• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG (2 Viewers)

  • Chương 141: Mạt Nhi đám hỏi?

“Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?” Nhìn bộ dạng kín đáo của Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương bên cạnh không khỏi mở miệng hỏi lần nữa.





“Không có việc gì.” Lắc đầu, thu liễm ánh mắt, Tống Ngâm Tuyết xoay mặt mà trông, trong lời nói có thâm ý mơ hồ: “Chúng ta đi thôi.”




“Đi đâu?” Đi theo nàng, Tịch Mặc Lương bằng trực giác cảm thấy nàng có tâm sự trong lòng, vì vậy mở miệng hỏi một câu hai nghĩa.




Nghe vậy, không nói gì, chỉ ngoái đầu nhìn lại nhàn nhạt mà cười, trong mắt tràn đầy lưu quang lấp lánh, thoáng cái thẳng tiến vào trong lòng Tịch Mặc Lương, khiến cho hắn say mê không thôi.




“Đi thôi.” Tống Ngâm Tuyết xoay người, nhấc chân đi trở về, mà sau lưng Tịch Mặc Lương mê mang, giật mình cảm thụ được trong ngực của mình, tiết tấu tim đập có chút rối loạn.




. . . . . .




“Tuyết Nhi!”




Khi Tống Ngâm Tuyết trở lại biệt viện, Thượng Quan Huyền ngọc sớm đã chờ trong nội việnvội vàng đi lên nghênh tiếp, áy náy nói: “Tuyết Nhi, nàng tức giận sao?”




Gương mặt trẻ con đáng yêu, dưới ánh mặt trời càng thêm tuấn tú, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, hơi cúi đầu nghiêm mặt, nhẹ giọng nói: “Tuyết Nhi, nàng đừng tức giận, cùng lắm từ nay về sau ta không cãi nhau với hắn nữa.”




“Được! Đây là do chính ngươi nói đó nha!” Vừa nghe lời này, Tịch Mặc Lương bên cạnh không khỏi mở miệng, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ thản nhiên.




Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc ráng nhẫn nhịn, rất muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng, cuối cùng lại nhịn xuống.




” Tịch Mặc Lương, ai cho ngươi khi dễ công tử nhà ta!”




Nhìn thấy tình cảnh này, Phục Linh một bên cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng, phẫn nộ phóng ánh mắt giết người về hướng Tịch Mặc Lương : “ Tịch Mặc Lương! Công tử nhà ta cùng quận chúa là vợ chồng danh chính ngôn thuận đã bái thiên địa! Mà ngươi là cái gì? Dám suốt ngày khi dễ công tử nhà ta? Ngươi hơi quá đáng rồi đó!”




“Ta là lão đại, ta đã sớm nói qua!” Đối mặt với phẫn nộ sự của Phục Linh, cùng lời nói bất mãn kêu gào, Tịch Mặc Lương lạnh mặt, bày ra bộ dạng lười biếng xa cách mà giải thích.




“Ngươi! Ngươi ──”




Không biết xấu hổ, chưa thấy qua kẻ nào không biết xấu hổ như vậy! Vừa nghe lời này, không chỉ là Phục Linh, mà ngay cả Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh cũng nhịn không được nữa nghiêm mặt, phẫn nộ không thôi.




Một tay chỉa thẳng vào hắn, rất muốn bác bỏ cái tên mặt lạnh vô lại này, chính là vừa nghĩ tới mình mới hứa với nàng, Thượng Quan Huyền Ngọc cố gắng mím đôi môi tuấn mỹ của mình lại, gắt gao không nói một lời.




“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Một cái đầu, hai cái mồm to! Nhìn tràng diện trước mắt, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày, lạnh giọng cắt lời bọn họ.




“Huyền Ngọc, ta phải đi.” Ở đây không có người bên ngoài, chỉ có những người gần gũi, Tống Ngâm Tuyết đảo mắt, mở miệng chậm rãi nói với Thượng Quan Huyền Ngọc.




“Tuyết nhi, nàng muốn đi đâu? Ta cũng đi cùng nàng.” Vừa nghe nàng nói như vậy, cơ hồ là không có nửa điểm do dự, Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức mở miệng mà nói, thái độ kiên định, ngữ khí kiên quyết.




“Không được.” Lắc đầu, Tống Ngâm Tuyết nhẹ giọng, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng rất kiên quyết.




“Vì cái gì?” Sắc mặt Huyền Ngọc khẽ biến thành đau đớn, cõi lòng gắt gao co rút lại, hắn chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt tràn đầy thần sắc hi vọng.




“Huyền Ngọc, thật sự không được.” Biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn, Tống Ngâm Tuyết khẽ thở dài một tiếng, nàng khép mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.




“Quận chúa! Hôm nay quận chúa đã là thê tử của công tử nhà ta, tự nhiên là đi tới chỗ nào cũng không thể bỏ hắn nha!”




Không đành lòng khi thấy bộ dạng của Huyền Ngọc, Phục Linh vội vàng lên tiếng khuyên bảo. Lúc này ở trong lòng của hắn, ván đã đóng thuyền, thì cũng không tính các loại mâu thuẫn ngày xưa nữa, chỉ biết vì công tử nhà mình tranh thủ càng nhiều tình cảm càng tốt.




“Mang hắn theo làm gì? Hắn không có võ công! Nếu lần sau có người ám sát Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cứu hắn, hay là tự bảo vệ mình đây?” Nghe được lời mà Phục Linh nói…, Tịch Mặc Lương không khỏi lạnh giọng mở miệng, bởi vì không biết võ công của Tống Ngâm Tuyết cao bao nhiêu, cho nên giờ phút này lời mà hắn nói…, là thật tâm, nửa công nửa tư.




Thật tình là hắn rất để ý sự an nguy của Tống Ngâm Tuyết; về việc tư hắn cũng cảm thấy có thể nhân cơ hội này thoát khỏi sự dây dưa của Thượng Quan Huyền Ngọc đối với nàng.




“Cái gì? Ám sát? Tuyết Nhi, chẳng lẽ vừa rồi có người ám sát nàng sao!?” Nghe xong lời mà Tịch Mặc Lương nói…, trong nội tâm Huyền Ngọc cả kinh, vội vàng hai tay vịn vai Tống Ngâm Tuyết, hai mắt không ngừng nhìn từ trên xuống dưới, muốn nhìn thật tinh tường xem rốt cuộc nàng có bị thương không?




“Không cần nhìn nữa, thích khách kia đã bị ta đánh chạy! Ta lưu lại mạng sống của hắn để cho hắn trở về bẩm báo, làm cho kẻ hạ độc thủ sau màn biết có Tịch Mặc Lương ta luôn luôn bảo vệ Ngâm Tuyết.” Biết rõ ý tứ của hắn, Tịch Mặc Lương lạnh giọng mở miệng nói ra.




Nghe vậy, thân thể Thượng Quan Huyền Ngọc khẽ giật mình, biểu lộ có vẻ suy sụp.




“Tuyết Nhi. . . . . .” Một câu bao hàm tự trách cùng uể oải chậm rãi vang lên, hắn giương mắt nhìn nàng thật sâu, có ngàn vạn lời nói tuôn ra trong lòng, nhưng khó có thể cất thành lời.




Đúng vậy a, hắn vô dụng! Ngoại trừ danh tiếng bề ngoài, những thứ khác, cái gì hắn cũng không có! Hắn không thể bảo vệ nàng, lúc nguy hiểm đến, hắn còn liên lụy đến nàng, cần nàng bảo vệ? Vì vậy một kẻ vướng víu, một cái trói buộc như hắn, có tư cách gì hi vọng nàng mang hắn đi chứ?




Hắn biết rõ, nàng là người mang trọng trách, không thể vì bất cứ kẻ nào mà dừng bước trên con đường tiến đến mục đích của mình! Chính là, trong con đường tiến tới này, hắn không thể trợ giúp nàng, ngược lại còn liên lụy nàng? Thượng Quan Huyền Ngọc vừa thống hận bản thân mình, vừa có vẻ cực kỳ thương tâm cùng bất đắc dĩ.




Hắn thua kém Tich Mặc Lương, không thể bảo vệ nàng thật tốt, cho nên, cho dù lần đầu tiên trong đời hắn dùng cách đùa bỡn tâm cơ mà có được nàng, cuối cùng cũng không thể làm bạn bên cạnh nàng. . . . . .




“Tuyết Nhi. . . . . .” Hai tay, không khỏi nắm lại, lại sợ nắm đau nàng, Huyền Ngọc buông tay, vô cùng đau xót, cô đơn.




“Công tử. . . . . .” Phục Linh nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ngọc như vậy, trong lòng bi thống, nhịn không được mở miệng thương cảm nói.




Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết lẳng lặng nhìn hắn, trong nội tâm hình như có chút gì đó rất khác thường xẹt qua, sau khi trầm mặc thật lâu, nàng mở miệng chậm rãi nói: “Thượng Quan Huyền Ngọc, ta muốn đến Tây thần. . . . . .”




“Tây thần. . . . . .” Thì thào nhớ kỹ hai chữ này, hai mắt Huyền Ngọc dịu dàng nhìn nàng. Thấy vậy, trên mặt Tống Ngâm Tuyết không có một chút biểu lộ, xoay người nhìn về phía cây cối bên cạnh, lạnh nhạt mà nói.




“Huyền Ngọc, từ đầu ta đã biết dụng ý của ngươi, chính là vì sao sau khi ta biết được dụng ý của ngươi, nhưng vẫn đáp ứng phối hợp cùng ngươi?”




Lập lờ nước đôi, Tống Ngâm Tuyết đạm mạc nói, tư vị trong đó, do người nghe tự nhận thức.




“Tuyết Nhi. . . . . .” Sau khi nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc trố mắt, không biết nên lý giải lời nàng nói như thế nào? Là vì yêu mến? Hay là bởi vì. . . . . .




Tìm không thấy đáp án, cũng không dám tìm đáp án! Thượng Quan Huyền Ngọc giơ mặt lên, ẩn tình nhìn nàng chăm chú.




Một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng giương lên bên khóe môi duyên dáng, Tống Ngâm Tuyết không để ý tới phản ứng của Huyền Ngọc giờ phút này , chỉ chậm rãi mở miệng nói: “Huyền Ngọc, chàng biết chuyện ta muốn làm rất bí mật, không tiện để lộ hành tung, chính là bởi vì danh tiếng, địa vị của chàng quá hiển hách, nếu như ta mang theo chàng, không thể nghi ngờ sẽ. . . . . .”




Dừng lại một chút, không tiếp tục nói nữa, Tống Ngâm Tuyết chuyển mắt, chậm rãi nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, bên môi khẽ mỉm cười:“Thượng Quan Huyền Ngọc, hôn ước giữa hai chúng ta đã không thể sửa đổi, sau này trách nhiệm của ta, dĩ nhiên cũng là trách nhiệm của chàng, chàng, đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh. . . . . .”




Trong mắt, hiện ra quang mang tính toán, mơ hồ có tinh quang đang lóe lên, Tống Ngâm Tuyết đi từng bước một về hướng Thượng Quan Huyền Ngọc, cuối cùng chậm rãi ngừng lại cách hắn một bước ngắn.




“Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . .”




Môi son hé mở, mùi thơm như lan, hai con ngươi Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng, mang theo sự quyến rũ mê hồn người, “Ta từng nói qua với chàng, ta có mục đích . . . . .”




” Chàng là hóa thân của chính nghĩa, là đại biểu thần thánh, đứng ở dưới ánh mặt trời, chàng luôn hiên ngang lẫm liệt, cho nên. . . . . . Ta không muốn chàng đi theo ta về hướng hắc ám, ta muốn chàng đứng trong quang minh, chờ đợi nghênh đón ta. . . . . .”




“Đứng ở trong quang minh, chờ đợi nghênh đón nàng đến. . . . . .” Trầm giọng lặp lại lời mà Tống Ngâm Tuyết nói…, sắc mặt Huyền Ngọc bình tĩnh lại.




Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng cười, mở miệng chậm rãi nói: “Đúng! Đứng trong quang minh, nghênh đón ta đến từ trong bóng tối. . . . . .”




“Huyền Ngọc, ta muốn thắng hắn trên phương diện chính nghĩa! Cho nên ta muốn chàng giữ lại thế lực cùng che dấu lực lượng, đứng trên đỉnh cao của đại nghĩa, hiệu triệu hết thảy lực lượng của chính nghĩa đến giúp ta hoàn thành một chuyện khó lấy được lòng dân. . . . . .”




“Chuyện khó lấy được lòng dân. . . . . .” Huyền Ngọc nhìn ánh mắt kiên định của nàng, suy nghĩ không ngừng tuôn ra trong đầu, tiếp đó chậm rãi, nặng nề gật đầu một cái, mở miệng nó: “Ta biết rồi.”




Đúng vậy, hắn biết rồi! Tuy giờ phút này Tống Ngâm Tuyết cũng chưa nói rõ là chuyện gì? Nhưng từ thần sắc chân thành của nàng hắn đó có thể thấy được, chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ làm rất đường hoàng, kinh thiên động địa!




Trong nội tâm Huyền Ngọc lộn xộn, tuôn ra cảm xúc kích động khó nén, thấy vậy, không rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì Phục Linh cùng Tịch Mặc Lương, đều tự ngẫm nghĩ trong lòng: rốt cuộc hắn biết cái gì? Mà nàng. . . . . . lại muốn làm cái gì đây?




Không rõ, cũng không nên hỏi nhiều, chỉ có thể chấp nhận như vậy, Phục Linh cau mày, mà Tịch Mặc Lương bên cạnh thì ngẫm nghĩ đoán mò.




Thượng Quan Huyền Ngọc cùng Tống Ngâm Tuyết đối mặt thật lâu, trong lòng có sự nhận thức nhất trí, giờ phút này, dù cho không nói lời nào, nhưng hai bên đều có thể hiểu nhau.




Tuyết Nhi, cám ơn nàng! Cám ơn nàng chịu tin tưởng ta như vậy . . . . . . Ngàn vạn suy nghĩ, cảm kích vô hạn, Huyền Ngọc nắm chặt hai đấm, trong lòng chậm rãi nói.




Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chỉ khẽ nhếch môi, đem mặt nghiêng qua một bên, vẻ mặt thâm trầm cùng yên lặng.




” Tịch Mặc Lương.” Tiến lên một bước đi tới, miệng do dự một chút nói, lúc này hai mắt Thượng Quan Huyền Ngọc nhìn thẳng, chậm rãi nhìn nam tử tuấn tú mặt lạnh bên cạnh.




” Tịch Mặc Lương, xin ngươi hảo hảo chiếu cố Tuyết Nhi. Nếu như chuyến đi này, ngươi dám làm cho nàng chịu nửa điểm thương tổn, ta sẽ dùng toàn lực, không để cho ngươi sống yên ổn.”




“Biết rồi, thật đúng là dông dài.”




Nghe xong lời mà Huyền Ngọc nói…, Tịch Mặc Lương vốn định hỏi lại một câu”Chỉ bằng ngươi” ? Nhưng không biết sao khi nói đến bên miệng, lại sửa lại.




Nghe được Mặc Lương trả lời, không thèm để ý ngữ khí lãnh đạm trào phúng kia, Huyền Ngọc xoay người, cả người chậm rãi gắt gao ôm lấy người ngọc, thần sắc buồn bã không muốn.




“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .” Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hai tay Thượng Quan Huyền Ngọc gắt gao vòng quanh, trong lời nói có vô hạn tình ý.




“Công tử ──” Phục Linh đứng một bên nhìn thấy vậy, khẽ gọi định tiến lên, nhưng vào lúc này, cánh tay lại bị Mặc Lương sau lưng giữ chặt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, lắc đầu ngăn lại.




Ra hiệu Phục Linh theo mình đi ra ngoài, Mặc Lương xoay người bước đi, lúc gần đi đôi mắt khẽ khép, đáy mắt thấp thoáng tình ý.




Lá rụng theo gió thu, cuồn cuộn dương dương tự đắc, vũ động tung bay ở giữa không trung, mà dưới cây, người nam tử tuấn tú giờ phút này đang gắt gao ôm lấy tình nhân, sắc mặt say mê, một câu lại một câu thì thầm : “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .”


Buổi sáng ngày thứ hai, trời trong nắng ấm, không khí trong lành, hai con tuấn mã một trước một sau từ một chỗ nào đó của Hoa quốc đi trên quan đạo về phía Tây thần, chạy nhanh như bay.


“Hô ──” một tiếng hô vang lên, tuấn mã đột nhiên dừng lại, khiến con ngựa đi sau cũng đồng thời dừng bước, ngay sau đó trên mặt đất xuất hiện hai công tử tuấn mỹ, một người vận bạch y, như thần tiên trên trời, một người vận hắc y, lãnh tuấn không tỳ vết.


“Lão bản, mang đến hai chén trà lạnh!” Kêu một tiếng, công tử tuấn mỹ như tiên kia phe phẩy quạt, trên quãng đường hơn mười dặm này, chỉ có duy nhất một hàng bán trà lạnh trên vỉa hè trước mặt.


“Vâng, có ngay!”


Vừa thấy có khách đến, chủ quán bán trà lạnh nhiệt tình đáp, hối khăn lau lớn vắt trên đầu vai, xoay người đi cầm ấm trà.


Đây là một quán rạp dựng tạm thời, chỉ có vài cái bàn đơn giản, mấy cái ghế dài, để người qua đường nghỉ ngơi một lát. Sạp chủ là một nam tử trung niên có vẻ chất phác, mỗi ngày dựa vào việc bán trà lạnh để duy trì sinh kế trong nhà, đã trải qua mưa gió vài năm trên con đường vắng vẻ nhưng mỗi ngày đều có người đến người đi này.


Tuy cửa tiệm đơn sơ, nhưng người dừng lại nghỉ ngơi cũng không thiếu, vài cái bàn cơ hồ đều ngồi đầy, chỉ có hai cái còn trống duy nhất, chờ đợi khách mới tới ngồi.


“Khách quan, trà lạnh!” Đưa nước trà lên, sạp chủ tươi cười mà nói.


Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vận bạch y tiếp nhận cái chén, mắt to nhìn quanh bốn phía một vòng, tiếp đó cười nhạt mở miệng mà nói: “Ông chủ, vừa rồi trên ngựa, nhìn thấy các ngươi trò chuyện với nhau rất náo nhiệt, bộ dáng vui vẻ không thôi, tiểu đệ không biết là chuyện gì, có thể nói ra cùng nhau vui vẻ một tí không a?”


“A, vị huynh đài này? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ huynh không biết a?” Nghe Tống Ngâm Tuyết hỏi, người qua đường Giáp bên cạnh không đợi sạp chủ trả lời, trực tiếp mở miệng nói.


“Mong huynh đài chỉ giáo!” Mỉm cười đong đưa cây quạt, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt nói ra.


Thấy vậy, người đi đường giáp kia lập tức mở miệng nói tiếp: “Trời ạ, cả chuyện này huynh cũng không biết sao? Phải biết rằng đây chính là chuyện kinh khủng bạo phát nhất trên đời này kế từ sau đại hôn của thánh công tử đó!”


“Kính xin huynh đài nói thẳng.” Vẻ mặt mây trôi nước chảy, thấy người qua đường Giáp nói dông dài, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt từ từ nói.


“Huynh biết không? Khuynh Nhạc công chúa tàn hoa bại liễu của Kiều quốc, hôm nay nàng ta đến đám hỏi với Tây thần rồi!”




“Đám hỏi?”


Nhẹ giọng hỏi, lúc này, không đợi Tống Ngâm Tuyết nhiều lời, người qua đường Ất bên cạnh vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy a, đám hỏi! Thật sự là không thể tưởng tượng được, kiều chủ cư nhiên còn có mặt mũi đưa thứ nữ nhi làm mất mặt xấu hổ như vậy đến nước khác? A, nếu đổi lại là ta, đã sớm ban một dải lụa trắng cho nàng treo cổ cho rồi! Người đàn bà dâm đãng lại không thể sanh con, không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông đè lên? Nữ nhân như vậy, cho dù nàng ta là công chúa, khắp thiên hạ cũng không còn nam nhân nào muốn!”


“Đúng! đúng! Cái thứ hàng nát như vậy, cư nhiên còn gả tới Tây thần? Chuyện này cũng không khỏi quá buồn cười a! Tuy nói Tây thần là nước nhỏ xa xôi, nhưng cũng không đến mức cần cái thứ như vậy a? Ta thấy Kiều chủ hắn già nên hồ đồ rồi a?” Người qua đường Bính nói tiếp.


“Ta nhổ vào! Cái gì già hồ đồ với không già hồ đồ? Các ngươi căn bản là không biết Khuynh Nhạc công chúa này đến Tây thần với cái dạng tư cách, địa vị gì? Thì bớt hồ ngôn loạn ngữ nói mò đi.” Lúc này, người qua đường Đinh mở miệng bác bỏ.


“Cái tư cách, địa vị gì? Ngươi biết sao?” Người qua đường Giáp hỏi lại.


Thấy vậy, người qua đường Đinh hắng giọng một cái, mở miệng nói hết chuyện hắn biết ra, “Các ngươi không biết đấy thôi, Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa từ sau khi thân bại danh liệt, liền trong vòng một đêm mất đi tất cả, vốn từ nữ nhi Kiều chủ yêu thích nhất, thoáng cái biến thành kẻ đáng thương trong nội cung người người đều có thể khi dễ, nhận hết chế nhạo cùng khinh bỉ.”


“Nghe nói trước nay Khuynh Nhạc công chúa ỷ có Kiều chủ làm chỗ dựa, ở trong cung hoành hành ngang ngược, đắc tội không ít người, hôm nay nàng thất thế rồi, những người này làm sao chịu buông tha nàng? Nguyên một đám thay nhau hành hạ nàng ta!”




“Ta nghe nói ghê gớm nhất là Kiều quốc Nhị công chúa Khuynh Vũ công chúa, trước kia bởi vì Khuynh Nhạc được sủng ái, dù biết việc phu quân mình dan díu với muội muội, nhưng cũng phải nghiến răng nuốt vào trong bụng! Nhưng bây giờ thì khác rồi, nghe nói Khuynh Vũ công chúa, vì trả thù Khuynh Nhạc công chúa, hai ba ngày liền thêu dệt chuyện, nhân cơ hội ấu đả chửi rủa, có một lần suýt nữa đã phá luôn mặt của nàng ta, làm cho Khuynh Nhạc công chúa cả ngày khổ không thể tả!”


Người qua đường Đinh chậm rãi mà nói, đem những gì mình biết khai hết ra. Nghe vậy, mọi người gật đầu, tựa hồ đang suy nghĩ về tình cảnh đau khổ của Kiều Mạt Nhi.


“Ai, ta nói? Chẳng lẽ những chuyện này Kiều chủ không trông nom sao? Nói thế nào cũng là nữ nhi của mình, chẳng lẽ cứ để mọi chuyện như vậy sao?” Người qua đường Bính đặt câu hỏi.


Thấy vậy, người qua đường Đinh bày ra bộ dạng “Ngươi thật khờ”, mở miệng lớn tiếng giải thích với mọi người ở đây: “Làm sao lại không biết? Kiều chủ cũng không phải kẻ ngốc, chuyện phát sinh trong nội cung, hắn làm sao lại không biết? Chỉ là hắn không muốn trông nom thôi!”


“Nghe nói trước khi Khuynh Nhạc công chúa thân bại danh liệt, hết thảy những hành vi bỉ ổi của nàng, Kiều chủ cũng đã biết rõ! Bất quá hắn thấy Khuynh Nhạc công chúa lớn lên tướng mạo xinh đẹp, sau này nàng có thể làm vương hậu một quốc gia, cho nên mới mở một con mắt nhắm một con mắt thôi! Nhưng hôm nay, Khuynh Nhạc công chúa danh dự mất sạch, cũng không có cơ hội mang đến lợi ích gì cho Kiều quốc nữa, cho nên Kiều chủ liền mặc kệ để nàng bị khi dễ, không hỏi chết sống.”




“A? Kiều chủ thật ác độc a!” Nghe người qua đường Đinh giải thích, mọi người nhất trí cảm thán, kể cả Tịch Mặc Lương cùng Tống Ngâm Tuyết, đều nhìn chằm chằm vào hắn.


“Đã không hỏi chết sống rồi, vì sao hôm nay Kiều chủ lại đem nàng gả đi?” Tống Ngâm Tuyết đong đưa cây quạt, thích ý thản nhiên hỏi. Kỳ thật hết thảy những chuyện theo lời bọn hắn, nàng đã sớm nhận được mật hàm của Thất Sát, hiểu rõ tất cả, chính là vì muốn tiêu khiển nên nàng mới cố ý mở miệng nói như vậy.


“Đúng vậy! Đúng vậy! Tại sao hiện tại lại thành thân? Còn đến tận Tây thần?” Mọi người ồn ào, người qua đường Giáp, Ất, Bính, Mậu, Canh các loại, đều giương mắt mà trông.


Thấy vậy, người qua đường Đinh ho khan một tiếng nói ra: “Ai, đây không phải để cho tránh phiền hà về sau sao? Nghe nói Khuynh Vũ nhị công chúa, mỗi ngày đều cố ý gây sự với Khuynh Nhạc công chúa, vì vậy Khuynh Nhạc công chúa giận dữ quá liền đại náo hoàng cung, kinh động tất cả mọi người. Về sau Kiều chủ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, đúng lúc Tây thần phái sứ giả tới, vì vậy để bày tỏ thành ý hữu hảo, liền đem Khuynh Nhạc công chúa gả đến đó.”


“A? Đem cái loại nữ nhi như vậy gả đi, còn bảo là bày tỏ thành ý hữu hảo sao? Chóng mặt!” Không rõ lời mà người qua đường Đinh nói, mọi người nhất trí cảm thán.


Thấy vậy, người qua đường Đinh khinh thường nói: “Các ngươi thì biết cái gì a? Khuynh Nhạc công chúa, gả đi làm thị thiếp cho Tây thần Vương gia, cũng không phải chánh phi đâu? Chẳng lẽ thế này còn không tính là bày tỏ thành ý sao? Phải biết rằng mặc kệ Khuynh Nhạc công chúa có phải đã thất tiết hay không, nhưng luận tư cách, địa vị, cuối cùng nàng cũng là công chúa! Một công chúa đi làm thị thiếp không danh không phận cho Vương gia Tây thần, loại quyết định này, không thể nghi ngờ đã là trình độ bày tỏ tâm ý lớn nhất rồi!”


“Ai da! Mặc kệ thanh danh Khuynh Nhạc công chúa như thế nào? Nhưng nói như thế nào nàng cũng là công chúa, hơn nữa lại lớn lên xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại, kết quả lại đi làm một thị thiếp ti tiện cho người ta? Loại quyết định này, thật sự đã là thành ý cao nhất của Kiều chủ!” Người qua đường Bính đáp lời mà nói.


Nghe nói như vậy, mọi người gật đầu, cảm thấy hắn nói thật có lý, vừa vui sướng khi Kiều Mạt Nhi gặp họa, đồng thời cũng không khỏi cảm thán Kiều chủ lòng dạ hung ác.


“Gả cho Vương gia làm thị thiếp? Nghe nói nước Tây thần cũng chỉ có một Vương gia, hơn ba tháng trước mới vừa trở về? Ha ha, không thể tưởng tượng được nhanh như vậy đã mở vận đào hoa, ôm mỹ nhân rồi?” Tống Ngâm Tuyết đong đưa cây quạt, cười yếu ớt cố ý từ từ nói .


Nghe vậy, người qua đường Đinh trả lời: “Cũng không phải! Tuy nói Tây thần cũng chỉ có một thân vương Dạ Lâm Phong, chính là một tháng trước, quốc chủ Tây thần đã lập một Vương gia khác họ ── Cần vương Lãnh Hoài Vũ! Tuy hắn không cùng họ, chính là quốc chủ Tây thần rất tin cậy hắn, tuyệt đối không thua thân vương thân đệ đệ của mình.”


“Nghe nói Tần vương Lãnh Hoài ít nói ít lời, làm người cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối với bất cứ nữ tử nào cũng không để trong lòng, tuy trong phủ mỹ nhân vô số, nhưng kỳ thật đều dùng để bài trí, không có một người nào, không có một ai chính thức vào được lòng hắn! Cho nên lần này Khuynh Nhạc công chúa tiến đến, cũng không biết là phúc, hay là họa?”


Người qua đường Đinh chậm rãi mở miệng nói, sau khi nghe vậy mọi người đều sáng tỏ, trăm miệng một lời nói: “A, hóa ra là cái dạng này. . . . . .”




“Ừ, đúng vậy! Hơn nữa ta còn nghe nói Cần vương này, hắn và thân vương giữa hình như có chút mâu thuẫn, trên triều thường gây hấn, không ai nhường ai!”




“Ai, ta nói, những chuyện này làm sao huynh lại biết? Ta thấy huynh sắp vượt qua tình báo viên của Ám các cùng Tinh sát rồi đó!”Thấy người qua đường Đinh nói đạo lý rõ ràng, có nhiều người cảm khái phát biểu.


Thấy vậy, người đi đường kia Đinh cười hắc hắc, vẻ mặt đắc ý nói:“Thôi đi, cái này thì tính gì? Nói cho các ngươi biết, còn có một chuyện ta đây còn chưa nói “


“Là cái gì?” Lòng hiếu kỳ bị lực lượng bà tám điều động ra, mọi người đều lên tiếng muốn hỏi.


Nghe vậy, người qua đường Đinh cười thần bí, không khỏi đè thấp lời chậm rãi nói: “Các ngươi có biết lần này đặc sứ hộ tống Khuynh Nhạc công chúa đi Tây thần đám hỏi là ai không?”




“Là ai?” Mọi người lập tức hỏi, lời nói vội vàng.




“Hắn chính là. . . . . . Kiều quốc Nhị phò mã gia ── Phùng Tử Chương!”


“A? Làm sao có thể! Không phải hắn là gian phu của Khuynh Nhạc công chúa sao? Kiều chủ làm sao có thể phái hắn đến?”




” Sao ta biết được? Dù sao những câu ta nói đều là thật, nếu các ngươi không tin, có thể hỏi hỏi sạp chủ! Mới vừa rồi hắn còn tận mắt nhìn thấy mà!”


Người qua đường Đinh thấy mọi người nghi hoặc, chỉ vào sạp chủ nói. Nghe vậy mọi người không nói gì lắc đầu, mà Tống Ngâm Tuyết ngồi một bên quan sát, trong mắt lại lập loè tinh quang. . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom