Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
nhiều người biết đến. Nó chẳng bao giờ đọc báo mà nó có biết tí chữ bẻ đôi nào đâu mà đòi đọc. Ôi, nó quân tâm gì đến thế sự ở trần gian chứ.
Nó lại ung dung đi đến nhà nàng.
Thiên Thu khóc như mưa khi nghe tin Tuân chết. Mặc dù hai người chưa từng hẹn non thề biển gì. Nhưng cũng đã ngầm hiểu ý tứ của nhau. Thiên Thu còn mải lo gánh nặng gia đình, nên chưa nghĩ đến chuyện riêng tư. Nay mẹ đã ra đi, nàng cũng đang nghĩ đến cuộc sống của mình thì trời ơi! Người nàng yêu dấu đã ra đi mà không một lời từ giã.
Vừa thấy nó bước vào nàng đã nấc lên:
- Anh Tuân chết rồi.
Nó vờ ngạc nhiên:
- Sao thế? Tại sao lại chết, trông anh ta có vẻ khỏe mạnh lắm mà.
- Anh ấy bị giết.
Nó bâng quơ:
- Thế à!
Nàng nói, giọng đẫm nước mắt:
- Thật tội nghiệp cho anh ấy, một con người sống cương trực, hiền lành như thế, sao lại phải chết trẻ như vậy. Kẻ nào độc ác quá sao lại giết chết anh ấy.
Nó lấp lửng:
- Biết đâu anh ta đã gây oán thù với ai đó. Nên họ đã ra tay.
Nàng lắc đầu:
- Không, anh ấy hiền lắm. Đến một con kiến anh ấy cũng không nỡ làm hại. Làm sao kết oán kết thù với ai được chứ.
- Vậy thì chắc anh ta đã bị giết chết để cướp đồ.
- Không! Người ta đã tìm thấy chiếc xe của ảnh bên cạnh cái xác. Nếu là cướp sao lại không lấy đi chứ. Thật là tội nghiệp chô Tuân.
Thấy nàng khóc như mưa vì cái gã ấy, nó càng tức điên lên. Nó bước lại bàn ngồi, lầm lì rót nước uống.
Thiên Thu cắn môi, cố nén tiếng nức nở của mình. Sao định mệnh lại khắc khe, tàn nhẫn với mình đến như thế, vừa mất đi người mẹ thân thương, bóng mát cuộc đời. Nỗi đau ấy chưa nguôi ngoai, thì nay ông trời lại giáng cho nàng thêm một đòn chí tử nữa. Người mà Thu yêu thương đã không còn nữa. Dấu yêu tình đầu đã tắt ngấm, cùng với cái chết của anh. Khi nhận ra mình đã yêu Tuân biết mấy, thì anh đã ra đi vĩnh viễn.
Trời ơi! - Nàng cắn chặt môi theo tiếng nói oán thán, không bật ra thành lời. Tại sao ông trời lại cướp đi những người mà con hằng yêu thương nhất. Con có tội tình gì sao người nỡ trừng phạt con nặng đến thế. Mất tất cả rồi, không còn gì nữa. Niềm hy vọng nhỏ nhoi là được yêu người cũng không còn nữa. Tuân đã chết thật rồi.
Thấy nàng lệ đẫm hoen mi. Nó khổ sở vô cùng. Nó không ngờ cái chết của gã đàn ông ấy, lại làm cho nàng đau đớn như thế.
Nó chợt oán trách mình đã gây cho nàng sự đau khổ này. Với nó, khi nàng cười là nó cảm nhận được hạnh phúc. Còn khi nàng khóc, nó cảm thấy đau đớn trong lòng. Nó muốn ở bên nàng, muốn làm cho nàng vui, muốn thấy nàng hạnh phúc. Vậy mà không ngờ nó đang đem đến cho nàng sự đau buồn tột cùng của người con gái.
Nếu biết nàng thế này nó đã chẳng ra tay giết chết cái gã kia. Trong cơn ghen điên loạn nó đã hành động theo bản năng quỷ quái của mình mà không hề suy nghĩ.
Giớ thấy nàng suy sup, nó hối hận vô bờ. Thà cứ để nàng vui duyên cùng kẻ khác. Nhưng thấy nàng hạnh phúc là nó mãn nguyện lắm rồi. Tình yêu của nó dành cho nàng là vô bờ bến.
Nó đến gần nàng cố an ủi:
- Đừng khóc nữa, người cũng đã chết rồi, có khóc cũng không sống lại được. Lại ảnh hưởng đến sức khỏe bây giờ.
Nàng gục đầu xuống gối:
- Bây giờ Thu chỉ muốn chết. Chẳng còn gì để sống nữa cả.
- Đừng nói bậy, Thu còn trẻ, không thể nào chết được. Rồi mọi chuyện sẽ qua đi.
Nàng không nói lời nào chỉ khóc và khóc. Phải một lúc lâu nàng mới ngẩng đầu lên nói:
- Ngày mai là chủ nhật, cũng là ngày đưa đám cho anh ấy, anh có đi không?
Nó lúng túng: ngày mai à! Làm sao nó có thể đi được. Mặt trời là nguyên nhân níu chân nó lại.
Thấy nó nín lặng, Thiên Thu nói:
- Nếu anh rảnh, sáng mai anh đến chở Thu đi với.
Nó vội vàng lắc đầu:
- Không được! Xin lỗi Thu, ngày mai tôi có công chuyện rất quan trọng, không thể đi được.
- Không sao! - Nàng nói. - Thu có thể đi một mình. Nhưng khi nào rảnh anh nhớ đến thắp cho ảnh nén nhang. Dù gì hai người cũng đã từng biết nhau và anh không phải là người sống không có tâm, phải không?
Nó quay mặt đi, giấu sự bối rối của mình:
- À! ừ khi nào rảnh tôi sẽ đi.
Nó ngồi một lúc rồi cáo lui ra về. Có ngồi thêm cũng không cạy răng nàng nói được thêm câu nào. Nỗi buồn đè nặng lên tâm hồn của nàng.
Nó ra về với một tâm trạng buồn chán. Bây giờ thì nó biết nàng không hề yêu nó một chút nào. Trái tim của nàng đã dành trọn cho Tuân. Nó đau khồ tột cùng khi nhận ra sự thật này.
Nó lê bước đến một quán rượu ven đường. Nốc lấy, nồc để từng ly. Uống rượu tiêu sầu nào thấy, chỉ thấy rượu vào sầu càng sầu thêm. Chưa bao giờ nó buồn đến như thế.
Trọng Danh nhấn máy điện thoại di động cho trưởng phòng điều tra:
- Alô! Dạ em đây. Anh đang ở đâu thế... anh đang trực điện thoại à... dạ... có tin tức gì không anh?... chưa ạ... được rồi, em sẽ ghé anh, em mua mấy lon tới uống nhé... sao, đang giờ làm việc không được uống ạ. Vậy thì ta pha trà uống vậy... dạ... dạ khoảng mười lăm phút nữa em ghé anh. Dạ... dạ...
Trọng Danh lên xe phóng thẳng đến văn phòng của đội điều tra. Thời gian gần đây anh chểnh mảng công việc viết báo của mình. Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến vụ án ly kỳ gần đây.
Vừa bước vào phòng, Trọng Danh đã nói:
- Đêm nay em trực với anh nhé. Không cần tiền bồi dưỡng đâu.
Trưởng phòng cười:
- Tiền thì mình chẳng có, nhưng mình có thể cho cậu uống trà miễn phí đấy.
Trọng Danh hỏi lại:
- Chưa có chút tin tức gì hả anh, em sốt ruột quá?
- Từ từ! Cậu đừng lo quá. Báo mới ra được hai ngày nay. Nhưng cậu phải hiểu hắn gây ra tội ác thì mặc nhiên thời gian này phải lẩn trốn, khồng dám chườn mặt ra đường đâu. Lấy đâu có người phát hiện ra mà thông báo.
Trọng Danh cởi áo khoác treo lên móc, rồi lấy bàn cờ tướng ra:
- Em vời anh làm vài ván nha?
- Được thôi! Cậu chấp mình con gì nào?
- Dạo này anh lên tay rồi, đánh ngang đi còn chấp gì nữa.
- Lên tay nhưng còn lâu mới theo kịp cậu. Chấp mình cặp mã nhé?
- Ô kê! Nào! Vào trận thôi.
Hai người vừa uống trà vừa đánh cờ. Đánh đến ván thứ ba thì chuông điện thoại reo vang.
Trưởng phòng với tay cầm ống nghe:
- Alô! Phòng điều tra nghe đây ạ.
Miệng nói nhưng mắt anh vãn dán chặt vào ván cờ.
- Alô! Làm ơn nói to lên, tôi không nghe rõ... hả... hả...
Không biết đầu dây bên kia nói gì, mà anh ta trợn tròn hai mắt lên, gương mặt đầy vẻ căng thẳng.
Sau khi buông điện thoại xuống, anh ta chụp cái áo khoác lên người.
- Ta đi thôi! - Anh bảo Trọng Danh.
- Đi đâu hả anh? - Trọng Danh vẫn chưa hiểu.
- Cứ ra xe, mình sẽ nói cho cậu biết.
Trọng Danh nhanh nhẹn đứng lên, anh vừa đi vừa hỏi:
- Chắc có tin tức gì?
- Ừ! Có một bác chạy xe ôm đã điện thoại đến. Bác ấy nói đã nhận ra cái tên bị truy nã trên báo.
- Thế à! - Trọng Danh thốt lên, mừng như bắt được vàng. - Chà! Chí ít công mình cũng đáng được thưởng. Lên xe nhanh đi anh. Nói địa chỉ cho em biết.
Trèo lên phía sau xe Trọng Danh, anh trưởng phòng nói nơi cần đến cho Trọng Danh biết:
- Anh ôm chặt em vào nhé. Vù một cái em sẽ đưa anh tới nơi.
Trưởng phòng đùa:
- Nghe đồn cậu là một trong những tay đua xa lộ khét tiếng mà. Đừng cho tôi đo đường nhé.
- Anh yên tâm, em không bán rẻ anh đâu.
Chiếc xe chạy khoảng mười lăm phút thì tới nơi. Anh trưởng phòng quan sát, lẩm nhẩm: bác ta bảo với mình mặc áo màu xanh thẫm, sẽ đội cái nón quay ngược lại. Ô! Bác ta kia rồi. Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ qua bên kia đường, ngồi vắt vẻo trên chiếc xe cub 90, dưới một trụ điện đường là một người đàn ông đã đứng tuổi.
Trưởng phòng kéo tay Trọng Danh:
- Ta băng qua đường đi.
Tới nơi anh hỏi bác tài xế:
- Xin lỗi có phải bác là người đã gọi điện đến phòng điều tra không ạ?
Bác tài gật đầu, đưa tay xoay xoay cái mũ lại rồi nói:
- Phải! Tôi đây.
- Vậy kẻ tình nghi đâu bác?
Bác tài chỉ tay vào quán nhậu bình dân gần đó:
- Hắn ta đang ngồi trong đó. Tôi cũng định ghé quán làm vài ve rồi về. Nhưng đã phát hiện ra hắn.
- Hắn đi một mình hay có đồng bọn?
- Không, chỉ có một mình hắn ngồi cái bàn trong góc đó. - Bác đưa tay chỉ.
- Cám ơn bác nhiều lắm! - Anh trưởng phòng nói. - Nếu mọi người dân đều có ý thức cảnh giác như bác, thì bọn tội phạm khó đường lẩn trốn.
Bác tài cười hiền hòa:
- Có gì đâu! Thôi tôi về nhà đây, khuya quá rồi.
Từ giã bác tài, quay sang anh nói với Trọng Danh:
- Hắn đã từng giáp mặt với cậu, cậu đừng lộ diện. Để mình vào trong quan sát, còn cậu phục bên ngoài. Nếu hắn đi ra, ta sẽ bám đuôi. Mình muốn về tặn hang ổ của hắn ta. Nếu vào nhận được đúng là hắn, mình sẽ giơ tay lên gãi đầu. Cậu yên tâm đứng chờ ngoài này nhé.
Trọng Danh gật đầu. sau khi anh trưởng phòng đi vào, tìm một cái bàn gần đó, anh ngồi xuống gọi bia, rồi đưa tay lên, gãi gãi đầu. Trọng Danh thở phào, vậy là đúng hắn rồi. Lần này thì mày đừng hòng tẩu thoát khỏi tay ông mày. Trọng Danh gác chân lên xe, đốt một điếu thuốc chờ đợi.
Khoảng một tiếng sau thì hắn rời khỏi quán. Có lẽ hắn đã nốc nhiều lắm, nên người đi cứ ngả nghiêng. Leo lên chiếc xe mô tô, hắn nổ máy lao đi.
Trọng Danh chở anh trưởng phòng theo sau. Họ giữ một khoảng cách an toàn, để hắn không phát hiền ra.
Theo đuôi hắn thật lâu, chợt anh trưởng phòng nói:
- Ủa, con đường này dãn đến nghĩa địa mà. Chẳng lẽ thằng cha này ở gần đó.
Trọng Danh chột dạ:
- Gần đó làm gì có nhà.
Nhưng rồi hắn đã cho xe chạy vào trong con đường mòn dẫn vào nghĩa địa. Hãn tãt mãy. Không gian rơi vào sự tĩnh mịch. Không dám chồ xe chạy theo sợ bị phát hiện, hai người cùng xuống xe, lần theo con đường mòn đi vào.
Một màu tối đen bao trùm nghĩa địa. Hắn đã biến mất.
Một làn gió lạnh buốt thổi hú lên. Cả hai không nói gì, sống lưng nghe lành lạnh.
Chapter 10
Trọng Danh rút gói thuốc ba số đặt trên mặt bàn, bàn tay run run rút một điếu ra châm lửa. Sau khi rít một hơi trấn tĩnh anh lên tiếng:
- Anh nghĩ sao? Hắn là người hay là ma?
Trưởng phòng điều tra trầm ngâm suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời:
- Theo quan điểm của riêng tôi thì trên đời này không có ma.
- Vậy anh hãy giải thích, tại sao hắn lại mất dạng trong nghĩa địa?
- Theo sự phán đoán của tôi, có lẽ bọn chúng dùng nghĩa địa để làm hang ổ trốn tránh pháp luật. Hòng tránh những cặp mắt tò mò của thiên hạ.
Trọng Danh đi đi, lại lại:
- Nhưng em với anh đã đi tìm loanh quanh khu vực đó, toàn là mồ mả không. Làm gì có chỗ ẩn nấp, chẳng lẽ hắn sống dưới mồ?
Trưởng phòng lặng lẽ hút thuốc. Anh đưa tay bóp trán:
- Mình cũng chưa thể nói gì cho rõ ràng được. Nhưng chắc chắn nghĩa địa ấy là nơi ẩn nấp của hắn. Chúng ta sẽ tổ chức mai phục ngày đêm, thế nào cũng tóm được hắn, sáng mai mình sẽ cắt trinh sát đến, giám sát khu vực đó.
Trọng Danh không dám nói thật suy nghĩ của mình cho anh trưởng phòng điều tra nghe. Sợ anh lại cười cho cách suy luận của mình. Nhưng tận trong thâm tâm, Trọng Danh phán đoán, chắc chắn hắn không phải là người bình thường được. Mấy ai can đảm chọn nơi ở của ma quỷ làm nơi trú ngụ của mình. Có thể hắn là con ma cà rồng thật sự thì sao. Những cái chết kỳ quái xảy ra gần đây. Lời đồn đại có thể là sự thật không?
Anh trưởng phòng quay sang bảo:
- Cậu về nghỉ một lúc rồi còn đi làm nữa chứ. Nếu vẫn còn sức và không sợ con ma cà rồng ấy, thì tối nay ra đó gác cùng với mình.
- Chắc chắn rồi. - Trọng Danh hồ hởi nói. - Em sẽ không bỏ qua dịp may này đâu. Một nhà báo đi bắt ma. Đề tài này thú vị thật đấy chứ. Biết đâu em sẽ nổi danh như cồn, nhờ phóng sự này. Thôi em về đây.
Trọng Danh ra về, ngoài kia vầng dương đang tỏa sáng. Anh mong sao ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Đêm mau phủ xuống để anh tiếp tục theo dõi phi vụ đầy ly kỳ hấp dẫn này.
Trời vừa nhá nhem, anh đã lao vội đến văn phòng cảnh sát điều tra. Anh trưởng phòng như đã chờ sẵn. Cả hai cùng nhanh chân lên đường. Họ vào thay cho hai trinh sát đã nằm ở đây cả ngày rồi. Không chút tin tức gì.
Nấp sau một bụi rậm, để dễ dàng quan sát vào lối mòn hắn đã biến mất ngày hôm qua.
Trọng Danh mở túi lấy ra hai ổ (cái) bánh mì:
- Anh ăn đi, em biết thế nào anh cũng chưa ăn gì.
Đưa tay cầm ổ bánh mì, anh trưởng phòng cười:
- Cậu quả thật chu đáo, nói thật từ sáng tới giờ mình chưa có gì bỏ vào bụng cả. Công việc cứ ngập cả đầu, quên ăn quên uống luôn.
Vừa gặm bánh mì, Trọng Danh vừa hỏi:
- Hôm nay anh có thu thêm được tí tin tức gì về gã hay không?
- Có! Sáng nay có mấy cuộc điện thoại tới. Họ cho biết đã từng trông thấy gã này. Toàn là những chỗ ăn nhậu, chơi bời. Có cả một cô vũ nữ, nhận ra hắn trước đây đã làm quen với người bạn thân. Rồi sau đó cô bạn thân ấy mất tích luôn. Còn gã thì không thấy xuất hiện ở bar ấy nữa.
Trọng Danh vung tay đấm vào không khí:
- Em dám chắc gã có liên quan đến những vụ mất tích kỳ lạ này mà.
- Mình cũng nghĩ thế.
Lấy bình (chai) nước suối ra, ngửa cổ uống ừng ực, Trọng Danh lót cái túi xách (giỏ) xuống đầu, nằm lăn ra:
- Cho em thư giãn chừng mười lăm phút nhé?
- Ừ! Cứ nghỉ đi để mình quan sát cho. Có gì mình gọi.
Cố chợp mắt, nhưng mấy con muỗi cứ bay tới "hỏi thăm sức khỏe" Trọng Danh hoài, làm anh không tài nào ngủ được.
Chợt bàn tay anh trưởng phòng nhấn mạnh vào vai Trọng Danh. Anh ngồi bật dậy ngay. Đưa tay chỉ về phía trước, trưởng phòng thì thầm:
- Có người xuất hiện.
Dưới ánh trăng bàng bạc, một gã đàn ông dắt chiếc xe môtô đi
Nó lại ung dung đi đến nhà nàng.
Thiên Thu khóc như mưa khi nghe tin Tuân chết. Mặc dù hai người chưa từng hẹn non thề biển gì. Nhưng cũng đã ngầm hiểu ý tứ của nhau. Thiên Thu còn mải lo gánh nặng gia đình, nên chưa nghĩ đến chuyện riêng tư. Nay mẹ đã ra đi, nàng cũng đang nghĩ đến cuộc sống của mình thì trời ơi! Người nàng yêu dấu đã ra đi mà không một lời từ giã.
Vừa thấy nó bước vào nàng đã nấc lên:
- Anh Tuân chết rồi.
Nó vờ ngạc nhiên:
- Sao thế? Tại sao lại chết, trông anh ta có vẻ khỏe mạnh lắm mà.
- Anh ấy bị giết.
Nó bâng quơ:
- Thế à!
Nàng nói, giọng đẫm nước mắt:
- Thật tội nghiệp cho anh ấy, một con người sống cương trực, hiền lành như thế, sao lại phải chết trẻ như vậy. Kẻ nào độc ác quá sao lại giết chết anh ấy.
Nó lấp lửng:
- Biết đâu anh ta đã gây oán thù với ai đó. Nên họ đã ra tay.
Nàng lắc đầu:
- Không, anh ấy hiền lắm. Đến một con kiến anh ấy cũng không nỡ làm hại. Làm sao kết oán kết thù với ai được chứ.
- Vậy thì chắc anh ta đã bị giết chết để cướp đồ.
- Không! Người ta đã tìm thấy chiếc xe của ảnh bên cạnh cái xác. Nếu là cướp sao lại không lấy đi chứ. Thật là tội nghiệp chô Tuân.
Thấy nàng khóc như mưa vì cái gã ấy, nó càng tức điên lên. Nó bước lại bàn ngồi, lầm lì rót nước uống.
Thiên Thu cắn môi, cố nén tiếng nức nở của mình. Sao định mệnh lại khắc khe, tàn nhẫn với mình đến như thế, vừa mất đi người mẹ thân thương, bóng mát cuộc đời. Nỗi đau ấy chưa nguôi ngoai, thì nay ông trời lại giáng cho nàng thêm một đòn chí tử nữa. Người mà Thu yêu thương đã không còn nữa. Dấu yêu tình đầu đã tắt ngấm, cùng với cái chết của anh. Khi nhận ra mình đã yêu Tuân biết mấy, thì anh đã ra đi vĩnh viễn.
Trời ơi! - Nàng cắn chặt môi theo tiếng nói oán thán, không bật ra thành lời. Tại sao ông trời lại cướp đi những người mà con hằng yêu thương nhất. Con có tội tình gì sao người nỡ trừng phạt con nặng đến thế. Mất tất cả rồi, không còn gì nữa. Niềm hy vọng nhỏ nhoi là được yêu người cũng không còn nữa. Tuân đã chết thật rồi.
Thấy nàng lệ đẫm hoen mi. Nó khổ sở vô cùng. Nó không ngờ cái chết của gã đàn ông ấy, lại làm cho nàng đau đớn như thế.
Nó chợt oán trách mình đã gây cho nàng sự đau khổ này. Với nó, khi nàng cười là nó cảm nhận được hạnh phúc. Còn khi nàng khóc, nó cảm thấy đau đớn trong lòng. Nó muốn ở bên nàng, muốn làm cho nàng vui, muốn thấy nàng hạnh phúc. Vậy mà không ngờ nó đang đem đến cho nàng sự đau buồn tột cùng của người con gái.
Nếu biết nàng thế này nó đã chẳng ra tay giết chết cái gã kia. Trong cơn ghen điên loạn nó đã hành động theo bản năng quỷ quái của mình mà không hề suy nghĩ.
Giớ thấy nàng suy sup, nó hối hận vô bờ. Thà cứ để nàng vui duyên cùng kẻ khác. Nhưng thấy nàng hạnh phúc là nó mãn nguyện lắm rồi. Tình yêu của nó dành cho nàng là vô bờ bến.
Nó đến gần nàng cố an ủi:
- Đừng khóc nữa, người cũng đã chết rồi, có khóc cũng không sống lại được. Lại ảnh hưởng đến sức khỏe bây giờ.
Nàng gục đầu xuống gối:
- Bây giờ Thu chỉ muốn chết. Chẳng còn gì để sống nữa cả.
- Đừng nói bậy, Thu còn trẻ, không thể nào chết được. Rồi mọi chuyện sẽ qua đi.
Nàng không nói lời nào chỉ khóc và khóc. Phải một lúc lâu nàng mới ngẩng đầu lên nói:
- Ngày mai là chủ nhật, cũng là ngày đưa đám cho anh ấy, anh có đi không?
Nó lúng túng: ngày mai à! Làm sao nó có thể đi được. Mặt trời là nguyên nhân níu chân nó lại.
Thấy nó nín lặng, Thiên Thu nói:
- Nếu anh rảnh, sáng mai anh đến chở Thu đi với.
Nó vội vàng lắc đầu:
- Không được! Xin lỗi Thu, ngày mai tôi có công chuyện rất quan trọng, không thể đi được.
- Không sao! - Nàng nói. - Thu có thể đi một mình. Nhưng khi nào rảnh anh nhớ đến thắp cho ảnh nén nhang. Dù gì hai người cũng đã từng biết nhau và anh không phải là người sống không có tâm, phải không?
Nó quay mặt đi, giấu sự bối rối của mình:
- À! ừ khi nào rảnh tôi sẽ đi.
Nó ngồi một lúc rồi cáo lui ra về. Có ngồi thêm cũng không cạy răng nàng nói được thêm câu nào. Nỗi buồn đè nặng lên tâm hồn của nàng.
Nó ra về với một tâm trạng buồn chán. Bây giờ thì nó biết nàng không hề yêu nó một chút nào. Trái tim của nàng đã dành trọn cho Tuân. Nó đau khồ tột cùng khi nhận ra sự thật này.
Nó lê bước đến một quán rượu ven đường. Nốc lấy, nồc để từng ly. Uống rượu tiêu sầu nào thấy, chỉ thấy rượu vào sầu càng sầu thêm. Chưa bao giờ nó buồn đến như thế.
Trọng Danh nhấn máy điện thoại di động cho trưởng phòng điều tra:
- Alô! Dạ em đây. Anh đang ở đâu thế... anh đang trực điện thoại à... dạ... có tin tức gì không anh?... chưa ạ... được rồi, em sẽ ghé anh, em mua mấy lon tới uống nhé... sao, đang giờ làm việc không được uống ạ. Vậy thì ta pha trà uống vậy... dạ... dạ khoảng mười lăm phút nữa em ghé anh. Dạ... dạ...
Trọng Danh lên xe phóng thẳng đến văn phòng của đội điều tra. Thời gian gần đây anh chểnh mảng công việc viết báo của mình. Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến vụ án ly kỳ gần đây.
Vừa bước vào phòng, Trọng Danh đã nói:
- Đêm nay em trực với anh nhé. Không cần tiền bồi dưỡng đâu.
Trưởng phòng cười:
- Tiền thì mình chẳng có, nhưng mình có thể cho cậu uống trà miễn phí đấy.
Trọng Danh hỏi lại:
- Chưa có chút tin tức gì hả anh, em sốt ruột quá?
- Từ từ! Cậu đừng lo quá. Báo mới ra được hai ngày nay. Nhưng cậu phải hiểu hắn gây ra tội ác thì mặc nhiên thời gian này phải lẩn trốn, khồng dám chườn mặt ra đường đâu. Lấy đâu có người phát hiện ra mà thông báo.
Trọng Danh cởi áo khoác treo lên móc, rồi lấy bàn cờ tướng ra:
- Em vời anh làm vài ván nha?
- Được thôi! Cậu chấp mình con gì nào?
- Dạo này anh lên tay rồi, đánh ngang đi còn chấp gì nữa.
- Lên tay nhưng còn lâu mới theo kịp cậu. Chấp mình cặp mã nhé?
- Ô kê! Nào! Vào trận thôi.
Hai người vừa uống trà vừa đánh cờ. Đánh đến ván thứ ba thì chuông điện thoại reo vang.
Trưởng phòng với tay cầm ống nghe:
- Alô! Phòng điều tra nghe đây ạ.
Miệng nói nhưng mắt anh vãn dán chặt vào ván cờ.
- Alô! Làm ơn nói to lên, tôi không nghe rõ... hả... hả...
Không biết đầu dây bên kia nói gì, mà anh ta trợn tròn hai mắt lên, gương mặt đầy vẻ căng thẳng.
Sau khi buông điện thoại xuống, anh ta chụp cái áo khoác lên người.
- Ta đi thôi! - Anh bảo Trọng Danh.
- Đi đâu hả anh? - Trọng Danh vẫn chưa hiểu.
- Cứ ra xe, mình sẽ nói cho cậu biết.
Trọng Danh nhanh nhẹn đứng lên, anh vừa đi vừa hỏi:
- Chắc có tin tức gì?
- Ừ! Có một bác chạy xe ôm đã điện thoại đến. Bác ấy nói đã nhận ra cái tên bị truy nã trên báo.
- Thế à! - Trọng Danh thốt lên, mừng như bắt được vàng. - Chà! Chí ít công mình cũng đáng được thưởng. Lên xe nhanh đi anh. Nói địa chỉ cho em biết.
Trèo lên phía sau xe Trọng Danh, anh trưởng phòng nói nơi cần đến cho Trọng Danh biết:
- Anh ôm chặt em vào nhé. Vù một cái em sẽ đưa anh tới nơi.
Trưởng phòng đùa:
- Nghe đồn cậu là một trong những tay đua xa lộ khét tiếng mà. Đừng cho tôi đo đường nhé.
- Anh yên tâm, em không bán rẻ anh đâu.
Chiếc xe chạy khoảng mười lăm phút thì tới nơi. Anh trưởng phòng quan sát, lẩm nhẩm: bác ta bảo với mình mặc áo màu xanh thẫm, sẽ đội cái nón quay ngược lại. Ô! Bác ta kia rồi. Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ qua bên kia đường, ngồi vắt vẻo trên chiếc xe cub 90, dưới một trụ điện đường là một người đàn ông đã đứng tuổi.
Trưởng phòng kéo tay Trọng Danh:
- Ta băng qua đường đi.
Tới nơi anh hỏi bác tài xế:
- Xin lỗi có phải bác là người đã gọi điện đến phòng điều tra không ạ?
Bác tài gật đầu, đưa tay xoay xoay cái mũ lại rồi nói:
- Phải! Tôi đây.
- Vậy kẻ tình nghi đâu bác?
Bác tài chỉ tay vào quán nhậu bình dân gần đó:
- Hắn ta đang ngồi trong đó. Tôi cũng định ghé quán làm vài ve rồi về. Nhưng đã phát hiện ra hắn.
- Hắn đi một mình hay có đồng bọn?
- Không, chỉ có một mình hắn ngồi cái bàn trong góc đó. - Bác đưa tay chỉ.
- Cám ơn bác nhiều lắm! - Anh trưởng phòng nói. - Nếu mọi người dân đều có ý thức cảnh giác như bác, thì bọn tội phạm khó đường lẩn trốn.
Bác tài cười hiền hòa:
- Có gì đâu! Thôi tôi về nhà đây, khuya quá rồi.
Từ giã bác tài, quay sang anh nói với Trọng Danh:
- Hắn đã từng giáp mặt với cậu, cậu đừng lộ diện. Để mình vào trong quan sát, còn cậu phục bên ngoài. Nếu hắn đi ra, ta sẽ bám đuôi. Mình muốn về tặn hang ổ của hắn ta. Nếu vào nhận được đúng là hắn, mình sẽ giơ tay lên gãi đầu. Cậu yên tâm đứng chờ ngoài này nhé.
Trọng Danh gật đầu. sau khi anh trưởng phòng đi vào, tìm một cái bàn gần đó, anh ngồi xuống gọi bia, rồi đưa tay lên, gãi gãi đầu. Trọng Danh thở phào, vậy là đúng hắn rồi. Lần này thì mày đừng hòng tẩu thoát khỏi tay ông mày. Trọng Danh gác chân lên xe, đốt một điếu thuốc chờ đợi.
Khoảng một tiếng sau thì hắn rời khỏi quán. Có lẽ hắn đã nốc nhiều lắm, nên người đi cứ ngả nghiêng. Leo lên chiếc xe mô tô, hắn nổ máy lao đi.
Trọng Danh chở anh trưởng phòng theo sau. Họ giữ một khoảng cách an toàn, để hắn không phát hiền ra.
Theo đuôi hắn thật lâu, chợt anh trưởng phòng nói:
- Ủa, con đường này dãn đến nghĩa địa mà. Chẳng lẽ thằng cha này ở gần đó.
Trọng Danh chột dạ:
- Gần đó làm gì có nhà.
Nhưng rồi hắn đã cho xe chạy vào trong con đường mòn dẫn vào nghĩa địa. Hãn tãt mãy. Không gian rơi vào sự tĩnh mịch. Không dám chồ xe chạy theo sợ bị phát hiện, hai người cùng xuống xe, lần theo con đường mòn đi vào.
Một màu tối đen bao trùm nghĩa địa. Hắn đã biến mất.
Một làn gió lạnh buốt thổi hú lên. Cả hai không nói gì, sống lưng nghe lành lạnh.
Chapter 10
Trọng Danh rút gói thuốc ba số đặt trên mặt bàn, bàn tay run run rút một điếu ra châm lửa. Sau khi rít một hơi trấn tĩnh anh lên tiếng:
- Anh nghĩ sao? Hắn là người hay là ma?
Trưởng phòng điều tra trầm ngâm suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời:
- Theo quan điểm của riêng tôi thì trên đời này không có ma.
- Vậy anh hãy giải thích, tại sao hắn lại mất dạng trong nghĩa địa?
- Theo sự phán đoán của tôi, có lẽ bọn chúng dùng nghĩa địa để làm hang ổ trốn tránh pháp luật. Hòng tránh những cặp mắt tò mò của thiên hạ.
Trọng Danh đi đi, lại lại:
- Nhưng em với anh đã đi tìm loanh quanh khu vực đó, toàn là mồ mả không. Làm gì có chỗ ẩn nấp, chẳng lẽ hắn sống dưới mồ?
Trưởng phòng lặng lẽ hút thuốc. Anh đưa tay bóp trán:
- Mình cũng chưa thể nói gì cho rõ ràng được. Nhưng chắc chắn nghĩa địa ấy là nơi ẩn nấp của hắn. Chúng ta sẽ tổ chức mai phục ngày đêm, thế nào cũng tóm được hắn, sáng mai mình sẽ cắt trinh sát đến, giám sát khu vực đó.
Trọng Danh không dám nói thật suy nghĩ của mình cho anh trưởng phòng điều tra nghe. Sợ anh lại cười cho cách suy luận của mình. Nhưng tận trong thâm tâm, Trọng Danh phán đoán, chắc chắn hắn không phải là người bình thường được. Mấy ai can đảm chọn nơi ở của ma quỷ làm nơi trú ngụ của mình. Có thể hắn là con ma cà rồng thật sự thì sao. Những cái chết kỳ quái xảy ra gần đây. Lời đồn đại có thể là sự thật không?
Anh trưởng phòng quay sang bảo:
- Cậu về nghỉ một lúc rồi còn đi làm nữa chứ. Nếu vẫn còn sức và không sợ con ma cà rồng ấy, thì tối nay ra đó gác cùng với mình.
- Chắc chắn rồi. - Trọng Danh hồ hởi nói. - Em sẽ không bỏ qua dịp may này đâu. Một nhà báo đi bắt ma. Đề tài này thú vị thật đấy chứ. Biết đâu em sẽ nổi danh như cồn, nhờ phóng sự này. Thôi em về đây.
Trọng Danh ra về, ngoài kia vầng dương đang tỏa sáng. Anh mong sao ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Đêm mau phủ xuống để anh tiếp tục theo dõi phi vụ đầy ly kỳ hấp dẫn này.
Trời vừa nhá nhem, anh đã lao vội đến văn phòng cảnh sát điều tra. Anh trưởng phòng như đã chờ sẵn. Cả hai cùng nhanh chân lên đường. Họ vào thay cho hai trinh sát đã nằm ở đây cả ngày rồi. Không chút tin tức gì.
Nấp sau một bụi rậm, để dễ dàng quan sát vào lối mòn hắn đã biến mất ngày hôm qua.
Trọng Danh mở túi lấy ra hai ổ (cái) bánh mì:
- Anh ăn đi, em biết thế nào anh cũng chưa ăn gì.
Đưa tay cầm ổ bánh mì, anh trưởng phòng cười:
- Cậu quả thật chu đáo, nói thật từ sáng tới giờ mình chưa có gì bỏ vào bụng cả. Công việc cứ ngập cả đầu, quên ăn quên uống luôn.
Vừa gặm bánh mì, Trọng Danh vừa hỏi:
- Hôm nay anh có thu thêm được tí tin tức gì về gã hay không?
- Có! Sáng nay có mấy cuộc điện thoại tới. Họ cho biết đã từng trông thấy gã này. Toàn là những chỗ ăn nhậu, chơi bời. Có cả một cô vũ nữ, nhận ra hắn trước đây đã làm quen với người bạn thân. Rồi sau đó cô bạn thân ấy mất tích luôn. Còn gã thì không thấy xuất hiện ở bar ấy nữa.
Trọng Danh vung tay đấm vào không khí:
- Em dám chắc gã có liên quan đến những vụ mất tích kỳ lạ này mà.
- Mình cũng nghĩ thế.
Lấy bình (chai) nước suối ra, ngửa cổ uống ừng ực, Trọng Danh lót cái túi xách (giỏ) xuống đầu, nằm lăn ra:
- Cho em thư giãn chừng mười lăm phút nhé?
- Ừ! Cứ nghỉ đi để mình quan sát cho. Có gì mình gọi.
Cố chợp mắt, nhưng mấy con muỗi cứ bay tới "hỏi thăm sức khỏe" Trọng Danh hoài, làm anh không tài nào ngủ được.
Chợt bàn tay anh trưởng phòng nhấn mạnh vào vai Trọng Danh. Anh ngồi bật dậy ngay. Đưa tay chỉ về phía trước, trưởng phòng thì thầm:
- Có người xuất hiện.
Dưới ánh trăng bàng bạc, một gã đàn ông dắt chiếc xe môtô đi