Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Sở Trú thế mà lại tính sai?
Thính phòng vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Sở Trú, không thể tin được.
Thẩm Thần cũng có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
Biểu tình của Sở Trú vẫn không hề biến hóa, lẳng lặng đứng đỏ, sống lưng thẳng như tùng, mặt mày bình tĩnh, phảng phất như dù có phát sinh chuyện gì cũng không thể làm hắn thất thố.
An tĩnh ngắn ngủi qua đi, giám khảo đi tới, tiếp nhận micro trong tay người chủ trì, trịnh trọng nói: "Tôi tuyên bố, Cửu Trung giành chiến thắng trong cuộc thi tính nhẩm của trận đấu này!"
Trong thính phòng, học sinh Cửu Trung lúc này mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, sôi nổi kích động đứng lên vỗ tay reo hò.
"A a! Thẩm Thần quá trâu bò rồi!"
"Chúng ta thế mà thắng được, tôi không nằm mơ chứ?"
"Ha ha, trước kia Thẩm Thần là người của Nhất Trung, chắc chắn bây giờ Nhất Trung đang rất hối hận vì đã đuổi hắn đi cho coi, nghĩ mà thấy sướng!"
...
Lão hiệu trưởng sửng sốt vài giây, sau đó mừng rỡ như điên, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Quả nhiên Sở Trú vẫn còn quá trẻ, tâm thế không thể ổn định được."
Sắc mặt Vương Thúy Mộng lạnh lùng, nhíu mày nhìn Sở Trú ở trên sân khấu, cũng không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
***
Thời khắc Đông Lộ nghe thấy tin Cửu Trung giành chiến thắng, tim vẫn luôn treo ở giữa không trung lập tức buông xuống, trên mặt khó có khi lộ ra vài phần ý cười.
Bên cạnh không ngừng có người hoan hô.
Lục Vọng với Tưởng Học Phái còn đang kích động tới mức ôm nhau.
Bọn họ đã trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, nhất trí đối ngoại cùng chung kẻ địch, quan hệ đã sớm không bình thường.
Là bạn học, cũng là chiến hữu.
"Lộ Lộ, chúng ta thắng rồi! Các cậu thật sự quá tuyệt vời!"
Chu Tiêu Hàm xông ra từ trên khán đài, cao hứng ôm lấy cổ Đông Lộ, kích động tới mức không kiềm chế được.
"Ừ." Đông Lộ bị niềm vui của cô nàng lây qua, khóe miệng cũng cong lên, má lúm đồng tiền thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thần.
Thi đấu mới kết thúc, trên đường liền cãi cọ ồn ào một trận, Thẩm Thần ở trên sân khấu bị rất nhiều người vây xung quanh, đa số là nữ sinh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, đưa nước đưa khăn lông, vô cùng nhiệt tình.
Trong đó Từ Nhu lại đứng ở đằng trước.
"Chúc mừng cậu, tớ biết là cậu sẽ không thua mà."
Cô ta có chút thẹn thùng, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nét đỏ ửng, nước khoáng cầm sẵn trong tay chỉ việc đưa qua, "Cho cậu này."
"Không cần, tôi không khát." Thẩm Thần không nhận, tùy ý giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhìn một vòng người ở đây, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, rất nhanh, ánh mắt hắn đã dừng lại ở trên người cách đó không xa.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia, Thẩm Thần câu môi cười, vừa muốn nhấc chân qua đó, dường như lại nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi Từ Nhu: "Không phải cậu cũng tham gia huấn luyện sao, tại sao lại không lên thi?"
Sắc mặt Từ Nhu hơi cứng lại, cười có chút mất tự nhiên, "Mấy ngày nay thân thể tớ không thoải mái, sợ liên lụy tới mọi người cho nên không tham gia."
Nói xong cô ta liền lộ ra biểu tình tự trách.
Thẩm Thần nghe vậy liền nhướng mày cười nhạo một tiếng, cũng không biết là hắn có tin hay không, bước chân không hề dừng lại, không chút do dự đi ra khỏi đám người, đi thẳng về một hướng.
***
Đông Lộ nhìn thấy Thẩm Thần bị một đám nữ sinh vây quanh, cãi cọ ầm ĩ, ngay cả Từ Nhu cũng ở đó, đột nhiên trở nên được hoan nghênh vô cùng.
Bên cạnh còn có người đang chụp ảnh cho hắn, đèn flash lấp lóe không ngừng, ghi lại khoảnh khắc lịch sử này.
Ánh mắt đám nữ sinh gắt gao dính ở trên người hắn, vẻ mặt ngưỡng mộ.
Đông Lộ thấy hắn nói chuyện với Từ Nhu, trong lòng không biết vì sao lại có chút không thoải mái, tâm tình tốt nháy mắt trở về như cũ, cô nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, vừa muốn hỏi xem Chu Tiêu Hàm có trở về lớp không, đột nhiên xung quanh cô liền an tĩnh lại.
Đông Lộ sửng sốt, quay đầu, Thẩm Thần thế mà lại đi về phía cô, khóe miệng câu lấy ý cười, đồng phục còn không kéo khóa hẳn hoi, khó khăn lắm mới kéo lên được giữa ngực, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp, thoạt nhìn khinh cuồng lại lười biếng, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia.
Thời gian phảng phất như dừng lại ở hình ảnh này.
Hắn không nhanh không chậm đi tới cạnh cô, cười như ánh nắng mặt trời, "Tôi thắng rồi."
"... Ừ, chúc mừng cậu."
Đông Lộ tránh đi tầm mắt của hắn, không biết nên nói cái gì, hắn không phải mới ở cùng Từ Nhu sao, sao lại qua đây rồi?
"Chỉ vậy thôi sao?" Thẩm Thần híp mắt, "Hết rồi?"
"Cậu còn muốn cái gì?"
"Đương nhiên là khen thưởng nha." Thẩm Thần chỉ chỉ bên má phải của mình, đôi mắt đào hoa hẹp dài câu người, cười đến ái muội không rõ, "Trước kia đã hứa rồi, hôn một cái."
Đông Lộ -_-, ai hứa với cậu, cậu bị ảo tưởng à?
Miệng cô vừa mới mở ra, ở phía sau hắn bỗng nhiên nhìn thấy một người, lập tức ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm ra một bộ dáng không thân thiết với hắn.
Thẩm Thần đang nghi ngờ thì nghe được một tiếng ho khan thật mạnh ở phía sau, "E hèm!"
Thanh âm già nua lại khàn khàn.
Thẩm Thần híp mắt, chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy được gương mặt đầy nếp nhăn của lão hiệu trưởng, ông đang cười như không cười nhìn hắn: "Bảo sao tên tiểu tử con tự nhiên lại nguyện ý thi, thì ra là bởi vì cái này, muốn hôn một cái à, đừng làm khó dễ cô gái nhỏ, thầy có thể thỏa mãn con, tới đây, mang mặt qua đây."
Ông chu miệng lên, làm bộ muốn hôn hắn.1
Toàn thân Thẩm Thần run rẩy, khóe miệng cũng run run, "Không cần, cảm ơn."
Ngô Mạnh Chu đã chạy nhanh qua đây, cười cười ôm lây vai hắn, "Được nha Thần Thần, tôi còn tưởng là cậu sắp thua rồi, không nghĩ tới lại có thể lật ngược thế cờ, chúc mừng cậu, nhân cơ hội này có muốn cùng đi ăn một bữa cơm không? Bọn tôi sắp phải về Nhất Trung rồi."
Thẩm Thần không hề nghĩ ngợi muốn từ chối, ai ngờ Ngô Mạnh Chu lại quay sang nói với Đông Lộ: "Tiểu mỹ nữ, em cũng đi đi, còn có tất cả những người vừa mới thi đấu nữa, đều đến hết đi, càng đông càng vui."
"Được." Đông Lộ gật đầu tỏ vẻ không sao cả.
"Được nha, coi như khánh công yến*" Bọn Lục Vọng với Tưởng Học Phái cũng không có ý kiến gì, tươi cười hí hửng đồng ý.
*Khánh công yến: Tiệc mừng sau khi kết thúc.
Thẩm Thần ngậm miệng, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Tâm tình lão hiệu trưởng rất tốt, phất tay cho đi, "Đi đi đi đi, người trẻ tuổi tụ họp nhiều mới tốt."
Vì thế dưới sự tác hợp của Ngô Mạnh Chu, những người vừa mới tranh đấu đến ngươi chết ta sống lại cuồn cuộn đồng hành cùng đi ăn cơm.
Trừ Sở Trú, cơ hồ là tất cả tuyển thủ dự thi đều đi, Ngô Mạnh Chu vốn muốn gọi Sở Trú cùng đi, nhưng từ sau khi hắn ta xuống sân khấu liền không thấy bóng dáng, ngay cả Vương Thúy Mộng muốn hưng sư vấn tội* cũng chẳng thấy hắn đâu.
*Hưng sư vấn tội: Nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.
***
Mười mấy người cùng nhau đi trên đường phi thường gây chú ý, toàn bộ hành trình Phương Đồng đều oán giận nói: "Sao chúng ta phải chúc mừng cho bọn họ chứ?"
Đàm Vũ Hạ cười cười, "Coi như là tụ họp với Thẩm Thần đi, lúc trước cậu ấy rời đi cũng chưa chào hỏi đàng hoàng, đúng không, Thẩm Thần?"
Thẩm Thần liếc cô ta một cái, ánh mắt nhạt nhẽo, không có phản ứng.
Nụ cười của Đàm Vũ Hạ cứng đờ, có chút xấu hổ.
Đều đã hai năm qua đi rồi, hắn vẫn không hề tha thứ cho bọn họ.
Không khí có chút cứng.
Ngô Mạn Chu hòa giải: "Chúng ta đi đâu ăn đâu? Các cậu thích ăn gì?"
Phương Đồng: "Gì cũng được."
Lục Vọng: "Tới quán bên kia đi, đồ ăn ở đó không tệ."
Chu Tiêu Hàm lập tức gật đầu, "Đồng ý, quán đó làm đồ siêu ngon, hơn nữa lại tiện."
Đông Lộ bị Chu Tiêu Hàm kéo tay, có chút thất thần, ánh mắt không tự giác nhìn Thẩm Thần đi ở phía sau, hắn giống như cố ý kéo dãn khoảng cách với bọn họ, tựa như rất chán ghét những học sinh bên Nhất Trung, biểu tình lãnh đạm xa cách, là sự bài xích xuất phát từ nội tâm.
Hắn làm sao vậy? Đông Lộ nhíu mày.
Ngô Mạnh Chu làm như lơ đãng lui về sau vài bước, đi tới bên cạnh cô, than nhẹ, "Aizz, anh biết là sẽ như vậy mà, cậu ta quả nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện trong quá khứ, tiểu mỹ nữ, em có quan hệ tốt nhất với cậu ta, có thể giúp anh khuyên cậu ta một chút không?"
"Khuyên cái gì?" Đông Lộ nhịn không được hỏi, "Rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu ta không nói cho em sao?" Ngô Mạnh Chu có chút kinh ngạc, sau đó liền hiểu rõ, "Cũng đúng, cái loại tính cách muộn tao kia của hắn thì sao có thể nói ra được, bây giờ hắn vẫn còn làm thêm à?"
Đông Lộ sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừ."
Thần sắc Ngô Mạnh Chu có chút phức tạp, lắc đầu, "Này cũng thật là..."
Cậu ta hít sâu một hơi, "Nguyên nhân chủ yếu hắn thôi học cũng là có quan hệ với người nhà hắn, vẫn nên để hắn tự nói với em thì tốt hơn, người ngoài như anh cũng không nên xen mồm quá nhiều, bất quá anh có thể nói cho em biết, trước kia hắn là dạng người gì."
"Dạng gì cơ?" Chu Tiêu Hàm nghe được đối thoại của họ, liền tò mò thò đầu qua.
"Hắn là thiên tài nha." Ngô Mạnh Chu đứng đắn nói.
Đông Lộ với Chu Tiêu Hàm đều hết chỗ nói.
"Làm ơn đi, cái này người nào có mắt đều thấy được mà." Chu Tiêu Hàm nói.
Ngô Mạnh Chu: "Einstein từng nói, thiên tài 1% là linh cảm cộng với 99% là mồ hôi."
Đông Lộ cắt ngang: "Đó là Edison nói."
"Khụ, cái đó không quan trọng." Ngô Mạnh Chu ho một tiếng, thanh thanh giọng nói, "Trước khi gặp Thẩm Thần, anh vẫn luôn nghi ngờ không tin những lời này cho lắm, sau khi gặp được hắn, thế giới quan của anh liền bị đảo lộn tùng phèo, hắn làm cho anh biết, người dựa vào nỗ lực mà đạt được thứ gì đó không phải là thiên tài, thiên tài chân chính chính là nơi này..."
Ngô Mạnh Chu chỉ chỉ đầu, "Trời sinh đã không giống người bình thường."
"Sở Trú rất lợi hại, nhưng mỗi ngày cậu ấy phải trả giá nỗ lực rất nhiều, có biết tại sao cậu ấy lại chấp nhất Thẩm Thần như vậy không? Trước kia lúc bọn anh học cùng nhau, cả lớp đều nghiêm túc nghe giảng bài, chỉ có Thẩm Thần ngồi chơi điện thoại, nhưng mỗi lần hắn thi đều cao hơn so với những người trong lớp, cái khác anh không dám nói, chứ Thẩm Thần tuyệt đối là thiên tài kinh dị nhất mà anh từng tiếp xúc qua."
"Nhưng là sau đó, một thiên tài như hắn..."
Ngay lúc các cô đang nhìn chăm chú, Ngô Mạnh Chu lại gian nan nói ra: "Cơ hồ là bị cả trường, bức cho phải rời đi."
Vẻ mặt của cậu ta vừa áy náy lại thống khổ.
Trong lòng Đông Lộ chấn động, nhớ tới những lời Thẩm Thần đã từng nói với cô.
"Cậu là người đầu tiên vì tôi mà ra tay."
Thì ra là ý tứ này...
Trước kia hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?
Đông Lộ rũ mi, bỗng nhiên có chút buồn.
Nặng trĩu.
Giống như bị tảng đá lớn chèn ép.
Cái đề tài trầm trọng như vậy dừng lại, Ngô Mạnh Chu cũng không nói quá nhiều, ngược lại lại tìm chút chuyện nhẹ nhàng để nói, làm cho Chu Tiêu Hàm cười ha ha không ngừng.
Nhưng Đông Lộ lại chẳng nghe vào tai.
Tới nhà hàng, mọi người chọn vị trí ngồi, Đông Lộ ngồi ngay sát bên cạnh Chu Tiêu Hàm, bên người còn lại là chỗ trống, có nam sinh thấy cô xinh đẹp, định ngo ngoe rục rịch muốn qua đó ngồi, cuối cùng lại bị Thẩm Thần ở đằng sau chen lên trước, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô, chặt đứt ý niệm của những người khác.
"Sao thế?"
Thấy cô gái nhỏ nhìn mình không nói gì, Thẩm Thần nghiêng đầu cười khẽ, "Tôi không thể ngồi đây sao?"
Vốn tưởng là cô sẽ giống như trước đây nói mấy lời gây mất hứng, Thẩm Thần đã nghĩ kỹ việc da mặt hắn dày như thế nào rồi, lại nghe thấy Đông Lộ nhẹ nhàng nói: "Tùy cậu."
Thanh âm mềm nhẹ, có chút bất đắc dĩ, như thể hết cách với hắn.
***
Bữa cơm này còn tính là vui vẻ, mọi người đều tránh đi quá khứ của Thẩm Thần, không khí hòa hợp.
Tưởng Học Phái uống chút rượu, men say đi lên, cái gì cũng dám nói, hét lớn vào mặt Ngô Mạnh Chu: "Kỳ thật lúc các anh vừa tới, tôi thật sự chán ghét mấy người, luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, khoa tay múa chân với trường chúng tôi, nhìn là tức giận!"
"Phải phải, đúng vậy!" Học sinh Cửu Trung có mặt ở đây sôi nổi phụ họa.
Ngay cả Lục Vọng cũng nghiêm túc gật đầu, "Tôi cảm thấy cần có một lời xin lỗi."
Phương Đồng bĩu môi, "Trường học các cậu vốn dĩ chính là như vậy mà, đây là sự thật, thầy cô bọn tôi đều bảo vậy."
Đàm Vũ Hạ có chút ngại, "Xin lỗi nha, chúng tôi nói hơi quá rồi, sau khi tiếp xúc với các cậu tôi mới phát hiện kỳ thật các cậu rất tốt."
Ngô mạnh Chu cười cười chạm ly với Lục Vọng, "Sorry người anh em, đừng chấp nhặt với nhóm tiểu nha đầu đó, chủ yếu là trường học của bọn anh thôi. Hoàn cảnh Nhất Trung như vậy, thành tích cũng luôn đứng đầu, bọn học sinh cũng đều tâm cao khí ngạo, ít nhiều cũng có chút xem thường người của trường khác."
Một nữ sinh bên Cửu Trung nói: "Tôi thấy Thẩm Thần cũng có như vậy đâu, trước kia hắn là người của Nhất Trung, vậy mà cũng chẳng cao ngạo như các anh, tính tình còn rất tốt."
Thẩm Thần bỗng nhiên bị cue vào, liền ngẩng đầu lên xem, sau đó không thèm để ý tiếp tục gắp đồ ăn cho Đông Lộ, "Ăn nhiều một chút, cậu cần béo thêm tý thịt nữa."
Đông Lộ thấy hắn gắp nhiều thịt như vậy liền vội vàng chặn lại: "Đủ rồi đủ rồi, tôi không ăn hết nhiều như vậy."
"Cậu đang đùa à?" Ngô Mạnh Chu như nghe được chuyện cười thiên hạ, một ngụm rượu cạn sạch, chỉ thẳng vào Thẩm Thần cười lớn: "Tính tình hắn tốt? Cậu không biết bộ dáng chó má trước kia của hắn đâu, trước kia rõ ràng hắn là..."
Thẩm Thần kịp thời đạp cậu ta một cước, "Cậu nói lung tung cái gì đấy?"
Hắn quay sang Đông Lộ bảo đảm: "Tôi tuyệt đối không giống đám người bọn họ, cậu đừng nghe hắn nói nhảm, tôi vẫn luôn rất kính trọng Cửu Trung, tuyệt đối chưa từng nói bậy nửa câu."
Đông Lộ liếc hắn, "Ăn của cậu đi."
Ngô Mạnh Chu, Phương Đồng với Đàm Vũ Hạ nghe xong lời hắn nói, không hẹn mà cùng dừng đũa lại, đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
"Cái đó..." Ngô Mạnh Chu vỗ vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có còn nhớ đoạn video phỏng vấn trước kia của cậu không?"
"Cái gì?" Thẩm Thần chẳng có chút ấn tượng.
"Chậc, thôi vậy."
Dù sao cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ liền giải tán ở đây, đám người Ngô Mạnh Chu gọi xe trở về Nhất Trung.
Hôm nay còn phải học tiết tự học buổi tối, bọn người Đông Lộ trở về lớp học, thấy La Nhạc Phúc mặt mày hồng hào đứng trên bục giảng, máy chiếu đang sáng đèn, bảng đen được kéo ra để lộ màn hình lớn ở bên trong, có thanh âm truyền ra.
Bọn họ đang xem video.
La Nhạc Phúc nhìn thấy bọn họ về, lập tức tươi cười vẫy tay, "Các em về rồi à, mau về chỗ ngồi đi, cùng xem cái này."
"Cái gì thế ạ?" Tưởng Học Phái hỏi.
La Nhạc Phúc cười ha hả nói: "Là video Thẩm Thần tham gia cuộc thi tính nhẩm lần trước, hôm nay hắn mới thắng xong, mọi người đều muốn xem quá khứ huy hoàng của hắn đó."
Thẩm Thần nhìn video, ánh mắt có chút cổ quái.
Đông Lộ cũng nhìn qua, một khuôn mặt non nớt của nam sinh đang nhìn thẳng vào ống kính tiếp nhận phỏng vấn.
Chính là Thẩm Thần.
Phấn điêu ngọc trác, môi hồng răng trắng, nhìn qua trắng nõn lại thanh tú.
Thật là một cậu bé xinh đẹp, trong mắt sáng rực rỡ lấp lánh.
So với ảnh chụp lần trước cô thấy thì trong video hắn còn nhỏ hơn một chút.
Từ video tới xem thì hẳn là thi đấu mới vừa kết thúc, hắn đang tiếp nhận phỏng vấn.
Phóng viên khom lưng ôn nhu hỏi hắn: "Thẩm Thần, sau khi đạt giải quán quân thì có cảm tưởng gì không?"
Thanh âm của Tiểu Thẩm Thần rất thanh thúy, một chút cũng không biết khiêm tốn là gì, khinh thường nói: "Phải có cảm tưởng gì, chẳng có cảm tưởng gì cả."
Kiêu ngạo đến không ai bì nổi.
Trong phòng học hít sâu một tiếng.
Thẩm Thần bắt đầu xem còn có chút mê mang, không nhớ rõ là đã có chuyện này, nhưng ký ức chậm rãi ùa tới, tựa như nhớ tới cái gì, sắc mặt hắn biến đổi, bắt lấy cánh tay Đông Lộ, "Đừng nhìn..."
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Phóng viên trong video lại hỏi: "Cháu sắp lên cấp ba rồi đúng không, có đặc biệt muốn vào trường nào không? Nhất Trung, Tứ Trung, Tân Cương... còn có Cửu Trung cũng không tệ lắm đâu."
"Nhất Trung còn tạm được, cháu sẽ tới đó học."
Tiểu Thẩm Thần nghiêng đầu, không thể tưởng tượng hỏi: "Bất quá Cửu Trung là cái quỷ gì, xây lúc nào thế? Cháu chưa nghe qua bao giờ."1
"..."
"..."
Không khí lặng im, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Thần.
Hầu kết Thẩm Thần động động, mu bàn tay để lên môi ho nhẹ một tiếng.
Không ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Đông Lộ mới nói chuyện với hắn: "Cậu xác thật chưa từng nói bậy lời nào về Cửu Trung, rốt cuộc thì..."
Cô dừng một chút, ngữ khí thanh đạm.
"Cậu cũng chưa từng nghe qua."
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Sắp chuẩn bị ngược Thẩm Thần, quá khứ của hắn bắt đầu được hé lộ, có khả năng sẽ hơi ngược đôi bạn trẻ một chút, bất quá đó chính là cơ sở để gia tăng tình cảm nha!+
Mọi người hiểu mà...
Thính phòng vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Sở Trú, không thể tin được.
Thẩm Thần cũng có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái.
Biểu tình của Sở Trú vẫn không hề biến hóa, lẳng lặng đứng đỏ, sống lưng thẳng như tùng, mặt mày bình tĩnh, phảng phất như dù có phát sinh chuyện gì cũng không thể làm hắn thất thố.
An tĩnh ngắn ngủi qua đi, giám khảo đi tới, tiếp nhận micro trong tay người chủ trì, trịnh trọng nói: "Tôi tuyên bố, Cửu Trung giành chiến thắng trong cuộc thi tính nhẩm của trận đấu này!"
Trong thính phòng, học sinh Cửu Trung lúc này mới như tỉnh lại từ trong giấc mộng, sôi nổi kích động đứng lên vỗ tay reo hò.
"A a! Thẩm Thần quá trâu bò rồi!"
"Chúng ta thế mà thắng được, tôi không nằm mơ chứ?"
"Ha ha, trước kia Thẩm Thần là người của Nhất Trung, chắc chắn bây giờ Nhất Trung đang rất hối hận vì đã đuổi hắn đi cho coi, nghĩ mà thấy sướng!"
...
Lão hiệu trưởng sửng sốt vài giây, sau đó mừng rỡ như điên, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Quả nhiên Sở Trú vẫn còn quá trẻ, tâm thế không thể ổn định được."
Sắc mặt Vương Thúy Mộng lạnh lùng, nhíu mày nhìn Sở Trú ở trên sân khấu, cũng không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
***
Thời khắc Đông Lộ nghe thấy tin Cửu Trung giành chiến thắng, tim vẫn luôn treo ở giữa không trung lập tức buông xuống, trên mặt khó có khi lộ ra vài phần ý cười.
Bên cạnh không ngừng có người hoan hô.
Lục Vọng với Tưởng Học Phái còn đang kích động tới mức ôm nhau.
Bọn họ đã trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, nhất trí đối ngoại cùng chung kẻ địch, quan hệ đã sớm không bình thường.
Là bạn học, cũng là chiến hữu.
"Lộ Lộ, chúng ta thắng rồi! Các cậu thật sự quá tuyệt vời!"
Chu Tiêu Hàm xông ra từ trên khán đài, cao hứng ôm lấy cổ Đông Lộ, kích động tới mức không kiềm chế được.
"Ừ." Đông Lộ bị niềm vui của cô nàng lây qua, khóe miệng cũng cong lên, má lúm đồng tiền thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thần.
Thi đấu mới kết thúc, trên đường liền cãi cọ ồn ào một trận, Thẩm Thần ở trên sân khấu bị rất nhiều người vây xung quanh, đa số là nữ sinh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, đưa nước đưa khăn lông, vô cùng nhiệt tình.
Trong đó Từ Nhu lại đứng ở đằng trước.
"Chúc mừng cậu, tớ biết là cậu sẽ không thua mà."
Cô ta có chút thẹn thùng, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nét đỏ ửng, nước khoáng cầm sẵn trong tay chỉ việc đưa qua, "Cho cậu này."
"Không cần, tôi không khát." Thẩm Thần không nhận, tùy ý giơ tay lau mồ hôi trên trán, nhìn một vòng người ở đây, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, rất nhanh, ánh mắt hắn đã dừng lại ở trên người cách đó không xa.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp kia, Thẩm Thần câu môi cười, vừa muốn nhấc chân qua đó, dường như lại nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi Từ Nhu: "Không phải cậu cũng tham gia huấn luyện sao, tại sao lại không lên thi?"
Sắc mặt Từ Nhu hơi cứng lại, cười có chút mất tự nhiên, "Mấy ngày nay thân thể tớ không thoải mái, sợ liên lụy tới mọi người cho nên không tham gia."
Nói xong cô ta liền lộ ra biểu tình tự trách.
Thẩm Thần nghe vậy liền nhướng mày cười nhạo một tiếng, cũng không biết là hắn có tin hay không, bước chân không hề dừng lại, không chút do dự đi ra khỏi đám người, đi thẳng về một hướng.
***
Đông Lộ nhìn thấy Thẩm Thần bị một đám nữ sinh vây quanh, cãi cọ ầm ĩ, ngay cả Từ Nhu cũng ở đó, đột nhiên trở nên được hoan nghênh vô cùng.
Bên cạnh còn có người đang chụp ảnh cho hắn, đèn flash lấp lóe không ngừng, ghi lại khoảnh khắc lịch sử này.
Ánh mắt đám nữ sinh gắt gao dính ở trên người hắn, vẻ mặt ngưỡng mộ.
Đông Lộ thấy hắn nói chuyện với Từ Nhu, trong lòng không biết vì sao lại có chút không thoải mái, tâm tình tốt nháy mắt trở về như cũ, cô nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, vừa muốn hỏi xem Chu Tiêu Hàm có trở về lớp không, đột nhiên xung quanh cô liền an tĩnh lại.
Đông Lộ sửng sốt, quay đầu, Thẩm Thần thế mà lại đi về phía cô, khóe miệng câu lấy ý cười, đồng phục còn không kéo khóa hẳn hoi, khó khăn lắm mới kéo lên được giữa ngực, lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp, thoạt nhìn khinh cuồng lại lười biếng, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia.
Thời gian phảng phất như dừng lại ở hình ảnh này.
Hắn không nhanh không chậm đi tới cạnh cô, cười như ánh nắng mặt trời, "Tôi thắng rồi."
"... Ừ, chúc mừng cậu."
Đông Lộ tránh đi tầm mắt của hắn, không biết nên nói cái gì, hắn không phải mới ở cùng Từ Nhu sao, sao lại qua đây rồi?
"Chỉ vậy thôi sao?" Thẩm Thần híp mắt, "Hết rồi?"
"Cậu còn muốn cái gì?"
"Đương nhiên là khen thưởng nha." Thẩm Thần chỉ chỉ bên má phải của mình, đôi mắt đào hoa hẹp dài câu người, cười đến ái muội không rõ, "Trước kia đã hứa rồi, hôn một cái."
Đông Lộ -_-, ai hứa với cậu, cậu bị ảo tưởng à?
Miệng cô vừa mới mở ra, ở phía sau hắn bỗng nhiên nhìn thấy một người, lập tức ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm ra một bộ dáng không thân thiết với hắn.
Thẩm Thần đang nghi ngờ thì nghe được một tiếng ho khan thật mạnh ở phía sau, "E hèm!"
Thanh âm già nua lại khàn khàn.
Thẩm Thần híp mắt, chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy được gương mặt đầy nếp nhăn của lão hiệu trưởng, ông đang cười như không cười nhìn hắn: "Bảo sao tên tiểu tử con tự nhiên lại nguyện ý thi, thì ra là bởi vì cái này, muốn hôn một cái à, đừng làm khó dễ cô gái nhỏ, thầy có thể thỏa mãn con, tới đây, mang mặt qua đây."
Ông chu miệng lên, làm bộ muốn hôn hắn.1
Toàn thân Thẩm Thần run rẩy, khóe miệng cũng run run, "Không cần, cảm ơn."
Ngô Mạnh Chu đã chạy nhanh qua đây, cười cười ôm lây vai hắn, "Được nha Thần Thần, tôi còn tưởng là cậu sắp thua rồi, không nghĩ tới lại có thể lật ngược thế cờ, chúc mừng cậu, nhân cơ hội này có muốn cùng đi ăn một bữa cơm không? Bọn tôi sắp phải về Nhất Trung rồi."
Thẩm Thần không hề nghĩ ngợi muốn từ chối, ai ngờ Ngô Mạnh Chu lại quay sang nói với Đông Lộ: "Tiểu mỹ nữ, em cũng đi đi, còn có tất cả những người vừa mới thi đấu nữa, đều đến hết đi, càng đông càng vui."
"Được." Đông Lộ gật đầu tỏ vẻ không sao cả.
"Được nha, coi như khánh công yến*" Bọn Lục Vọng với Tưởng Học Phái cũng không có ý kiến gì, tươi cười hí hửng đồng ý.
*Khánh công yến: Tiệc mừng sau khi kết thúc.
Thẩm Thần ngậm miệng, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Tâm tình lão hiệu trưởng rất tốt, phất tay cho đi, "Đi đi đi đi, người trẻ tuổi tụ họp nhiều mới tốt."
Vì thế dưới sự tác hợp của Ngô Mạnh Chu, những người vừa mới tranh đấu đến ngươi chết ta sống lại cuồn cuộn đồng hành cùng đi ăn cơm.
Trừ Sở Trú, cơ hồ là tất cả tuyển thủ dự thi đều đi, Ngô Mạnh Chu vốn muốn gọi Sở Trú cùng đi, nhưng từ sau khi hắn ta xuống sân khấu liền không thấy bóng dáng, ngay cả Vương Thúy Mộng muốn hưng sư vấn tội* cũng chẳng thấy hắn đâu.
*Hưng sư vấn tội: Nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.
***
Mười mấy người cùng nhau đi trên đường phi thường gây chú ý, toàn bộ hành trình Phương Đồng đều oán giận nói: "Sao chúng ta phải chúc mừng cho bọn họ chứ?"
Đàm Vũ Hạ cười cười, "Coi như là tụ họp với Thẩm Thần đi, lúc trước cậu ấy rời đi cũng chưa chào hỏi đàng hoàng, đúng không, Thẩm Thần?"
Thẩm Thần liếc cô ta một cái, ánh mắt nhạt nhẽo, không có phản ứng.
Nụ cười của Đàm Vũ Hạ cứng đờ, có chút xấu hổ.
Đều đã hai năm qua đi rồi, hắn vẫn không hề tha thứ cho bọn họ.
Không khí có chút cứng.
Ngô Mạn Chu hòa giải: "Chúng ta đi đâu ăn đâu? Các cậu thích ăn gì?"
Phương Đồng: "Gì cũng được."
Lục Vọng: "Tới quán bên kia đi, đồ ăn ở đó không tệ."
Chu Tiêu Hàm lập tức gật đầu, "Đồng ý, quán đó làm đồ siêu ngon, hơn nữa lại tiện."
Đông Lộ bị Chu Tiêu Hàm kéo tay, có chút thất thần, ánh mắt không tự giác nhìn Thẩm Thần đi ở phía sau, hắn giống như cố ý kéo dãn khoảng cách với bọn họ, tựa như rất chán ghét những học sinh bên Nhất Trung, biểu tình lãnh đạm xa cách, là sự bài xích xuất phát từ nội tâm.
Hắn làm sao vậy? Đông Lộ nhíu mày.
Ngô Mạnh Chu làm như lơ đãng lui về sau vài bước, đi tới bên cạnh cô, than nhẹ, "Aizz, anh biết là sẽ như vậy mà, cậu ta quả nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng đối với chuyện trong quá khứ, tiểu mỹ nữ, em có quan hệ tốt nhất với cậu ta, có thể giúp anh khuyên cậu ta một chút không?"
"Khuyên cái gì?" Đông Lộ nhịn không được hỏi, "Rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu ta không nói cho em sao?" Ngô Mạnh Chu có chút kinh ngạc, sau đó liền hiểu rõ, "Cũng đúng, cái loại tính cách muộn tao kia của hắn thì sao có thể nói ra được, bây giờ hắn vẫn còn làm thêm à?"
Đông Lộ sửng sốt một chút, gật đầu: "Ừ."
Thần sắc Ngô Mạnh Chu có chút phức tạp, lắc đầu, "Này cũng thật là..."
Cậu ta hít sâu một hơi, "Nguyên nhân chủ yếu hắn thôi học cũng là có quan hệ với người nhà hắn, vẫn nên để hắn tự nói với em thì tốt hơn, người ngoài như anh cũng không nên xen mồm quá nhiều, bất quá anh có thể nói cho em biết, trước kia hắn là dạng người gì."
"Dạng gì cơ?" Chu Tiêu Hàm nghe được đối thoại của họ, liền tò mò thò đầu qua.
"Hắn là thiên tài nha." Ngô Mạnh Chu đứng đắn nói.
Đông Lộ với Chu Tiêu Hàm đều hết chỗ nói.
"Làm ơn đi, cái này người nào có mắt đều thấy được mà." Chu Tiêu Hàm nói.
Ngô Mạnh Chu: "Einstein từng nói, thiên tài 1% là linh cảm cộng với 99% là mồ hôi."
Đông Lộ cắt ngang: "Đó là Edison nói."
"Khụ, cái đó không quan trọng." Ngô Mạnh Chu ho một tiếng, thanh thanh giọng nói, "Trước khi gặp Thẩm Thần, anh vẫn luôn nghi ngờ không tin những lời này cho lắm, sau khi gặp được hắn, thế giới quan của anh liền bị đảo lộn tùng phèo, hắn làm cho anh biết, người dựa vào nỗ lực mà đạt được thứ gì đó không phải là thiên tài, thiên tài chân chính chính là nơi này..."
Ngô Mạnh Chu chỉ chỉ đầu, "Trời sinh đã không giống người bình thường."
"Sở Trú rất lợi hại, nhưng mỗi ngày cậu ấy phải trả giá nỗ lực rất nhiều, có biết tại sao cậu ấy lại chấp nhất Thẩm Thần như vậy không? Trước kia lúc bọn anh học cùng nhau, cả lớp đều nghiêm túc nghe giảng bài, chỉ có Thẩm Thần ngồi chơi điện thoại, nhưng mỗi lần hắn thi đều cao hơn so với những người trong lớp, cái khác anh không dám nói, chứ Thẩm Thần tuyệt đối là thiên tài kinh dị nhất mà anh từng tiếp xúc qua."
"Nhưng là sau đó, một thiên tài như hắn..."
Ngay lúc các cô đang nhìn chăm chú, Ngô Mạnh Chu lại gian nan nói ra: "Cơ hồ là bị cả trường, bức cho phải rời đi."
Vẻ mặt của cậu ta vừa áy náy lại thống khổ.
Trong lòng Đông Lộ chấn động, nhớ tới những lời Thẩm Thần đã từng nói với cô.
"Cậu là người đầu tiên vì tôi mà ra tay."
Thì ra là ý tứ này...
Trước kia hắn rốt cuộc đã trải qua những gì?
Đông Lộ rũ mi, bỗng nhiên có chút buồn.
Nặng trĩu.
Giống như bị tảng đá lớn chèn ép.
Cái đề tài trầm trọng như vậy dừng lại, Ngô Mạnh Chu cũng không nói quá nhiều, ngược lại lại tìm chút chuyện nhẹ nhàng để nói, làm cho Chu Tiêu Hàm cười ha ha không ngừng.
Nhưng Đông Lộ lại chẳng nghe vào tai.
Tới nhà hàng, mọi người chọn vị trí ngồi, Đông Lộ ngồi ngay sát bên cạnh Chu Tiêu Hàm, bên người còn lại là chỗ trống, có nam sinh thấy cô xinh đẹp, định ngo ngoe rục rịch muốn qua đó ngồi, cuối cùng lại bị Thẩm Thần ở đằng sau chen lên trước, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô, chặt đứt ý niệm của những người khác.
"Sao thế?"
Thấy cô gái nhỏ nhìn mình không nói gì, Thẩm Thần nghiêng đầu cười khẽ, "Tôi không thể ngồi đây sao?"
Vốn tưởng là cô sẽ giống như trước đây nói mấy lời gây mất hứng, Thẩm Thần đã nghĩ kỹ việc da mặt hắn dày như thế nào rồi, lại nghe thấy Đông Lộ nhẹ nhàng nói: "Tùy cậu."
Thanh âm mềm nhẹ, có chút bất đắc dĩ, như thể hết cách với hắn.
***
Bữa cơm này còn tính là vui vẻ, mọi người đều tránh đi quá khứ của Thẩm Thần, không khí hòa hợp.
Tưởng Học Phái uống chút rượu, men say đi lên, cái gì cũng dám nói, hét lớn vào mặt Ngô Mạnh Chu: "Kỳ thật lúc các anh vừa tới, tôi thật sự chán ghét mấy người, luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, khoa tay múa chân với trường chúng tôi, nhìn là tức giận!"
"Phải phải, đúng vậy!" Học sinh Cửu Trung có mặt ở đây sôi nổi phụ họa.
Ngay cả Lục Vọng cũng nghiêm túc gật đầu, "Tôi cảm thấy cần có một lời xin lỗi."
Phương Đồng bĩu môi, "Trường học các cậu vốn dĩ chính là như vậy mà, đây là sự thật, thầy cô bọn tôi đều bảo vậy."
Đàm Vũ Hạ có chút ngại, "Xin lỗi nha, chúng tôi nói hơi quá rồi, sau khi tiếp xúc với các cậu tôi mới phát hiện kỳ thật các cậu rất tốt."
Ngô mạnh Chu cười cười chạm ly với Lục Vọng, "Sorry người anh em, đừng chấp nhặt với nhóm tiểu nha đầu đó, chủ yếu là trường học của bọn anh thôi. Hoàn cảnh Nhất Trung như vậy, thành tích cũng luôn đứng đầu, bọn học sinh cũng đều tâm cao khí ngạo, ít nhiều cũng có chút xem thường người của trường khác."
Một nữ sinh bên Cửu Trung nói: "Tôi thấy Thẩm Thần cũng có như vậy đâu, trước kia hắn là người của Nhất Trung, vậy mà cũng chẳng cao ngạo như các anh, tính tình còn rất tốt."
Thẩm Thần bỗng nhiên bị cue vào, liền ngẩng đầu lên xem, sau đó không thèm để ý tiếp tục gắp đồ ăn cho Đông Lộ, "Ăn nhiều một chút, cậu cần béo thêm tý thịt nữa."
Đông Lộ thấy hắn gắp nhiều thịt như vậy liền vội vàng chặn lại: "Đủ rồi đủ rồi, tôi không ăn hết nhiều như vậy."
"Cậu đang đùa à?" Ngô Mạnh Chu như nghe được chuyện cười thiên hạ, một ngụm rượu cạn sạch, chỉ thẳng vào Thẩm Thần cười lớn: "Tính tình hắn tốt? Cậu không biết bộ dáng chó má trước kia của hắn đâu, trước kia rõ ràng hắn là..."
Thẩm Thần kịp thời đạp cậu ta một cước, "Cậu nói lung tung cái gì đấy?"
Hắn quay sang Đông Lộ bảo đảm: "Tôi tuyệt đối không giống đám người bọn họ, cậu đừng nghe hắn nói nhảm, tôi vẫn luôn rất kính trọng Cửu Trung, tuyệt đối chưa từng nói bậy nửa câu."
Đông Lộ liếc hắn, "Ăn của cậu đi."
Ngô Mạnh Chu, Phương Đồng với Đàm Vũ Hạ nghe xong lời hắn nói, không hẹn mà cùng dừng đũa lại, đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
"Cái đó..." Ngô Mạnh Chu vỗ vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có còn nhớ đoạn video phỏng vấn trước kia của cậu không?"
"Cái gì?" Thẩm Thần chẳng có chút ấn tượng.
"Chậc, thôi vậy."
Dù sao cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ liền giải tán ở đây, đám người Ngô Mạnh Chu gọi xe trở về Nhất Trung.
Hôm nay còn phải học tiết tự học buổi tối, bọn người Đông Lộ trở về lớp học, thấy La Nhạc Phúc mặt mày hồng hào đứng trên bục giảng, máy chiếu đang sáng đèn, bảng đen được kéo ra để lộ màn hình lớn ở bên trong, có thanh âm truyền ra.
Bọn họ đang xem video.
La Nhạc Phúc nhìn thấy bọn họ về, lập tức tươi cười vẫy tay, "Các em về rồi à, mau về chỗ ngồi đi, cùng xem cái này."
"Cái gì thế ạ?" Tưởng Học Phái hỏi.
La Nhạc Phúc cười ha hả nói: "Là video Thẩm Thần tham gia cuộc thi tính nhẩm lần trước, hôm nay hắn mới thắng xong, mọi người đều muốn xem quá khứ huy hoàng của hắn đó."
Thẩm Thần nhìn video, ánh mắt có chút cổ quái.
Đông Lộ cũng nhìn qua, một khuôn mặt non nớt của nam sinh đang nhìn thẳng vào ống kính tiếp nhận phỏng vấn.
Chính là Thẩm Thần.
Phấn điêu ngọc trác, môi hồng răng trắng, nhìn qua trắng nõn lại thanh tú.
Thật là một cậu bé xinh đẹp, trong mắt sáng rực rỡ lấp lánh.
So với ảnh chụp lần trước cô thấy thì trong video hắn còn nhỏ hơn một chút.
Từ video tới xem thì hẳn là thi đấu mới vừa kết thúc, hắn đang tiếp nhận phỏng vấn.
Phóng viên khom lưng ôn nhu hỏi hắn: "Thẩm Thần, sau khi đạt giải quán quân thì có cảm tưởng gì không?"
Thanh âm của Tiểu Thẩm Thần rất thanh thúy, một chút cũng không biết khiêm tốn là gì, khinh thường nói: "Phải có cảm tưởng gì, chẳng có cảm tưởng gì cả."
Kiêu ngạo đến không ai bì nổi.
Trong phòng học hít sâu một tiếng.
Thẩm Thần bắt đầu xem còn có chút mê mang, không nhớ rõ là đã có chuyện này, nhưng ký ức chậm rãi ùa tới, tựa như nhớ tới cái gì, sắc mặt hắn biến đổi, bắt lấy cánh tay Đông Lộ, "Đừng nhìn..."
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Phóng viên trong video lại hỏi: "Cháu sắp lên cấp ba rồi đúng không, có đặc biệt muốn vào trường nào không? Nhất Trung, Tứ Trung, Tân Cương... còn có Cửu Trung cũng không tệ lắm đâu."
"Nhất Trung còn tạm được, cháu sẽ tới đó học."
Tiểu Thẩm Thần nghiêng đầu, không thể tưởng tượng hỏi: "Bất quá Cửu Trung là cái quỷ gì, xây lúc nào thế? Cháu chưa nghe qua bao giờ."1
"..."
"..."
Không khí lặng im, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Thần.
Hầu kết Thẩm Thần động động, mu bàn tay để lên môi ho nhẹ một tiếng.
Không ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Đông Lộ mới nói chuyện với hắn: "Cậu xác thật chưa từng nói bậy lời nào về Cửu Trung, rốt cuộc thì..."
Cô dừng một chút, ngữ khí thanh đạm.
"Cậu cũng chưa từng nghe qua."
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Sắp chuẩn bị ngược Thẩm Thần, quá khứ của hắn bắt đầu được hé lộ, có khả năng sẽ hơi ngược đôi bạn trẻ một chút, bất quá đó chính là cơ sở để gia tăng tình cảm nha!+
Mọi người hiểu mà...