Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Ngoại Truyện 5 Em Không Thích Tư Thế Này H
Sau này, khi Cố Thịnh Bân được gửi vào nhà trẻ và dần thích nghi với môi trường mới, Doãn Niệm mới bắt đầu lại việc học còn dang dở của mình.
Vào mỗi buổi sáng, cô đều dạy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà, ăn sáng xong, cô sẽ lái xe đưa con trai tới nhà trẻ rồi đi thẳng đến đến trường của mình, khi tan học cũng vậy.
Cô vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên cô đặt chân vào trường đại học, một phần là vì hồi hộp, một phần là vì những ánh mắt của những sinh viên khác, bất kể cô đi đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc đó cô cho rằng là do tuổi tác, dù sao năm nay cô cũng đã 23, so với những cô cậu chỉ mới 18 ít nhiều cũng có sự chênh lệch.
Nhưng sau một thời gian học tập, cô mới biết nguyên nhân thực sự.
Ôi trời, bọn họ bảo cô xinh đẹp!
Thời gian đầu vào học, dường như ngày nào cô cũng nhận được hoa và thư tỏ tình, khi ra về cũng có không ít ong bướm bám theo cưa cẩm, trong một lần đến trường đón cô, Cố Thịnh Nam đã vô tình nhìn thấy có một cậu sinh viên khoá trên đang bám theo bà xã của anh để xin số điện thoại.
Từ đó về sau, Cố Thịnh Nam quyết định sẽ đưa đón cô mỗi ngày, thi thoảng anh còn đưa con trai theo để ngầm tuyên bố rằng cô là hoa đã có chủ.
Doãn Niệm học hết năm ba, Cố Thịnh Bân mới vào lớp một, thời gian này, Cố Thịnh Nam thường xuyên than vãn mình đã bị bỏ rơi, bởi vì hai mẹ con cô đều có những việc bận khác nhau.
Hôm nay là ngày đầu tiên Doãn Niệm trở lại trường sau một kỳ nghỉ dài, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, Cố Thịnh Nam vừa mở mắt ra thì trong nhà chỉ còn một mình anh.
Người đàn ông tội nghiệp mang tâm trạng buồn bực đến nơi làm việc, ngày hôm ấy, cả Cicadas như sa vào hố đen của vũ trụ, hoàn toàn không nhìn thấy được ánh mặt trời.
Trước khi Doãn Niệm và con trai về đến nhà, hai người đã có một dự cảm chẳng lành, bởi vì họ biết ở trong nhà có một người đàn ông đang giận dỗi.
Trong bữa cơm tối, cô và con trai đã cố hết sức để dỗ ngọt người đàn ông nhưng trước sau đều không có tác dụng.
Buổi tối, đợi Tiểu Bân đã đi ngủ, Doãn Niệm mới trở về phòng thay ra một chiếc váy ngủ vô cùng gợi cảm.
Lúc này trong thư phòng của mình, Cố Thịnh Nam đang dán mắt vào màn hình máy tính, nghe có tiếng mở cửa anh cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Doãn Niệm thấy vậy thì rón rén bước đến chỗ bàn làm việc, âu yếm ôm anh từ phía sau lưng.
“Ông xã đừng giận em nữa mà, em biết lỗi của mình rồi.
”
Cố Thịnh Nam nhàn nhạt hỏi: “Lỗi của em là gì?”
Doãn Niệm cười tinh nghịch, vừa nói cô vừa luồng tay vào trong áo ngủ của anh, giọng điệu hết sức gợϊ ȶìиɦ: “Em ra ngoài mà không nói với anh một tiếng, em biết sai rồi mà ông xã…”
Dứt lời, cô từ từ xoay ghế của anh lại, còn mình thì ngồi xổm xuống sàn nhà, một bàn tay khẽ vạch phần áo ngủ của anh sang hai bên, vật nào đó vốn đang ngủ say giờ đã bị cô đánh thức.
Doãn Niệm chỉ dùng lưỡi liếm một đường trên thân gậy liền khiến nó dựng đứng lên, đã chung sống với nhau hơn 5 năm, cô còn không rõ chồng mình thích gì sao?
Trải qua một hồi suиɠ sướиɠ khi được cô khẩu giao cho mình, Cố Thịnh Nam kéo cô đứng dậy: “Bà xã, anh tha lỗi cho em.
”
Anh để Doãn Niệm đứng hướng lưng về phía mình, một tay anh giữ chặt lấy thắt lưng cô, khàn giọng ra lệnh: “Chúng ta bắt đầu được rồi.
”
Doãn Niệm nghe vậy thì vươn tay ra phía sau đỡ lấy hạ thân đã ướt sủng của anh, tay còn lại cô tự tách nơi tư mật của mình ra rồi từ từ ngồi xuống.
“Ahhh…” Vật nam tính của anh cứ thế lắp đầy toàn bộ khoảng trống bên trong cô, Doãn Niệm ngửa đầu lên vai anh thở dốc, ánh mắt đầy vẻ đê mê: “Ông xã, sao anh có thể…lớn như vậy chứ?”
Cố Thịnh Nam cất tiếng cười trầm thấp, hô hấp của anh nặng nề: “Bảo bối, di chuyển đi!”
“Không…em không muốn tư thế này.
”
Cố Thịnh Nam cưng chiều nói: “Em muốn tư thế nào thì cứ làm tư thế ấy.
”
Doãn Niệm gật gật đầu, sau đó xoay người lại một vòng, hai tay quàng qua cổ anh.
Cố Thịnh Nam cũng nhanh chóng thoát y cho cô, mười ngón tay thon dài phủ lên bờ mông căng tròn nhẵn mịn của cô, thuần thục xoa nắn, đồng thời anh cũng không quên thưởng thức bầu ngực đầy đặn ở trước mặt.
“Ahh…ưm…” Doãn Niệm không chịu nổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cơ thể bắt đầu nâng lên rồi hạ xuống.
Sau khi đã thoả mãn được du͙ƈ vọиɠ của bản thân, Cố Thịnh Nam nhìn lại đồng hồ thì đã là ba giờ sáng, đối tác của anh cũng bị hành đến lên bờ xuống ruộng, mở mắt không nổi nữa.
Anh mỉm cười rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Bà xã, anh yêu em, nếu có kiếp sau anh vẫn sẽ cưới em làm vợ, dành cả đời để yêu thương, che chở cho em.
”
Doãn Niệm chợt mở mắt ra nhìn anh: “Em cũng vậy, ông xã!”.
Vào mỗi buổi sáng, cô đều dạy sớm để nấu bữa sáng cho cả nhà, ăn sáng xong, cô sẽ lái xe đưa con trai tới nhà trẻ rồi đi thẳng đến đến trường của mình, khi tan học cũng vậy.
Cô vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên cô đặt chân vào trường đại học, một phần là vì hồi hộp, một phần là vì những ánh mắt của những sinh viên khác, bất kể cô đi đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm vào mình.
Lúc đó cô cho rằng là do tuổi tác, dù sao năm nay cô cũng đã 23, so với những cô cậu chỉ mới 18 ít nhiều cũng có sự chênh lệch.
Nhưng sau một thời gian học tập, cô mới biết nguyên nhân thực sự.
Ôi trời, bọn họ bảo cô xinh đẹp!
Thời gian đầu vào học, dường như ngày nào cô cũng nhận được hoa và thư tỏ tình, khi ra về cũng có không ít ong bướm bám theo cưa cẩm, trong một lần đến trường đón cô, Cố Thịnh Nam đã vô tình nhìn thấy có một cậu sinh viên khoá trên đang bám theo bà xã của anh để xin số điện thoại.
Từ đó về sau, Cố Thịnh Nam quyết định sẽ đưa đón cô mỗi ngày, thi thoảng anh còn đưa con trai theo để ngầm tuyên bố rằng cô là hoa đã có chủ.
Doãn Niệm học hết năm ba, Cố Thịnh Bân mới vào lớp một, thời gian này, Cố Thịnh Nam thường xuyên than vãn mình đã bị bỏ rơi, bởi vì hai mẹ con cô đều có những việc bận khác nhau.
Hôm nay là ngày đầu tiên Doãn Niệm trở lại trường sau một kỳ nghỉ dài, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, Cố Thịnh Nam vừa mở mắt ra thì trong nhà chỉ còn một mình anh.
Người đàn ông tội nghiệp mang tâm trạng buồn bực đến nơi làm việc, ngày hôm ấy, cả Cicadas như sa vào hố đen của vũ trụ, hoàn toàn không nhìn thấy được ánh mặt trời.
Trước khi Doãn Niệm và con trai về đến nhà, hai người đã có một dự cảm chẳng lành, bởi vì họ biết ở trong nhà có một người đàn ông đang giận dỗi.
Trong bữa cơm tối, cô và con trai đã cố hết sức để dỗ ngọt người đàn ông nhưng trước sau đều không có tác dụng.
Buổi tối, đợi Tiểu Bân đã đi ngủ, Doãn Niệm mới trở về phòng thay ra một chiếc váy ngủ vô cùng gợi cảm.
Lúc này trong thư phòng của mình, Cố Thịnh Nam đang dán mắt vào màn hình máy tính, nghe có tiếng mở cửa anh cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Doãn Niệm thấy vậy thì rón rén bước đến chỗ bàn làm việc, âu yếm ôm anh từ phía sau lưng.
“Ông xã đừng giận em nữa mà, em biết lỗi của mình rồi.
”
Cố Thịnh Nam nhàn nhạt hỏi: “Lỗi của em là gì?”
Doãn Niệm cười tinh nghịch, vừa nói cô vừa luồng tay vào trong áo ngủ của anh, giọng điệu hết sức gợϊ ȶìиɦ: “Em ra ngoài mà không nói với anh một tiếng, em biết sai rồi mà ông xã…”
Dứt lời, cô từ từ xoay ghế của anh lại, còn mình thì ngồi xổm xuống sàn nhà, một bàn tay khẽ vạch phần áo ngủ của anh sang hai bên, vật nào đó vốn đang ngủ say giờ đã bị cô đánh thức.
Doãn Niệm chỉ dùng lưỡi liếm một đường trên thân gậy liền khiến nó dựng đứng lên, đã chung sống với nhau hơn 5 năm, cô còn không rõ chồng mình thích gì sao?
Trải qua một hồi suиɠ sướиɠ khi được cô khẩu giao cho mình, Cố Thịnh Nam kéo cô đứng dậy: “Bà xã, anh tha lỗi cho em.
”
Anh để Doãn Niệm đứng hướng lưng về phía mình, một tay anh giữ chặt lấy thắt lưng cô, khàn giọng ra lệnh: “Chúng ta bắt đầu được rồi.
”
Doãn Niệm nghe vậy thì vươn tay ra phía sau đỡ lấy hạ thân đã ướt sủng của anh, tay còn lại cô tự tách nơi tư mật của mình ra rồi từ từ ngồi xuống.
“Ahhh…” Vật nam tính của anh cứ thế lắp đầy toàn bộ khoảng trống bên trong cô, Doãn Niệm ngửa đầu lên vai anh thở dốc, ánh mắt đầy vẻ đê mê: “Ông xã, sao anh có thể…lớn như vậy chứ?”
Cố Thịnh Nam cất tiếng cười trầm thấp, hô hấp của anh nặng nề: “Bảo bối, di chuyển đi!”
“Không…em không muốn tư thế này.
”
Cố Thịnh Nam cưng chiều nói: “Em muốn tư thế nào thì cứ làm tư thế ấy.
”
Doãn Niệm gật gật đầu, sau đó xoay người lại một vòng, hai tay quàng qua cổ anh.
Cố Thịnh Nam cũng nhanh chóng thoát y cho cô, mười ngón tay thon dài phủ lên bờ mông căng tròn nhẵn mịn của cô, thuần thục xoa nắn, đồng thời anh cũng không quên thưởng thức bầu ngực đầy đặn ở trước mặt.
“Ahh…ưm…” Doãn Niệm không chịu nổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, cơ thể bắt đầu nâng lên rồi hạ xuống.
Sau khi đã thoả mãn được du͙ƈ vọиɠ của bản thân, Cố Thịnh Nam nhìn lại đồng hồ thì đã là ba giờ sáng, đối tác của anh cũng bị hành đến lên bờ xuống ruộng, mở mắt không nổi nữa.
Anh mỉm cười rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Bà xã, anh yêu em, nếu có kiếp sau anh vẫn sẽ cưới em làm vợ, dành cả đời để yêu thương, che chở cho em.
”
Doãn Niệm chợt mở mắt ra nhìn anh: “Em cũng vậy, ông xã!”.