Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
"Này này, hai người có phải đang đối nghịch hay không?"
Thẩm Tân thấy hai đứa nhỏ tự quyết định, giận sôi máu, nhưng ngại có người ngoài ở đây nên không có biểu hiện quá rõ ràng, banh mặt răn dạy: "Không biết lớn nhỏ, nhanh ngồi xuống cho ra, Thẩm Thần, bình thường ta dạy con thế nào?"
"Dạy tôi?" Thẩm Thần nhướng mi, ý vị trào phúng trong mắt cực đậm, nếu không phải mẹ vợ tương lai của anh ngồi ở đây, anh đã sớm cầm lấy cốc nước ở trên bàn hất lên mặt ông ta rồi.
"Tôi cũng thật sự không biết ông đã dạy tôi cái gì, là bỏ vợ bỏ con hay là tật xấu tham hư vinh?"
Sắc mặt Thẩm Tân biến thành màu gan heo: "Mày lặp lại lần nữa!"
Thẩm Thần nhẹ nhàng cười một cái, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạm lại vô cùng bạc tình: "Hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp mặt ông, nếu còn có lần tiếp theo, thì nhất định chính là ở trên lễ tang của ông rồi."
Anh nói xong thì không khí liền an tĩnh trong giây lát.
Đông Lộ nhịn không được siết chặt tay anh, ý nói anh chú ý lời nói một chút, vẫn còn đang ở bên ngoài mà.
Xem ra là vô luận có qua bao lâu đi nữa, anh cũng không thể tha thứ cho Thẩm Tân được, sự căm ghét đó đã ăn sâu vào trong cốt tủy.
Vậy tại sao anh lại đồng ý ăn bữa cơm này?
Đông Lộ không có cách nào lý giải.
Rốt cuộc thì người này không hề giống một đứa con trai sẽ yếu lòng khi nghe tin cha mình bị bệnh nan y sắp chết.
"Mày cái tên hỗn trướng này!" Thẩm Tân che ngực, tức giận đến hai mắt bốc hỏa, vừa định không quan tâm gì mà hung hăng giáo huấn anh thì Đông Vân vẫn luôn lẳng lặng nhấp trà ở bên cạnh nhàn nhạt đánh gãy bọn họ: "Được rồi, đừng cãi nữa."
Bà nhẹ nhàng buông tách trà, biểu tình đạm nhiên, nhìn không ra hỉ nộ, bà cầm cái túi xách ở bên cạnh, ưu nhã đứng lên, nói với Thẩm Tân: "Thẩm đổng, nếu hai đứa nhỏ đã ăn no rồi, muốn đi cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi tiễn hai đứa nó một đoạn đường, bữa cơm này tới đây thôi, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
Đông Lộ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đông Vân sẽ đứng về phía mình.
Thẩm Thần nhìn Đông Vân một cái, hơi hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến.
"... Nếu Đông tổng đã nói như vậy rồi thì chúng ta liền giải tán ở chỗ này đi, ngại quá, con trai tôi khiến cho cô bối rối rồi, trở về tôi nhất định sẽ giáo huấn nó thật tốt."
Lý trí Thẩm Tân rốt cuộc cũng trở về, trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, cho rằng Đông Vân đang cấp cho mình một bậc thang, có chút cảm kích, nếu ông ta tiếp tục cãi nhau với Thẩm Thần thì chắc hẳn cái lịch sử đen trước kia của ông ta sẽ bị anh nói ra sạch sẽ.
Vậy mặt mũi sẽ khó có thể duy trì được nữa.
Thẩm Tân gọi phục vụ tới thanh toán, lại đi tới quầy tính tiền, Đông Vân chào hỏi xong liền mang theo Đông Lộ với Thẩm Thần đi trước.
Đến nỗi việc tại sao Thẩm Thần là con trai của Thẩm Tân, cuối cùng lại đi theo Đông Vân thì tựa hồ chẳng có ai cảm thấy kỳ quái.
***
Bọn họ đi theo Đông Vân tới xe, vì để cho Thẩm Thần không cảm thấy xấu hổ, Đông Lộ mở ghế sau ra để cho anh vào trước, sau đó mình mới chui vào ngồi bên cạnh anh.
Cái chi tiết nhỏ này được Đông Vân thu cả vào trong mắt, hơi hơi híp mắt lại, từ khi nào mà đứa con gái quái gở lại lạnh lùng không biết đối nhân xử thế của bà cũng sẽ để ý tới cảm thụ của người khác như vậy?
Đông Vân mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
"Nhà cháu ở đâu?"
Bà thắt dây an toàn, quay đầu hỏi Thẩm Thần.
"Ở gần Cửu Trung." Thẩm Thần nói địa chỉ cho bà.
"Thuê phòng?" Đông Vân quay xe, giống như lơ đãng hỏi.
"Mẹ!" Đông Lộ bất mãn kêu bà một tiếng.
"Vâng." Thẩm Thần lại không có phản ứng đặc biệt gì, ăn ngay nói thật.
Đông Vân lái xe ra khỏi bãi đỗ, nhàn nhạt nói: "Cháu muốn dùng điều kiện như vậy cưới con gái cô?"
"Đương nhiên không phải." Thẩm Thần nói rõ từng câu từng chữ, "Cháu nhất định sẽ đáp ứng được những thứ mà cô ấy muốn."
Đông Vân a một tiếng, "Mạnh miệng thì ai cũng nói được, không có Thẩm gia làm chỗ dựa, cháu còn có cái gì? Hiện tại cháu đang học y đúng không, tính toán một chút, tiền lương sau khi ra trường căng nhất cũng chỉ có một, hai vạn, cháu làm thế nào để mua nhà? Cho dù nghị lực cháu có lớn tới đâu thì thanh xuân của con gái cô cũng đợi không nổi."
"Mẹ!" Sắc mặt Đông Lộ hoàn toàn trầm xuống, "Mẹ đừng..."
Thẩm Thần nhẹ nhàng kéo cô.
Thanh âm Đông Lộ dừng lại, nghiêng đầu, thấy anh lắc lắc đầu, ý bảo cô đừng nói chuyện.
"Cháu bảo đảm." Ngữ khí Thẩm Thần bình đạm lại tràn ngập tự tin, "Cháu nhất định có thể làm cho con gái cô hạnh phúc, cô cứ yên tâm, thời gian không lâu đâu, một năm sau khi tốt nghiệp là đủ rồi."
Lời này cũng nói được quá vẹn toàn đi?
"Này!" Đông Lộ nhẹ trừng anh.
Đông Vân liếc anh một cái, rõ ràng không tin, "Vậy cô sẽ rửa mắt mong chờ, nếu không làm được thì hy vọng cháu có thể rời xa con gái cô."
Thẩm Thần nhướng mày: "Cái đó..."
"Đủ rồi!" Đông Lộ nhịn không được nữa, "Hai người có thể đừng tùy tiện quyết định cuộc đời con như thế có được không? Mẹ, tương lai của con con sẽ tự mình phụ trách, anh ấy không cần thiết phải gánh vác thay con, còn có Thẩm Thần, đấy là quyết tâm của anh? Dùng việc chia tay để bảo đảm cho sự ấu trĩ của anh, anh càng khiến em coi thường anh hơn đấy!"
Cô một hơi nói xong lời này, liền lạnh mặt, nhìn dáng vẻ thật sự là bị tức đến nghẹn rồi.
Thẩm Thần ngẩn ra vài giây, bật cười, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Ai bảo anh muốn chia tay với em? Anh muốn nói, đó là không có khả năng."
"?" Đông Lộ hơi hơi mở to mắt.
Thẩm Thần nói với Đông Vân: "Cô, cô cũng nghe rồi đó, tương lai của chúng cháu tự chúng cháu sẽ phụ trách, muốn cháu rời xa Đông Lộ là tuyệt đối không có khả năng."
Đông Vân trầm mặc một lát, mở miệng: "Cô nhìn ra được Thẩm đổng thực sự coi trọng cháu, nếu cô mà là cháu thì cho dù có chán ghét ông ta thế nào đi nữa cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, ngược lại sẽ dựa theo ý của ông ta tiến vào tập đoàn Thẩm thị, ẩn nhẫn chờ đợi, sau đó cướp được quyền quản lý công ty, đó mới là thủ đoạn trả thù tốt nhất, cũng có thể làm cho sinh hoạt của Đông Lộ vô ưu vô lo hơn."
Thẩm Thần cười khẽ, mặt mày phai nhạt đi vài phần, "So với làm vậy, cháu càng thích đạp đổ ông ta từ phía ngoài hơn."
Đông Vân kinh ngạc, từ kính chiếu hậu nhìn anh nhiều thêm vài lần, "Khẩu khí đủ cuồng vọng, cũng không biết cháu lấy đâu ra tự tin như thế."
Bà lắc đầu, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, dù cho bà có trăm bất mãn với Thẩm Thần đi nữa, Đông Lộ cũng không có khả năng sẽ nghe bà.
Xe đi được một đoạn đường.
Đông Lộ nghĩ tới gì đó, kỳ quái hỏi Thẩm Thần: "Nếu anh không thể tha thứ cho cha anh thì sao còn tới ăn cơm?"
Thẩm Thần không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là đi xem bộ dáng bệnh thê thảm của ông ta rồi, đáng tiếc lại là giả."
"..."
Xe chạy tới phía dưới tiểu khu nhà Thẩm Thần.
Anh xuống xe.
"Mai gặp lại."
Đông Vân ở đây, Thẩm Thần không tiện làm gì với Đông Lộ, cách cửa sổ xe mỉm cười vẫy tay với cô.
"Tạm biệt." Đông Lộ cũng cong cong môi.
Thẳng tới khi Đông Vân khởi động xe, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Thần đâu nữa, cô mới đóng cửa sổ lại.
"Thích nó tới vậy?" Đông Vân nắm tay lái, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đông Lộ rụt rè nói: "Đúng thế."
Bên trong xe an tĩnh một khoảng thời gian.
Đông Lộ nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện không phải là đường về nhà, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đông Vân: "Nhà mẹ."
Đông Lộ sửng sốt.
Đông Vân nói: "Đông Kỳ rất nhớ con."
Đông Lộ trầm mặc, từ sau khi cha mẹ ly hôn, cô cũng không đi tìm Đông Vân nữa, càng miễn bàn tới gia đình hiện tại của bà.
Ngôi nhà sống chung với người đàn ông kia.
"Mẹ kết hôn với ông ta rồi?" Biểu tình Đông Lộ bình tĩnh, tay lại lặng lẽ siết chặt, thật lâu về sau liền nghe thấy tiếng "ừ" khẽ của Đông Vân.
"..."
Đồng tử Đông Lộ run rẩy, cái gì cũng không nói, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ tới xuất thần.
***
Căn biệt thự nằm trong khu phố xa hoa ở trung tâm thành phố.
Đông Kỳ cười biếng dựa vào sofa chơi iPad, bên cạnh có một dì giúp việc đang bưng một phần bò bít tết đứng ở bên cạnh hắn, cung kính nói: "Thiếu gia, tổ yến mà không ăn là sẽ nguội mất."
"Tôi đang bận, lát nữa nói đi." Đông Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Dì cứ để tổ yến ở trên bàn ấy."
Giúp việc khó xử, "Nhưng ông chủ muốn tôi giám sát cậu uống hết."
Đông Kỳ không kiên nhẫn, "Vậy từ từ đã."
Lúc này, có một cô bé gái phấn điêu ngọc trác nhảy nhót từ trên cầu thang chạy xuống, mặc một cái váy hoa màu hồng nhạt, nhìn qua có vẻ khoảng năm, sáu tuổi, hưng phấn bổ nhào vào trong lòng Đông Kỳ, "Ca ca, ca ca, chơi trò chơi với em đi."
Con bé vừa nhào vào liền trực tiếp làm nhân vật trong game của Đông Kỳ thua trận, hắn mặt vô biểu tình nhìn củ cải nhỏ trước mặt, đẩy mặt cô bé ra nói: "Không phải anh đã cảnh cáo em cách xa anh ra chút rồi à?"
Cô bé nhỏ làm như không nghe được, cười ngọt ngào lăn lộn trong ngực hắn, "Nhưng mà một mình em chơi chán lắm, thật vất vả mới có thêm một ca ca, anh chơi với em có được không?"
Đông Kỳ cự tuyệt: "Không."
Cô bé nhỏ: "Ca ca, nghe nói trước kia anh có một chị gái, ở nhà hai người thường chơi cái gì thế? Dì nói anh rất sợ chị ấy."
"A? Ai sợ chị ta? Đùa cái gì thế?" Thanh âm Đông Kỳ bỗng nhiên cất cao lên, "Anh nói cho em biết, ở cái nhà kia anh chính là lão đại, chị ấy chỉ là người hầu của anh mà thôi, chuyên môn giặt quần áo nấu cơm cho anh, tất cả anh cũng đều là do chị ấy giặt đấy, không nghe lời anh sẽ đánh mông chị ấy, hừ hừ!"
Cô bé nhỏ đột nhiên nhìn về phía sau hắn, chớp đôi mắt, "Chị gái anh có phải có mái tóc dài, mặt trắng, giữa mày có một nốt ruồi đỏ, vừa cao vừa gầy, trông rất xinh đẹp có đúng không?"
"Xinh đẹp thì miễn đi." Đông Kỳ nói, buồn bực nhìn cô nhóc: "Sao em biết chị ấy trông như thế nào?"
Cô bé nhỏ cao hứng chỉ đằng sau hắn, "Chị ấy ở sau lưng anh kìa."
Đông Kỳ rùng mình, lập tức quay đầu, Đông Lộ từ trên cao nhìn xuống hắn, gương mặt tú lệ không có bất luận biểu tình gì, vô thanh vô tức giống như quỷ.
Cảnh tượng giống như đã từng quen biết.
Đông Kỳ nặn ra một gương mặt tươi cười: "Chị... chị, sao chị lại ở chỗ này?"
Đông Lộ bẻ ngón tay, nhàn nhạt nói: "Đại khái là tới thu thập em đi."
Đông Kỳ nhảy xuống sofa muốn chạy, lại bị Đông Lộ nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo, nhìn nhìn khắp nơi, đây là nhà người ta, cô mạo muội đi vào thì có chút không hay lắm, vì thế liền trực tiếp xách hắn vào nhà vệ sinh.
"Mẹ, cứu con!"
Đông Kỳ thấy Đông Vân, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng cầu cứu.
Đông Vân làm như không thấy.
Từ sau khi đón Đông Kỳ ra ở riêng, bà rốt cuộc cũng biết hắn nghịch tới mức nào, vẫn là bình thường thiếu đánh đây mà.
Chỉ chốc lát sau, nhà vệ sinh liền truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào của Đông Kỳ, cô bé nhỏ lo lắng hỏi đông Vân: "Dì ơi, ca ca không sao chứ?"
Đông Vân cười nhạt bế cô bé lên, "Yên tâm, không sao hết."
***
Đông Lộ ở lại nhà này ăn cơm chiều, chủ nhân của căn nhà thân sĩ nho nhã, rất hoan nghênh cô, nhìn Đông Kỳ giận mà không dám nói gì đang lùa cơm, ông cười nói với Đông Lộ: "Hoan nghênh con tới làm khách, càng đông càng vui, chỉ có con mới có thể trị được tiểu tử này."
Đông Lộ rũ mắt nói: "Cảm ơn."
Tới lúc sau cô mới biết được, người đàn ông này với Đông Vân là bạn đại học với nhau, ông đối với bà là nhất kiến chung tình, đáng tiếc lúc ấy bên người Đông Vân đã có Hoàng Kiến Hoa, người đàn ông vẫn luôn không quên được bà, trước nay cũng không đi tìm người khác, đều chuẩn bị tinh thần cả đời không cưới vợ, còn nhận nuôi một cô bé gái, đặc biệt si tình.
Đông Lộ nhìn người một nhà vui vẻ hòa thuận này, không khí thực ấm áp, ngay cả Đông Kỳ dường như cũng hướng về bên kia, một tiếng "cha" gọi rất thân thiết.
Quả nhiên có tiền có thể sai sử ma quỷ.
Đông Lộ rũ mi, chọc chọc đũa vào bát cơm, một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.
"Không hợp khẩu vị sao?" Người đàn ông nhận ra, quan tâm hỏi.
Đông Lộ lắc đầu, muốn nói gì đó qua loa lấy lệ, điện thoại vừa vặn vang lên.
"Xin lỗi, cháu đi nghe điện thoại một chút."
Đông Lộ cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Là Thẩm Thần gọi.
"Alo, sao thế?"
Cô hạ giọng hỏi.
Thanh âm thiếu niên mát lạnh như có dòng điện chạy qua, nhiều thêm vài phần từ tính gợi cảm.
"Sau khi anh về anh đã tự hỏi lại những điều mà mẹ em nói với anh, cảm thấy bà ấy nói rất có đạo lý, anh hiện tại không có nhà, ở bên anh xác thực là ủy khuất cho em, trải qua một hồi suy nghĩ, trước khi anh công thành danh toại, anh muốn..."
Ngữ khí của anh mang theo chút do dự.
Đông Lộ nghe, cái này rõ ràng là điềm báo sắp sửa chia tay, trong lòng chợt lạnh, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm sao?"
Lần này anh nói rất anh: "Anh muốn ở chung với em."
Đông Lộ: "?"
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Lộ: Tôi vĩnh viễn cũng không thể theo kịp mạch não của hắn.
Thẩm Tân thấy hai đứa nhỏ tự quyết định, giận sôi máu, nhưng ngại có người ngoài ở đây nên không có biểu hiện quá rõ ràng, banh mặt răn dạy: "Không biết lớn nhỏ, nhanh ngồi xuống cho ra, Thẩm Thần, bình thường ta dạy con thế nào?"
"Dạy tôi?" Thẩm Thần nhướng mi, ý vị trào phúng trong mắt cực đậm, nếu không phải mẹ vợ tương lai của anh ngồi ở đây, anh đã sớm cầm lấy cốc nước ở trên bàn hất lên mặt ông ta rồi.
"Tôi cũng thật sự không biết ông đã dạy tôi cái gì, là bỏ vợ bỏ con hay là tật xấu tham hư vinh?"
Sắc mặt Thẩm Tân biến thành màu gan heo: "Mày lặp lại lần nữa!"
Thẩm Thần nhẹ nhàng cười một cái, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạm lại vô cùng bạc tình: "Hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp mặt ông, nếu còn có lần tiếp theo, thì nhất định chính là ở trên lễ tang của ông rồi."
Anh nói xong thì không khí liền an tĩnh trong giây lát.
Đông Lộ nhịn không được siết chặt tay anh, ý nói anh chú ý lời nói một chút, vẫn còn đang ở bên ngoài mà.
Xem ra là vô luận có qua bao lâu đi nữa, anh cũng không thể tha thứ cho Thẩm Tân được, sự căm ghét đó đã ăn sâu vào trong cốt tủy.
Vậy tại sao anh lại đồng ý ăn bữa cơm này?
Đông Lộ không có cách nào lý giải.
Rốt cuộc thì người này không hề giống một đứa con trai sẽ yếu lòng khi nghe tin cha mình bị bệnh nan y sắp chết.
"Mày cái tên hỗn trướng này!" Thẩm Tân che ngực, tức giận đến hai mắt bốc hỏa, vừa định không quan tâm gì mà hung hăng giáo huấn anh thì Đông Vân vẫn luôn lẳng lặng nhấp trà ở bên cạnh nhàn nhạt đánh gãy bọn họ: "Được rồi, đừng cãi nữa."
Bà nhẹ nhàng buông tách trà, biểu tình đạm nhiên, nhìn không ra hỉ nộ, bà cầm cái túi xách ở bên cạnh, ưu nhã đứng lên, nói với Thẩm Tân: "Thẩm đổng, nếu hai đứa nhỏ đã ăn no rồi, muốn đi cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi tiễn hai đứa nó một đoạn đường, bữa cơm này tới đây thôi, lần sau chúng ta lại nói chuyện."
Đông Lộ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Đông Vân sẽ đứng về phía mình.
Thẩm Thần nhìn Đông Vân một cái, hơi hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến.
"... Nếu Đông tổng đã nói như vậy rồi thì chúng ta liền giải tán ở chỗ này đi, ngại quá, con trai tôi khiến cho cô bối rối rồi, trở về tôi nhất định sẽ giáo huấn nó thật tốt."
Lý trí Thẩm Tân rốt cuộc cũng trở về, trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, cho rằng Đông Vân đang cấp cho mình một bậc thang, có chút cảm kích, nếu ông ta tiếp tục cãi nhau với Thẩm Thần thì chắc hẳn cái lịch sử đen trước kia của ông ta sẽ bị anh nói ra sạch sẽ.
Vậy mặt mũi sẽ khó có thể duy trì được nữa.
Thẩm Tân gọi phục vụ tới thanh toán, lại đi tới quầy tính tiền, Đông Vân chào hỏi xong liền mang theo Đông Lộ với Thẩm Thần đi trước.
Đến nỗi việc tại sao Thẩm Thần là con trai của Thẩm Tân, cuối cùng lại đi theo Đông Vân thì tựa hồ chẳng có ai cảm thấy kỳ quái.
***
Bọn họ đi theo Đông Vân tới xe, vì để cho Thẩm Thần không cảm thấy xấu hổ, Đông Lộ mở ghế sau ra để cho anh vào trước, sau đó mình mới chui vào ngồi bên cạnh anh.
Cái chi tiết nhỏ này được Đông Vân thu cả vào trong mắt, hơi hơi híp mắt lại, từ khi nào mà đứa con gái quái gở lại lạnh lùng không biết đối nhân xử thế của bà cũng sẽ để ý tới cảm thụ của người khác như vậy?
Đông Vân mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
"Nhà cháu ở đâu?"
Bà thắt dây an toàn, quay đầu hỏi Thẩm Thần.
"Ở gần Cửu Trung." Thẩm Thần nói địa chỉ cho bà.
"Thuê phòng?" Đông Vân quay xe, giống như lơ đãng hỏi.
"Mẹ!" Đông Lộ bất mãn kêu bà một tiếng.
"Vâng." Thẩm Thần lại không có phản ứng đặc biệt gì, ăn ngay nói thật.
Đông Vân lái xe ra khỏi bãi đỗ, nhàn nhạt nói: "Cháu muốn dùng điều kiện như vậy cưới con gái cô?"
"Đương nhiên không phải." Thẩm Thần nói rõ từng câu từng chữ, "Cháu nhất định sẽ đáp ứng được những thứ mà cô ấy muốn."
Đông Vân a một tiếng, "Mạnh miệng thì ai cũng nói được, không có Thẩm gia làm chỗ dựa, cháu còn có cái gì? Hiện tại cháu đang học y đúng không, tính toán một chút, tiền lương sau khi ra trường căng nhất cũng chỉ có một, hai vạn, cháu làm thế nào để mua nhà? Cho dù nghị lực cháu có lớn tới đâu thì thanh xuân của con gái cô cũng đợi không nổi."
"Mẹ!" Sắc mặt Đông Lộ hoàn toàn trầm xuống, "Mẹ đừng..."
Thẩm Thần nhẹ nhàng kéo cô.
Thanh âm Đông Lộ dừng lại, nghiêng đầu, thấy anh lắc lắc đầu, ý bảo cô đừng nói chuyện.
"Cháu bảo đảm." Ngữ khí Thẩm Thần bình đạm lại tràn ngập tự tin, "Cháu nhất định có thể làm cho con gái cô hạnh phúc, cô cứ yên tâm, thời gian không lâu đâu, một năm sau khi tốt nghiệp là đủ rồi."
Lời này cũng nói được quá vẹn toàn đi?
"Này!" Đông Lộ nhẹ trừng anh.
Đông Vân liếc anh một cái, rõ ràng không tin, "Vậy cô sẽ rửa mắt mong chờ, nếu không làm được thì hy vọng cháu có thể rời xa con gái cô."
Thẩm Thần nhướng mày: "Cái đó..."
"Đủ rồi!" Đông Lộ nhịn không được nữa, "Hai người có thể đừng tùy tiện quyết định cuộc đời con như thế có được không? Mẹ, tương lai của con con sẽ tự mình phụ trách, anh ấy không cần thiết phải gánh vác thay con, còn có Thẩm Thần, đấy là quyết tâm của anh? Dùng việc chia tay để bảo đảm cho sự ấu trĩ của anh, anh càng khiến em coi thường anh hơn đấy!"
Cô một hơi nói xong lời này, liền lạnh mặt, nhìn dáng vẻ thật sự là bị tức đến nghẹn rồi.
Thẩm Thần ngẩn ra vài giây, bật cười, giơ tay xoa xoa đầu cô, "Ai bảo anh muốn chia tay với em? Anh muốn nói, đó là không có khả năng."
"?" Đông Lộ hơi hơi mở to mắt.
Thẩm Thần nói với Đông Vân: "Cô, cô cũng nghe rồi đó, tương lai của chúng cháu tự chúng cháu sẽ phụ trách, muốn cháu rời xa Đông Lộ là tuyệt đối không có khả năng."
Đông Vân trầm mặc một lát, mở miệng: "Cô nhìn ra được Thẩm đổng thực sự coi trọng cháu, nếu cô mà là cháu thì cho dù có chán ghét ông ta thế nào đi nữa cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, ngược lại sẽ dựa theo ý của ông ta tiến vào tập đoàn Thẩm thị, ẩn nhẫn chờ đợi, sau đó cướp được quyền quản lý công ty, đó mới là thủ đoạn trả thù tốt nhất, cũng có thể làm cho sinh hoạt của Đông Lộ vô ưu vô lo hơn."
Thẩm Thần cười khẽ, mặt mày phai nhạt đi vài phần, "So với làm vậy, cháu càng thích đạp đổ ông ta từ phía ngoài hơn."
Đông Vân kinh ngạc, từ kính chiếu hậu nhìn anh nhiều thêm vài lần, "Khẩu khí đủ cuồng vọng, cũng không biết cháu lấy đâu ra tự tin như thế."
Bà lắc đầu, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, dù cho bà có trăm bất mãn với Thẩm Thần đi nữa, Đông Lộ cũng không có khả năng sẽ nghe bà.
Xe đi được một đoạn đường.
Đông Lộ nghĩ tới gì đó, kỳ quái hỏi Thẩm Thần: "Nếu anh không thể tha thứ cho cha anh thì sao còn tới ăn cơm?"
Thẩm Thần không chút nghĩ ngợi: "Đương nhiên là đi xem bộ dáng bệnh thê thảm của ông ta rồi, đáng tiếc lại là giả."
"..."
Xe chạy tới phía dưới tiểu khu nhà Thẩm Thần.
Anh xuống xe.
"Mai gặp lại."
Đông Vân ở đây, Thẩm Thần không tiện làm gì với Đông Lộ, cách cửa sổ xe mỉm cười vẫy tay với cô.
"Tạm biệt." Đông Lộ cũng cong cong môi.
Thẳng tới khi Đông Vân khởi động xe, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Thần đâu nữa, cô mới đóng cửa sổ lại.
"Thích nó tới vậy?" Đông Vân nắm tay lái, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Đông Lộ rụt rè nói: "Đúng thế."
Bên trong xe an tĩnh một khoảng thời gian.
Đông Lộ nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện không phải là đường về nhà, "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đông Vân: "Nhà mẹ."
Đông Lộ sửng sốt.
Đông Vân nói: "Đông Kỳ rất nhớ con."
Đông Lộ trầm mặc, từ sau khi cha mẹ ly hôn, cô cũng không đi tìm Đông Vân nữa, càng miễn bàn tới gia đình hiện tại của bà.
Ngôi nhà sống chung với người đàn ông kia.
"Mẹ kết hôn với ông ta rồi?" Biểu tình Đông Lộ bình tĩnh, tay lại lặng lẽ siết chặt, thật lâu về sau liền nghe thấy tiếng "ừ" khẽ của Đông Vân.
"..."
Đồng tử Đông Lộ run rẩy, cái gì cũng không nói, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ tới xuất thần.
***
Căn biệt thự nằm trong khu phố xa hoa ở trung tâm thành phố.
Đông Kỳ cười biếng dựa vào sofa chơi iPad, bên cạnh có một dì giúp việc đang bưng một phần bò bít tết đứng ở bên cạnh hắn, cung kính nói: "Thiếu gia, tổ yến mà không ăn là sẽ nguội mất."
"Tôi đang bận, lát nữa nói đi." Đông Kỳ cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Dì cứ để tổ yến ở trên bàn ấy."
Giúp việc khó xử, "Nhưng ông chủ muốn tôi giám sát cậu uống hết."
Đông Kỳ không kiên nhẫn, "Vậy từ từ đã."
Lúc này, có một cô bé gái phấn điêu ngọc trác nhảy nhót từ trên cầu thang chạy xuống, mặc một cái váy hoa màu hồng nhạt, nhìn qua có vẻ khoảng năm, sáu tuổi, hưng phấn bổ nhào vào trong lòng Đông Kỳ, "Ca ca, ca ca, chơi trò chơi với em đi."
Con bé vừa nhào vào liền trực tiếp làm nhân vật trong game của Đông Kỳ thua trận, hắn mặt vô biểu tình nhìn củ cải nhỏ trước mặt, đẩy mặt cô bé ra nói: "Không phải anh đã cảnh cáo em cách xa anh ra chút rồi à?"
Cô bé nhỏ làm như không nghe được, cười ngọt ngào lăn lộn trong ngực hắn, "Nhưng mà một mình em chơi chán lắm, thật vất vả mới có thêm một ca ca, anh chơi với em có được không?"
Đông Kỳ cự tuyệt: "Không."
Cô bé nhỏ: "Ca ca, nghe nói trước kia anh có một chị gái, ở nhà hai người thường chơi cái gì thế? Dì nói anh rất sợ chị ấy."
"A? Ai sợ chị ta? Đùa cái gì thế?" Thanh âm Đông Kỳ bỗng nhiên cất cao lên, "Anh nói cho em biết, ở cái nhà kia anh chính là lão đại, chị ấy chỉ là người hầu của anh mà thôi, chuyên môn giặt quần áo nấu cơm cho anh, tất cả anh cũng đều là do chị ấy giặt đấy, không nghe lời anh sẽ đánh mông chị ấy, hừ hừ!"
Cô bé nhỏ đột nhiên nhìn về phía sau hắn, chớp đôi mắt, "Chị gái anh có phải có mái tóc dài, mặt trắng, giữa mày có một nốt ruồi đỏ, vừa cao vừa gầy, trông rất xinh đẹp có đúng không?"
"Xinh đẹp thì miễn đi." Đông Kỳ nói, buồn bực nhìn cô nhóc: "Sao em biết chị ấy trông như thế nào?"
Cô bé nhỏ cao hứng chỉ đằng sau hắn, "Chị ấy ở sau lưng anh kìa."
Đông Kỳ rùng mình, lập tức quay đầu, Đông Lộ từ trên cao nhìn xuống hắn, gương mặt tú lệ không có bất luận biểu tình gì, vô thanh vô tức giống như quỷ.
Cảnh tượng giống như đã từng quen biết.
Đông Kỳ nặn ra một gương mặt tươi cười: "Chị... chị, sao chị lại ở chỗ này?"
Đông Lộ bẻ ngón tay, nhàn nhạt nói: "Đại khái là tới thu thập em đi."
Đông Kỳ nhảy xuống sofa muốn chạy, lại bị Đông Lộ nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo, nhìn nhìn khắp nơi, đây là nhà người ta, cô mạo muội đi vào thì có chút không hay lắm, vì thế liền trực tiếp xách hắn vào nhà vệ sinh.
"Mẹ, cứu con!"
Đông Kỳ thấy Đông Vân, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng cầu cứu.
Đông Vân làm như không thấy.
Từ sau khi đón Đông Kỳ ra ở riêng, bà rốt cuộc cũng biết hắn nghịch tới mức nào, vẫn là bình thường thiếu đánh đây mà.
Chỉ chốc lát sau, nhà vệ sinh liền truyền ra tiếng quỷ khóc sói gào của Đông Kỳ, cô bé nhỏ lo lắng hỏi đông Vân: "Dì ơi, ca ca không sao chứ?"
Đông Vân cười nhạt bế cô bé lên, "Yên tâm, không sao hết."
***
Đông Lộ ở lại nhà này ăn cơm chiều, chủ nhân của căn nhà thân sĩ nho nhã, rất hoan nghênh cô, nhìn Đông Kỳ giận mà không dám nói gì đang lùa cơm, ông cười nói với Đông Lộ: "Hoan nghênh con tới làm khách, càng đông càng vui, chỉ có con mới có thể trị được tiểu tử này."
Đông Lộ rũ mắt nói: "Cảm ơn."
Tới lúc sau cô mới biết được, người đàn ông này với Đông Vân là bạn đại học với nhau, ông đối với bà là nhất kiến chung tình, đáng tiếc lúc ấy bên người Đông Vân đã có Hoàng Kiến Hoa, người đàn ông vẫn luôn không quên được bà, trước nay cũng không đi tìm người khác, đều chuẩn bị tinh thần cả đời không cưới vợ, còn nhận nuôi một cô bé gái, đặc biệt si tình.
Đông Lộ nhìn người một nhà vui vẻ hòa thuận này, không khí thực ấm áp, ngay cả Đông Kỳ dường như cũng hướng về bên kia, một tiếng "cha" gọi rất thân thiết.
Quả nhiên có tiền có thể sai sử ma quỷ.
Đông Lộ rũ mi, chọc chọc đũa vào bát cơm, một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.
"Không hợp khẩu vị sao?" Người đàn ông nhận ra, quan tâm hỏi.
Đông Lộ lắc đầu, muốn nói gì đó qua loa lấy lệ, điện thoại vừa vặn vang lên.
"Xin lỗi, cháu đi nghe điện thoại một chút."
Đông Lộ cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Là Thẩm Thần gọi.
"Alo, sao thế?"
Cô hạ giọng hỏi.
Thanh âm thiếu niên mát lạnh như có dòng điện chạy qua, nhiều thêm vài phần từ tính gợi cảm.
"Sau khi anh về anh đã tự hỏi lại những điều mà mẹ em nói với anh, cảm thấy bà ấy nói rất có đạo lý, anh hiện tại không có nhà, ở bên anh xác thực là ủy khuất cho em, trải qua một hồi suy nghĩ, trước khi anh công thành danh toại, anh muốn..."
Ngữ khí của anh mang theo chút do dự.
Đông Lộ nghe, cái này rõ ràng là điềm báo sắp sửa chia tay, trong lòng chợt lạnh, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm sao?"
Lần này anh nói rất anh: "Anh muốn ở chung với em."
Đông Lộ: "?"
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đông Lộ: Tôi vĩnh viễn cũng không thể theo kịp mạch não của hắn.