Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Anh Nhớ Em!
Trước lời nói đầy vẻ châm chọc của Doãn Niệm, Giản Tiêu Niên cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa tức điên lên.
“Tao như vậy thì đã sao? Tao yêu anh ấy, anh ấy là của tao!”
Doãn Niệm điềm tĩnh nói: “Trước kia là Lăng Hạo, bây giờ lại đến Thịnh Nam? Giản Tiên Niên, cô rốt cục có thể yêu thêm bao nhiêu người nữa vậy hả?”
“Tình yêu của tao dành cho anh Nam là thật lòng!” Giản Tiêu Niên nắm chặt tay, ánh mắt như sắp gϊếŧ người: “Tao đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi, mày không được giành anh ấy với tao có nghe chưa!?”
“Tôi nghe rất rõ rồi.
Bây giờ cô mau ra khỏi phòng tôi đi!” Doãn Niệm lạnh lùng chỉ tay về phía cửa, trước giờ cô chưa từng bận tâm đến những gì cô ta nói về mình, chỉ cần cô ta đừng xúc phạm hay làm tổn thương đến những người mà cô thương yêu là được.
Giản Tiêu Niên quyết không chịu rời khỏi phòng cô, thậm chí còn nâng giọng chất vấn: “Có phải mày đã dụ dỗ anh Nam lên giường với mày không? Đối với loại con gái rẻ mạt như mày thì có ma nó mới thèm!”
Doãn Niệm khoanh tay cười lạnh: “Vậy thì cô cũng dụ dỗ anh ấy lên giường với mình đi, hãy dùng khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể quyến rũ của cô để lên giường với anh ấy đi, tôi không có ý kiến gì đâu!”
Đối phương bị lời nói của cô đả kích đến mặt mày xanh trắng, Giản Tiêu Niên không còn câu từ gì để phản bác, như một thói quen vung tay định giáng cho cô vài bạt tai, nhưng lần này cô ta lại thất bại, cổ tay bị Doãn Niệm ngăn lại giữa không trung.
“Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của cô vào mặt tôi!”
Lời lẽ sắc bén của Doãn Niệm khiến cho Giản Tiêu Niên chỉ biết trợn mắt thở hồng hộc, lúc này Doãn Niệm mới nhếch mép cười rồi hắt tay của cô ta ra.
“Cô không đi thì tôi đi!”
Dứt lời, Doãn Niệm đi lướt qua người cô ta, rời khỏi phòng.
Xuống tới hồ bơi, cô rốt cục cũng tìm được cảm giác bình yên, nhớ lại trước đó Cố Thịnh Nam đã gọi cho mình, cô hớn hở gọi lại cho anh.
Tại nhà riêng của mình, Cố Thịnh Nam đang làm việc trong thư phòng thì điện thoại trên bàn chợt reo lên, anh khẽ liếc mắt, bàn tay đang gõ chữ cũng dừng lại.
“Anh nghe!” Anh nhấc máy.
“Xin lỗi anh, lúc nãy em có chút việc nên không bắt máy được.
”
Doãn Niệm ngồi xuống chiếc xích đu cạnh hồ bơi, giọng nói ngọt ngào truyền đến bên tai Cố Thịnh Nam.
“Giản Thanh Hải tìm em sao?” Anh hỏi.
“Không, mấy hôm nay em không có gặp ông ta.
”
Cố Thịnh Nam lại hỏi: “Hay là Giản Tiêu Niên gây sự với em?”
Doãn Niệm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Phải đó, cô ta dám vào phòng ngủ của anh để lục lọi đồ đạc, em đã nhắc nhở cô ta rồi.
”
“Cứ mặc kệ cô ta đi, dù sao những thứ đó anh cũng không dùng nữa.
”
Thật vậy, khi anh rời khỏi nhà chỉ mang theo đúng một thứ, đó là di ảnh của ba anh.
Còn Tần Như Liên thì hoàn toàn trái ngược, hơn nữa khi dọn đến nhà riêng của anh sống, bà ta còn mua thêm rất nhiều thứ khác, tất cả đều dùng tiền của anh!
Cố Thịnh Nam anh cũng không thiếu tiền, chỉ là anh không thích cho loại phụ nữ vô dụng như bà ta chạm vào, huống hồ trước đây bà ta còn thường xuyên bắt nạt Doãn Niệm, nếu không phải để che dấu thân phận, anh đã sớm cho bà ta ra đường ngủ rồi!
Đúng lúc này, Tần Như Liên bỗng từ ngoài đi vào, trên tay bưng một ly sữa bò, từ từ tiến về phía anh.
Cố Thịnh Nam liền nhíu chặt hàng lông mày, sau đó nói với Doãn Niệm: “Đợi anh một lát!”
Tần Như Liên nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn làm việc của anh: “A Nam, uống sữa rồi làm việc tiếp, làm gì thì làm cũng phải chú ý đến sức khoẻ nha con.
”
Cố Thịnh Nam nhàn nhạt đáp: “Con biết rồi, sau này mẹ vào phòng nhớ chú ý gõ cửa giúp con!”
Mặt của Tần Như Liên hơi sượng: “À, mẹ biết rồi.
”
“Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi!”
“A Nam à…” Tần Như Liên có vẻ khó nói: “Con cho mẹ ít tiền nha, ngày mai có một vị khách sẽ đến nhà của chúng ta, mẹ muốn nấu một bữa…”
Cố Thịnh Nam chán ghét cắt ngang lời của bà ta: “Được rồi, mẹ ra ngoài đi.
”
“Đúng là con trai ngoan của mẹ.
”
Đợi sau khi Tần Như Liên biến khỏi tầm mắt, Cố Thịnh Nam mới áp di động lên tai, ôn nhu gọi cô: “Doãn Niệm của anh đâu rồi?”
“Em đây.
”
“Anh nhớ em!”
Ba chữ ngắn gọn này của anh ngay tức khắc làm tim cô run lên, ánh mắt long lanh của cô lại vô thức rơi xuống chiếc vòng tay mà anh đã tặng, cô nghẹn ngào nói: “Em cũng nhớ anh!”
“Ngày mai anh tới trường đón em.
”
“Anh sẽ không nuốt lời chứ?”
“Anh không nuốt lời, ngày mai anh đưa em đi gặp Dâu Tây!”
“Vâng ạ.
“Tao như vậy thì đã sao? Tao yêu anh ấy, anh ấy là của tao!”
Doãn Niệm điềm tĩnh nói: “Trước kia là Lăng Hạo, bây giờ lại đến Thịnh Nam? Giản Tiên Niên, cô rốt cục có thể yêu thêm bao nhiêu người nữa vậy hả?”
“Tình yêu của tao dành cho anh Nam là thật lòng!” Giản Tiêu Niên nắm chặt tay, ánh mắt như sắp gϊếŧ người: “Tao đã yêu anh ấy từ rất lâu rồi, mày không được giành anh ấy với tao có nghe chưa!?”
“Tôi nghe rất rõ rồi.
Bây giờ cô mau ra khỏi phòng tôi đi!” Doãn Niệm lạnh lùng chỉ tay về phía cửa, trước giờ cô chưa từng bận tâm đến những gì cô ta nói về mình, chỉ cần cô ta đừng xúc phạm hay làm tổn thương đến những người mà cô thương yêu là được.
Giản Tiêu Niên quyết không chịu rời khỏi phòng cô, thậm chí còn nâng giọng chất vấn: “Có phải mày đã dụ dỗ anh Nam lên giường với mày không? Đối với loại con gái rẻ mạt như mày thì có ma nó mới thèm!”
Doãn Niệm khoanh tay cười lạnh: “Vậy thì cô cũng dụ dỗ anh ấy lên giường với mình đi, hãy dùng khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể quyến rũ của cô để lên giường với anh ấy đi, tôi không có ý kiến gì đâu!”
Đối phương bị lời nói của cô đả kích đến mặt mày xanh trắng, Giản Tiêu Niên không còn câu từ gì để phản bác, như một thói quen vung tay định giáng cho cô vài bạt tai, nhưng lần này cô ta lại thất bại, cổ tay bị Doãn Niệm ngăn lại giữa không trung.
“Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của cô vào mặt tôi!”
Lời lẽ sắc bén của Doãn Niệm khiến cho Giản Tiêu Niên chỉ biết trợn mắt thở hồng hộc, lúc này Doãn Niệm mới nhếch mép cười rồi hắt tay của cô ta ra.
“Cô không đi thì tôi đi!”
Dứt lời, Doãn Niệm đi lướt qua người cô ta, rời khỏi phòng.
Xuống tới hồ bơi, cô rốt cục cũng tìm được cảm giác bình yên, nhớ lại trước đó Cố Thịnh Nam đã gọi cho mình, cô hớn hở gọi lại cho anh.
Tại nhà riêng của mình, Cố Thịnh Nam đang làm việc trong thư phòng thì điện thoại trên bàn chợt reo lên, anh khẽ liếc mắt, bàn tay đang gõ chữ cũng dừng lại.
“Anh nghe!” Anh nhấc máy.
“Xin lỗi anh, lúc nãy em có chút việc nên không bắt máy được.
”
Doãn Niệm ngồi xuống chiếc xích đu cạnh hồ bơi, giọng nói ngọt ngào truyền đến bên tai Cố Thịnh Nam.
“Giản Thanh Hải tìm em sao?” Anh hỏi.
“Không, mấy hôm nay em không có gặp ông ta.
”
Cố Thịnh Nam lại hỏi: “Hay là Giản Tiêu Niên gây sự với em?”
Doãn Niệm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Phải đó, cô ta dám vào phòng ngủ của anh để lục lọi đồ đạc, em đã nhắc nhở cô ta rồi.
”
“Cứ mặc kệ cô ta đi, dù sao những thứ đó anh cũng không dùng nữa.
”
Thật vậy, khi anh rời khỏi nhà chỉ mang theo đúng một thứ, đó là di ảnh của ba anh.
Còn Tần Như Liên thì hoàn toàn trái ngược, hơn nữa khi dọn đến nhà riêng của anh sống, bà ta còn mua thêm rất nhiều thứ khác, tất cả đều dùng tiền của anh!
Cố Thịnh Nam anh cũng không thiếu tiền, chỉ là anh không thích cho loại phụ nữ vô dụng như bà ta chạm vào, huống hồ trước đây bà ta còn thường xuyên bắt nạt Doãn Niệm, nếu không phải để che dấu thân phận, anh đã sớm cho bà ta ra đường ngủ rồi!
Đúng lúc này, Tần Như Liên bỗng từ ngoài đi vào, trên tay bưng một ly sữa bò, từ từ tiến về phía anh.
Cố Thịnh Nam liền nhíu chặt hàng lông mày, sau đó nói với Doãn Niệm: “Đợi anh một lát!”
Tần Như Liên nhẹ nhàng đặt ly sữa lên bàn làm việc của anh: “A Nam, uống sữa rồi làm việc tiếp, làm gì thì làm cũng phải chú ý đến sức khoẻ nha con.
”
Cố Thịnh Nam nhàn nhạt đáp: “Con biết rồi, sau này mẹ vào phòng nhớ chú ý gõ cửa giúp con!”
Mặt của Tần Như Liên hơi sượng: “À, mẹ biết rồi.
”
“Mẹ về phòng nghỉ ngơi đi!”
“A Nam à…” Tần Như Liên có vẻ khó nói: “Con cho mẹ ít tiền nha, ngày mai có một vị khách sẽ đến nhà của chúng ta, mẹ muốn nấu một bữa…”
Cố Thịnh Nam chán ghét cắt ngang lời của bà ta: “Được rồi, mẹ ra ngoài đi.
”
“Đúng là con trai ngoan của mẹ.
”
Đợi sau khi Tần Như Liên biến khỏi tầm mắt, Cố Thịnh Nam mới áp di động lên tai, ôn nhu gọi cô: “Doãn Niệm của anh đâu rồi?”
“Em đây.
”
“Anh nhớ em!”
Ba chữ ngắn gọn này của anh ngay tức khắc làm tim cô run lên, ánh mắt long lanh của cô lại vô thức rơi xuống chiếc vòng tay mà anh đã tặng, cô nghẹn ngào nói: “Em cũng nhớ anh!”
“Ngày mai anh tới trường đón em.
”
“Anh sẽ không nuốt lời chứ?”
“Anh không nuốt lời, ngày mai anh đưa em đi gặp Dâu Tây!”
“Vâng ạ.