Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Nắm lấy cổ chân cô
Editor: Chanh
Cố Tích đứng ở cửa phòng thay đồ, không dám đi vào.
Lén lút vào phòng anh là một.
Lục tung phòng là hai.
Được đà lấn tới đạp vào mặt anh cô, là ba.
Hai cái đầu còn có thể miễn cưỡng giữ được mạng, cái cuối cùng như một đòn trí mạng, đụng vào ranh giới cuối cùng của anh cô!
Anh cô lớn vậy rồi còn chưa bị ai đánh qua đâu.
Bị người dùng chân đá vào mặt lại càng không có!
Cô nàng khẽ tưởng tượng xem, nếu mình mà làm vậy, theo như tính tình của anh, chắc chắn sẽ phải nhận cái kết đắng.
Xác suất lớn là sẽ bị anh túm đầu kéo lê trên sàn.
Nói không chừng như vậy anh còn chưa hết giận đâu!
Cố Tích sợ run cả người, cảm thấy đồng cam cộng khổ cmn bây giờ không cần thiết, nể tình là chị em cùng nhau lớn lên, cô có thể lo ổn thỏa hậu sự cho Sở Sở.
Một đạp này, xin lỗi, cô cứu không nổi!
Cố Tích mặc niệm một phút, cảm thấy mình không nên ở đây.
Dứt khoát làm ra vẻ mình chưa từng tới đây, lặng lẽ xoay người, chuồn đi.
- -----
Từ lúc dùng chân đạp vào mặt Cố Tần, cả người Mục Sở hoàn toàn mất đi nhận thức.
Thật lâu sau, cô mới giật mình nhớ ra là mình nên thu chân lại.
Đáng tiếc, cô chậm một bước.
Chỉ thấy Cố Tần nhẹ khoát tay, dễ dàng nắm lấy cổ chân cô.
Lòng bàn tay anh nóng rực, nhưng lại làm cho Mục Sở chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cả người có chút không được tự nhiên giãy dụa.
Chân cô trời sinh đã nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, trắng muốt, móng chân được cắt tỉa gọn gàng mượt mà, nhàn nhạt hồng.
Lúc này có lẽ là do chột dạ, ngón chân khẽ co quắp vào, cúi đầu không nói chuyện, một tay vô thức vặn vẹo quần áo trong tủ của anh.
Anh thở dài, ngước mắt lên, có chút làm cho người ta không đoán được đang nghĩ gì.
Lát sau, khẽ buông chân cô xuống.
"Vào đây làm gì?" Anh hỏi.
Thấy cô vẫn im lặng, Cố Tần lấy từ trong túi ra bức thư tình, lắc lắc trước mặt cô: "Vẫn chưa hết hi vọng đúng không?"
Trông thấy thứ mình muốn tìm, Mục Sở lập tức có tinh thần trở lại, vô thức vươn tay đoạt lấy.
Cánh tay Cố Tần đưa lên cao, tránh khỏi móng vuốt của cô.
Nhìn gương mặt ỉu xìu kia, anh khẽ chọc vào chóp mũi nhỏ xinh của cô, "Vào phòng anh lục tung hết cả lên, còn lấy chân đạp vào mặt anh, em nhìn lại mình xem, còn không biết xấu hổ mà muốn lấy lại cái này sao?"
Đôi mắt trong suốt của Mục Sở ngước nhìn anh, không chút chột dạ: "Em có ý tốt mà."
Cố Tần bị chọc cười: "Việc em vừa đạp anh một phát tính sao bây giờ?"
Mục Sở nghĩ nghĩ, chủ động đưa mặt mình tới: "Nếu anh thấy thiệt thòi thì cứ đạp lại đi, thế là huề nhé?"
Nói xong nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Cố Tần lẳng lặng nhìn qua khuôn mặt cô, mi dài cong cong, mũi nhỏ tinh xảo, hai gò má trắng hồng.
Anh khom lưng tới gần, môi chỉ cách trán cô 3cm.
Hương hoa nhài nhàn nhạt làm anh khẽ thất thần, lòng rối loạn như tơ vò.
Mục Sở đột nhiên mở mắt: "Anh, anh vừa chạy bộ về à?"
Biểu hiện trên mặt Cố Tần có chút cứng ngắc, nhìn cô.
Mục Sở chỉ tay vào lồng ngực anh: "Em vừa nghe thấy tiếng tim anh đập, giống như vừa chạy bộ về ấy."
Cố Tần: "..."
Không khí ngưng trệ mấy giây, Cố tần liếc cô một cái, đưa bức thư tới.
Mục Sở muốn nhận lấy, anh không buông tay, chỉ nhìn cô: "Để ý bức thư này như vậy? Thích cậu ta à?"
Mục Sở ngây ngẩn một hồi, cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: "Sao có thể chứ!"
Về sau còn rất kiêu ngạo bổ sung thêm một câu: "Người em thích có khi còn chưa được sinh ra đâu."
"Không phải là em đây chỉ sợ gặp phải đồng đội heo, đưa bức thư này cho hai vị đại nhân nhà em xem đấy sao. Tính của ba em đâu phải anh không biết."
Cô nói đến cái này, Cố Tần khẽ cười, bỗng nói: "Trước khi xuất ngoại, chú Mục có gọi điện thoại cho anh."
Mục Sở kinh ngạc ngước mắt, anh nói tiếp: "Ông ấy nhờ anh trông chừng em, không cho phép yêu sớm!"
"..." Mục Sở khẽ xì một tiếng, "Trên đời này, ngoài việc học ra, còn có cái gì khiến em động tâm?"
Ngón trỏ cô chỉ chỉ vào ngực anh: "Nói cho anh biết, không có!"
Nói rồi trực tiếp đoạt lại bức thư trong tay Cố Tần.
Cô mở bức thư ra nhìn qua nội dung bên trong, mặc dù câu từ rất hàm súc, nhưng đây quả đúng là thư tình.
Thẩm Diệp viết cho cô cái này, Mục Sở có chút không được tự nhiên.
Trước mặt Cố Tần, cô dứt khoát xé bức thư kia thành hai nửa.
Lại xé thêm mấy lần nữa, đem vụn giấy thả vào tay anh: "Bây giờ anh yên tâm chưa?"
Cố Tần ngây ngốc một hồi, nhìn mảnh giấy vụn trong tay, khẽ cười: "Sao em không nói sớm."
Nếu biết cô muốn lấy để hủy nó đi, anh còn giấu làm gì?
"Rõ ràng em đã nói rồi, chỉ cần anh đưa cho em, em sẽ dứt khoát hủy bức thư này đi, chính anh không tin đấy thôi."
Mục Sở liếc mắt, đẩy anh ra, nhảy khỏi tủ quần áo, lọ mọ đi tìm dép của mình.
Lúc sắp đi, lại bị Cố Tần túm cổ trở lại.
Anh ấn đầu cô, chỉ vào tủ quần áo lộn xộn: "Dọn sạch sẽ cho anh."
Việc thư tình đã được giải quyết, Mục Sở cũng dỡ bỏ được tảng đá trong lòng, bây giờ tương đối dễ nói chuyện.
Lại thêm vừa rồi mới đạp Cố Tần một cái, cô càng ngoan, vỗ ngực: "Cam kết hoàn thành nhiệm vụ!"
Cố Tần không nói tiếp, anh mở ngăn tủ tìm đồ vật của mình.
Mục Sở nghĩ đến cái gì, ân cần đem phong thư màu xám lúc nãy mình tìm được cho anh: "Anh tìm cái này ạ?"
Thấy đồ trong tay cô đúng là thứ mình đang muốn tìm, anh nhận lấy.
Thuận thế khẽ búng trán cô: "Trước khi anh tan sở, phải đem phòng ngủ anh trở về như cũ, nếu không ---"
"Nhất định dọn dẹp sạch sẽ ạ!"
Cố Tần khẽ ừ một tiếng, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vừa ra đến cửa, liếc nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng, khóe môi anh khẽ cong lên.
- ----
Sau khi Cố Tần rời đi, Cố Tích lại một lần nữa chạy tới tìm Mục Sở.
Thấy cô vẫn nguyên vẹn, còn rất có tinh thần dọn dẹp phòng cho anh trai mình, có chút kinh ngạc: "Sở Sở, cậu... không sao chứ?"
Mục Sở lấy quần áo trong tay treo lên tủ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích, không nhịn được trách móc: "Cậu còn nhớ đến tớ? Tớ bảo canh chừng cơ mà."
Cố Tích rất vô tội: "Tớ đã nhắn Wechat rồi, cậu mãi có trả lời đâu, sau tớ định gọi điện thì xe anh ấy đã dừng ngay trước mặt. Với lại, không phải tớ đã cố ý lớn tiếng nhắc nhở cậu hay sao?"
Mục Sở lúc này mới nhớ tới điện thoại.
Qủa nhiên, Cố Tích có nhắn cho cô, còn gửi ảnh chụp xe Cố Tần.
Cô lúc ấy lòng dạ đều đặt hết vào việc tìm bức thư, nào có chú ý đến điện thoại.
"Thấy chưa, có phải tại tớ đâu." Cố Tích cực lực rũ sạch trách nhiệm.
Mục Sở bỏ điện thoại vào túi áo, tiếp tục dọn dẹp tủ đồ cho Cố Tần.
Cố Tích đi qua hỗ trợ: "Cậu tìm được bức thư tình kia chưa?"
Mục Sở cười: "Tìm được rồi."
"Cái kia, anh tớ không bắt nạt cậu chứ?"
Mục Sở suy nghĩ một chút, trả lời: "Chắc là... không."
"Àii chân cậu đạp vào mặt anh tớ mà anh ấy không nổi giận à?" Cố Tích quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mục Sở nghiêm túc nhớ lại: "Hình như... có nổi giận một chút. Tớ cũng không rõ nữa, lúc ấy không dám ngẩng mặt lên nhìn."
Lại chỉ chỉ vào đống quần áo: "Anh chỉ nói muốn đem phòng ngủ trở về như cũ."
Cố Tích tấm tắc lấy làm kì lạ, lại cảm thán: "Khả năng là anh tớ vẫn cố kị chú Mục và dì Mục, sợ cậu cáo trạng cho nên không dám làm gì."
Nói rồi, một mặt đầy hâm mộ: "Hai ta mà đổi thân phận được thì tốt quá, không chừng tớ còn được loại đãi ngộ này như cậu ấy."
Cố Tần đối với cô nàng làm gì có bộ dáng khoan dung rộng lượng như thế.
Ỷ vào việc cùng một ba mẹ sinh ra, không hề cố kỵ, giáo dục cô không mang theo chút mềm lòng.
Mục Sở cười: "Được chứ, để ba mẹ tớ nhận cậu làm con gái."
- ----
Giáo viên trường trung học Gia Hưng chấm bài rất năng suất, vừa nghỉ được một tuần, kết quả xếp hạng đã có.
Mục Sở bởi vì bài thi cuối bị đau bụng, ảnh hưởng tới phát huy, thành tích có chút thấp hơn so với trước đó.
Nhưng vẫn miễn cưỡng bảo vệ được thứ hạng đứng nhất của mình, so với người thứ 2 chỉ cách 2 điểm*.
*So với thang điểm bên mình là tầm 0.2.
Quả thực là thắng hiểm!
Nhưng mà, thành tích không lí tưởng nhất phải kể đến Thẩm Diệp, từ thứ 2 tụt xuống hạng 13.
Cố Tích nằm lì ở trên giường nhìn phiếu điểm, lại nhìn về phía Mục Sở: "Thẩm Diệp lần này rớt hạng nghiêm trọng nhỉ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ... yêu đương?"
Mục Sở nghĩ đến bức thư tình bị xé trước đó, khẽ lắc đầu, không trả lời.
"Cậu có muốn hỏi thăm cậu ta một chút không?" Cố Tích bỗng nhiên hỏi.
Mục Sở đang soạn sửa sách vở trên bàn, khẽ giật mình, lắc đầu: "Chắc là không được đâu."
Cậu ta vừa gửi thư tình cho cô, cô không nghĩ sẽ chủ động liên hệ.
Mà hai người, cũng không được gọi là thân thiết.
Cô soạn sách vở gọn gàng, nhìn về phía Cố Tích: "Cậu không cần quan tâm đến người khác, lần này thi không lọt được vào top 100, anh cậu không cho ra khỏi cửa đâu, ở nhà mà ôn tập cho tốt."
Cố Tích nhìn một chồng sách bài tập chất cao như núi ở trên bàn, nhân sinh không còn gì để luyến tiếc, nằm lì trên giường, hai chân không an phận đạp tứ tung: "Chết tớ rồi, chết tớ rồi!!"
Mục Sở ngồi xuống cạnh giường cô nàng, Cố Tích vô cùng đáng thương lại gần, ôm lấy eo nhỏ của cô: "Sở Sở, buổi hòa nhạc ba ngày sau của anh Tu Lâm, tớ có thể đi không?"
Cô đã ngóng từ tháng trước rồi.
Nếu như không đi, hè này của cô sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Mục Sở tất nhiên là biết được chút tâm tư của cô nàng, cũng bội phục Cố Tích có dũng khí thích một người mà không màng tới kết quả.
Lúc này nhìn thấy tâm tình sa sút của cô ấy, liền anh ủi: "Hay là, hai ngày này cậu chăm chỉ học tập, đến ngày hòa nhạc tớ nói giúp cho vài câu với anh cậu."
- ---
Để có thể tham gia buổi hòa nhạc của idol, ba ngày nay, Cố Tích dành hết sức lực, đâm đầu vào học tập.
Cơ hồ đến tình trạng mất ăn mất ngủ.
Mục Sở và cô nàng lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ thấy cô ấy hăng hái học như bây giờ.
Quả nhiên, sức mạnh của thần tượng luôn làm cho người khác không tưởng tượng nổi.
Buổi tối trước ngày hòa nhạc, Cố Tần đang tăng ca trong thư phòng, Cố Tích ôm chồng bài tập cô nàng đã hoàn thành trong mấy ngày này cho anh kiểm tra.
Lúc Cố Tần đọc qua bài làm của mình, cô cười tủm tỉm, một mặt lấy lòng nũng nịu: "Anh à ~"
Cố Tần sửng sốt một chút, ngẩng đầu trừng em gái mình: "Em ỏn à ỏn ẻn thế làm gì? Lưỡi có vấn đề, không nói chuyện đàng hoàng được à?"
Cố Tích: "..."
Với em gái mình còn không biết thương hoa tiếc ngọc, đáng đời cẩu độc thân không có bạn gái như anh!!
Cố Tần nhìn qua bài thi, nhàn nhạt nói: "Em bình thường mà cố gắng như vậy, có phải sẽ làm người khác bớt lo hay không."
Cố Tích cam đoan: "Sau này em nhất định sẽ cố gắng học tập cho giỏi, đợt khảo sát tiếp theo, chắc chắn sẽ lọt được vào top 100."
Cố Tần tùy tiện đáp lại, đem bài thi trả cho cô nàng.
Cố Tích đánh giá sắc mặt của anh, thử thăm dò hỏi: "Anh này, anh thấy em dụng tâm học tập như vậy, ngày mai có thể cho em nghỉ ngơi một ngày không?"
"Không thể!"
"... "
Cố Tần liếc mắt tới: "Mới học có ba ngày đã muốn cò kè mặc cả, em như vậy mà còn đòi chen vào top 100?"
Cố Tích nhếch miệng, quay đầu nhìn về Mục Sở đang đứng ngoài cửa, nháy mắt ra hiệu.
Mí mắt Cố Tần khẽ nâng, nhìn qua.
Mục Sở dựa vào cửa, cười cười: "Anh à, em thấy nên kết hợp việc học và chơi thì mới có hiệu quả, học hành không phải chuyện của ngày một ngày hai, không nên ép quá, anh thấy đúng không?"
Cố Tần im lặng một lát, nói: "Nghỉ ngơi thì được, nhưng ra ngoài thì tuyệt đối không."
"Sao lại thế ạ?" Cố Tích không vui nhìn anh chằm chằm.
Cho nghỉ mà không cho ra ngoài chơi, khác gì nhau chứ?
"Lời anh đã sớm nói rồi, thi không lọt vào top 100, hè này không được ra khỏi cửa."
Cố Tần nói, mở phiếu điểm cho cô nàng nhìn: "Em tự nhìn xem, có tiền đồ nhỉ, xếp thứ 250 cơ đấy."
Cố Tích: "..."
Cô còn muốn tranh luận hai câu, Mục Sở đã đi tới giữ chặt, lại cười nhìn về phía Cố Tần: "Vậy ngày mai em có được ra ngoài không ạ?"
Cố Tần ngẩng đầu dò xét: "Em đi đâu?"
Mục Sở: "Không phải là... sắp tới sinh nhật của anh hay sao, em ra ngoài đi dạo, chuẩn bị quà sinh nhật cho anh!"
Cố Tần hơi ngẩn ra, không nói chuyện.
Mục Sở lập tức nói: "Anh không nói gì là đồng ý đấy nhé?"
Nói xong cũng không đợi Cố Tần kịp phản ứng, dắt Cố Tích đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng mình, Cố Tích đặt mông ngồi trên ghế sofa.
Vô cùng đáng thương, tức giận đến hốc mắt có chút phiếm hồng.
"Hai trăm năm mươi thì làm sao chứ, tớ còn hơn hai trăm năm mươi người còn lại đấy!"
"Đồ không có tình người! Đáng ghét! Tớ muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy!!"
Mục Sở ghét mắt vào khe cửa nhìn về phía thư phòng, cẩn thận khóa trái cửa.
Cô ngồi xuống cạnh Cố Tích, nhỏ giọng nói: "Ngày mai cậu mặc đồ tớ đi ra ngoài, vừa vặn trời nắng nóng, cậu đeo khẩu trang và mũ chống nắng, che kín vào, thân hình hai đứa bọn mình không khác nhau lắm, tránh mặt anh cậu, thím An, quản gia, mấy người thân thuộc với cậu ấy, còn những người khác chắc chắn nhận không ra đâu."
Mắt Cố Tích chợt sáng lên: "Bảo sao lúc nãy cậu nói muốn ra ngoài."
Mục Sở thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Cậu nhỏ giọng một chút, kẻo lộ đấy."
Cố Tích cảm động bổ vào lòng cô: "Sở Sở à, vẫn là cậu tốt nhất!"
"Đúng rồi, nếu tớ ra ngoài thì cậu phải làm sao?" Cố Tích đột nhiên nhớ tới việc này.
Mục Sở rất bình tĩnh, rõ ràng là đã tính tới trường hợp này: "Sáng mai cậu nói với anh ấy là người mình không khỏe, muốn ngủ, rồi khóa cửa phòng lại."
Nói rồi, lại lấy một chiếc máy ghi âm trong ngăn bàn học ra, ngoắc ngoắc tay với Cố Tích: "Đến đây thu vài câu giọng cậu, để cho tớ ngày mai còn đối phó với anh cậu nếu anh ấy hỏi."
Cố Tích ngoan ngoãn cầm lấy, Mục Sở hỏi gì cô đáp nấy.
Ghi âm xong xuôi, cô nàng bồn chồn hỏi: "Sở Sở, sao cậu biết anh tớ sẽ hỏi những câu này?"
Mục Sở nhíu mày: "Biết người biết ta mà!"
Cố Tích vuốt vuốt máy ghi âm, nghe giọng của mình, lẩm bẩm nói: "Tớ thấy cậu còn hiểu anh ấy hơn cả tớ."
Biểu hiện trên mặt Mục Sở có chút cứng ngắc, hơi thất thần, sau đó lại cười nhạt một tiếng: "A chắc là... tớ giỏi quan sát ấy mà."
"Cậu quan sát anh ấy?" Cố Tích sửng sốt một chút.
Mục Sở khẽ cắn môi, cầm máy ghi âm trong tay Cố Tích, dặn dò: "Đi ngủ sớm đi để lấy sức, ngày mai phải xinh đẹp để đi gặp nam thần của mình chứ!"
Cố Tích đồng ý, lúc đầu rất cao hứng, về sau còn có chút tiếc: "Đã nói là hai đứa mình cùng đi mà."
Khóe môi Mục Sở khẽ cong, bóp bóp mặt cô nàng: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi."
Từ trong phòng Cố Tích đi ra, lúc Mục Sở về phòng mình, trùng hợp nhìn thấy Cố Tần đi ra từ thư phòng, cũng đi về phía phòng ngủ của anh.
Mục Sở sửng sốt một chút, theo phản xạ muốn đem máy ghi âm giấu sau người, nhưng sau lại thấy lộ liễu quá, nên cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất có thể, cười cười với anh.
Cố Tần liếc nhìn đồ vật cô đang cầm trong tay một chút, hỏi: "Em cầm cái đấy làm gì?"
"Em... luyện khẩu ngữ ạ!"
Vừa vặn đến phòng ngủ, cô chạy thẳng vào phòng mình: "Anh ngủ ngon."
Cạch --- cửa đóng lại!
Cố Tần tay nắm chốt cửa phòng mình, ánh mắt một mực nhìn vào cánh cửa sát vách phòng mình, như có điều suy nghĩ...
- ------------------
Cố Tích đứng ở cửa phòng thay đồ, không dám đi vào.
Lén lút vào phòng anh là một.
Lục tung phòng là hai.
Được đà lấn tới đạp vào mặt anh cô, là ba.
Hai cái đầu còn có thể miễn cưỡng giữ được mạng, cái cuối cùng như một đòn trí mạng, đụng vào ranh giới cuối cùng của anh cô!
Anh cô lớn vậy rồi còn chưa bị ai đánh qua đâu.
Bị người dùng chân đá vào mặt lại càng không có!
Cô nàng khẽ tưởng tượng xem, nếu mình mà làm vậy, theo như tính tình của anh, chắc chắn sẽ phải nhận cái kết đắng.
Xác suất lớn là sẽ bị anh túm đầu kéo lê trên sàn.
Nói không chừng như vậy anh còn chưa hết giận đâu!
Cố Tích sợ run cả người, cảm thấy đồng cam cộng khổ cmn bây giờ không cần thiết, nể tình là chị em cùng nhau lớn lên, cô có thể lo ổn thỏa hậu sự cho Sở Sở.
Một đạp này, xin lỗi, cô cứu không nổi!
Cố Tích mặc niệm một phút, cảm thấy mình không nên ở đây.
Dứt khoát làm ra vẻ mình chưa từng tới đây, lặng lẽ xoay người, chuồn đi.
- -----
Từ lúc dùng chân đạp vào mặt Cố Tần, cả người Mục Sở hoàn toàn mất đi nhận thức.
Thật lâu sau, cô mới giật mình nhớ ra là mình nên thu chân lại.
Đáng tiếc, cô chậm một bước.
Chỉ thấy Cố Tần nhẹ khoát tay, dễ dàng nắm lấy cổ chân cô.
Lòng bàn tay anh nóng rực, nhưng lại làm cho Mục Sở chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cả người có chút không được tự nhiên giãy dụa.
Chân cô trời sinh đã nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, trắng muốt, móng chân được cắt tỉa gọn gàng mượt mà, nhàn nhạt hồng.
Lúc này có lẽ là do chột dạ, ngón chân khẽ co quắp vào, cúi đầu không nói chuyện, một tay vô thức vặn vẹo quần áo trong tủ của anh.
Anh thở dài, ngước mắt lên, có chút làm cho người ta không đoán được đang nghĩ gì.
Lát sau, khẽ buông chân cô xuống.
"Vào đây làm gì?" Anh hỏi.
Thấy cô vẫn im lặng, Cố Tần lấy từ trong túi ra bức thư tình, lắc lắc trước mặt cô: "Vẫn chưa hết hi vọng đúng không?"
Trông thấy thứ mình muốn tìm, Mục Sở lập tức có tinh thần trở lại, vô thức vươn tay đoạt lấy.
Cánh tay Cố Tần đưa lên cao, tránh khỏi móng vuốt của cô.
Nhìn gương mặt ỉu xìu kia, anh khẽ chọc vào chóp mũi nhỏ xinh của cô, "Vào phòng anh lục tung hết cả lên, còn lấy chân đạp vào mặt anh, em nhìn lại mình xem, còn không biết xấu hổ mà muốn lấy lại cái này sao?"
Đôi mắt trong suốt của Mục Sở ngước nhìn anh, không chút chột dạ: "Em có ý tốt mà."
Cố Tần bị chọc cười: "Việc em vừa đạp anh một phát tính sao bây giờ?"
Mục Sở nghĩ nghĩ, chủ động đưa mặt mình tới: "Nếu anh thấy thiệt thòi thì cứ đạp lại đi, thế là huề nhé?"
Nói xong nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Cố Tần lẳng lặng nhìn qua khuôn mặt cô, mi dài cong cong, mũi nhỏ tinh xảo, hai gò má trắng hồng.
Anh khom lưng tới gần, môi chỉ cách trán cô 3cm.
Hương hoa nhài nhàn nhạt làm anh khẽ thất thần, lòng rối loạn như tơ vò.
Mục Sở đột nhiên mở mắt: "Anh, anh vừa chạy bộ về à?"
Biểu hiện trên mặt Cố Tần có chút cứng ngắc, nhìn cô.
Mục Sở chỉ tay vào lồng ngực anh: "Em vừa nghe thấy tiếng tim anh đập, giống như vừa chạy bộ về ấy."
Cố Tần: "..."
Không khí ngưng trệ mấy giây, Cố tần liếc cô một cái, đưa bức thư tới.
Mục Sở muốn nhận lấy, anh không buông tay, chỉ nhìn cô: "Để ý bức thư này như vậy? Thích cậu ta à?"
Mục Sở ngây ngẩn một hồi, cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: "Sao có thể chứ!"
Về sau còn rất kiêu ngạo bổ sung thêm một câu: "Người em thích có khi còn chưa được sinh ra đâu."
"Không phải là em đây chỉ sợ gặp phải đồng đội heo, đưa bức thư này cho hai vị đại nhân nhà em xem đấy sao. Tính của ba em đâu phải anh không biết."
Cô nói đến cái này, Cố Tần khẽ cười, bỗng nói: "Trước khi xuất ngoại, chú Mục có gọi điện thoại cho anh."
Mục Sở kinh ngạc ngước mắt, anh nói tiếp: "Ông ấy nhờ anh trông chừng em, không cho phép yêu sớm!"
"..." Mục Sở khẽ xì một tiếng, "Trên đời này, ngoài việc học ra, còn có cái gì khiến em động tâm?"
Ngón trỏ cô chỉ chỉ vào ngực anh: "Nói cho anh biết, không có!"
Nói rồi trực tiếp đoạt lại bức thư trong tay Cố Tần.
Cô mở bức thư ra nhìn qua nội dung bên trong, mặc dù câu từ rất hàm súc, nhưng đây quả đúng là thư tình.
Thẩm Diệp viết cho cô cái này, Mục Sở có chút không được tự nhiên.
Trước mặt Cố Tần, cô dứt khoát xé bức thư kia thành hai nửa.
Lại xé thêm mấy lần nữa, đem vụn giấy thả vào tay anh: "Bây giờ anh yên tâm chưa?"
Cố Tần ngây ngốc một hồi, nhìn mảnh giấy vụn trong tay, khẽ cười: "Sao em không nói sớm."
Nếu biết cô muốn lấy để hủy nó đi, anh còn giấu làm gì?
"Rõ ràng em đã nói rồi, chỉ cần anh đưa cho em, em sẽ dứt khoát hủy bức thư này đi, chính anh không tin đấy thôi."
Mục Sở liếc mắt, đẩy anh ra, nhảy khỏi tủ quần áo, lọ mọ đi tìm dép của mình.
Lúc sắp đi, lại bị Cố Tần túm cổ trở lại.
Anh ấn đầu cô, chỉ vào tủ quần áo lộn xộn: "Dọn sạch sẽ cho anh."
Việc thư tình đã được giải quyết, Mục Sở cũng dỡ bỏ được tảng đá trong lòng, bây giờ tương đối dễ nói chuyện.
Lại thêm vừa rồi mới đạp Cố Tần một cái, cô càng ngoan, vỗ ngực: "Cam kết hoàn thành nhiệm vụ!"
Cố Tần không nói tiếp, anh mở ngăn tủ tìm đồ vật của mình.
Mục Sở nghĩ đến cái gì, ân cần đem phong thư màu xám lúc nãy mình tìm được cho anh: "Anh tìm cái này ạ?"
Thấy đồ trong tay cô đúng là thứ mình đang muốn tìm, anh nhận lấy.
Thuận thế khẽ búng trán cô: "Trước khi anh tan sở, phải đem phòng ngủ anh trở về như cũ, nếu không ---"
"Nhất định dọn dẹp sạch sẽ ạ!"
Cố Tần khẽ ừ một tiếng, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Vừa ra đến cửa, liếc nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng, khóe môi anh khẽ cong lên.
- ----
Sau khi Cố Tần rời đi, Cố Tích lại một lần nữa chạy tới tìm Mục Sở.
Thấy cô vẫn nguyên vẹn, còn rất có tinh thần dọn dẹp phòng cho anh trai mình, có chút kinh ngạc: "Sở Sở, cậu... không sao chứ?"
Mục Sở lấy quần áo trong tay treo lên tủ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích, không nhịn được trách móc: "Cậu còn nhớ đến tớ? Tớ bảo canh chừng cơ mà."
Cố Tích rất vô tội: "Tớ đã nhắn Wechat rồi, cậu mãi có trả lời đâu, sau tớ định gọi điện thì xe anh ấy đã dừng ngay trước mặt. Với lại, không phải tớ đã cố ý lớn tiếng nhắc nhở cậu hay sao?"
Mục Sở lúc này mới nhớ tới điện thoại.
Qủa nhiên, Cố Tích có nhắn cho cô, còn gửi ảnh chụp xe Cố Tần.
Cô lúc ấy lòng dạ đều đặt hết vào việc tìm bức thư, nào có chú ý đến điện thoại.
"Thấy chưa, có phải tại tớ đâu." Cố Tích cực lực rũ sạch trách nhiệm.
Mục Sở bỏ điện thoại vào túi áo, tiếp tục dọn dẹp tủ đồ cho Cố Tần.
Cố Tích đi qua hỗ trợ: "Cậu tìm được bức thư tình kia chưa?"
Mục Sở cười: "Tìm được rồi."
"Cái kia, anh tớ không bắt nạt cậu chứ?"
Mục Sở suy nghĩ một chút, trả lời: "Chắc là... không."
"Àii chân cậu đạp vào mặt anh tớ mà anh ấy không nổi giận à?" Cố Tích quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mục Sở nghiêm túc nhớ lại: "Hình như... có nổi giận một chút. Tớ cũng không rõ nữa, lúc ấy không dám ngẩng mặt lên nhìn."
Lại chỉ chỉ vào đống quần áo: "Anh chỉ nói muốn đem phòng ngủ trở về như cũ."
Cố Tích tấm tắc lấy làm kì lạ, lại cảm thán: "Khả năng là anh tớ vẫn cố kị chú Mục và dì Mục, sợ cậu cáo trạng cho nên không dám làm gì."
Nói rồi, một mặt đầy hâm mộ: "Hai ta mà đổi thân phận được thì tốt quá, không chừng tớ còn được loại đãi ngộ này như cậu ấy."
Cố Tần đối với cô nàng làm gì có bộ dáng khoan dung rộng lượng như thế.
Ỷ vào việc cùng một ba mẹ sinh ra, không hề cố kỵ, giáo dục cô không mang theo chút mềm lòng.
Mục Sở cười: "Được chứ, để ba mẹ tớ nhận cậu làm con gái."
- ----
Giáo viên trường trung học Gia Hưng chấm bài rất năng suất, vừa nghỉ được một tuần, kết quả xếp hạng đã có.
Mục Sở bởi vì bài thi cuối bị đau bụng, ảnh hưởng tới phát huy, thành tích có chút thấp hơn so với trước đó.
Nhưng vẫn miễn cưỡng bảo vệ được thứ hạng đứng nhất của mình, so với người thứ 2 chỉ cách 2 điểm*.
*So với thang điểm bên mình là tầm 0.2.
Quả thực là thắng hiểm!
Nhưng mà, thành tích không lí tưởng nhất phải kể đến Thẩm Diệp, từ thứ 2 tụt xuống hạng 13.
Cố Tích nằm lì ở trên giường nhìn phiếu điểm, lại nhìn về phía Mục Sở: "Thẩm Diệp lần này rớt hạng nghiêm trọng nhỉ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ... yêu đương?"
Mục Sở nghĩ đến bức thư tình bị xé trước đó, khẽ lắc đầu, không trả lời.
"Cậu có muốn hỏi thăm cậu ta một chút không?" Cố Tích bỗng nhiên hỏi.
Mục Sở đang soạn sửa sách vở trên bàn, khẽ giật mình, lắc đầu: "Chắc là không được đâu."
Cậu ta vừa gửi thư tình cho cô, cô không nghĩ sẽ chủ động liên hệ.
Mà hai người, cũng không được gọi là thân thiết.
Cô soạn sách vở gọn gàng, nhìn về phía Cố Tích: "Cậu không cần quan tâm đến người khác, lần này thi không lọt được vào top 100, anh cậu không cho ra khỏi cửa đâu, ở nhà mà ôn tập cho tốt."
Cố Tích nhìn một chồng sách bài tập chất cao như núi ở trên bàn, nhân sinh không còn gì để luyến tiếc, nằm lì trên giường, hai chân không an phận đạp tứ tung: "Chết tớ rồi, chết tớ rồi!!"
Mục Sở ngồi xuống cạnh giường cô nàng, Cố Tích vô cùng đáng thương lại gần, ôm lấy eo nhỏ của cô: "Sở Sở, buổi hòa nhạc ba ngày sau của anh Tu Lâm, tớ có thể đi không?"
Cô đã ngóng từ tháng trước rồi.
Nếu như không đi, hè này của cô sẽ không có chút ý nghĩa nào.
Mục Sở tất nhiên là biết được chút tâm tư của cô nàng, cũng bội phục Cố Tích có dũng khí thích một người mà không màng tới kết quả.
Lúc này nhìn thấy tâm tình sa sút của cô ấy, liền anh ủi: "Hay là, hai ngày này cậu chăm chỉ học tập, đến ngày hòa nhạc tớ nói giúp cho vài câu với anh cậu."
- ---
Để có thể tham gia buổi hòa nhạc của idol, ba ngày nay, Cố Tích dành hết sức lực, đâm đầu vào học tập.
Cơ hồ đến tình trạng mất ăn mất ngủ.
Mục Sở và cô nàng lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ thấy cô ấy hăng hái học như bây giờ.
Quả nhiên, sức mạnh của thần tượng luôn làm cho người khác không tưởng tượng nổi.
Buổi tối trước ngày hòa nhạc, Cố Tần đang tăng ca trong thư phòng, Cố Tích ôm chồng bài tập cô nàng đã hoàn thành trong mấy ngày này cho anh kiểm tra.
Lúc Cố Tần đọc qua bài làm của mình, cô cười tủm tỉm, một mặt lấy lòng nũng nịu: "Anh à ~"
Cố Tần sửng sốt một chút, ngẩng đầu trừng em gái mình: "Em ỏn à ỏn ẻn thế làm gì? Lưỡi có vấn đề, không nói chuyện đàng hoàng được à?"
Cố Tích: "..."
Với em gái mình còn không biết thương hoa tiếc ngọc, đáng đời cẩu độc thân không có bạn gái như anh!!
Cố Tần nhìn qua bài thi, nhàn nhạt nói: "Em bình thường mà cố gắng như vậy, có phải sẽ làm người khác bớt lo hay không."
Cố Tích cam đoan: "Sau này em nhất định sẽ cố gắng học tập cho giỏi, đợt khảo sát tiếp theo, chắc chắn sẽ lọt được vào top 100."
Cố Tần tùy tiện đáp lại, đem bài thi trả cho cô nàng.
Cố Tích đánh giá sắc mặt của anh, thử thăm dò hỏi: "Anh này, anh thấy em dụng tâm học tập như vậy, ngày mai có thể cho em nghỉ ngơi một ngày không?"
"Không thể!"
"... "
Cố Tần liếc mắt tới: "Mới học có ba ngày đã muốn cò kè mặc cả, em như vậy mà còn đòi chen vào top 100?"
Cố Tích nhếch miệng, quay đầu nhìn về Mục Sở đang đứng ngoài cửa, nháy mắt ra hiệu.
Mí mắt Cố Tần khẽ nâng, nhìn qua.
Mục Sở dựa vào cửa, cười cười: "Anh à, em thấy nên kết hợp việc học và chơi thì mới có hiệu quả, học hành không phải chuyện của ngày một ngày hai, không nên ép quá, anh thấy đúng không?"
Cố Tần im lặng một lát, nói: "Nghỉ ngơi thì được, nhưng ra ngoài thì tuyệt đối không."
"Sao lại thế ạ?" Cố Tích không vui nhìn anh chằm chằm.
Cho nghỉ mà không cho ra ngoài chơi, khác gì nhau chứ?
"Lời anh đã sớm nói rồi, thi không lọt vào top 100, hè này không được ra khỏi cửa."
Cố Tần nói, mở phiếu điểm cho cô nàng nhìn: "Em tự nhìn xem, có tiền đồ nhỉ, xếp thứ 250 cơ đấy."
Cố Tích: "..."
Cô còn muốn tranh luận hai câu, Mục Sở đã đi tới giữ chặt, lại cười nhìn về phía Cố Tần: "Vậy ngày mai em có được ra ngoài không ạ?"
Cố Tần ngẩng đầu dò xét: "Em đi đâu?"
Mục Sở: "Không phải là... sắp tới sinh nhật của anh hay sao, em ra ngoài đi dạo, chuẩn bị quà sinh nhật cho anh!"
Cố Tần hơi ngẩn ra, không nói chuyện.
Mục Sở lập tức nói: "Anh không nói gì là đồng ý đấy nhé?"
Nói xong cũng không đợi Cố Tần kịp phản ứng, dắt Cố Tích đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng mình, Cố Tích đặt mông ngồi trên ghế sofa.
Vô cùng đáng thương, tức giận đến hốc mắt có chút phiếm hồng.
"Hai trăm năm mươi thì làm sao chứ, tớ còn hơn hai trăm năm mươi người còn lại đấy!"
"Đồ không có tình người! Đáng ghét! Tớ muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy!!"
Mục Sở ghét mắt vào khe cửa nhìn về phía thư phòng, cẩn thận khóa trái cửa.
Cô ngồi xuống cạnh Cố Tích, nhỏ giọng nói: "Ngày mai cậu mặc đồ tớ đi ra ngoài, vừa vặn trời nắng nóng, cậu đeo khẩu trang và mũ chống nắng, che kín vào, thân hình hai đứa bọn mình không khác nhau lắm, tránh mặt anh cậu, thím An, quản gia, mấy người thân thuộc với cậu ấy, còn những người khác chắc chắn nhận không ra đâu."
Mắt Cố Tích chợt sáng lên: "Bảo sao lúc nãy cậu nói muốn ra ngoài."
Mục Sở thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Cậu nhỏ giọng một chút, kẻo lộ đấy."
Cố Tích cảm động bổ vào lòng cô: "Sở Sở à, vẫn là cậu tốt nhất!"
"Đúng rồi, nếu tớ ra ngoài thì cậu phải làm sao?" Cố Tích đột nhiên nhớ tới việc này.
Mục Sở rất bình tĩnh, rõ ràng là đã tính tới trường hợp này: "Sáng mai cậu nói với anh ấy là người mình không khỏe, muốn ngủ, rồi khóa cửa phòng lại."
Nói rồi, lại lấy một chiếc máy ghi âm trong ngăn bàn học ra, ngoắc ngoắc tay với Cố Tích: "Đến đây thu vài câu giọng cậu, để cho tớ ngày mai còn đối phó với anh cậu nếu anh ấy hỏi."
Cố Tích ngoan ngoãn cầm lấy, Mục Sở hỏi gì cô đáp nấy.
Ghi âm xong xuôi, cô nàng bồn chồn hỏi: "Sở Sở, sao cậu biết anh tớ sẽ hỏi những câu này?"
Mục Sở nhíu mày: "Biết người biết ta mà!"
Cố Tích vuốt vuốt máy ghi âm, nghe giọng của mình, lẩm bẩm nói: "Tớ thấy cậu còn hiểu anh ấy hơn cả tớ."
Biểu hiện trên mặt Mục Sở có chút cứng ngắc, hơi thất thần, sau đó lại cười nhạt một tiếng: "A chắc là... tớ giỏi quan sát ấy mà."
"Cậu quan sát anh ấy?" Cố Tích sửng sốt một chút.
Mục Sở khẽ cắn môi, cầm máy ghi âm trong tay Cố Tích, dặn dò: "Đi ngủ sớm đi để lấy sức, ngày mai phải xinh đẹp để đi gặp nam thần của mình chứ!"
Cố Tích đồng ý, lúc đầu rất cao hứng, về sau còn có chút tiếc: "Đã nói là hai đứa mình cùng đi mà."
Khóe môi Mục Sở khẽ cong, bóp bóp mặt cô nàng: "Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi."
Từ trong phòng Cố Tích đi ra, lúc Mục Sở về phòng mình, trùng hợp nhìn thấy Cố Tần đi ra từ thư phòng, cũng đi về phía phòng ngủ của anh.
Mục Sở sửng sốt một chút, theo phản xạ muốn đem máy ghi âm giấu sau người, nhưng sau lại thấy lộ liễu quá, nên cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất có thể, cười cười với anh.
Cố Tần liếc nhìn đồ vật cô đang cầm trong tay một chút, hỏi: "Em cầm cái đấy làm gì?"
"Em... luyện khẩu ngữ ạ!"
Vừa vặn đến phòng ngủ, cô chạy thẳng vào phòng mình: "Anh ngủ ngon."
Cạch --- cửa đóng lại!
Cố Tần tay nắm chốt cửa phòng mình, ánh mắt một mực nhìn vào cánh cửa sát vách phòng mình, như có điều suy nghĩ...
- ------------------