Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Ra tay
Nhưng mà, vẫn còn trường hợp thứ hai xuất hiện, đó là khách hàng tức giận bỏ đi, không thèm mua hàng, cũng không bao giờ quay trở lại sạp hàng của lão.
“Đồ tốt, nhưng mà chú không hiểu rõ món đồ này.”
Tập Vệ Quốc cũng không bỏ tiền để mua đồ, cho dù bị lão chủ quán khiêu khích, cũng không tức giận bỏ đi. Anh chuẩn bị đảo khách thành chủ.
Nhưng nói thế nào, đối với mua bán hàng hóa, người bán vẫn là người luôn luôn nắm giữ thế chủ động. Đồ vật của chủ quán, bán hay không, nằm ở ý định của họ.
Mà trong quá trình mua bán đồ cổ, muốn phá vỡ thế cục bất lợi của bản thân, vậy thì phải đưa cả món đồ cổ vật đó vào trận cá cược này, tìm cơ hội cho chính mình. Mà đây là cơ hội mà Tập Vệ Quốc đang tạo ra.
“... Lão không hiểu rõ? Món đồ này được làm từ Mã Não, phong cách điêu khắc thời kỳ Càn Long. Lão thấy cậu tuổi còn trẻ, chắc là không biết được giá trị của món đồ này?”
Giọng nói lão chủ quán nặng nề hơn. Nếu như trước đó lão chỉ dùng nụ cười trào phúng, hoặc nói bóng nói gió rằng Tập Vệ Quốc keo kiệt. Nhưng bây giờ, lão trực tiếp dùng lời nói chê bai khả năng của Tập Vệ Quốc.
“Phong cách thời Càn Long!”
Tập Vệ Quốc lắc đầu rồi cười một tiếng, sau đó vui vẻ đặt Lục Ban Chỉ lên bàn tay, quả quyết nói: “Ngọc cầm tay thời Càn Long, cho dù là nguyên liệu hay trình độ điêu khắc hoa văn đều vô cùng cao cấp. Ngài nhìn món Lục Ban Chỉ này xem, có điêu khắc hoa văn gì không?”
“Chuyện này. . .”
Lão chủ quán bị Tập Vệ Quốc nói cho một câu thành hồ đồ, lão lập tức cầm lấy món Lục Ban Chỉ kia, xem xét một lúc lâu, cũng không thấy hoa văn nào được điêu khắc.
Trên thực tế, Tập Vệ Quốc biết rõ, kỹ thuật điêu khắc ngọc cao cấp không bao giờ hiện rõ ra bề ngoài. Mà là các loại kỹ thuật điêu khắc ngầm, chìm, rỗng.
Bởi vì có câu: Ngọc đẹp không cần khắc, chỉ cần chất liệu cũng đẹp.
Trên thực tế, một số đồ ngọc cao cấp, chủ yếu dùng hình dáng ban đầu của ngọc để chế tạo thành. Ví dụ như nhẫn ngọc thạch, Linh Quản (1), Ngọc Bình An...
(1) Linh Quản: Lông đuôi chim, dùng làm vật trang trí.
“...” Lão chủ quán nhìn Tập Vệ Quốc, không biết cãi lại thế nào.
Thật ra, trong quá trình hành nghề, lão chủ quán để tâm quá nhiều đến tâm lý khách hàng, không hiểu rõ kiến thức về đồ cổ, nên mới tưởng nhầm kỹ thuật điêu khắc thời Càn Long là kỹ thuật điêu khắc hoa văn rườm rà trên mặt ngọc thạch.
Mà buôn bán cổ vật, quá trình kỳ kèo mặc cả tranh đấu đến từng chút một, kiêng kỵ nhất là không phản bác được.
“... Được, năm mươi đồng, bán cho cậu.”
Cuối cùng, lão chủ quán thua trận.
Tập Vệ Quốc nghe xong, bình tĩnh lấy năm tờ mười đồng đưa cho lão chủ quán, sau đó nhanh nhẹn giơ tay nhận chiếc nhẫn ngón cái màu xanh lục.
Lão chủ quán cầm lấy năm mươi đồng, kiểm tra kỹ càng rồi nhét vào túi quần. Lão thật sự không đoán trước được, dùng hết mười tám chiêu thức, vẫn không thể nào bán được với giá cao hơn.
Nhưng mà, lão chủ quán cũng không bán lỗ. Lão chỉ dùng mười đồng để mua lại món đồ này, nên có thể xem là lời bốn mươi đồng.
Phải biết, một người vất vả làm việc trong công trường xây dựng một ngày, chỉ kiếm được sáu đến bảy đồng.
Cất kỹ tiền, lão chủ quán nở nụ cười đắc ý. Ý bảo lão vẫn giỏi hơn cậu, người kiếm lời vẫn là lão, mà lời không ít, gấp bốn lần số vốn bỏ ra.
Nhìn thấy lão chủ quán đắc ý, Tập Vệ Quốc cũng không thèm so đo. Tuy rằng đối với nghề sưu tầm đồ cổ không hiểu biết nhiều, nhưng chỉ dùng năm mươi đồng mà mua được món Lục Ban Chỉ này, anh cảm thấy rất vui vẻ, nhưng không để lộ ra trên mặt.
“Được, chú tiếp tục công việc đi.”
Gương mặt thanh tú nở một nụ cười đầy ẩn ý, Tập Vệ Quốc đứng dậy, cáo từ lão chủ quán.
Lấy đèn pin tìm kiếm Lý Khải Việt vừa đi lạc mất, nhưng mới chỉ rời khỏi sạp hàng vừa rồi được mười mấy mét, anh nghe được tiếng bước chân dồn dập từ phía sau phát ra, đang đuổi theo anh.
“Anh bạn trẻ, chờ một chút.”
Người vừa gọi tuổi hơn năm mươi, đầu đầy tóc bạc, tinh thần phấn chấn, mặc một chiếc áo khoác màu đen cũ kỹ.
“Bác tìm cháu có chuyện gì ạ?”
Tập Vệ Quốc thấy vị tiên sinh này là người có gia giáo tốt, nho nhã lịch sự.
“Anh bạn trẻ, có thể cho ta ngắm chiếc nhẫn ngọc ngón cái màu xanh lục kia một chút không?” Lão tiên sinh chỉ vào chiếc nhẫn đang nằm trên tay phải Tập Vệ Quốc.
Thật ra, lúc Tập Vệ Quốc và lão chủ quán đang kỳ kèo giá cả, vị lão tiên sinh này đã ở sau lưng anh quan sát.
Chỉ là nghề sưu tầm đồ cổ cũng có quy tắc của mình, khi hai bên đang mua bán, người ngoài không được xen vào. Cho nên đợi Tập Vệ Quốc mua đồ xong, lão tiên sinh mới đuổi theo để gặp mặt.
“Bác cầm lấy ạ.”
Tập Vệ Quốc gật đầu đồng ý, anh thấy lão tiên sinh này là người đàng hoàng, cũng không quá cảnh giác, không dùng quy tắc “đồ không rời tay”, chỉ nói một câu rồi đưa chiếc nhẫn cho vị lão tiên sinh nhẹ nhàng phong độ này, rồi móc một điếu thuốc đưa cho lão.
“Bác không hút thuốc.”
Lão tiên sinh từ chối điếu thuốc, sau đó nhờ vào ánh sáng của chiếc đèn bão từ sạp hàng bên cạnh, xem xét kỹ càng.
Tập Vệ Quốc hút một điếu thuốc, cũng đoán được, vừa rồi chắc vị lão tiên này cũng quan sát anh mua đồ. Bằng không thì cũng không đến mức anh vừa mới rời khỏi sạp hàng thì ngay lập tức đuổi theo.
Lão tiên sinh cẩn thận xem xét một lúc, ngẩng đầu, hỏi Tập Vệ Quốc một câu: “Cậu có thể bán cho bác món đồ này không?”
“Bác là nhà sưu tầm à?”
Tập Vệ Quốc không trả lời ngay, mà hỏi lại một câu. Trong lòng anh cũng đang suy xét xem có nên từ bỏ món đồ mình yêu thích không, hay là nên từ bỏ cơ hội giải quyết vấn đề kinh tế khó khăn trước mắt.
Dù sao, muốn mở sạp hàng bán cổ vật thì phải có tiền nhập hàng. Mà nghề bán đồ cổ có danh tiếng là ba năm mới bán được một món hàng.
“Coi như thế đi.” Lão tiên sinh gật đầu cười.
“Bác có thể ra giá bao nhiêu cho món đồ này?” Tập Vệ Quốc thẳng thắn hỏi giá, anh quyết định lựa chọn giải quyết vấn đề trước mắt chứ không giữ lại món đồ yêu thích, để rồi phải đau đầu vì kế sinh nhai.
“Đồ cổ, vốn không có giá cả rõ ràng, nếu người không biết nhìn hàng, chỉ cần tám đến mười đồng là mua được.”
Lão tiên sinh ngắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, lầm bầm nói: “Nếu gặp phải người biết nhìn hàng, giá trị ba đến năm trăm đồng vẫn được...”
“Nếu như gặp phải người sưu tầm như bác?”
Tập Vệ Quốc cười hỏi một câu, mua đồ cổ có kỹ xảo, bán đồ cổ cũng cần kỹ xảo. Nhưng mà anh khác với lão chủ quán vừa rồi, anh hiểu rất rõ chất lượng của chiếc nhẫn ngón cái này.
Cho nên, Tập Vệ Quốc cũng không đợi lão tiên sinh trả lời, tranh thủ nói trước: “Thuật điêu khắc thời Càn Long, Phỉ Thúy màu xanh lục đều đặn, chất liệu trong suốt, dùng ngôn ngữ chuyên nghiệp là Lão Khanh Chủng.”
Thật ra, Tập Vệ Quốc vừa nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc ngón cái màu xanh lục này đã biết nó không phải làm từ Mã Não, mà làm từ Phỉ Thúy thượng đẳng.
Có lẽ bởi vì có độ trong suốt như nước, là màu xanh lá cây rất đều nên mới bị lão chủ quán nhận lầm là Mã Não Xanh. Nhưng nếu như người trong nghề xem xét, thì có thể nhận ra được điểm khác biệt.
“...”
Người trong nghề ra tay lập tức tạo nên khác biệt. Lão tiên sinh nghe được lời bình luận chuyên nghiệp này, lập tức sững sờ, sau đó chậm rãi đánh giá người thanh niên có gương mặt sáng sủa này.
Thật ra, chỉ một phút trước đó, lão tiên sinh cảm thấy thanh niên này ăn may mới mua được món đồ này, nhưng bây giờ xem ra, đây là người trong nghề.
“Trước mặt người hiểu nghề không nói lời giả dối, bác ra giá hai nghìn.”
Lão tiên sinh cười, rồi cho ra một mức giá khá hợp lý, bởi vì, người thanh niên trẻ tuổi kia hiểu rất rõ thứ này.
Thêm vào khả năng trả giá của thanh niên này với lão chủ quán kia, lão tiên sinh cảm thấy mình không nên giằng co với anh. Khả năng mặc cả của lão chưa chắc đã bằng lão chủ quán vừa rồi, chứ đừng nói đến thanh niên này...
“Được.”
Tập Vệ Quốc càng thêm dứt khoát. Vừa dùng năm mươi đồng để mua, chỉ vài phút sau bán được giá hai nghìn. Đây tuyệt đối là cách làm giàu cực nhanh, không kéo chân xã hội.
“Đây là hai nghìn.”
Lão tiên sinh lấy ra hai nghìn đồng.
Tập Vệ Quốc nhận lấy xấp tiền mới cứng. Nhớ lại mười hai năm nhịn nhục tại cơ quan, chỉ vì học thành thạo một nghề chính thức. Hiện giờ, rốt cuộc cũng được báo đáp, sự hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng trong mắt người khác, vẫn là gương mặt bình tĩnh.
“Cậu thanh niên, thứ cho bác trí nhớ kém, cậu có phải là người trong ngành?”
Lão tiên sinh khách khí hỏi Tập Vệ Quốc, thị trường đồ cổ hiện tại chỉ có như thế này, người ở đây, gần như ai lão cũng quen, hoặc là biết mặt. Nhưng thanh niên tóc bạc này, lão chưa từng nhìn thấy bao giờ.
“Bác quá khách khí rồi. Cháu mới có dự định gia nhập ngành này, mở sạp bán hàng thôi.”
Tập Vệ Quốc trả lời qua loa, anh cũng chẳng muốn giấu diếm gì nhiều, nhưng cũng không thể kể việc mình bị cơ quan sa thải. Đây cũng không phải chuyện gì vui vẻ, chẳng cần kể ra làm gì.
“Không thể nào! Bác cảm thấy cậu không phải người mới vào ngành.”
“Tổ tiên cháu kiếm tiền từ đồ cổ. Khi còn bé, cháu được ông nội dạy kiến thức về đồ ngọc.”
Tập Vệ Quốc không nói láo, khi còn bé, anh được ông nội dạy rất nhiều kiến thức. Nhưng chủ yếu là kiến thức tâm đắc về mua bán, sưu tầm đồ cổ, chứ không không phải kiến thức giám định đồ cổ.
Ngành nghề này, việc mua bán có rất nhiều điều cần để ý kỹ càng. Đã quyết định mua món đồ nào thì tuyệt đối không được bỏ lỡ. Chỉ cần quay qua quay lại một lúc, thì rất có thể món đồ đó đã bị người khác mua rồi.
Đồng thời, những kiến thức tâm đắc đó đều là liên quan đến nghề chơi đồ cổ. Ví dụ như cách mặc cả giá mua đồ lúc nãy vậy. Những kiến thức tâm đắc kia giúp anh đạt được lợi ích khá lớn.
“Thì ra là vậy.” Lão tiên sinh cười gật đầu, hỏi tiếp: “Xin hỏi quý danh của cậu?”
“Nào dám, cháu họ Tập - Tập Vệ Quốc.”
“Tập huynh đệ.” Lão tiên sinh lại khách khí xưng hô, tiếp tục nói: “Bác họ Tiền - Tiền Trung Hoa.”
“Tiền lão... rất hân hạnh được gặp mặt.” Tập Vệ Quốc gật đầu chào hỏi.
“Anh bạn trẻ, bác cũng vậy.”
Tiền Trung Hoa hình như nhớ tới chuyện gì, mở miệng nói tiếp: “Mấy ngày nữa bác tổ chức một hội giao lưu đồ cổ (1) nhỏ tại nhà, nếu như rảnh, cậu có thể đến nói chuyện cùng mọi người.”
(1) Hội giao lưu đồ cổ: Một buổi tụ tập của những người chơi đồ cổ, số lượng người cũng không nhiều. Mỗi người khi đến sẽ mang theo một hoặc hơn một món đồ cổ mà họ cho là đồ tốt đến. Thường thì những món đồ được mang đến sẽ được bán cho người cùng tham gia hội giao lưu, nhưng cũng có một vài trường hợp chỉ mang đồ tốt đến để khoe.