-
Chương 1: Nguyên nhân xuyên qua( 1 )
“Cho tôi vào, để cho tôi vào, tôi muốn gặp Diêm Vương –”
Ngoài điện Diêm Vương, một nữ tử, à không! Chính xác mà nói, là một nữ quỷ đang khàn giọng kêu gào.
“Gào thét cái gì! Gào thét cái gì đó! Quỷ hồn phương nào ở ngoài điện kêu gào lung tung, quấy rầy bổn vương yên tĩnh nghỉ ngơi!”
Nghe vậy, Diêm Vương mơ mơ nàng màng chậm rãi từ dưới đáy bàn bò lên, mở to đôi mắt nhập nhèm, liên tục ngáp xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi xuống ghế, rồi nói với phán quan đứng cạnh:
“Phán quan đi xem xem, còn sớm thế này, sao lại có con quỷ không muốn sống kêu réo om sòm ở đây thế!”
“Dạ!” Phán quan chắp tay *, lĩnh mệnh, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
(*ngày xưa làm lễ, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực.)
“Đi nhanh chút, bây giờ không phải là lúc hát hí khúc! Con bà nó, bây giờ ngươi là phán quan rồi đừng có nhớ mãi nghề cũ như vậy chứ!”
Vừa thấy phán quan uốn éo như diễn trò, Diêm Vương lập tức phi lên cốc cho hắn một cú đau điếng.
“A, dạ dạ dạ!” Một tay giữ mũ, phán quan vội vàng gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.”
Ma quỷ phương nào sáng sớm đã ở đây kêu gào làm phiền Diêm Vương nghỉ ngơi, dẫn tới cho ta xem!”“Dạ, dẫn tới –” Nghe phán quan ra lệnh, quỷ gác cổng lập tức dẫn một nữ quỷ mặc áo trắng đi vào.
“Thả tôi vào, tôi muốn gặp Diêm Vương!” Vừa thấy có người tiến lại, nữ quỷ bắt đầu la lên.
“Ồn ào quá! Ngươi tưởng Diêm Vương ngồi đó để ngươi muốn nhìn là nhìn, muốn gặp là gặp sao? Nói, ngươi tên là gì? Nhà ở ở đâu? Trong nhà có mấy người? Báo cáo tất cả cho ta, bản phán quan muốn thẩm tra đối chiếu .”
Phán quan nghe vậy mím môi vểnh râu, lấy cây bút lông bự tổ chảng gài ra sau ót.“Tôi là Tống Ngâm Tuyết, tôi muốn gặp Diêm Vương!”
Thấy vậy, nữ quỷ bất mãn kêu lên.
"Diêm Vương không dễ gặp, tiểu quỷ nhiều chuyện! Bản phán quan bảo ngươi tự giới thiệu, ngươi nghe không hiểu có phải không!”
Sắc mặt phán quan nghiêm nghị đầy bất mãn, nghiêm giọng răn đe nữ quỷ.
“Tôi không cần biết, tôi muốn gặp Diêm Vương! Nếu các người không cho tôi gặp, tôi sẽ đứng đây la to, làm ầm ĩ không để cho các người yên tĩnh phút nào!”
Nữ quỷ hung dữ nói, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào mặt phán quan. “Ai, cái con quỷ này. . . . . .” Lúc này, phán quan cảm thấy hơi buồn bực, hai mắt hắn nhìn chằm chằm nữ quỷ áo trắng, cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ta sợ ngươi rồi! Tống Ngâm Tuyết phải không? Đi thôi –”
Phán quan đi phía trước dẫn đường, xoay người chuẩn bị đi kiểu hí kịch, nhưng lập tức nhớ tới cục u trên đầu liền vội vàng sửa lại, kết quả là thành tay chân bước đều như người máy mà không biết.Nữ quỷ áo trắng bám theo phán quan đi vào điện Diêm Vương, vào tới nơi liền đứng đực tại chỗ không chịu hành lễ.
“Lớn mật! Nữ quỷ phương nào, thấy bổn vương mà dám không quỳ!” Diêm Vương thấy nữ quỷ không tôn trọng mình như vậy liền tức giận vỗ bàn.“Đại nhân, nàng ta nói nàng tên là Tống Ngâm Tuyết.” Phán quan đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.“A, Tống Ngâm Tuyết lớn mật, thấy bổn vương vì cớ gì không quỳ?” Tiếng nói ồm ồm vang vọng cả căn phòng. Phán quan bên cạnh bịt hai lỗ tai, mắt nhìn thẳng về phía thân ảnh đứng trong điện.“Ngài làm việc bất công, cho nên Ngâm Tuyết không muốn quỳ trước mặt ngài!” Một giọng nữ trong trẻo truyền đến. Nghe vậy, Diêm Vương híp hai mắt lại, ngữ khí nghi hoặc hỏi: “A, bất công như thế nào? Ngươi mau nói đi!”“
Bẩm đại nhân, Ngâm Tuyết dương thọ chưa hết, xin đại nhân thả tôi trở về!” Giọng nói không kiêu ngạo không nịnh nọt truyền đến, nữ quỷ ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ kiên định.
“Ơ, còn là một nữ quỷ xinh đẹp” Vừa thấy dung nhan tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, Diêm Vương lập tức mở cờ trong bụng, nhưng nghĩ đến thân phận của mình nên đành phải ngậm ngùi tiếp tục làm dáng.
“Này, ngươi nói dương thọ ngươi chưa hết, có chứng cớ gì không? Dù sao đầu trâu mặt ngựa của chúng ta chấp pháp, cho tới bây giờ đều nghiêm túc phụ trách, chưa bao giờ xảy ra sai sót gì. Tố chất đạo đức nghề nghiệp đã đạt đến tình độ mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi!”
Diêm Vương chậm rãi nói, bộ dạng rung đùi đắc ý cực kỳ khôi hài. Thấy vậy Tống Ngâm Tuyết thầm mắng trong lòng , nhưng biểu hiện lại giả vờ bình tĩnh
“Có phạm sai lầm hay không, đại nhân lấy sổ ghi chép sinh tử ra xem một lần là biết ngay, cần gì phải căn vặn Ngâm Tuyết?”Con bà nó! Tống Ngâm Tuyết nàng là con trời ở thế kỷ hai mươi mốt. Dù đi đến chỗ nào, ở bất cứ đâu cũng là nhân vật hô mưa gọi gió! Có một vị cao tăng đắc đạo đã từng tính toán số mạng cho nàng, nói cả đời nàng giàu sang phú quý, có thể sống đến chín mươi tuổi. Nhưng ai biết hiện tại nàng còn chưa sống đến mười chín tuổi, trong giấc mơ đã bị người ta câu hồn, đi đời nhà ma mất tiêu rồi. Thế này bảo nàng làm sao chấp nhận được! Ông trời ơi, nàng còn có cả một cuộc đời tốt đẹp trước mắt, không muốn từ nay về sau chỉ có thể quanh quẩn ở Địa phủ đâu.
“A, sao lại có việc như vậy? Phán quan, lấy sổ ghi chép sinh tử của bổn vương ra!” Sờ cằm, mê đắm nhìn chằm chằm vào gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Ngâm Tuyết, trong đầu Diêm vương bắt đầu mơ mộng viển vông.“Dạ!” Vừa nghe lệnh, phán quan bắt đầu cùng tay cùng chân chậm rãi đi xuống, sau đó lại cùng tay cùng chân uyển chuyển đi lên.“Cái thằng này! Không phải hát hí khúc thì làm cương thi, đúng là đồ đần độn!” Gõ đầu phán quan một cái thật mạnh, giật lấy sổ ghi chép, Diêm Vương bắt đầu tra tìm từng câu từng chữ.
“Tống Ngâm Tuyết, kỳ tài ngút trời, cả đời hiển hách, hưởng thọ chín mươi. . . . . .”
Đọc tới chữ cuối cùng, Diêm Vương nói không ra lời, ông xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tống Ngâm Tuyết yếu ớt nói: “Hắc hắc, đúng là lầm rồi. . . . . .”
“Cái gì, lầm rồi, một câu lầm là có thể đền mạng cho tôi sao? Nhanh đưa tôi trở về!” Hét lớn một tiếng, Tống Ngâm Tuyết tức giận không biết trút vào đâu. Nàng vốn chỉ suy đoán thôi, dù sao cũng chẳng biết lời cao tăng đắc đạo kia nói có linh nghiệm thật không. Nhưng bây giờ mới thấy quả nhiên là không sai, hai tên đầu trâu mặt ngựa kia đã thực sự bắt nhầm người rôi!Mặc kệ, mặc kệ, nàng nhất định phải trở về!
Căm giận trừng mắt nhìn Diêm Vương, dưới ánh mắt như muốn giết người của nàng, Diêm Vương chậm rãi cúi đầu xuống, “Phán quan, mau đưa vị cô nương này trở về đi!” “Đại nhân, không phải nô tài không muốn đưa mà vì nô tài không có cách nào đưa cô ấy về nữa. . . . .” Phán quan đau khổ, bất đắc dĩ quấn quấn góc áo của mình: “Vị cô nương này xuống đây cũng ba ngày rồi, thi thể trên đó đã phân hủy, làm thế nào cũng không trở về được nữa.”
“Ngươi nói cái gì –”
“Ông nói cái gì –”
Ngoài điện Diêm Vương, một nữ tử, à không! Chính xác mà nói, là một nữ quỷ đang khàn giọng kêu gào.
“Gào thét cái gì! Gào thét cái gì đó! Quỷ hồn phương nào ở ngoài điện kêu gào lung tung, quấy rầy bổn vương yên tĩnh nghỉ ngơi!”
Nghe vậy, Diêm Vương mơ mơ nàng màng chậm rãi từ dưới đáy bàn bò lên, mở to đôi mắt nhập nhèm, liên tục ngáp xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi xuống ghế, rồi nói với phán quan đứng cạnh:
“Phán quan đi xem xem, còn sớm thế này, sao lại có con quỷ không muốn sống kêu réo om sòm ở đây thế!”
“Dạ!” Phán quan chắp tay *, lĩnh mệnh, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
(*ngày xưa làm lễ, một tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực.)
“Đi nhanh chút, bây giờ không phải là lúc hát hí khúc! Con bà nó, bây giờ ngươi là phán quan rồi đừng có nhớ mãi nghề cũ như vậy chứ!”
Vừa thấy phán quan uốn éo như diễn trò, Diêm Vương lập tức phi lên cốc cho hắn một cú đau điếng.
“A, dạ dạ dạ!” Một tay giữ mũ, phán quan vội vàng gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.”
Ma quỷ phương nào sáng sớm đã ở đây kêu gào làm phiền Diêm Vương nghỉ ngơi, dẫn tới cho ta xem!”“Dạ, dẫn tới –” Nghe phán quan ra lệnh, quỷ gác cổng lập tức dẫn một nữ quỷ mặc áo trắng đi vào.
“Thả tôi vào, tôi muốn gặp Diêm Vương!” Vừa thấy có người tiến lại, nữ quỷ bắt đầu la lên.
“Ồn ào quá! Ngươi tưởng Diêm Vương ngồi đó để ngươi muốn nhìn là nhìn, muốn gặp là gặp sao? Nói, ngươi tên là gì? Nhà ở ở đâu? Trong nhà có mấy người? Báo cáo tất cả cho ta, bản phán quan muốn thẩm tra đối chiếu .”
Phán quan nghe vậy mím môi vểnh râu, lấy cây bút lông bự tổ chảng gài ra sau ót.“Tôi là Tống Ngâm Tuyết, tôi muốn gặp Diêm Vương!”
Thấy vậy, nữ quỷ bất mãn kêu lên.
"Diêm Vương không dễ gặp, tiểu quỷ nhiều chuyện! Bản phán quan bảo ngươi tự giới thiệu, ngươi nghe không hiểu có phải không!”
Sắc mặt phán quan nghiêm nghị đầy bất mãn, nghiêm giọng răn đe nữ quỷ.
“Tôi không cần biết, tôi muốn gặp Diêm Vương! Nếu các người không cho tôi gặp, tôi sẽ đứng đây la to, làm ầm ĩ không để cho các người yên tĩnh phút nào!”
Nữ quỷ hung dữ nói, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào mặt phán quan. “Ai, cái con quỷ này. . . . . .” Lúc này, phán quan cảm thấy hơi buồn bực, hai mắt hắn nhìn chằm chằm nữ quỷ áo trắng, cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ta sợ ngươi rồi! Tống Ngâm Tuyết phải không? Đi thôi –”
Phán quan đi phía trước dẫn đường, xoay người chuẩn bị đi kiểu hí kịch, nhưng lập tức nhớ tới cục u trên đầu liền vội vàng sửa lại, kết quả là thành tay chân bước đều như người máy mà không biết.Nữ quỷ áo trắng bám theo phán quan đi vào điện Diêm Vương, vào tới nơi liền đứng đực tại chỗ không chịu hành lễ.
“Lớn mật! Nữ quỷ phương nào, thấy bổn vương mà dám không quỳ!” Diêm Vương thấy nữ quỷ không tôn trọng mình như vậy liền tức giận vỗ bàn.“Đại nhân, nàng ta nói nàng tên là Tống Ngâm Tuyết.” Phán quan đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.“A, Tống Ngâm Tuyết lớn mật, thấy bổn vương vì cớ gì không quỳ?” Tiếng nói ồm ồm vang vọng cả căn phòng. Phán quan bên cạnh bịt hai lỗ tai, mắt nhìn thẳng về phía thân ảnh đứng trong điện.“Ngài làm việc bất công, cho nên Ngâm Tuyết không muốn quỳ trước mặt ngài!” Một giọng nữ trong trẻo truyền đến. Nghe vậy, Diêm Vương híp hai mắt lại, ngữ khí nghi hoặc hỏi: “A, bất công như thế nào? Ngươi mau nói đi!”“
Bẩm đại nhân, Ngâm Tuyết dương thọ chưa hết, xin đại nhân thả tôi trở về!” Giọng nói không kiêu ngạo không nịnh nọt truyền đến, nữ quỷ ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ kiên định.
“Ơ, còn là một nữ quỷ xinh đẹp” Vừa thấy dung nhan tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, Diêm Vương lập tức mở cờ trong bụng, nhưng nghĩ đến thân phận của mình nên đành phải ngậm ngùi tiếp tục làm dáng.
“Này, ngươi nói dương thọ ngươi chưa hết, có chứng cớ gì không? Dù sao đầu trâu mặt ngựa của chúng ta chấp pháp, cho tới bây giờ đều nghiêm túc phụ trách, chưa bao giờ xảy ra sai sót gì. Tố chất đạo đức nghề nghiệp đã đạt đến tình độ mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi!”
Diêm Vương chậm rãi nói, bộ dạng rung đùi đắc ý cực kỳ khôi hài. Thấy vậy Tống Ngâm Tuyết thầm mắng trong lòng , nhưng biểu hiện lại giả vờ bình tĩnh
“Có phạm sai lầm hay không, đại nhân lấy sổ ghi chép sinh tử ra xem một lần là biết ngay, cần gì phải căn vặn Ngâm Tuyết?”Con bà nó! Tống Ngâm Tuyết nàng là con trời ở thế kỷ hai mươi mốt. Dù đi đến chỗ nào, ở bất cứ đâu cũng là nhân vật hô mưa gọi gió! Có một vị cao tăng đắc đạo đã từng tính toán số mạng cho nàng, nói cả đời nàng giàu sang phú quý, có thể sống đến chín mươi tuổi. Nhưng ai biết hiện tại nàng còn chưa sống đến mười chín tuổi, trong giấc mơ đã bị người ta câu hồn, đi đời nhà ma mất tiêu rồi. Thế này bảo nàng làm sao chấp nhận được! Ông trời ơi, nàng còn có cả một cuộc đời tốt đẹp trước mắt, không muốn từ nay về sau chỉ có thể quanh quẩn ở Địa phủ đâu.
“A, sao lại có việc như vậy? Phán quan, lấy sổ ghi chép sinh tử của bổn vương ra!” Sờ cằm, mê đắm nhìn chằm chằm vào gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Ngâm Tuyết, trong đầu Diêm vương bắt đầu mơ mộng viển vông.“Dạ!” Vừa nghe lệnh, phán quan bắt đầu cùng tay cùng chân chậm rãi đi xuống, sau đó lại cùng tay cùng chân uyển chuyển đi lên.“Cái thằng này! Không phải hát hí khúc thì làm cương thi, đúng là đồ đần độn!” Gõ đầu phán quan một cái thật mạnh, giật lấy sổ ghi chép, Diêm Vương bắt đầu tra tìm từng câu từng chữ.
“Tống Ngâm Tuyết, kỳ tài ngút trời, cả đời hiển hách, hưởng thọ chín mươi. . . . . .”
Đọc tới chữ cuối cùng, Diêm Vương nói không ra lời, ông xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tống Ngâm Tuyết yếu ớt nói: “Hắc hắc, đúng là lầm rồi. . . . . .”
“Cái gì, lầm rồi, một câu lầm là có thể đền mạng cho tôi sao? Nhanh đưa tôi trở về!” Hét lớn một tiếng, Tống Ngâm Tuyết tức giận không biết trút vào đâu. Nàng vốn chỉ suy đoán thôi, dù sao cũng chẳng biết lời cao tăng đắc đạo kia nói có linh nghiệm thật không. Nhưng bây giờ mới thấy quả nhiên là không sai, hai tên đầu trâu mặt ngựa kia đã thực sự bắt nhầm người rôi!Mặc kệ, mặc kệ, nàng nhất định phải trở về!
Căm giận trừng mắt nhìn Diêm Vương, dưới ánh mắt như muốn giết người của nàng, Diêm Vương chậm rãi cúi đầu xuống, “Phán quan, mau đưa vị cô nương này trở về đi!” “Đại nhân, không phải nô tài không muốn đưa mà vì nô tài không có cách nào đưa cô ấy về nữa. . . . .” Phán quan đau khổ, bất đắc dĩ quấn quấn góc áo của mình: “Vị cô nương này xuống đây cũng ba ngày rồi, thi thể trên đó đã phân hủy, làm thế nào cũng không trở về được nữa.”
“Ngươi nói cái gì –”
“Ông nói cái gì –”