Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
tới vụ này, nếu cậu biết được chút manh mối nào, nhớ báo cho mình biết với nhé.
- Ô kê! Chúng ta sẽ hỗ trợ cho nhau. Bây giờ anh cho em biết, có tìm thấy gì xung quanh xác chết không?
- Có! - Trưởng phòng điều tra mở tủ đựng tang chứng, lấy ra một cái bịch nilon, đựng môt cái khăn tay vấy máu. Đã được hàn kỹ lại, anh ta nói. - Chúng tôi đã nhặt được cái này bên cạnh xác của nạn nhân.
Trọng Danh mừng rỡ:
- Dấu tay.
Trưởng phòng thở dài:
- Đã tìm thấy. Nhưng nhân viên của phòng đã làm việc mấy ngày nay, lục trong hồ sơ lưu trữ, trên mạng vi tính đều không tìm ra.
- Chứng tỏ hắn là người sống ngoài vòng pháp luật?
Trưởng phòng điều tra trầm ngâm:
- Mình cũng đã từng nghĩ như cậu, nhưng thấy lập luận không xuôi. Nếu một kẻ nào đó sống ngoài vòng pháp luật, ít ra hắn cũng đã phạm luật nên mới sống ngoài vòng pháp luật. Nếu là một công dân bình thường, có cuộc sống bình thường thì việc gì phải chọn cách sống như vậy, đúng không nào?
Trọng Danh gật đầu, trưởng phòng nói tiếp:
- Nếu là kẻ đã từng phạm tội, ít nhiều hắn cũng đã nằm trong hồ sờ điều tra và còn lưu giữ dấu tay của hắn chứ. Đằng này thì không! Cậu thấy có lạ không chứ. Cứ làm như hắn chưa từng có mặt ở cõi đời này.
Trọng Danh nhấp một ngụm nước trà, rồi nói:
- Anh có xem kỹ biên bản khám nghiệm tử thi không?
- Có!
- Anh có đặt nghi vấn gì không?
Trưởng phòng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Tôi đang băn khoăn ở chỗ, nạn nhân bị cắn đứt cuống họng mà chết. Trong biên bản ghi rõ, răng nanh dài hơn răng nanh của người bình thường. Cậu thử nghĩ xem, có người nào mà răng nanh lại dài như vậy không?
Trọng Danh cau mày suy nghĩ, anh ta bỗng nói:
- Này! Trưởng phòng, anh nghĩ gì về loài ma cà rồng?
Trưởng phòng bật cười ha hả:
- Này! Cậu có ngủ mơ không đấy? Cậu đang nói chuyện với một trưởng phòng điều tra đấy nhé! Không phải nói chuyện với bà đồng bóng đâu. Làm gì có ma cà rồng hở cậu.
Anh ta lại bật cười lớn:
- Chắc là cậu coi phim kinh dị của Mỹ nhiều quá rồi nhập tâm phải không? Một nhà báo mà tin vào chuyện ma cỏ là coi chừng phạm luật đó. Cậu đừng bao giờ đem cái tư tưởng dở hơi này đưa lên mặt báo nhé. Làm quần chúng hoang mang là mình hỏi thăm sức khỏe cậu đấy.
Trọng Danh khoát tay:
- Em đâu đến nỗi dại dột như vậy. Đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng em thôi. Quả thật em chỉ thấy trong phim, bọn ma cà rồng hút máu người, với hai cái răng nanh nhọn hoắt hai bên. Sao nó hơi trùng với cái vụ này.
Trưởng phòng vỗ vai Trọng Danh:
- Đặt giả thiết thì tốt, nhưng nên chọn giả thiết nào hợp lý một chút. Đừng xa rời thực tế, như thế mới có hướng giải quyết chứ cậu.
Trọng Danh ngồi thừ người ra, anh không biết có nên kể với trưởng phòng điều tra, về gã thanh niên mà mình đang nghi ngờ kia không? Chưa có chứng cứ gì rõ ràng, làm sao nói được. Chẳng lẽ chỉ vì thấy một người ăn thịt sống mà lại quy cho anh ta cái tội ăn cả thịt người luôn sao? Lại nói rằng mình nghĩ hãn ta là con ma cà rồng nữa...? Ôi....! Lại làm chuyện cười cho trưởng phòng điều tra thôi. Nghĩ vậy, Trọng Danh quyết định giữ riêng điều bí mật này cho riêng mình. Anh sẽ tự mình dấn thân vào vụ án này.
Trọng Danh đứng lên:
- Thôi em về đây! À quên, còn mấy vụ án mất tích của mấy cô gái, đã điều tra được manh mối gì chưa anh?
Trưởng phòng lắc đầu:
- Chưa! Chưa được gì cả. Cứ như họ biến mất khỏi mặt đất này vậy. Không có một vết tích nào.
Trọng Danh đùa:
- Hay là họ bị người ngoài hành tinh xâm nhập trái đất bắt đi. Hiện giờ đang ở tại một ngôi nhà nào đó.
Trưởng phòng vỗ vai Trọng Danh đùa lại:
- Cũng có thể lắm chứ. Thôi! Cậu về nhé, nếu có gì mình sẽ báo tin cho.
- Cám ơn anh! Em về nhé.
Giã từ căn phòng của đội điều tra. Trọng Danh miên man suy nghĩ. Đầu óc rồi rắm những sự kiện xảy ra. Anh chạy thẳng tới nhà thằng Tài.
Tôi nghiệp nó chỉ là đứa con nít mới lớn. Có ham chơi, có nghịch ngợm, nhưng cũng không đến nỗi nào. Ba mẹ nó chỉ có nó là đứa con trai độc nhất, trên nó là hai người chị gái. Chắc hẳn ông bà đang chết từng khúc ruột.
Cũng vì quá cưng chiều cậu công tử bột, nên cha mẹ thằng Tài đã sắm sửa xe cộ đầy đủ, tiền bạc cho con dư dả để cho nó bằng bạn, bằng bè. Thế là cậu ta đã sa chân ăn chơi sớm hơn tuổi của mình.
Nhờ Trọng Danh phát hiện ra, anh đã đưa nó quay về với trường lớp. Sau những lần nói chuyện với cha mẹ nó, ông bà đã chuyển hướng quan tâm tới nó bằng cách khác. Không phải là biện pháp cho tiền như mọi lần. Từ đó ba mẹ thằng Tài rất quý Trọng Danh. Nhưng nay nó đã chết.
Trọng Danh thở dài. Nếu ba mẹ nó biết được, anh là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết cho đứa con yêu của họ thì sao nhỉ?
Chắc chắn họ sẽ nổi giận mà tống anh ra khỏi nhà, không một chút thương tiếc.
Nghĩ tới đây anh thấy giận mình. Nhưng rồi lại tư bào chữa. Chưa chắc nó chết vì gã ấy, cớ sao mình tự buộc tội mình chứ? Thôi cứ khoan đeo gông vào cổ. Để từ từ điều tra, nếu quả thật là vậy thì mình sẽ tạ tội với cha mẹ thằng Tài sau. Còn bây giờ tới thắp cho nó ba nén nhang thương tiếc cái đã.
Trọng Danh phóng xe đi, lòng buồn vời vợi.
Chapter 9
Hôm nay trời vừa chập choạng tối, nó đã rời khỏi nhà mồ.
Con quỷ hai đầu làu bàu:
- Trời chưa tối hẳn mày đã đi ra ngoài.
- Không sao! - Nó nói. - Dù sao mặt trời cũng đã tắt, màn đêm cũng sắp phủ lên trái đất này rồi. Tôi không có gì phải sợ.
Con quỷ hai đầu vừa gặm một cánh tay người chết, vừa nói:
- Dạo này hình như mày có chuyện gì. Đã lâu rồi mày không đem được mồi tươi nào về đây cho tao. Tao thèm máu tươi quá.
Nó vừa đi vừa nói:
- Thì ông cứ tự đi kiếm lấy.
Con quỷ gầ lên, liệng khúc xương vào lưng nó:
- Đồ khốn kiếp, tao chẳng cần mày đâu. Tao sẽ tự đi bắt lấy. Con người chỉ cần nhìn thấy tao là đã ngã ra chết giấc rồi. Đâu cần tao phải ra tay. Mày tưởng chỉ có mày mới kiếm được mồi tươi đó sao. Cút đi. Đồ khốn!
Nó lầm lũi bỏ đi, không nói gì, sau khi ghé vào phòng tắm hơi, tẩy rửa cái mùi tanh của xác người, nó đến thẳng nhà nàng. Quả thật dạo này nó không còn việc gì phải quan tâm nhiểu hơn là nàng. Nó không cần ruợu, cũng không cần gái điếm. Mọi thú vui nó đều dẹp qua một bên. Nó chỉ còn lo nghĩ về nàng, cho dù ngày hay đêm.
Nàng có vẻ lặng lẽ hơn sau cái chết của mẹ nàng. Nhìn thấy nàng cô độc, lẻ loi trong căn nhà lá ấy. Nó càng yêu nàng hơn. Ngày nào nó cũng vội vàng đến với nàng, khi màn đêm vừa buông xuống. Nó đã yêu rồi!
Vừa bước vào nhà, nét mặt nó sa sầm xuống ngay.
Cái gã thanh niên tên Tuân ấy đang ngồi cạnh nàng. Vẫn cái kiểu thân mật ấy mà nó muốn phát điên lên. Kiềm mình lắm, nếu không nó đã bóp chết gã ngay lúc này.
Nàng nằm trên giường, gương mặt xanh xao. Nàng đã ngã bệnh sau cái chết của người mẹ.
Thấy nó, nàng gượng dậy:
- Anh mới tới.
Nó gật đầu, để giỏ trái cây lên bàn rồi hỏi thăm:
- Thu đã đỡ nhiều chưa?
Nàng mệt mỏi:
- Dạ cũng đỡ nhiều rồi.
- Thu đã ăn uống gì chưa?
Tên Tuân nhanh miệng:
- Tôi vừa mới cho Thu ăn cháo xong.
Nó giận dữ định thọi một quả đấm vào mặt tình địch. Nhưng cũng may, nó kịp kiềm lại, bàn tay nắm chặt. Nếu đánh nhau trước mặt nàng, thì còn ra thể thống gì nữa. Nó cố nhịn, nhưng hứa với lòng sẽ trả mối hận này ngay đêm nay.
Thấy gã kia vẫn ngồi bên cạnh nàng, nó quay mặt ra, đặt gói trái cây lên bàn thờ người mẹ. Lặng lẽ đốt ba nén nhang cho bà.
Miệng nó nói thì thầm:
- Đêm nay con sẽ gửi một người xuống đó, để làm bạn với mẹ. Người này mẹ cũng biết đó. "Hắn ta phải chết. Nàng là của riêng mình, không ai có thể ở cạnh nàng ngoài ta. Dù cho âm dương cách trở, ta không thể sống trọn ngày trọn tháng với nàng. Nhưng không hề gì, mỗi đêm ta mỗi đến với nàng. Như vậy cũng đủ lắm rồi. Sẽ không có một ai trên đời này chạm được vào tóc nàng."
Nó lầm lì ra bàn uống nước. Không nói thêm một lời nào, nó từ biệt nàng, về sớm hơn mọi hôm.
Ra đến đầu con hẻm, nó gọi một ly nước mía, ngồi chờ tình địch.
Phải đến gần 10 giờ đêm, người nó chờ mới xuất hiện.
Nó liền đứng lên, đi theo sau. Được một đoạn, nó chặn ngay đường:
- Chúng ta cần phải nói chuyện với nhau.
Tuân vốn là một thanh niên cương trực. Anh cũng thích giải quyết chuyện này như một người đàn ông thực thụ.
Anh gật đầu:
- Được thôi. Ta vào quán cà phê kia được không?
Nó lắc đầu:
- Không! Tìm một chỗ yên tĩnh nào đó, chỉ hai chúng ta.
Tuân nghĩ bụng, nếu mình không đi anh ta sẽ cho mình là thỏ đế. Cứ đi, xem anh ta dám làm gì mình. Cùng lắm thì đánh nhau. Chà! Nhưng ai lại đánh nhau vì một người con gái chứ. Mình chỉ nghĩ vậy thôi.
Tuân gật đầu:
- Được! Anh chỉ chỗ đi.
Nó đã chuẩn bị hành động từ lâu, nó nói:
- Đến công viên gần đây.
Tuân đâu ngờ đó là lần cuối cùng anh bước chân vào công viên.
Sáng hôm sau người ta phát hiện ra xác anh. Với cái cuống họng bị cắn đứt. Gương mặt trắng tái vì không còn một giọt máu nào trong người.
Cả thành phố lan truyền nhanh cái tin: ma cà rồng hút máu người. Có người còn quả quyết thấy được nó. Đó là một con ma biến thành một cô gái đẹp, rồi đi dụ dỗ đàn ông hám của lạ. Dụ vào chỗ tối rồi hút máu họ.
Có người bảo ma đã hóa thành một thanh niên đẹp trai, đa tình dụ dỗ con gái nhà lành. Rồi thực hiện hành động ma quỷ.
Cả thành phố như lên cơn sốt. Nhà nhà sợ hãi, người người lo âu. Tối đến ít ai dám ra đường ngoại trừ có những việc khẩn cấp.
Thành phố trở nên buồn tênh.
Sau khi xem xét kỹ thi thể của nạn nhân. Trọng Danh quả quyết nói với anh trưởng phòng điều tra:
- Tôi chắc rằng vụ này và vụ thằng Tài là cùng một thủ phạm.
- Có lẽ như vậy. Nhưng hắn ta là ai chứ? - Anh trưởng phòng siết chặt nắm đấm. - Hắn giết người dã man quá. Chắc có lẽ hắn là một tên biến thái hạng nặng.
Trọng Danh gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Anh trưởng phòng gương mặt đanh lại:
- Lần này tôi phải tung hết lực lượng ra, phá tan vụ án này mới được. Không thể để thủ phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được nữa. Hắn sẽ còn gây ra bao nhiêu cái chết thương tâm như thế này nữa chứ.
Trọng Danh đắn đo suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói những sự việc mà mình nghi ngờ cho anh ấy nghe không nhỉ? Cuối cùng Trọng Danh quyết định thổ lộ tâm sự cho người cảnh sát điều tra nghe.
Anh không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Từ chuyện trông thấy hắn ăn thịt bò sống ra sao. Rồi đến chuyện cô nữ tiếp viên Thúy Loan đi cùng với hắn mất tích từ đó. Đến chuyện hắn đánh nhau và cắn đứt một miếng thịt đùi, ăn tươi luôn với bạn thằng Tài.
Cả câu chuyện đôi mắt và cuộc rượt đuổi ngoại mục hôm nào. Anh cũng nói lên sự nghi ngờ về cái chết của thằng Tài.
Nghe xong, anh trưởng phòng điều tra đi đi, lại lại tay bóp trán suy nghĩ:
- Cậu đã cho mình những thông tin bổ ích nhất. Liên kết những sự kiện mà cậu đã kể, mình thấy hắn là kẻ tình nghi số một.
- Nhưng làm cách nào để tìm ra hắn ta. Mình không hề có một chút thông tin gì về lý lịch của hắn.
Anh trưởng phòng đưa một ngón tay lên nói từng lời một:
- Nhận... dạng...
- Nhận dạng. - Trọng Danh kêu lớn. - Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, anh tài thật.
Người trưởng phòng cười tươi:
- Nghề nghiệp của mình mà cậu. Vậy là đêm nay phải phiền cậu rồi.
Trọng Danh khoát tay:
- Không sao! Em có thể thức hàng tuần cũng được. Miễn làm sao giúp anh bắt được hung thủ là em vui rồi. Nói thật! Em linh cảm trăm phần trăm hắn có dính líu đến các vụ án mất tích gần đây.
- Mình cũng hy vọng là như vậy. Có tóm cổ được hắn thì tình hình an ninh ở thành phố này mới ổn định lại được. Hiện nay dân tình đang họang mang lắm. Họ đã truyền miệng nhau về một con ma cà rồng nào đó. Đang hiện thành người đi lại ung dung trong thành phố để bắt người ăn thịt.
- Nhận dạng rồi anh cho lệnh truy nã chứ. - Trọng Danh hỏi.
- Tất nhiên.
- Vậy thì ta làm việc ngay đi.
Hai người vội vàng ngồi vào bàn máy vi tính. Trọng Danh chọn ra từng bộ phận. Nào mắt, nào mũi, nào gương mặt. Anh phải nhớ kỹ từng nét một để hoànn thành gương mặt của gã tình nghi.
Hai người làm việc suốt đêm, mãi cho đến sáng bức hình của tên tội phạm mới hình thành.
Vươn vai ngáp mạnh một cái, Trọng Danh cầm bức hình lên ngắm nghía, gật gù:
- Ít ra cũng giống chín mươi phần trăm.
Người trưởng phòng điều tra, vừa làm một vài động tác thể dục buổi sáng, vừa hỏi:
- Tại sao không là một trăm phần trăm?
Trọng Danh chỉ tay vào cặp mắt của tên tội phạm:
- Chỗ này này, không thể giống như đúc được. Em đã cố chọn cặp mắt cho giống mắt của hắn, nhưng không thể được. Ánh mắt của hắn kỳ lạ lắm. Chỉ cần anh bắt gặp một lần là cả đời không thể quên. Nghĩ đến em còn ớn lạnh cả sống lưng.
- Chà, ghê gớm vậy sao. Mình đã đối mặt với bao tên tội phạm, chưa hề biết sợ đứa nào, nay nghe cậu kể về tên này, mình mong sao phá được án nhanh, để giáp mặt hắn một lần xem sao.
Trọng Danh đứng lên bỏ tấm hình vào túi xách nói:
- Bây giờ hai anh em mình đi kiếm cái gì bỏ bụng đi. Sau đó em sẽ đến tòa soạn cho đăng tấm hình này.
- Cậu đã lấy số điện thoại chỗ mình chưa. Mình sẽ cho người túc trực ở đây 24 trên 24 để nhận thông tin. Nếu có ai nhận ra hắn báo lại, ta phải kịp thời có mặt để tóm cổ hắn.
Hai người rời khỏi văn phòng làm việc, những tia nắng đầu tiên đang nhảy múa trên những cây xanh um tùm. Một vài con chim chích đang ríu rít trên cành. Mấy con bướm đủ màu, đủ sắc nhởn nhơ trên cành hoa còn đọng những giọt sương long lanh.
Với tốc độ làm việc cật lực của mình, Trọng Danh đã đưa được tấm hình của tên tội phạm lên báo ngay ngày hôm sau.
Và nó đâu biết rằng, gương mặt của nó đã được
- Ô kê! Chúng ta sẽ hỗ trợ cho nhau. Bây giờ anh cho em biết, có tìm thấy gì xung quanh xác chết không?
- Có! - Trưởng phòng điều tra mở tủ đựng tang chứng, lấy ra một cái bịch nilon, đựng môt cái khăn tay vấy máu. Đã được hàn kỹ lại, anh ta nói. - Chúng tôi đã nhặt được cái này bên cạnh xác của nạn nhân.
Trọng Danh mừng rỡ:
- Dấu tay.
Trưởng phòng thở dài:
- Đã tìm thấy. Nhưng nhân viên của phòng đã làm việc mấy ngày nay, lục trong hồ sơ lưu trữ, trên mạng vi tính đều không tìm ra.
- Chứng tỏ hắn là người sống ngoài vòng pháp luật?
Trưởng phòng điều tra trầm ngâm:
- Mình cũng đã từng nghĩ như cậu, nhưng thấy lập luận không xuôi. Nếu một kẻ nào đó sống ngoài vòng pháp luật, ít ra hắn cũng đã phạm luật nên mới sống ngoài vòng pháp luật. Nếu là một công dân bình thường, có cuộc sống bình thường thì việc gì phải chọn cách sống như vậy, đúng không nào?
Trọng Danh gật đầu, trưởng phòng nói tiếp:
- Nếu là kẻ đã từng phạm tội, ít nhiều hắn cũng đã nằm trong hồ sờ điều tra và còn lưu giữ dấu tay của hắn chứ. Đằng này thì không! Cậu thấy có lạ không chứ. Cứ làm như hắn chưa từng có mặt ở cõi đời này.
Trọng Danh nhấp một ngụm nước trà, rồi nói:
- Anh có xem kỹ biên bản khám nghiệm tử thi không?
- Có!
- Anh có đặt nghi vấn gì không?
Trưởng phòng suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Tôi đang băn khoăn ở chỗ, nạn nhân bị cắn đứt cuống họng mà chết. Trong biên bản ghi rõ, răng nanh dài hơn răng nanh của người bình thường. Cậu thử nghĩ xem, có người nào mà răng nanh lại dài như vậy không?
Trọng Danh cau mày suy nghĩ, anh ta bỗng nói:
- Này! Trưởng phòng, anh nghĩ gì về loài ma cà rồng?
Trưởng phòng bật cười ha hả:
- Này! Cậu có ngủ mơ không đấy? Cậu đang nói chuyện với một trưởng phòng điều tra đấy nhé! Không phải nói chuyện với bà đồng bóng đâu. Làm gì có ma cà rồng hở cậu.
Anh ta lại bật cười lớn:
- Chắc là cậu coi phim kinh dị của Mỹ nhiều quá rồi nhập tâm phải không? Một nhà báo mà tin vào chuyện ma cỏ là coi chừng phạm luật đó. Cậu đừng bao giờ đem cái tư tưởng dở hơi này đưa lên mặt báo nhé. Làm quần chúng hoang mang là mình hỏi thăm sức khỏe cậu đấy.
Trọng Danh khoát tay:
- Em đâu đến nỗi dại dột như vậy. Đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng em thôi. Quả thật em chỉ thấy trong phim, bọn ma cà rồng hút máu người, với hai cái răng nanh nhọn hoắt hai bên. Sao nó hơi trùng với cái vụ này.
Trưởng phòng vỗ vai Trọng Danh:
- Đặt giả thiết thì tốt, nhưng nên chọn giả thiết nào hợp lý một chút. Đừng xa rời thực tế, như thế mới có hướng giải quyết chứ cậu.
Trọng Danh ngồi thừ người ra, anh không biết có nên kể với trưởng phòng điều tra, về gã thanh niên mà mình đang nghi ngờ kia không? Chưa có chứng cứ gì rõ ràng, làm sao nói được. Chẳng lẽ chỉ vì thấy một người ăn thịt sống mà lại quy cho anh ta cái tội ăn cả thịt người luôn sao? Lại nói rằng mình nghĩ hãn ta là con ma cà rồng nữa...? Ôi....! Lại làm chuyện cười cho trưởng phòng điều tra thôi. Nghĩ vậy, Trọng Danh quyết định giữ riêng điều bí mật này cho riêng mình. Anh sẽ tự mình dấn thân vào vụ án này.
Trọng Danh đứng lên:
- Thôi em về đây! À quên, còn mấy vụ án mất tích của mấy cô gái, đã điều tra được manh mối gì chưa anh?
Trưởng phòng lắc đầu:
- Chưa! Chưa được gì cả. Cứ như họ biến mất khỏi mặt đất này vậy. Không có một vết tích nào.
Trọng Danh đùa:
- Hay là họ bị người ngoài hành tinh xâm nhập trái đất bắt đi. Hiện giờ đang ở tại một ngôi nhà nào đó.
Trưởng phòng vỗ vai Trọng Danh đùa lại:
- Cũng có thể lắm chứ. Thôi! Cậu về nhé, nếu có gì mình sẽ báo tin cho.
- Cám ơn anh! Em về nhé.
Giã từ căn phòng của đội điều tra. Trọng Danh miên man suy nghĩ. Đầu óc rồi rắm những sự kiện xảy ra. Anh chạy thẳng tới nhà thằng Tài.
Tôi nghiệp nó chỉ là đứa con nít mới lớn. Có ham chơi, có nghịch ngợm, nhưng cũng không đến nỗi nào. Ba mẹ nó chỉ có nó là đứa con trai độc nhất, trên nó là hai người chị gái. Chắc hẳn ông bà đang chết từng khúc ruột.
Cũng vì quá cưng chiều cậu công tử bột, nên cha mẹ thằng Tài đã sắm sửa xe cộ đầy đủ, tiền bạc cho con dư dả để cho nó bằng bạn, bằng bè. Thế là cậu ta đã sa chân ăn chơi sớm hơn tuổi của mình.
Nhờ Trọng Danh phát hiện ra, anh đã đưa nó quay về với trường lớp. Sau những lần nói chuyện với cha mẹ nó, ông bà đã chuyển hướng quan tâm tới nó bằng cách khác. Không phải là biện pháp cho tiền như mọi lần. Từ đó ba mẹ thằng Tài rất quý Trọng Danh. Nhưng nay nó đã chết.
Trọng Danh thở dài. Nếu ba mẹ nó biết được, anh là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết cho đứa con yêu của họ thì sao nhỉ?
Chắc chắn họ sẽ nổi giận mà tống anh ra khỏi nhà, không một chút thương tiếc.
Nghĩ tới đây anh thấy giận mình. Nhưng rồi lại tư bào chữa. Chưa chắc nó chết vì gã ấy, cớ sao mình tự buộc tội mình chứ? Thôi cứ khoan đeo gông vào cổ. Để từ từ điều tra, nếu quả thật là vậy thì mình sẽ tạ tội với cha mẹ thằng Tài sau. Còn bây giờ tới thắp cho nó ba nén nhang thương tiếc cái đã.
Trọng Danh phóng xe đi, lòng buồn vời vợi.
Chapter 9
Hôm nay trời vừa chập choạng tối, nó đã rời khỏi nhà mồ.
Con quỷ hai đầu làu bàu:
- Trời chưa tối hẳn mày đã đi ra ngoài.
- Không sao! - Nó nói. - Dù sao mặt trời cũng đã tắt, màn đêm cũng sắp phủ lên trái đất này rồi. Tôi không có gì phải sợ.
Con quỷ hai đầu vừa gặm một cánh tay người chết, vừa nói:
- Dạo này hình như mày có chuyện gì. Đã lâu rồi mày không đem được mồi tươi nào về đây cho tao. Tao thèm máu tươi quá.
Nó vừa đi vừa nói:
- Thì ông cứ tự đi kiếm lấy.
Con quỷ gầ lên, liệng khúc xương vào lưng nó:
- Đồ khốn kiếp, tao chẳng cần mày đâu. Tao sẽ tự đi bắt lấy. Con người chỉ cần nhìn thấy tao là đã ngã ra chết giấc rồi. Đâu cần tao phải ra tay. Mày tưởng chỉ có mày mới kiếm được mồi tươi đó sao. Cút đi. Đồ khốn!
Nó lầm lũi bỏ đi, không nói gì, sau khi ghé vào phòng tắm hơi, tẩy rửa cái mùi tanh của xác người, nó đến thẳng nhà nàng. Quả thật dạo này nó không còn việc gì phải quan tâm nhiểu hơn là nàng. Nó không cần ruợu, cũng không cần gái điếm. Mọi thú vui nó đều dẹp qua một bên. Nó chỉ còn lo nghĩ về nàng, cho dù ngày hay đêm.
Nàng có vẻ lặng lẽ hơn sau cái chết của mẹ nàng. Nhìn thấy nàng cô độc, lẻ loi trong căn nhà lá ấy. Nó càng yêu nàng hơn. Ngày nào nó cũng vội vàng đến với nàng, khi màn đêm vừa buông xuống. Nó đã yêu rồi!
Vừa bước vào nhà, nét mặt nó sa sầm xuống ngay.
Cái gã thanh niên tên Tuân ấy đang ngồi cạnh nàng. Vẫn cái kiểu thân mật ấy mà nó muốn phát điên lên. Kiềm mình lắm, nếu không nó đã bóp chết gã ngay lúc này.
Nàng nằm trên giường, gương mặt xanh xao. Nàng đã ngã bệnh sau cái chết của người mẹ.
Thấy nó, nàng gượng dậy:
- Anh mới tới.
Nó gật đầu, để giỏ trái cây lên bàn rồi hỏi thăm:
- Thu đã đỡ nhiều chưa?
Nàng mệt mỏi:
- Dạ cũng đỡ nhiều rồi.
- Thu đã ăn uống gì chưa?
Tên Tuân nhanh miệng:
- Tôi vừa mới cho Thu ăn cháo xong.
Nó giận dữ định thọi một quả đấm vào mặt tình địch. Nhưng cũng may, nó kịp kiềm lại, bàn tay nắm chặt. Nếu đánh nhau trước mặt nàng, thì còn ra thể thống gì nữa. Nó cố nhịn, nhưng hứa với lòng sẽ trả mối hận này ngay đêm nay.
Thấy gã kia vẫn ngồi bên cạnh nàng, nó quay mặt ra, đặt gói trái cây lên bàn thờ người mẹ. Lặng lẽ đốt ba nén nhang cho bà.
Miệng nó nói thì thầm:
- Đêm nay con sẽ gửi một người xuống đó, để làm bạn với mẹ. Người này mẹ cũng biết đó. "Hắn ta phải chết. Nàng là của riêng mình, không ai có thể ở cạnh nàng ngoài ta. Dù cho âm dương cách trở, ta không thể sống trọn ngày trọn tháng với nàng. Nhưng không hề gì, mỗi đêm ta mỗi đến với nàng. Như vậy cũng đủ lắm rồi. Sẽ không có một ai trên đời này chạm được vào tóc nàng."
Nó lầm lì ra bàn uống nước. Không nói thêm một lời nào, nó từ biệt nàng, về sớm hơn mọi hôm.
Ra đến đầu con hẻm, nó gọi một ly nước mía, ngồi chờ tình địch.
Phải đến gần 10 giờ đêm, người nó chờ mới xuất hiện.
Nó liền đứng lên, đi theo sau. Được một đoạn, nó chặn ngay đường:
- Chúng ta cần phải nói chuyện với nhau.
Tuân vốn là một thanh niên cương trực. Anh cũng thích giải quyết chuyện này như một người đàn ông thực thụ.
Anh gật đầu:
- Được thôi. Ta vào quán cà phê kia được không?
Nó lắc đầu:
- Không! Tìm một chỗ yên tĩnh nào đó, chỉ hai chúng ta.
Tuân nghĩ bụng, nếu mình không đi anh ta sẽ cho mình là thỏ đế. Cứ đi, xem anh ta dám làm gì mình. Cùng lắm thì đánh nhau. Chà! Nhưng ai lại đánh nhau vì một người con gái chứ. Mình chỉ nghĩ vậy thôi.
Tuân gật đầu:
- Được! Anh chỉ chỗ đi.
Nó đã chuẩn bị hành động từ lâu, nó nói:
- Đến công viên gần đây.
Tuân đâu ngờ đó là lần cuối cùng anh bước chân vào công viên.
Sáng hôm sau người ta phát hiện ra xác anh. Với cái cuống họng bị cắn đứt. Gương mặt trắng tái vì không còn một giọt máu nào trong người.
Cả thành phố lan truyền nhanh cái tin: ma cà rồng hút máu người. Có người còn quả quyết thấy được nó. Đó là một con ma biến thành một cô gái đẹp, rồi đi dụ dỗ đàn ông hám của lạ. Dụ vào chỗ tối rồi hút máu họ.
Có người bảo ma đã hóa thành một thanh niên đẹp trai, đa tình dụ dỗ con gái nhà lành. Rồi thực hiện hành động ma quỷ.
Cả thành phố như lên cơn sốt. Nhà nhà sợ hãi, người người lo âu. Tối đến ít ai dám ra đường ngoại trừ có những việc khẩn cấp.
Thành phố trở nên buồn tênh.
Sau khi xem xét kỹ thi thể của nạn nhân. Trọng Danh quả quyết nói với anh trưởng phòng điều tra:
- Tôi chắc rằng vụ này và vụ thằng Tài là cùng một thủ phạm.
- Có lẽ như vậy. Nhưng hắn ta là ai chứ? - Anh trưởng phòng siết chặt nắm đấm. - Hắn giết người dã man quá. Chắc có lẽ hắn là một tên biến thái hạng nặng.
Trọng Danh gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Anh trưởng phòng gương mặt đanh lại:
- Lần này tôi phải tung hết lực lượng ra, phá tan vụ án này mới được. Không thể để thủ phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được nữa. Hắn sẽ còn gây ra bao nhiêu cái chết thương tâm như thế này nữa chứ.
Trọng Danh đắn đo suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói những sự việc mà mình nghi ngờ cho anh ấy nghe không nhỉ? Cuối cùng Trọng Danh quyết định thổ lộ tâm sự cho người cảnh sát điều tra nghe.
Anh không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, dù là nhỏ nhất. Từ chuyện trông thấy hắn ăn thịt bò sống ra sao. Rồi đến chuyện cô nữ tiếp viên Thúy Loan đi cùng với hắn mất tích từ đó. Đến chuyện hắn đánh nhau và cắn đứt một miếng thịt đùi, ăn tươi luôn với bạn thằng Tài.
Cả câu chuyện đôi mắt và cuộc rượt đuổi ngoại mục hôm nào. Anh cũng nói lên sự nghi ngờ về cái chết của thằng Tài.
Nghe xong, anh trưởng phòng điều tra đi đi, lại lại tay bóp trán suy nghĩ:
- Cậu đã cho mình những thông tin bổ ích nhất. Liên kết những sự kiện mà cậu đã kể, mình thấy hắn là kẻ tình nghi số một.
- Nhưng làm cách nào để tìm ra hắn ta. Mình không hề có một chút thông tin gì về lý lịch của hắn.
Anh trưởng phòng đưa một ngón tay lên nói từng lời một:
- Nhận... dạng...
- Nhận dạng. - Trọng Danh kêu lớn. - Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, anh tài thật.
Người trưởng phòng cười tươi:
- Nghề nghiệp của mình mà cậu. Vậy là đêm nay phải phiền cậu rồi.
Trọng Danh khoát tay:
- Không sao! Em có thể thức hàng tuần cũng được. Miễn làm sao giúp anh bắt được hung thủ là em vui rồi. Nói thật! Em linh cảm trăm phần trăm hắn có dính líu đến các vụ án mất tích gần đây.
- Mình cũng hy vọng là như vậy. Có tóm cổ được hắn thì tình hình an ninh ở thành phố này mới ổn định lại được. Hiện nay dân tình đang họang mang lắm. Họ đã truyền miệng nhau về một con ma cà rồng nào đó. Đang hiện thành người đi lại ung dung trong thành phố để bắt người ăn thịt.
- Nhận dạng rồi anh cho lệnh truy nã chứ. - Trọng Danh hỏi.
- Tất nhiên.
- Vậy thì ta làm việc ngay đi.
Hai người vội vàng ngồi vào bàn máy vi tính. Trọng Danh chọn ra từng bộ phận. Nào mắt, nào mũi, nào gương mặt. Anh phải nhớ kỹ từng nét một để hoànn thành gương mặt của gã tình nghi.
Hai người làm việc suốt đêm, mãi cho đến sáng bức hình của tên tội phạm mới hình thành.
Vươn vai ngáp mạnh một cái, Trọng Danh cầm bức hình lên ngắm nghía, gật gù:
- Ít ra cũng giống chín mươi phần trăm.
Người trưởng phòng điều tra, vừa làm một vài động tác thể dục buổi sáng, vừa hỏi:
- Tại sao không là một trăm phần trăm?
Trọng Danh chỉ tay vào cặp mắt của tên tội phạm:
- Chỗ này này, không thể giống như đúc được. Em đã cố chọn cặp mắt cho giống mắt của hắn, nhưng không thể được. Ánh mắt của hắn kỳ lạ lắm. Chỉ cần anh bắt gặp một lần là cả đời không thể quên. Nghĩ đến em còn ớn lạnh cả sống lưng.
- Chà, ghê gớm vậy sao. Mình đã đối mặt với bao tên tội phạm, chưa hề biết sợ đứa nào, nay nghe cậu kể về tên này, mình mong sao phá được án nhanh, để giáp mặt hắn một lần xem sao.
Trọng Danh đứng lên bỏ tấm hình vào túi xách nói:
- Bây giờ hai anh em mình đi kiếm cái gì bỏ bụng đi. Sau đó em sẽ đến tòa soạn cho đăng tấm hình này.
- Cậu đã lấy số điện thoại chỗ mình chưa. Mình sẽ cho người túc trực ở đây 24 trên 24 để nhận thông tin. Nếu có ai nhận ra hắn báo lại, ta phải kịp thời có mặt để tóm cổ hắn.
Hai người rời khỏi văn phòng làm việc, những tia nắng đầu tiên đang nhảy múa trên những cây xanh um tùm. Một vài con chim chích đang ríu rít trên cành. Mấy con bướm đủ màu, đủ sắc nhởn nhơ trên cành hoa còn đọng những giọt sương long lanh.
Với tốc độ làm việc cật lực của mình, Trọng Danh đã đưa được tấm hình của tên tội phạm lên báo ngay ngày hôm sau.
Và nó đâu biết rằng, gương mặt của nó đã được