Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 124: Ngoại truyện 1: JASON LẠC CẢNH QUÂN X TÔ ĐIỀM
Trong thời gian La Ngữ Tịch mang thai mải mê lo dự án, lại bị Hạc Tư Đằng kè kè sát bên mà quên mất em gái vẫn luôn nằm dưới nanh vuốt của Jason.
Bản chất Jason vốn không xấu, chỉ có tính tình cà lơ phất phơ trông thiếu nghiêm túc. Gần cả chín mười tháng Tô Điềm sống chung nhà với Jason cảm thấy anh cũng rất được, chỉ là hay thích gài hàng hoặc thả thính lung tung.
Đáng nói, bí mật phía sau câu chuyện về thân thế của Jason sẽ không bị lộ nếu không có tiệc đầy tháng cặp song sinh nhà Hạc Tư Đằng diễn ra. Nguyên nhân vì cha mẹ của Jason từ nước ngoài về tham dự tiệc đầy tháng, xảy ra cuộc chạm mặt trực tiếp với Tô Điềm ngay tại nhà Jason khi anh ta đang đi làm.
Qua cuộc nói chuyện, Tô Điềm mới phát hiện Jason nói dối một cách tráo trở. Cha mẹ anh ta vốn luôn hạnh phúc, thậm chí còn chưa từng cãi nhau chứ đừng nói đến ly hôn.1
Năm Jason mười bốn tuổi, gia đình anh sang nước ngoài định cư, lên mười tám anh một mình về nước tự lập. Tất cả đều do anh tự nguyện, không hề có chuyện bị hoàn cảnh đưa đẩy.
Lúc Jason tan làm về nhà, vừa thấy cha mẹ đã tái cả mặt mày, mà Tô Điềm không chất vấn, chỉ cong môi ẩn ý suốt buổi.
Chuyện Hạc Tư Đằng đột nhiên mời cha mẹ Jason về nước tham dự tiệc đầy tháng con anh, thật lòng thì một nhưng muốn đốt nhà Jason thì đến mười. Quân tử trả thù, phải đợi thời cơ thích hợp.
Buổi tối, sau khi cha mẹ Lạc về phòng nghỉ ngơi, Jason lén lút đến gõ cửa phòng Tô Điềm. Lúc Tô Điềm mở cửa, vẻ mặt cô chẳng có ý chào đón, ngược lại còn có phần bất mãn.
"Điềm Điềm, tôi không cố ý lừa em đâu, tôi... thật ra... tôi..."
Tô Điềm nhìn chằm chằm vào Jason, thấy anh ấp úng mãi buộc phải lên tiếng cắt ngang: "Đến bây giờ chú còn nói dối? Nếu chú không cố ý thì tại sao lại nói cha mẹ chú ly hôn, cuộc đời chú bất hạnh? Nếu chú không cố ý vậy tại sao lại bịa đặt đủ lý do để lừa tôi đến đây sống với chú? Chú rõ ràng có âm mưu từ trước!"
Đôi môi Jason mấp máy, lời ra đến cổ bị nghẹn lại, dáng vẻ hiên ngang ngày thường sớm đã thay bằng sự nhún nhường.
Ngập ngừng một hồi lâu, Jason thành thật bộc bạch: "Phải, là tôi nói dối để lừa em, vì tôi để ý đến em. Tôi biết em để ý khoảng cách địa vị xã hội và tuổi tác của tôi, nhưng nếu em không chê..."
"Chê." Tô Điềm ngắt ngang lời Jason, khiến anh kinh ngạc không dám tin. Cô khẽ thở dài một hơi, nghiêm túc chỉ trích: "Chú cũng từng chê tôi trẻ con còn gì? Chú còn khoe bên cạnh chú có rất nhiều người đẹp đã trưởng thành để dụ dỗ. Đừng quên, chú cũng đã hứa với tôi và chị tôi là không được động đến tôi. Nếu chú dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, tôi sẽ không khách sáo đâu, đồ đàn ông vừa già vừa xấu vừa tệ!"
Dứt lời, Tô Điềm đóng sầm cửa, Jason đứng ngớ người trố mắt, sốc đến không thốt nỗi lời nào nữa.
Lúc Jason bất lực buông xuôi, vừa xoay người định trở về phòng vô tình bắt gặp cha mẹ Lạc lấp ló ở cửa phòng.
Bị gọi vào phòng riêng, Jason còn chưa có cơ hội giải thích đã bị mẹ Lạc phủ đầu: "Con đúng là có hiếu, vì theo đuổi con gái người ta mà nói cha mẹ ly hôn, thiếu trách nhiệm với con?"
Cha Lạc ngồi ở ghế hướng ra ban công, ông cười thành tiếng, thâm ý góp lời: "Giờ bị con gái người ta xua đuổi, cái đó gọi là quả báo đấy."
Mẹ Lạc ngồi ở cuối giường, khoanh tay trước ngực vắt chéo chân, phong thái ở độ tuổi U60 vẫn đầy khí chất. Bà khẽ hừ lạnh, nhìn Jason đứng trước mặt bằng ánh mắt sắc bén, nhấn giọng hỏi: "Bao lâu rồi?"
Jason thở ra, yếu ớt đáp: "Gần chín tháng."
"Cái gì? Gần chín tháng vẫn chưa theo đuổi được, thế cái mặt đẹp đẽ đó của con làm được tích sự gì?" Mẹ Lạc dâng trào bức xúc, không cách nào tin người gần như toàn diện như Jason lại không theo đuổi được một người con gái.
Mẹ Lạc lắc đầu ngán ngẩm, bà xoay qua nhìn chồng, nhẹ nhàng nói: "Mất mặt quá, bây giờ em từ con còn kịp không?"
Cha Lạc bật cười, còn Jason không chút cam tâm phàn nàn: "Mẹ..."
"Sao?" Mẹ Lạc lên giọng, biểu cảm dành cho Jason tràn ngập sự khinh thường, không chút xót thương vùi dập: "Từ nay có ai hỏi làm ơn đừng nói anh là con tôi. Thế chúng tôi không về nước thì ai giúp anh theo đuổi con gái người ta?"
Dáng vẻ sầu não của Jason trong chớp mắt liền biến thành hớn hở mong đợi. Anh kích động nhào đến nắm tay mẹ Lạc, hồi hộp xác nhận lại: "Mẹ giúp con theo đuổi cô ấy sao?"
Mẹ Lạc vừa "Ừ" một tiếng, Jason thiếu chút đã nhảy cẩn lên vì vui sướng. Anh ta ôm mặt bà hôn lên hai má, còn nhiệt tình lớn giọng: "Con thương mẹ nhất!"
Nói xong Jason bỗng chạy ào ra khỏi phòng, bỏ lại cha mẹ Lạc ngơ ngác dõi theo.
Mẹ Lạc nhìn qua chồng với ý muốn nhờ ông giải thích giúp hành động của con trai, thế nhưng cha Lạc hoàn toàn bất lực, đành chuyển chủ đề: "Thằng này thật quá đáng, dám hôn vợ người khác trước mặt chồng người ta."
Bản chất Jason vốn không xấu, chỉ có tính tình cà lơ phất phơ trông thiếu nghiêm túc. Gần cả chín mười tháng Tô Điềm sống chung nhà với Jason cảm thấy anh cũng rất được, chỉ là hay thích gài hàng hoặc thả thính lung tung.
Đáng nói, bí mật phía sau câu chuyện về thân thế của Jason sẽ không bị lộ nếu không có tiệc đầy tháng cặp song sinh nhà Hạc Tư Đằng diễn ra. Nguyên nhân vì cha mẹ của Jason từ nước ngoài về tham dự tiệc đầy tháng, xảy ra cuộc chạm mặt trực tiếp với Tô Điềm ngay tại nhà Jason khi anh ta đang đi làm.
Qua cuộc nói chuyện, Tô Điềm mới phát hiện Jason nói dối một cách tráo trở. Cha mẹ anh ta vốn luôn hạnh phúc, thậm chí còn chưa từng cãi nhau chứ đừng nói đến ly hôn.1
Năm Jason mười bốn tuổi, gia đình anh sang nước ngoài định cư, lên mười tám anh một mình về nước tự lập. Tất cả đều do anh tự nguyện, không hề có chuyện bị hoàn cảnh đưa đẩy.
Lúc Jason tan làm về nhà, vừa thấy cha mẹ đã tái cả mặt mày, mà Tô Điềm không chất vấn, chỉ cong môi ẩn ý suốt buổi.
Chuyện Hạc Tư Đằng đột nhiên mời cha mẹ Jason về nước tham dự tiệc đầy tháng con anh, thật lòng thì một nhưng muốn đốt nhà Jason thì đến mười. Quân tử trả thù, phải đợi thời cơ thích hợp.
Buổi tối, sau khi cha mẹ Lạc về phòng nghỉ ngơi, Jason lén lút đến gõ cửa phòng Tô Điềm. Lúc Tô Điềm mở cửa, vẻ mặt cô chẳng có ý chào đón, ngược lại còn có phần bất mãn.
"Điềm Điềm, tôi không cố ý lừa em đâu, tôi... thật ra... tôi..."
Tô Điềm nhìn chằm chằm vào Jason, thấy anh ấp úng mãi buộc phải lên tiếng cắt ngang: "Đến bây giờ chú còn nói dối? Nếu chú không cố ý thì tại sao lại nói cha mẹ chú ly hôn, cuộc đời chú bất hạnh? Nếu chú không cố ý vậy tại sao lại bịa đặt đủ lý do để lừa tôi đến đây sống với chú? Chú rõ ràng có âm mưu từ trước!"
Đôi môi Jason mấp máy, lời ra đến cổ bị nghẹn lại, dáng vẻ hiên ngang ngày thường sớm đã thay bằng sự nhún nhường.
Ngập ngừng một hồi lâu, Jason thành thật bộc bạch: "Phải, là tôi nói dối để lừa em, vì tôi để ý đến em. Tôi biết em để ý khoảng cách địa vị xã hội và tuổi tác của tôi, nhưng nếu em không chê..."
"Chê." Tô Điềm ngắt ngang lời Jason, khiến anh kinh ngạc không dám tin. Cô khẽ thở dài một hơi, nghiêm túc chỉ trích: "Chú cũng từng chê tôi trẻ con còn gì? Chú còn khoe bên cạnh chú có rất nhiều người đẹp đã trưởng thành để dụ dỗ. Đừng quên, chú cũng đã hứa với tôi và chị tôi là không được động đến tôi. Nếu chú dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, tôi sẽ không khách sáo đâu, đồ đàn ông vừa già vừa xấu vừa tệ!"
Dứt lời, Tô Điềm đóng sầm cửa, Jason đứng ngớ người trố mắt, sốc đến không thốt nỗi lời nào nữa.
Lúc Jason bất lực buông xuôi, vừa xoay người định trở về phòng vô tình bắt gặp cha mẹ Lạc lấp ló ở cửa phòng.
Bị gọi vào phòng riêng, Jason còn chưa có cơ hội giải thích đã bị mẹ Lạc phủ đầu: "Con đúng là có hiếu, vì theo đuổi con gái người ta mà nói cha mẹ ly hôn, thiếu trách nhiệm với con?"
Cha Lạc ngồi ở ghế hướng ra ban công, ông cười thành tiếng, thâm ý góp lời: "Giờ bị con gái người ta xua đuổi, cái đó gọi là quả báo đấy."
Mẹ Lạc ngồi ở cuối giường, khoanh tay trước ngực vắt chéo chân, phong thái ở độ tuổi U60 vẫn đầy khí chất. Bà khẽ hừ lạnh, nhìn Jason đứng trước mặt bằng ánh mắt sắc bén, nhấn giọng hỏi: "Bao lâu rồi?"
Jason thở ra, yếu ớt đáp: "Gần chín tháng."
"Cái gì? Gần chín tháng vẫn chưa theo đuổi được, thế cái mặt đẹp đẽ đó của con làm được tích sự gì?" Mẹ Lạc dâng trào bức xúc, không cách nào tin người gần như toàn diện như Jason lại không theo đuổi được một người con gái.
Mẹ Lạc lắc đầu ngán ngẩm, bà xoay qua nhìn chồng, nhẹ nhàng nói: "Mất mặt quá, bây giờ em từ con còn kịp không?"
Cha Lạc bật cười, còn Jason không chút cam tâm phàn nàn: "Mẹ..."
"Sao?" Mẹ Lạc lên giọng, biểu cảm dành cho Jason tràn ngập sự khinh thường, không chút xót thương vùi dập: "Từ nay có ai hỏi làm ơn đừng nói anh là con tôi. Thế chúng tôi không về nước thì ai giúp anh theo đuổi con gái người ta?"
Dáng vẻ sầu não của Jason trong chớp mắt liền biến thành hớn hở mong đợi. Anh kích động nhào đến nắm tay mẹ Lạc, hồi hộp xác nhận lại: "Mẹ giúp con theo đuổi cô ấy sao?"
Mẹ Lạc vừa "Ừ" một tiếng, Jason thiếu chút đã nhảy cẩn lên vì vui sướng. Anh ta ôm mặt bà hôn lên hai má, còn nhiệt tình lớn giọng: "Con thương mẹ nhất!"
Nói xong Jason bỗng chạy ào ra khỏi phòng, bỏ lại cha mẹ Lạc ngơ ngác dõi theo.
Mẹ Lạc nhìn qua chồng với ý muốn nhờ ông giải thích giúp hành động của con trai, thế nhưng cha Lạc hoàn toàn bất lực, đành chuyển chủ đề: "Thằng này thật quá đáng, dám hôn vợ người khác trước mặt chồng người ta."