-
Chương 96: Vách núi sinh tử
“Ai nói, ta không phải xử nữ!”
Cúi đầu cười, tựa như chim nhạn bay trong gió, chỉ thoáng nhìn đã thể hiện ra mị lực ngạo nhân của nàng!
Chỉ thấy với một nụ cười như vậy, không chỉ tất cả nam tử ở đó, mà ngay cả Lăng Mị vốn ở một bên giễu cợt không thôi, giờ phút này cũng nhịn không được khuynh đảo vì nàng, mê mệt vì nàng.
” Tống Ngâm Tuyết chết tiệt!” Trong nội tâm chửi bới một hồi, không ngừng bắt buộc chính mình lấy lại tinh thần, Lăng Mị lúc này, giương mắt nhìn bốn phía, không khỏi phát hiện cơ hồ tất cả mọi người chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước, vẻ mặt trầm mê, thậm chí có ít thị vệ lực chống đỡ kém, giơ cao cung tiễn lên cũng không khỏi mất tự chủ để xuống, hai con mắt thẳng tắp nhìn trừng trừng, miệng cũng không khỏi há hốc, vẻ mặt tràn đầy thán phục.
Minh Tịnh giờ phút này, nội tâm vô cùng phức tạp!
Cùng lúc, hắn không tin lời Tống Ngâm Tuyết nói là sự thật! Bởi vì ý thức ăn sâu bén rễ từ nhiều năm trước cho tới nay, đã sớm khiến hắn triệt để cho rằng Tống Ngâm Tuyết cũng không phải là xử nữ! Mà hiện tại nàng nói như vậy, bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn nàng dùng để trêu đùa mình mà thôi, không thể tin!(Myu: Tịnh tiểu công ơi là Tịnh tiểu công, chết đến nơi rùi mà còn trêu đùa cái nỗi gì. =.=)
Nhưng về phương diện khác, hắn lại phi thường hi vọng lời nàng nói là sự thật! Bởi vì nếu như nàng nói sự thật, vậy đại biểu cho khế ước độc trên người mình có thể giải trừ, như vậy sự vất vả trả giá của hắn những năm gần đây, sẽ không uổng phí, mà hắn, rốt cục cũng có thể đạt được sự tự do chính hắn hướng tới, loại tự do không ai quản thúc, hồn nhiên bay bổng!
Trái tim Minh Tịnh, bởi vì một câu của Tống Ngâm Tuyết mà không ngừng nhảy loạn. Nhưng mà có một thứ, hắn bỏ sót! Đó chính là, khi hắn nghe câu “Ai nói ta không phải xử nữ” kia của nàng, trong đáy lòng ngoại trừ niềm vui khi cuối cùng đã lấy được sự tự do, còn che dấu một loại vui sướng thật sâu, một loại vui sướng sâu đến chính hắn cũng không thể phát giác được!
Cái dạng vui sướng gì hắn lại không thể phát giác? Nam tử phúc hắc khôn khéo giỏi tính toán như Minh Tịnh, trong nội tâm lại có chuyện không thể sáng tỏ sao? Chính là lúc này, hắn lại hết lần này tới lần khác xem nhẹ loại cảm giác này, cảm giác trí mạng nhất, khiến hắn sau này hối hận không thôi, đó chính là —— tình cảm hắn dành cho Tống Ngâm Tuyết!
Sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, như hình với bóng nhiều năm như vậy, cảm tình hắn đối với nàng, há lại thật sự chỉ có chán ghét đơn giản như vậy thôi sao?”
Tại sao chán ghét? Tại sao hận? Không có yêu thương khắc cốt, sẽ không có nỗi hận ngút trời! Hắn không biết, có lẽ ngay từ đầu, hắn thật sự là hướng về cách giải trừ khế ước mà đến! Chính là sau lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thì hắn liền bị nàng hấp dẫn thật sâu, chìm đắm vào không thể tự thoát ra!
Chính là, tại sao phải hận? Đó là bởi vì người hắn yêu, không thể chịu nổi, thô tục, xảo quyệt, hèn kém, hoàn toàn bất đồng với kỳ vọng của hắn!
Vì vậy, hắn thất vọng, hắn thương tâm rồi, hắn cực kỳ keo kiệt thu hồi tất cả cảm tình hắn dành cho nàng, đem chúng dằn xuống thật sâu dưới đáy lòng, sâu đến chính hắn cũng không thể phát giác, chỉ toàn tâm toàn ý truy cầu tự do của mình, biến thành bình tĩnh, thong dong, không có tình cảm. Giống như mỗi một lần hắn cứu nàng, đều biểu hiện ra sự bình tĩnh tự nói với mình, đây là trách nhiệm của hắn, hắn làm như vậy, cũng là vì tìm giải dược! Chính là chân tướng chỉ như vậy sao? Chỉ sợ chính hắn cũng không thể nói rõ ràng !
Trái tim Minh Tịnh phức tạp. Nhưng mà năm vị khác ở đây, cũng phức tạp không kém? Giãy dụa ở biên giới tin tưởng cùng không tin, đấu tranh cùng hi vọng và thất vọng của bản thân, cả người đều ngơ ngác giật mình hông cách nào phản ứng, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn bóng hình bọn họ ngày đêm mong nhớ.
Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn mọi người trước mắt, nhất là đối với Minh Tịnh. Nàng khẽ kéo kéo khóe miệng duyên dáng, vô cùng tiêu sái chậm rãi từ bên hông móc ra một hạt đan dược, giữ trong tay, sau đó ngón tay kia để trong miệng dùng sức khẽ cắn, dòng máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy ra, theo ngón tay chậm rãi chảy xuống.
Nhẹ nhàng vẫy, đem giọt máu nhỏ lên đan dược, chỉ một giọt, bách hợp đan nguyên bản toàn thân trắng thuần liền nhanh chóng nhuộm đỏ, dưới trời chiều chiếu rọi, nhàn nhạt phát ra ánh sáng đỏ tươi.
“Dùng huyết ước giải huyết ước! Minh Tịnh, ngươi tự do rồi!”
Thẳng tắp vươn tay, mở lòng bàn tay ra, trong vẻ mặt sững sờ của Minh Tịnh, vươn tay vứt ra ngoài.
Nâng tay, tiếp nhận, gắt gao nắm trong tay, Minh Tịnh giờ phút này, lời nói nghẹn trong cổ, không tự chủ được phát ra: “Nàng, thật sự là. . . . . .”
Thật sự là cái gì? Hắn không nói ra! Chỉ là tất cả mọi người đều ngầm hiểu rồi!
Thần sắc khác nhau, đều cảm thấy phức tạp, lúc này, khi mọi người hết sức mê man, Lăng Mị bên cạnh cười lạnh một tiếng, thanh âm vô cùng bén nhọn: “Hừ, Tống Ngâm Tuyết, ta biết ngay là ngươi giả trang! Qua nhiều năm như vậy, ngươi trước mặt giả bộ xảo quyệt, thô tục không chịu nổi, chỉ sợ trong lòng ngươi, lại tinh tường minh mẫn hơn bất cứ ai!”
Lời mà Lăng Mị nói…, thoáng cái vạch trần tất cả những gì sáu người muốn nói mà không dám mở lời, kinh hãi chấn động khắp toàn thân bọn họ.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt không sao cả cười cười, cười thanh cao, cười kiêu ngạo!
“Lăng Mị, ngươi cho rằng nếu như ta không giả vờ ngây ngốc, mọi chuyện đều nghe theo ý hắn, mặc hắn bài bố? Ta còn có thể sống cho tới hôm nay sao? Ha ha!”
Một câu”Ta còn có thể sống cho tới hôm nay”, biểu lộ trắng ra lập trường của mình! Một khắc này, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn nàng, trái tim trong nhất thời ngừng đập, ngơ ngác, không thể tin mà nhìn, mà nghe!
Thì ra hết thảy, hết thảy chuyện này đều là giả dối! Giả dối!
Sự xảo quyệt, ngang ngược người đời truyền lại; sự háo sắc, phóng túng bọn họ chứng kiến! Thì ra hết thảy hết thảy, toàn bộ đều là giả dối! Là ngụy trang! Gạt người!
Tại sao có thể như vậy, Tống Ngâm Tuyết? Tại sao lại như vậy!
Vì bảo vệ tánh mạng, nàng từ mười tuổi đã biết bắt đầu ngụy trang! Hơn nữa ngụy trang hoàn hảo, không chê vào đâu được như vậy! Đây quả thực là chuyện mà người bình thường không cách nào làm được, mà Tống Ngâm Tuyết ngươi! Quả thật lại làm được!
Đây là cơ trí khôn khéo cỡ nào, tâm kế kinh khủng bực nào a? Không cách nào tưởng tượng! Khó có thể tưởng tượng!
Một đám bất động nhìn nàng, giờ phút này kể cả Thư Ly đến nay trong nội tâm đối với Tống Ngâm Tuyết còn chưa có cảm giác gì, cũng không khỏi mở to mắt, trên gương mặt tuấn nhã đầy khiếp sợ, cả trái tim cũng không khỏi vì nàng mà rung động! Thì ra không phải như thế? Thì ra trước kia nàng làm hết thảy, mục đích đều chỉ vì muốn cứu hắn! Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Vô hạn đau lòng, xen lẫn áy náy cùng hối hận, thẳng tắp tra tấn khiến hắn thống khổ! Mà bên cạnh, Kỳ Nguyệt miệng mở rộng, trên gương mặt nhã nhặn anh tuấn lộ vẻ đau lòng!
Nàng vì phải tự bảo vệ mình, rõ ràng lại ủy khuất, ẩn nhẫn bản thân như vậy sao? Không cách nào tưởng tượng, thật sự không cách nào tưởng tượng! Mười tuổi? Nàng đã chịu bao nhiêu khổ a. . . . . .
Kỳ Nguyệt nắm chặt tay, không ngừng nắm chặt đến run rẩy. Ở bên cạnh hắn, trên khuôn mặt tuấn tú yêu dã khôn cùng của Lâm Phong, đã không tìm được nửa phần đùa cợt bất kính trước kia, thay vào đó chính là, sự ngưng trọng sâu đến không thể sâu hơn! Thì ra nàng, đúng là che dấu sâu như vậy, nặng như vậy. . . . . .
Tử Sở cùng Huyền Ngọc từ lúc Tống Ngâm Tuyết bị định tội thì thần sắc vẫn hoảng hốt, trái tim co rút đau nhức đến không chịu nổi. Lúc này, chợt nghe được chân tướng sự thật, thế giới, niềm tin của bọn hắn, ầm ầm sụp đổ! Trong nội tâm, cái gì cũng không biết, chỉ gắt gao vì nàng co rút lại, run rẩy, một chút lại một chút, một lần lại một lần! Thì ra nàng, đúng là khổ như vậy, đau thương như vậy. . . . . .
Trái tim năm người khác, đều gắt gao co rút đau nhức, nhưng mà tất cả bọn họ, cũng không bằng nỗi đau đớn trong nội tâm Minh Tịnh!
Vì cái gì? Bởi vì trong mọi người, hắn ở bên cạnh nàng gần nhất, thời gian chung lâu nhất!
Chính là, bởi vì sự cố chấp trong lòng hắn, hắn còn chưa có dụng tâm tìm hiểu nàng, chỉ một mặt phong bế hết thảy, phủ nhận hết thảy, ngăn nàng ngoài trái tim, do đó bỏ lỡ tình cảm chân thành mà đáy lòng hắn khát vọng nhất!
Tay, thật lâu không thể cử động , nắm bách hợp đan đỏ như máu, trong nội tâm Minh Tịnh, tất nhiên là ngũ vị đan xen. Rõ ràng thứ hắn hướng tới đã lâu, hiện tại chỉ cần giương một tay lên, ngẩng đầu, là có thể đạt được!
Chính là vì cái gì, vì cái gì hắn lại chậm chạp bất động?
Nhìn nàng chằm chằm, cả người không thể nhúc nhích, đúng vào lúc này, giọng nói của Lăng Mị ở một bên truyền đến lần nữa: “Hừ! Ta đã sớm cảnh báo cho Thiên, bảo hắn đừng yên tâm về ngươi như vậy! Chính là hắn không nghe, cho tới nay đều cho rằng mình làm rất tốt, đem ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay? Ai ngờ đến cuối cùng, chính mình lại uổng công làm người thông minh, bị người lừa gạt ngay trước mũi!”
Lời mà Lăng mị nói…, mang theo châm chọc, mang theo phẫn hận, còn có chứa một chút không cam lòng. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười, siêu nhiên xuất trần: “Tuy gạt được hắn, nhưng là không thể lừa bịp ngươi? Điều này nói rõ, ngươi thông minh hơn hắn!”
“Ha ha, ta cũng không thông minh hơn hắn! Mà là có trực giác giữa các nữ nhân!” Lăng Mị lúc này nhắm mị nhãn lại, vẻ mặt âm tàn nhìn Tống Ngâm Tuyết, tiếp đó cười lạnh nói: “Tống Ngâm Tuyết, ta đã sớm cảm thấy ngươi có vấn đề rồi! Bởi vì chỉ có người một chút thanh sắc cũng không lộ ra, mới là đáng hoài nghi nhất! Bởi vì loại người này thường có lòng dạ thâm sâu, trong nội tâm cái gì cũng thông hiểu, nhưng bề ngoài lại cố ý cùng người ta vờn tới vờn lui, làm cho người ta không tự giác buông lỏng cảnh giác, thuận tiện cho hắn vồ đến.”
“Không tệ lắm, Lăng mỹ nhân! Cái gì cũng nhìn thông thấu! Thật không hổ là quân sư trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn! Tống Ngâm Tuyết bội phục bội phục! Ha ha, hôm nay tự mình đến tận đây, bộ mặt thật của ta cũng đã bị ngươi nhận biết, ngươi có thể trở về đi nói cho hắn biết, thuận tiện hướng hắn tranh công, lĩnh thưởng!”
Trầm thấp cười, dứt lời còn làm bộ chắp tay, Tống Ngâm Tuyết lúc này, hai mắt khẽ nhúc nhích, thẳng tắp nhìn Lăng Mị.
“Ha ha, tiểu nha đầu! Ta không phải nhìn thông thấu gì cả, chẳng qua là sống lâu rồi, cho nên những thứ đã nhìn qua cũng tự nhiên nhiều hơn mà thôi!”
Yêu mị giương khuôn mặt tươi cười lên, vô cùng đắc ý nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hiểu được, Lăng Mị trước mắt, tuy bộ dạng nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi, nhưng mà tuổi thật của nàng, tuyệt đối so với diện mạo này lớn hơn rất nhiều! Ngẫm lại người thành danh cùng thời với Tuyệt thánh, tuổi của nàng, làm sao có thể nhỏ được!
“Tiểu nha đầu, kỳ thật ta còn bội phục ngươi! Không nói đâu xa chỉ nói lớp ngụy trang tinh xảo của ngươi những năm gần đây, cũng đã đủ rồi, chớ nói chi trong cái đầu nhỏ của ngươi, còn chứa những thứ gì, nếu như hôm nay chưa diệt trừ ngươi, ngẫm lại cũng khiến người ta run sợ!”
“Ha ha, tiểu nha đầu, tinh quái như vậy! Sắp chết cũng còn muốn lôi kéo ta! Ngươi yên tâm đi, không cần phải lo lắng ta sẽ đem bộ mặt thật của ngươi nói cho hắn biết, ta yêu hắn, thương hắn, không nỡ thấy hắn không vui! Hắn là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, nếu một khi biết mình bị người ta biến thành con khỉ đùa bỡn nhiều năm như vậy, không biết sẽ tức thành bộ dáng gì nữa? Cho nên, ta cho ngươi một lời cam đoan, đối với chuyện của ngươi hôm nay, ta một chữ cũng sẽ không đề cập với hắn!”
Hay lắm! Chính là muốn một câu nói kia của ngươi!
Vừa nghe Lăng Mị lúc này nói như thế, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhíu mày, sau đó giương mắt nhìn cung tiễn thủ bốn phía, sau đó nhìn nhìn vách núi, vẻ mặt vui đùa nói: “Xem ra Tống Ngâm Tuyết ta, hôm nay nhất định phải táng mạng rồi!”
“Ha ha, trước không đường đi, sau không có đường lui, ngươi không muốn chết cũng không được!” Cười lạnh một tiếng, Lăng Mị lúc này khẽ nâng nâng tay, ra hiệu toàn thể cung tiễn thủ chuẩn bị.
Mà đúng lúc này, Tống Ngâm Tuyết đột nhiên ngửa đầu cười một tiếng, trong tiếng cười kia bao hàm đường hoàng, bao hàm kiêu ngạo, thẳng khiến mọi người nghe được trố mắt một hồi.
“Tự mình đến đây, không bằng trở lại! Mạng ta do ta không do người! Kết thúc của ta, nắm giữ trong tay chính ta, không cho phép các ngươi nhúng tay vào!”
Lời nói của Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, cả người liền như chim bay chậm rãi mở hai tay ra, sau đó thân thể ngã ra sau, nhẹ nhàng, thong thả rơi xuống phía dưới, thẳng tắp ở trong gió vẽ ra một đạo hình cung xinh đẹp.
“Không ——”
Vừa thấy tình cảnh này, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Lâm Phong, Tử Sở, Minh Tịnh, Huyền Ngọc, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được tiến lên rất nhanh!
Chính là! Khi bọn họ vọt tới vách đá thì cái bọn họ thấy, chỉ có Tống Ngâm Tuyết hai mắt nhắm chặt cùng gương mặt mỉm cười, không ngừng rơi xuống rất nhanh, ngạo nghễ từ trên không trung rơi xuống!
“Tống Ngâm Tuyết ——” Kỳ Nguyệt bò tới vách đá, khàn cả giọng kêu to tên của nàng. Đây là hắn lần thứ hai, hắn trơ mắt nhìn nàng từ trước mặt mình té xuống, loại đau lòng, loại vô lực này, khiến hắn hô hấp không xong, ngơ ngác ngây ngốc đưa tay, vẫn không nhúc nhích.
Mà những người khác trên vách núi, mặc dù không có biểu hiện tê tâm liệt phế giống như Kỳ Nguyệt, nhưng mà đau đớn trong lòng tuyệt không kém hơn Kỳ Nguyệt! Bọn họ sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn thân ảnh xuất trần từng chút từng chút biến mất trước mắt bọn hắn, trong nội tâm, đau như kim đâm lửa đốt, thẳng làm cho bọn họ không khỏi khom người xuống.
Minh Tịnh ngơ ngác nhìn, quên cả phản ứng, không thấy tiến lên cứu, cũng không lên tiếng ngăn lại, cả người choáng váng chỉ nghe trống ngực mình đập liên hồi, một cái, hai cái, ba cái. . . . . . Kỳ thật lúc này cho dù Minh Tịnh thanh tỉnh cũng vô dụng, vách núi cao như vậy, dựng đứng như vậy, không giống lần trước, căn bản không có một tia hy vọng sống sót! Cho nên, bọn họ, đều chỉ có thể nhìn chằm chằm vào, nặng nề thật lâu. . . . . .
” Xuống dưới vách lục soát cho ta! Sống thì gặp người, chết phải thấy xác!” Ra lệnh một tiếng, Lăng Mị nheo mắt lại, xoay người mang theo thị vệ chạy xuống dưới núi đầy sương mù lượn lờ.
Nàng biết từ nơi này té xuống, dùng thân thể hoàn toàn không biết võ công của Tống Ngâm Tuyết, lần này nhất định là không toàn mạng! Hơn nữa, cho dù nàng biết võ công, đến nàng mang bài danh võ lâm đệ nhị cao thủ cũng không thể bảo đảm sẽ bình yên vô sự, chút công phu mèo quào của nàng ta, lại có thể có cái tác dụng gì?
“Ha ha, Tống Ngâm Tuyết! Thế này, ngươi thật đúng là vô lực xoay chuyển tình thế rồi sao!” Âm thầm, cười đắc ý, dẫn thị vệ xoay người mà đi.
Hừ! Mặc dù biết nàng khẳng định đã mất mạng! Nhưng mà dù sao cũng phải xuống đó nhìn một caí! Bằng không không thấy được thi thể của nàng, đám lão già kia, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy! Ha ha!
Mang theo sung sướng cùng vui vẻ, thân ảnh Lăng Mị cùng bọn thị vệ chậm rãi đi xa, chỉ để lại sáu người đứng trên vách núi trong gió không ngừng thổi, hồi lâu, vẫn không rời đi. . . . . .
Sự tình, từ lúc Tống Ngâm Tuyết rơi xuống vách núi kia tựa hồ đã chấm dứt! Chính là vào thời khắc này giữa không trung, hai mắt bóng hình nguyên bản nhắm chặt đột nhiên mở ra, mang theo vài phần kiên định, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng! Sau đó thân ảnh duyên dáng mạnh mẽ khẽ cong trên không trung, nương theo vách đá làm vài cái động tác hoàn mỹ trên không trung, biến hóa vài tư thế, cuối cùng, vững vàng rơi xuống dưới vách, toàn thân không nhiễm một chút bụi bặm.
“Hô! Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng sự tình cuối cùng cũng diễn tiến như mong muốn! Không có uổng phí ta hao tổn tâm tư một phen!”
Rơi xuống, thở nhẹ một tiếng, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui vẻ nhấc chân chuẩn bị theo mục đích trước kia đã an bài tốt tụ hợp với bọn Dực Tu, chính là lúc này, sau lưng vang lên một lời nói trêu chọc trong tiếng cười yếu ớt, thẳng tắp đem nàng sững sờ ngay tại chỗ.
“Quận chúa đây là muốn đi đâu a? Tại sao cũng không mang Vô Song theo. . . . . .”
“Vô, Vô. . . . . . Song?”
Kinh ngạc quay đầu lại, không thể tin được mở to hai mắt. Cho tới bây giờ Tống Ngâm Tuyết cũng chỉ khiến cho người khác khiếp sợ, lúc này đây, lại triệt để bị người khác làm cho khiếp sợ! Mà người đó, lại chính là Vân Vô Song một mực trầm mặc, ít lời!
“Vô Song, làm sao ngươi lại?” Tròng mắt thẳng tắp trợn trừng, tự nhận là kế hoạch của mình không chê vào đâu được, không thể nào bị người khác phát giác, vì cái gì Vô Song hắn. . . . . . Tựa hồ nhìn ra nỗi hoang mang của nàng lúc này, Vô Song nhẹ nhàng cười, tuấn mỹ, mùi thuốc mơ hồ phiêu tán trong gió.
“Quận chúa muốn biết Vô Song vì sao lại biết chỗ ở của người sao? Nguyên nhân đều là vì nó!”
Nhu hòa giơ tay lên, chậm rãi giương tay ra, lúc này, một chú chim tước giương cánh mà bay, bay thẳng hướng về phía bầu trời bao la xanh ngắt.
“Quận chúa, loài chim tước này rất có linh tính, Vô Song nuôi nó nhiều năm, cùng nó tâm ý tương thông. Lần trước quận chúa tự dưng đưa hưu thư tới cho Vô Song, trong nội tâm Vô Song đã cảm thấy sẽ có chuyện sắp phát sinh, cho nên liền vụng trộm bôi chút hương phấn nó thích ở trên người quận chúa, để có một ngày vạn nhất không còn cách nào, Vô Song cũng có thể chuẩn xác biết rõ quận chúa ở đâu. . . . . .”
Vô Song cúi đầu nói tựa hồ mang theo sự mê hoặc, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ thẳng tắp cười, cười muôn vàn phong tình, cũng vạn phần bất đắc dĩ.
Thấy vậy, Vô Song cũng cười không ngừng, nhẹ tiến lên một bước, nhìn đôi mắt mị hoặc thế nhân của Tống Ngâm Tuyết, bình tĩnh nói: “Quận chúa thiếu Vô Song một lời giải thích, cho nên cả đời này, đừng nghĩ thoát khỏi Vô Song. . . . .”
Nhu hòa mà nói…, như là đang tuyên thệ, cũng như là đang giữ lấy. Nghe vậy, trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn đầy vui vẻ nhìn hắn, tiếp đó nhếch mày, đầu nghiêng nghiêng, lời nói khiêu khích mà mỉm cười nói: “Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi. . . . . .”
Cúi đầu cười, tựa như chim nhạn bay trong gió, chỉ thoáng nhìn đã thể hiện ra mị lực ngạo nhân của nàng!
Chỉ thấy với một nụ cười như vậy, không chỉ tất cả nam tử ở đó, mà ngay cả Lăng Mị vốn ở một bên giễu cợt không thôi, giờ phút này cũng nhịn không được khuynh đảo vì nàng, mê mệt vì nàng.
” Tống Ngâm Tuyết chết tiệt!” Trong nội tâm chửi bới một hồi, không ngừng bắt buộc chính mình lấy lại tinh thần, Lăng Mị lúc này, giương mắt nhìn bốn phía, không khỏi phát hiện cơ hồ tất cả mọi người chỉ ngây ngốc nhìn về phía trước, vẻ mặt trầm mê, thậm chí có ít thị vệ lực chống đỡ kém, giơ cao cung tiễn lên cũng không khỏi mất tự chủ để xuống, hai con mắt thẳng tắp nhìn trừng trừng, miệng cũng không khỏi há hốc, vẻ mặt tràn đầy thán phục.
Minh Tịnh giờ phút này, nội tâm vô cùng phức tạp!
Cùng lúc, hắn không tin lời Tống Ngâm Tuyết nói là sự thật! Bởi vì ý thức ăn sâu bén rễ từ nhiều năm trước cho tới nay, đã sớm khiến hắn triệt để cho rằng Tống Ngâm Tuyết cũng không phải là xử nữ! Mà hiện tại nàng nói như vậy, bất quá cũng chỉ là một loại thủ đoạn nàng dùng để trêu đùa mình mà thôi, không thể tin!(Myu: Tịnh tiểu công ơi là Tịnh tiểu công, chết đến nơi rùi mà còn trêu đùa cái nỗi gì. =.=)
Nhưng về phương diện khác, hắn lại phi thường hi vọng lời nàng nói là sự thật! Bởi vì nếu như nàng nói sự thật, vậy đại biểu cho khế ước độc trên người mình có thể giải trừ, như vậy sự vất vả trả giá của hắn những năm gần đây, sẽ không uổng phí, mà hắn, rốt cục cũng có thể đạt được sự tự do chính hắn hướng tới, loại tự do không ai quản thúc, hồn nhiên bay bổng!
Trái tim Minh Tịnh, bởi vì một câu của Tống Ngâm Tuyết mà không ngừng nhảy loạn. Nhưng mà có một thứ, hắn bỏ sót! Đó chính là, khi hắn nghe câu “Ai nói ta không phải xử nữ” kia của nàng, trong đáy lòng ngoại trừ niềm vui khi cuối cùng đã lấy được sự tự do, còn che dấu một loại vui sướng thật sâu, một loại vui sướng sâu đến chính hắn cũng không thể phát giác được!
Cái dạng vui sướng gì hắn lại không thể phát giác? Nam tử phúc hắc khôn khéo giỏi tính toán như Minh Tịnh, trong nội tâm lại có chuyện không thể sáng tỏ sao? Chính là lúc này, hắn lại hết lần này tới lần khác xem nhẹ loại cảm giác này, cảm giác trí mạng nhất, khiến hắn sau này hối hận không thôi, đó chính là —— tình cảm hắn dành cho Tống Ngâm Tuyết!
Sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, như hình với bóng nhiều năm như vậy, cảm tình hắn đối với nàng, há lại thật sự chỉ có chán ghét đơn giản như vậy thôi sao?”
Tại sao chán ghét? Tại sao hận? Không có yêu thương khắc cốt, sẽ không có nỗi hận ngút trời! Hắn không biết, có lẽ ngay từ đầu, hắn thật sự là hướng về cách giải trừ khế ước mà đến! Chính là sau lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thì hắn liền bị nàng hấp dẫn thật sâu, chìm đắm vào không thể tự thoát ra!
Chính là, tại sao phải hận? Đó là bởi vì người hắn yêu, không thể chịu nổi, thô tục, xảo quyệt, hèn kém, hoàn toàn bất đồng với kỳ vọng của hắn!
Vì vậy, hắn thất vọng, hắn thương tâm rồi, hắn cực kỳ keo kiệt thu hồi tất cả cảm tình hắn dành cho nàng, đem chúng dằn xuống thật sâu dưới đáy lòng, sâu đến chính hắn cũng không thể phát giác, chỉ toàn tâm toàn ý truy cầu tự do của mình, biến thành bình tĩnh, thong dong, không có tình cảm. Giống như mỗi một lần hắn cứu nàng, đều biểu hiện ra sự bình tĩnh tự nói với mình, đây là trách nhiệm của hắn, hắn làm như vậy, cũng là vì tìm giải dược! Chính là chân tướng chỉ như vậy sao? Chỉ sợ chính hắn cũng không thể nói rõ ràng !
Trái tim Minh Tịnh phức tạp. Nhưng mà năm vị khác ở đây, cũng phức tạp không kém? Giãy dụa ở biên giới tin tưởng cùng không tin, đấu tranh cùng hi vọng và thất vọng của bản thân, cả người đều ngơ ngác giật mình hông cách nào phản ứng, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn bóng hình bọn họ ngày đêm mong nhớ.
Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhìn mọi người trước mắt, nhất là đối với Minh Tịnh. Nàng khẽ kéo kéo khóe miệng duyên dáng, vô cùng tiêu sái chậm rãi từ bên hông móc ra một hạt đan dược, giữ trong tay, sau đó ngón tay kia để trong miệng dùng sức khẽ cắn, dòng máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chảy ra, theo ngón tay chậm rãi chảy xuống.
Nhẹ nhàng vẫy, đem giọt máu nhỏ lên đan dược, chỉ một giọt, bách hợp đan nguyên bản toàn thân trắng thuần liền nhanh chóng nhuộm đỏ, dưới trời chiều chiếu rọi, nhàn nhạt phát ra ánh sáng đỏ tươi.
“Dùng huyết ước giải huyết ước! Minh Tịnh, ngươi tự do rồi!”
Thẳng tắp vươn tay, mở lòng bàn tay ra, trong vẻ mặt sững sờ của Minh Tịnh, vươn tay vứt ra ngoài.
Nâng tay, tiếp nhận, gắt gao nắm trong tay, Minh Tịnh giờ phút này, lời nói nghẹn trong cổ, không tự chủ được phát ra: “Nàng, thật sự là. . . . . .”
Thật sự là cái gì? Hắn không nói ra! Chỉ là tất cả mọi người đều ngầm hiểu rồi!
Thần sắc khác nhau, đều cảm thấy phức tạp, lúc này, khi mọi người hết sức mê man, Lăng Mị bên cạnh cười lạnh một tiếng, thanh âm vô cùng bén nhọn: “Hừ, Tống Ngâm Tuyết, ta biết ngay là ngươi giả trang! Qua nhiều năm như vậy, ngươi trước mặt giả bộ xảo quyệt, thô tục không chịu nổi, chỉ sợ trong lòng ngươi, lại tinh tường minh mẫn hơn bất cứ ai!”
Lời mà Lăng Mị nói…, thoáng cái vạch trần tất cả những gì sáu người muốn nói mà không dám mở lời, kinh hãi chấn động khắp toàn thân bọn họ.
Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt không sao cả cười cười, cười thanh cao, cười kiêu ngạo!
“Lăng Mị, ngươi cho rằng nếu như ta không giả vờ ngây ngốc, mọi chuyện đều nghe theo ý hắn, mặc hắn bài bố? Ta còn có thể sống cho tới hôm nay sao? Ha ha!”
Một câu”Ta còn có thể sống cho tới hôm nay”, biểu lộ trắng ra lập trường của mình! Một khắc này, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn nàng, trái tim trong nhất thời ngừng đập, ngơ ngác, không thể tin mà nhìn, mà nghe!
Thì ra hết thảy, hết thảy chuyện này đều là giả dối! Giả dối!
Sự xảo quyệt, ngang ngược người đời truyền lại; sự háo sắc, phóng túng bọn họ chứng kiến! Thì ra hết thảy hết thảy, toàn bộ đều là giả dối! Là ngụy trang! Gạt người!
Tại sao có thể như vậy, Tống Ngâm Tuyết? Tại sao lại như vậy!
Vì bảo vệ tánh mạng, nàng từ mười tuổi đã biết bắt đầu ngụy trang! Hơn nữa ngụy trang hoàn hảo, không chê vào đâu được như vậy! Đây quả thực là chuyện mà người bình thường không cách nào làm được, mà Tống Ngâm Tuyết ngươi! Quả thật lại làm được!
Đây là cơ trí khôn khéo cỡ nào, tâm kế kinh khủng bực nào a? Không cách nào tưởng tượng! Khó có thể tưởng tượng!
Một đám bất động nhìn nàng, giờ phút này kể cả Thư Ly đến nay trong nội tâm đối với Tống Ngâm Tuyết còn chưa có cảm giác gì, cũng không khỏi mở to mắt, trên gương mặt tuấn nhã đầy khiếp sợ, cả trái tim cũng không khỏi vì nàng mà rung động! Thì ra không phải như thế? Thì ra trước kia nàng làm hết thảy, mục đích đều chỉ vì muốn cứu hắn! Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Vô hạn đau lòng, xen lẫn áy náy cùng hối hận, thẳng tắp tra tấn khiến hắn thống khổ! Mà bên cạnh, Kỳ Nguyệt miệng mở rộng, trên gương mặt nhã nhặn anh tuấn lộ vẻ đau lòng!
Nàng vì phải tự bảo vệ mình, rõ ràng lại ủy khuất, ẩn nhẫn bản thân như vậy sao? Không cách nào tưởng tượng, thật sự không cách nào tưởng tượng! Mười tuổi? Nàng đã chịu bao nhiêu khổ a. . . . . .
Kỳ Nguyệt nắm chặt tay, không ngừng nắm chặt đến run rẩy. Ở bên cạnh hắn, trên khuôn mặt tuấn tú yêu dã khôn cùng của Lâm Phong, đã không tìm được nửa phần đùa cợt bất kính trước kia, thay vào đó chính là, sự ngưng trọng sâu đến không thể sâu hơn! Thì ra nàng, đúng là che dấu sâu như vậy, nặng như vậy. . . . . .
Tử Sở cùng Huyền Ngọc từ lúc Tống Ngâm Tuyết bị định tội thì thần sắc vẫn hoảng hốt, trái tim co rút đau nhức đến không chịu nổi. Lúc này, chợt nghe được chân tướng sự thật, thế giới, niềm tin của bọn hắn, ầm ầm sụp đổ! Trong nội tâm, cái gì cũng không biết, chỉ gắt gao vì nàng co rút lại, run rẩy, một chút lại một chút, một lần lại một lần! Thì ra nàng, đúng là khổ như vậy, đau thương như vậy. . . . . .
Trái tim năm người khác, đều gắt gao co rút đau nhức, nhưng mà tất cả bọn họ, cũng không bằng nỗi đau đớn trong nội tâm Minh Tịnh!
Vì cái gì? Bởi vì trong mọi người, hắn ở bên cạnh nàng gần nhất, thời gian chung lâu nhất!
Chính là, bởi vì sự cố chấp trong lòng hắn, hắn còn chưa có dụng tâm tìm hiểu nàng, chỉ một mặt phong bế hết thảy, phủ nhận hết thảy, ngăn nàng ngoài trái tim, do đó bỏ lỡ tình cảm chân thành mà đáy lòng hắn khát vọng nhất!
Tay, thật lâu không thể cử động , nắm bách hợp đan đỏ như máu, trong nội tâm Minh Tịnh, tất nhiên là ngũ vị đan xen. Rõ ràng thứ hắn hướng tới đã lâu, hiện tại chỉ cần giương một tay lên, ngẩng đầu, là có thể đạt được!
Chính là vì cái gì, vì cái gì hắn lại chậm chạp bất động?
Nhìn nàng chằm chằm, cả người không thể nhúc nhích, đúng vào lúc này, giọng nói của Lăng Mị ở một bên truyền đến lần nữa: “Hừ! Ta đã sớm cảnh báo cho Thiên, bảo hắn đừng yên tâm về ngươi như vậy! Chính là hắn không nghe, cho tới nay đều cho rằng mình làm rất tốt, đem ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay? Ai ngờ đến cuối cùng, chính mình lại uổng công làm người thông minh, bị người lừa gạt ngay trước mũi!”
Lời mà Lăng mị nói…, mang theo châm chọc, mang theo phẫn hận, còn có chứa một chút không cam lòng. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười, siêu nhiên xuất trần: “Tuy gạt được hắn, nhưng là không thể lừa bịp ngươi? Điều này nói rõ, ngươi thông minh hơn hắn!”
“Ha ha, ta cũng không thông minh hơn hắn! Mà là có trực giác giữa các nữ nhân!” Lăng Mị lúc này nhắm mị nhãn lại, vẻ mặt âm tàn nhìn Tống Ngâm Tuyết, tiếp đó cười lạnh nói: “Tống Ngâm Tuyết, ta đã sớm cảm thấy ngươi có vấn đề rồi! Bởi vì chỉ có người một chút thanh sắc cũng không lộ ra, mới là đáng hoài nghi nhất! Bởi vì loại người này thường có lòng dạ thâm sâu, trong nội tâm cái gì cũng thông hiểu, nhưng bề ngoài lại cố ý cùng người ta vờn tới vờn lui, làm cho người ta không tự giác buông lỏng cảnh giác, thuận tiện cho hắn vồ đến.”
“Không tệ lắm, Lăng mỹ nhân! Cái gì cũng nhìn thông thấu! Thật không hổ là quân sư trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn! Tống Ngâm Tuyết bội phục bội phục! Ha ha, hôm nay tự mình đến tận đây, bộ mặt thật của ta cũng đã bị ngươi nhận biết, ngươi có thể trở về đi nói cho hắn biết, thuận tiện hướng hắn tranh công, lĩnh thưởng!”
Trầm thấp cười, dứt lời còn làm bộ chắp tay, Tống Ngâm Tuyết lúc này, hai mắt khẽ nhúc nhích, thẳng tắp nhìn Lăng Mị.
“Ha ha, tiểu nha đầu! Ta không phải nhìn thông thấu gì cả, chẳng qua là sống lâu rồi, cho nên những thứ đã nhìn qua cũng tự nhiên nhiều hơn mà thôi!”
Yêu mị giương khuôn mặt tươi cười lên, vô cùng đắc ý nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết hiểu được, Lăng Mị trước mắt, tuy bộ dạng nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi, nhưng mà tuổi thật của nàng, tuyệt đối so với diện mạo này lớn hơn rất nhiều! Ngẫm lại người thành danh cùng thời với Tuyệt thánh, tuổi của nàng, làm sao có thể nhỏ được!
“Tiểu nha đầu, kỳ thật ta còn bội phục ngươi! Không nói đâu xa chỉ nói lớp ngụy trang tinh xảo của ngươi những năm gần đây, cũng đã đủ rồi, chớ nói chi trong cái đầu nhỏ của ngươi, còn chứa những thứ gì, nếu như hôm nay chưa diệt trừ ngươi, ngẫm lại cũng khiến người ta run sợ!”
“Ha ha, tiểu nha đầu, tinh quái như vậy! Sắp chết cũng còn muốn lôi kéo ta! Ngươi yên tâm đi, không cần phải lo lắng ta sẽ đem bộ mặt thật của ngươi nói cho hắn biết, ta yêu hắn, thương hắn, không nỡ thấy hắn không vui! Hắn là người kiêu ngạo tự phụ như vậy, nếu một khi biết mình bị người ta biến thành con khỉ đùa bỡn nhiều năm như vậy, không biết sẽ tức thành bộ dáng gì nữa? Cho nên, ta cho ngươi một lời cam đoan, đối với chuyện của ngươi hôm nay, ta một chữ cũng sẽ không đề cập với hắn!”
Hay lắm! Chính là muốn một câu nói kia của ngươi!
Vừa nghe Lăng Mị lúc này nói như thế, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nhíu mày, sau đó giương mắt nhìn cung tiễn thủ bốn phía, sau đó nhìn nhìn vách núi, vẻ mặt vui đùa nói: “Xem ra Tống Ngâm Tuyết ta, hôm nay nhất định phải táng mạng rồi!”
“Ha ha, trước không đường đi, sau không có đường lui, ngươi không muốn chết cũng không được!” Cười lạnh một tiếng, Lăng Mị lúc này khẽ nâng nâng tay, ra hiệu toàn thể cung tiễn thủ chuẩn bị.
Mà đúng lúc này, Tống Ngâm Tuyết đột nhiên ngửa đầu cười một tiếng, trong tiếng cười kia bao hàm đường hoàng, bao hàm kiêu ngạo, thẳng khiến mọi người nghe được trố mắt một hồi.
“Tự mình đến đây, không bằng trở lại! Mạng ta do ta không do người! Kết thúc của ta, nắm giữ trong tay chính ta, không cho phép các ngươi nhúng tay vào!”
Lời nói của Tống Ngâm Tuyết vừa dứt, cả người liền như chim bay chậm rãi mở hai tay ra, sau đó thân thể ngã ra sau, nhẹ nhàng, thong thả rơi xuống phía dưới, thẳng tắp ở trong gió vẽ ra một đạo hình cung xinh đẹp.
“Không ——”
Vừa thấy tình cảnh này, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Lâm Phong, Tử Sở, Minh Tịnh, Huyền Ngọc, tất cả đều mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin được tiến lên rất nhanh!
Chính là! Khi bọn họ vọt tới vách đá thì cái bọn họ thấy, chỉ có Tống Ngâm Tuyết hai mắt nhắm chặt cùng gương mặt mỉm cười, không ngừng rơi xuống rất nhanh, ngạo nghễ từ trên không trung rơi xuống!
“Tống Ngâm Tuyết ——” Kỳ Nguyệt bò tới vách đá, khàn cả giọng kêu to tên của nàng. Đây là hắn lần thứ hai, hắn trơ mắt nhìn nàng từ trước mặt mình té xuống, loại đau lòng, loại vô lực này, khiến hắn hô hấp không xong, ngơ ngác ngây ngốc đưa tay, vẫn không nhúc nhích.
Mà những người khác trên vách núi, mặc dù không có biểu hiện tê tâm liệt phế giống như Kỳ Nguyệt, nhưng mà đau đớn trong lòng tuyệt không kém hơn Kỳ Nguyệt! Bọn họ sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn thân ảnh xuất trần từng chút từng chút biến mất trước mắt bọn hắn, trong nội tâm, đau như kim đâm lửa đốt, thẳng làm cho bọn họ không khỏi khom người xuống.
Minh Tịnh ngơ ngác nhìn, quên cả phản ứng, không thấy tiến lên cứu, cũng không lên tiếng ngăn lại, cả người choáng váng chỉ nghe trống ngực mình đập liên hồi, một cái, hai cái, ba cái. . . . . . Kỳ thật lúc này cho dù Minh Tịnh thanh tỉnh cũng vô dụng, vách núi cao như vậy, dựng đứng như vậy, không giống lần trước, căn bản không có một tia hy vọng sống sót! Cho nên, bọn họ, đều chỉ có thể nhìn chằm chằm vào, nặng nề thật lâu. . . . . .
” Xuống dưới vách lục soát cho ta! Sống thì gặp người, chết phải thấy xác!” Ra lệnh một tiếng, Lăng Mị nheo mắt lại, xoay người mang theo thị vệ chạy xuống dưới núi đầy sương mù lượn lờ.
Nàng biết từ nơi này té xuống, dùng thân thể hoàn toàn không biết võ công của Tống Ngâm Tuyết, lần này nhất định là không toàn mạng! Hơn nữa, cho dù nàng biết võ công, đến nàng mang bài danh võ lâm đệ nhị cao thủ cũng không thể bảo đảm sẽ bình yên vô sự, chút công phu mèo quào của nàng ta, lại có thể có cái tác dụng gì?
“Ha ha, Tống Ngâm Tuyết! Thế này, ngươi thật đúng là vô lực xoay chuyển tình thế rồi sao!” Âm thầm, cười đắc ý, dẫn thị vệ xoay người mà đi.
Hừ! Mặc dù biết nàng khẳng định đã mất mạng! Nhưng mà dù sao cũng phải xuống đó nhìn một caí! Bằng không không thấy được thi thể của nàng, đám lão già kia, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy! Ha ha!
Mang theo sung sướng cùng vui vẻ, thân ảnh Lăng Mị cùng bọn thị vệ chậm rãi đi xa, chỉ để lại sáu người đứng trên vách núi trong gió không ngừng thổi, hồi lâu, vẫn không rời đi. . . . . .
Sự tình, từ lúc Tống Ngâm Tuyết rơi xuống vách núi kia tựa hồ đã chấm dứt! Chính là vào thời khắc này giữa không trung, hai mắt bóng hình nguyên bản nhắm chặt đột nhiên mở ra, mang theo vài phần kiên định, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng! Sau đó thân ảnh duyên dáng mạnh mẽ khẽ cong trên không trung, nương theo vách đá làm vài cái động tác hoàn mỹ trên không trung, biến hóa vài tư thế, cuối cùng, vững vàng rơi xuống dưới vách, toàn thân không nhiễm một chút bụi bặm.
“Hô! Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng sự tình cuối cùng cũng diễn tiến như mong muốn! Không có uổng phí ta hao tổn tâm tư một phen!”
Rơi xuống, thở nhẹ một tiếng, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui vẻ nhấc chân chuẩn bị theo mục đích trước kia đã an bài tốt tụ hợp với bọn Dực Tu, chính là lúc này, sau lưng vang lên một lời nói trêu chọc trong tiếng cười yếu ớt, thẳng tắp đem nàng sững sờ ngay tại chỗ.
“Quận chúa đây là muốn đi đâu a? Tại sao cũng không mang Vô Song theo. . . . . .”
“Vô, Vô. . . . . . Song?”
Kinh ngạc quay đầu lại, không thể tin được mở to hai mắt. Cho tới bây giờ Tống Ngâm Tuyết cũng chỉ khiến cho người khác khiếp sợ, lúc này đây, lại triệt để bị người khác làm cho khiếp sợ! Mà người đó, lại chính là Vân Vô Song một mực trầm mặc, ít lời!
“Vô Song, làm sao ngươi lại?” Tròng mắt thẳng tắp trợn trừng, tự nhận là kế hoạch của mình không chê vào đâu được, không thể nào bị người khác phát giác, vì cái gì Vô Song hắn. . . . . . Tựa hồ nhìn ra nỗi hoang mang của nàng lúc này, Vô Song nhẹ nhàng cười, tuấn mỹ, mùi thuốc mơ hồ phiêu tán trong gió.
“Quận chúa muốn biết Vô Song vì sao lại biết chỗ ở của người sao? Nguyên nhân đều là vì nó!”
Nhu hòa giơ tay lên, chậm rãi giương tay ra, lúc này, một chú chim tước giương cánh mà bay, bay thẳng hướng về phía bầu trời bao la xanh ngắt.
“Quận chúa, loài chim tước này rất có linh tính, Vô Song nuôi nó nhiều năm, cùng nó tâm ý tương thông. Lần trước quận chúa tự dưng đưa hưu thư tới cho Vô Song, trong nội tâm Vô Song đã cảm thấy sẽ có chuyện sắp phát sinh, cho nên liền vụng trộm bôi chút hương phấn nó thích ở trên người quận chúa, để có một ngày vạn nhất không còn cách nào, Vô Song cũng có thể chuẩn xác biết rõ quận chúa ở đâu. . . . . .”
Vô Song cúi đầu nói tựa hồ mang theo sự mê hoặc, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ thẳng tắp cười, cười muôn vàn phong tình, cũng vạn phần bất đắc dĩ.
Thấy vậy, Vô Song cũng cười không ngừng, nhẹ tiến lên một bước, nhìn đôi mắt mị hoặc thế nhân của Tống Ngâm Tuyết, bình tĩnh nói: “Quận chúa thiếu Vô Song một lời giải thích, cho nên cả đời này, đừng nghĩ thoát khỏi Vô Song. . . . .”
Nhu hòa mà nói…, như là đang tuyên thệ, cũng như là đang giữ lấy. Nghe vậy, trong mắt Tống Ngâm Tuyết tràn đầy vui vẻ nhìn hắn, tiếp đó nhếch mày, đầu nghiêng nghiêng, lời nói khiêu khích mà mỉm cười nói: “Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi. . . . . .”