Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Tôi Ghét Anh
Nhưng cuộc sống tốt đẹp mà cô hằng mơ ước có lẽ chỉ là một ý tưởng hết sức viễn vong, bởi trên thực tế vẫn còn đó một Giản Thịnh Nam luôn muốn thao túng cuộc đời của kẻ khác, anh nhất định sẽ không từ thủ đoạn để ép người khác phải đi theo con đường mà mình đã vạch ra, vì vậy cô rất sợ.
Đúng lúc này, bàn tay của Giản Thịnh Nam đột nhiên tiến tới nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp quen tai ấy khiến đầu óc cô tỉnh táo tức thì.
“Sao vậy? Trông em có vẻ rất lo lắng.
”
Doãn Niệm không còn cách nào khác đành phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, hiện tại vẫn chưa biết Giản Thịnh Nam có phản đối quyết định của cô hay không, nhưng một khi anh đã không muốn để cô đi thì bất kể cô có mấy trăm cái miệng cũng vô ích mà thôi, chi bằng cô chủ động mở lời trước, biết đâu sẽ có tác dụng.
“Giản Thịnh Nam…” Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu cùng ánh mắt của cô đều vô cùng thành khẩn: “Tương lai của tôi, anh để tôi tự bước đi có được không?”
Nghe cô nói xong, Giản Thịnh Nam liền bật cười thành tiếng, điều kỳ lạ là sau đó anh cũng không nói gì, tiếp tục quan sát phản ứng của cô.
Doãn Niệm cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có chút kỳ quặc, trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, cô kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Anh hiểu ý tôi mà đúng không?”
Lời của cô vừa dứt, di động trong túi của Giản Thịnh Nam bỗng đổ chuông, thấy anh đang chuẩn bị thu tay về để tìm di động, Doãn Niệm vội vã ngăn anh lại: “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã!”
Giản Thịnh Nam vẫn kiên quyết thu tay về, sau khi nhìn qua cái tên đang hiển thị trên màn hình, khuôn mặt anh tuấn của anh liền bày ra loại biểu cảm vô cùng chán ghét, người gọi đến là Tần Như Liên, người mà anh vẫn luôn gọi một tiếng ‘mẹ’ rất gượng ép đó.
Trong lòng tuy bài xích, nhưng ngoài mặt anh buộc phải làm tròn bổn phận của một người con.
Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói đầy tức giận của người phụ nữ.
“Con đi đâu mà giờ này vẫn chưa về nhà?”
Giản Thịnh Nam thản nhiên nói: “Đêm nay con không về, ở nhà có việc gì sao?”
Tần Như Liên nâng giọng ra lệnh: “Bây giờ con lập tức về nhà cho mẹ…” Khi nói ra câu này, ánh mắt của bà ta theo quán tính hướng về phía Đoan Mộc Lam đang ngồi ở cách đó không xa: “Lam Lam đang đợi con trở về để cùng nhau dùng bữa, bữa tối cũng là do con bé đích thân chuẩn bị.
”
Giản Thịnh Nam nhếch mép cười, hoá ra là vì cô ta.
“Đêm nay con không về được, chúc cả nhà bữa tối vui vẻ!”
Nói xong anh trực tiếp ngắt máy, khoá nguồn rồi tao nhã đứng dậy khỏi bàn.
“Anh định đi đâu vậy?”
“Làm việc.
” Anh hờ hững đáp lại cô, cùng lúc ấy đôi chân cũng lạnh lùng sải bước.
Doãn Niệm thấy vậy thì vội vã chạy đến trước mặt anh, kiên nhẫn hỏi.
“Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời tôi!”
Thấy cô có lòng như vậy, Giản Thịnh Nam cũng không nỡ làm cô thất vọng, anh nhàn nhạt nói: “Mang điện thoại của em đến đây!”
Doãn Niệm khó hiểu nhìn anh, chẳng mấy chốc đã chuyển qua trạng thái lo sợ, anh muốn kiểm tra điện thoại của cô sao? Lẽ nào anh đã phát giác ra điều gì rồi?
“Đang chột dạ có phải không?”
Dứt lời, Giản Thịnh Nam nhanh chân bước đến chỗ giường ngủ, bàn tay mạnh mẽ xốc chăn lên, điện thoại của cô nằm ngay bên dưới!
Trên tinh thần sắp bị anh phát hiện, theo bản năng cô liều mạng lao tới để đoạt lấy điện thoại.
Kết quả, cô chẳng những không có được thứ mình muốn trái lại còn bị anh đẩy ngã xuống giường.
Giản Thịnh Nam đứng uy nghiêm bên mép giường, ánh mắt khi anh nhìn cô vẫn vô cùng an tĩnh, dường như anh không hề tức giận như cô đã nghĩ.
“Ngày mai nếu em dám rời khỏi nhà nửa bước, tôi cam đoan sẽ xử đẹp tên tiểu tử đó.
”
Biết anh đã xem qua đoạn tin nhắn giữa mình và Lăng Hạo, Doãn Niệm cũng đoán được kết cục của bản thân, cô chấp nhận!
Chỉ là từ sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy vô cùng bất công, hôm nay cô nhất định phải nói ra.
“Anh trả lại tự do cho tôi có được không?” Doãn Niệm vẫn nằm bất động trên giường, đôi mắt ngấn lệ khẽ ngước lên nhìn anh: “Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người nhưng tại sao lại khó đến như vậy? Ngay từ nhỏ tôi đã không có bạn, bởi vì chẳng có ai muốn chơi với một đứa nghèo khổ như tôi, thậm chí còn bị bọn họ khinh bỉ, hành hạ.
Lăng Hạo là người đầu muốn kết bạn với tôi, cậu ấy không chê tôi nghèo, hơn nữa còn nhiều lần giúp đỡ tôi.
Ngày mai là sinh nhật của cậu ấy rồi, tôi chỉ muốn đến chúc mừng cậu ấy một chút cũng bị anh ngăn cấm.
Giản Thịnh Nam, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi ghét anh!”.
Đúng lúc này, bàn tay của Giản Thịnh Nam đột nhiên tiến tới nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp quen tai ấy khiến đầu óc cô tỉnh táo tức thì.
“Sao vậy? Trông em có vẻ rất lo lắng.
”
Doãn Niệm không còn cách nào khác đành phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, hiện tại vẫn chưa biết Giản Thịnh Nam có phản đối quyết định của cô hay không, nhưng một khi anh đã không muốn để cô đi thì bất kể cô có mấy trăm cái miệng cũng vô ích mà thôi, chi bằng cô chủ động mở lời trước, biết đâu sẽ có tác dụng.
“Giản Thịnh Nam…” Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, giọng điệu cùng ánh mắt của cô đều vô cùng thành khẩn: “Tương lai của tôi, anh để tôi tự bước đi có được không?”
Nghe cô nói xong, Giản Thịnh Nam liền bật cười thành tiếng, điều kỳ lạ là sau đó anh cũng không nói gì, tiếp tục quan sát phản ứng của cô.
Doãn Niệm cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có chút kỳ quặc, trấn an bản thân phải thật bình tĩnh, cô kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: “Anh hiểu ý tôi mà đúng không?”
Lời của cô vừa dứt, di động trong túi của Giản Thịnh Nam bỗng đổ chuông, thấy anh đang chuẩn bị thu tay về để tìm di động, Doãn Niệm vội vã ngăn anh lại: “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã!”
Giản Thịnh Nam vẫn kiên quyết thu tay về, sau khi nhìn qua cái tên đang hiển thị trên màn hình, khuôn mặt anh tuấn của anh liền bày ra loại biểu cảm vô cùng chán ghét, người gọi đến là Tần Như Liên, người mà anh vẫn luôn gọi một tiếng ‘mẹ’ rất gượng ép đó.
Trong lòng tuy bài xích, nhưng ngoài mặt anh buộc phải làm tròn bổn phận của một người con.
Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói đầy tức giận của người phụ nữ.
“Con đi đâu mà giờ này vẫn chưa về nhà?”
Giản Thịnh Nam thản nhiên nói: “Đêm nay con không về, ở nhà có việc gì sao?”
Tần Như Liên nâng giọng ra lệnh: “Bây giờ con lập tức về nhà cho mẹ…” Khi nói ra câu này, ánh mắt của bà ta theo quán tính hướng về phía Đoan Mộc Lam đang ngồi ở cách đó không xa: “Lam Lam đang đợi con trở về để cùng nhau dùng bữa, bữa tối cũng là do con bé đích thân chuẩn bị.
”
Giản Thịnh Nam nhếch mép cười, hoá ra là vì cô ta.
“Đêm nay con không về được, chúc cả nhà bữa tối vui vẻ!”
Nói xong anh trực tiếp ngắt máy, khoá nguồn rồi tao nhã đứng dậy khỏi bàn.
“Anh định đi đâu vậy?”
“Làm việc.
” Anh hờ hững đáp lại cô, cùng lúc ấy đôi chân cũng lạnh lùng sải bước.
Doãn Niệm thấy vậy thì vội vã chạy đến trước mặt anh, kiên nhẫn hỏi.
“Nhưng mà anh vẫn chưa trả lời tôi!”
Thấy cô có lòng như vậy, Giản Thịnh Nam cũng không nỡ làm cô thất vọng, anh nhàn nhạt nói: “Mang điện thoại của em đến đây!”
Doãn Niệm khó hiểu nhìn anh, chẳng mấy chốc đã chuyển qua trạng thái lo sợ, anh muốn kiểm tra điện thoại của cô sao? Lẽ nào anh đã phát giác ra điều gì rồi?
“Đang chột dạ có phải không?”
Dứt lời, Giản Thịnh Nam nhanh chân bước đến chỗ giường ngủ, bàn tay mạnh mẽ xốc chăn lên, điện thoại của cô nằm ngay bên dưới!
Trên tinh thần sắp bị anh phát hiện, theo bản năng cô liều mạng lao tới để đoạt lấy điện thoại.
Kết quả, cô chẳng những không có được thứ mình muốn trái lại còn bị anh đẩy ngã xuống giường.
Giản Thịnh Nam đứng uy nghiêm bên mép giường, ánh mắt khi anh nhìn cô vẫn vô cùng an tĩnh, dường như anh không hề tức giận như cô đã nghĩ.
“Ngày mai nếu em dám rời khỏi nhà nửa bước, tôi cam đoan sẽ xử đẹp tên tiểu tử đó.
”
Biết anh đã xem qua đoạn tin nhắn giữa mình và Lăng Hạo, Doãn Niệm cũng đoán được kết cục của bản thân, cô chấp nhận!
Chỉ là từ sâu trong đáy lòng, cô cảm thấy vô cùng bất công, hôm nay cô nhất định phải nói ra.
“Anh trả lại tự do cho tôi có được không?” Doãn Niệm vẫn nằm bất động trên giường, đôi mắt ngấn lệ khẽ ngước lên nhìn anh: “Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao người nhưng tại sao lại khó đến như vậy? Ngay từ nhỏ tôi đã không có bạn, bởi vì chẳng có ai muốn chơi với một đứa nghèo khổ như tôi, thậm chí còn bị bọn họ khinh bỉ, hành hạ.
Lăng Hạo là người đầu muốn kết bạn với tôi, cậu ấy không chê tôi nghèo, hơn nữa còn nhiều lần giúp đỡ tôi.
Ngày mai là sinh nhật của cậu ấy rồi, tôi chỉ muốn đến chúc mừng cậu ấy một chút cũng bị anh ngăn cấm.
Giản Thịnh Nam, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi ghét anh!”.