Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36:
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này của Ôn Dĩ Nam không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa. Khương Hoài Nhân trong nháy mắt bùng nổ: "Anh mới thô lỗ a, cả nhà anh đều thô lỗ. Thô lỗ anh còn tới tìm em làm cái gì? Hoa khôi lớp các anh bên kia mới không thô lỗ, anh đi tìm cô ấy nha. Khoảng thời gian này cô ấy không thấy anh, còn đi theo em tìm anh, anh đi tìm cô ấy nha, cô ấy là thục nữ, anh đừng có khuôn mặt chết ở đây, anh đi ra, đi ra."
Ôn Dĩ Nam nhìn dáng vẻ xù lông của cô, không khỏi nhíu mày, ngược lại rất nghe lời, đứng lên liền đi.
Khương Hoài Nhân mắt choáng váng, giống như một cú đấm mạnh vào trên bông, mềm oặt, không có chút điểm nào dùng lực, một hơi xương mắc ở đầu cổ họng, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng.
Mắt thấy Ôn Dĩ Nam đã đi ra ngoài xa mấy bước, Khương Hoài Nhân tức giận nắm lấy cặp sách ném về anh: "Ôn Dĩ Nam, anh đi đâu vậy?"
Khương Hoài Nhân cho dù rất tức giận, lại sợ làm anh đau, không dám dùng sức ném cặp sách lên người anh. Cho nên căp sách ở sau lưng Ôn Dĩ Nam rơi xuống một tiếng "Lạch cạch", cặp sách không có kéo hết, đồ vật bên trong rơi lả tả trên đất.
Ôn Dĩ Nam nghe được âm thanh nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước. Khương Hoài Nhân thấy anh không nhìn cô, khó thở, oán hận, dặm chân mấy lần, chạy lên trước: "Ôn Dĩ Nam, anh đứng lại."
Khương Hoài Nhân vừa dứt lời, Ôn Dĩ Nam phút chốc dừng bước lại, quay lại nhìn cô. Khương Hoài Nhân không nghĩ tới anh nghe lời như thế, vậy mà đứng lại thật. Bởi vì quán tính, trong lúc nhất thời hãm không được bước chân, trực tiếp hướng phía trước nhào vào trong ngực anh.
Ôn Dĩ Nam đưa tay nâng eo của cô, rũ mắt nhìn cô, giọng nói mang theo ẩn ý cười: "Cẩn thận một chút."
Khương Hoài Nhân giống như bị điện giật, đẩy anh ra, mặt đỏ tới mang tai, trừng to mắt che giấu ngại ngùng của mình: "Anh làm gì đột nhiên dừng lại."
Khoé miệng Ôn Dĩ Nam mỉm cười, vô tội nói: "Em kêu anh đi anh liền đi, em kêu anh dừng anh liền dừng, có gì không đúng sao?"
Khương Hoài Nhân cứng họng, đôi mắt liền chớp đến mấy lần, lại một câu cũng không nói nên lời, lời này nghe giống như không có gì sai, nhưng dù sao cảm giác mình bị đùa giỡn.
Ôn Dĩ Nam tiến lên một bước, ở trước người cô dừng lại, đưa tay vén mấy sợi tóc rối bù của cô, giọng nói ôn hòa: "Anh sai rồi, anh xin lỗi em có được không?"
Anh đứng ở trước người cô, khuôn mặt thiếu niên tuấn lang tú dật ngược ánh sáng, phác hoạ đường nét đẹp đẽ, toát ra hơi thở của ánh nắng thanh xuân. Con ngươi màu đen như mực, không chớp nhìn cô một cái, giống như đem cô nhìn vào trong lòng. Khương Hoài Nhân cảm thấy tim đập lợi hại, không khỏi né tránh ánh mắt anh, trở lại đi thu dọn sách vở trên đất.
Ôn Dĩ Nam ngồi xuống giúp cô nhặt, một bên nhặt một bên nói: "Tiểu Nhân, sau này mặc kệ đi đâu, anh đều sẽ nói cho em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Khương Hoài Nhân đã dịu đi, nhưng vẫn mạnh miệng: "Anh thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, có liên quan gì với em, vì sao anh muốn nói với em, em cũng không phải là ai của anh?"
Ôn Dĩ Nam tay dừng lại: "Khương Hoài Nhân."
Khương Hoài Nhân nghe được giọng có vẻ hơi trầm thấp của anh, trong lòng nhảy dựng lên, anh ấy có phải muốn nói cái gì?
Một bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến trước mặt cô, giọng nói có chút không vui: "Khương Hoài Nhân, đây là cái gì?"
Khương Hoài Nhân chăm chú nhìn qua, một lá thư màu xanh lam, xích lại gần, còn có thể ngửi đến mùi thơm nhàn nhạt. Khương Hoài Nhân nghiêng đầu nhìn chữ phía trên, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cách viết rất dụng tâm, lại không che giấu được chữ viết của anh khó coi sự thật, "Khương Hoài Nhân (Nhận)".
Trên mặt Khương Hoài Nhân vui mừng, phản ứng đầu tiên đây là thư Ôn Dĩ Nam đưa cô, nhưng một giây sau liền đem ý nghĩ của mình phủ định. Đây là từ trong cặp sách của cô tìm ra, thế nào lại là anh đưa cô đây? Với lại chứ viết của Ôn Dĩ Nam rất đẹp, mới không phải cái kiểu chó bò này đâu.
Khương Hoài Nhân không cao hứng: "Em làm sao biết đây là cái gì."
Nụ cười trên mặt Ôn Dĩ Nam đã sớm biến mất không thấy gì nữa, cầm lấy khuôn mặt mở lá thư ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy màu hồng phấn mang theo cánh hoa giấy triển khai viết thư. Liếc mắt mấy cái đọc nhanh như gió, sắc mặt càng ngày càng không tốt, sau khi xem xong đem trang giấy cả lá thư đồng loạt nhét vào tay Khương Hoài Nhân: "Cái này đều vì bạn trai, khó trách không để ý anh."
Khương Hoài Nhân nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung trong thư, trước một khắc còn chau mày, Vương Qua này là ai? Một giây sau cười hì hì: "Đúng a, con người của em từ trước đến nay luôn đi trước thời đại, trong lớp bọn em đã có ba cặp, em cũng không thể lạc hậu chứ. Bọn em nói chuyện cũng không bao lâu." Khương Hoài Nhân đếm trên đầu ngón tay cộng lại: "Ồ, cũng năm sáu bảy tám ngày thôi."
Ôn Dĩ Nam liếc mắt nhìn chằm chằm "Cười đến ngọt ngào" của người nào đó một chút, cầm cặp sách của cô lên: "Ừ, vậy chúc mừng em, hiện tại có thể về nhà chứ?" Thật coi anh là ngốc nha, thư tình kia nửa đoạn biểu đạt bản thân mình ái mộ cô, phần sau tỏ tình cứng nhắc "Phong cách Quỳnh Dao" "Sông cạn đá mòn vĩnh viễn không hối hận, núi đao biển lửa chết vì cậu". Một câu cuối cùng là Khương Hoài Nhân, có lẽ cậu không biết tớ là ai, nhưng tớ đã thích cậu thời gian rất lâu, thứ sáu có rãnh không? Chúng ta có thể gặp mặt một lần không? Tớ đợi cậu ở sân chơi trong buổi học chiều thứ sáu, không gặp không về.
Cái này đều nói chuyện năm sáu bảy tám ngày, hai người còn chưa gặp mặt qua, yêu đương bằng niềm tin sao? Cũng đủ thời thượng.
Khương Hoài Nhân đi theo sau lưng Ôn Dĩ Nam, thay đổi tức giận trước đó, tâm tình đặc biệt tốt, trong giọng nói mang theo hào hứng: "Ôn Dĩ Nam, hôm nào em giới thiệu các người biết nhau ha?"
Ôn Dĩ Nam đi ở phía trước, nhàn nhạt đáp lời: "Được, hẳn là quen biết một chút, anh mời cậu ta ăn cơm."
Ôn Dĩ Nam bình tĩnh kích thích Khương Hoài Nhân, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Vậy bọn em cám ơn anh trước."
Ôn Dĩ Nam quay đầu nhìn cô cười đến một mặt ôn hòa: "Không cần khách sáo."
Khương Hoài Nhân nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của anh, trong lòng đặc biệt vặn vẹo, không khỏi hung hăng nguýt anh một cái, thở phì phò đi đến trước mặt. Đầu gỗ ngốc, đầu gỗ u cục, đồ đần, bạn trai cô Khương Hoài Nhân nhất định phải là thông minh cực điểm, mới không muốn thích một người cái gì cũng đều không hiểu, ngu đần đây.
__________
Editor:
Hôm nay Hi buồn quá nên tặng mọi người chương này.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Xem ảnh 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này của Ôn Dĩ Nam không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa. Khương Hoài Nhân trong nháy mắt bùng nổ: "Anh mới thô lỗ a, cả nhà anh đều thô lỗ. Thô lỗ anh còn tới tìm em làm cái gì? Hoa khôi lớp các anh bên kia mới không thô lỗ, anh đi tìm cô ấy nha. Khoảng thời gian này cô ấy không thấy anh, còn đi theo em tìm anh, anh đi tìm cô ấy nha, cô ấy là thục nữ, anh đừng có khuôn mặt chết ở đây, anh đi ra, đi ra."
Ôn Dĩ Nam nhìn dáng vẻ xù lông của cô, không khỏi nhíu mày, ngược lại rất nghe lời, đứng lên liền đi.
Khương Hoài Nhân mắt choáng váng, giống như một cú đấm mạnh vào trên bông, mềm oặt, không có chút điểm nào dùng lực, một hơi xương mắc ở đầu cổ họng, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng.
Mắt thấy Ôn Dĩ Nam đã đi ra ngoài xa mấy bước, Khương Hoài Nhân tức giận nắm lấy cặp sách ném về anh: "Ôn Dĩ Nam, anh đi đâu vậy?"
Khương Hoài Nhân cho dù rất tức giận, lại sợ làm anh đau, không dám dùng sức ném cặp sách lên người anh. Cho nên căp sách ở sau lưng Ôn Dĩ Nam rơi xuống một tiếng "Lạch cạch", cặp sách không có kéo hết, đồ vật bên trong rơi lả tả trên đất.
Ôn Dĩ Nam nghe được âm thanh nhưng cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước. Khương Hoài Nhân thấy anh không nhìn cô, khó thở, oán hận, dặm chân mấy lần, chạy lên trước: "Ôn Dĩ Nam, anh đứng lại."
Khương Hoài Nhân vừa dứt lời, Ôn Dĩ Nam phút chốc dừng bước lại, quay lại nhìn cô. Khương Hoài Nhân không nghĩ tới anh nghe lời như thế, vậy mà đứng lại thật. Bởi vì quán tính, trong lúc nhất thời hãm không được bước chân, trực tiếp hướng phía trước nhào vào trong ngực anh.
Ôn Dĩ Nam đưa tay nâng eo của cô, rũ mắt nhìn cô, giọng nói mang theo ẩn ý cười: "Cẩn thận một chút."
Khương Hoài Nhân giống như bị điện giật, đẩy anh ra, mặt đỏ tới mang tai, trừng to mắt che giấu ngại ngùng của mình: "Anh làm gì đột nhiên dừng lại."
Khoé miệng Ôn Dĩ Nam mỉm cười, vô tội nói: "Em kêu anh đi anh liền đi, em kêu anh dừng anh liền dừng, có gì không đúng sao?"
Khương Hoài Nhân cứng họng, đôi mắt liền chớp đến mấy lần, lại một câu cũng không nói nên lời, lời này nghe giống như không có gì sai, nhưng dù sao cảm giác mình bị đùa giỡn.
Ôn Dĩ Nam tiến lên một bước, ở trước người cô dừng lại, đưa tay vén mấy sợi tóc rối bù của cô, giọng nói ôn hòa: "Anh sai rồi, anh xin lỗi em có được không?"
Anh đứng ở trước người cô, khuôn mặt thiếu niên tuấn lang tú dật ngược ánh sáng, phác hoạ đường nét đẹp đẽ, toát ra hơi thở của ánh nắng thanh xuân. Con ngươi màu đen như mực, không chớp nhìn cô một cái, giống như đem cô nhìn vào trong lòng. Khương Hoài Nhân cảm thấy tim đập lợi hại, không khỏi né tránh ánh mắt anh, trở lại đi thu dọn sách vở trên đất.
Ôn Dĩ Nam ngồi xuống giúp cô nhặt, một bên nhặt một bên nói: "Tiểu Nhân, sau này mặc kệ đi đâu, anh đều sẽ nói cho em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Khương Hoài Nhân đã dịu đi, nhưng vẫn mạnh miệng: "Anh thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó, có liên quan gì với em, vì sao anh muốn nói với em, em cũng không phải là ai của anh?"
Ôn Dĩ Nam tay dừng lại: "Khương Hoài Nhân."
Khương Hoài Nhân nghe được giọng có vẻ hơi trầm thấp của anh, trong lòng nhảy dựng lên, anh ấy có phải muốn nói cái gì?
Một bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến trước mặt cô, giọng nói có chút không vui: "Khương Hoài Nhân, đây là cái gì?"
Khương Hoài Nhân chăm chú nhìn qua, một lá thư màu xanh lam, xích lại gần, còn có thể ngửi đến mùi thơm nhàn nhạt. Khương Hoài Nhân nghiêng đầu nhìn chữ phía trên, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn cách viết rất dụng tâm, lại không che giấu được chữ viết của anh khó coi sự thật, "Khương Hoài Nhân (Nhận)".
Trên mặt Khương Hoài Nhân vui mừng, phản ứng đầu tiên đây là thư Ôn Dĩ Nam đưa cô, nhưng một giây sau liền đem ý nghĩ của mình phủ định. Đây là từ trong cặp sách của cô tìm ra, thế nào lại là anh đưa cô đây? Với lại chứ viết của Ôn Dĩ Nam rất đẹp, mới không phải cái kiểu chó bò này đâu.
Khương Hoài Nhân không cao hứng: "Em làm sao biết đây là cái gì."
Nụ cười trên mặt Ôn Dĩ Nam đã sớm biến mất không thấy gì nữa, cầm lấy khuôn mặt mở lá thư ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy màu hồng phấn mang theo cánh hoa giấy triển khai viết thư. Liếc mắt mấy cái đọc nhanh như gió, sắc mặt càng ngày càng không tốt, sau khi xem xong đem trang giấy cả lá thư đồng loạt nhét vào tay Khương Hoài Nhân: "Cái này đều vì bạn trai, khó trách không để ý anh."
Khương Hoài Nhân nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung trong thư, trước một khắc còn chau mày, Vương Qua này là ai? Một giây sau cười hì hì: "Đúng a, con người của em từ trước đến nay luôn đi trước thời đại, trong lớp bọn em đã có ba cặp, em cũng không thể lạc hậu chứ. Bọn em nói chuyện cũng không bao lâu." Khương Hoài Nhân đếm trên đầu ngón tay cộng lại: "Ồ, cũng năm sáu bảy tám ngày thôi."
Ôn Dĩ Nam liếc mắt nhìn chằm chằm "Cười đến ngọt ngào" của người nào đó một chút, cầm cặp sách của cô lên: "Ừ, vậy chúc mừng em, hiện tại có thể về nhà chứ?" Thật coi anh là ngốc nha, thư tình kia nửa đoạn biểu đạt bản thân mình ái mộ cô, phần sau tỏ tình cứng nhắc "Phong cách Quỳnh Dao" "Sông cạn đá mòn vĩnh viễn không hối hận, núi đao biển lửa chết vì cậu". Một câu cuối cùng là Khương Hoài Nhân, có lẽ cậu không biết tớ là ai, nhưng tớ đã thích cậu thời gian rất lâu, thứ sáu có rãnh không? Chúng ta có thể gặp mặt một lần không? Tớ đợi cậu ở sân chơi trong buổi học chiều thứ sáu, không gặp không về.
Cái này đều nói chuyện năm sáu bảy tám ngày, hai người còn chưa gặp mặt qua, yêu đương bằng niềm tin sao? Cũng đủ thời thượng.
Khương Hoài Nhân đi theo sau lưng Ôn Dĩ Nam, thay đổi tức giận trước đó, tâm tình đặc biệt tốt, trong giọng nói mang theo hào hứng: "Ôn Dĩ Nam, hôm nào em giới thiệu các người biết nhau ha?"
Ôn Dĩ Nam đi ở phía trước, nhàn nhạt đáp lời: "Được, hẳn là quen biết một chút, anh mời cậu ta ăn cơm."
Ôn Dĩ Nam bình tĩnh kích thích Khương Hoài Nhân, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Vậy bọn em cám ơn anh trước."
Ôn Dĩ Nam quay đầu nhìn cô cười đến một mặt ôn hòa: "Không cần khách sáo."
Khương Hoài Nhân nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của anh, trong lòng đặc biệt vặn vẹo, không khỏi hung hăng nguýt anh một cái, thở phì phò đi đến trước mặt. Đầu gỗ ngốc, đầu gỗ u cục, đồ đần, bạn trai cô Khương Hoài Nhân nhất định phải là thông minh cực điểm, mới không muốn thích một người cái gì cũng đều không hiểu, ngu đần đây.
__________
Editor:
Hôm nay Hi buồn quá nên tặng mọi người chương này.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Xem ảnh 1