Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Chiến trường mới
“Được, ha ha... Vậy chúng ta sẽ học tập tinh thần vĩ đại, leo núi tuyết, vượt đầm lầy.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cầm theo đèn pin rời khỏi khu nhà trọ.
Lúc này, bầu trời tối đen như mực, không thể nhìn rõ được thứ gì.
Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, mỗi người cầm một chiếc đèn pin. Giữa đêm khuya cầm đèn pin ra ngoài, người ngoài còn tưởng là đi trộm mộ.
Hai người đi đến đường cái bên ngoài khu dân cư.
Bởi vì đường Vành Đai Số Ba đang trong quá trình xây dựng, không có đèn đường, hai người Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt chỉ có thể dùng đen pin dò đường.
Hai người đi bộ mất nửa tiếng, một mảng không gian đen kịt trước mặt dần dần xuất hiện vài nguồn sáng mập mờ, giống như ma trơi hiện hình.
Đến gần hơn một chút, Tập Vệ Quốc mới phát hiện ven đường nơi này có một bãi đất trống. Bãi đất này phải rộng gấp ba lần sân bóng đá, là khu đất trống chưa có kế hoạch xây dựng.
Trên đất trống tập trung rất nhiều xe ba gác, trên thùng xe đặt các loại thùng giấy. Chủ xe ba gác đều dùng đèn pin hoặc đèn bão, tạo ra những nguồn sáng lấp lóe trong đêm tối, vô cùng bắt mắt.
“Lão Tập, đây chính là chiến trường mới của chúng ta.”
Thì ra, đây chính là chỗ mà Lý Khải Việt nói sẽ mang Tập Vệ Quốc đến thăm quan. Một thị trường đồ cổ tự phát.
Nhưng mà, mua bán đồ cổ là kinh doanh phi pháp, cho nên Bộ Công thương thường để quản lý đô thị đi tịch thu tài sản. Lý Khải Việt và những người chủ sạp hàng này phải liên tục thay đổi địa điểm bán hàng nhằm đối phó với cơ quan nhà nước.
Vào khoảng thời gian không lâu trước kia, bọn họ lựa chọn bày sạp tại khu đất hoang bên ngoài Phan Gia Viên.
Bởi vì phải né tránh quản lý đô thị, những thương nhân buôn bán đồ cổ này chỉ có thể bày bán từ nửa đêm đến trước khi trời sáng. Nếu muốn bày sạp vào ban ngày, vậy thì chỉ có ngày chủ nhật, bởi vì cơ quan nhà nước làm việc sáu ngày mỗi tuần, chỉ có chủ nhật là không phải đi làm.
Tập Vệ Quốc gật đầu hiểu rõ, hai người vừa hút thuốc vừa đi vào bãi đất trống. Lúc này, các chủ quán đang bận rộn xếp hàng từ xe ba gác xuống dưới, rất nhiều đồ vật được lấy ra, chỉ cần chờ khách hàng đến mua là kiếm được tiền.
Quan sát mấy sạp hàng đã bày xong, đều không có món đồ gì to lớn. Chủ yếu là tượng ngọc nhỏ, lọ thuốc hít, đĩa sứ nhỏ, chén sứ nhỏ hoặc là đồ vật nhỏ làm bằng gỗ hoa lê (1), tử đàn (2), lim.
(1) Gỗ hoa lê: Ở Việt Nam có tên là gỗ sưa, một loại gỗ cực kỳ đắt, khó trồng, bán theo cân.
(2) Gỗ tử đàn: Hay còn gọi là gỗ đàn hương đỏ.
Có lẽ bởi vì phải đối phó với quản lý đô thị tịch thu tài sản nên người ta bán đồ nhỏ, thu dọn cũng nhanh, dễ chạy trốn hơn.
“Anh Lý, sao không mang hàng theo?”
Một vị chủ quán chào hỏi Lý Khải Việt, đều là những người buôn báp sạp hàng đời đầu tiên, kiểu chiến hữu lâu năm, đều quen biết lẫn nhau.
“Tạm nghỉ một ngày, dẫn bạn bè đi dạo chơi.” Lý Khải Việt trả lời qua loa, vừa đi dạo vừa giới thiệu tin tức cho Tập Vệ Quốc.
Ban đầu, số người tham gia thị trường này cũng chỉ có mười mấy người, sau này chợ phát triền lớn hơn, số lượng thương nhân lên đến hơn một trăm người. Khu chợ dần dần mở rộng về sườn đất phía tây.
Sườn đất phía tây là nơi mới được khai thác, chỉ có một số thương nhân đến từ Sơn Tây và Hà Nam bày sạp tại đó. Mười mấy sạp hàng vỉa hè bày bán đồ sứ, đồ đồng cổ mà họ đào được.
Dần dần, các sạp hàng vỉa hè dần dần lấp kín sườn núi.
Những người này xuất thân phức tạp. Có người là quý tộc sa sút, thương lái không có nghề nghiệp ổn định, nông dân, thậm chí còn có cả trộm mộ. Toàn là dân liều mạng. Tóm lại, đã đến nơi này, cho dù là người bán hay người mua, đều là “quỷ“.
Khi những khách hàng yêu thích cổ vật tới, đèn pin, đèn bão chiếu sáng khắp nơi, giống như ma trơi nở rộ. Tại một vùng đất hoang vắng, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.
Thậm chí, đã có người đặt tên cho nơi này là - Chợ Quỷ.
“Cậu tới rồi!”
“Chào buổi sáng!”
Những người tới nơi này mua hàng đều quen biết nhau, khi gặp nhau đều hỏi han ân cần. Nhưng chỉ nói nhỏ, không lớn tiếng, giống như cố gắng giữ lại sức lực cho bản thân mình, chỉ lo sợ lỡ miệng ồn ào, sức lực sẽ biến mất theo.
Tập Vệ Quốc cũng tự biến mình thành một vị khách đến nơi này dạo chơi. Nhìn thấy người yêu thích cổ vật tụ tập, trong lòng anh cũng cảm thấy kích thích.
Đồng thời, mấy món đồ được làm từ ngọc cẩm thạch sáng bóng bày đầy trên những sạp hàng, cũng chẳng có món đồ nào mà Tập Vệ Quốc thấy vừa mắt.
Vừa đi vừa quan sát, khi đi ngang qua một gian hàng, Tập Vệ Quốc dừng chân lại.
Nhờ vào ánh sáng mờ mịt từ ngọn đèn bão, anh thấy trên sạp hàng có một món đồ màu xanh lá cây. Trong mắt Tập Vệ Quốc, món đồ này giống như phát ra ánh sáng rung động lòng người. Đây có lẽ cũng cũng là cái duyên của người và vật, chỉ cần không lưu ý, thì sẽ lạc mất duyên phận.
Tập Vệ Quốc dứt khoát ngồi xổm trước sạp hàng, giơ tay cầm lên một món đồ - chiếc nhẫn ngọc ngón cái màu xanh lục.
Bật đèn pin lên, dùng thêm ánh sáng của đèn bão chiếu sáng, Tập Vệ Quốc lần đầu cảm nhận được bầu không khí kích thích khi giám định đồ cổ trong đêm tối.
Đối với bóng tối, rất nhiều người đều thấy lo sợ. Bóng tối đại diện cho những thứ mà bản thân không hiểu biết, những thứ này cần dùng đôi mắt quan sát. Cảm giác bây giờ không giống như giám định bảo vật trong Viện bảo tàng, vừa hưng phấn, vừa kích thích.
“Anh bạn trẻ có mắt nhìn đấy.”
Tập Vệ Quốc đang quan sát món đồ, nghe được giọng nói từ đối diện phát ra. Đưa mắt lên nhìn, một ông lão gầy gò mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám nhạt, đang ngồi bên một bộ bàn ghế.
“Đây là quầy hàng của chú à?” Tập Vệ Quốc hỏi.
“Sạp hàng này mở lâu năm rồi, yên tâm đi, đồ vật ở đây đều là đồ tốt, hàng thật giá thật.” Lão chủ quán nói chuyện rất nhanh, tốc độ chả khác gì súng liên thanh.
Tập Vệ Quốc suýt nữa cười thành tiếng, bởi vì anh biết mấy quầy hàng này mới mở được vài tháng, ông lão này lại nói được nhiều năm, chẳng qua muốn ổn định tâm lý khách hàng mà thôi. Thật sự thấy anh dễ lừa như khúc gỗ vậy.
“Cậu có mắt nhìn tốt đó, món đồ trên tay cậu rất tốt, Mã Não Xanh. Cậu xem, đây là kỹ thuật điêu khắc thời Càn Long...”
Lão chủ quán dùng tốc độ nhanh như súng máy giới thiệu, nói với Tập Vệ Quốc món đồ này xịn thế nào. Đồng thời khẳng định chiếc nhẫn ngọc ngón cái màu xanh lục được làm từ ngọc Mã Não Xanh.
Mã Não Xanh!
Trong lòng Tập Vệ Quốc rung động, bởi vì anh biết chiếc nhẫn ngọc ngón cái màu xanh lục này không phải làm từ Mã Não Xanh, mà là một loại ngọc khác quý hiếm hơn.
Cơ hội đến, không thể bỏ qua!
Nghĩ như vậy, giọng điệu Tập Vệ Quốc rất bình thản hỏi: “Giá bao nhiêu?”
“Thấy cậu cũng là người biết nhìn hàng, lão cũng không nói bậy, món đồ này xứng đáng với giá trị năm trăm đồng...”
Lão chủ quán mở miệng báo giá cả mà lão nghiên cứu trước. Thời điểm hiện tại, năm trăm đồng không phải là một con số nhỏ. Cho dù nhân viên chính thức tại cơ quan nhà nước, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ được một trăm đồng.
“Ồ, giá cao thế chú cũng dám nói ra.”
Tập Vệ Quốc cười nghiền ngẫm. Thật ra, anh không hiểu giá trị của đồ cổ lắm, thậm chí là những Giáo sư trong Cố Cung cũng vậy. Bọn họ chỉ nghiên cứu đồ cổ, chứ không chú ý đến giá trị thị trường của nó.
“Sao lại vậy, đồ xịn, giá trị tất nhiên sẽ cao.”
Lão chủ quán nói xong, uống một chén trà, dùng cặp mắt nhỏ nhìn chằm chằm thanh niên tóc bạc này. Đây gọi là quan sát sắc mặt để nói chuyện.
Gương mặt Tập Vệ Quốc không hề có cảm xúc, quay đầu sang bên cạnh, định hỏi Lý Khải Việt giá cả thị trường của Mã Não. Chỉ là quay đầu sang thì phát hiện Lý Khải Việt không ở bên cạnh.
Không cần suy nghĩ cũng rõ, trời tối như thế này, lạc nhau là chuyện bình thường!
Tập Vệ Quốc không am hiểu về giá trị thị trường của đồ cổ, nhưng mà đây là món đồ hiếm thấy, nếu như đứng dậy rời đi, vậy thì sẽ bỏ lỡ cơ hội mua được bảo bối.
Suy nghĩ một chút, Tập Vệ Quốc nói: “Giá quá cao.”
“Vậy cậu ra giá đi.” Lão chủ quán khoan thai uống một ngụm nước trà, lấy một bao thuốc Phượng Hoàng ra.
“Mười đồng.”
Tập Vệ Quốc không rõ giá cả thị trường, chỉ có thể ép giá thật mạnh. Kiểu kỳ kèo giá cả này thật ra rất dễ hiểu, bạn ra giá trên trời, tôi trả giá dưới đất, chẳng có gì gọi là sai trái.
“Anh bạn trẻ, giá quá thấp, không đủ hồi vốn.”
Gương mặt lão chủ quán vô cùng khó xử, nhưng trong lòng lão vô cùng tỉnh táo. Lão tự tin, dựa vào kinh nghiệm của mình, vẫn có thể bán món đồ này với giá cao.
Tập Vệ Quốc làm như không hiểu ý của lão chủ quán. anh biết quá trình kỳ kèo giá cả rất trọng yếu, cần phải chiếm thế chủ động, phải bình tĩnh hơn lão chủ quán, giống như đánh bạc vậy.
Lão chủ quán mặt đối mặt với Tập Vệ Quốc, cả hai đều cười, nhưng không ai muốn là người nói chuyện trước.
“Bốn trăm.”
Cuối cùng, lão chủ quán bắt đầu hạ giá.
“Hai mươi.”
Tập Vệ Quốc nâng giá thêm mười đồng. Giá mà anh muốn tìm ra, là giá mà trong lòng lão chủ quán vẫn chấp nhận bán đồ vật, hay nói cách khác, chính là giá nhập hàng.
Đồ cổ không giống những hàng hóa khác. Nếu chưa thể xác định giá trị chính xác giá trị, vậy thì giá mà chủ quán có thể bán món đồ, chính là giá nhập hàng.
“Ba trăm.”
Lão chủ quán tiếp tục hạ giá. Lão là người biết rõ giá nhập hàng, cho nên hạ giá cũng là có mục đích của lão. Theo kinh nghiệm có được trước kia, chỉ cần giảm giá hai ba lần, là người mua sẽ không giữ được bình tĩnh, bỏ tiền mua đồ.
“Ba mươi.”
Tập Vệ Quốc vẫn cực kỳ bình tĩnh, mỗi lần chỉ tăng thêm mười đồng. Nhưng đừng xem thường mười đồng tiền này, khi còn ở Cố Cung làm việc, tiền lương mỗi ngày của anh vẫn chưa được mười đồng.
“Hai trăm.”
Lão chủ quán cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc đầu cảm thấy thanh niên lạ lẫm này có vẻ dễ lừa, định vớ bẫm một khoản lớn. Nhưng lại không ngờ được, thanh niên này bình tĩnh, trầm ổn như thế.
“Bốn mươi.”
Tập Vệ Quốc vẫn tiếp tung tăng thêm mười đồng, kiểu khảo nghiệm sức chịu đựng của tâm lý này, bình thường rất ít khi gặp. Đồng thời, cũng là một cách tìm kiếm niềm vui, ai cũng muốn lấy giá thấp nhất mua được lợi ích cao nhất.
“Một trăm, cậu ra giá thấp hơn nữa, lão sẽ không bán.”
Lão chủ quán lại giảm thêm một trăm đồng, nhưng mà là cách báo cho Tập Vệ Quốc biết, sẽ không giảm thêm một đồng nào nữa.
Chiêu thức này, có mục đích là phá vỡ thế cân bằng, lão chủ quán rất thuộc trò này. Lão đổi chiêu, vì không muốn hạ giá thấp hơn nữa.
“Năm mươi, cao hơn nữa thì cháu không mua.”
Tập Vệ Quốc cùng dùng chiêu thức của lão chủ quán. Nói chuyện cực kỳ rõ ràng với đối phương, đây là giá cả mà anh có thể chấp nhận được.
Kỳ kèo giá cả xuất hiện trạng thái giằng co, so kè sức chịu đựng của tâm lý. Mà theo Tập Vệ Quốc nghĩ, đánh cược vẫn chưa kết thúc, chỉ vừa bắt đầu thôi.
Vì quá mức chăm chú vào chuyện đánh cược, Tập Vệ Quốc không nhận ra, sau lưng anh, có một người lẳng lặng quan sát anh cùng với lão chủ quán so chiêu.