Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Giám định (1)
Nhưng mà cuộc đời thật trớ trêu.
Năm mười tám tuổi, hắn yêu một cô gái cùng làm trong xưởng.
Nhưng không ngờ, con trai xưởng trưởng cũng yêu thích bạn gái hắn. Tên kia năm lần bảy lượt, thường xuyên làm phiền bạn gái hắn. Quá tam ba bận, đằng này lại là rất nhiều bận, Điện Thoại Cục Gạch không nhịn được cơn tức, bất chấp tất cả hành hung con trai xưởng trưởng, thậm chí đánh gãy ba cái xương sườn của tên kia.
Đúng là xả được bực mình ra khỏi người, nhưng mà Điện Thoại Cục Gạch lại bị phán ba năm tù.
Bởi vì cải tạo trong tù tốt, chỉ thụ án một năm rưỡi đã được tha bổng.
Chờ thời điểm này từ lâu rồi, khi ra tù, việc đầu tiên Điện Thoại Cục Gạch làm đó là đi tìm bạn gái. Nhưng mà không ngờ bạn gái hắn đã làm vợ tên con trai xưởng trưởng kia.
Lúc ấy, Điện Thoại Cục Gạch tức đến mức muốn giết người. Nhưng mà hắn vẫn lấy lại được bình tĩnh. Hắn biết, không thể để người thân đau lòng, còn kẻ thù thì hả hê. Hắn thề, sau này hắn phải có cuộc sống tốt hơn đôi nam nữ khốn nạn kia.
Có thể nói, hắn là một trong số những người đầu tiên tự thành lập doanh nghiệp tư nhân, bắt kịp xu hướng cải cách kinh tế. Ban đầu, hắn chỉ có một chiếc xe ba gác để giao than tổ ong, rồi từ đó phát triển lên từng chút một.
Có được nhiều tiền hơn, hắn dứt khoát nhận thầu một nhà máy sản xuất than tổ ong.
Chỉ trong mười năm, hắn thay đổi chóng mặt, trở thành phú ông. Khi hắn nghe nói xưởng đóng hộp trước kia phá sản, không suy nghĩ nhiều, lập tức bỏ tiền ra mua lại.
Nhìn thấy con trai xưởng trưởng nối nghiệp cha mình, trở thành xưởng trưởng mới, Điện Thoại Cục Gạch không nói gì, giáng chức tên kia thành công nhân canh nồi hơi.
Thời buổi đó, tên kia cũng không phải người tài giỏi gì, không muốn làm cũng phải làm, mà lúc nào cũng sợ bị quỵt tiền lương.
Một lần nọ, Điện Thoại Cục Gạch qua công xưởng giám sát thì gặp phải bạn gái cũ. Mặc cho cô gái kia xấu hổ đến đỏ hết cả mặt, hắn cũng không thèm liếc nàng một cái, một câu chào hỏi cũng không nói.
Khi hai người đi thoáng qua nhau, cô gái kia để lại một câu: “Có tiền thì giỏi lắm à, đồ không có văn hóa.”
Được, Điện Thoại Cục Gạch nhớ câu này rất kỹ. Nói tôi không có văn hóa, vậy tôi sẽ chơi mấy món đồ văn hóa cho cô xem. Sau khi tìm hiểu món đồ kiểu gì là đồ văn hóa, chắc chắn là đồ cổ rồi, cho nên, chỉ cần nơi nào tại Tứ Cửu Thành (1) có đồ cổ, là nơi đó có gã xuất hiện.
(1) Tứ Cửu Thành: Tên mà người địa phương dùng để gọi Bắc Kinh. Ban đầu, cái tên này được đặt cho Hoàng Cung, hay Hoàng Thành, nay gọi là Cố Cung. Bên trong Hoàng Cung là Tử Cấm Thành, tên gọi Tứ Cửu Thành xuất xứ từ việc Hoàng Cung có chín cổng, Tử Cấm Thành có bốn cổng. Thời gian đầu, tên gọi Tứ Cửu Thành chỉ nơi vua ở, hay Hoàng Cung. Nhưng dần dần sau này, nó được dùng để gọi toàn bộ Bắc Kinh.
“Được, hay lắm.”
Tập Vệ Quốc nghe hắn kể, thật sự tán thưởng anh bạn Điện Thoại Cục Gạch này. Dù sao, người ta giàu có nhưng lại không ăn chơi đàng điếm, mà chỉ muốn sưu tầm cổ vật thôi, chả có gì đáng trách cả.
“Thật ra cũng không hoàn toàn vì câu nói của cô gái kia đâu. Khi tôi còn nhỏ, nhà thì nghèo, món đồ để lại nhiều ấn tượng nhất cũng chỉ là cái đèn pin. Bây giờ có tiền, có nhà, có ti vi, tủ lạnh, máy giặt, nhưng mà vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Tôi mặc dù học hành không đến nơi đến chốn, nhưng mà thật sự yêu thích khí chất văn hoa của mấy món đồ cổ...”
Điện Thoại Cục Gạch nói xong, cười lớn một tiếng, “Đừng kể đến tôi, hai người các cậu còn trẻ như vậy mà hiểu biết về đồ cổ cũng không ít nhỉ?”
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt thấy Điện Thoại Cục Gạch thẳng thắn như vậy nên hai người cũng thoải mái, không che giấu “sự tích”, tóm tắt kể chuyện của mình một lần.
“Thảo nào hai cậu giỏi như vậy. Một người từng là Giám đốc cửa hàng văn vật quốc gia, người còn lại là chuyên gia giám định của Cố Cung. Trước đó tôi nói hai cậu không hiểu đồ cổ, đúng là múa rìu trước mặt thợ. Thật xấu hổ...”
Điện Thoại Cục Gạch chắp tay xin lỗi. Hắn thấy Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt cũng sắp hút hết điếu thuốc, nên lại lấy thuốc lá đưa cho hai người, rồi nói: “Không giấu giếm, anh muốn nhờ hai cậu giúp đỡ giám định một món đồ.”
“Giám định đồ cổ?”
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đều cảm thấy hứng thú.
“Chuyện là thế này...”
Điện Thoại Cục Gạch kể rõ ràng sự việc. Vốn dĩ, hắn muốn mua một món đồ cổ tốt để trưng trong nhà, để căn nhà trở lên đẳng cấp hơn. Một ngày nọ, khi đến ngoại thành Bắc Kinh, hắn nhìn thấy căn nhà của một người đồng hương có đồ cổ, một món đồ gia dụng có phong cách cổ xưa.
Gã không biết món đồ gia dụng kia làm bằng vật liệu gì, nhưng mà lại cảm thấy yêu thích món đồ đó, lập tức muốn mua về.
Ra giá đến tận hai nghìn đồng, con số không hề nhỏ tại thời điểm này. Nhưng mà người đồng hương đó nói nhà họ tuy không giàu có gì, nhưng không cần lo lắng về vấn đề kinh tế nhiều lắm. Nói thẳng ra, là người ta không muốn bán.
Điện Thoại Cục Gạch cũng không biết chất lượng món đồ đó ra sao, nên không dám ra giá cao hơn nữa.
Lý Khải Việt nghe gã kể xong, hỏi một câu: “Anh muốn tôi và Lão Tập giám định giá cả món đồ đó?”
“Đúng, mặc kệ món đồ đó tốt xấu thế nào, tôi sẽ không để hai cậu phí thời gian vô ích.” Ý tứ mà Điện Thoại Cục Gạch muốn nói rất đơn giản, chỉ cần hai cậu đến đó cùng hắn thì sẽ được trả tiền công.
“Vấn đề tiền bạc tạm thời để qua một bên, sẵn tiện tôi cùng Lão Tập cũng định ra ngoại thành một chuyến.”
Lý Khải Việt tùy ý nói, sau đó quay mặt sang nhìn Tập Vệ Quốc.
Tập Vệ Quốc cũng không phản đối. Buổi trưa hôm nay, hai người đã bàn bạc nếu có thời gian sẽ đến ngoại thành bắt dế. Mà thật ra, anh cũng muốn xem thử món đồ gia dụng được Điện Thoại Cục Gạch nhắc đến có chất lượng thế nào.
“Được, quyết định thế đi, trưa mai tôi đến chỗ các cậu.”
Điện Thoại Cục Gạch thấy hai người đồng ý nên hỏi địa chỉ chỗ ở của cả hai, lại trò chuyện thêm một lát rồi mới rời đi.
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt tiếp tục bày sạp đến sáng. Số khách hàng đến xem xét đồ vật khá nhiều, nhưng chẳng ai mua một món. Chuyện là cực kỳ bình thường trong ngành nghề chơi đồ cổ này, không phải ngày nào cũng bán được hàng.
Tờ mờ sáng, Tập Vệ Quốc, Lý Khải Việt, cũng như mấy vị chủ quán khác thu dọn sạp hàng, trở về phòng trọ.
Cả hai đều không nói gì, ai về phòng người đó, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Trưa hôm đó, Tập Vệ Quốc bị Đông Tử đánh thức.
“Chú Tập, bọn cháu muốn xem phim Cảnh sát trưởng Mèo Đen.” Đông Tử mang theo một đám con nít, đứng ngoài cửa sổ gọi Tập Vệ Quốc.
“Hôm nay không đi học à?” Tập Vệ Quốc dụi dụi mắt, hỏi một câu.
“Hôm nay là ngày một tháng Sáu, ngày Quốc tế Thiếu nhi...” Cả đám con nít đồng thanh, đứa nào cùng dùng ánh mắt mong ngóng nhìn Tập Vệ Quốc.
“Chờ một chút.”
Vốn dĩ Tập Vệ Quốc ngủ cũng đủ rồi, anh đứng dậy mặc áo, gọi Lý Khải Việt dậy. Hai người bê ti vi đặt giữa sân, ngồi ghế sô pha, cùng xem phim hoạt hình.
Chỉ chốc lát sau, người trưởng thành trong khu trọ cũng ra sân, mọi người cùng tụ tập nói chuyện phiếm, xem ti vi.
“Anh bạn.”
Một giọng nói vang lên từ cổng khu trọ.
Tập Vệ Quốc quay đầu nhìn sang, chẳng phải ai khác, chính là anh bạn Điện Thoại Cục Gạch với mái tóc vuốt ngược.
“Lão Gạch, vào trong này đi.” Lý Khải Việt quyết định chọn biệt hiệu này cho Điện Thoại Cục Gạch, thẳng thắn gọi hắn là “Lão Gạch“.
Điện Thoại Cục Gạch” cũng chẳng ngại ngùng, đi vào khu trọ, sau đó ngồi giữa Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, cùng xem Cảnh sát trưởng Mèo Đen. Sau đó cả ba mới rời đi.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Điện Thoại Cục Gạch quyết định không lái xe đến. Bởi vì đường đến nhà người đồng hương kia phải băng qua đoạn đường đèo, rất khó đi. Lần trước, xe hơi của hắn suýt chút nữa kẹt trong vũng bùn, cho nên lần này hắn sẽ ngồi Ural Sider ca luôn. Ba người đã bàn bạc chuyện này từ hôm qua.
Tập Vệ Quốc khởi động xe gắn máy. Điện Thoại Cục Gạch là kiểu người cao gầy, nên ngồi chỗ ngồi sau lưng Tập Vệ Quốc. Còn Lý Khải Việt thì ngồi thùng xe.
Ba người ngồi xe rời khỏi khu nhà trọ, lên đường rời khỏi khu dân cư.
Hiện tại đường kiến trúc xung quanh vành đai số 4 vừa mới tu sửa, càng không nói đến đường vành đai số năm. Mà trên đường ít xe cộ qua lại, ba người Tập Vệ Quốc nhanh chóng lái xe rời khỏi khu vực thành thị.
Bên ngoài đường vành đai số bốn, rất nhiều đất đai còn chưa đưa vào sử dụng, ba người vừa đi vừa ngắm cảnh, vừa nói chuyện vừa phóng nhanh. Không lâu sau, tiếng bồ câu gáy đã ít dần.
Tập Vệ Quốc lái một đoạn, Lý Khải Việt cũng lái một lần, trải nghiệm cảm giác chạy xe trên đường vắng. Ngay cả Điện Thoại Cục Gạch cũng không nhịn được mà thử trải nghiệm cảm giác điều khiển Ural Sidecar.
Ba giờ sau, ba người chạy xe tiến vào địa phận huyện Thông Châu.
Huyện Thông Châu là một huyện trực thuộc Bắc Kinh, lúc này còn chưa được khai thác phát triển, hai bên đường toàn là đồng ruộng mênh mông. Hơi xa một chút, có thể nhìn thấy kiến trúc cao nhất là tòa nhà gạch năm tầng, nơi xa nhất có thể nhìn thấy là núi Thái Hành cao chót vót, khung cảnh vô cùng đẹp.
Ba người sợ đến muộn, nên không ghé thăm trung tâm huyện, Điện Thoại Cục Gạch chỉ đường, đi vào một con đường nhỏ.
Con đường nhỏ đi qua chân núi này cực kỳ khó đi. Tập Vệ Quốc phải cực kỳ tập trung điều khiển Ural Sidecar. Bảo sao Điện Thoại Cục Gạch không lái xe hơi tới.
Nhưng mà vẫn may, vào khoảng bốn giờ chiều, ba người rốt cuộc tới nơi.
Đích đến là một thôn trang nhỏ nằm dưới chân núi, tối đa cũng chỉ được năm sáu mươi gia đình sinh sống. Đa số nhà ở nơi đây đều là nhà gạch mái ngói, trên tường còn dán mấy tờ báo có tiêu đề kiểu như: “Đuổi Anh vượt Mỹ“.
Trên đường đi, Tập Vệ Quốc cảm thấy rất mệt mỏi. Một là phải né gà tránh vịt chạy lung tung trên đường, hai là sợ con nít nhà nào bỗng nhiên phóng ra đường.
Đám con nít nhìn thấy một chiếc Ural Sidecar vào làng, liền chạy theo sau vui đùa. Bởi vì trước kia bọn chúng chỉ nhìn thấy loại xe này thông qua ti vi đen trắng.
“Mấy đứa con nít, không ngoan, chết bây giờ....”
Lý Khải Việt cũng không có ác ý, chẳng qua tính trẻ con nổi lên, nhìn thấy một đám con nít chạy đằng sau, nên gã quay đầu lại, giả mặt quỷ hù mấy đứa nhỏ.
“Oa...”
Một đứa nhát gan bị dọa đến phát khóc.
“Tiểu Việt, đừng làm hỏng tương lai của đất nước...” Tập Vệ Quốc đùa một câu, Điện Thoại Cục Gạch ngồi sau cũng cười.
Tập Vệ Quốc dừng xe trước một cửa hàng tạp hóa. Hàng hóa trong cửa hàng này cũng không nhiều, chủ yếu là thuốc lá, rượu, chỉ có thêm một vài hộp quả hồng, hoặc quýt. Bánh kẹo loại xịn nhất cũng chỉ là kẹo sữa.
Mua mấy bịch kẹo sữa, mấy hộp mứt táo gai cùng kẹo Hầu Vương mang ra dỗ dành một lúc lâu, đứa con nít đáng thương kia mới nín, cũng hiểu ra ba người này không phải là ma quỷ dọa người.
Tập Vệ Quốc đối với hoàn cảnh nơi này cũng không lạ lẫm gì, nhà của anh cũng ở sơn thôn khu ngoại thành. Cha mẹ về hưu không được cấp nhà ở, nên bây giờ đang ở quê nhà.
Về phần Điện Thoại Cục Gạch thì chẳng cần nói nhiều, gã sinh ra và lớn lên tại một thôn làng thuộc huyện Thông Châu. Cũng là nhà nghèo từ nhỏ.
Chỉ có Lý Khải Việt sinh ra tại thành thị, nhưng mà năm mười lăm tuổi bắt đầu tham gia đội thanh niên tình nguyện, từng đến những nơi còn nghèo khổ hơn.
“Phía đông, gần lò nổ bắp kia kìa.” Điện Thoại Cục Gạch chỉ một cái nồi áp suất màu đen lớn trên bãi đất trống, nói đó là lò nổ bắp. Căn nhà đối diện chính là nhà đồng hương mà hắn muốn đến.
“Nhà này à?” Tập Vệ Quốc hỏi lại.
“Ừ, mở cửa đi, cứ tự nhiên là được, người đồng hương kia tính tình tốt lắm, chỉ là nói thế nào cũng không bán món đồ gia dụng kia thôi.” Điện Thoại Cục Gạch mở miệng nói.
“Vào chiến thôi.” Lý Khải Việt nói chuyện, còn làm động tác rút đao xông lên.
“Brừm brừm...”
Tập Vệ Quốc lái xe vào trong sân, làm cho con chó đất lớn cong đuôi sủa om sòm.
Đến được đây, ba người ngồi xe đến mức mỏi mông.
Lý Khải Việt xuống xe, ngay lập tức chạy đến vạc nước trong sân, dùng ca nước làm từ quả hồ lô múc nước mát, rồi ngửa cổ uống.
“Tiểu Việt, tôi cũng uống.”
Tập Vệ Quốc cũng cảm thấy cổ họng khát khô, để Lý Khải Việt cầm ca nước, uống mấy ngụm, sau đó đưa cho Điện Thoại Cục Gạch.
“Bác ơi, cháu tới thăm...” Điện Thoại Cục Gạch giơ tay cầm ca nước, quay mặt hướng về nhà ngói ba gian gọi, rồi mới uống mấy ngụm nước.
“Đã nói là không bán, thằng nhóc này, sao lại tới nữa...”
Ông lão họ Lưu mở cửa đi tới, vóc dáng lão không cao, hơn năm mươi tuổi, mặc áo cộc tay, đeo thắt lưng màu đỏ, trên thắt lưng giắt tẩu thuốc, bàn chân đeo một đôi giày màu lục.
“Cháu đến thăm bác thôi mà.”
Điện Thoại Cục Gạch nói, rồi mang theo hai người Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt đi về phía ông lão, khi đi ngang qua vạc nước thì bỏ ca nước vào vào trong vạc.
“Lão Tập, ở đây có đồ gỗ cứng nổi không nhỉ?”
Lý Khải Việt theo sau Tập Vệ Quốc, nhỏ giọng thì thầm. Cũng không phải gã xem thường ông lão, chỉ là nhìn qua căn nhà này, thì cũng thấy đây là gia đình không giàu có gì cả. Kiểu gia đình này khó mà có được một món đồ gia dụng làm từ gỗ quý.
Phải biết, đồ làm từ gỗ cứng vào thời cổ đại không phải là món đồ dễ có. Những loại gỗ như đàn hương, hoàng hoa lê, kê sí, toan chi (1) có khả năng nhập khẩu về, nhưng giá trị chẳng thua vàng ròng bao nhiêu.
(1) Gỗ Toan Chi: tại Việt Nam có tên là gỗ Trắc.
Hai triều đại Minh, Thanh, sử dụng gỗ cứng làm đồ gia dụng, vậy thì gia đình đó không phú thì cũng là quý.
Thời kỳ đó, thậm chí có một vài gia đình không quá giàu có, nhưng vì khoe khoang tiền của, mà làm đồ dùng bằng cách dùng gỗ cứng bọc mặt ngoài, còn bên trong thì dùng gỗ thường. Họ dùng cách này để đóng giả nhà giàu. Từ việc đó có thể thấy được địa vị của đồ gia dụng làm từ gỗ cứng vào thời Minh, Thanh.
“Cũng chưa chắc, thời Minh, Thanh, cho dù vật liệu gỗ cứng hay đồ dùng được làm từ gỗ cứng khi vận chuyển đến Bắc Kinh, đều bốc dỡ ngay tại huyện Thông Châu này...”
Tập Vệ Quốc không có chuyện không biết lịch sử giải đoạn đó. Bởi vì phương bắc không trồng được gỗ cứng, nên cho dù là gỗ hoàng hoa lê hay tử đàn, dù là thành phẩm hay vẫn còn là vật liệu gỗ đều phải vận chuyển từ phía nam đến Bắc Kinh, mà huyện Thông Châu chính là trạm cuối cùng.
Cho nên những thương nhân buôn gỗ địa phương nếu không bán hết hàng, còn lại một hai món thì sẽ để lại cho nhà mình dùng. Chính vì thế, huyện Thông Châu mới có đồ gia dụng làm từ gỗ trắc.
“Vẫn phải nói, Lão Tập đúng là chuyên gia.”
Lý Khải Việt nheo mắt, nhìn ông lão họ Lưu đi đến trước mặt, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ muốn xem món đồ gia dụng đã mê hoặc tâm hồn Điện Thoại Cục Gạch.