Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Đổi đời
Thật ra, trên đời này không có loại kinh doanh nào mà ba năm không bán được một món. Nếu như ba năm không bán được gì, hoặc không mua gì, chỉ có thể là xí nghiệp nhà nước, nhận phụ cấp kếch xù đến từ quốc gia.
Bạn nhìn thấy tiệm đồ cổ ba năm không bán được một món, nhưng chủ tiệm vẫn giàu có, thật ra chỉ là bề ngoài. Bởi vì, có nhiều thứ họ bán ra không phải ngay tại cửa hàng của mình, mà là âm thầm bán đi chỗ khác.
Ví dụ như trong tay bạn có một món đồ cổ không bán được, mà một người bán khác có nơi tiêu thụ hàng, giá cả hợp lý, có ích cho đôi bên, vậy thì sẽ giao dịch với nhau.
Trước đây, giao dịch mua bán đồ cổ chủ yếu được thực hiện bằng hình thức này.
Nhưng mà, Tập Vệ Quốc lại chưa từng nghe đến việc ngành nghề đồ cổ xuất hiện loại hình “Hội giao lưu“. Có lẽ đây chỉ là buổi giao lưu của một nhóm nhỏ.
Ngay sau đó, anh hỏi địa chỉ và thời gian cụ thể buổi giao lưu mà Tiền Trung Hoa nhắc tới, nếu như có thời gian thì sẽ đến tham gia cho vui.
Buôn chuyện thêm vài câu, Tiền Trung Hoa cáo từ Tập Vệ Quốc, quay người rời khỏi.
“Lão Tập, sao cậu lại ở đây?”
Lý Khải Việt đi tới, lúc trước gã vừa tiến lên phía trước một chút, quay đầu lại đã không thấy Tập Vệ Quốc bên cạnh, tìm kiếm một lúc lâu mới thấy anh.
“Trời ạ! Tiền đâu ra nhiều vậy?”
Lý Khải Việt vừa tới, nhìn thấy Tập Vệ Quốc cầm trong tay một cọc tiền thì giật mình.
“Lúc nãy mua một món nhẫn ngón cái làm từ Phỉ Thúy, không giữ được bao lâu, lại bán cho người khác...” Tập Vệ Quốc kể sơ lược chuyện vừa rồi cho Lý Khải Việt nghe.
“Lão Tập, cậu vừa mới ra tay một lần đã kiếm được hai nghìn tiền lời! Anh em bảo rồi, cậu nên sớm gia nhập nghề này!”
Lý Khải Việt còn hưng phấn hơn cả Tập Vệ Quốc. Chuyện vừa rồi chứng minh một điều, chỉ cần có ánh mắt tinh tường như Tập Vệ Quốc thì có thể làm giàu nhờ vào nghề buôn bán đồ cổ này.
“Chết tiệt, quản lý đô thị tới.”
Phía tây sườn đất bỗng nhiên có người hét lớn. Ở đó đất trên cao, có thể nhìn thấy quản lý đô thị từ xa tới.
Chỉ trong chốc lát, tất cả chủ sạp hàng đều phản ứng, cuộn vải bạt lại thành túi đồ, đặt lên trên vai, vắt chân lên cổ chạy một mạch.
Chỉ trong chốc lát, bụi bay mù mịt khắp bãi đất trống.
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt không vội vã làm gì, hôm nay hai người bọn họ không bày sạp hàng, căn bản không sợ quản lý đô thị làm khó.
Rất nhanh, mấy vị mặc đồng phục quản lý đô thị xuất hiện, tay đeo băng đỏ, tầm mười mấy người.
“Lão Tập, nhìn thấy chứ? Nhớ hồi trước, anh em của cậu bày sạp hàng tại đường Trường Xuân với mấy đường phố khác, cũng phải chạy trốn như thế này.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Lý Khải Việt chua xót. Nhưng mà lần này, chủ sạp hàng đều đã trốn sạch, mười mấy người quản lý đô thị tới nơi mà không bắt được ai.
Tập Vệ Quốc gật đầu cười, vỗ vai an ủi Lý Khải Việt, ra hiệu nhìn về phía trước. Hai người nhìn thấy một vị quản lý đô thị bởi vì chạy quá nhanh mà ngã xuống đất, nằm như chó chết.
“Ha ha...”
Lý Khải Việt cười lớn, rồi nói: “Lão Tập, địa hình chỗ này rất hợp để bày bán sạp hàng, đám người này không có cách nào bắt được chủ quán như chúng ta.”
“Đi thôi, tìm cái gì đó ăn lót dạ, về nhà ngủ một giấc, ngày mai bắt đầu cùng cậu mở sạp hàng.”
Tập Vệ Quốc vỗ vai Lý Khải Việt. Lần đầu tiên đến thị trường đồ cổ, cũng kiếm được khoản tiền đầu tiên. Ngoài ra, còn gặp được quản lý đô thị đi tịch thu tài sản, nói chung, đây chính là tình hình của thị trường đồ cổ bây giờ.
Hai người không ngừng bước chân, rời khỏi khu đất trống, theo đường cái trở về phòng.
Khu dân cư, bên dưới một cột điện, một quán Lỗ Chử (1) nhỏ bày ở đó, có bảy tám chiếc bàn nhỏ.
(1) Lỗ Chử: Món hầm chế biến bằng nguyên liệu chính là lòng heo, gia vị đặc biệt. Món ăn nổi tiếng tại Bắc Kinh.
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt mới ngồi xuống một lúc, chỗ ngồi xung quanh cũng kín người, đều là những chủ sạp hàng đồ cổ kia. Mỗi người đều mang theo một cái bao, sau khi ngồi xuống, ngay lập tức chửi quản lý đô thị không ra gì.
Hai người Tập Vệ Quốc, mỗi người ăn một bát Lỗ Chử, sau đó trở lại phòng trọ.
Tập Vệ Quốc định đưa cho Lý Khải Việt một nghìn đồng, nhưng suy nghĩ kỹ, tên mập này chắc chắc không cầm, nên gác việc này sang một bên. Anh trở về phòng, vừa nằm lên giường liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tập Vệ Quốc thay quần áo, ra ngoài đi dạo một lát. Khi trở về, thấy Lý Khải Việt vẫn còn ngủ, nằm trên giường ngáy o o.
“Tiểu Việt, dậy đi.”
“Lão Tập, mới tám giờ sáng, cho tôi ngủ thêm một chút.”
“Thôi vậy, không đi mua ti vi màu nữa.” Tập Vệ Quốc cười trêu chọc.
“Ti vi màu!”
Lý Khải Việt bật người dậy, gã muốn mua ti vi mới từ lâu rồi, chính là kiểu ti vi mới nhất, nhưng mà không đủ tiền.
“Không phải cậu muốn mua ti vi mới sao? Đi thôi.” Hôm qua, Tập Vệ Quốc suy nghĩ kỹ, nếu đưa tiền cho Lý Khải Việt, chắc chắn tên mập này sẽ không lấy, vậy thì mua ti vi mới cho anh là được.
“Tốn không ít tiền đâu.”
“Tiền dùng để mua đồ thì mới gọi là tiền. Giống như buôn bán đồ cổ, phải bán đi mới có tiền. Muốn có động lực kiếm tiền, vậy thì phải xài tiền, làm cho cuộc sống tốt hơn.”
Thật ra, Tập Vệ Quốc không phải là chạy theo xu hướng, càng không phải là người tiêu xài hoang phí. Nhưng nơi này là chỗ ở của anh trong khoảng thời gian tiếp theo, anh có trách nhiệm chi tiền.
Mới vừa ngủ dậy, Tập Vệ Quốc ngay lập tức đi gặp chị chủ nhà họ Lý để đóng tiền thuê nhà. Một tháng ba mươi đồng, tiện thể đóng luôn tiền thuê ba tháng tiếp theo.
Mà muốn cuộc sống của mình tốt hơn trước kia, vậy thì không phải chỉ cắm đầu vào kiếm tiền, mà còn phải nâng cao chất lượng cuộc sống. Vừa hay có một kiểu ti vi màu mới ra mắt, Tiểu Việt thì luôn mồm “việc đầu tiên sau khi kiếm được tiền là đi mua ti vi mới”, nên anh quyết định mua ti vi.
“Người hiểu tôi, chỉ có cậu, lão Tập.”
Lý Khải Việt không kháng cự nổi mê hoặc, đi giày vào, thậm chí không thèm rửa mặt, theo chân Tập Vệ Quốc ra ngoài.
Bởi vì xe ba gác còn chưa sửa, hai người chỉ có thể bắt xe buýt bình dân. Hiện tại, xe buýt bình dân là phương tiện giao thông phổ biến nhất thành phố.
Nhưng mà, vừa đi ngang qua một cửa hàng xe máy, hai người lập tức xuống xe.
Tục ngữ nói, phụ nữ luôn cảm thấy mình thiếu quần áo, đàn ông thì cảm thấy xe của mình hơi ít. Tập Vệ Quốc cũng không khác người khác, vừa nhìn thấy xe máy, ngay lập tức sáng mắt lên.
Sức hấp dẫn của ti vi không thể sánh bằng xe máy. Huống hồ, phương tiện đi lại của hai người là chiếc xe ba gác cũ rích, hỏng hóc, lâu năm không bảo dưỡng. Hoặc là khỏi sửa luôn, dứt khoát lên đời, mua một chiếc xe máy.
Hai người nhìn nhau một chút, hứng thú bừng bừng bước vào cửa hàng xe máy. Nhưng mà sau khi nghe được giá cả, hai người trợn tròn con mắt.
Một cái xe máy rẻ nhất, giá cũng là ba bốn nghìn đồng.
Ba bốn nghìn đồng là số tiền rất nhiều, một gia đình ba người đều có việc làm tại xí nghiệp nhà nước, cũng phải mất một năm mới tích trữ được khoản tiền lớn như vậy.
Thật ra, vào thời điểm này, xe máy vẫn là mặt hàng được nhiều người quan tâm, nhưng mà số lượng người có xe máy làm phương tiện di chuyển lại rất ít.
Vào lúc mất hứng, Tập Vệ Quốc lại có phát hiện mới.
Tại gian hàng bán xe đã qua sử dụng, có một chiếc xe ba bánh gần như mới tinh. Người miền bắc thường gọi nó là - Ural Sidecar.
Nếu đã xem qua phim về chiến tranh thế giới thứ hai, vậy thì đối với Ural Sidecar rất quen thuộc.
Thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, hãng xe BMW của nước Đức sản xuất dòng xe máy ba bánh BMW - R71. Dòng xe máy này đi theo quân đội nước Đức chinh chiến khắp Châu Âu.
Bởi vì hình dáng của nó là một chiếc xe máy, bên hông gắn thêm một cái thùng xe nhỏ có lắp bánh, nên gọi là xe ba bánh.
Tại Trung Quốc, dòng xe Ural Sidecar do xí nghiệp nhà nước sản xuất tên là Trường Giang 750. Tức là xe máy ba bánh có dung tích xi lanh 750CC.
Tập Vệ Quốc là fan hâm mộ của Ural Sidecar, nên anh biết loại xe này được quân đội Bắc Kinh thải ra, do có sự xuất hiện của xe Jeep. Rất nhiều Ural Sidecar được cấp cho Bộ công an thành phố.
Đến gần chiếc xe sơn màu xanh quân đội, Tập Vệ Quốc ngắm nhìn động cơ cùng khung xe.
Chiếc xe này mặc dù sản xuất được hơn nửa thế kỷ nhưng vẫn mới tinh. Tạo hình cổ điển, bình xăng hình giọt nước, khung xe hình tam giác, màu sơn tinh tế, trơn bóng.
Nếu như dùng ánh mắt ngắm nhìn người đẹp để đánh giá Trường Giang 750, thì nó sở hữu đường cong chết người, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, eo nhỏ, thân hình đầy đặn. Tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn mỹ.
Tay lái rộng, ở giữa là một cái đèn lớn, còn kèm thêm hai chiếc đèn phụ trợ, cùng với đèn xi nhan. Nhìn thế nào, cũng thấy một vẻ đẹp cổ điển.
Cúi người xuống xem xét kỹ, ống bô hình đuôi cá mập vô cùng hấm hố, hộp đựng đạn cạnh xe được thay bằng hộp dụng cụ màu đen.
Càng ngắm lâu, Tập Vệ Quốc càng yêu thích chiếc xe này. Chủ quán cũng chú ý đến.
“Chắc cậu cũng là người yêu xe. Hai năm trước, tôi mua được khi mà quân đội thay đổi phương tiện giao thông. Bên quân đội đã cải tiến qua, có thể đạt tốc độ hai trăm sáu mươi cây mỗi giờ.
Chủ quán giới thiệu chiếc xe cho Tập Vệ Quốc, rồi tiếp tục nói: “Sau đó tôi quyết tâm bỏ ra năm tháng tiền phụ cấp để mua một chiếc xe mới nên dạo này không dùng đến nó.”
Tập Vệ Quốc cũng không quay đầu lại, hỏi: “Giá bao nhiêu?”
“Trên thị trường không có loại xe này, nhưng thấy cậu thật lòng yêu thích nó, tôi ra giá năm trăm đồng, coi như tìm cho nó một chủ nhân mới.” Chủ quán thành thật nói.
“Chiếc xe này không bị hỏng hóc gì chứ?” Lý Khải Việt cũng đến gần, anh rất thích chiếc xe Ural Sidecar được bảo dưỡng cực kỳ tốt này.
“Sao cậu lại nói vậy, tuyệt đối là xe tốt, không có hỏng hóc gì cả.” Chủ quán vỗ ngực bảo đảm, “Nếu tôi không bị bệnh đau lưng thì tôi sẽ không bán chiếc xe này, nghe đồn người nước ngoài có sở thích sưu tầm xe cổ...”
“Được, tôi mua chiếc xe này.”
Tập Vệ Quốc không thèm mặc cả, đưa năm trăm đồng cho chủ quán, rồi hỏi: “Xe còn xăng không?”
“Xăng đầy.” Chủ quán nhận tiền, vừa đếm vừa trả lời.
“Tiểu Việt, lên xe đi.”
Tập Vệ Quốc bảo Lý Khải Việt, sau khi ngồi lên xe, dẫm mạnh giò đạp, xe máy liền khởi động, đúng là dễ sử dụng.
“Được.” Lý Khải Việt trèo lên thùng xe, đồng thời nhận lấy cối màu xanh quân đội, đội lên đầu.
“Lão Tập, thùng xe này hơi nhỏ, tôi không ngồi được, hay là cậu ngồi đi.”
Lý Khải Việt ngồi trong thùng xe cũng không thấy khó chịu hay chật chội gì, nói cho cùng, đây là xe quân dụng, hơi béo vẫn ngồi vừa, chẳng qua tên mập này muốn lái xe cho đã nghiền mà thôi.
Tập Vệ Quốc biết rõ trò vặt của Lý Khải Việt, không thèm để ý đến, tay trái bóp dây côn, chiếc xe Ural Sidecar phóng nhanh ra ngoài, chạy thẳng xuống đường đi.
“Brừm, brừm...”
Tập Vệ Quốc lái xe máy, phóng nhanh trên đường Vành Đai Số Ba. Con đường này bây giờ rất ít xe cộ qua lại, cũng không hạn chế tốc độ, trải nghiệm lái xe cực kỳ thích thú.
“Lão Tập, đến lượt tôi lái.” Lý Khải Việt cảm thấy ngứa tay, không nhịn được nói.
Cuối cùng, Tập Vệ Quốc dừng xe, để cho Lý Khải Việt điều khiển.
“Lão Tập, cảm giác đổi đời vui thật, chiếc xe Ural Sidecar này xịn hơn cái xe ba gác kia quá nhiều.”
Lý Khải Việt hỏi to, “Lão Tập, chúng ta qua cơ quan cũ của cậu dạo một vòng không?”
“Muốn nghe chửi à? Qua bên đó, còn không phải chọc giận cha cậu đến chết....” Tập Vệ Quốc nhớ tới người thầy Lý Quốc Hoa, ông luôn phản đối chuyện anh đi theo Lý Khải Việt bày sạp vỉa hè.
“Cha tôi là người cổ hủ, bây giờ đất nước đang thực hiện cải cách, chúng ta đang hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước...” Lý Khải Việt vỗ ngực, dáng vẻ hiên ngang nói.
“Tiểu Việt, cậu có tin, chỉ cần vài năm nữa, buôn bán cổ vật sẽ trở thành kinh doanh hợp pháp.”
Tập Vệ Quốc không phải nói cho có, anh có cảm giác, nghề nghiệp sưu tầm đồ cổ chẳng mấy chốc sẽ phát trướng nở rộ lần thứ năm trong lịch sử, cùng với thời đại giải phóng phát triển.
Gương mặt Lý Khải Việt hiện lên sự chờ mong: “Ngày đó thật sự sẽ đến sao?”
“Tất nhiên, cho dù ở thời đại nào, buôn bán đồ cổ trong dân gian đều được xem là kinh doanh hợp pháp.” Tập Vệ Quốc nói xong gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, trầm trọng, “Tiểu Việt, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua thời cơ này...”