-
Chương 77: Kỳ Nguyệt cự tuyệt
” Tóc quận chúa thật đẹp a!” Trong Ngâm Tuyết các, Mân Côi chải vuốt mái tóc đen vô cùng mềm mại của Tống Ngâm Tuyết, miệng không khỏi cảm thán nói.
“Chẳng lẽ chỉ có tóc ta đẹp thôi à?” Một câu vui đùa được nói ra, Tống Ngâm Tuyết giương nụ cười khuynh đảo trần thế của nàng lên, khiến Mân Côi bên cạnh sửng sốt mất ba giây.
“Ách, không phải! Không phải! Quận chúa, nô tỳ không phải có ý này!” Mân Côi hơi phục hồi tinh thần lại, lập tức biết mình thất thố, hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu giải thích.
“Được rồi, biết ngươi không phải có ý này, chỉ đùa cùng ngươi một chút thôi!” Có chút bất đắc dĩ khi Mân Côi gần đây thường xuyên nhìn mình chằm chằm mà thất thần, Tống Ngâm Tuyết thầm thở dài cười cười, lập tức vươn tay chọn trâm hoa đặt trên bàn trang điểm.
Không có biện pháp, ai bảo Nhữ Dương quận chúa lớn lên quá xinh đẹp như vậy, thậm chí xinh đẹp đến tình trạng nam nữ đều muốn ăn sạch.
“Hôm nay hay là dùng cái này a!” Đưa trâm hoa trong tay qua, sau khi Mân Côi nhận lấy, cẩn thận đâm lên tóc.
“Quận chúa, ngài thật sự là rất đẹp!” Nhìn qua khuôn mặt khuynh thành động lòng người phản chiếu trong gương đồng, Mân Côi không khỏi lại cảm thán một lần nữa.
“Được rồi, Mân Côi, những lời này, một ngày không biết ngươi muốn nói bao nhiêu lần !” Chống lại vẻ mặt si mê của Mân Côi, Tống Ngâm Tuyết cười bất đắc dĩ, lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn.
“Vậy sao! Nô tỳ nói là lời thật lòng! Quận chúa lớn lên đẹp như vậy, vậy mà mấy công tử hết lần này tới lần khác không biết quý trọng, thật là làm cho người nhớ tới liền tức giận!” Mân Côi căm giận bất bình nói, tiếp đó tiến lên rót chén trà, chú ý đưa tới trước mặt Tống Ngâm Tuyết.
“Quận chúa, bất quá nói lại, mấy công tử trong phủ, cũng đã cải biến không ít! Tỷ như Kỳ Nguyệt công tử a, lúc trước hắn hận ngài hận đến chết, nhưng còn bây giờ thì sao, nô tỳ phát hiện hắn, trong lúc lơ đãng luôn vụng trộm nhìn ngài!”
Mân Côi vô cùng kiêu ngạo, cứ như là đem Tống Ngâm Tuyết trở thành hàng độc quyền của mình, Mân Côi tiếp tục khoe khoang nói: “Còn có a, chính là Tử Sở công tử! Lúc bắt đầu, hắn không phải hai ba ngày liền chạy tới Thiên Hương các sao? Chính là quận chúa ngài biết không, vào ngày hôm qua, Tử Sở công tử rõ ràng cùng Kiều Mạt Nhi kia cãi cọ, hơn nữa còn rất hung, khiến những hạ nhân khác đều sợ đến choáng váng!”
Mân Côi nhìn có chút hả hê chậm rãi mà nói, tựa hồ chứng kiến Tử Sở cùng Kiều Mạt Nhi quyết liệt, trong nội tâm nàng vui vẻ hơn bất cứ ai.
Tống Ngâm Tuyết thủy chung mỉm cười nghe nàng nói, hai tay vô cùng ưu nhã nâng lên, thổi mặt chén trà nhàn nhạt mà uống. Kiều Mạt Nhi, lễ vật của ta, không biết ngươi có thích hay không?
Khẽ liễm hạ mắt, trong mắt một mảnh âm u bắt đầu khởi động, nếu là Mân Côi đủ cẩn thận, nàng sẽ phát hiện Tống Ngâm Tuyết lúc này, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa cực kỳ cực kỳ nhạt.
Mân Côi còn đang lảm nhảm, nàng chỉ cảm thấy là các vị công tử thay đổi, nhưng mà trong lúc đó, nàng ta ngừng lại, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mãnh liệt gõ đầu của mình, tiếp theo xoay người đối diện với Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói: “Đúng rồi, quận chúa! Nô tỳ thiếu chút nữa là quên mất, hôm qua Khiên Ngưu kia, nàng phái người báo tin cho ngài, nói là cảm tạ thuốc của hay ngài, làm cho nàng được như nguyện mang thai vương tử! Ha ha!”
Vui mừng bịt miệng, muốn cười và không dám lớn tiếng cười, Mân Côi mang bộ dáng chờ xem kịch vui, không khỏi lây nhiễm đến Tống Ngâm Tuyết.
” Vui mừng như vậy a?” Cười cười nói, đặt chén trà xuống.
Nghe vậy, Mân Côi liều mạng gật đầu nói: “Vâng! Người như nàng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng đều là do nàng ta gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác!”
“Yên tâm đi, nàng nhất định sẽ gặp chuyện không may! Hơn nữa chính là trong vài ngày này!” Giương mắt, lạnh nhạt và tự tin nói, Tống Ngâm Tuyết lúc này , trong mắt chớp động thần thái tính toán.
“Quận chúa, vì cái gì ngài hiểu Khiên Ngưu như vậy a?” Nghe vậy khó hiểu, Mân Côi nghi hoặc mà hỏi.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, nhấc chân chậm rãi đi ra ngoài,“Ta không phải hiểu Khiên Ngưu! Mà là hiểu sự ghen ghét giữa các nữ nhân!”
Theo một câu không nóng không lạnh, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt cười tự nhiên, bước nhẹ đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Mân Côi đứng trong phòng trố mắt, không ngừng gật đầu.
Đi ra Ngâm Tuyết các, cách đó không xa chính là thư phòng, trông thấy Kỳ Nguyệt đã kiễng chân trông mong đứng đó, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, hơi có chút ngoài ý muốn.
Trong đầu, không khỏi hồi tưởng lại nguyên nhân Nhữ Dương quận chúa thu năm người bọn họ, lại một lần nữa đau lòng vì sự ẩn nhẫn của tiểu cô nương kia, đồng thời cũng không khỏi bội phục dũng khí cùng chính nghĩa của nàng.
Ứng Thư Ly, kẻ tội thần ấy, bị phán chém đầu tại đầu phố, nguyên nhân hoạch tội, chỉ vì mấu thân hắn giấu diếm mình là người Đông Bình, liền bị phán thành mật thám mà chịu cực hình.
Vào ngày hành hình, ngừơi vây xem đầy đường, Nhữ Dương quận chúa nhớ phụ thân hắn từng là Đại Tướng đắc lực dưới trướng Nhữ Dương Vương, không đành lòng để con trai độc nhất còn lại của Ứng gia phải chết, vì vậy cố ý hủy thanh danh của mình, cứu hắn ra.
Cứu Thư Ly, là trùng hợp, cũng là ngoài ý muốn! Bởi vì lúc ấy, nàng biết Tống Vũ thiên tìm cách bôi xấu thanh danh của nàng hòng đọat quyền, cho nên thuận theo hắn, nàng mang trên lưng bêu danh háo sắc.
Đối với Tiêu Kỳ Nguyệt, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì áy náy, bởi vì lúc ấy nàng không thể kịp thời ngăn Tống Vũ Kiệt lại, thế nên một đoạn nhân duyên tốt do đó mà bị hủy, thậm chí còn liên lụy một nhân mạng vốn đang sống sờ sờ!
Biết Tống Vũ Kiệt thích Kỳ Nguyệt, không đành lòng để hắn bị chà đạp, tình nguyện thừa nhận cừu hận như biển của hắn, dùng tánh mạng cả nhà uy hiếp hắn ở lại trong phủ, chỉ vì bảo hộ hắn nhất thời được bình an.
Liên tiếp hai lần thu phu, khiến cho Tống Vũ Thiên rất là thoả mãn, kết quả là ý thức của hắn càng thêm lơ là, đối với Dạ Lâm Phong xung phong nhận việc, nàng cũng để sai càng thêm sai!
Vân Vô Song, là người duy nhất nằm ngoài kế hoạch của nàng! Hắn từng cứu nàng thân trúng kịch độc, vốn nên báo đáp ân tình, trong chớp mắt lại biến thành qua cầu rút ván. Đơn giản là diễn lại màn kịch Nhữ Dương quận chúa đoạt chồng! Nhưng nếu như miệt mài theo đuổi, từ lúc đầu, có lẽ còn có một ẩn tình khác bên trong, không thể nói rõ.(Myu: Rõ rùi nhá Nhữ Dương quận chúa thích Song ca nhá ))
Quân Tử Sở, đối với hắn, vốn không có cái gì để nói, Tống Vũ Thiên thấy hắn tiến đến Đại Tụng làm con tin, vốn tưởng rằng hắn không được sủng ái, vì vậy vì tiến thêm một bước hủy diệt thanh danh của nàng, hắn rất rộng rãi đem mỹ nam như thế tống đến phủ nàng, mỹ danh viết là vì yêu thương nàng, thuận theo hứng thú của nàng.
Tống Vũ Thiên tính toán cái gì, kỳ thật trong nội tâm Nhữ Dương cũng biết! Nàng sở dĩ bất động thanh sắc, ẩn nhẫn tất cả, mục đích, cũng không phải là không đang đợi một thời cơ sao.
Có người nói, làm người phải có tinh thần của con rùa, hoặc là không cắn, rụt đầu lại tránh ở trong mai; muốn cắn thì phải hung hăng cắn, không cắn đứt một ngón tay sẽ không nhả ra!
Khi Tống Ngâm Tuyết biết những chuyện trước kia này thì dưới đáy lòng cũng đã quyết định phải giúp Nhữ Dương hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Một nữ hài khổ như vậy, một cuộc đời ngắn như vậy, tin rằng bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều vì sự cay đắng cùng kiên cường của nàng mà cảm động!
Tống Vũ Thiên, ngươi biết không? Bất kể là Nhữ Dương trước kia, hay là Tống Ngâm Tuyết hiện tại, ngươi cũng đã đắc tội ta! Cực lạc đan lần trước, là ngươi bắt đầu hướng ta tuyên chiến, vậy kế tiếp, ta cũng nên bắt đầu phản kích rồi!
Trong đôi mắt thoáng hiện lên tia sáng hung ác, đổi lại biểu lộ lạnh nhạt, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân, bắt đầu đi đến thư phòng.
“Quận chúa!” Vừa nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết tiến lại, trong lòng Kỳ Nguyệt sẽ không tự giác cảm thấy vui vẻ, cứ như chỉ cần có thể trông thấy nàng, chờ nhiều hơn nữa, hắn vẫn cảm thấy không sao cả .
“Ừ.” Không nói quá nhiều lời, thủy chung vẫn lạnh lùng bảo trì khoảng cách, Tống Ngâm Tuyết xoay người đi vào phòng, ngồi trên ghế thái sư trước bàn.
Vươn tay mở sổ sách đã sớm sắp xếp gọn gàng trên bàn ra, từng tờ một chăm chú xem, thần sắc, chuyên chú cơ hồ nhìn không thấy bất kỳ vật gì khác trước mắt!
Lúc đứng yên, Kỳ Nguyệt vụng trộm giương mắt nhìn, không biết vì cái gì, hắn chính là thích nhìn Tống Ngâm Tuyết như vậy, cơ trí, lạnh nhạt, toàn thân tản mát ra vẻ đẹp tài trí, khiến bản thân hắn, không thể rời mắt.
Tuy nàng vẫn trước sau như một lãnh đạm với hắn, nhưng trải qua lần rung động trước đó, trong lòng của hắn, đã hoàn toàn không cách nào khống chế chính mình không nghĩ đến nàng, nhớ nhung nàng, tới gần nàng nữa! Chỉ bất quá là hắn không dám thể hiện quá lộ liễu, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nàng, vụng trộm nhìn nàng thôi.
“Kỳ Nguyệt!” Một tiếng kêu vang lên, đưa hắn từ trong suy nghĩ kéo về, ngẩng đầu, có chút khó hiểu, miệng lập tức đáp: “Chuyện gì? Có phải là sổ sách có sai sót?”
“Không có, ngươi làm rất tốt, sổ sách không có bất kỳ tỳ vết nào.”Thu sổ sách về, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu mà nói.
“A!”
Không có sai là tốt rồi! Rũ mắt xuống, Kỳ Nguyệt không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn bộ dạng thuận theo của hắn giờ phút này, lại nhớ tới thái độ hung ác của hắn mấy tháng trước, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt trong lòng, miệng không ngừng nói: “Kỳ Nguyệt, ta nhớ ngươi trước kia, hình như rất hận ta a?”
Vừa nghe lời này, trong lòng Kỳ Nguyệt cả kinh, không rõ nàng rốt cuộc là có dụng ý gì, miệng không khỏi đáp lại nói: “Cái kia. . . . . . là trước đây tôi hiểu lầm quận chúa. . . . . .”
“A? Làm sao ngươi biết là ngươi hiểu lầm ta? Dù sao có mấy lời, là ta thuận miệng nói với Lục ca ca, không cần quá tin!”
Lời nói trêu chọc. Vừa thấy lời ấy, phản ứng đầu tiên trong lòng Kỳ Nguyệt chính là muốn nói: “Không, ta tin nàng!” Chính là phản ứng thì phản ứng, nhưng vì thể diện, cuối cùng, hắn vẫn không nói ra miệng.
Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn không nói lời nào, cũng không để ý tới trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, nhàn nhạt mà nói: “Kỳ Nguyệt, còn nhớ ta từng nói qua, ngươi làm tổng quản cho phủ ta một năm. Một năm sau, bất luận kết quả thế nào, ta đều đáp ứng, thả ngươi rời đi.”
“Quận chúa?” Trong nội tâm, bỗng dưng cả kinh, nghe Tống Ngâm Tuyết lúc này nói đến chuyện này, Kỳ Nguyệt mắt trợn tròn, không khỏi thẳng tắp nhìn qua nàng.
Không nhìn tới phản ứng của hắn, cũng không quan tâm phản ứng của hắn, thu hồi ánh mắt, mỉm cười mà nói, làm như có ý tốt, nhưng thật ra là vô tình mở miệng: “Kỳ Nguyệt, những ngày này, ngươi làm rất tốt! Cho nên ta nghĩ, sớm chấm dứt ước định, từ nay về sau, ngươi tự do!”
Nhàn nhạt mà nói…, không có ý không muốn gì, không có một chút lưu luyến, thẳng tắp chấn động khắp của tứ chi bách hài Kỳ Nguyệt. Ngẩng đầu, trong mắt đầy khiếp sợ cùng đau lòng, cơ hồ không có nửa giây lo lắng, hắn thẳng tắp phản bác ra tiếng: “Không! Ta không đồng ý!”
“A? Ngươi không đồng ý?” Chuyển mắt nghe thấy, cười bất lương, nhẹ giương mắt lên, Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp hỏi: “Nói lý do của ngươi đi! Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi trước đây, chính là thập phần mong chờ có thể đi ra tòa lao tù này!”
“Chẳng lẽ chỉ có tóc ta đẹp thôi à?” Một câu vui đùa được nói ra, Tống Ngâm Tuyết giương nụ cười khuynh đảo trần thế của nàng lên, khiến Mân Côi bên cạnh sửng sốt mất ba giây.
“Ách, không phải! Không phải! Quận chúa, nô tỳ không phải có ý này!” Mân Côi hơi phục hồi tinh thần lại, lập tức biết mình thất thố, hơi đỏ mặt, vội vàng cúi đầu giải thích.
“Được rồi, biết ngươi không phải có ý này, chỉ đùa cùng ngươi một chút thôi!” Có chút bất đắc dĩ khi Mân Côi gần đây thường xuyên nhìn mình chằm chằm mà thất thần, Tống Ngâm Tuyết thầm thở dài cười cười, lập tức vươn tay chọn trâm hoa đặt trên bàn trang điểm.
Không có biện pháp, ai bảo Nhữ Dương quận chúa lớn lên quá xinh đẹp như vậy, thậm chí xinh đẹp đến tình trạng nam nữ đều muốn ăn sạch.
“Hôm nay hay là dùng cái này a!” Đưa trâm hoa trong tay qua, sau khi Mân Côi nhận lấy, cẩn thận đâm lên tóc.
“Quận chúa, ngài thật sự là rất đẹp!” Nhìn qua khuôn mặt khuynh thành động lòng người phản chiếu trong gương đồng, Mân Côi không khỏi lại cảm thán một lần nữa.
“Được rồi, Mân Côi, những lời này, một ngày không biết ngươi muốn nói bao nhiêu lần !” Chống lại vẻ mặt si mê của Mân Côi, Tống Ngâm Tuyết cười bất đắc dĩ, lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn.
“Vậy sao! Nô tỳ nói là lời thật lòng! Quận chúa lớn lên đẹp như vậy, vậy mà mấy công tử hết lần này tới lần khác không biết quý trọng, thật là làm cho người nhớ tới liền tức giận!” Mân Côi căm giận bất bình nói, tiếp đó tiến lên rót chén trà, chú ý đưa tới trước mặt Tống Ngâm Tuyết.
“Quận chúa, bất quá nói lại, mấy công tử trong phủ, cũng đã cải biến không ít! Tỷ như Kỳ Nguyệt công tử a, lúc trước hắn hận ngài hận đến chết, nhưng còn bây giờ thì sao, nô tỳ phát hiện hắn, trong lúc lơ đãng luôn vụng trộm nhìn ngài!”
Mân Côi vô cùng kiêu ngạo, cứ như là đem Tống Ngâm Tuyết trở thành hàng độc quyền của mình, Mân Côi tiếp tục khoe khoang nói: “Còn có a, chính là Tử Sở công tử! Lúc bắt đầu, hắn không phải hai ba ngày liền chạy tới Thiên Hương các sao? Chính là quận chúa ngài biết không, vào ngày hôm qua, Tử Sở công tử rõ ràng cùng Kiều Mạt Nhi kia cãi cọ, hơn nữa còn rất hung, khiến những hạ nhân khác đều sợ đến choáng váng!”
Mân Côi nhìn có chút hả hê chậm rãi mà nói, tựa hồ chứng kiến Tử Sở cùng Kiều Mạt Nhi quyết liệt, trong nội tâm nàng vui vẻ hơn bất cứ ai.
Tống Ngâm Tuyết thủy chung mỉm cười nghe nàng nói, hai tay vô cùng ưu nhã nâng lên, thổi mặt chén trà nhàn nhạt mà uống. Kiều Mạt Nhi, lễ vật của ta, không biết ngươi có thích hay không?
Khẽ liễm hạ mắt, trong mắt một mảnh âm u bắt đầu khởi động, nếu là Mân Côi đủ cẩn thận, nàng sẽ phát hiện Tống Ngâm Tuyết lúc này, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa cực kỳ cực kỳ nhạt.
Mân Côi còn đang lảm nhảm, nàng chỉ cảm thấy là các vị công tử thay đổi, nhưng mà trong lúc đó, nàng ta ngừng lại, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mãnh liệt gõ đầu của mình, tiếp theo xoay người đối diện với Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói: “Đúng rồi, quận chúa! Nô tỳ thiếu chút nữa là quên mất, hôm qua Khiên Ngưu kia, nàng phái người báo tin cho ngài, nói là cảm tạ thuốc của hay ngài, làm cho nàng được như nguyện mang thai vương tử! Ha ha!”
Vui mừng bịt miệng, muốn cười và không dám lớn tiếng cười, Mân Côi mang bộ dáng chờ xem kịch vui, không khỏi lây nhiễm đến Tống Ngâm Tuyết.
” Vui mừng như vậy a?” Cười cười nói, đặt chén trà xuống.
Nghe vậy, Mân Côi liều mạng gật đầu nói: “Vâng! Người như nàng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cũng đều là do nàng ta gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác!”
“Yên tâm đi, nàng nhất định sẽ gặp chuyện không may! Hơn nữa chính là trong vài ngày này!” Giương mắt, lạnh nhạt và tự tin nói, Tống Ngâm Tuyết lúc này , trong mắt chớp động thần thái tính toán.
“Quận chúa, vì cái gì ngài hiểu Khiên Ngưu như vậy a?” Nghe vậy khó hiểu, Mân Côi nghi hoặc mà hỏi.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết đứng lên, nhấc chân chậm rãi đi ra ngoài,“Ta không phải hiểu Khiên Ngưu! Mà là hiểu sự ghen ghét giữa các nữ nhân!”
Theo một câu không nóng không lạnh, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt cười tự nhiên, bước nhẹ đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Mân Côi đứng trong phòng trố mắt, không ngừng gật đầu.
Đi ra Ngâm Tuyết các, cách đó không xa chính là thư phòng, trông thấy Kỳ Nguyệt đã kiễng chân trông mong đứng đó, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, hơi có chút ngoài ý muốn.
Trong đầu, không khỏi hồi tưởng lại nguyên nhân Nhữ Dương quận chúa thu năm người bọn họ, lại một lần nữa đau lòng vì sự ẩn nhẫn của tiểu cô nương kia, đồng thời cũng không khỏi bội phục dũng khí cùng chính nghĩa của nàng.
Ứng Thư Ly, kẻ tội thần ấy, bị phán chém đầu tại đầu phố, nguyên nhân hoạch tội, chỉ vì mấu thân hắn giấu diếm mình là người Đông Bình, liền bị phán thành mật thám mà chịu cực hình.
Vào ngày hành hình, ngừơi vây xem đầy đường, Nhữ Dương quận chúa nhớ phụ thân hắn từng là Đại Tướng đắc lực dưới trướng Nhữ Dương Vương, không đành lòng để con trai độc nhất còn lại của Ứng gia phải chết, vì vậy cố ý hủy thanh danh của mình, cứu hắn ra.
Cứu Thư Ly, là trùng hợp, cũng là ngoài ý muốn! Bởi vì lúc ấy, nàng biết Tống Vũ thiên tìm cách bôi xấu thanh danh của nàng hòng đọat quyền, cho nên thuận theo hắn, nàng mang trên lưng bêu danh háo sắc.
Đối với Tiêu Kỳ Nguyệt, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì áy náy, bởi vì lúc ấy nàng không thể kịp thời ngăn Tống Vũ Kiệt lại, thế nên một đoạn nhân duyên tốt do đó mà bị hủy, thậm chí còn liên lụy một nhân mạng vốn đang sống sờ sờ!
Biết Tống Vũ Kiệt thích Kỳ Nguyệt, không đành lòng để hắn bị chà đạp, tình nguyện thừa nhận cừu hận như biển của hắn, dùng tánh mạng cả nhà uy hiếp hắn ở lại trong phủ, chỉ vì bảo hộ hắn nhất thời được bình an.
Liên tiếp hai lần thu phu, khiến cho Tống Vũ Thiên rất là thoả mãn, kết quả là ý thức của hắn càng thêm lơ là, đối với Dạ Lâm Phong xung phong nhận việc, nàng cũng để sai càng thêm sai!
Vân Vô Song, là người duy nhất nằm ngoài kế hoạch của nàng! Hắn từng cứu nàng thân trúng kịch độc, vốn nên báo đáp ân tình, trong chớp mắt lại biến thành qua cầu rút ván. Đơn giản là diễn lại màn kịch Nhữ Dương quận chúa đoạt chồng! Nhưng nếu như miệt mài theo đuổi, từ lúc đầu, có lẽ còn có một ẩn tình khác bên trong, không thể nói rõ.(Myu: Rõ rùi nhá Nhữ Dương quận chúa thích Song ca nhá
Quân Tử Sở, đối với hắn, vốn không có cái gì để nói, Tống Vũ Thiên thấy hắn tiến đến Đại Tụng làm con tin, vốn tưởng rằng hắn không được sủng ái, vì vậy vì tiến thêm một bước hủy diệt thanh danh của nàng, hắn rất rộng rãi đem mỹ nam như thế tống đến phủ nàng, mỹ danh viết là vì yêu thương nàng, thuận theo hứng thú của nàng.
Tống Vũ Thiên tính toán cái gì, kỳ thật trong nội tâm Nhữ Dương cũng biết! Nàng sở dĩ bất động thanh sắc, ẩn nhẫn tất cả, mục đích, cũng không phải là không đang đợi một thời cơ sao.
Có người nói, làm người phải có tinh thần của con rùa, hoặc là không cắn, rụt đầu lại tránh ở trong mai; muốn cắn thì phải hung hăng cắn, không cắn đứt một ngón tay sẽ không nhả ra!
Khi Tống Ngâm Tuyết biết những chuyện trước kia này thì dưới đáy lòng cũng đã quyết định phải giúp Nhữ Dương hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Một nữ hài khổ như vậy, một cuộc đời ngắn như vậy, tin rằng bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều vì sự cay đắng cùng kiên cường của nàng mà cảm động!
Tống Vũ Thiên, ngươi biết không? Bất kể là Nhữ Dương trước kia, hay là Tống Ngâm Tuyết hiện tại, ngươi cũng đã đắc tội ta! Cực lạc đan lần trước, là ngươi bắt đầu hướng ta tuyên chiến, vậy kế tiếp, ta cũng nên bắt đầu phản kích rồi!
Trong đôi mắt thoáng hiện lên tia sáng hung ác, đổi lại biểu lộ lạnh nhạt, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân, bắt đầu đi đến thư phòng.
“Quận chúa!” Vừa nhìn thấy Tống Ngâm Tuyết tiến lại, trong lòng Kỳ Nguyệt sẽ không tự giác cảm thấy vui vẻ, cứ như chỉ cần có thể trông thấy nàng, chờ nhiều hơn nữa, hắn vẫn cảm thấy không sao cả .
“Ừ.” Không nói quá nhiều lời, thủy chung vẫn lạnh lùng bảo trì khoảng cách, Tống Ngâm Tuyết xoay người đi vào phòng, ngồi trên ghế thái sư trước bàn.
Vươn tay mở sổ sách đã sớm sắp xếp gọn gàng trên bàn ra, từng tờ một chăm chú xem, thần sắc, chuyên chú cơ hồ nhìn không thấy bất kỳ vật gì khác trước mắt!
Lúc đứng yên, Kỳ Nguyệt vụng trộm giương mắt nhìn, không biết vì cái gì, hắn chính là thích nhìn Tống Ngâm Tuyết như vậy, cơ trí, lạnh nhạt, toàn thân tản mát ra vẻ đẹp tài trí, khiến bản thân hắn, không thể rời mắt.
Tuy nàng vẫn trước sau như một lãnh đạm với hắn, nhưng trải qua lần rung động trước đó, trong lòng của hắn, đã hoàn toàn không cách nào khống chế chính mình không nghĩ đến nàng, nhớ nhung nàng, tới gần nàng nữa! Chỉ bất quá là hắn không dám thể hiện quá lộ liễu, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nàng, vụng trộm nhìn nàng thôi.
“Kỳ Nguyệt!” Một tiếng kêu vang lên, đưa hắn từ trong suy nghĩ kéo về, ngẩng đầu, có chút khó hiểu, miệng lập tức đáp: “Chuyện gì? Có phải là sổ sách có sai sót?”
“Không có, ngươi làm rất tốt, sổ sách không có bất kỳ tỳ vết nào.”Thu sổ sách về, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu mà nói.
“A!”
Không có sai là tốt rồi! Rũ mắt xuống, Kỳ Nguyệt không khỏi âm thầm cảm thán trong lòng.
Nhìn bộ dạng thuận theo của hắn giờ phút này, lại nhớ tới thái độ hung ác của hắn mấy tháng trước, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt trong lòng, miệng không ngừng nói: “Kỳ Nguyệt, ta nhớ ngươi trước kia, hình như rất hận ta a?”
Vừa nghe lời này, trong lòng Kỳ Nguyệt cả kinh, không rõ nàng rốt cuộc là có dụng ý gì, miệng không khỏi đáp lại nói: “Cái kia. . . . . . là trước đây tôi hiểu lầm quận chúa. . . . . .”
“A? Làm sao ngươi biết là ngươi hiểu lầm ta? Dù sao có mấy lời, là ta thuận miệng nói với Lục ca ca, không cần quá tin!”
Lời nói trêu chọc. Vừa thấy lời ấy, phản ứng đầu tiên trong lòng Kỳ Nguyệt chính là muốn nói: “Không, ta tin nàng!” Chính là phản ứng thì phản ứng, nhưng vì thể diện, cuối cùng, hắn vẫn không nói ra miệng.
Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn không nói lời nào, cũng không để ý tới trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, nhàn nhạt mà nói: “Kỳ Nguyệt, còn nhớ ta từng nói qua, ngươi làm tổng quản cho phủ ta một năm. Một năm sau, bất luận kết quả thế nào, ta đều đáp ứng, thả ngươi rời đi.”
“Quận chúa?” Trong nội tâm, bỗng dưng cả kinh, nghe Tống Ngâm Tuyết lúc này nói đến chuyện này, Kỳ Nguyệt mắt trợn tròn, không khỏi thẳng tắp nhìn qua nàng.
Không nhìn tới phản ứng của hắn, cũng không quan tâm phản ứng của hắn, thu hồi ánh mắt, mỉm cười mà nói, làm như có ý tốt, nhưng thật ra là vô tình mở miệng: “Kỳ Nguyệt, những ngày này, ngươi làm rất tốt! Cho nên ta nghĩ, sớm chấm dứt ước định, từ nay về sau, ngươi tự do!”
Nhàn nhạt mà nói…, không có ý không muốn gì, không có một chút lưu luyến, thẳng tắp chấn động khắp của tứ chi bách hài Kỳ Nguyệt. Ngẩng đầu, trong mắt đầy khiếp sợ cùng đau lòng, cơ hồ không có nửa giây lo lắng, hắn thẳng tắp phản bác ra tiếng: “Không! Ta không đồng ý!”
“A? Ngươi không đồng ý?” Chuyển mắt nghe thấy, cười bất lương, nhẹ giương mắt lên, Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp hỏi: “Nói lý do của ngươi đi! Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi trước đây, chính là thập phần mong chờ có thể đi ra tòa lao tù này!”