Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Ngoại truyện 4
Du Hàn ôm Bối Doanh Doanh vào trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, đau lòng hỏi: "Đang khỏe mạnh tự dưng sao lại bị ốm rồi?"
Cô lúng túng nhỏ giọng nói: "Tối ngủ không cẩn thận đá chăn..."
Anh thở dài, nâng gương mặt cô lên. Anh nhìn thấy trên mặt cô lúc này là biểu cảm lo sợ anh sẽ tức giận mắng cô. "Có phải em cảm thấy anh sẽ nói em không chăm sóc tốt cho bản thân không?"
Cô cụp mặt, đầu ngón tay nắm lấy cái chăn, anh giữ gáy cô, để cô tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Phải trách anh mới đúng, tối hôm qua anh không về nhà, hơn nữa mấy ngày gần đây quá bận rộn không thể ở cạnh em được. Em không nói cũng không cáu kỉnh, anh còn tưởng không có chuyện gì, xin lỗi cục cưng của anh."
Cô lắc đầu, "Không sao, thật ra em cũng biết anh không phải cố ý làm như vậy..." Cô ôm cổ anh, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc của mình, "Thật ra em cực kỳ nhớ anh luôn đó, nhưng em lại sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh..."
Du Hàn nghe thấy giọng nghẹn ngào của cô, cảm giác tự trách càng trở nên lớn hơn đập thẳng vào trong lòng anh.
Anh luôn muốn lấy lý do càng kiếm nhiều tiền, sẽ cho cô được một cuộc sống vật chất tốt hơn, nhưng anh lại xem nhẹ điều quan trọng nhất —— thứ cô gái nhỏ cần nhất là sự cưng chiều và che chở của anh. Cô thật sự không cầu mong đại phú đại quý gì, chỉ hy họng có thể cùng anh vui vẻ sống chung với nhau.
Du Hàn ngây thơ cho rằng, cô không ầm ĩ không náo loạn không phát cáu, lại cực kỳ hiểu chuyện, cũng sẽ không đòi hỏi bất kỳ cái gì, mà lại không hề hay biết cô đè nén tất cả những nỗi lòng của bản thân xuống, đặc biệt nghĩ cho anh. Cho dù bản thân rất khó chịu, nhưng lại vì không muốn gây phiền phức cho anh, ảnh hưởng đến công việc, mà yên lặng chịu đựng.
Ngay cả khi bị ốm, cũng không dám nói với anh.
Mà anh, vào lúc cô cần anh nhất, thì không ở bên cạnh cô.
Anh nắm chặt tay cô, dịu dàng hôn xuống lòng bàn tay cô, "Đồ ngốc, em là vợ của anh, ảnh hưởng cái gì?"
Cô ho vài tiếng, Du Hàn nói anh đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô sống chết cũng không chịu đi, anh đành để cô nằm xuống trước, anh chạy ra tiệm thuốc gần đó mua một ít thuốc.
"Em ngoan ngoãn nằm đó chờ anh về."
Cô gật đầu.
Một lúc sau, Du Hàn nhanh chóng mua thuốc về, anh đi rót nước rồi quay lại giường, đỡ cô dậy.
"Uống xong thuốc này, nếu buổi chiều vẫn không hạ sốt, thì phải cùng anh đi bệnh viện."
Cô uống thuốc xong, anh lại cho cô uống một cốc nước lớn, rồi để cô nằm xuống.
Ánh mắt sáng rực của cô rơi trên người anh, trong phút chốc cô không dám mở miệng hỏi anh có phải về công ty không hay là giữ anh ở lại. Anh đứng dậy, nói với cô: "Em cứ nhắm mắt nghỉ ngơi trước đi, anh ra bên ngoài gọi điện thoại."
Cô muốn nói lại thôi.
"... Vâng."
Du Hàn ra ngoài, đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt cô dần tắt.
Chắc hẳn ở công ty còn rất nhiều chuyện phải làm, anh đột nhiên gấp gáp trở về thế này, nhất định sẽ khiến kế hoạch của anh càng thêm rối loạn.
Nếu như lát nữa anh nói có việc phải đi, cô nhất định phải để cho anh đi...
Du Hàn ở bên ngoài gọi điện thoại bàn giao lại công việc cho Lục Giản, cô ở trong lòng đấu tranh tư tưởng rất lâu, đến khi anh cúp điện thoại trở lại phòng ngủ, cô đang nhắm mắt giả vờ ngủ, giống như đã ngủ thiếp đi.
Anh đóng cửa lại, tháo đồng hồ đeo tay xuống, đi về phía giường.
Bối Doanh Doanh từ từ nhắm mắt, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, sau đó cả người cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cô không kìm lòng được mở mắt ra, hai mắt trừng lớn: "Du Hàn, anh..."
"Anh xin nghỉ ở công ty rồi, chuyện cũng bàn giao lại xong rồi, hôm nay anh ở nhà với em. Không cho phép nói những thứ đại loại như chuyện công ty quan trọng, không gì có thể sánh được với em."
Cô ngẩn người, ngửa đầu lên nhìn anh, anh nhẹ nhàng véo má của cô, giọng điệu dịu dàng đầy yêu thương: "Doanh Doanh, anh không cần em lúc nào cũng phải làm một người vợ hiền, khéo hiểu lòng người. Đôi lúc em có thể phát cáu giận dỗi với anh, để cho anh biết mình đã làm sai điều gì.
Em là người đầu tiên anh yêu, có những khi anh không hiểu tâm tư của con gái. Nhưng anh muốn cho em điều tốt nhất, anh không muốn trở thành người thứ hai biết chuyện của em, em hiểu không?
Còn nữa, lần sau em bị bệnh, không được phép giấu anh, anh là chồng của em, anh có quyền biết tất cả mọi chuyện liên quan đến em."
Cô nghe vậy, hốc mắt cay cay, ôm chặt lấy anh.
Hóa ra Du Hàn đều hiểu những tâm tư nhỏ nhoi của cô.
Anh nhẹ giọng dỗ dành cô, nói sẽ cùng cô nghỉ ngơi. Cô uống thuốc xong cũng đã ngấm dần, cơn buồn ngủ ập đến, ngủ thiếp đi.
-
Cô ngủ một mạch đến hai giờ chiều lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại, cô thấy Du Hàn vẫn đang nằm bên cạnh cô, hai mắt anh nhắm lại, cũng đang nghỉ ngơi.
Cô nhìn sang người nằm bên cạnh, đã lâu rồi cô không có một giấc ngủ yên tâm như vậy.
Khóe môi cô cong lên nở một nụ cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh ở bên anh.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác thỏa mãn như thế này.
Cô hơi dịch người một chút, anh rất anh đã tỉnh lại, thuận thế ôm cô gái nhỏ sát lại, "Sao em không ngủ thêm một lúc?"
"À, em không buồn ngủ... Ngược lại là anh đó, nhìn anh giống như còn mệt hơn cả em. Anh như thế này em rất lo lắng, em không muốn thấy anh còn trẻ mà cả người đã mệt mỏi kiệt sức đâu."
Anh nâng cằm của cô lên, mỉm cười nói: "Ừm, như vậy thì sau này sẽ không thể cho Doanh Doanh ăn no."
Cô ngẩn người, mặt đỏ bừng, "Anh nói lung tung cái gì thế..."
Vẻ mặt anh vô tội: "Ý của anh nói là sau này không thể nấu cơm cho em ăn," anh nghiêng người đè lên cô, giọng trở nên khàn khàn, "Vợ anh đang suy nghĩ gì thế?"
"..."
Sao người này lại xảo quyệt như vậy chứ?
Du Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, trái ngược hẳn với màu trắng ngần trên cái cổ thiên nga. Anh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác đè nén mấy ngày nay bây giờ đang bùng cháy thiêu đốt cả người anh.
Anh vừa mới được ăn mặn mấy lần, sau đó công việc quấn người vẫn chưa được nếm thêm lần nào.
"Cục cưng, chờ em hết ốm."
Anh không nói tiếp câu sau, nhưng cô cũng có thể nghe hiểu ý của anh, cô bĩu môi khẽ nói: "Chỉ sợ là phải mấy một thời gian đó..."
Anh cười nói: "Sao anh nghe thấy giống như Doanh Doanh đang rất sốt ruột nhỉ, hay là bây giờ luôn nhé?"
Cô vội vàng xua tay, "Không được, không được đâu, bây giờ em mệt lắm."
Anh cười sờ đầu cô, "Cả ngày đều ngốc nghếch ngây ngô như vậy. Được rồi, anh đi nấu cháo cho em nhé. Em đói không?"
"Ừm."
Anh đứng dậy và đi ra ngoài, Bối Doanh Doanh nhìn lên trần nhà, cô cười híp cả mắt lại.
-
Dưới sự chăm sóc của Du Hàn, Bối Doanh Doanh nhanh chóng khỏi bệnh, Du Hàn cũng từ từ học cách cân bằng giữa công việc và gia đình.
Hai người còn trẻ, chưa biết nhiều về quản lý hôn nhân, cần từ từ cùng nhau học hỏi.
Vào tháng 9, Bối Doanh Doanh bắt đầu học nghiên cứu sinh.
Một buổi sáng khi không có lớp học, cô được Du Hàn đưa đến công ty, nhóm nhân viên đã rất phấn khích khi nhìn thấy vợ của ông chủ. Bọn họ đều rất thích Bối Doanh Doanh, cảm thấy cô vừa đẹp, giọng nói ngọt ngào, tính cách lại còn rất tốt, so với Tổng giám đốc Du bình thường ăn nói nghiêm túc thì dễ ở chung hơn nhiều.
"Chị Doanh Doanh, hai người định đi đâu hưởng tuần trăng mật?" Chưa đến giờ làm, trong công ty vốn có rất ít con gái, bây giờ đều đang vây lại nói chuyện với cô.
"Chị còn chưa nghĩ nữa, nhưng mấy chuyện như vậy bình thường đều do Du Hàn quyết định, chị chỉ phụ trách đi chơi thôi." Cô mỉm cười nhận lấy cà phê của bọn họ đưa cho.
"Tốt thật đấy, hâm mộ tình cảm của hai người quá đi, chị Doanh Doanh, lúc trước là ai theo đuổi ai trước vậy?"
Cô hơi ngượng ngùng, "Anh ấy theo đuổi chị."
"Em không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như Tổng giám đốc Du theo đuổi nữ sinh sẽ như thế nào..."
"Đúng đó, em cảm thấy Tổng giám đốc Du không dọa em khóc là may rồi."
Bối Doanh Doanh nghe bọn họ trái một câu phải một câu, không khỏi bật cười, quay đầu nhìn thấy Du Hàn đang đi về phía này, mấy nhân viên vội vàng ngồi thẳng người, "Chào Tổng giám đốc Du."
"Mọi người đinh bắt cóc vợ của tôi đến khi nào đây?" Anh nắm lấy tay Bối Doanh Doanh, kéo cô đến bân cạnh mình, nhìn những người còn lại: "Sửa lại bản kế hoạch đi."
Nữ nhân viên: "..." Quá đáng quá đi.
Du Hàn dẫn Bối Doanh Doanh về văn phòng tổng giám đốc, gõ lên chóp mũi của cô: "Em có vẻ nói chuyện vui vẻ với bọn họ nhỉ?"
Cô mỉm cười ôm lấy cánh tay của anh, "Em đang kể với bọn họ Tổng giám đốc Du Hàn cưng chiều em thế nào, em không thể khoe khoang một chút sao?"
Anh xoa đầu cô, "Được, cái này thì có thể."
"Du Hàn, mọi người hỏi em lúc đầu là ai theo đuổi ai, em nhớ lại lúc em mới quen anh, lúc đó mặt anh lạnh tanh cực kỳ hung dữ, em rất sợ anh."
Anh cong môi, ôm eo của cô, nói nhỏ bên tai cô: "Sợ anh ăn em à?"
"Anh có thể đứng đắn một chút không..." Cô dỗi anh.
Cô chạy ra ghế sô pha ngồi xuống, Du Hàn nhắc đến một chuyện: "Buổi chiều anh cùng em đến đại học Z, anh đến tìm giáo sư hồi trước của anh."
"Được ~"
-
Buổi chiều, Bối Doanh Doanh có hai tiết học, sau khi tan lớp, cô gửi tin nhắn cho Du Hàn, anh bảo cô đến thẳng tòa nhà Chí Thành, anh vẫn đang nói chuyện với giáo sư.
Cô trực tiếp đi qua đó, tìm thấy tòa nhà chỗ bọn họ đang nói chuyện, Du Hàn bảo cô ngồi ở trong phòng tiếp tân chờ anh một chút, anh lập tức đến ngay.
Cô ngồi xuống ghế sô pha nghịch điện thoại, một lúc sau, một cô gái tóc xoăn bước vào, cô ấy mặc áo sơ mi và váy, đeo kính, trông rất xinh.
Cô gái tóc xoăn liếc nhìn Bối Doanh Doanh, sau đó thu lại ánh mắt và ngồi xuống.
Sau đó cô ây lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi của một người bạn: "Tớ đến rồi, sao cậu còn chưa đến? Lát nữa cậu lại bị giáo sư Dương mắng cho mà xem."
"..."
"Tớ đang ở phòng tiếp tân A."
Cô gái có mái tóc xoăn cúp điện thoại, sau đó lấy hộp phấn ra bắt đầu dặm phấn, một lúc sau có một nam sinh đến, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, "Cậu đi gặp giáo sư mà trang điểm như vậy sao?"
Cô gái tóc xoăn lườm cậu ta, "Cậu thì biết cái gì, cậu không thấy mấy người trong nhóm chat nói sao, Du Hàn của Phong Cao hôm nay cũng đến họp, không khéo một lúc nữa chúng ta cũng có thể gặp được cậu ấy, tất nhiên phải trang điểm xinh đẹp rồi."
Bối Doanh Doanh đang chơi cờ tỉ phú bỗng dừng lại.
???
Nữ sinh đó còn nói tiếp: "Cũng không biết lát nữa giáo sư Dương có thể sắp xếp cho bọn mình gặp cậu ấy một lần không, tốt xấu gì chúng ta cũng là học sinh thầy, giáo sư Dương sẽ làm mối cho tớ chứ?"
"Làm mối? Cậu tưởng là đang đi ra mắt đó à? Còn không biết Du Hàn đã đi hay chưa. Không thì ở buổi tọa đàm mấy ngày nữa cậu có thể gặp được Du Hàn mà, hôm nay chỉ là đến nói chuyện trước thôi."
Cô gái tóc xoăn thở dài tiếc nuối, "Lúc trước Du Hàn là người có thành tích tốt nhất trong khoa của chúng ta, tớ còn tưởng cậu ấy sẽ học nghiên cứu sinh nên tớ cũng học, ai ngờ người ta lại đi lập nghiệp, đáng tiếc ghê.
"Nhưng cậu nhìn xem bây giờ người ta tốt đến mức nào rồi, còn muốn quan tâm cái rắm gì giúp người ta." Nam sinh kia vắt chéo chân, "À, đúng rồi, tớ nghe nói cậu ấy kết hôn rồi đó."
Nữ sinh tóc xoăn nghe vậy xém chút nữa là nhảy dựng lên, "Kết hôn? Cậu đang đùa tớ đó à?"
"Hình như thật đó, tớ quên là nghe ai nói rồi, dù sao những mơ tưởng hão huyền này của cô cũng đừng nghĩ đến nữa, người ta là hoa đã có chủ rồi."
Nữ sinh tóc xoăn tức giận không có chỗ phát tiết: "Sao có thể được? Tớ biết hồi còn đi học cậu ấy có quen một người, nhưng tình yêu đại học sao mà bền được, tớ đoán có khi bọn họ chia tay rồi, Du Hàn không có khả năng kết hôn sớm như vậy đâu."
Bối Doanh Doanh: "..."
Nữ sinh tóc xoăn nói nhỏ, càng phân tích cô ấy càng tức giận, "Cậu từng gặp vợ của Du Hàn chưa? Có cao không, đẹp không?"
"Chưa từng gặp, khác ngành với bọn mình, nghe nói rất xinh đẹp."
"Không thể nào... Tớ không tin vào mắt thẩm mỹ của bọn con trai các cậu đâu."
Nam sinh kia phiền lòng: "Cậu cái này không tin kia không tin, cậu cứ chạy vào hỏi thẳng Du Hàn là biết liền chứ gì."
Cậu ta vừa nói xong, cửa phòng họp bị đẩy ra, bọn họ nhìn thấy giáo sư Dương đi đi ra, Du Hàn đi theo phía sau, nữ sinh tóc xoăn mắt sáng rực, lập tức đứng lên, "Giáo sư Dương... "
Giáo sư Dương gật đầu, giới thiệu với Du Hàn: "Hai người này là nghiên cứu sinh đang theo thầy..."
Bối Doanh Doanh đứng ở phía sau nhìn thấy ánh mắt của Du Hàn cũng chầm chậm đứng lên, nhưng không tiến lên quấy rầy.
Nữ sinh tóc xoăn kích động chào hỏi Du Hàn: "Trước đó tớ có biết cậu, cậu là niềm tự hào của khoa chúng ta."
Du Hàn khẽ cười một tiếng, giáo sư Dương quay đầu nhìn anh, hỏi: "Đúng rồi Du Hàn, vợ của em đâu..."
Nữ sinh tóc xoăn sửng sốt, cô ta nhìn thấy Du Hàn vẫy tay với Bối Doanh Doanh đứng ở phía sau đang do dự không biết có nên tiến lên hay không, lúc mở miệng mang theo giọng điệu cưng chiều ——
"Còn không mau qua đây?"
Nữ sinh tóc xoăn:???!!!
- -----oOo------
Cô lúng túng nhỏ giọng nói: "Tối ngủ không cẩn thận đá chăn..."
Anh thở dài, nâng gương mặt cô lên. Anh nhìn thấy trên mặt cô lúc này là biểu cảm lo sợ anh sẽ tức giận mắng cô. "Có phải em cảm thấy anh sẽ nói em không chăm sóc tốt cho bản thân không?"
Cô cụp mặt, đầu ngón tay nắm lấy cái chăn, anh giữ gáy cô, để cô tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Phải trách anh mới đúng, tối hôm qua anh không về nhà, hơn nữa mấy ngày gần đây quá bận rộn không thể ở cạnh em được. Em không nói cũng không cáu kỉnh, anh còn tưởng không có chuyện gì, xin lỗi cục cưng của anh."
Cô lắc đầu, "Không sao, thật ra em cũng biết anh không phải cố ý làm như vậy..." Cô ôm cổ anh, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc của mình, "Thật ra em cực kỳ nhớ anh luôn đó, nhưng em lại sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh..."
Du Hàn nghe thấy giọng nghẹn ngào của cô, cảm giác tự trách càng trở nên lớn hơn đập thẳng vào trong lòng anh.
Anh luôn muốn lấy lý do càng kiếm nhiều tiền, sẽ cho cô được một cuộc sống vật chất tốt hơn, nhưng anh lại xem nhẹ điều quan trọng nhất —— thứ cô gái nhỏ cần nhất là sự cưng chiều và che chở của anh. Cô thật sự không cầu mong đại phú đại quý gì, chỉ hy họng có thể cùng anh vui vẻ sống chung với nhau.
Du Hàn ngây thơ cho rằng, cô không ầm ĩ không náo loạn không phát cáu, lại cực kỳ hiểu chuyện, cũng sẽ không đòi hỏi bất kỳ cái gì, mà lại không hề hay biết cô đè nén tất cả những nỗi lòng của bản thân xuống, đặc biệt nghĩ cho anh. Cho dù bản thân rất khó chịu, nhưng lại vì không muốn gây phiền phức cho anh, ảnh hưởng đến công việc, mà yên lặng chịu đựng.
Ngay cả khi bị ốm, cũng không dám nói với anh.
Mà anh, vào lúc cô cần anh nhất, thì không ở bên cạnh cô.
Anh nắm chặt tay cô, dịu dàng hôn xuống lòng bàn tay cô, "Đồ ngốc, em là vợ của anh, ảnh hưởng cái gì?"
Cô ho vài tiếng, Du Hàn nói anh đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô sống chết cũng không chịu đi, anh đành để cô nằm xuống trước, anh chạy ra tiệm thuốc gần đó mua một ít thuốc.
"Em ngoan ngoãn nằm đó chờ anh về."
Cô gật đầu.
Một lúc sau, Du Hàn nhanh chóng mua thuốc về, anh đi rót nước rồi quay lại giường, đỡ cô dậy.
"Uống xong thuốc này, nếu buổi chiều vẫn không hạ sốt, thì phải cùng anh đi bệnh viện."
Cô uống thuốc xong, anh lại cho cô uống một cốc nước lớn, rồi để cô nằm xuống.
Ánh mắt sáng rực của cô rơi trên người anh, trong phút chốc cô không dám mở miệng hỏi anh có phải về công ty không hay là giữ anh ở lại. Anh đứng dậy, nói với cô: "Em cứ nhắm mắt nghỉ ngơi trước đi, anh ra bên ngoài gọi điện thoại."
Cô muốn nói lại thôi.
"... Vâng."
Du Hàn ra ngoài, đóng cửa phòng lại, nụ cười trên mặt cô dần tắt.
Chắc hẳn ở công ty còn rất nhiều chuyện phải làm, anh đột nhiên gấp gáp trở về thế này, nhất định sẽ khiến kế hoạch của anh càng thêm rối loạn.
Nếu như lát nữa anh nói có việc phải đi, cô nhất định phải để cho anh đi...
Du Hàn ở bên ngoài gọi điện thoại bàn giao lại công việc cho Lục Giản, cô ở trong lòng đấu tranh tư tưởng rất lâu, đến khi anh cúp điện thoại trở lại phòng ngủ, cô đang nhắm mắt giả vờ ngủ, giống như đã ngủ thiếp đi.
Anh đóng cửa lại, tháo đồng hồ đeo tay xuống, đi về phía giường.
Bối Doanh Doanh từ từ nhắm mắt, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người nằm xuống, sau đó cả người cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Cô không kìm lòng được mở mắt ra, hai mắt trừng lớn: "Du Hàn, anh..."
"Anh xin nghỉ ở công ty rồi, chuyện cũng bàn giao lại xong rồi, hôm nay anh ở nhà với em. Không cho phép nói những thứ đại loại như chuyện công ty quan trọng, không gì có thể sánh được với em."
Cô ngẩn người, ngửa đầu lên nhìn anh, anh nhẹ nhàng véo má của cô, giọng điệu dịu dàng đầy yêu thương: "Doanh Doanh, anh không cần em lúc nào cũng phải làm một người vợ hiền, khéo hiểu lòng người. Đôi lúc em có thể phát cáu giận dỗi với anh, để cho anh biết mình đã làm sai điều gì.
Em là người đầu tiên anh yêu, có những khi anh không hiểu tâm tư của con gái. Nhưng anh muốn cho em điều tốt nhất, anh không muốn trở thành người thứ hai biết chuyện của em, em hiểu không?
Còn nữa, lần sau em bị bệnh, không được phép giấu anh, anh là chồng của em, anh có quyền biết tất cả mọi chuyện liên quan đến em."
Cô nghe vậy, hốc mắt cay cay, ôm chặt lấy anh.
Hóa ra Du Hàn đều hiểu những tâm tư nhỏ nhoi của cô.
Anh nhẹ giọng dỗ dành cô, nói sẽ cùng cô nghỉ ngơi. Cô uống thuốc xong cũng đã ngấm dần, cơn buồn ngủ ập đến, ngủ thiếp đi.
-
Cô ngủ một mạch đến hai giờ chiều lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại, cô thấy Du Hàn vẫn đang nằm bên cạnh cô, hai mắt anh nhắm lại, cũng đang nghỉ ngơi.
Cô nhìn sang người nằm bên cạnh, đã lâu rồi cô không có một giấc ngủ yên tâm như vậy.
Khóe môi cô cong lên nở một nụ cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo anh, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh ở bên anh.
Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác thỏa mãn như thế này.
Cô hơi dịch người một chút, anh rất anh đã tỉnh lại, thuận thế ôm cô gái nhỏ sát lại, "Sao em không ngủ thêm một lúc?"
"À, em không buồn ngủ... Ngược lại là anh đó, nhìn anh giống như còn mệt hơn cả em. Anh như thế này em rất lo lắng, em không muốn thấy anh còn trẻ mà cả người đã mệt mỏi kiệt sức đâu."
Anh nâng cằm của cô lên, mỉm cười nói: "Ừm, như vậy thì sau này sẽ không thể cho Doanh Doanh ăn no."
Cô ngẩn người, mặt đỏ bừng, "Anh nói lung tung cái gì thế..."
Vẻ mặt anh vô tội: "Ý của anh nói là sau này không thể nấu cơm cho em ăn," anh nghiêng người đè lên cô, giọng trở nên khàn khàn, "Vợ anh đang suy nghĩ gì thế?"
"..."
Sao người này lại xảo quyệt như vậy chứ?
Du Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, trái ngược hẳn với màu trắng ngần trên cái cổ thiên nga. Anh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác đè nén mấy ngày nay bây giờ đang bùng cháy thiêu đốt cả người anh.
Anh vừa mới được ăn mặn mấy lần, sau đó công việc quấn người vẫn chưa được nếm thêm lần nào.
"Cục cưng, chờ em hết ốm."
Anh không nói tiếp câu sau, nhưng cô cũng có thể nghe hiểu ý của anh, cô bĩu môi khẽ nói: "Chỉ sợ là phải mấy một thời gian đó..."
Anh cười nói: "Sao anh nghe thấy giống như Doanh Doanh đang rất sốt ruột nhỉ, hay là bây giờ luôn nhé?"
Cô vội vàng xua tay, "Không được, không được đâu, bây giờ em mệt lắm."
Anh cười sờ đầu cô, "Cả ngày đều ngốc nghếch ngây ngô như vậy. Được rồi, anh đi nấu cháo cho em nhé. Em đói không?"
"Ừm."
Anh đứng dậy và đi ra ngoài, Bối Doanh Doanh nhìn lên trần nhà, cô cười híp cả mắt lại.
-
Dưới sự chăm sóc của Du Hàn, Bối Doanh Doanh nhanh chóng khỏi bệnh, Du Hàn cũng từ từ học cách cân bằng giữa công việc và gia đình.
Hai người còn trẻ, chưa biết nhiều về quản lý hôn nhân, cần từ từ cùng nhau học hỏi.
Vào tháng 9, Bối Doanh Doanh bắt đầu học nghiên cứu sinh.
Một buổi sáng khi không có lớp học, cô được Du Hàn đưa đến công ty, nhóm nhân viên đã rất phấn khích khi nhìn thấy vợ của ông chủ. Bọn họ đều rất thích Bối Doanh Doanh, cảm thấy cô vừa đẹp, giọng nói ngọt ngào, tính cách lại còn rất tốt, so với Tổng giám đốc Du bình thường ăn nói nghiêm túc thì dễ ở chung hơn nhiều.
"Chị Doanh Doanh, hai người định đi đâu hưởng tuần trăng mật?" Chưa đến giờ làm, trong công ty vốn có rất ít con gái, bây giờ đều đang vây lại nói chuyện với cô.
"Chị còn chưa nghĩ nữa, nhưng mấy chuyện như vậy bình thường đều do Du Hàn quyết định, chị chỉ phụ trách đi chơi thôi." Cô mỉm cười nhận lấy cà phê của bọn họ đưa cho.
"Tốt thật đấy, hâm mộ tình cảm của hai người quá đi, chị Doanh Doanh, lúc trước là ai theo đuổi ai trước vậy?"
Cô hơi ngượng ngùng, "Anh ấy theo đuổi chị."
"Em không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng như Tổng giám đốc Du theo đuổi nữ sinh sẽ như thế nào..."
"Đúng đó, em cảm thấy Tổng giám đốc Du không dọa em khóc là may rồi."
Bối Doanh Doanh nghe bọn họ trái một câu phải một câu, không khỏi bật cười, quay đầu nhìn thấy Du Hàn đang đi về phía này, mấy nhân viên vội vàng ngồi thẳng người, "Chào Tổng giám đốc Du."
"Mọi người đinh bắt cóc vợ của tôi đến khi nào đây?" Anh nắm lấy tay Bối Doanh Doanh, kéo cô đến bân cạnh mình, nhìn những người còn lại: "Sửa lại bản kế hoạch đi."
Nữ nhân viên: "..." Quá đáng quá đi.
Du Hàn dẫn Bối Doanh Doanh về văn phòng tổng giám đốc, gõ lên chóp mũi của cô: "Em có vẻ nói chuyện vui vẻ với bọn họ nhỉ?"
Cô mỉm cười ôm lấy cánh tay của anh, "Em đang kể với bọn họ Tổng giám đốc Du Hàn cưng chiều em thế nào, em không thể khoe khoang một chút sao?"
Anh xoa đầu cô, "Được, cái này thì có thể."
"Du Hàn, mọi người hỏi em lúc đầu là ai theo đuổi ai, em nhớ lại lúc em mới quen anh, lúc đó mặt anh lạnh tanh cực kỳ hung dữ, em rất sợ anh."
Anh cong môi, ôm eo của cô, nói nhỏ bên tai cô: "Sợ anh ăn em à?"
"Anh có thể đứng đắn một chút không..." Cô dỗi anh.
Cô chạy ra ghế sô pha ngồi xuống, Du Hàn nhắc đến một chuyện: "Buổi chiều anh cùng em đến đại học Z, anh đến tìm giáo sư hồi trước của anh."
"Được ~"
-
Buổi chiều, Bối Doanh Doanh có hai tiết học, sau khi tan lớp, cô gửi tin nhắn cho Du Hàn, anh bảo cô đến thẳng tòa nhà Chí Thành, anh vẫn đang nói chuyện với giáo sư.
Cô trực tiếp đi qua đó, tìm thấy tòa nhà chỗ bọn họ đang nói chuyện, Du Hàn bảo cô ngồi ở trong phòng tiếp tân chờ anh một chút, anh lập tức đến ngay.
Cô ngồi xuống ghế sô pha nghịch điện thoại, một lúc sau, một cô gái tóc xoăn bước vào, cô ấy mặc áo sơ mi và váy, đeo kính, trông rất xinh.
Cô gái tóc xoăn liếc nhìn Bối Doanh Doanh, sau đó thu lại ánh mắt và ngồi xuống.
Sau đó cô ây lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi của một người bạn: "Tớ đến rồi, sao cậu còn chưa đến? Lát nữa cậu lại bị giáo sư Dương mắng cho mà xem."
"..."
"Tớ đang ở phòng tiếp tân A."
Cô gái có mái tóc xoăn cúp điện thoại, sau đó lấy hộp phấn ra bắt đầu dặm phấn, một lúc sau có một nam sinh đến, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, "Cậu đi gặp giáo sư mà trang điểm như vậy sao?"
Cô gái tóc xoăn lườm cậu ta, "Cậu thì biết cái gì, cậu không thấy mấy người trong nhóm chat nói sao, Du Hàn của Phong Cao hôm nay cũng đến họp, không khéo một lúc nữa chúng ta cũng có thể gặp được cậu ấy, tất nhiên phải trang điểm xinh đẹp rồi."
Bối Doanh Doanh đang chơi cờ tỉ phú bỗng dừng lại.
???
Nữ sinh đó còn nói tiếp: "Cũng không biết lát nữa giáo sư Dương có thể sắp xếp cho bọn mình gặp cậu ấy một lần không, tốt xấu gì chúng ta cũng là học sinh thầy, giáo sư Dương sẽ làm mối cho tớ chứ?"
"Làm mối? Cậu tưởng là đang đi ra mắt đó à? Còn không biết Du Hàn đã đi hay chưa. Không thì ở buổi tọa đàm mấy ngày nữa cậu có thể gặp được Du Hàn mà, hôm nay chỉ là đến nói chuyện trước thôi."
Cô gái tóc xoăn thở dài tiếc nuối, "Lúc trước Du Hàn là người có thành tích tốt nhất trong khoa của chúng ta, tớ còn tưởng cậu ấy sẽ học nghiên cứu sinh nên tớ cũng học, ai ngờ người ta lại đi lập nghiệp, đáng tiếc ghê.
"Nhưng cậu nhìn xem bây giờ người ta tốt đến mức nào rồi, còn muốn quan tâm cái rắm gì giúp người ta." Nam sinh kia vắt chéo chân, "À, đúng rồi, tớ nghe nói cậu ấy kết hôn rồi đó."
Nữ sinh tóc xoăn nghe vậy xém chút nữa là nhảy dựng lên, "Kết hôn? Cậu đang đùa tớ đó à?"
"Hình như thật đó, tớ quên là nghe ai nói rồi, dù sao những mơ tưởng hão huyền này của cô cũng đừng nghĩ đến nữa, người ta là hoa đã có chủ rồi."
Nữ sinh tóc xoăn tức giận không có chỗ phát tiết: "Sao có thể được? Tớ biết hồi còn đi học cậu ấy có quen một người, nhưng tình yêu đại học sao mà bền được, tớ đoán có khi bọn họ chia tay rồi, Du Hàn không có khả năng kết hôn sớm như vậy đâu."
Bối Doanh Doanh: "..."
Nữ sinh tóc xoăn nói nhỏ, càng phân tích cô ấy càng tức giận, "Cậu từng gặp vợ của Du Hàn chưa? Có cao không, đẹp không?"
"Chưa từng gặp, khác ngành với bọn mình, nghe nói rất xinh đẹp."
"Không thể nào... Tớ không tin vào mắt thẩm mỹ của bọn con trai các cậu đâu."
Nam sinh kia phiền lòng: "Cậu cái này không tin kia không tin, cậu cứ chạy vào hỏi thẳng Du Hàn là biết liền chứ gì."
Cậu ta vừa nói xong, cửa phòng họp bị đẩy ra, bọn họ nhìn thấy giáo sư Dương đi đi ra, Du Hàn đi theo phía sau, nữ sinh tóc xoăn mắt sáng rực, lập tức đứng lên, "Giáo sư Dương... "
Giáo sư Dương gật đầu, giới thiệu với Du Hàn: "Hai người này là nghiên cứu sinh đang theo thầy..."
Bối Doanh Doanh đứng ở phía sau nhìn thấy ánh mắt của Du Hàn cũng chầm chậm đứng lên, nhưng không tiến lên quấy rầy.
Nữ sinh tóc xoăn kích động chào hỏi Du Hàn: "Trước đó tớ có biết cậu, cậu là niềm tự hào của khoa chúng ta."
Du Hàn khẽ cười một tiếng, giáo sư Dương quay đầu nhìn anh, hỏi: "Đúng rồi Du Hàn, vợ của em đâu..."
Nữ sinh tóc xoăn sửng sốt, cô ta nhìn thấy Du Hàn vẫy tay với Bối Doanh Doanh đứng ở phía sau đang do dự không biết có nên tiến lên hay không, lúc mở miệng mang theo giọng điệu cưng chiều ——
"Còn không mau qua đây?"
Nữ sinh tóc xoăn:???!!!
- -----oOo------