-
Chương 151: Động tĩnh khắp nơi
” Thải nhi.”
Mở ro hai mắt sáng rỡ, Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, tiếp đó nhanh chóng đi đến trước cửa, nhấc tay vén rèm cửa lên, một chú chim thải tước liền lập tức lượn vòng vọt vào phòng, sau khi xoay quanh giương cánh vài cái, liền lập tức đậu trên đầu vai của nàng.
“Thải nhi.” Giơ cánh tay lên, để cho thải tước nhẹ nhàng rơi xuống trong lòng bàn tay của mình, sau đó một tay nắm thân thải tước lên, nhẹ nhàng mở mẩu giấy buộc trên chân thải tước xuống.
Buông tay, mở mẩu giấy ra, dưới ánh sáng của ngọn đèn, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đọc mấy hàng chữ nhỏ ghi trên giấy, khóe miệng chậm rãi khẽ nhếch.
Hai người này. . . . . . Đưa giấy vào ngọn lửa, chậm rãi nhìn nó hóa thành một đốm lửa, sau đó bị thiêu cháy hầu như không còn, Tống Ngâm Tuyết nhấc tay, để cho thải tước giương cánh bay trong phòng đậu vào lòng bàn tay lần nữa.
“Thải nhi. . . . . .”
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đùa đầu Tước nhi, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, ánh mắt cũng xuất hiện sự ôn nhu trước nay chưa từng có. Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ, tuy bình thường lạnh lùng tuyệt tình, nhưng trong nội tâm, đối với những vật nhỏ xinh xắn đáng yêu, vẫn bảo trì một phần ngây thơ chất phác nguyên thủy nhất.
“Thải nhi, giúp ta mang phong thư cho hai tên kia.” Chọt chọt đầu thải tước, Tống Ngâm Tuyết sủng nịch nói, lập tức xoay người lấy giấy, nhấc bút chậm rãi viết.
Gấp giấy thành một dải dài, nhẹ nhàng buộc trên chân chim tước, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ vuốt vuốt lông chim, đi tới trước cửa, đưa tay vén rèm, nhẹ nhàng giương tay lên không trung, miệng nói thật nhỏ: “Đi thôi, Thải nhi, nói cho hai tên kia, ta chờ ở đây. . . . . .”
Một tiếng tước gáy, như là đang đáp lại nàng, sau đó bóng chim nhỏ bay lên trên không trung, sau khi xoay quanh vài vòng, cuối cùng cũng bay đi.
Nhìn thân ảnh rời đi trên bầu trời, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi sờ bên hông, khi va chạm vào một vật cứng thì dừng lại thật lâu.
Đã lâu không gặp, Huyền Mặc lệnh. Có lẽ chờ chuyện ở đây xong xuôi, ngươi cũng nên chính thức tái hiện giang hồ . . . . . .
Thân ảnh đứng thẳng, nhấc mành lên, Tống Ngâm Tuyết trào phúng mở miệng nói: “Đến đây đã lâu như vậy, sao còn không vào? Chẳng lẽ muốn để ta ra rước ngươi vào?”
Vừa dứt lời, còn không đợi phản ứng, sau một khắc, thân thể liền lọt vào một vòng tay ôn nhu.
“Bộ dạng vừa rồi của nàng, rất đẹp. . . . . .” Khẽ thở dài, Tịch Mặc Lương vòng quanh nàng, xoay người một cái cúi xuống ôm lấy nàng, chậm rãi đi đến biên giường, nhẹ nhàng buông nàng xuống.
“Rất đẹp?” Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết buồn cười, không khỏi mở miệng nói: “Vậy bộ dạng ta bây giờ không đẹp sao?”
“Không, rất đẹp! Nhưng vừa rồi khi nàng vươn tay phóng tước, ánh mắt ẩn tình nhìn lên bầu trời lại càng đẹp hơn nữa. . . . . .
Tịch Mặc Lương nói thật nhỏ, bên môi tựa hồ có một loại từ tính quyến rũ, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai Tống Ngâm Tuyết, khiến người ta phải ngứa ngáy.
Hắn chưa từng thấy nàng mang dáng vẻ khờ dại ngây thơ như vậy, cảm xúc vào một sát na kia, mãnh liệt rung động trái tim của hắn, bởi vậy, hắn ẩn vào sau màn thật lâu, không muốn hiện thân.
Tống Ngâm Tuyết nghe hắn nói vậy, nghiêng người mà nằm trên giường, hai mắt khép hờ trêu tức nói: “Ngươi muốn xem à? Khi nào rảnh, ta phóng thêm mấy lần cho ngươi xem?”
“Không cần, ta muốn nàng phóng từ nội tâm.” Nghiêng người nằm lên giường, một tay Tịch Mặc Lương vòng lên eo nàng, nhắm mắt tựa hồ như đang hít lấy hương thơm tươi mát trên người nàng.
“Ngươi làm gì thế?” Bực bội với hành vi ngang ngược của Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày nói.
“Ngủ.” Nghe vậy, bày ra gương mặt lãnh tuấn vô cùng nghiêm túc, vô cùng thản nhiên, Tịch Mặc Lương trả lời.
“Trở về lều của ngươi đi.” Mở mắt ra, nàng có chút không vui nói.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ vui mừng,“Không về. Ta sợ Kiều Mạt Nhi sẽ đến tìm ta trong đêm. Mà ta thì không muốn làm chuyện có lỗi với nàng. . . . . .”
“Đi chết đi! Hiện tại nàng ta không thèm đếm xỉa tới ngươi đâu? Vừa rồi ngươi không phát hiện ánh mắt nàng ta nhìn Lãnh Hoài Vũ sao? Tràn đầy hứng thú cùng xúc động! Chỉ sợ hiện tại, nàng đang lo lắng ngày mai nên biểu hiện như thế nào! Rảnh rỗi đâu mà nghĩ tới ngươi? Trở về!”
“Không! Tuy nói thì nói thế, nhưng chưa chắc không có ngoại lệ, dù sao ta lớn lên tuấn mỹ phi phàm hơn Lãnh Hoài Vũ kia nhiều, ở một mình, thật sự quá không an toàn.”
Không an toàn?
Nghe Tịch Mặc Lương mặt dày nói lời vô lại, Tống Ngâm Tuyết chán nản không nói gì nữa, nàng xoay người đối diện với hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tinh xảo kia, miệng không khỏi trêu cợt châm chọc nói: “Vậy là ngươi cảm thấy đợi ở chỗ của ta, thì nhất định sẽ an toàn?”
“Cái này cũng chưa chắc. . . . . . Nhưng nếu nàng muốn làm gì khiến ta không an toàn, thì ta cũng cam tâm tình nguyện.” Chống lại ánh mắt của Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương mờ ám nói. Bất quá hắn cũng chỉ muốn tranh cãi đùa giỡn mấy câu, sau khi ôm chặt lấy nàng, liền không có động tác gì khác nữa.
Dựa vào trong lồng ngực cường tráng của Tịch Mặc Lương, cảm thụ được thân hình thon dài mà cao ráo của hắn, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, nhàn nhạt mà hỏi: “Tại sao ngươi không hỏi ta đang làm gì? Tiếp cận Lãnh Hoài Vũ có mục đích gì? Dù sao mấy ngày nay, bất kể chuyện gì ngươi cũng nhìn thấy rất rõ ràng. . . . . .”
“Không cần. Bởi vì nếu như nàng muốn nói cho ta biết, vậy nàng tự nhiên sẽ nói. Nhưng nếu như nàng còn không tin tưởng ta, cảm thấy thời cơ chưa tới, cho dù ta có hỏi, cũng chỉ là khiến hai bên khó xử thôi! Loại sự tình này, Tịch Mặc Lương ta luôn không thích làm.”
Từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói, bày ra bộ dạng không quan tâm, chính là mới dừng lại một chút, đột nhiên đôi mắt Tịch Mặc Lương mở ra, như là biết được chuyện gì chăm chú nhìn nàng, khẩu khí nghiêm túc: “Tuyết Nhi, có phải là độc tiểu tử kia sắp tới đây không?”
Hử?
Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhàn nhạt giải thích: “Vừa rồi con chim thải tước kia, vào buổi tối trước khi ta bắt nàng làm tù binh đi gặp Tư Đồ phong đã từng xuất hiện, ngày hôm sau độc tiểu tử kia liền chạy tới. Vừa rồi nghe tiếng, hẳn là con chim lần trước, cho nên ta suy luận ra. . . . . .”
Tịch Mặc Lương còn chưa nói hết, đã dừng lại như đợi nàng trả lời. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt khó lường.
Tịch Mặc Lương không hỏi tiếp nữa, mà gia tăng lực đạo trong tay, càng thêm ôm chặt lấy vòng eo nàng, sau đó hắn cũng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, trời xanh mây trắng, thời tiết rất tốt. Kiều Mạt Nhi đã sớm trang điểm lộng lẫy, lẳng lặng ngồi ở trong xe, có thị nữ Tiểu Đào đồng hành, chờ Cần vương Lãnh Hoài Vũ tới nghênh đón.
Tống Ngâm Tuyết một thân áo bào màu đen, cùng Tịch Mặc Lương sóng vai mà đứng, khóe miệng mỉm cười mắt nhìn cửa thành, lẳng lặng chờ đợi động tĩnh.
Kỳ thật nếu như nàng để ý, nàng là sẽ không đứng gần Tịch Mặc Lương ở trước mặt người khác như vậy, bởi vì đứng gần hắn, không thể nghi ngờ sẽ hiện rõ sự nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, dễ dàng gây chú ý.
Gió thổi lá cây trận trận xôn xao, dưới sự chờ đợi của phái đoàn Kiều quốc, từ cửa thành vang lên một hồi tiếng vó ngựa, ngay sau đó liền trông thấy Cần vương Lãnh Hoài Vũ mang theo một đội nhân mã, cùng đi với Thần thân vương Dạ Lâm Phong, chạy rất nhanh ra phía ngoài.
“Hu ——” một tiếng ghìm ngựa lại, xoay người nhảy xuống, Lãnh Hoài Vũ tiến lên nói chuyện khách sáo với Phùng Tử Chương đang hồ hởi đón chào, hai người ngươi một câu ta một câu giả bộ ân cần thăm hỏi, coi như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện bọn họ đã gặp nhau đêm qua.
“Đặc sứ đại nhân khổ cực rồi!”
“Cần vương điện hạ vất cả!”
“Ai, đâu có, đâu có? Bổn vương có cái gì mà vất vả, bất quá là dậy sớm nghênh đón thôi, sao bì với đặc sứ một đường bôn ba, từ xa mà đến.”
“Ai, sao điện hạ lại nói vậy? Cần vương điện hạ quá lời rồi! Tuy Tử Chương từ xa mà đến, tàu xe mệt nhọc, nhưng trên đường đi, có cơ hội chiên ngưỡng phong cảnh tươi đẹp của Tây thần, thực sự là một việc mỹ diệu a! Ha ha!”
“Đặc sứ đại nhân nói lời nào cũng lịch sự tao nhã, luôn ôm ấp tình cảm với non xanh nước biếc, thật sự đã làm cho bổn vương bội phục!”
“Không không không, Tử Chương đây chẳng qua là học đòi văn vẻ, học tư thếcủa người ta thôi, thực khó trèo tới hai chữ thanh nhã! Hôm nay được Cần vương điện hạ khen ngợi như vậy, đành phải giật gấu vá vai, lộ ra nguyên hình rồi.”
“Ha ha, đặc sứ đại nhân thật đúng là khôi hài, nói lời hay như châu ngọc, quả thực khiến người ta thoải mái! Hôm nay bổn vương đã hiểu vì sao Kiều chủ lại phái đặc sứ đến, quả nhiên là dùng người đúng việc a!”
“Không dám, không dám, Cần vương điện hạ qua khen rồi!”
“Không phải, Không phải, là đặc sứ đại nhân quá khiêm nhường!”
“. . . . . .”
Hai kẻ gặp dịp thì chơi, lá mặt lá trá, dối trá trên quan trường thành thói quen, mà lúc này Dạ Lâm Phong một bên, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện khác, chỉ nhìn chằm chằn bóng hình đứng bên cạnh xe, thần sắc có chút tiều tụy, đêm qua hẳn là, một đêm không. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết. . . . . . Tay, gắt gao nắm lại, chỉ dám thầm hô tên nàng trong đáy lòng, lúc này toàn thân Lâm Phong cứng còng, trên gương mặt tuấn mỹ yêu dã là một mảnh tình thâm không thể khống chế nổi.
“Được, chúng ta cũng nên vào thành thôi!”
Lúc này, Lãnh Hoài Vũ đã cùng Phùng Tử Chương hàn huyên khách sáo xong, mặt bình tĩnh lạnh lùng, khi xoay người đi qua bên cạnh xe, muốn lên tiếng thăm hỏi Kiều Mạt Nhi thì ánh mắt thâm ý quét qua Tống Ngâm Tuyết, sau đó nói rõ nguyên nhân đến đây cho Kiều Mạt Nhi, giương tay lạnh nhạt tuyên bố xuất phát.
Cứ như vậy, dưới sự nghênh đón của Lãnh Hoài Vũ cùng Dạ Lâm Phong, Kiều Mạt Nhi ngồi trong xe ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng kiêu ngạo, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phủ đệ của Cần vương.
Trên đường đi, cũng không có nhiều dân chúng vây xem lắm, bởi vì đối với cái loại thân phận cùng thanh danh của Kiều Mạt Nhi, bọn họ xem thường từ tận đáy lòng.
Xe ngựa chỉ chốc lát sau đã đến phủ đệ, dựa theo quy củ nạp thiếp, bất luận đối phương là thân phận hiển hách cỡ nào, nhưng nếu như đã dùng hình thức “Thiếp” tiếp vào cửa, thì chỉ có thể tiến vào từ cửa sau. Cho nên dù Kiều Mạt Nhi là công chúa của một nước, nàng đến đây, nhưng không thấy dân chúng Tây thần xếp hàng hoan nghênh, cũng không thấy quốc chủ Tây thần tự mình triệu kiến, bởi vì những chuyện này đều không cần thiết!
Từ cửa sau mà vào, không thể dùng cỗ kiệu nâng vào, mà nữ tử phải xuống kiệu tự mình đi, việc này chứng mình thân phận người “Thiếp” này, không phải chủ nhà muốn cưới vợ, mà là chính cô ta mặt dày mày dạn muốn vào, không phải người cao quý gì, sau này cũng không cần tôn trọng! Cho nên hiểu được ý tứ này, dù Kiều Mạt Nhi vạn phần không muốn vẫn phải nén giận, vén rèm định nhấc chân.
“Không cần, cứ như vậy mà vào đi thôi.” Lúc này, Lãnh Hoài Vũ bình thản nghiêm mặt mở miệng nói, cắt đứt động tác của Kiều Mạt Nhi.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhếch mi, thâm ý nhìn Lãnh Hoài Vũ, khẽ cười cười.
Mà Kiều Mạt Nhi không biết dụng ý chân thật của hắn, còn tưởng rằng đây là Lãnh Hoài Vũ phá lệ lấy lòng nàng, cho nên nàng liền mở cờ trong bụng giơ khuôn mặt tươi cười lên, làm bộ thuần lương vô hại, ôn nhu thuận theo.
Vào đến phủ đệ Cần vương, tất cả mọi người đều được an trí thích đáng, đều được đưa vào trong sương phòng đi nghỉ ngơi, mà lúc này, trong phòng Tống Ngâm Tuyết, Dạ Lâm Phong nhẹ nắm khung cửa sổ, sắc mặt lo lắng lẳng lặng đứng. . . . . .
Lại nói tới đầu bên kia. Lúc này, trong hoàng cung Đại Tụng, minh hoàng Tống Vũ Thiên đang ngồi ở bên cạnh bàn cờ, tay nâng lên đánh cờ một mình.
Sau lưng, Lăng Mị một thân bào phục màu đỏ chót tươi đẹp đi vào, khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện minh hoàng, nhấc tay đùa nghịch những quân cờ trên bàn.
Bất giác, minh hoàng hơi nhíu mày, không có biểu hiện ra quá nhiều phản cảm, chỉ là lập tức buông cờ, không tiếp tục nữa.
“Không chơi nữa?” Cúi đầu, không nhìn tới biểu hiện vừa rồi của Tống Vũ Thiên, Lăng Mị cười nịnh nọt hỏi.
Nghe vậy, Tống Vũ thiên gật đầu, lãnh đạm nói: “Ừ, hơi mệt chút.”
“Mỗi lần ta đến là chàng mệt mỏi a?” Buông quân cờ, Lăng Mị làm nũng đặt mông ngồi ở trên đùi Tống Vũ Thiên, hai tay ôm cổ hắn nói.
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên không trả lời, mà tìm đề tài khác nói: “Dường như nàng rất vui vẻ?”
“Không có a, chỉ là trong nội cung rất nhàm chán, tùy tiện tìm chút việc vui thôi.”
“Việc vui?” Biết rõ Lăng Mị ám chỉ cái gì, Tống Vũ Thiên cũng lười không hỏi đến nữa, chỉ cần nàng vẫn tuân theo ước định giữa bọn họ, vậy hắn cũng không muốn nói cái gì nữa.
Tống Vũ Thiên không nói gì, chỉ mặc cho Lăng Mị khiêu khích, bàn tay không ngừng cách lớp quần áo, vẽ vòng tròn trên lồng ngực, sau đó lại vươn tay tiến vào, chậm rãi vuốt ve da thịt của hắn.
“Thiên, rất nhiều ngày rồi chúng ta không có. . . . . .” Vừa nói, vừa đưa môi của mình lên, trong đôi mắt của Lăng Mị tràn ngập tình dục, chẳng phân biệt được trường hợp cứ hướng Tống Vũ Thiên đòi yêu.
Trong lòng Tống Vũ Thiên rất phản cảm, nhưng lại ngại thân phận của đối phương không tiện phát tác, đành phải mở miệng nói: “Mị nhi, thế cục hôm nay, ta không có tâm tình. . . . . .
Vân Độc Nhất thủy chung vẫn không liên lạc được, Du Đặc đi tuần tra cũng chưa về, chủng chủng các loại dấu hiệu này giống như tuy hiện tại gió êm sóng lặng, nhưng ẩn phía dưới, lại khiến người ta cảm thấy có một cỗ thế lực, đang âm thầm gắt gao vây quanh thao túng.
“Thiên, chàng quá lo lắng rồi, những người chàng nói kia, ta đều phái người trông nom đâu vào đó rồi, cũng không có động tĩnh gì. Hơn nữa ngay cả mấy đệ đệ của chàng, ta cũng tự mình nhìn qua, hoàn toàn không có gì khác thường.”
“Không khác thường. . . . . .” Nghe Lăng Mị nói…, Tống Vũ Thiên trầm mặc một hồi, trong nội tâm như là đang suy tư cái gì.
Thấy vậy, Lăng Mị mở miệng tiếp tục nói: “Thiên, bất quá có một việc, ta phải nói cho chàng biết: Du Đặc đã trở lại, hơn nữa còn bị thương.”
“Bị thương? Là ai làm?” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Thiên nhíu mày mà nói, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
“Tịch Mặc Lương.” Nghe vậy, Lăng Mị cũng không giấu diếm, trực tiếp thẳng thắn nói.
“Tịch Mặc Lương? Tại sao hắn lại ở bên cạnh Tuyết công tử . . . . .”Điểm này, Tống Vũ Thiên có chút bất ngờ, không biết hai kẻ hòan toàn không có điểm chung này, làm sao tự nhiên lại dính vào nhau .
“Có lẽ chỉ là trùng hợp, không có gì lớn lao! Người trong giang hồ cũng thường kết bạn cùng đi, nhưng hôm nay có lẽ là bạn, nhưng đến ngày mai, vẫn rút gươm chém nhau bình thường!”
Lăng Mị coi hết thảy mọi việc đều vô cùng bình thường, khi nói đến mấy chuyện này khẩu khí rất bình thản. Nghe vậy, Tống Vũ Thiên cũng không phản bác, chỉ hơi lo lắng nói: “Mấy việc này cũng không có gì, chỉ là trẫm đang nghĩ tại sao gần đây làm cái gì cũng không được thuận lợi. Thám tử phái ra chưa thấy trả lời, giết người cũng thất thủ, mà ngay cả kinh tế trong nước cũng có dấu hiệu bắt đầu rung chuyển.”
“Kinh tế là trụ cột của một quốc gia, vốn tưởng thừa dịp tiêu diệt Ngâm Tuyết, đoạt lại Nhữ Dương Vương vốn khống chế hơn phân nửa kinh tế Đại Tụng! Nhưng ai ngờ con ranh kia quá ăn hại, lại đem tất cả sản nghiệp làm cho lụn bại đến gần như không còn gì, làm hại cuối cùng chẳng thu được gì cả.”
“Được rồi, Thiên, tuy chúng ta không có được những thứ kia, nhưng nói như thế nào cũng đã tiêu trừ được mối họa lớn trong lòng, cũng có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần.”
Dựa vào Tống Vũ Thiên, Lăng Mị nhu hòa nói, trên gương mặt yêu mị của nàng, lộ ra thần thái không cho là đúng.
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Ừ, hôm nay cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước. Bất quá Mị nhi, nàng vẫn phải là tăng số người phụ trách liên lạc với Vân Độc Nhất lên, còn có Tuyết công tử kia, chỉ cần một ngày hắn chưa chết, thì lòng ta vẫn còn. . . . . .”
Sống thật đúng là mệt mỏi, phải đề phòng khắp nơi, đi một bước là lo sợ một bước, hình như còn không bằng lúc trước, tuy khi đó không được tự nhiên, nhưng tối thiểu nhất là địch ngoài sáng ta trong tối! Chính là hôm nay, mặc dù nhìn có vẻ đã tự tại rồi, nhưng lại đem chính mình bạo lộ trước mặt người khác, tràn đầy nguy cơ.
“Được, ta sẽ giúp chàng, nhưng phải có một cái giá thích hợp nha. . . . . .”
Tay, đã duỗi ra, chuẩn xác đi tới giữa hai chân Tống Vũ Thiên, Lăng Mị cười yêu mị, cặp môi đỏ mọng ướt át giương lên, hai mắt ám hiệu.
Trong lòng nhè nhẹ thở dài, tuy dung nhan Lăng Mị cũng coi là thượng thừa, bảo dưỡng dáng người cũng phi thường tốt, nhưng loại sự tình này, giống như gặm gân gà vậy, gặm xong rồi, cảm giác mới lạ đã qua, theo sau mà đến, chính là nồng đậm vô vị cùng phiền chán, không có nổi một chút hào hứng.
Tình huống trước mắt chính là như vậy, độc sủng nhiều năm, khiến cho Tống Vũ Thiên sớm đã mất đi hứng thú đối với thân thể của Lăng Mị, chính là hắn lại không thể không e ngại, vì ích lợi mà đi nịnh nọt nàng, để nàng ở lại bên cạnh mình.
Tuy vậy nếu như Lăng Mị đủ thông minh, hiểu được thu liễm mà nói…, hắn sẽ không phản cảm với nàng như vậy, chính là nàng lại không biết tiến thoái, cưỡng chế muốn hắn độc sủng cũng không nói đi, còn hai ba ngày liền chạy tới yêu cầu tình ái.
Dù tình cảm có mãnh liệt, cũng sẽ có thời điểm qua đi hầu như không còn, lúc này Tống Vũ Thiên ôm Lăng Mị từng bước một đi về hướng giường, trong lòng vô cùng chán ghét.
“Thiên, nói đến Lục đệ của chàng thật là thú vị, cái gì không yêu? Hết lần này tới lần khác lại đi yêu mến một người nam nhân, kết quả là bị đụng đầu vào bức tường đá. . . . . .” Trong dây dưa, Lăng Mị hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt, vừa ngâm ra tiếng rên dâm dật, đồng thời mở miệng cười cười nói.
“Lão Lục làm sao vậy?” Hoàn toàn không muốn hôn lên thân thể trần truồng của Lăng Mị, Tống Vũ Thiên lên tiếng hỏi.
“Hắn yêu mến một phu quân của Tống Ngâm Tuyết, người kia hình như cũng gọi là Kỳ Nguyệt, thường xuyên tiến đến quấy rầy, còn muốn đi phi lễ! Ha ha, đệ đệ này của chàng, quả nhiên là rất thú vị.”
Vừa vuốt ve một chút, Tống Vũ thiên đã bắt đầu luật động, lúc này, Lăng Mị phối hợp nâng cao thân thể, vẻ mặt mê ly hai chân gắt gao vờn quanh thắt lưng hắn.
“Thiên, chàng cũng không biết đệ đệ mình chấp nhất cỡ nào đâu, mỗi ngày đều chạy tới bức bách người ta, kết quả ép người ta đến mức quá giận dữ cầm nghiên mực đập vỡ đầu hắn. . . . . .”
” Hiện tại lão Lục thế nào rồi?” Trong khi ra vào, Tống Vũ Thiên nhắm mắt mà hỏi.
Nghe vậy, Lăng Mị kiều mị giơ hai tay ôm lấy cổ của hắn, vừa thở gấp liên tục vừa cười nói: “Còn có thể thế nào? Truy đuổi, truy đuổi chứ sao. . . . . .
Ta nghe nói Kỳ Nguyệt công tử cắm đầu cắm cổ chạy, hôm nay lão Lục hắn, có thể đã đuổi tới biên giới rồi. . . . . .”
“Biên giới? Địa bàn của lão Ngũ . . . . . .” Nghe xong lời này, Tống Vũ Thiên nhíu mày, trong sự kích tình, âm thầm có chút âu lo. . . . . .
**********
Trong phủ Tam vương gia Đại Tụng, Dực Tu cung kính ôm quyền xoay người đối diện nói với người trước mặt: ” Dực Tu tham kiến Tam hoàng tử.”
“Dưc tu, những ngày này, vất vả cho người rồi.” Xoay người, đỡ hắn dậy, Tống Vũ Huyền nhẹ nhàng, chậm rãi mà nói.
“Tam hoàng tử nói quá lời rồi, đây là việc Dực Tu phải làm! Hôm nay, hết thảy sự tình đều đã an bài thỏa đáng, đã giao do người còn lại trong Thất Sát phụ trách.”
“Ừ, đúng vậy, ngươi cũng nên trở lại bên người Tuyết Nhi đi, bằng không một mình muội ấy, ta cũng rất lo lắng.” Nghe xong Dực Tu nói xong…, Tống Vũ Huyền im lặng gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh.
Thấy vậy, Dực Tu mở miệng nói: “Dạ! Không biết Tam hoàng tử còn có lời gì khác nói muốn Dực Tu thay người truyền đạt cho Các chủ không?“
” Lần này Tuyết Nhi xử lý xong chuyện Tây thần, liền chuẩn bị đi đến biên cảnh. Hôm nay Kỳ Nguyệt vì bị lão Lục dây dưa, cũng chạy trốn mất dạng rồi, cũng không biết có thể đụng độ hay không. . . . . .”
“Tam hoàng tử là muốn Dực Tu nhắc nhở Các chủ, phải cẩn thận Lục hoàng tử.”
“Ừ! Lão Lục trời sinh tính tình xúc động lỗ mãng, mặc dù không có tâm kế gì, nhưng thành sự không có, bại sự lại có thừa. . . . . .”
“Dạ, Dực Tu nhất định sẽ chuyển cáo chuyện đó cho các chủ! Cáo từ!” Cúi người vái chào, thân ảnh nhanh chóng biến mất, xoay lưng, cũng không đưa mắt nhìn Dực Tu rời đi, vẻ mặt Tống Vũ Huyền bình tĩnh, chỉ ở trong lòng, yên lặng mà lẩm bẩm: Ngâm Tuyết, có lẽ thời điểm ta và muội gặp lại nhau, đã không còn xa rồi. . . . . .”
Hình ảnh chuyển qua trong Ngũ độccốc, một chú chim thải tước giang cánh bay vào, sau khi vòng vo vài vòng, nhẹ rơi vào trong tay một nam tử.
Khí chất thanh nhã, giữa ngón tay có mùi thuốc nhàn nhạt, nam tử chậm rãi cởi bỏ mảnh giấy trên chân thải tước, nhẹ nhàng mở ra đọc.
“Vân Vô Song, ngươi đang xem cái gì?” Sau lưng, Minh Tịnh một thân y phục màu mưc khẽ chau mày đứng, vẻ mặt không còn tĩnh lặng lạnh nhạt như trước. Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, độc tố còn sót lại trên người, hẳn là đã sớm hóa giải sạch sẽ.
“Không có gì, chỉ là thư Tuyết Nhi gởi.” Nhẹ xoay người, Vô Song cười cười nói, chuyển thư qua ngón giữa, tờ giấy liền biến thành mảnh nhỏ, từng mảnh theo gió bay xuống.
Minh Tịnh khó chịu nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tuyết Nhi nói gì đó?”
“Nàng bảo chúng đi tụ họp với nàng.” Vuốt ve thải tước, bàn tay thon dài giương lên, nhìn bóng dáng bay cao trên không trung, Vô Song chậm rãi xoay người, nhìn Minh Tịnh.
“Vậy còn chờ cái gì nữa? Đi thôi!” Vừa nghe lời này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Tịnh mơ hồ có chút hưng phấn, trong đôi mắt sáng như sao sâu không thấy đáy, cũng lấp lánh hào quang.
Tuyết Nhi, hắn chờ đợi ngày này, đã đợi vô cùng lâu.
“Không được, còn cần ba ngày.” Nghe Minh Tịnh nói như vậy, Vô Song lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Chính là Minh Tịnh đã đợi đến phiền chán lắm rồi, một khắc cũng không muốn đợi nữa, trực tiếp không khách khí hỏi lại: “Vì cái gì? Chẳng lẽ độc của ngươi còn chưa giải?”
“Ừ, còn có một chút, bất quá ba ngày sau liền có thể giải toàn bộ.” Đáp trả Minh Tịnh, Vô Song âm thầm hồi tưởng lại lúc trước, khi đó, kỳ thật Vân Độc Nhất lưu lại, cũng không có nói loại thuốc dẫn chính xác.
Tuy để trừ tận gốc độc tố trong máu chồn, đúng là cần Tuyết Liên tinh khiết nhất trên đời này để làm thuốc dẫn, nhưng Tuyết liên này cũng là phân ra vài loại.
Tuyết Liên bình thường, chỉ có thể trì hoãn áp chế độc tố, chỉ có Băng Tinh Tuyết Liên quanh năm nở rộ trên băng, mới có thể chính thức trừ tận gốc máu chồn độc.
Ngay từ đầu, hắn cũng không có ý thức được vấn đề này, cho nên chỉ sau khi Mị lấy thuốc trở về, chế thuốc mà uống mới phát hiện mánh khóe này.
Muốn hái Tuyết Liên, đi về cũng tiêu tốn thời gian, mà Băng Tinh Tuyết Liên lại không dễ hái, cho nên thời gian hao tốn càng dài, việc này cũng chính là lý do vì sao Tống Ngâm Tuyết đi rồi, bọn Vô Song vẫn còn chậm chạp chưa tới.
“Còn phải đợi ba ngày? Lời này của ngươi ta đã nghe thấy không dưới năm lần rồi, hôm nay không muốn nghe nữa.” Mặt lạnh, Minh Tịnh tức giận nói, trong lònd rất là bất mãn.
Kỳ thật việc này cũng không thể trách hắn, bởi vì những ngày tại Ngũ Độc cốc này, hắn coi như cũng chịu đựng đủ tiểu tử Vân Vô Song kia rồi! Bởi vì độc trên người tiểu tử kia chưa giải hết, cho nên ngay từ đầu, hắn cũng không chịu giải hết độc trên người hắn.
Tuy dư độc lưu lại trong người, cũng không có cái gì đau đớn, nhưng chỉ cần nghĩ tới tiểu tử này có ý đồ ngăn cản, sợ hắn sau khi khỏi hẳn sẽ bỏ đi tìm Tuyết Nhi, trong lòng hắn liền khó chịu một hồi.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới đợi cho tiểu tử kia giải hết độc trên người hắn, vốn tưởng rằng đã có thể xuất cốc, chính là ai ngờ Vân Vô Song cư nhiên đùa giỡn chơi trò đâm sau lưng, không chịu cho hắn đi!
“Ngươi muốn làm gì?” Nghe Minh Tịnh nói xong, Vô Song mở miệng hỏi.
Thấy vậy, Minh Tịnh đối diện với Vô Song, chậm rãi nói hai chữ: “Xuất cốc.”
“Ngươi cũng không biết Tuyết Nhi muốn chúng ta tụ họp ở đâu? Sau khi xuất cốc làm sao ngươi tìm được nàng?”
“Vân Vô Song, hình như ngươi cũng quá xem thường ta a? Chẳng lẽ ngươi cho rằng không có thải tước của ngươi, ta liền tìm không thấy Tuyết Nhi sao?” Không cho là đúng nhíu mày, Minh Tịnh mang vẻ mặt tự tin nói. Xác thực, dùng mạng lưới tình báo Tinh Sát trải rộng các nơi của hắn, nếu muốn tìm được chỗ Tống Ngâm Tuyết đang ở hiện giờ, xác thực không phải là cái việc khó gì.
“Minh Tịnh, đợi ba ngày nữa, chúng ta cùng đi.” Tiến lên một bước ngăn đón, Vô Song trầm giọng nói.
“Tránh ra.” Thấy vậy, Minh Tịnh híp mắt lại, miệng lạnh lùng nói.
“Minh Tịnh, người đừng ta để động thủ, tuy ta đánh không lại ngươi, nhưng mà. . . . . .”
Minh Tịnh nghe Vô Song nói xong, liền thầm hận trong lòng: tiểu tử này, hắn lại đe dọa mình! Cầm thuốc mê ra ngăn cản mình, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi?
Minh Tịnh từng thử qua mê dược của Vô Song, biết rõ nếu trúng phải liền có thể ngủ đến vài ngày, lo lắng như thế sẽ bỏ lỡ thời cơ đi tìm nàng, cuối cùng Minh Tịnh nặng nề liếc nhìn hắn, tiếp đó xoay người, mím môi mà đi. Mà lúc này sau lưng, Vô Song quay đầu nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười kia tươi sáng mà giảo hoạt.
Có một số việc lúc thì ta thắng thế, lúc thì người thắng thế! Ngày sau, ở trong tám vị phu quân, khi hắn cùng với Tịch Mặc Lương tranh giành tình yêu, hắn sẽ biết khi dễ Minh Tịnh nam nhân phúc hắc này, là chuyện không tốt đến cỡ nào. . . . . .
Mở ro hai mắt sáng rỡ, Tống Ngâm Tuyết đứng dậy, tiếp đó nhanh chóng đi đến trước cửa, nhấc tay vén rèm cửa lên, một chú chim thải tước liền lập tức lượn vòng vọt vào phòng, sau khi xoay quanh giương cánh vài cái, liền lập tức đậu trên đầu vai của nàng.
“Thải nhi.” Giơ cánh tay lên, để cho thải tước nhẹ nhàng rơi xuống trong lòng bàn tay của mình, sau đó một tay nắm thân thải tước lên, nhẹ nhàng mở mẩu giấy buộc trên chân thải tước xuống.
Buông tay, mở mẩu giấy ra, dưới ánh sáng của ngọn đèn, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi đọc mấy hàng chữ nhỏ ghi trên giấy, khóe miệng chậm rãi khẽ nhếch.
Hai người này. . . . . . Đưa giấy vào ngọn lửa, chậm rãi nhìn nó hóa thành một đốm lửa, sau đó bị thiêu cháy hầu như không còn, Tống Ngâm Tuyết nhấc tay, để cho thải tước giương cánh bay trong phòng đậu vào lòng bàn tay lần nữa.
“Thải nhi. . . . . .”
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đùa đầu Tước nhi, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, ánh mắt cũng xuất hiện sự ôn nhu trước nay chưa từng có. Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ, tuy bình thường lạnh lùng tuyệt tình, nhưng trong nội tâm, đối với những vật nhỏ xinh xắn đáng yêu, vẫn bảo trì một phần ngây thơ chất phác nguyên thủy nhất.
“Thải nhi, giúp ta mang phong thư cho hai tên kia.” Chọt chọt đầu thải tước, Tống Ngâm Tuyết sủng nịch nói, lập tức xoay người lấy giấy, nhấc bút chậm rãi viết.
Gấp giấy thành một dải dài, nhẹ nhàng buộc trên chân chim tước, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ vuốt vuốt lông chim, đi tới trước cửa, đưa tay vén rèm, nhẹ nhàng giương tay lên không trung, miệng nói thật nhỏ: “Đi thôi, Thải nhi, nói cho hai tên kia, ta chờ ở đây. . . . . .”
Một tiếng tước gáy, như là đang đáp lại nàng, sau đó bóng chim nhỏ bay lên trên không trung, sau khi xoay quanh vài vòng, cuối cùng cũng bay đi.
Nhìn thân ảnh rời đi trên bầu trời, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi sờ bên hông, khi va chạm vào một vật cứng thì dừng lại thật lâu.
Đã lâu không gặp, Huyền Mặc lệnh. Có lẽ chờ chuyện ở đây xong xuôi, ngươi cũng nên chính thức tái hiện giang hồ . . . . . .
Thân ảnh đứng thẳng, nhấc mành lên, Tống Ngâm Tuyết trào phúng mở miệng nói: “Đến đây đã lâu như vậy, sao còn không vào? Chẳng lẽ muốn để ta ra rước ngươi vào?”
Vừa dứt lời, còn không đợi phản ứng, sau một khắc, thân thể liền lọt vào một vòng tay ôn nhu.
“Bộ dạng vừa rồi của nàng, rất đẹp. . . . . .” Khẽ thở dài, Tịch Mặc Lương vòng quanh nàng, xoay người một cái cúi xuống ôm lấy nàng, chậm rãi đi đến biên giường, nhẹ nhàng buông nàng xuống.
“Rất đẹp?” Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết buồn cười, không khỏi mở miệng nói: “Vậy bộ dạng ta bây giờ không đẹp sao?”
“Không, rất đẹp! Nhưng vừa rồi khi nàng vươn tay phóng tước, ánh mắt ẩn tình nhìn lên bầu trời lại càng đẹp hơn nữa. . . . . .
Tịch Mặc Lương nói thật nhỏ, bên môi tựa hồ có một loại từ tính quyến rũ, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai Tống Ngâm Tuyết, khiến người ta phải ngứa ngáy.
Hắn chưa từng thấy nàng mang dáng vẻ khờ dại ngây thơ như vậy, cảm xúc vào một sát na kia, mãnh liệt rung động trái tim của hắn, bởi vậy, hắn ẩn vào sau màn thật lâu, không muốn hiện thân.
Tống Ngâm Tuyết nghe hắn nói vậy, nghiêng người mà nằm trên giường, hai mắt khép hờ trêu tức nói: “Ngươi muốn xem à? Khi nào rảnh, ta phóng thêm mấy lần cho ngươi xem?”
“Không cần, ta muốn nàng phóng từ nội tâm.” Nghiêng người nằm lên giường, một tay Tịch Mặc Lương vòng lên eo nàng, nhắm mắt tựa hồ như đang hít lấy hương thơm tươi mát trên người nàng.
“Ngươi làm gì thế?” Bực bội với hành vi ngang ngược của Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày nói.
“Ngủ.” Nghe vậy, bày ra gương mặt lãnh tuấn vô cùng nghiêm túc, vô cùng thản nhiên, Tịch Mặc Lương trả lời.
“Trở về lều của ngươi đi.” Mở mắt ra, nàng có chút không vui nói.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương lắc đầu, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ vui mừng,“Không về. Ta sợ Kiều Mạt Nhi sẽ đến tìm ta trong đêm. Mà ta thì không muốn làm chuyện có lỗi với nàng. . . . . .”
“Đi chết đi! Hiện tại nàng ta không thèm đếm xỉa tới ngươi đâu? Vừa rồi ngươi không phát hiện ánh mắt nàng ta nhìn Lãnh Hoài Vũ sao? Tràn đầy hứng thú cùng xúc động! Chỉ sợ hiện tại, nàng đang lo lắng ngày mai nên biểu hiện như thế nào! Rảnh rỗi đâu mà nghĩ tới ngươi? Trở về!”
“Không! Tuy nói thì nói thế, nhưng chưa chắc không có ngoại lệ, dù sao ta lớn lên tuấn mỹ phi phàm hơn Lãnh Hoài Vũ kia nhiều, ở một mình, thật sự quá không an toàn.”
Không an toàn?
Nghe Tịch Mặc Lương mặt dày nói lời vô lại, Tống Ngâm Tuyết chán nản không nói gì nữa, nàng xoay người đối diện với hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tinh xảo kia, miệng không khỏi trêu cợt châm chọc nói: “Vậy là ngươi cảm thấy đợi ở chỗ của ta, thì nhất định sẽ an toàn?”
“Cái này cũng chưa chắc. . . . . . Nhưng nếu nàng muốn làm gì khiến ta không an toàn, thì ta cũng cam tâm tình nguyện.” Chống lại ánh mắt của Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương mờ ám nói. Bất quá hắn cũng chỉ muốn tranh cãi đùa giỡn mấy câu, sau khi ôm chặt lấy nàng, liền không có động tác gì khác nữa.
Dựa vào trong lồng ngực cường tráng của Tịch Mặc Lương, cảm thụ được thân hình thon dài mà cao ráo của hắn, Tống Ngâm Tuyết nhắm mắt lại, nhàn nhạt mà hỏi: “Tại sao ngươi không hỏi ta đang làm gì? Tiếp cận Lãnh Hoài Vũ có mục đích gì? Dù sao mấy ngày nay, bất kể chuyện gì ngươi cũng nhìn thấy rất rõ ràng. . . . . .”
“Không cần. Bởi vì nếu như nàng muốn nói cho ta biết, vậy nàng tự nhiên sẽ nói. Nhưng nếu như nàng còn không tin tưởng ta, cảm thấy thời cơ chưa tới, cho dù ta có hỏi, cũng chỉ là khiến hai bên khó xử thôi! Loại sự tình này, Tịch Mặc Lương ta luôn không thích làm.”
Từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói, bày ra bộ dạng không quan tâm, chính là mới dừng lại một chút, đột nhiên đôi mắt Tịch Mặc Lương mở ra, như là biết được chuyện gì chăm chú nhìn nàng, khẩu khí nghiêm túc: “Tuyết Nhi, có phải là độc tiểu tử kia sắp tới đây không?”
Hử?
Nhếch mày, Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhàn nhạt giải thích: “Vừa rồi con chim thải tước kia, vào buổi tối trước khi ta bắt nàng làm tù binh đi gặp Tư Đồ phong đã từng xuất hiện, ngày hôm sau độc tiểu tử kia liền chạy tới. Vừa rồi nghe tiếng, hẳn là con chim lần trước, cho nên ta suy luận ra. . . . . .”
Tịch Mặc Lương còn chưa nói hết, đã dừng lại như đợi nàng trả lời. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ cười cười từ chối cho ý kiến, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt khó lường.
Tịch Mặc Lương không hỏi tiếp nữa, mà gia tăng lực đạo trong tay, càng thêm ôm chặt lấy vòng eo nàng, sau đó hắn cũng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ hai, trời xanh mây trắng, thời tiết rất tốt. Kiều Mạt Nhi đã sớm trang điểm lộng lẫy, lẳng lặng ngồi ở trong xe, có thị nữ Tiểu Đào đồng hành, chờ Cần vương Lãnh Hoài Vũ tới nghênh đón.
Tống Ngâm Tuyết một thân áo bào màu đen, cùng Tịch Mặc Lương sóng vai mà đứng, khóe miệng mỉm cười mắt nhìn cửa thành, lẳng lặng chờ đợi động tĩnh.
Kỳ thật nếu như nàng để ý, nàng là sẽ không đứng gần Tịch Mặc Lương ở trước mặt người khác như vậy, bởi vì đứng gần hắn, không thể nghi ngờ sẽ hiện rõ sự nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, dễ dàng gây chú ý.
Gió thổi lá cây trận trận xôn xao, dưới sự chờ đợi của phái đoàn Kiều quốc, từ cửa thành vang lên một hồi tiếng vó ngựa, ngay sau đó liền trông thấy Cần vương Lãnh Hoài Vũ mang theo một đội nhân mã, cùng đi với Thần thân vương Dạ Lâm Phong, chạy rất nhanh ra phía ngoài.
“Hu ——” một tiếng ghìm ngựa lại, xoay người nhảy xuống, Lãnh Hoài Vũ tiến lên nói chuyện khách sáo với Phùng Tử Chương đang hồ hởi đón chào, hai người ngươi một câu ta một câu giả bộ ân cần thăm hỏi, coi như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện bọn họ đã gặp nhau đêm qua.
“Đặc sứ đại nhân khổ cực rồi!”
“Cần vương điện hạ vất cả!”
“Ai, đâu có, đâu có? Bổn vương có cái gì mà vất vả, bất quá là dậy sớm nghênh đón thôi, sao bì với đặc sứ một đường bôn ba, từ xa mà đến.”
“Ai, sao điện hạ lại nói vậy? Cần vương điện hạ quá lời rồi! Tuy Tử Chương từ xa mà đến, tàu xe mệt nhọc, nhưng trên đường đi, có cơ hội chiên ngưỡng phong cảnh tươi đẹp của Tây thần, thực sự là một việc mỹ diệu a! Ha ha!”
“Đặc sứ đại nhân nói lời nào cũng lịch sự tao nhã, luôn ôm ấp tình cảm với non xanh nước biếc, thật sự đã làm cho bổn vương bội phục!”
“Không không không, Tử Chương đây chẳng qua là học đòi văn vẻ, học tư thếcủa người ta thôi, thực khó trèo tới hai chữ thanh nhã! Hôm nay được Cần vương điện hạ khen ngợi như vậy, đành phải giật gấu vá vai, lộ ra nguyên hình rồi.”
“Ha ha, đặc sứ đại nhân thật đúng là khôi hài, nói lời hay như châu ngọc, quả thực khiến người ta thoải mái! Hôm nay bổn vương đã hiểu vì sao Kiều chủ lại phái đặc sứ đến, quả nhiên là dùng người đúng việc a!”
“Không dám, không dám, Cần vương điện hạ qua khen rồi!”
“Không phải, Không phải, là đặc sứ đại nhân quá khiêm nhường!”
“. . . . . .”
Hai kẻ gặp dịp thì chơi, lá mặt lá trá, dối trá trên quan trường thành thói quen, mà lúc này Dạ Lâm Phong một bên, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện khác, chỉ nhìn chằm chằn bóng hình đứng bên cạnh xe, thần sắc có chút tiều tụy, đêm qua hẳn là, một đêm không. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết. . . . . . Tay, gắt gao nắm lại, chỉ dám thầm hô tên nàng trong đáy lòng, lúc này toàn thân Lâm Phong cứng còng, trên gương mặt tuấn mỹ yêu dã là một mảnh tình thâm không thể khống chế nổi.
“Được, chúng ta cũng nên vào thành thôi!”
Lúc này, Lãnh Hoài Vũ đã cùng Phùng Tử Chương hàn huyên khách sáo xong, mặt bình tĩnh lạnh lùng, khi xoay người đi qua bên cạnh xe, muốn lên tiếng thăm hỏi Kiều Mạt Nhi thì ánh mắt thâm ý quét qua Tống Ngâm Tuyết, sau đó nói rõ nguyên nhân đến đây cho Kiều Mạt Nhi, giương tay lạnh nhạt tuyên bố xuất phát.
Cứ như vậy, dưới sự nghênh đón của Lãnh Hoài Vũ cùng Dạ Lâm Phong, Kiều Mạt Nhi ngồi trong xe ngẩng cao đầu, bày ra bộ dạng kiêu ngạo, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, hướng về phủ đệ của Cần vương.
Trên đường đi, cũng không có nhiều dân chúng vây xem lắm, bởi vì đối với cái loại thân phận cùng thanh danh của Kiều Mạt Nhi, bọn họ xem thường từ tận đáy lòng.
Xe ngựa chỉ chốc lát sau đã đến phủ đệ, dựa theo quy củ nạp thiếp, bất luận đối phương là thân phận hiển hách cỡ nào, nhưng nếu như đã dùng hình thức “Thiếp” tiếp vào cửa, thì chỉ có thể tiến vào từ cửa sau. Cho nên dù Kiều Mạt Nhi là công chúa của một nước, nàng đến đây, nhưng không thấy dân chúng Tây thần xếp hàng hoan nghênh, cũng không thấy quốc chủ Tây thần tự mình triệu kiến, bởi vì những chuyện này đều không cần thiết!
Từ cửa sau mà vào, không thể dùng cỗ kiệu nâng vào, mà nữ tử phải xuống kiệu tự mình đi, việc này chứng mình thân phận người “Thiếp” này, không phải chủ nhà muốn cưới vợ, mà là chính cô ta mặt dày mày dạn muốn vào, không phải người cao quý gì, sau này cũng không cần tôn trọng! Cho nên hiểu được ý tứ này, dù Kiều Mạt Nhi vạn phần không muốn vẫn phải nén giận, vén rèm định nhấc chân.
“Không cần, cứ như vậy mà vào đi thôi.” Lúc này, Lãnh Hoài Vũ bình thản nghiêm mặt mở miệng nói, cắt đứt động tác của Kiều Mạt Nhi.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhếch mi, thâm ý nhìn Lãnh Hoài Vũ, khẽ cười cười.
Mà Kiều Mạt Nhi không biết dụng ý chân thật của hắn, còn tưởng rằng đây là Lãnh Hoài Vũ phá lệ lấy lòng nàng, cho nên nàng liền mở cờ trong bụng giơ khuôn mặt tươi cười lên, làm bộ thuần lương vô hại, ôn nhu thuận theo.
Vào đến phủ đệ Cần vương, tất cả mọi người đều được an trí thích đáng, đều được đưa vào trong sương phòng đi nghỉ ngơi, mà lúc này, trong phòng Tống Ngâm Tuyết, Dạ Lâm Phong nhẹ nắm khung cửa sổ, sắc mặt lo lắng lẳng lặng đứng. . . . . .
Lại nói tới đầu bên kia. Lúc này, trong hoàng cung Đại Tụng, minh hoàng Tống Vũ Thiên đang ngồi ở bên cạnh bàn cờ, tay nâng lên đánh cờ một mình.
Sau lưng, Lăng Mị một thân bào phục màu đỏ chót tươi đẹp đi vào, khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện minh hoàng, nhấc tay đùa nghịch những quân cờ trên bàn.
Bất giác, minh hoàng hơi nhíu mày, không có biểu hiện ra quá nhiều phản cảm, chỉ là lập tức buông cờ, không tiếp tục nữa.
“Không chơi nữa?” Cúi đầu, không nhìn tới biểu hiện vừa rồi của Tống Vũ Thiên, Lăng Mị cười nịnh nọt hỏi.
Nghe vậy, Tống Vũ thiên gật đầu, lãnh đạm nói: “Ừ, hơi mệt chút.”
“Mỗi lần ta đến là chàng mệt mỏi a?” Buông quân cờ, Lăng Mị làm nũng đặt mông ngồi ở trên đùi Tống Vũ Thiên, hai tay ôm cổ hắn nói.
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên không trả lời, mà tìm đề tài khác nói: “Dường như nàng rất vui vẻ?”
“Không có a, chỉ là trong nội cung rất nhàm chán, tùy tiện tìm chút việc vui thôi.”
“Việc vui?” Biết rõ Lăng Mị ám chỉ cái gì, Tống Vũ Thiên cũng lười không hỏi đến nữa, chỉ cần nàng vẫn tuân theo ước định giữa bọn họ, vậy hắn cũng không muốn nói cái gì nữa.
Tống Vũ Thiên không nói gì, chỉ mặc cho Lăng Mị khiêu khích, bàn tay không ngừng cách lớp quần áo, vẽ vòng tròn trên lồng ngực, sau đó lại vươn tay tiến vào, chậm rãi vuốt ve da thịt của hắn.
“Thiên, rất nhiều ngày rồi chúng ta không có. . . . . .” Vừa nói, vừa đưa môi của mình lên, trong đôi mắt của Lăng Mị tràn ngập tình dục, chẳng phân biệt được trường hợp cứ hướng Tống Vũ Thiên đòi yêu.
Trong lòng Tống Vũ Thiên rất phản cảm, nhưng lại ngại thân phận của đối phương không tiện phát tác, đành phải mở miệng nói: “Mị nhi, thế cục hôm nay, ta không có tâm tình. . . . . .
Vân Độc Nhất thủy chung vẫn không liên lạc được, Du Đặc đi tuần tra cũng chưa về, chủng chủng các loại dấu hiệu này giống như tuy hiện tại gió êm sóng lặng, nhưng ẩn phía dưới, lại khiến người ta cảm thấy có một cỗ thế lực, đang âm thầm gắt gao vây quanh thao túng.
“Thiên, chàng quá lo lắng rồi, những người chàng nói kia, ta đều phái người trông nom đâu vào đó rồi, cũng không có động tĩnh gì. Hơn nữa ngay cả mấy đệ đệ của chàng, ta cũng tự mình nhìn qua, hoàn toàn không có gì khác thường.”
“Không khác thường. . . . . .” Nghe Lăng Mị nói…, Tống Vũ Thiên trầm mặc một hồi, trong nội tâm như là đang suy tư cái gì.
Thấy vậy, Lăng Mị mở miệng tiếp tục nói: “Thiên, bất quá có một việc, ta phải nói cho chàng biết: Du Đặc đã trở lại, hơn nữa còn bị thương.”
“Bị thương? Là ai làm?” Vừa nghe lời này, Tống Vũ Thiên nhíu mày mà nói, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
“Tịch Mặc Lương.” Nghe vậy, Lăng Mị cũng không giấu diếm, trực tiếp thẳng thắn nói.
“Tịch Mặc Lương? Tại sao hắn lại ở bên cạnh Tuyết công tử . . . . .”Điểm này, Tống Vũ Thiên có chút bất ngờ, không biết hai kẻ hòan toàn không có điểm chung này, làm sao tự nhiên lại dính vào nhau .
“Có lẽ chỉ là trùng hợp, không có gì lớn lao! Người trong giang hồ cũng thường kết bạn cùng đi, nhưng hôm nay có lẽ là bạn, nhưng đến ngày mai, vẫn rút gươm chém nhau bình thường!”
Lăng Mị coi hết thảy mọi việc đều vô cùng bình thường, khi nói đến mấy chuyện này khẩu khí rất bình thản. Nghe vậy, Tống Vũ Thiên cũng không phản bác, chỉ hơi lo lắng nói: “Mấy việc này cũng không có gì, chỉ là trẫm đang nghĩ tại sao gần đây làm cái gì cũng không được thuận lợi. Thám tử phái ra chưa thấy trả lời, giết người cũng thất thủ, mà ngay cả kinh tế trong nước cũng có dấu hiệu bắt đầu rung chuyển.”
“Kinh tế là trụ cột của một quốc gia, vốn tưởng thừa dịp tiêu diệt Ngâm Tuyết, đoạt lại Nhữ Dương Vương vốn khống chế hơn phân nửa kinh tế Đại Tụng! Nhưng ai ngờ con ranh kia quá ăn hại, lại đem tất cả sản nghiệp làm cho lụn bại đến gần như không còn gì, làm hại cuối cùng chẳng thu được gì cả.”
“Được rồi, Thiên, tuy chúng ta không có được những thứ kia, nhưng nói như thế nào cũng đã tiêu trừ được mối họa lớn trong lòng, cũng có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần.”
Dựa vào Tống Vũ Thiên, Lăng Mị nhu hòa nói, trên gương mặt yêu mị của nàng, lộ ra thần thái không cho là đúng.
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Ừ, hôm nay cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước. Bất quá Mị nhi, nàng vẫn phải là tăng số người phụ trách liên lạc với Vân Độc Nhất lên, còn có Tuyết công tử kia, chỉ cần một ngày hắn chưa chết, thì lòng ta vẫn còn. . . . . .”
Sống thật đúng là mệt mỏi, phải đề phòng khắp nơi, đi một bước là lo sợ một bước, hình như còn không bằng lúc trước, tuy khi đó không được tự nhiên, nhưng tối thiểu nhất là địch ngoài sáng ta trong tối! Chính là hôm nay, mặc dù nhìn có vẻ đã tự tại rồi, nhưng lại đem chính mình bạo lộ trước mặt người khác, tràn đầy nguy cơ.
“Được, ta sẽ giúp chàng, nhưng phải có một cái giá thích hợp nha. . . . . .”
Tay, đã duỗi ra, chuẩn xác đi tới giữa hai chân Tống Vũ Thiên, Lăng Mị cười yêu mị, cặp môi đỏ mọng ướt át giương lên, hai mắt ám hiệu.
Trong lòng nhè nhẹ thở dài, tuy dung nhan Lăng Mị cũng coi là thượng thừa, bảo dưỡng dáng người cũng phi thường tốt, nhưng loại sự tình này, giống như gặm gân gà vậy, gặm xong rồi, cảm giác mới lạ đã qua, theo sau mà đến, chính là nồng đậm vô vị cùng phiền chán, không có nổi một chút hào hứng.
Tình huống trước mắt chính là như vậy, độc sủng nhiều năm, khiến cho Tống Vũ Thiên sớm đã mất đi hứng thú đối với thân thể của Lăng Mị, chính là hắn lại không thể không e ngại, vì ích lợi mà đi nịnh nọt nàng, để nàng ở lại bên cạnh mình.
Tuy vậy nếu như Lăng Mị đủ thông minh, hiểu được thu liễm mà nói…, hắn sẽ không phản cảm với nàng như vậy, chính là nàng lại không biết tiến thoái, cưỡng chế muốn hắn độc sủng cũng không nói đi, còn hai ba ngày liền chạy tới yêu cầu tình ái.
Dù tình cảm có mãnh liệt, cũng sẽ có thời điểm qua đi hầu như không còn, lúc này Tống Vũ Thiên ôm Lăng Mị từng bước một đi về hướng giường, trong lòng vô cùng chán ghét.
“Thiên, nói đến Lục đệ của chàng thật là thú vị, cái gì không yêu? Hết lần này tới lần khác lại đi yêu mến một người nam nhân, kết quả là bị đụng đầu vào bức tường đá. . . . . .” Trong dây dưa, Lăng Mị hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt, vừa ngâm ra tiếng rên dâm dật, đồng thời mở miệng cười cười nói.
“Lão Lục làm sao vậy?” Hoàn toàn không muốn hôn lên thân thể trần truồng của Lăng Mị, Tống Vũ Thiên lên tiếng hỏi.
“Hắn yêu mến một phu quân của Tống Ngâm Tuyết, người kia hình như cũng gọi là Kỳ Nguyệt, thường xuyên tiến đến quấy rầy, còn muốn đi phi lễ! Ha ha, đệ đệ này của chàng, quả nhiên là rất thú vị.”
Vừa vuốt ve một chút, Tống Vũ thiên đã bắt đầu luật động, lúc này, Lăng Mị phối hợp nâng cao thân thể, vẻ mặt mê ly hai chân gắt gao vờn quanh thắt lưng hắn.
“Thiên, chàng cũng không biết đệ đệ mình chấp nhất cỡ nào đâu, mỗi ngày đều chạy tới bức bách người ta, kết quả ép người ta đến mức quá giận dữ cầm nghiên mực đập vỡ đầu hắn. . . . . .”
” Hiện tại lão Lục thế nào rồi?” Trong khi ra vào, Tống Vũ Thiên nhắm mắt mà hỏi.
Nghe vậy, Lăng Mị kiều mị giơ hai tay ôm lấy cổ của hắn, vừa thở gấp liên tục vừa cười nói: “Còn có thể thế nào? Truy đuổi, truy đuổi chứ sao. . . . . .
Ta nghe nói Kỳ Nguyệt công tử cắm đầu cắm cổ chạy, hôm nay lão Lục hắn, có thể đã đuổi tới biên giới rồi. . . . . .”
“Biên giới? Địa bàn của lão Ngũ . . . . . .” Nghe xong lời này, Tống Vũ Thiên nhíu mày, trong sự kích tình, âm thầm có chút âu lo. . . . . .
**********
Trong phủ Tam vương gia Đại Tụng, Dực Tu cung kính ôm quyền xoay người đối diện nói với người trước mặt: ” Dực Tu tham kiến Tam hoàng tử.”
“Dưc tu, những ngày này, vất vả cho người rồi.” Xoay người, đỡ hắn dậy, Tống Vũ Huyền nhẹ nhàng, chậm rãi mà nói.
“Tam hoàng tử nói quá lời rồi, đây là việc Dực Tu phải làm! Hôm nay, hết thảy sự tình đều đã an bài thỏa đáng, đã giao do người còn lại trong Thất Sát phụ trách.”
“Ừ, đúng vậy, ngươi cũng nên trở lại bên người Tuyết Nhi đi, bằng không một mình muội ấy, ta cũng rất lo lắng.” Nghe xong Dực Tu nói xong…, Tống Vũ Huyền im lặng gật đầu, vẻ mặt trầm tĩnh.
Thấy vậy, Dực Tu mở miệng nói: “Dạ! Không biết Tam hoàng tử còn có lời gì khác nói muốn Dực Tu thay người truyền đạt cho Các chủ không?“
” Lần này Tuyết Nhi xử lý xong chuyện Tây thần, liền chuẩn bị đi đến biên cảnh. Hôm nay Kỳ Nguyệt vì bị lão Lục dây dưa, cũng chạy trốn mất dạng rồi, cũng không biết có thể đụng độ hay không. . . . . .”
“Tam hoàng tử là muốn Dực Tu nhắc nhở Các chủ, phải cẩn thận Lục hoàng tử.”
“Ừ! Lão Lục trời sinh tính tình xúc động lỗ mãng, mặc dù không có tâm kế gì, nhưng thành sự không có, bại sự lại có thừa. . . . . .”
“Dạ, Dực Tu nhất định sẽ chuyển cáo chuyện đó cho các chủ! Cáo từ!” Cúi người vái chào, thân ảnh nhanh chóng biến mất, xoay lưng, cũng không đưa mắt nhìn Dực Tu rời đi, vẻ mặt Tống Vũ Huyền bình tĩnh, chỉ ở trong lòng, yên lặng mà lẩm bẩm: Ngâm Tuyết, có lẽ thời điểm ta và muội gặp lại nhau, đã không còn xa rồi. . . . . .”
Hình ảnh chuyển qua trong Ngũ độccốc, một chú chim thải tước giang cánh bay vào, sau khi vòng vo vài vòng, nhẹ rơi vào trong tay một nam tử.
Khí chất thanh nhã, giữa ngón tay có mùi thuốc nhàn nhạt, nam tử chậm rãi cởi bỏ mảnh giấy trên chân thải tước, nhẹ nhàng mở ra đọc.
“Vân Vô Song, ngươi đang xem cái gì?” Sau lưng, Minh Tịnh một thân y phục màu mưc khẽ chau mày đứng, vẻ mặt không còn tĩnh lặng lạnh nhạt như trước. Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, độc tố còn sót lại trên người, hẳn là đã sớm hóa giải sạch sẽ.
“Không có gì, chỉ là thư Tuyết Nhi gởi.” Nhẹ xoay người, Vô Song cười cười nói, chuyển thư qua ngón giữa, tờ giấy liền biến thành mảnh nhỏ, từng mảnh theo gió bay xuống.
Minh Tịnh khó chịu nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tuyết Nhi nói gì đó?”
“Nàng bảo chúng đi tụ họp với nàng.” Vuốt ve thải tước, bàn tay thon dài giương lên, nhìn bóng dáng bay cao trên không trung, Vô Song chậm rãi xoay người, nhìn Minh Tịnh.
“Vậy còn chờ cái gì nữa? Đi thôi!” Vừa nghe lời này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Tịnh mơ hồ có chút hưng phấn, trong đôi mắt sáng như sao sâu không thấy đáy, cũng lấp lánh hào quang.
Tuyết Nhi, hắn chờ đợi ngày này, đã đợi vô cùng lâu.
“Không được, còn cần ba ngày.” Nghe Minh Tịnh nói như vậy, Vô Song lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh.
Chính là Minh Tịnh đã đợi đến phiền chán lắm rồi, một khắc cũng không muốn đợi nữa, trực tiếp không khách khí hỏi lại: “Vì cái gì? Chẳng lẽ độc của ngươi còn chưa giải?”
“Ừ, còn có một chút, bất quá ba ngày sau liền có thể giải toàn bộ.” Đáp trả Minh Tịnh, Vô Song âm thầm hồi tưởng lại lúc trước, khi đó, kỳ thật Vân Độc Nhất lưu lại, cũng không có nói loại thuốc dẫn chính xác.
Tuy để trừ tận gốc độc tố trong máu chồn, đúng là cần Tuyết Liên tinh khiết nhất trên đời này để làm thuốc dẫn, nhưng Tuyết liên này cũng là phân ra vài loại.
Tuyết Liên bình thường, chỉ có thể trì hoãn áp chế độc tố, chỉ có Băng Tinh Tuyết Liên quanh năm nở rộ trên băng, mới có thể chính thức trừ tận gốc máu chồn độc.
Ngay từ đầu, hắn cũng không có ý thức được vấn đề này, cho nên chỉ sau khi Mị lấy thuốc trở về, chế thuốc mà uống mới phát hiện mánh khóe này.
Muốn hái Tuyết Liên, đi về cũng tiêu tốn thời gian, mà Băng Tinh Tuyết Liên lại không dễ hái, cho nên thời gian hao tốn càng dài, việc này cũng chính là lý do vì sao Tống Ngâm Tuyết đi rồi, bọn Vô Song vẫn còn chậm chạp chưa tới.
“Còn phải đợi ba ngày? Lời này của ngươi ta đã nghe thấy không dưới năm lần rồi, hôm nay không muốn nghe nữa.” Mặt lạnh, Minh Tịnh tức giận nói, trong lònd rất là bất mãn.
Kỳ thật việc này cũng không thể trách hắn, bởi vì những ngày tại Ngũ Độc cốc này, hắn coi như cũng chịu đựng đủ tiểu tử Vân Vô Song kia rồi! Bởi vì độc trên người tiểu tử kia chưa giải hết, cho nên ngay từ đầu, hắn cũng không chịu giải hết độc trên người hắn.
Tuy dư độc lưu lại trong người, cũng không có cái gì đau đớn, nhưng chỉ cần nghĩ tới tiểu tử này có ý đồ ngăn cản, sợ hắn sau khi khỏi hẳn sẽ bỏ đi tìm Tuyết Nhi, trong lòng hắn liền khó chịu một hồi.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới đợi cho tiểu tử kia giải hết độc trên người hắn, vốn tưởng rằng đã có thể xuất cốc, chính là ai ngờ Vân Vô Song cư nhiên đùa giỡn chơi trò đâm sau lưng, không chịu cho hắn đi!
“Ngươi muốn làm gì?” Nghe Minh Tịnh nói xong, Vô Song mở miệng hỏi.
Thấy vậy, Minh Tịnh đối diện với Vô Song, chậm rãi nói hai chữ: “Xuất cốc.”
“Ngươi cũng không biết Tuyết Nhi muốn chúng ta tụ họp ở đâu? Sau khi xuất cốc làm sao ngươi tìm được nàng?”
“Vân Vô Song, hình như ngươi cũng quá xem thường ta a? Chẳng lẽ ngươi cho rằng không có thải tước của ngươi, ta liền tìm không thấy Tuyết Nhi sao?” Không cho là đúng nhíu mày, Minh Tịnh mang vẻ mặt tự tin nói. Xác thực, dùng mạng lưới tình báo Tinh Sát trải rộng các nơi của hắn, nếu muốn tìm được chỗ Tống Ngâm Tuyết đang ở hiện giờ, xác thực không phải là cái việc khó gì.
“Minh Tịnh, đợi ba ngày nữa, chúng ta cùng đi.” Tiến lên một bước ngăn đón, Vô Song trầm giọng nói.
“Tránh ra.” Thấy vậy, Minh Tịnh híp mắt lại, miệng lạnh lùng nói.
“Minh Tịnh, người đừng ta để động thủ, tuy ta đánh không lại ngươi, nhưng mà. . . . . .”
Minh Tịnh nghe Vô Song nói xong, liền thầm hận trong lòng: tiểu tử này, hắn lại đe dọa mình! Cầm thuốc mê ra ngăn cản mình, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi?
Minh Tịnh từng thử qua mê dược của Vô Song, biết rõ nếu trúng phải liền có thể ngủ đến vài ngày, lo lắng như thế sẽ bỏ lỡ thời cơ đi tìm nàng, cuối cùng Minh Tịnh nặng nề liếc nhìn hắn, tiếp đó xoay người, mím môi mà đi. Mà lúc này sau lưng, Vô Song quay đầu nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười kia tươi sáng mà giảo hoạt.
Có một số việc lúc thì ta thắng thế, lúc thì người thắng thế! Ngày sau, ở trong tám vị phu quân, khi hắn cùng với Tịch Mặc Lương tranh giành tình yêu, hắn sẽ biết khi dễ Minh Tịnh nam nhân phúc hắc này, là chuyện không tốt đến cỡ nào. . . . . .