - Cứ thế nằm nhìn ả, tay chân không buồn động đậy.
Ả gái điếm ngồi xuống nhìn nó. Lòng tự hỏi. Sao gã không làm gì mình cả, cứ trố mắt ra nhìn, hay là mình gặp kẻ biến thái rồi. Không thích hành động, chỉ thích nhìn cho thỏa. Mặc kệ - ả nghĩ thầm - gì cũng được, tiền đã ở trong túi mình rồi. Việc này nào có khổ cực gì đâu.
Nhưng ả đã lầm, sau một phút ngắm nhìn soi mói. Nó chồm lên như một con hổ dữ, đè chặt lấy người ả. Nó kẹp chặt hai bắp vế của ả vào đùi mình, hai tay đè chặt hai tay của ả. Nó bắt đầu thở mạnh, thở hồng hộc, ánh mắt nó vằn lên những tia máu đỏ lòm làm ả gái điếm hoảng hồn, ả hạ giọng:
- Từ từ thôi! Đừng làm em sợ.
Nó cúi xuống lè lưỡi ra, liếm gương mặt của ả, rồi từ từ, từ từ liếm quanh cái cổ trắng ngần. Ả gái điếm cười híc híc.
- Anh cũng điệu nghệ thật, chắc xuất chiêu khủng khiếp lắm.
Nó cười gằn:
- Đúng vậy! Đừng sợ nhé!
Ả lắc cái đầu:
- Ứ sợ! Em chả sợ đâu. Anh đừng hù dọa em. Ba mươi sáu chiêu, chiêu nào em cũng trải qua. Anh thì có gì ghê gớm chứ?
- Thật không? - Nó hỏi hơi thở đã gấp gáp lắm rồi. Người nó run lên vì thèm khát.
Ả gái điếm ngửa cổ lên, nhắm mắt lại nghe hơi thở mơn man của nó, ả nói:
- Thật chứ, anh cứ thử đi.
- Nhất định.
Nó run run. Rồi bất thần nó nhe hàm răng ra cắn ngập vào cổ họng của ả. Một dòng máu tuôn ra lai láng.
Ả gái điếm hét lên một tiếng kinh hoàng rồi bất tỉnh.
Nó cúi xuống uống lấy dòng máu nóng một cách hối hả. Nó hút mạnh vào cái lỗ sâu trên cổ. Máu trong người ả gái điếm chủi vào mồm đỏ lòm của nó. Nó cố gắng hút đến giọt máu cuối cùng. Vắt kiệt cái xác kia gần như khô đi. Nó khoan khoái ngã vật ra bãi cỏ, đưa lưỡi liếm môi vấy máu, tưởng như còn thèm khát lắm.
Máu đã làm nó hồi tỉnh lại. Cơn ghiền đã thôi hành hạ nó.
Nằm nghỉ một lúc lâu, nó ngồi dậy lấy sạch tiền của ả gái điếm rồi bỏ đi.
Nó quay về ngôi nhà của nó. Một chút bứt rứt trong lương tâm. Lẽ ra nó phải mang ả gái điếm về, để cha con nó cùng tận hưởng cái dòng máu nóng của ả. Vậy mà trong cơn thèm khát nó đã chén một mình. Không chừa phần cho cha nó, chắc giờ này ông ấy cũng đang lên cơn ghiền, rồi ông ta sẽ la hét, chửi bới nó om sòm cho coi. Nó tự hứa với lòng ngày mai sẽ dẫn con mồi về cho cha tận hưởng. Còn đêm nay thì không. Nó không muốn cất công mồi chài, dụ dỗ ai nữa cả.
Nó đi thằng ra nghĩa địa. Những cây thập tự giá lấp lánh dưới ánh trăng. Gió lạnh rít lên từng cơn nghe não nề.
Có tiếng chó tru lên đâu đó. Bóng nó khuất dần trong những nấm mồ.
Đêm hoang vắng.
Chapter 2:
Trời vừa tối hẳn, nó từ dưới nấm mồ chui lên. Khoan khoái hít căng lồng ngực bầu không khí mát mẻ.
Qua bao ngày suy nghĩ, nó quyết định thay hình đổi dạng.
Sau nhiều ngày quan sát, nó hiểu ra một điều: Con người cần cái mã bên ngoài biết bao, một gã choai choai bảnh tỏn, với bộ vó bề ngoài hợp thời trang, không cần biết trong túi gã có tiền hay không, nhưng bước đầu, đi tới đâu chắc chắn gã cũng được tiếp đón nồng nhiệt.
Còn nó, dẫu cho túi có đầy ắp tiền, nhưng với bề ngoài bẩn thỉu hôi hám, bước đi tới đâu mọi người đưa tay bịt mũi, xa lánh nó như người ta tránh xa con chó ghẻ.
Và cũng chính cái vẻ bề ngoài hôi hám, cáu bẩn mà nó khó bề tiếp cận các con mồi của nó.
Họ không chấp nhận con người thật của nó. Biết thế nó đành tạo cho mình một bộ mặt dối trá, nhưng rất hợp với người đời.
Sau khi ghé vào một cửa hiệu cắt tóc, chuốt lại cái đầu bù xù thành một cái đầu model đúng điệu. Nó tạt qua một cái shop bán quần áo chọn cho mình vài bộ hợp thời trang với dân chơi. Rồi nó ghé vào một phòng tắm hơi thuộc hạng sang, tẩy rửa cái mùi tanh của người chết xong, xịt chút nước hoa hảo hạng. Nó không còn nhận ra mình nữa, cứ như một người xa lạ hoàn toàn vậy. Nó bật cười trước tấm gương, rồi phải công nhận một điều: nó không đến nỗi nào tệ. Đủ để hạ gục những con mồi hám chơi, hám tiền. Cuối cùng, nó tậu chiếc xa đời mới nhất để làm phương tiện đi lại và là cái cần câu mồi. Mồi những con vịt hám của. Nó nhiều tiền lắm, nhiều vô kể, xài mà không cần đếm.
Khi đã dọn bộ đồ xong, nó ung dung bước vào một vũ trường sang trọng. Tiếng nhạc to như tiếng sấm, ánh đèn màu lung linh huyền ảo, tranh tối tranh sáng.
Nó chọn một cái bàn gần quầy rượu. Kêu một chai Johnnie Walker. Ngoài máu người ra, cái thứ mà nó thèm thứ hai chính là rượu. Cái thứ nước cay cay đầy kích thích.
Một mụ tú bà, dáng mập mạp sà tới bàn nó, mồi chài:
- Này chú em! Đi một mình hả, có cần đào không?
Nó gật đầu:
- Loại nào đẹp nhất.
Mụ tú bà cười ha hả:
- Có ngay! Có ngay! Đây hình đây, chú em chọn đi.
Mụ đưa cho nó một cuốn album, rồi dùng một cây đèn pin rọi vào.
- Chọn đi! - Mụ nói - Mỗi cô mỗi vẻ, mười phân vẹn mười. Nhưng giá tiền cũng khác nhau đó. Người sánh điệu phải biết chọn hàng phải