Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Nỗi Đau Của Giản Tiêu Niên
Trở về Giản gia, Doãn Niệm gần như đã biến thành một cái xác không hồn, Giản Thanh Hải thấy cô không xuống dùng bữa tối liền ra lệnh cho người hầu mang ít thức ăn lên phòng cho cô.
Bản thân ông sau khi ăn tối cũng lập tức vùi đầu vào công việc, từ khi Cố Thịnh Nam không còn làm việc cho Giản thị nữa thì số lượng công việc đã tăng lên đáng kể, năng suất làm việc của Giản Thanh Liêm vẫn còn kém anh rất xa, rõ ràng sự ra đi của Cố Thịnh Nam là một tổn thất vô cùng lớn đối với Giản thị.
Về phía Doãn Niệm, khi được người hầu mang thức ăn vào, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cô người hầu đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước nhẹ đến bên giường.
“Tiểu thư à, cô hãy ăn chút gì đó đi.”
Doãn Niệm khẽ nhắm mắt lại: “Cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”
Cô người hầu tỏ vẻ lo lắng: “Nếu tiểu thư không ăn thì lão gia có thể sẽ đuổi việc tôi.”
Thật ra cô ta chỉ nói như vậy để Doãn Niệm chịu ăn mà thôi.
“Được rồi.” Doãn Niệm không muốn cô ta bị đuổi việc, đành rời giường ăn một bát cháo, uống một ít sữa.
Người hầu gái thấy thế mới chịu rời khỏi phòng.
Doãn Niệm chỉ vừa vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo thì điện thoại trên bàn lại tiếp tục đổ chuông, cũng như những lần trước, cô không hề nghe máy.
Cảm thấy cứ nhốt mình ở trong phòng như thế nào cũng không khiến tâm trạng của cô khá hơn, Doãn Niệm vội khoát thêm áo rồi rời khỏi phòng.
Cô người hầu lúc nãy thấy cô đã chịu ra khỏi phòng liền mừng rỡ hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu vậy ạ?”
Bước chân của Doãn Niệm thoáng dừng lại, cô vốn định trả lời câu hỏi của cô ta nhưng lại vô tình trông thấy trên tay cô đang bưng một khay thức ăn, cô tò mò hỏi: “Cô mang thức ăn cho ai vậy?”
Người hầu gái thở dài đáp: “Tôi mang thức ăn đến cho nhị tiểu thư, cô ấy không những không nhất chịu ăn mà còn đuổi tôi ra ngoài.”
Doãn Niệm khẽ nhíu mày: “Nhị tiểu thư bị làm sao vậy?”
“Tinh thần của cô ấy có vẻ không được ổn định cho lắm.”
Mặc dù trước giờ Giản Tiêu Niên chưa một lần đối tốt với cô, nhưng cô sẽ không vì vậy mà bỏ mặc cô ta.
Doãn Niệm quay sang nói với cô người hầu: “Để tôi thử.”
Cô ta gật đầu rồi đưa khay thức ăn cho Doãn Niệm.
Cửa phòng từ từ mở ra, Doãn Niệm phát hiện bên trong không có bật đèn, nhờ có ánh trăng cô mới xác định được vị trí của Giản Tiêu Niên.
Cô ta ngồi co ro ở một góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không thể nào, sự thật không phải là như vậy, không thể nào…”
Thấy Doãn Niệm và một người hầu gái tiến vào, Giản Tiên Niên liền bịt tai lại: “Các người mau cút hết cho tôi, Á…”
Doãn Niệm vẫn tiếp tục bước về phía cô ta, đến nơi, cô nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống sàn nhà, sau đó bưng bát cháo còn bốc khói đến trước mặt cô ta: “Ăn đi.”
“Không, không muốn ăn gì hết.” Giản Tiêu Niên bỗng ôm đầu quát lên: “Các người cút hết đi!”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi của Doãn Niệm khiến Giản Tiêu Niên như trở về thời điểm kinh hoàng đó.
Cô ta vẫn còn nhớ rất rõ, sau khi rời khỏi phòng của anh, cô ta chỉ muốn mau chóng trở về nhà vì sợ thuốc trong người sẽ phát huy tác dụng, nhưng Tần Như Liên vẫn một mực giữ cô ta ở lại dùng cơm.
Ăn cơm xong, Tần Như Liên còn kéo cô ta lên phòng trò chuyện, đến khi cảm nhận được cơ thể đã bắt đầu rạo rực, cô ta mới xin phép Tần Như Liên về nhà để ôn bài.
Cuối cùng bà ta cũng đồng ý, hơn nữa còn phái người đưa cô về.
Trên đường đi, Giản Tiêu Niên đã cố nhịn xuống nhưng loại xuân dược mà cô ta uống có công hiệu rất mạnh, cô ta thực sự không thể chống đỡ được nữa.
Trong lúc mất đi lý trí, cô ta đã ra lệnh cho người tài xế tấp xe vào lề rồi tự thoát y cho mình, ban đầu người tài xế kia còn từ chối thẳng đến khi Giản Tiêu Niên chủ động khẩu giao cho ông ta.
Hai người bọn họ đã mây mưa một trận giữa đường phố tấp nập người qua lại.
Giờ nghĩ lại cô ta vẫn không dám tin đó là sự thật, một người vừa xinh đẹp vừa cao quý như cô ta sao có thể ngủ với một lão tài xế như vậy chứ?
“Doãn Niệm, mày đến đây để cười vào mặt tao có đúng không?” Hai mắt của Giản Tiêu Niên rưng rưng nhìn cô, cả giọng nói run lên như sắp khóc.
Doãn Niệm cũng mơ hồ đoán được cô ta đang gánh chịu một nỗi đau rất lớn, liền đó, cô ra hiệu cho người hầu gái kia rời khỏi phòng.
“Cô bình tĩnh lại một chút, chuyện gì cũng có cách giải quyết, cô nói cho tôi nghe, biết đâu tôi sẽ giúp được cô.” Doãn Niệm cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để khuyên nhủ cô ta.
Giản Tiêu Niên nhất thời không kiểm soát được phát ngôn của bản thân, cô ta hét lên: “Tôi đã ngủ với tài xế của bác hai rồi, có cách nào để giải quyết chứ?”.
Bản thân ông sau khi ăn tối cũng lập tức vùi đầu vào công việc, từ khi Cố Thịnh Nam không còn làm việc cho Giản thị nữa thì số lượng công việc đã tăng lên đáng kể, năng suất làm việc của Giản Thanh Liêm vẫn còn kém anh rất xa, rõ ràng sự ra đi của Cố Thịnh Nam là một tổn thất vô cùng lớn đối với Giản thị.
Về phía Doãn Niệm, khi được người hầu mang thức ăn vào, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cô người hầu đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước nhẹ đến bên giường.
“Tiểu thư à, cô hãy ăn chút gì đó đi.”
Doãn Niệm khẽ nhắm mắt lại: “Cô ra ngoài trước đi, lát nữa tôi sẽ ăn.”
Cô người hầu tỏ vẻ lo lắng: “Nếu tiểu thư không ăn thì lão gia có thể sẽ đuổi việc tôi.”
Thật ra cô ta chỉ nói như vậy để Doãn Niệm chịu ăn mà thôi.
“Được rồi.” Doãn Niệm không muốn cô ta bị đuổi việc, đành rời giường ăn một bát cháo, uống một ít sữa.
Người hầu gái thấy thế mới chịu rời khỏi phòng.
Doãn Niệm chỉ vừa vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo thì điện thoại trên bàn lại tiếp tục đổ chuông, cũng như những lần trước, cô không hề nghe máy.
Cảm thấy cứ nhốt mình ở trong phòng như thế nào cũng không khiến tâm trạng của cô khá hơn, Doãn Niệm vội khoát thêm áo rồi rời khỏi phòng.
Cô người hầu lúc nãy thấy cô đã chịu ra khỏi phòng liền mừng rỡ hỏi: “Tiểu thư muốn đi đâu vậy ạ?”
Bước chân của Doãn Niệm thoáng dừng lại, cô vốn định trả lời câu hỏi của cô ta nhưng lại vô tình trông thấy trên tay cô đang bưng một khay thức ăn, cô tò mò hỏi: “Cô mang thức ăn cho ai vậy?”
Người hầu gái thở dài đáp: “Tôi mang thức ăn đến cho nhị tiểu thư, cô ấy không những không nhất chịu ăn mà còn đuổi tôi ra ngoài.”
Doãn Niệm khẽ nhíu mày: “Nhị tiểu thư bị làm sao vậy?”
“Tinh thần của cô ấy có vẻ không được ổn định cho lắm.”
Mặc dù trước giờ Giản Tiêu Niên chưa một lần đối tốt với cô, nhưng cô sẽ không vì vậy mà bỏ mặc cô ta.
Doãn Niệm quay sang nói với cô người hầu: “Để tôi thử.”
Cô ta gật đầu rồi đưa khay thức ăn cho Doãn Niệm.
Cửa phòng từ từ mở ra, Doãn Niệm phát hiện bên trong không có bật đèn, nhờ có ánh trăng cô mới xác định được vị trí của Giản Tiêu Niên.
Cô ta ngồi co ro ở một góc tường, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Không thể nào, sự thật không phải là như vậy, không thể nào…”
Thấy Doãn Niệm và một người hầu gái tiến vào, Giản Tiên Niên liền bịt tai lại: “Các người mau cút hết cho tôi, Á…”
Doãn Niệm vẫn tiếp tục bước về phía cô ta, đến nơi, cô nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống sàn nhà, sau đó bưng bát cháo còn bốc khói đến trước mặt cô ta: “Ăn đi.”
“Không, không muốn ăn gì hết.” Giản Tiêu Niên bỗng ôm đầu quát lên: “Các người cút hết đi!”
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Câu hỏi của Doãn Niệm khiến Giản Tiêu Niên như trở về thời điểm kinh hoàng đó.
Cô ta vẫn còn nhớ rất rõ, sau khi rời khỏi phòng của anh, cô ta chỉ muốn mau chóng trở về nhà vì sợ thuốc trong người sẽ phát huy tác dụng, nhưng Tần Như Liên vẫn một mực giữ cô ta ở lại dùng cơm.
Ăn cơm xong, Tần Như Liên còn kéo cô ta lên phòng trò chuyện, đến khi cảm nhận được cơ thể đã bắt đầu rạo rực, cô ta mới xin phép Tần Như Liên về nhà để ôn bài.
Cuối cùng bà ta cũng đồng ý, hơn nữa còn phái người đưa cô về.
Trên đường đi, Giản Tiêu Niên đã cố nhịn xuống nhưng loại xuân dược mà cô ta uống có công hiệu rất mạnh, cô ta thực sự không thể chống đỡ được nữa.
Trong lúc mất đi lý trí, cô ta đã ra lệnh cho người tài xế tấp xe vào lề rồi tự thoát y cho mình, ban đầu người tài xế kia còn từ chối thẳng đến khi Giản Tiêu Niên chủ động khẩu giao cho ông ta.
Hai người bọn họ đã mây mưa một trận giữa đường phố tấp nập người qua lại.
Giờ nghĩ lại cô ta vẫn không dám tin đó là sự thật, một người vừa xinh đẹp vừa cao quý như cô ta sao có thể ngủ với một lão tài xế như vậy chứ?
“Doãn Niệm, mày đến đây để cười vào mặt tao có đúng không?” Hai mắt của Giản Tiêu Niên rưng rưng nhìn cô, cả giọng nói run lên như sắp khóc.
Doãn Niệm cũng mơ hồ đoán được cô ta đang gánh chịu một nỗi đau rất lớn, liền đó, cô ra hiệu cho người hầu gái kia rời khỏi phòng.
“Cô bình tĩnh lại một chút, chuyện gì cũng có cách giải quyết, cô nói cho tôi nghe, biết đâu tôi sẽ giúp được cô.” Doãn Niệm cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để khuyên nhủ cô ta.
Giản Tiêu Niên nhất thời không kiểm soát được phát ngôn của bản thân, cô ta hét lên: “Tôi đã ngủ với tài xế của bác hai rồi, có cách nào để giải quyết chứ?”.