Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Phòng khách Thẩm gia.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thẩm Thần đã đổi một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng và quần dài, cổ áo không cài hết nút, chiếc cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo lộ ra, thoải mái lại sạch sẽ.
Cùng với cái người lôi thôi lếch thếch vừa rồi tựa như hai người khác nhau.
Hắn rót cho Đông Lộ một cốc nước.
"Cảm ơn."
Đông Lộ cầm cốc ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nói cảm ơn, cô ngồi trên sofa, tròng mắt màu nâu nhạt hơi hơi chuyển động, đánh giá căn nhà này.
Một phòng khách, hai phòng ngủ, có chút nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có 80 mét vuông, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, cái gì nên có cũng đều có.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
"Thầy giáo bảo tôi tới thăm cậu."
Nơi này toàn là mùi hương của hắn, nơi nơi đều là dấu vết sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Thần, Đông Lộ cảm giác có chút hồi hộp, uống một hớp nước rồi nói: "Ông ấy nói hy vọng cậu ở nhà cũng có thể học được, bảo tôi mang bài tập mấy ngày hôm nay tới đưa cho cậu..."
Nói xong, cô buông ly nước xuống, lấy cặp sách qua, đưa cho hắn mấy quyển sách bài tập cùng vở ghi.
Thẩm Thần không nhận, ngồi ở đối diện cô, nghiêng đầu nhìn, biểu tình có chút cao thâm khó đoán, "Thầy chủ nhiệm không nói cho cậu là tôi muốn thôi học?"
"Thầy ấy có nói, nhưng thầy ấy bảo không đồng ý."
Mấy ngày không gặp, Đông Lộ phát hiện Thẩm Thần gầy đi rất nhiều, đường cong hàm dưới rõ ràng, làn da trắng đến không giống người bình thường, đáy mắt có quầng thâm đen, tinh thần lẫn trạng thái đều không tốt.
Không chỉ có vẻ ngoài biến hóa, cả người hắn cũng trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn cô nhàn nhạt, tìm không thấy độ ấm trước kia, giống như cô chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.
Đông Lộ hơi hơi nhíu mày, không rõ tại sao hắn lại thành ra như vậy.
Thẩm Thần rũ mi, ngón tay tùy ý gác ở trên tay vịn sofa, cái được cái không nhẹ gõ xuống, "Cậu tìm tôi là vì cái này?"
Đông Lộ: "Ừ."
"Nhưng sao tôi nghe Du Minh Dương nói cậu tới quán bar tìm tôi." Thẩm Thần nhìn cô, ánh mắt nặng nề, "Thời gian là ngày hôm qua, hôm nay thầy đã bắt cậu tới truyền tin cho tôi?"
Đông Lộ không nghĩ tới Du Minh Dương lại lắm mồm như vậy, chân trước cô vừa mới rời đi mà chân sau anh ta đã mật báo ngay cho Thẩm Thần rồi.
Thực thiếu đạo đức.
Cô mắng thầm vài câu ở trong lòng, trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, "Tôi chỉ tới mua rượu."
Cô cũng không nói dối, lúc sau cô đúng thật là tiêu tiền mua một chai rượu vang đỏ không rõ tên nhưng lại quý muốn chết, Hoàng Kiến Hoa mừng đến không khép được miệng, Đông Kỳ lại dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần xem cô suốt cả một buổi tối.
Thẩm Thần tựa như có chút không tin, như có như không mà cười một cái, làm trò trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm ở trong miệng, bật lửa, đột nhiên hỏi: "Cậu sẽ không thật sự thích tôi đi?"
Những lời này hắn đã hỏi qua rất nhiều lần, nhưng không có lần nào không chút để ý như bây giờ.
Biểu tình thiếu niên nhạt nhẽo, nụ cười có chút tùy tiện, một chút cũng không để tâm.
Tựa như cô có trả lời thế nào thì đối với hắn mà nói cũng chẳng sao cả.
Bầu không khí dần dần tràn ngập mùi hương khói thuốc lá, phả tới bên người Đông Lộ.
Thần sắc cô có chút lạnh xuống, chậm rãi dùng tay che mũi, "Đương nhiên là không có khả năng."
"Phải không? Vậy thì tốt." Thẩm Thần nhún vai, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, hút hai điếu thuốc xong liền ấn đầu thuốc lên gạt tàn, "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Nhục nhã thật.
Đông Lộ nắm chặt bàn tay, có chút nan kham, dựa theo tính tình của cô thì khi bị người như vậy đối xử, cô tuyệt đối sẽ không nói hai lời mà lập tức bỏ đi, một giây cũng sẽ không ở lâu.
Có thể là nghĩ tới lời giao phó của La Nhạc Phúc, cô cố gắng đè nén cỗ xúc động này lại, lạnh lùng liếc hắn: "Thầy giáo còn muốn tôi đại diện cả lớp đi thăm mẹ cậu, nhìn xem có gì cần giúp hay không."
Một câu thăm hỏi hảo tâm ở dưới bầu không khí này lại bị cô nói rất lãnh đạm, nửa điểm phập phồng cũng không có, hoàn toàn chính là việc công xử theo phép công.
"Ông ta còn nói cho cậu cả cái này?" Sắc mặt Thẩm Thần có hơi hơi biến hóa, "Cậu biết được bao nhiêu?"
Đôi mắt Đông Lộ nhìn về hướng khác, "Ông ấy biến bao nhiêu thì tôi biết bấy nhiêu."
Nói như không nói.
Thẩm Thần nhìn gương mặt nhỏ của cô, có chút buồn cười.
Mang thù như vậy sao.
Lý trí bảo hắn phải từ chối, nhưng hắn rất rõ một điều, nếu lần này hắn từ chối thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không để ý tới hắn nữa.
Vậy cứ mặc kệ nốt lần này đi.
Lần cuối cùng.
Thẩm Thần thở dài đứng lên, "Vậy đi thôi, vừa lúc tôi cũng phải tới bệnh viện."
Đông Lộ không nói chuyện, đứng lên đi theo hắn, mặt mày lãnh đạm, một bộ dáng cự tuyệt nói chuyện với hắn.
Xem ra là thực sự bị chọc giận không nhẹ.
Thẩm Thần nhìn cô, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ quái, trước kia bất luận là ai, khi biết được tình huống trong nhà hắn thì đều không ngoại lệ mà biểu hiện ra vẻ đồng tình, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận hơn, khắp nơi đều bận tâm tới cảm thụ của hắn, phảng phất như đem hắn trở thành một món đồ yếu ớt dễ vỡ, một câu nặng lời thôi cũng sẽ khiến hắn nát bấy.
Nhưng Đông Lộ vẫn đối xử với hắn như bình thường, nên tức giận thì tức giận, nên ghét bỏ thì vẫn ghét bỏ hắn, tuyệt đối không lòng vòng.
Ừm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Thẩm Thần hoài nghi bản thân mình có khuynh hướng tự ngược.1
***
Thẩm Thần đưa Đông Lộ ra khỏi nhà, bởi vì nơi này cách bệnh viện khá xa cho nên hắn bắt một chiếc taxi đi qua đó, cùng Đông Lộ một trước một sau lên xe.
Rõ ràng đều ngồi ở ghế sau, thế nhưng bọn họ ngồi cách nhau rất xa, ở giữa còn đủ chỗ cho hai người ngồi nữa, hơn nữa còn đều ăn ý mà quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ai cũng không nói chuyện.
Người sáng suốt đều nhìn ra được giữa bọn họ có vấn đề.
Tài xế cố ý hỏi một câu: "Hai cháu quen nhau sao?"
Đông Lộ gật đầu, Thẩm Thần ừ một tiếng.
Đều không muốn nhiều lời.
Tài xế thức thời không đáp lại, chạy xe nhanh hơn một chút.
Không khí nặng nề.
Đông Lộ gửi tin nhắn cho Hoàng Kiến Hoa nói mình sẽ về trễ một chút, xong sau đó không còn việc gì nữa, chỉ biết ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, trước kia lúc ở cạnh Thẩm Thần thì đều là hắn nói chuyện, cô chỉ ngẫu nhiên mới đáp lại một hai câu, nhưng hôm nay hắn không nói gì, cô thế mà lại có chút không quen.
Bầu trời đen kịt, gió lạnh đem cửa sổ đập cho phát ra tiếng động lớn, tựa như sắp chuẩn bị mưa to một trận.
Cô kìm lòng không được hỏi: "Cậu có mang ô không?"
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền muốn cắn đầu lưỡi.
Hỏi gì mà ngu ngốc quá thể?
Cũng may là Thẩm Thần không nhận ra được gì, nhìn không trung, nói: "Không có, buổi tối tôi không về nhà."
Đông Lộ giật mình, lại nghe hắn nói: "Yên tâm, ít nhất thì tôi sẽ đưa cậu về."
Đông Lộ liếc hắn, hơi mím môi.
Một đường tiếp đó cũng không có nói chuyện nữa.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Đông Lộ đi theo Thẩm Thần lên tầng ba, sau đó đi vào một căn phòng bệnh.
Bên trong có ba giường bệnh.
Đông Lộ liếc mắt liền thấy được ở cái giường trong cùng có một người phụ nữ gầy ốm đang nằm đó, mặt bà ấy không một chút huyết sắc, miệng đang đeo một cái ống thở plastic trong suốt*, cũng không động đậy.
Một bà lão đang ngồi bên cạnh người phụ nữ đó, cầm tay mát xa cho bà.
Bà lão nghe được động tĩnh ngoài cửa, xoay người đứng lên, nhìn thấy người tới là ai thì cười: "Tiểu Thần tới rồi à, cô bé này là?"
Bà lão tò mò đánh giá Đông Lộ.
"Cậu ấy là bạn học của con, tới để thăm mẹ."
Thẩm Thần cũng cười một cái, chậm rãi đi qua, "Bà ngoại đi nghỉ đi, còn lại giao cho con là được rồi."
"Không cần, đợi lát nữa bà còn phải lau người cho Cầm Cầm nữa, con tới đây làm gì chứ!"
Bà ngoại nói lẫy, một tay đẩy tay hắn ra, nhìn thấy Đông Lộ thì lại rất vui vẻ, cười tít mắt, "Ai nha, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, cảm ơn con đã đi một chuyến xa tới đây, con tên là gì?"
"Cháu chào bà, cháu tên Đông Lộ."
Đông Lộ rất ít khi giao tiếp với người lớn cho nên có chút cứng ngắc, hậu tri hậu giác phát hiện cô đến thăm bệnh mà chẳng mang quà theo, thật sự quá thất lễ rồi.
"Xin lỗi, tôi quên mang quà bệnh rồi, bây giờ tôi đi xuống dưới mua." Cô nói xong liền quay người.
"Chờ đã..."
Thẩm Thần chạy tới giữ lấy cô, vừa tức vừa buồn cười, "Bạn học nhỏ, không cần khách sáo như vậy, cho dù cậu có mua thì mẹ tôi cũng không dùng được."
Hắn nói xong lại kéo cô tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng đối với người phụ nữ trên giường bệnh, "Mẹ, con đưa bạn học tới thăm mẹ này."
Người phụ nữ còn tỉnh táo, trợn tròn mắt nhìn hắn, không nói gì, đôi mắt thong thả chớp một cái.
Đông Lộ lại không có chút bất ngờ nào đối với bộ dáng này của bà, cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cháu chào dì."
Cô biết mẹ Thẩm không phải không muốn nói chuyện mà là không thể nói chuyện, không chỉ vậy, thân thể hiện tại của bà cơ hồ là đang lâm vào trạng thái tê liệt không thể động đậy.
Từ trong miệng La Nhạc Phúc, cô biết mẹ Thẩm mắc phải một loại bệnh cực kỳ hiếm gặp.
Bệnh xơ chứng teo cơ.
Loại bệnh này khi đã tới giai đoạn cuối thì không thể viết chữ cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể thông qua cách chớp mắt để giao lưu với người khác, người bệnh thậm chí còn không thể tự hô hấp được.
Đáng sợ nhất chính là, tuy cơ bắp toàn thân của người bệnh hoàn toàn teo lại nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, có thể nghe cũng có thể cảm giác được tất cả những thay đổi ở bên ngoài, chỉ là không thể phản ứng lại mà thôi.
Giống như là linh hồn bị đóng băng trong thể xác vậy.
Loại bệnh này nói ra liền khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Nhà vật lý lý thuyết Hawking cũng mắc phải căn bệnh này, nửa đời sau đều phải nằm liệt ở trên xe lăn, chỉ dùng một ngón tay thông qua máy móc giao lưu với thế giới bên ngoài.
Một căn bệnh nan y không có cách nào chữa khỏi.
Đông Lộ nhìn thấy mẹ Thẩm chớp chớp mắt với mình, tựa như muốn biểu đạt cái gì đó, cô mê mang nhìn về phía Thẩm Thần, lại phát hiện Thẩm Thần cũng có vẻ mặt y như cô.
"..."
Vẫn là bà ngoại đáng tin hơn, cười tủm tỉm nói: "Cầm Cầm đang hỏi các con có quan hệ gì đó!"
Thẩm Thần: "Không phải con vừa mới nói sao, bạn học."
Bà ngoại dùng sức chọc cái trán hắn, "Thôi đi tiểu tử thối này, bà còn không biết rõ con sao, bạn học bình thường mà con sẽ đưa tới đây? Đừng có lừa bà, đúng không, Cầm Cầm?"
Mẹ Thẩm cong cong đôi mắt, chớp chớp mắt đối với bọn họ.
Đông Lộ có chút giật mình.
Nên nói thế nào nhỉ, cô chắc chắn rằng gương mặt này của Thẩm Thần tuyệt đối được di truyền phần lớn từ mẹ của hắn, mẹ Thẩm tuy rằng bị bệnh, khí sắc không tốt cho lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được ngũ quan sắc nét của bà, lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
Chẳng qua là bà đau ốm ở trên giường đã nhiều năm cho nên làn da tái nhợt không chút huyết sắc, gương mặt gầy đến như chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt lại trong veo, khi cười rộ lên cũng giống Thẩm Thần y như đúc, vừa đen vừa sáng, thật sự rất đẹp.
"Xem đi, Cầm Cầm cũng tán đồng với bà."
Bà ngoại như tìm được đồng lõa, cười to.
"Mẹ, sao mẹ lại cùng với bà ngoại học xấu thế."
Thẩm Thần không biết nói gì, thấy Đông Lộ ngây thơ mờ mịt không hiểu tại sao, liền giải thích: "Mẹ chớp mắt một cái là đồng ý, hai cái là phản đối, xem ra bà ấy rất thích cậu."
Đông Lộ hậu tri hậu giác phản ứng lại, lại cảm thấy bản thân như đang bị đùa giỡn, lỗ tai có chút nóng lên.
Nghĩ thầm, bọn họ quả nhiên là người một nhà, da mặt dày y như Thẩm Thần.
***
Đông Lộ ngồi ở phòng bệnh chơi chốc lát, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa to, nện ở trên cửa sổ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô thấy thế liền khẽ nhíu mày, nói xin lỗi với bọn họ rằng mình cần phải về nhà.
Thẩm Thần muốn đưa cô về, nhưng lại bị Đông Lộ từ chối: "Cậu vẫn nên ở lại chăm sóc dì đi."
"Không mất nhiều thời gian, một mình cậu trở về nhỡ đâu lại gặp phải sắc lang thì biết làm sao?" Thẩm Thần không nói hai lời mượn một cái ô, muốn đưa cô về.
Đông Lộ nhướng mày: "Tôi đụng phải sắc lang khi nào? Cậu đừng có nói lung tung."
Thẩm Thần lười phải giải thích nhiều, "Đi thôi."
"Đã nói không cần đưa rồi mà." Tính tình quật cường của Đông Lộ lại bộc phát.
Bà ngoại nhìn hai người tranh luận vẫn chưa dứt, vỗ vỗ tay ngắt lời họ, "Được rồi, hai đứa đừng cãi nữa, Tiểu Lộ, con nghe lời Tiểu Thần đi, mưa lớn như vậy, một cô gái nhỏ như con về nhà xác thực không quá an toàn, không bằng con dứt khoát ở chỗ này của chúng ta ngủ lại một đêm đi, ngày mai là thứ bảy, hai đứa vừa lúc không có tiết học."
Bà tuy già nhưng tâm không già, bàn tính nhỏ trong lòng vẫn rất biết tính toán.
"A?" Đông Lộ sửng sốt một chút, vội vàng xua tay, "Vậy thì ngại lắm bà ơi."
Bà ngoại giả vờ bị tổn thương: "Chẳng lẽ con ghét bỏ chỗ này của chúng ta đơn sơ sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy thì cứ thế đi." Bà ngoại giải quyết một cách dứt khoát, vui rạo rực hỏi mẹ Thẩm: "Cầm Cầm, con cũng đồng ý chứ?"
Mẹ Thẩm chớp mắt thật nhiều lần.
Này là có ý gì?
Đông Lộ mê mang nhìn về phía Thẩm Thần.
Từ trước tới nay vốn vẫn không quá hiểu ý tứ của mẫu thân đại nhân, Thẩm Thần trầm mặc một lát, lại vô cùng nghiêm túc nói: "Bà ấy phi thường đồng ý."
"..."
Lời thịnh tình này, Đông Lộ không thể từ chối, đành phải ở lại, chủ yếu vẫn là bà ngoại quá nhiệt tình, cô không đành lòng làm tổn thương bà lão đáng yêu lại thiện lương này.
Phòng bệnh có tất cả ba cái giường, một cái sofa, nhân số vừa đủ, cô cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Trước kia lúc Thẩm Thần ở lại thì đều ngủ trên giường, lần này bởi vì sự máu lạnh vô tình của bà và mẹ nên bị đuổi ra sofa nằm.
Bệnh viện tuy rằng có buồng vệ sinh để tắm rửa, nhưng bởi vì không có quần áo cho nên Đông Lộ cũng không tắm, chỉ lau mặt tạm qua một đêm.
Người già thường ngủ tương đối sớm, bởi vì phải theo thói quen sinh hoạt của bà cho nên mới hơn chín giờ bọn họ đã tắt đèn.
Thân nằm ở nơi đất khách, Đông Lộ không có cảm giác an toàn, cũng không thể ngủ được, ôm chăn nằm ở trên giường, mùi thuốc sát trùng gay mũi cứ quanh quẩn xung quanh.
Thẩm Thần vẫn luôn ngủ ở nơi như thế này sao?
Cô nhìn trần nhà nghĩ thầm, lại liếc qua sofa, trống rỗng, không có ai ở đó, Thẩm Thần không để ý như cô, trực tiếp cầm quần áo đi tắm rửa.
Đông Lộ hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, không nghĩ tới chuyện của hắn nữa.
Từ thái độ hôm nay của hắn mà nói thì tựa như hắn không muốn có quan hệ gì với cô nữa, vậy cô cũng không cần thiết phải bám hắn không buông.
Tuyệt giao thì tuyệt giao.
Đông Lộ có chút trẻ con mà nghĩ, ôm chăn nhắm mắt lại, lúc sắp mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên cảm giác được vị trí bên cạnh mình lõm xuống, đệm mềm hơi trùng, có người đang nằm lên trên giường cô.
Trong lòng Đông Lộ căng thẳng, cơn buồn ngủ bay sạch, thiếu chút nữa là kêu ra tiếng, thẳng tới khi ngửi được mùi hương quen thuộc.
Mùi chanh tươi mát sạch sẽ quanh quẩn quanh thân cô, bởi vì mới tắm rửa xong cho nên hương vị càng đậm hơn so với trước kia.
Cô đem thanh âm nuốt trở vào trong bụng, có chút kinh nghi bất định*.
*Kinh nghi bất định: Tim đập không bình thường.
Sao hắn lại lên giường rồi, chẳng lẽ là quá mệt mỏi cho nên đã quên mất cô vẫn còn đang ở trên giường?1
Đông Lộ không phát ra tiếng, có chút thấp thỏm.
Sau khi Thẩm Thần ngủ rồi thì vẫn luôn an tĩnh, cũng rất an phận, phảng phất như đã say giấc.
Đông Lộ dần dần yên lòng, cơn buồn ngủ một lần nữa đánh úp tới, bởi vì quá mệt cho nên cũng không còn tâm tư đi quản hắn, xoay người lại lần nữa, nhắm mắt, chỉ một chốc sau đã ngủ mất.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, trong bóng đêm, Thẩm Thần chậm rãi mở mắt ra.
Hắn xoay người, hướng về phía cô gần thêm một chút, lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên cách một tầng chăn nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Gắt gao lại rất ôn nhu.
Hắn nhớ tới cuộc đối thoại tuần trước với bác sĩ.
Bác sĩ: "Cháu có tình huống tứ chi cảm thấy mệt mỏi hay không?"
Thẩm Thần nhíu mày: "Có ý gì?"
"Đừng hiểu lầm, căn bệnh của mẹ cháu có 20% khả năng di truyền, để phòng ngừa vạn nhất, ta chỉ kiến nghị cháu đi kiểm tra thân thể một lần thôi."
"Cái này cháu đã sớm xác nhận qua, nhà cháu trừ mẹ ra thì không có ai bị bệnh này, chứng tỏ mẹ cháu bị bệnh không phải do di truyền."
"Cũng không nhất định." Bác sĩ đỡ mắt kính, nghiêm túc mở miệng, "Cho dù mang trong mình gen của bệnh này thì xác suất phát bệnh cũng rất thấp, người nhà cháu cũng có khả năng là không phát tác chứ không có nghĩa là nó không tồn tại."
Thẩm Thần không cho là đúng, mấy năm nay hắn đã lật qua vô số tư liệt cùng với những căn bệnh liên quan, tự nhận là hiểu biết đối với loại bệnh này cũng sẽ không ít hơn so với bác sĩ chuyên nghiệp.
Thẳng tới hai ngày trước, ở nông thôn quê hắn truyền tới tin tức, một người chị họ hắn chưa từng gặp mặt trong lúc tan tầm về nhà lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ.
Nghe nói là lúc lái xe thì cẳng chân đột nhiên mất tri giác, không dẫm được phanh, đụng vào cái cây ở ven đường.
Lúc đưa tới bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán là chị ấy bị chứng bệnh xơ cứng teo cơ, ALS*.
Là cùng một bệnh như mẹ hắn.
------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm đi, không bệnh không bệnh.
Không ngược không ngược, dùng đầu bảo đảm ~
*ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis): Bệnh xơ chứng teo cơ một bên, là một căn bệnh riêng biệt gây ra cái chết của các nơron điều khiển cơ xương. Bệnh này dẫn tới khó khăn trong việc nói, nuốt và sau cùng là việc thở.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thẩm Thần đã đổi một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng và quần dài, cổ áo không cài hết nút, chiếc cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo lộ ra, thoải mái lại sạch sẽ.
Cùng với cái người lôi thôi lếch thếch vừa rồi tựa như hai người khác nhau.
Hắn rót cho Đông Lộ một cốc nước.
"Cảm ơn."
Đông Lộ cầm cốc ở trong lòng bàn tay, thấp giọng nói cảm ơn, cô ngồi trên sofa, tròng mắt màu nâu nhạt hơi hơi chuyển động, đánh giá căn nhà này.
Một phòng khách, hai phòng ngủ, có chút nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có 80 mét vuông, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, cái gì nên có cũng đều có.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
"Thầy giáo bảo tôi tới thăm cậu."
Nơi này toàn là mùi hương của hắn, nơi nơi đều là dấu vết sinh hoạt hằng ngày của Thẩm Thần, Đông Lộ cảm giác có chút hồi hộp, uống một hớp nước rồi nói: "Ông ấy nói hy vọng cậu ở nhà cũng có thể học được, bảo tôi mang bài tập mấy ngày hôm nay tới đưa cho cậu..."
Nói xong, cô buông ly nước xuống, lấy cặp sách qua, đưa cho hắn mấy quyển sách bài tập cùng vở ghi.
Thẩm Thần không nhận, ngồi ở đối diện cô, nghiêng đầu nhìn, biểu tình có chút cao thâm khó đoán, "Thầy chủ nhiệm không nói cho cậu là tôi muốn thôi học?"
"Thầy ấy có nói, nhưng thầy ấy bảo không đồng ý."
Mấy ngày không gặp, Đông Lộ phát hiện Thẩm Thần gầy đi rất nhiều, đường cong hàm dưới rõ ràng, làn da trắng đến không giống người bình thường, đáy mắt có quầng thâm đen, tinh thần lẫn trạng thái đều không tốt.
Không chỉ có vẻ ngoài biến hóa, cả người hắn cũng trở nên có chút kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn cô nhàn nhạt, tìm không thấy độ ấm trước kia, giống như cô chỉ là một người xa lạ không hề quen biết.
Đông Lộ hơi hơi nhíu mày, không rõ tại sao hắn lại thành ra như vậy.
Thẩm Thần rũ mi, ngón tay tùy ý gác ở trên tay vịn sofa, cái được cái không nhẹ gõ xuống, "Cậu tìm tôi là vì cái này?"
Đông Lộ: "Ừ."
"Nhưng sao tôi nghe Du Minh Dương nói cậu tới quán bar tìm tôi." Thẩm Thần nhìn cô, ánh mắt nặng nề, "Thời gian là ngày hôm qua, hôm nay thầy đã bắt cậu tới truyền tin cho tôi?"
Đông Lộ không nghĩ tới Du Minh Dương lại lắm mồm như vậy, chân trước cô vừa mới rời đi mà chân sau anh ta đã mật báo ngay cho Thẩm Thần rồi.
Thực thiếu đạo đức.
Cô mắng thầm vài câu ở trong lòng, trên mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, "Tôi chỉ tới mua rượu."
Cô cũng không nói dối, lúc sau cô đúng thật là tiêu tiền mua một chai rượu vang đỏ không rõ tên nhưng lại quý muốn chết, Hoàng Kiến Hoa mừng đến không khép được miệng, Đông Kỳ lại dùng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần xem cô suốt cả một buổi tối.
Thẩm Thần tựa như có chút không tin, như có như không mà cười một cái, làm trò trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm ở trong miệng, bật lửa, đột nhiên hỏi: "Cậu sẽ không thật sự thích tôi đi?"
Những lời này hắn đã hỏi qua rất nhiều lần, nhưng không có lần nào không chút để ý như bây giờ.
Biểu tình thiếu niên nhạt nhẽo, nụ cười có chút tùy tiện, một chút cũng không để tâm.
Tựa như cô có trả lời thế nào thì đối với hắn mà nói cũng chẳng sao cả.
Bầu không khí dần dần tràn ngập mùi hương khói thuốc lá, phả tới bên người Đông Lộ.
Thần sắc cô có chút lạnh xuống, chậm rãi dùng tay che mũi, "Đương nhiên là không có khả năng."
"Phải không? Vậy thì tốt." Thẩm Thần nhún vai, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, hút hai điếu thuốc xong liền ấn đầu thuốc lên gạt tàn, "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Nhục nhã thật.
Đông Lộ nắm chặt bàn tay, có chút nan kham, dựa theo tính tình của cô thì khi bị người như vậy đối xử, cô tuyệt đối sẽ không nói hai lời mà lập tức bỏ đi, một giây cũng sẽ không ở lâu.
Có thể là nghĩ tới lời giao phó của La Nhạc Phúc, cô cố gắng đè nén cỗ xúc động này lại, lạnh lùng liếc hắn: "Thầy giáo còn muốn tôi đại diện cả lớp đi thăm mẹ cậu, nhìn xem có gì cần giúp hay không."
Một câu thăm hỏi hảo tâm ở dưới bầu không khí này lại bị cô nói rất lãnh đạm, nửa điểm phập phồng cũng không có, hoàn toàn chính là việc công xử theo phép công.
"Ông ta còn nói cho cậu cả cái này?" Sắc mặt Thẩm Thần có hơi hơi biến hóa, "Cậu biết được bao nhiêu?"
Đôi mắt Đông Lộ nhìn về hướng khác, "Ông ấy biến bao nhiêu thì tôi biết bấy nhiêu."
Nói như không nói.
Thẩm Thần nhìn gương mặt nhỏ của cô, có chút buồn cười.
Mang thù như vậy sao.
Lý trí bảo hắn phải từ chối, nhưng hắn rất rõ một điều, nếu lần này hắn từ chối thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không để ý tới hắn nữa.
Vậy cứ mặc kệ nốt lần này đi.
Lần cuối cùng.
Thẩm Thần thở dài đứng lên, "Vậy đi thôi, vừa lúc tôi cũng phải tới bệnh viện."
Đông Lộ không nói chuyện, đứng lên đi theo hắn, mặt mày lãnh đạm, một bộ dáng cự tuyệt nói chuyện với hắn.
Xem ra là thực sự bị chọc giận không nhẹ.
Thẩm Thần nhìn cô, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ quái, trước kia bất luận là ai, khi biết được tình huống trong nhà hắn thì đều không ngoại lệ mà biểu hiện ra vẻ đồng tình, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận hơn, khắp nơi đều bận tâm tới cảm thụ của hắn, phảng phất như đem hắn trở thành một món đồ yếu ớt dễ vỡ, một câu nặng lời thôi cũng sẽ khiến hắn nát bấy.
Nhưng Đông Lộ vẫn đối xử với hắn như bình thường, nên tức giận thì tức giận, nên ghét bỏ thì vẫn ghét bỏ hắn, tuyệt đối không lòng vòng.
Ừm, cảm giác cũng không tệ lắm.
Thẩm Thần hoài nghi bản thân mình có khuynh hướng tự ngược.1
***
Thẩm Thần đưa Đông Lộ ra khỏi nhà, bởi vì nơi này cách bệnh viện khá xa cho nên hắn bắt một chiếc taxi đi qua đó, cùng Đông Lộ một trước một sau lên xe.
Rõ ràng đều ngồi ở ghế sau, thế nhưng bọn họ ngồi cách nhau rất xa, ở giữa còn đủ chỗ cho hai người ngồi nữa, hơn nữa còn đều ăn ý mà quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ai cũng không nói chuyện.
Người sáng suốt đều nhìn ra được giữa bọn họ có vấn đề.
Tài xế cố ý hỏi một câu: "Hai cháu quen nhau sao?"
Đông Lộ gật đầu, Thẩm Thần ừ một tiếng.
Đều không muốn nhiều lời.
Tài xế thức thời không đáp lại, chạy xe nhanh hơn một chút.
Không khí nặng nề.
Đông Lộ gửi tin nhắn cho Hoàng Kiến Hoa nói mình sẽ về trễ một chút, xong sau đó không còn việc gì nữa, chỉ biết ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, trước kia lúc ở cạnh Thẩm Thần thì đều là hắn nói chuyện, cô chỉ ngẫu nhiên mới đáp lại một hai câu, nhưng hôm nay hắn không nói gì, cô thế mà lại có chút không quen.
Bầu trời đen kịt, gió lạnh đem cửa sổ đập cho phát ra tiếng động lớn, tựa như sắp chuẩn bị mưa to một trận.
Cô kìm lòng không được hỏi: "Cậu có mang ô không?"
Lời vừa ra khỏi miệng cô liền muốn cắn đầu lưỡi.
Hỏi gì mà ngu ngốc quá thể?
Cũng may là Thẩm Thần không nhận ra được gì, nhìn không trung, nói: "Không có, buổi tối tôi không về nhà."
Đông Lộ giật mình, lại nghe hắn nói: "Yên tâm, ít nhất thì tôi sẽ đưa cậu về."
Đông Lộ liếc hắn, hơi mím môi.
Một đường tiếp đó cũng không có nói chuyện nữa.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Đông Lộ đi theo Thẩm Thần lên tầng ba, sau đó đi vào một căn phòng bệnh.
Bên trong có ba giường bệnh.
Đông Lộ liếc mắt liền thấy được ở cái giường trong cùng có một người phụ nữ gầy ốm đang nằm đó, mặt bà ấy không một chút huyết sắc, miệng đang đeo một cái ống thở plastic trong suốt*, cũng không động đậy.
Một bà lão đang ngồi bên cạnh người phụ nữ đó, cầm tay mát xa cho bà.
Bà lão nghe được động tĩnh ngoài cửa, xoay người đứng lên, nhìn thấy người tới là ai thì cười: "Tiểu Thần tới rồi à, cô bé này là?"
Bà lão tò mò đánh giá Đông Lộ.
"Cậu ấy là bạn học của con, tới để thăm mẹ."
Thẩm Thần cũng cười một cái, chậm rãi đi qua, "Bà ngoại đi nghỉ đi, còn lại giao cho con là được rồi."
"Không cần, đợi lát nữa bà còn phải lau người cho Cầm Cầm nữa, con tới đây làm gì chứ!"
Bà ngoại nói lẫy, một tay đẩy tay hắn ra, nhìn thấy Đông Lộ thì lại rất vui vẻ, cười tít mắt, "Ai nha, cô gái nhỏ thật xinh đẹp, cảm ơn con đã đi một chuyến xa tới đây, con tên là gì?"
"Cháu chào bà, cháu tên Đông Lộ."
Đông Lộ rất ít khi giao tiếp với người lớn cho nên có chút cứng ngắc, hậu tri hậu giác phát hiện cô đến thăm bệnh mà chẳng mang quà theo, thật sự quá thất lễ rồi.
"Xin lỗi, tôi quên mang quà bệnh rồi, bây giờ tôi đi xuống dưới mua." Cô nói xong liền quay người.
"Chờ đã..."
Thẩm Thần chạy tới giữ lấy cô, vừa tức vừa buồn cười, "Bạn học nhỏ, không cần khách sáo như vậy, cho dù cậu có mua thì mẹ tôi cũng không dùng được."
Hắn nói xong lại kéo cô tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng đối với người phụ nữ trên giường bệnh, "Mẹ, con đưa bạn học tới thăm mẹ này."
Người phụ nữ còn tỉnh táo, trợn tròn mắt nhìn hắn, không nói gì, đôi mắt thong thả chớp một cái.
Đông Lộ lại không có chút bất ngờ nào đối với bộ dáng này của bà, cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cháu chào dì."
Cô biết mẹ Thẩm không phải không muốn nói chuyện mà là không thể nói chuyện, không chỉ vậy, thân thể hiện tại của bà cơ hồ là đang lâm vào trạng thái tê liệt không thể động đậy.
Từ trong miệng La Nhạc Phúc, cô biết mẹ Thẩm mắc phải một loại bệnh cực kỳ hiếm gặp.
Bệnh xơ chứng teo cơ.
Loại bệnh này khi đã tới giai đoạn cuối thì không thể viết chữ cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể thông qua cách chớp mắt để giao lưu với người khác, người bệnh thậm chí còn không thể tự hô hấp được.
Đáng sợ nhất chính là, tuy cơ bắp toàn thân của người bệnh hoàn toàn teo lại nhưng ý thức lại vô cùng thanh tỉnh, có thể nghe cũng có thể cảm giác được tất cả những thay đổi ở bên ngoài, chỉ là không thể phản ứng lại mà thôi.
Giống như là linh hồn bị đóng băng trong thể xác vậy.
Loại bệnh này nói ra liền khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Nhà vật lý lý thuyết Hawking cũng mắc phải căn bệnh này, nửa đời sau đều phải nằm liệt ở trên xe lăn, chỉ dùng một ngón tay thông qua máy móc giao lưu với thế giới bên ngoài.
Một căn bệnh nan y không có cách nào chữa khỏi.
Đông Lộ nhìn thấy mẹ Thẩm chớp chớp mắt với mình, tựa như muốn biểu đạt cái gì đó, cô mê mang nhìn về phía Thẩm Thần, lại phát hiện Thẩm Thần cũng có vẻ mặt y như cô.
"..."
Vẫn là bà ngoại đáng tin hơn, cười tủm tỉm nói: "Cầm Cầm đang hỏi các con có quan hệ gì đó!"
Thẩm Thần: "Không phải con vừa mới nói sao, bạn học."
Bà ngoại dùng sức chọc cái trán hắn, "Thôi đi tiểu tử thối này, bà còn không biết rõ con sao, bạn học bình thường mà con sẽ đưa tới đây? Đừng có lừa bà, đúng không, Cầm Cầm?"
Mẹ Thẩm cong cong đôi mắt, chớp chớp mắt đối với bọn họ.
Đông Lộ có chút giật mình.
Nên nói thế nào nhỉ, cô chắc chắn rằng gương mặt này của Thẩm Thần tuyệt đối được di truyền phần lớn từ mẹ của hắn, mẹ Thẩm tuy rằng bị bệnh, khí sắc không tốt cho lắm, nhưng mơ hồ có thể thấy được ngũ quan sắc nét của bà, lúc còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
Chẳng qua là bà đau ốm ở trên giường đã nhiều năm cho nên làn da tái nhợt không chút huyết sắc, gương mặt gầy đến như chỉ còn da bọc xương, nhưng đôi mắt lại trong veo, khi cười rộ lên cũng giống Thẩm Thần y như đúc, vừa đen vừa sáng, thật sự rất đẹp.
"Xem đi, Cầm Cầm cũng tán đồng với bà."
Bà ngoại như tìm được đồng lõa, cười to.
"Mẹ, sao mẹ lại cùng với bà ngoại học xấu thế."
Thẩm Thần không biết nói gì, thấy Đông Lộ ngây thơ mờ mịt không hiểu tại sao, liền giải thích: "Mẹ chớp mắt một cái là đồng ý, hai cái là phản đối, xem ra bà ấy rất thích cậu."
Đông Lộ hậu tri hậu giác phản ứng lại, lại cảm thấy bản thân như đang bị đùa giỡn, lỗ tai có chút nóng lên.
Nghĩ thầm, bọn họ quả nhiên là người một nhà, da mặt dày y như Thẩm Thần.
***
Đông Lộ ngồi ở phòng bệnh chơi chốc lát, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa to, nện ở trên cửa sổ phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô thấy thế liền khẽ nhíu mày, nói xin lỗi với bọn họ rằng mình cần phải về nhà.
Thẩm Thần muốn đưa cô về, nhưng lại bị Đông Lộ từ chối: "Cậu vẫn nên ở lại chăm sóc dì đi."
"Không mất nhiều thời gian, một mình cậu trở về nhỡ đâu lại gặp phải sắc lang thì biết làm sao?" Thẩm Thần không nói hai lời mượn một cái ô, muốn đưa cô về.
Đông Lộ nhướng mày: "Tôi đụng phải sắc lang khi nào? Cậu đừng có nói lung tung."
Thẩm Thần lười phải giải thích nhiều, "Đi thôi."
"Đã nói không cần đưa rồi mà." Tính tình quật cường của Đông Lộ lại bộc phát.
Bà ngoại nhìn hai người tranh luận vẫn chưa dứt, vỗ vỗ tay ngắt lời họ, "Được rồi, hai đứa đừng cãi nữa, Tiểu Lộ, con nghe lời Tiểu Thần đi, mưa lớn như vậy, một cô gái nhỏ như con về nhà xác thực không quá an toàn, không bằng con dứt khoát ở chỗ này của chúng ta ngủ lại một đêm đi, ngày mai là thứ bảy, hai đứa vừa lúc không có tiết học."
Bà tuy già nhưng tâm không già, bàn tính nhỏ trong lòng vẫn rất biết tính toán.
"A?" Đông Lộ sửng sốt một chút, vội vàng xua tay, "Vậy thì ngại lắm bà ơi."
Bà ngoại giả vờ bị tổn thương: "Chẳng lẽ con ghét bỏ chỗ này của chúng ta đơn sơ sao?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy thì cứ thế đi." Bà ngoại giải quyết một cách dứt khoát, vui rạo rực hỏi mẹ Thẩm: "Cầm Cầm, con cũng đồng ý chứ?"
Mẹ Thẩm chớp mắt thật nhiều lần.
Này là có ý gì?
Đông Lộ mê mang nhìn về phía Thẩm Thần.
Từ trước tới nay vốn vẫn không quá hiểu ý tứ của mẫu thân đại nhân, Thẩm Thần trầm mặc một lát, lại vô cùng nghiêm túc nói: "Bà ấy phi thường đồng ý."
"..."
Lời thịnh tình này, Đông Lộ không thể từ chối, đành phải ở lại, chủ yếu vẫn là bà ngoại quá nhiệt tình, cô không đành lòng làm tổn thương bà lão đáng yêu lại thiện lương này.
Phòng bệnh có tất cả ba cái giường, một cái sofa, nhân số vừa đủ, cô cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Trước kia lúc Thẩm Thần ở lại thì đều ngủ trên giường, lần này bởi vì sự máu lạnh vô tình của bà và mẹ nên bị đuổi ra sofa nằm.
Bệnh viện tuy rằng có buồng vệ sinh để tắm rửa, nhưng bởi vì không có quần áo cho nên Đông Lộ cũng không tắm, chỉ lau mặt tạm qua một đêm.
Người già thường ngủ tương đối sớm, bởi vì phải theo thói quen sinh hoạt của bà cho nên mới hơn chín giờ bọn họ đã tắt đèn.
Thân nằm ở nơi đất khách, Đông Lộ không có cảm giác an toàn, cũng không thể ngủ được, ôm chăn nằm ở trên giường, mùi thuốc sát trùng gay mũi cứ quanh quẩn xung quanh.
Thẩm Thần vẫn luôn ngủ ở nơi như thế này sao?
Cô nhìn trần nhà nghĩ thầm, lại liếc qua sofa, trống rỗng, không có ai ở đó, Thẩm Thần không để ý như cô, trực tiếp cầm quần áo đi tắm rửa.
Đông Lộ hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, không nghĩ tới chuyện của hắn nữa.
Từ thái độ hôm nay của hắn mà nói thì tựa như hắn không muốn có quan hệ gì với cô nữa, vậy cô cũng không cần thiết phải bám hắn không buông.
Tuyệt giao thì tuyệt giao.
Đông Lộ có chút trẻ con mà nghĩ, ôm chăn nhắm mắt lại, lúc sắp mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên cảm giác được vị trí bên cạnh mình lõm xuống, đệm mềm hơi trùng, có người đang nằm lên trên giường cô.
Trong lòng Đông Lộ căng thẳng, cơn buồn ngủ bay sạch, thiếu chút nữa là kêu ra tiếng, thẳng tới khi ngửi được mùi hương quen thuộc.
Mùi chanh tươi mát sạch sẽ quanh quẩn quanh thân cô, bởi vì mới tắm rửa xong cho nên hương vị càng đậm hơn so với trước kia.
Cô đem thanh âm nuốt trở vào trong bụng, có chút kinh nghi bất định*.
*Kinh nghi bất định: Tim đập không bình thường.
Sao hắn lại lên giường rồi, chẳng lẽ là quá mệt mỏi cho nên đã quên mất cô vẫn còn đang ở trên giường?1
Đông Lộ không phát ra tiếng, có chút thấp thỏm.
Sau khi Thẩm Thần ngủ rồi thì vẫn luôn an tĩnh, cũng rất an phận, phảng phất như đã say giấc.
Đông Lộ dần dần yên lòng, cơn buồn ngủ một lần nữa đánh úp tới, bởi vì quá mệt cho nên cũng không còn tâm tư đi quản hắn, xoay người lại lần nữa, nhắm mắt, chỉ một chốc sau đã ngủ mất.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, trong bóng đêm, Thẩm Thần chậm rãi mở mắt ra.
Hắn xoay người, hướng về phía cô gần thêm một chút, lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên cách một tầng chăn nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Gắt gao lại rất ôn nhu.
Hắn nhớ tới cuộc đối thoại tuần trước với bác sĩ.
Bác sĩ: "Cháu có tình huống tứ chi cảm thấy mệt mỏi hay không?"
Thẩm Thần nhíu mày: "Có ý gì?"
"Đừng hiểu lầm, căn bệnh của mẹ cháu có 20% khả năng di truyền, để phòng ngừa vạn nhất, ta chỉ kiến nghị cháu đi kiểm tra thân thể một lần thôi."
"Cái này cháu đã sớm xác nhận qua, nhà cháu trừ mẹ ra thì không có ai bị bệnh này, chứng tỏ mẹ cháu bị bệnh không phải do di truyền."
"Cũng không nhất định." Bác sĩ đỡ mắt kính, nghiêm túc mở miệng, "Cho dù mang trong mình gen của bệnh này thì xác suất phát bệnh cũng rất thấp, người nhà cháu cũng có khả năng là không phát tác chứ không có nghĩa là nó không tồn tại."
Thẩm Thần không cho là đúng, mấy năm nay hắn đã lật qua vô số tư liệt cùng với những căn bệnh liên quan, tự nhận là hiểu biết đối với loại bệnh này cũng sẽ không ít hơn so với bác sĩ chuyên nghiệp.
Thẳng tới hai ngày trước, ở nông thôn quê hắn truyền tới tin tức, một người chị họ hắn chưa từng gặp mặt trong lúc tan tầm về nhà lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ.
Nghe nói là lúc lái xe thì cẳng chân đột nhiên mất tri giác, không dẫm được phanh, đụng vào cái cây ở ven đường.
Lúc đưa tới bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán là chị ấy bị chứng bệnh xơ cứng teo cơ, ALS*.
Là cùng một bệnh như mẹ hắn.
------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm đi, không bệnh không bệnh.
Không ngược không ngược, dùng đầu bảo đảm ~
*ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis): Bệnh xơ chứng teo cơ một bên, là một căn bệnh riêng biệt gây ra cái chết của các nơron điều khiển cơ xương. Bệnh này dẫn tới khó khăn trong việc nói, nuốt và sau cùng là việc thở.